Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 107



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vân Đô ca ca.” Tuy Hạ Vân Đô cùng Hạ Tiểu Tuấn cùng nhau chạy tới. Nhưng tiểu công chúa vừa liếc mắt một cái liền nhận ra ai là Hạ Tiểu Tuấn.

Sau đó, không cần Hạ Vân Đô giang hay cánh tay ra với tiểu công chúa, đã tiến thẳng vào.

Hạ Vân Đô quả thật tính ôm. Nhưng người hắn muốn ôm là muội muội nhà mình, tuyệt đối không phải vị tiểu công chúa này.

Nhưng mà, người ta đã ôm lấy rồi, muốn đẩy ra khẳng định là không thể. Cuối cùng, Hạ Vân Đô cũng chỉ ngoan ngoãn ôm lấy tiểu công chúa ở trong ngực.

“Mẫu thân.” Vì Hạ Vân Đô bị tiểu công chúa ôm lấy, Hạ Tĩnh Du liền hướng về phía Mạc Như Nghiên.

Bây giờ, không ai giành với Hạ Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên liền thuận lợi ôm lấy nữ nhi xa cách năm năm.

“Sao lại đột nhiên trở về vậy? Đến một bức thư cũng không có?” Mạc Như Nghiên thật sự bị hoảng sợ. Hôm qua mới có thư của Mộ Dung Quân, chưa từng nghe Mộ Dung Quân nhắc tới chuyện Hạ Tĩnh Du phải về thành Vân Đô.

Mà còn, quay đầu nhìn nữ hài xa lạ bị Hạ Vân Đô ôm lấy, nếu Mạc Như Nghiên không nhận lầm, kia là tiểu công chúa!

Tiểu công chúa được sủng ái tận trời này, sao lại đi cùng Hạ Tĩnh Du về thành Vân Đô vậy? Cho dù là Thái tử cùng trở về, Mạc Như Nghiên cũng không kinh ngạc như vậy.

“Vốn là muốn đưa thư cho mẫu thân. Nhưng Trân nhi nói, muốn cho phụ mẫu cùng ca ca một bất ngờ. Cho nên đã dặn Thánh Thượng thúc thúc cùng Hoàng Hậu di di, cùng gạt hai người.” Hạ Tĩnh Du biết Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân vẫn gửi thư tới thành Vân Đô. Mà tần suất, là người thường không theo kịp, chờ đợi lại không có khả năng đạt được.

Hạ Tĩnh Du không thuyết phục Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân, nhưng Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, nữ nhi của nàng cũng không nghịch ngợm như vậy. Đổi lại mà nói, chính là tiểu công chúa làm rồi.

Trân nhi, là tục danh của tiểu công chúa. Chỉ nghe Hạ Tĩnh Du gọi dễ nghe như vậy, Mạc Như Nghiên có thể kết luận, năm năm này, Hạ Tĩnh Du sống rất tốt.

Với nàng đó là như vậy. Dù cho trong lòng đã sớm biết con mình ở bên ngoài sẽ không chịu khổ, nhưng nếu vẫn không nhìn thấy tận mắt, vẫn không tránh khỏi lo lắng liệu nó có sống tốt ở nơi đó không, Hạ Tĩnh Du có bị ủy khuất hay bị bắt nạt không?

Mà nay cuối cùng cũng đem Hạ Tĩnh Du ôm vào trong ngực, nỗi lo trong lòng Mạc Như Nghiên, cuối cùng cũng bỏ xuống được.

“Vân Đô ca ca, muội mang cho huynh rất nhiều rất nhiều lễ vật. Còn có phụ hoàng ban thưởng, cũng cho muội cùng Tĩnh Du tỷ tỷ mang về. Đúng rồi đúng rồi, mẫu hậu muội cùng Thái tử ca ca cũng chuẩn bị rất nhiều…” Giống như Hạ Tĩnh Du lo lắng cho an nguy của người nhà, tiểu công chúa cũng lo lắng theo ba năm.

Tiểu công chúa cũng không biết, vì sao nàng lại thích Hạ Vân Đô như thế. Nghe Tĩnh Du tỷ tỷ nói, trước kia Tĩnh Du tỷ tỷ cũng thích Thái tử ca ca như thế.

Tới khi tiểu công chúa hiểu biết, Thái tử đi theo Hạ Tĩnh Du ba năm ở thành Vân Đô, sau đó Hạ Tĩnh Du lại đến ở Đế Đô năm năm. Như thế, nàng cũng có thể.

Chẳng qua so với tình hình của Tĩnh Du tỷ tỷ cùng Thái tử ca ca, hình như nàng lại như gây thêm phiền toái nhất?

Vân Đô ca ca là thành chủ thành Vân đô, hơn nữa còn được tiên hoàng sắc phong. Đổi lại mà nói, nếu không có tình hình đặc biệt, Vân Đô ca ca không thể rời thành Vân Đô quá lâu.

Như thế, càng nghĩ thật lâu, tiểu công chúa càng cực kì kiên định đưa ra quyết định: Nàng muốn cùng Hạ Tĩnh Du về thành Vân Đô, sau đó, cùng Vân Đô ca ca ở lại thành Vân Đô!

Tiểu công chúa đưa ra quyết định như vậy, trực tiếp làm đám Tân hoàng sợ ngây người.

Mộ Dung Quân thì vui mừng thấy sự thành công. Năm năm ở cạnh Hạ Tĩnh Du, đền lại để nữ nhi gả đi, cũng là phải làm.

Tân hoàng cũng rất không nỡ. Nếu không phải Thái tử không đưa đi được, Tân hoàng khẳng định sẽ trực tiếp đưa Thái tử đi đến thành Vân Đô, chứ không phải đứng ở Đế Đô nhìn Hạ Tĩnh Du rời đi.

Mặc kệ nói thế nào, hiện nay tiểu công chúa ở thành Vân Đô, còn cực kì vui vẻ bày tỏ, nó ở lại luôn sẽ không về nữa.

Mạc Như Nghiên đương nhiên sẽ không không chào đón tiểu công chúa tới thành Vân Đô làm khách. Chỉ là một vị công chúa cao quý như vậy, Mạc Như Nghiên cực kì nghi ngờ, phủ Thành chủ có thể chiêu đãi tốt hay không.

Sau khi ở cùng nhau, Mạc Như Nghiên phát hiện, nàng thật sự lo lắng nhiều rồi.

Tiểu công chúa không phải khó hầu hạ như nàng nghĩ. Cho dù là ăn uống, hay là phòng ở, tiểu công chúa cũng không lộ ra chút không thích hay không nguyện ý gì.

Trái lại, tiểu công chúa vẫn cực kì phấn khởi, nếu không vây quanh Hạ Vân Đô, thì sẽ đi theo sau Hạ Tĩnh Du. Líu ríu, giống như một chú chim vui vẻ, tràn đầy nụ cười, cười rất tươi cho mọi người thấy.

Nhìn công chúa mang theo nụ cười không hề che giấu gì, khóe môi Mạc Như Nghiên không khỏi cong lên.

Thành Vân Đô nặng nề lâu rồi, là lúc ánh sáng nên chiếu vào rồi.

Nhìn thấy tiểu công chúa, Mạc Như Nghiên có dự cảm, tiểu công chúa sẽ cho phủ Thành chủ, thậm chí cả thành Vân Đô, một kinh hỉ rất lớn.

Lúc bầu trời sắp tối đen, Hạ Trăn mới trở về.

Vừa vào cửa đã bị Hạ Tĩnh Du bổ nhào qua ôm lấy, nếu không phải mắt Hạ Trăn thấy rõ, nhận ra là nữ nhi nhà mình, khẳng định Hạ Tĩnh Du sẽ bị thương rồi.

“Lỗ mãng.” Ngoài miệng mắng như vậy, nhưng động tác của Hạ Trăn lại rất nhẹ, sợ ra sức thêm một chút, liền làm Hạ Tĩnh Du bị đau rồi.

“Phụ thân.” Hạ Tĩnh Du vừa mới ở bên cạnh Mạc Như Nghiên xong, giờ phút này thấy Hạ Trăn, lại không hề che giấu bộ dạng của tiểu nha đầu.

Có lỗ mãng tới đâu cũng là nữ nhi Hạ gia! Cho dù ở Đế Đô năm năm, nàng vẫn không học xong lễ nghi cùng quy củ của các tiểu thư khuê các ở đó.

May mà cả Thánh Thượng lẫn Hoàng Hậu nương nương, đều không ép buộc nàng học quy củ. Nếu không, Hạ Tĩnh Du khẳng định sớm chịu không nổi rồi.

Kì thật, không chỉ Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân cũng không ép tiểu công chúa học quy củ.

Khác với các công chúa khác trong hoàng cung, tiểu công chúa càng thêm tùy hứng, cũng càng thêm nghịch ngợm. Giống như tới thành Vân Đô, chính là tiểu công chúa cố ý quyết định, ai khuyên cũng không được, ai cản trở cũng không thành.

Chỉ là, tân hoàng lại thích tiểu công chúa bướng bỉnh như vậy. Người ngoài thì cảm thấy không đúng, không nên, cũng nghi ngờ không nên quản giáo vậy.

Còn lý do Mộ Dung Quân mặc cho tiểu công chúa làm càn, đương nhiên là vì không nỡ để tiểu công chúa bị quá nhiều quy củ quản thúc, ngược lại mất đi bản tính vui vẻ.

Công chúa khác với hoàng tử, Mộ Dung Quân không tính đem công chúa dạy bảo thành dáng vẻ nữ tử đại lượng thanh tao lịch sự. Nếu tiểu công chúa thích chơi đùa, lại ham chơi, Mộ Dung Quân liền để tiểu công chúa theo bản tính. Chỉ cần tiểu công chúa không quá mức, Mộ Dung Quân sẽ không răn dạy.

Đương nhiên, nên có quy củ, tiểu công chúa cũng sẽ không hư hỏng. Nếu không, Mộ Dung Quân sẽ không tha thứ cho.

Như lần này tiểu công chúa đòi tới thành Vân Đô, nếu không phải Mộ Dung Quân vốn có quyết định này, tiểu công chúa căn bản khỏi phải nghĩ đến ra tới cửa lớn hoàng cung, càng miễn bàn rời cửa thành Đế Đô.

Không thể phủ nhận, so với Tân hoàng, tiểu công chúa cực kì sợ mẫu hậu. Dưới tình tình chung, chỉ cần Mộ Dung Quân nghiêm mặt lên, tiểu công chúa sẽ không dám lỗ mãng.

Ngược lại là Tân hoàng, dù có nổi giận đến đây, tiểu công chúa cũng dám làm nũng, không sợ uy lực của Tân hoàng.

“Ừm.” Gật gật đầu, Hạ Trăn sờ sờ đầu Hạ Tĩnh Du, “Trở lại rồi?”

“Vâng, con gái trở về rồi.” Hạ Tĩnh Du ra sức gật gật đầu, ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn Hạ Trăn.

Nàng nghe nói, nếu không ngờ phụ thân nàng anh dũng thần uy, trận khổ chiến này khẳng định không có khinh địch có thể kết thúc như vậy, mà còn là đại thắng.

Là phụ thân nàng mang theo một đám tướng sĩ Tây Bắc quân thủ vệ ở biên quan Thanh Vân quốc. Phụ thân của nàng, là lợi hại nhất!

“Trở về là tốt.” Tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng Hạ Trăn rất nhớ Hạ Tĩnh Du. Mà nay, rốt cuộc cũng viên mãn rồi.

“Hạ tướng quân.” Giống với Hạ Tĩnh Du, tiểu công chúa cực kì sùng bái Hạ Trăn, so với phụ hoàng còn sùng bái hơn.

Chủ động đi đến trước mặt Hạ Trăn, tiểu công chúa nhu thuận thỉnh an, cất tiếng chào.

“Vị này này?” Khác với Mạc Như Nghiên, lúc này Hạ Trăn vẫn chưa nhận ra tiểu công chúa chính là vị tiểu công chúa năm năm trước Tân hoàng cố ý đưa đến thành Vân Đô khoe với hắn.

“Phụ nhân, muội ấy là Trân nhi, muội muội của Thái tử ca ca.” Thấy Hạ Trăn không nhận ra tiểu công chúa, Hạ Tĩnh Du giới thiệu thay.

Hạ Trăn ngẩn người. Là vị bảo bối trong lòng Tân hoàng? Nếu là vị tiểu công chúa kia, sao Tân hoàng có thể để cho nàng theo Tĩnh Du tới thành Vân Đô được?

Với chuyện tiểu công chúa đến, Hạ Trăn tuy kinh ngạc, nhưng cũng nhiệt tình hoan nghênh.

Xác định tiểu công chúa đến đây đã được sự cho phép của Tân hoàng và Mộ Dung Quân, Hạ Trăn liền coi tiểu công chúa như nữ nhi nhà mình mà đối đãi.

Vì thế ngày tiếp theo, lúc Hạ Tĩnh Du đề xuất muốn cùng đến quân doanh Tây Bắc quân, tiểu công chúa liền cùng đi theo.

Này không phải lần đầu tiên Hạ Tĩnh Du tiếp xúc với các tướng sĩ, nhưng với tiểu công chúa lại là lần đầu.

Lúc ở Đế Đô, tiểu không chúa đã nghe Thái tử cùng Hạ Tĩnh Du nhắc đến cuộc sống ở quân doanh. Nghe thấy như vậy, nhưng tiểu công chúa ở Đế Đô lại không nhìn tới.

Mà nghe nói Hạ Vân Đô từ nhỏ đã tiến vào quân doanh, tiểu công chúa lại càng mong chờ tới ngày hôm nay.

Giờ phút thực sự đứng trước quân doanh Tây Bắc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện