Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 4: Ác mộng



Sau khi đuổi đám thị thiếp đáng ghét kia ra khỏi tẩm cung, Thái tử đi đến giường rồi nhanh chóng nằm xuống nhưng vẫn không thể nào ngủ ngon giấc.

Trong giấc mơ, Thái tử thấy mình đang bước vào một tiểu viện cũ kĩ. Trong sân vắng lặng, không một bóng người, trên mặt đất, những chiếc lá vàng bị gió thổi bay khắp nơi, không gian có phần tiêu điều.

Đột nhiên, có một bàn tay vô hình đẩy Thái tử, bước nhanh chóng bước vào cổng tròn, rồi tiến đến hành lang gấp khúc, cuối cùng, Thái tử đã đến được gian nhà nằm ở phía Bắc.

Nhưng Thái tử vẫn không dừng lại, mà đi đến một gian phòng nhỏ, nằm phía sau.

Khi đứng trước gian phòng, dường như trái tim của Thái tử đập rất nhanh. Đột nhiên, một âm thanh phát ra từ bên trong phòng khiến cho Thái tử nhanh chóng tiến về phía trước vài bước rồi vội vàng mở cánh cửa…

Trong nháy mắt, khung cảnh nhanh chóng thay đổi. Thái tử đang thấy cảnh tượng đêm hôm ấy, tại yến tiệc mừng công của Huệ Vương.

Trong lúc đang ngồi bên cạnh phụ hoàng, chăm chú quan sát bốn nam tử múa kiếm, đột nhiên, một tên lặng lẽ tiến về phía Thái tử, Thái tử nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi đứng bật dậy.

Nhưng khi Thái tử vừa định lùi về phía sau thì lại phát hiện ra hai tay của mình đang bị kẻ nào đó giữ chặt, chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn đoản kiếm cắm sâu vào ngực của mình.

Thái tử nhanh chóng quay đầu lại, nhìn kẻ đang giữ chặt đôi tay của mình, đó là gương mặt nho nhã, cao quý của Huệ Vương.

“Thái tử điện hạ, ngươi chết đi”

Huệ Vương mỉm cười, rồi lên tiếng.

Thái tử nhìn Huệ Vương bằng ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, cảm thấy rằng kẻ đang đứng trước mặt quả thật là rất kinh tởm. Nhưng khi Thái tử vẫn còn chưa kịp mắng đối phương vài câu thì khung cảnh lại nhanh chóng thay đổi.

Bây giờ, Thái tử đã quay về tiểu viện rách nát, bước vào bên trong phòng được bài trí một cách đơn giản với những vật dụng cũ kĩ.

Thái tử nhanh chóng vén tấm rèm bằng vải thô lên, gian phòng được bài trí khá đơn giản, điều này chứng tỏ rằng chủ nhân của nó đang phải trải qua một cuộc sống cơ cực, túng thiếu.

Trong lòng Thái tử không tránh khỏi cảm giác khó hiểu. Từ bên trong, một tiểu hài tử vội vàng chạy ra, nó lướt qua Thái tử rồi lao vọt ra ngoài.

Thái tử nhíu mày, hắn nhanh chóng quay đầu lại nhưng bóng dáng của tiểu hài tử kia đã biến mất.

Thái tử mím môi rồi tiếp tục bước vào bên trong, bóng dáng của người đang nằm trên chiếc giường khiến cho Thái tử cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Người kia đầu đội mũ, trên người lại khoác một bộ y phục với chiếc áo đỏ thẫm cùng một chiếc quần màu trắng, trên thắt lưng của đeo miếng ngọc bội và một chiếc túi thơm màu vàng.

Bộ y phục đó vốn dĩ là dành cho Thái tử, Thái tử kinh ngạc, vội vàng bước đến bên cạnh chiếc giường nhìn dung mạo của người kia, người đó vô cùng quen thuộc nhưng cũng không kém phần xa lạ.Thái tử lảo đảo rồi lui về phía sau vài bước, ánh mắt của tràn ngập hoảng sợ. Thái tử nhanh chóng liếc mắt sang bên cạnh nhưng không thể nào ngờ được rằng bản thân lại nhìn thẳng vào chiếc gương đồng đang đặt trên bàn trang điểm. Dung mạo phản chiếu từ chiếc gương đồng và dung mạo của người đang nằm trên giường hoàn toàn giống nhau.

Nhất thời, Thái tử ngẩn người, cũng không thể nào nhận ra được rằng bản thân đang suy nghĩ những gì.

Thái tử thầm nhủ, rốt cuộc thì gương mặt này là của kẻ nào? Đây rõ ràng không phải là dung mạo của mình.

Đột nhiên, người bộ y phục của Thái tử tỉnh lại, rồi nhanh chóng ngồi dậy. Về phần Thái tử, hắn mở to hai mắt, chăm chú quan sát đối phương.

Kẻ đang ngồi trên giường khẽ nhếch môi, dường như hắn muốn nói điều gì đó nhưng Thái tử không thể nào nghe rõ. Thái tử nhíu mày vừa định lên tiếng hỏi thì…

“Phàm Phàm… Phàm Phàm à…”

Đột nhiên, một âm thanh vang lên tựa như một nhát đao chém thẳng vào cảnh tượng đang diễn ra trong giấc mơ, khiến cho nó vỡ nát.

Trong lúc Thái tử vẫn còn chưa nghe được giọng nói của người kia, thì có một ai đó cứ liên tục lay lay thân thể của mình, hành động này khiến cho Thái tử nhanh chóng thức dậy.

Khi Thái tử vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt của Đậu Thuần đang kề sát vào mặt của mình, Thái tử hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng lui lại, cố gắng giữ khoảng cách với Đậu Thuần.

“Phàm Phàm, cuối cùng thì ngươi cũng thức dậy rồi”

Đậu Thuần nhìn Thái tử, giọng nói của hắn tràn ngập sự vui vẻ.

“Vâng, điện hạ, ngài đến đây từ khi nào vậy?”

Thái tử vẫn chưa lấy lại được tinh thần, khẽ ấn vào hai bên thái dương.

“Vừa học xong, ta đã vội vàng chạy đến đây để gặp ngươi”

Bộ dạng tựa như đang kể công của Đậu Thuần khiến cho Thái tử không tránh khỏi có chút buồn cười.

“Điện hạ vất vả rồi”

Thái tử vươn tay, khẽ sờ đầu của Đậu Thuần.

Hành động này của Thái tử khiến cho Đậu Thuần cảm thấy vô cùng thích thú, hắn nhanh chóng trèo lên giường rồi rúc đầu vào ngực của Thái tử. Việc hai nam tử thân mật thật khiến cho Thái tử cảm thấy vô cùng khó chịu. Tuy nhiên, khi nhìn nụ cười mang đầy vẻ thỏa mãn của Đậu Thuần, Thái tử nhanh chóng mang những lời định nói nuốt ngược vào trong.

Cảnh tượng Thái tử và Thái tử phi thân mật khiến cho các cung nữ cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Từ khi Thái tử phi tỉnh lại, dường như tính cách của ngài đã thay đổi rất nhiều, nghĩ đến kết cục của Xuân Đào khiến cho các cung nữ khẽ run rẩy.

Tuy rằng Thái tử phi không hề nổi giận nhưng Thái tử lại lên tiếng, đuổi Xuân Đào ra ngoài. Mặc dù nàng ta là cung nữ thân cận bên cạnh Hoàng hậu nhưng dù sao đi chăng nữa, Thái tử vẫn là con của Hoàng hậu, nếu Xuân Đào dám chọc cho Thái tử không vui, dĩ nhiên là Hoàng hậu không thể nào giữ nàng ở lại.Cuối cùng, Xuân Đào bị phạt ba mươi trượng, không những vậy, nàng còn bị đưa về Thượng Nghi cục để học lại lễ nghi, phép tắc.

Trong Hoàng cung, trước khi được điều đến hầu hạ chủ tử, các cung nữ đều phải trải qua một khóa học lễ nghi, phép tắc tại Thượng Nghi cục. Những cô cô tại Thượng Nghi cục khá nghiêm khắc, vì vậy, nếu Xuân Đào bị đưa về, xem ra cuộc sống sau này của nàng ta cũng chẳng mấy dễ dàng.

Bây giờ, các cung nữ đều rất cẩn thận, ngoan ngoãn, bọn họ lo lắng rằng, có một ngày, nếu chẳng may lại chọc cho Thái tử phi nổi giận thì nhất định sẽ bị Thái tử đuổi ra ngoài…

Một lát sau, rốt cuộc thì Thái tử cũng không thể nào chịu đựng được việc Đậu Thuần cứ liên tục bám dính mình nên nhanh chóng lên tiếng, khuyên nhủ. Cuối cùng, Đậu Thuần đành chấp nhận rời khỏi người Thái tử phi ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh.

Việc không thể ngủ ngon giấc khiến cho sắc mặt của Thái tử có chút khó coi. Tuy rằng không tài nào nhớ được những cảnh tượng đã diễn ra trong giấc mơ nhưng cho đến tận bây giờ, Thái tử vẫn không thể quên được cảm giác hoảng sợ.

Tuy rằng Thái tử đã cố gắng bày ra vẻ mặt không bận tâm đến mọi việc nhưng trong ánh mắt của không giấu được vẻ hoang mang.

“… Phàm Phàm, rốt cuộc là ngươi có đang nghe ta nói không vậy?”

Giọng của Đậu Thuần khiến cho Thái tử nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Xin lỗi, do ta bận suy nghĩ đến việc khác nên… Thuần nhi đừng giận”

Thái tử cố gắng nhẫn nhịn, nhẹ nhàng dỗ dành Đậu Thuần.

“Phàm Phàm đang suy nghĩ đến việc gì vậy?”

Tuy rằng tính cách của Đậu Thuần khá nóng nảy nhưng cũng rất mau quên, Đậu Thuần nghiêng đầu hỏi, trong giọng nói của không giấu được vẻ tò mò.

“Nghĩ đến… nghĩ đến việc tối nay, chúng ta phải ăn món gì?”

Thái tử vội vàng tìm lý do trả lời.

Trong lúc hai người đang trò chuyện thì đột nhiên, một cung nữ tiến vào, bẩm báo rằng Vương cô cô muốn cầu kiến.

Thái tử nhíu mày, Vương cô cô sao? Bà ta là tổng quản chưởng sự của cung điện nào vậy?

Đến khi Vương cô cô tiến vào, hành lễ thì Thái tử mới nhận ra rằng bà ta chính là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu.

“Bẩm Thái tử phi, hôm nay, lão nô phụng ý chỉ của Hoàng hậu, mang thuốc bổ đến cho ngài”

Vương cô cô âm thầm quan sát Thái tử phi, bà nhận ra rằng sắc mặt của Thái tử phi đã tươi tỉnh hơn so với trước đây rất nhiều, không những vậy, dường như Thái tử phi còn khá nhanh nhẹn, hoạt bát.

“Đa tạ mẫu hậu đã quan tâm, mong cô cô giúp ta chuyển lời đến Hoàng hậu, bảo rằng ta cảm ơn người rất nhiều”

Thái tử nhanh chóng lên tiếng, sau đó, phất tay áo một cái, ra lệnh cho cung nữ nhận lấy vật phẩm từ tay của Vương cô cô.Vương cô cô nhíu mày, ngay lập tức, bà mỉm cười rồi nói:

“Hoàng hậu còn bảo rằng, Thái tử phi vừa mới khỏi bệnh, phần cung vụ ở Đông cung tạm thời giao cho người khác tiếp quản, đến khi ngài hoàn toàn bình phục, lúc đó, Hoàng hậu sẽ giao cung vụ lại cho ngài ”.

“Vâng, tất cả tùy thuộc vào sự sắp xếp của mẫu hậu”

Thái tử lên tiếng, lúc này, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

“Vậy, lão nô không làm phiền Thái tử phi nghỉ ngơi, mong ngài bảo trọng thân thể”

Cuối cùng, Vương cô cô vẫn không thăm dò được điều gì nên bà ta đành phải cáo lui.

“Phục Linh, mau tiễn Vương cô cô”

Thái tử nhanh chóng lên tiếng, sau đó, chăm chú quan sát Vương cô cô.

Phục Linh chính là cung nữ luôn theo bên cạnh hầu hạ Thái tử. Sau khi tỉnh lại Thái tử nhận thấy nàng ta không những thông minh mà còn rất trung thành nên đã quyết định giữ lại.

Phục Linh cung kính tiễn Vương cô cô ra khỏi tẩm cung, không những vậy, nàng còn chờ cho đến khi bóng dáng của Vương cô cô biến mất rồi mới xoay người, vội vàng quay về tẩm cung.

“Điện hạ đã đói bụng rồi, các ngươi mau dọn thức ăn lên đi”

Sau khi Phục Linh quay về, Thái tử nhanh chóng ra lệnh.

“Dạ”

Phục Linh nhanh chóng dặn dò đám cung nữ, chuẩn bị hầu hạ Thái tử và Thái tử phi dùng bữa tối.

Khi hai người vừa dùng xong bữa tối, Phó Lương đệ lại dẫn theo thị thiếp, tìm đến tẩm cung của Thái tử phi.

Trong lúc Thái tử đang rửa tay thì một cung nữ tiến vào, bẩm báo tin tức về việc Phó Lương đệ cầu kiến, Thái tử nhíu mày rồi nói:

“Mời bọn họ vào đi”.

Đột nhiên, không biết từ đâu một bàn tay nhanh chóng nắm chặt ống tay áo của Thái tử. Khi quay đầu lại, Thái tử chỉ nhìn thấy ánh mắt mang đầy vẻ ngây thơ của Đậu Thuần.

“Sao vậy?”

Việc tận mắt chứng kiến bộ dạng khốn khổ như thể sắp phải đối mặt với kẻ thù của Đậu Thuần khiến cho Thái tử ngẩn người.

“Phàm Phàm à, ta không thích bọn họ…”

Đậu Thuần cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Thái tử nhíu mày, nhanh chóng ngẩng đầu lên, ra lệnh cho đám cung nữ:

“Phục Linh, ngươi ở lại, còn những người khác, mau lui ra ngoài đi”.

“Dạ”

Các cung nữ cúi người, hành lễ một cách cung kính rồi vội vàng lui ra ngoài.

“Tại sao Thuần nhi lại không thích bọn họ vậy?”

Thái tử thấp giọng, hỏi.

“… Bọn họ luôn cười nhạo ta, bảo rằng ta khờ, không những vậy, bọn họ còn mắng ngươi…”

Lời nói của Đậu Thuần khiến cho Thái tử cảm thấy vô cùng xót xa.

Trước đây, ngay cả cung nữ còn dám xem thường Trác Kinh Phàm thì khó trách đám thị thiếp kia lại có thái độ như vậy, vừa nghĩ đến đây, Thái tử vươn tay, khẽ sờ đầu của Đậu Thuần rồi lên tiếng:

“Đừng sợ, từ nay về sau, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi”.

Dù sao đi chăng nữa, bây giờ, linh hồn của Thái tử vẫn đang sống trong thân xác của Trác Kinh Phàm. Đồng thời, bản thân cũng là Thái tử phi của Đậu Thuần, không những vậy, Thái tử còn định lợi dụng Đậu Thuần để đoạt lấy ngai vàng nên nhất định phải đối xử với Đậu Thuần thật tốt.

Tuy rằng Đậu Thuần chỉ là một kẻ ngốc nhưng cũng rất nhạy cảm, những ai đối xử với hắn tốt, những ai đối xử với hắn không tốt, Đậu Thuần đều có thể dễ dàng nhận ra.

Việc Đậu Thuần không muốn rời xa Thái tử phi khiến cho Thái tử nhận ra rằng, trước đây, chắc chắn là Trác Kinh Phàm đối xử với Đậu Thuần rất chân thành nên bây giờ, nếu mình thay đổi thái độ một cách đột ngột, xem ra cũng không phải là một việc tốt.

Thái tử liếc mắt, nhìn về phía Đậu Thuần, cùng lắm cũng chỉ là thêm một miệng ăn thôi mà. Đến khi ngồi lên ngai vàng, sẽ nuôi dưỡng một Thân vương ngốc. Thêm vào đó, trong Đông cung rộng lớn này, việc có một kẻ luôn tin tưởng, sẵn sàng dựa dẫm khiến cho Thái tử cảm thấy vô cùng thích thú, vì kiếp trước từ bé đến lớn, đã phải sống tại một nơi mà mọi người luôn nghi ngờ, tính toán, hãm hại lẫn nhau.

Thỉnh thoảng, Thái tử vẫn cảm thấy có lỗi với Trác Kinh Phàm.  Chẳng những đã chiếm đoạt thân thể, địa vị của đối phương mà còn lợi dụng cả sự tin tưởng, dựa dẫm của Đậu Thuần. Tuy nhiên, Thái tử nhanh chóng mang tất cả suy nghĩ đó vứt sang một bên.

Trải qua mấy ngày, Thái tử cũng âm thầm điều tra được nguyên nhân dẫn đến việc Trác Kinh Phàm bị ốm nặng là do hắn ăn nhầm điểm tâm vốn được chuẩn bị cho Đậu Thuần.

Sau đó, Hoàng hậu nhanh chóng mang những gì còn sót lại sau bữa điểm tâm giao cho Thái y viện, cuối cùng, các Thái y điều tra xác định bữa điểm tâm đó đã bị người ta hạ độc.

Trong Hoàng cung, mọi người đều nghĩ lần này, Thái tử phi nhất định sẽ không qua khỏi. Nhưng không ngờ, sau năm ngày mê man, Trác Kinh Phàm đã tỉnh lại, phúc lớn mạng lớn vượt qua đại nạn.

Tuy nhiên, Thái tử biết rằng Trác Kinh Phàm thật sự đã bị người ta đầu độc mà chết nên linh hồn của mình mới có thể sống lại trong thân xác của Trác Kinh Phàm.

Bởi vì Thái tử điều tra được việc này, thêm vào việc đã từng làm chủ Đông cung khiến cho Thái tử cảm thấy vô cùng cảm thông cho hoàn cảnh của Đậu Thuần. Trước đây, mặc dù Thái tử vô cùng thông minh, sáng suốt nhưng cuối cùng, vẫn bị ám sát, huống chi, bây giờ, Đậu Thuần chỉ là một kẻ ngốc, làm sao có thể vượt qua được những âm mưu, thủ đoạn này chứ? Không được, nhất định phải luôn ở bên cạnh để bảo vệ Đậu Thuần.

Vừa nghĩ đến đây, Thái tử lại thở dài, hắn vươn tay, sờ đầu của Đậu Thuần rồi lên tiếng:

“Thuần nhi cứ ngoan ngoãn ở trong điện đi, ta sẽ đến gặp bọn họ”.

Dù sao đi chăng nữa, linh hồn của Thái tử vẫn đang nằm trong thân thể của Trác Kinh Phàm, mọi việc đã đến nước này, mình cũng không thể nào nghĩ ra được cách khác ngoài việc ép buộc bản thân cố gắng đóng vai Thái tử phi. Chẳng lẽ việc trở thành Thái tử phi lại khó khăn hơn so với việc làm Thái tử sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện