Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 70: Chương 33.1



“Khương Sam a, tuy rằng nói tôi nắm chắc bảy phần có thể an bài cho em tiến vào trong đoàn nhóm múa, nhưng vấn đề mặt mũi cũng cần phải có không phải sao? Em không luyện tập là không được a, đến thời điểm xét duyệt, lão sư thấy được, thấy em quả thực không nhảy được, đem em đẩy xuống, tôi cũng sẽ không có biện pháp a.”

Khương Sam nói:

“Tại thời gian sau khi tôi học xong vẫn luôn luyện tập đâu, một ngày đều không có kéo xuống, giáo sư Lưu, ngài bận rộn như vậy, tôi cảm thấy chính mình vẫn không nên đi quấy rầy ngài. Về phần đoàn nhóm múa, có thể có cơ hội tham gia một lần, tôi đã rất cao hứng, có vào được hay không, tôi muốn dựa vào năng lực của mình, ngài không cần phải bận tâm vì tôi như vậy.”

Lưu Hoằng vội nói:

“Chưa nói tới bận tâm hay không bận tâm, tôi cũng là tích tài, đương nhiên nếu em có thể dựa vào bản lãnh của mình đi vào thì càng tốt, vừa vặn hai ngày nay tôi không có chuyện gì, hiện tại rất nhàn rỗi, em cần luyện vũ trực tiếp tới tìm tôi là được.”

Khương Sam giật giật khóe miệng, biểu tình trên mặt xuất hiện cười lạnh:

“Tôi trực tiếp đi Quân Nghệ tìm ngài sao?”

Mắt Lưu Hoằng sáng lên:

“Dù sao cũng trong trường học, trực tiếp chiếm dụng sân luyện tập của trường để học tập, ảnh hưởng không tốt, vậy em đi đến nhà của tôi đi, nhà tôi có phòng chuyên môn để luyện vũ.”

Trong điện thoại, Khương Sam giống như chần chờ một chút, không có lên tiếng.

Lưu Hoằng trấn an nói:

“Sư mẫu em am hiểu nhất chính là ẩm thực, thời điểm em đến cô ấy sẽ giới thiệu cho em mấy món ăn ngon, món ăn cũng sẽ không gây béo phì, tôi đối với em thực vừa ý, nghĩ muốn giới thiệu em cho cô ấy biết. Thân thể sư mẫu của em không tốt, hàng năm đều ở trong nhà không ra ngoài, cô ấy nhìn thấy người trẻ tuổi đến làm khách đều sẽ rất vui vẻ.”

Đây chính là ám chỉ với Khương Sam trong nhà ông ta có nữ chủ nhân, ý tứ muốn cô không cần suy nghĩ nhiều. Ông ta săn sóc như vậy, lại bình dị gần gũi như vậy, là người, ai cũng sẽ không biết xấu hổ mà đi cự tuyệt đi. Nhưng Khương Sam tuy miệng nói xong câu cảm tạ, lại đắn đo đúng mực rất tốt, không có chính diện đáp ứng thời điểm nào cô sẽ đi.

Cúp điện thoại, Khương Sam bảo lưu tốt đoạn ghi âm đã ghi lại trong điện thoại. Ở trước mặt người bên ngoài, vẻ xinh đẹp non nớt trên khuôn mặt dần trở nên trầm mặc dị thường, đưa tay xoa xoa mi tâm thoáng có chút mệt mỏi, khi cô ngẩng đầu, chỉ còn một đôi mắt trong veo như nước lại thâm trầm lạnh lùng như băng.

Vợ của Lưu Hoằng cũng từng là một diễn viên vũ đạo nổi danh, sau này mắc phải căn bệnh ung thư vú liền lui xuống. Năm năm trước tế bào ung thư lan tràn đến tử cung, hiện tại hai người không còn sinh hoạt vợ chồng là chuyện bình thường.

Cái mà Lưu Hoằng học là samba, cho nên dáng dấp ông ta đúng là không tệ. Cho dù tuổi tác hiện tại của ông ta như vậy, nhưng sự thật là ông ta vẫn dễ dàng có thể hấp dẫn được một số cô gái luôn sùng bái ái mộ ông ta.

Vợ của Lưu Hoàng lại khăng khăng một mực đối với ông ta, vì lưu lại tâm của người chồng đã sớm không để ở trên người của mình, bà ta không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Kiếp trước cô cùng Bạch Kỳ có nói qua chuyện của Lưu Hoằng, Bạch Kỳ không cho cô đi. Nhưng khi đó trong mắt Khương Sam đây là cơ hội khó có được, lần đầu tiên cô không nghe theo lời nói của Bạch Kỳ, len lén đi đến nhà của Lưu Hoằng.

Khi mới bắt đầu, hai lần đều hoàn hảo Lưu Hoằng rất quy củ, Khương Sam đối với ông ta cũng thập phần tín nhiệm. Nhưng càng tới gần ngày khảo hạch, động tác chỉ đạo của Lưu Hoằng lại càng thêm làm càn. Khương Sam không nguyện ý tin tưởng ông ta là kẻ xấu, nhưng cô cũng không ngốc, số lần đến Lưu gia liền giảm đi.

Trước một ngày là bắt đầu khảo hạch, là vợ của Lưu Hoằng tự mình gọi điện thoại đến cho cô, cô chối đẩy không xong đành phải đi. Lần đó nếu không phải Bạch Kỳ chạy đến đúng lúc, chỉ sợ cô thật sự sẽ gặp đại hạn, thực sự sẽ té ngã ở nơi này, ở trong nhà của Lưu Hoằng cùng lão bà của ông ta.

Sau đó, Bạch Kỳ giận tím mặt, nói chuyện thập phần khó nghe. Khi đó chính là thời điểm Khương Sam cảm thấy bối rối cùng bi thương nhất, bị chính người nam nhân mà mình yêu nhất nói rằng cô không biết kiềm chế hành vi của mình. Đương nhiên hắn cảm thấy không thể chịu đựng được, bởi vì đỉnh vài câu, Bạch Kỳ cực kỳ giận dữ nói chuyện cũng nặng lời hơn.

“Gia giáo Khương gia chính là như vậy sao? Trước giờ tôi như thế nào đều không có phát hiện qua cô lại là người phụ nữ không có tự trọng như vậy? Tôi đã cảnh cáo qua, cô không được tiếp cận ông ta, cô thông minh như vậy tôi sẽ không tin cô thật sự không nhìn ra nam nhân kia có ý đồ đối với cô, biết rõ không đúng, vì cái gọi là cơ hội kia còn cứng rắn hướng lên đón ý nói hùa theo, cách làm này của cô cùng với những người phụ nữ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào có khác gì nhau đâu? Cho dù muốn cô dùng thân thể của mình để đổi lấy cơ hội, có phải cô cũng sẽ không chút do dự mà đáp ứng hay không? Khương Sam kiêu ngạo kia đâu! Đừng làm cho tôi khinh thường cô!”

Một câu giải thích của cô Bạch Kỳ cũng không chịu nghe, nói xong hắn liền rời đi. Đồ trang điểm cô để ở chỗ của hắn cũng đều bị hắn xanh mặt ném hết ra ngoài. Lúc ấy Khương Sam khóc khi bị Bạch Kỳ nói một hồi. Khi đó chính xác do cô quá đơn thuần, căn bản cô không biết đến những động cơ từ miệng Bạch Kỳ nói ra kia.

Trên một phương diện, bản thân tín nhiệm yêu mến người lại bị người thiết kế thiếu chút nữa gặp chuyện không may, một phương diện khác lại bị người mình thích chán ghét, trách móc nặng nề, khi đó tinh thần của Khương Sam thiếu chút nữa thì hỏng mất. Bất quá cũng chính vì như vậy, từ đó về sau ở trước mặt của Bạch Kỳ tư thái của cô cũng theo đó mà hạ thấp hơn.

Cơ hồ cô đem lời nói của Bạch Kỳ tôn sùng xem như là thánh chỉ, chỉ cần chuyện mà Bạch Kỳ nói qua là không đồng ý, cho dù cô muốn làm cũng sẽ không vi phạm vào ý tứ của hắn.

Kỳ thật, hiện tại nhớ tới, tính cách của Bạch Kỳ kín đáo như vậy, nếu quả thật hắn không nhìn chằm chằm vào cô, không chú ý đến cô, như thế nào có thể vừa vặn đúng lần đó cô gặp chuyện không may mới phát giác ra chỗ không đúng, còn đúng lúc đi đến để cứu cô như vậy?

Sợ là hắn đã sớm biết mình đi đến Lưu gia, cứ như vậy mắt lạnh nhìn chính mình từng chút sa vào, đến khi quay đầu thấy cô xảy ra chuyện mới bằng lòng ra tay. Bất quá cũng chỉ vì có thể cho cô một cái giáo huấn triệt để.

Cho cô biết, vi phạm vào ý của hắn, khả năng sau đó sẽ có hậu quả thảm thiết, về sau là muốn để cho cô có thể ngoan ngoãn nghe lời của hắn, sẽ không dám nghi ngờ quyết định của hắn. Lại hiểu được vì cô sợ mình lưu lại ấn tượng ở trong lòng hắn là loại người lẳng lơ ong bướm, nhất định sẽ phân rõ giới hạn đối với tất cả nam nhân khác, sẽ luôn kính nhi viễn chi.(Tôn kính, nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể lại gần hoặc không muốn gần)

Chỉ cần một cái thủ đoạn nho nhỏ như vậy, một cái thuật chế ngự con người đơn giản là có thể để cho hắn tiến thêm một bước khống chế cô, giải quyết vấn đề dục vọng chiếm hữu của mình, quá nhiều hậu cố chi ưu.(Ý nói nỗi lo lắng về gia đình, thân nhân, những nỗi lo lắng cá nhân sau lưng)

Về phần nội tâm Khương Sam có thể tiếp nhận được tra tấn cực hạn cùng thương tổn hay không, chuyện như vậy nếu vạch trần ra ngoài có thể sẽ khiến cho Khương Sam thân bại danh liệt bị người ta nhạo báng hay không, dư luận chỉ trích có thể sẽ triệt để quét đi hết mặt mũi của cô, vốn bị vây trong tâm tình bị xem nhẹ, kiêu ngạo ngông nghênh như Khương Sam có thể bởi vậy mà bị bẻ gãy hay không? Tất cả mấy cái đó Bạch Kỳ đều không thèm suy xét đến phạm trù bên trong.

Cái hắn muốn chính là con người của cô, hắn xem cô giống như mèo chó, xem cô như sủng vật để hắn tỉ mỉ tự mình nuôi dưỡng chiều chuộng, không nghe lời liền giáo huấn một đòn, chỉ cần người còn, những cái khác đều không quan trọng.

Lạnh bạc, lạnh lùng, không có nhân tính.

Tuy miệng Khương Sam đã đáp ứng, nhưng cô vẫn không có chủ động gọi điện thoại tới cho Lưu Hoằng. Lúc Khương Sam vừa muốn đi ra ngoài, điện thoại liền vang lên.

Thanh âm Lưu Hoằng thân thiết, mang theo vài phần vui sướng:

“Tôi nhờ vào quan hệ đã báo danh cho em rồi a, lần này em nhất định phải nắm chặt thời gian luyện tập, thời gian còn lại thật sự không nhiều lắm, lần trước tôi nói em đến tìm tôi, như thế nào còn không thấy?”

Khương Sam cầm điện thoại đi vào trong phòng vệ sinh, tránh đi Trương Phức Uất cùng Lô Trân đang vểnh tai lên để nghe ngóng ở trong phòng trong ký túc xá.

Cô vừa đi vừa nói chuyện:

“Thật là cám ơn ngài…”

Lô Trân nhìn quần áo được bán với số lượng có hạn trên người của Khương Sam, trong giọng nói mang theo vài phần hâm mộ:

“Phức Uất, cô nhìn quần áo trên người của Khương Sam đi, thật đẹp a, trong cửa hàng lớn chuyên kinh doanh quần áo, trong tủ kính tôi đã thấy qua kiểu dáng quần áo này đâu, giá cả cao đòi mạng, còn có di động của cô ấy, cũng là loại điện thoại mới nhất đâu.”

Trương Phức Uất nhếch nhếch khóe miệng, châm chọc nói:

“Cô cảm thấy cô ta có thể mua được đồ đắt tiền như vậy sao? Hiện tại quần áo ngoài đường đều là giả mạo, tùy tiện tìm vài cái sạp nhỏ là có thể mua được một đống quần áo mới ra năm nay trên tạp chí, cũng do cô quá đơn thuần, mới có thể cảm thấy cô ta là bỏ tiền ra để mua mấy thứ quần áo đắt tiền như vậy.”

Ngữ khí của Trương Phức Uất chắc chắn, lại cao cao tại thượng. Trên mặt Lô Trân lúc này mới biểu hiện ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ. Trong nhà cô ta, điều kiện gia đình không tốt, trong ký túc xá cũng chỉ có Khương Sam nhìn qua so với cô ta còn muốn kém hơn. Điều này làm cho trong lòng của Lô Trân chiếm được chút cân bằng.

Nhưng gần đây, Khương Sam mỗi lần đi ra ngoài một chuyến khi về còn mang theo rất nhiều quần áo vừa mới lạ lại vừa đẹp, Lô Trân nhìn thấy, trong lòng cô ta vừa hâm mộ lại vừa khó chịu. Lúc này nghe Trương Phức Uất nói như vậy trong lòng cô ta mới dễ chịu hơn một chút.

Tuy rằng Lô Trân không thể mua nổi mấy bộ quần áo quá đắt tiền, nhưng sẽ không gây trở ngại cho biểu hiện thương xót của cô ta đối với Khương Sam, thở dài:

“Rất đáng thương, tôi nghe nói ba mẹ của cô ấy đều không ở đây, hiện tại cô ấy chỉ còn một người đâu, cũng chỉ có thể mua chút quần áo giá rẻ để mặc, di động kia phỏng chừng cũng là đồ giả đi, tôi nghe nói di động là hàng nhái có độ phóng xạ rất lớn, tuy rằng nhìn thì tốt, nhưng công năng sẽ không an toàn.”

Trương Phức Uất nói:

“Nhưng di động kia tôi nhìn, là thật sự.”

Lô Trân cả kinh, khó chịu trong lòng lại dậy lên:

“Cô không phải nói khoản tiền để mua được cái di động kia mất vài ngàn sao, đó chính là phí sinh hoạt cả một học kỳ của cô ấy a, cô ây…”

Trương Phức Uất cười:

“Cô ngốc a, bình thường cô không nhìn thấy cô ta gọi điện thoại đều thần thần bí bí tránh chúng ta sao, ai biết là cô ta đi theo ai? Lúc trước không phải còn nói trắng ra kỳ thật cô ta với em họ của mình là cùng một dạng sao, nhìn qua cũng biết, cô nói là bởi vì nguyên nhân gì khiến cho Bạch Kỳ không nguyện ý tiếp xúc với cô ta nữa đây?”

Lô Trân nghe hiểu ám chỉ của Trương Phức Uất.

Kỳ thật trong lòng cô ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là không thể xác định, lúc này nghe lời nói trực tiếp như vậy của Trương Phức Uất, trong lòng mới thuận theo, trong lòng thập phần khinh thường đối với Khương Sam, trên mặt còn muốn giả bộ thành bộ dáng đáng tiếc.

“Không thể nào, tôi nhìn Khương Sam cũng không giống loại người như vậy a, làm sao có khả năng sẽ đắm mình trong sa đọa… Làm ra loại chuyện này đây.”

Khâu Bảo ngồi bên cửa sổ viết nhật ký, đem lời nói của hai người nghe rất rõ ràng. Cô tin tưởng nhân phẩm của Khương Sam, tin tưởng Khương Sam tuyệt đối không phải loại người như miệng của bọn họ nói, là loại phụ nữ hám giàu.

“Hai cô nói nhăng lăng gì đấy! Nghị luận ở sau lưng người ta như vậy cũng thật không có tố chất đi. Có bản lĩnh ở trước mặt người ta đem lời đó nói ra a!”

Trương Phức Uất lập tức thoa móng tay:

“Chúng tôi thích nói, ăn nhằm gì tới cô, đúng là không trâu bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, cả ngày như chó săn đi theo phía sau người ta, cũng không gặp người nào lại không có chút phản ứng như cô a! Cùng người như vậy ở cùng một chỗ, lại không bị kiềm chế thành người ngu ngốc, tôi nhìn cô cũng không phải thứ tốt lành gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện