Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh
Chương 8
Khi đến nhà trẻ đón Diêu Tinh Nam tan học, từ xa tôi đã thấy con bé bước ra khỏi phòng học dưới sự hướng dẫn của cô giáo, nó cố gắng nhón chân lên ngẩng đầu nhìn ra ngoài, đôi mày nhạt nhíu lại giống như đang lo lắng chuyện gì, đến khi nhìn thấy tôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mới nở ra một nụ cười tươi.
Tôi vẫy vẫy tay với con bé, ánh mắt không tự chủ được lướt qua lũ trẻ tìm kiếm, cuối cùng đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ của Lý Y Hợp ở sau cùng. Thằng bé đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, cúi đầu trầm mặc rớt ở phía đuôi của hàng người.
Lúc Diêu Tinh Nam kêu to một tiếng “mẹ” và chạy về phía tôi, hình như thằng bé đã liếc qua bên này, nhưng đợi tôi đỡ lấy Diêu Tinh Nam rồi nhìn qua, thằng bé đã một mình rời khỏi từ lúc nào rồi.
Tôi đi lên trước hỏi cô giáo, phụ huynh của Lý Y Hợp không đến đón sao?
Cô giáo thở dài, nói với tôi: “Anh ấy chỉ là một người chú, vừa nãy gọi điện nói với tôi là đang ở bệnh viện không đi được, kêu thằng bé tự mình về nhà là được. Tôi cũng đã dặn dò riêng bạn nhỏ Lý Y Hợp, kêu bạn ấy về đến nhà lập tức gọi điện thoại báo bình an cho tôi.”
Sau khi chào tạm biệt cô giáo, tôi cố ý kéo Diêu Tinh Nam đi một vòng, cho đến khi thấy Lý Y Hợp vào một khu dân cư mới yên tâm về nhà.
Tôi giúp Diêu Tinh Nam thay quần áo ở nhà, con bé ngoan ngoãn tự mình đi rửa tay và mặt, lúc giơ tay ra ghi công với tôi trên mặt còn đọng lại không ít nước.
Lau mặt cho con bé xong tôi để nó ngồi trên ghế ăn cơm, mang cho nó món bí đỏ xay để ăn lót dạ, còn mình thì ngồi trước mặt con bé, vừa nghe kể về những điều nó đã tai nghe mắt thấy trong ngày đầu tiên đi nhà trẻ, vừa suy nghĩ làm sao để mở đầu chuyện mình muốn nói.
Lúc ở một mình tôi đã nghĩ rất lâu, một mặt là bản thân chưa có kinh nghiệm nuôi dưỡng con cái, không biết mình có thể đảm nhận nổi trách nhiệm này hay không. Một mặt, dù gì Diêu Tinh Nam cũng không phải con của tôi, tôi có quyền ảnh hưởng đến cuộc đời của nó không?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nếu đã gặp lại thì nghiệt duyên cũng là duyên, nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.
“Mẹ ơi, con nghĩ chính là, chính là nhà trẻ đó rất vui!” – Con bé vừa nói vừa khua chân múa tay rất vui vẻ, trong miệng vẫn còn một miếng bí đỏ.
“Tinh Nam.”
“Dạ?”
“Con có thể nói cho mẹ nghe chuyện xích mích với bạn trên trường ngày hôm nay không?”
Thấy tôi nhắc đến chuyện này, con bé vừa rồi còn cao hứng lập tức biến thành một quả cà tím héo úa, cái đầu nhỏ gần như cúi sát vào bát.
Tôi duỗi tay xoa xoa mặt con bé, nói một cách bình tĩnh: “Mẹ không cần con phải nói, chỉ cần con nghĩ lại đã xảy ra chuyện gì, bởi vì có thể cô giáo không biết chuyện như thế nào, lỡ như vì chuyện này mà hiểu lầm con, không thích con nữa thì phải làm sao?”
Đầu con bé hơi ngẩng lên một chút, đôi mắt to của nó vẫn đang liếc trộm tôi.
“Cô giáo nói, cô nhìn thấy con đẩy Lý Y Hợp, là thật sao?”
Nghe thấy tên Lý Y Hợp, miệng của Diêu Tinh Nam vểnh lên, ngừng một lát rồi gật đầu.
“Tinh Nam đẩy bạn ấy vì bạn ấy khiến con không vui, phải không?”
Con bé lại gật gật đầu.
“Vậy bạn ấy đã làm gì khiến con không vui? Là vì bạn ấy hất nước lên con đúng không?”
Lần này, con bé không thẳng thắn gật đầu như lần trước nữa mà mím chặt môi.
“Cô giáo nói không nhìn thấy bạn Lý Y Hợp hất nước lên con, là cô giáo nhìn nhầm sao Tinh Nam?”
Vai con bé rất nhanh đã run lên, có vẻ như muốn sụt sịt mũi, sau đó từ từ lắc đầu, thế là tôi thừa thắng xông lên: “Không có? Là cô giáo không nhìn thấy sao?”
Lần này cuối cùng con bé đã ngẩng đầu lên một chút, tôi cúi đầu nhìn nó, phát hiện đôi mắt to của nó đã đầy nước mắt, trái tim tôi không hiểu vì lý do gì mà quặn thắt, tôi nghe thấy con bé ấp úng nói nhỏ: “Con xin lỗi mẹ, con đã nói dối ạ. Oaaa, con xin lỗi…”
Con bé ngẩng mặt lên khóc lớn, trong miệng vẫn còn một miếng bí đỏ, tay trái cầm chặt cái muỗng, bộ dạng hơi nhếch nhác khiến người khác vừa tức vừa buồn cười.
Tôi không nhịn được cầm giấy vừa lau mặt vừa an ủi con bé: “Không khóc nữa nha, mẹ biết, mẹ biết rồi mà, không khóc nữa, ngoan…”
Có lẽ thấy tôi không có ý trách móc, Diêu Tinh Nam dần dần thả lỏng. Thấy con bé đang khóc thút thít nhưng vẫn không quên nhai đồ ăn trong miệng, tôi định kêu nó nhổ ra, ai biết được nó lại nuốt xuống, giọng nói nghẹn ngào nhưng vẫn không quên nịnh nọt:
“Món bí đỏ xay mẹ làm thật ngon, hức hức…”
Tôi cố nhịn để không bật cười, chưa bao giờ biết rằng Diêu Tinh Nam còn là một người thích ăn uống, nhưng tôi vẫn không quên mục đích của mình:
“Vậy có thể nói cho mẹ biết vì sao con lại đẩy Lý Y Hợp không?”
Mỗi lần con bé hít vào, cái đầu nhỏ sẽ vô thức lắc lắc, nó trả lời ngắt quãng: “Con không thích bạn ấy giành mẹ với con…”
Nói xong, giống như chịu phải ấm ức rất lớn, con bé khóc to một lần nữa, lần này còn nấc lên.
Tôi vội vàng đứng dậy đến bên cạnh con bé, vừa vỗ nhẹ lưng vừa dỗ nó không có việc gì nữa rồi. Sau khi được dỗ dành một hồi lâu con bé mới nín khóc, cuối cùng còn phải xác định nhiều lần rằng tôi sẽ không giận nó, lúc này mới xem như xong chuyện.
Buổi tối tắm rửa cho con bé xong, tôi kể cho nó nghe câu chuyện “Cậu bé Pinocchio”, khi kể đến khúc Pinocchio nói dối mũi sẽ dài ra, con bé theo bản năng bịt mũi của mình lại. Tôi rất muốn cười, nhưng nhìn thấy hiệu quả rõ rệt nên đã kiên trì kể hết câu chuyện này.
Diêu Tinh Nam nghe xong câu chuyện thì bò dậy từ trên giường, nhìn tôi một cách nghiêm túc: “Mẹ ơi, nói dối sẽ biến thành người gỗ Pinocchio ạ?”
Vốn dĩ tôi muốn gật đầu nói đúng, nhưng nhìn con bé tôi chợt nhớ về kiếp trước, cái ngày mà nó qua đời, lời nói đến miệng đã thay đổi:
“Nếu là lời nói dối thiện ý… thì sẽ không đâu.”
“Lời nói dối thiện ý?”
“Lời nói dối thiện ý chính là lời nói dối không làm hại đến người khác. Con có thể hiểu không?”
Đôi mắt to của nó nháy nháy, mơ hồ gật đầu.
Tôi biết nó không hiểu, nhưng mục đích ngày hôm nay của tôi cũng coi như đã đạt được, tôi lại bổ sung thêm: “Có điều có thể nói dối người xấu.”
Đôi lông mày nhỏ cau lại, có vẻ càng mờ mịt. Nhìn thấy bộ dáng cố gắng để hiểu của con bé, tôi đang định nói đợi nó trưởng thành rồi sẽ hiểu, nó lại bất ngờ đi đến ôm lấy cổ tôi:
“Con sẽ không nói dối mẹ nữa.”
Hai cánh tay nhỏ lực cũng khá mạnh, tôi bị nó siết chặt, không biết là do bí bách hay gì đó, mặt tôi lại có chút đỏ.
“Mẹ sẽ vĩnh viễn yêu con chứ ạ?”
Cả người tôi cứng lại.
Rất lâu.
Gật đầu.
***
Sau trận phong ba bão táp vào ngày đầu tiên nhập học mẫu giáo, tôi quy định Diêu Tinh Nam 3 điều:
Không được nói dối.
Không cần kết bạn với Lý Y Hợp.
Không được mâu thuẫn với Lý Y Hợp.
Yêu cầu của tôi đối với con bé không cao, chỉ cần không gây phiền phức cho Lý Y Hợp là được rồi.
Con bé rất vui vì tôi không trách nó về chuyện kia nên đã sảng khoái đồng ý.
Cuộc sống mẫu giáo cứ tiếp tục trôi qua vui vẻ hòa thuận như vậy, tập tính của con người thật đáng sợ làm sao, tôi thế mà lại có chút quen với cuộc sống bận rộn vì con cái mỗi ngày rồi.
Mỗi buổi sáng tôi sẽ cùng con bé ăn cơm, đưa nó đi học, đón nó tan học, cùng nó làm một số đồ handmade, ngay cả dì cũng cười tôi, nói tôi “Tự nhiên biết làm mẹ rồi.”
Tôi có chút khó hiểu, hỏi dì ấy lúc trước tôi đối xử với con rất tệ sao?
Dì cười cười, nói cũng không đến mức tệ, chỉ là không thân thiết với con cái, con bé cũng sợ tôi. Nhưng bây giờ Diêu Tinh Nam vừa mở mắt đã muốn tìm mẹ rồi.
“Lúc trước sao? Lúc trước không giống như vậy ạ?” – Tôi hỏi dì ấy.
“Ây da, tim của con cũng thật lớn.” – Dì ngắt đầu đuôi của đậu que rồi bỏ vào rổ, cân nhắc nói – “Lúc trước còn ở căn nhà của Diêu tiên sinh, bảy ngày thì có năm ngày con uống say đến nỗi quên mất cả bản thân mình, hai ngày còn lại đến cả cái bóng cũng không thấy, đâu có chuyện chăm sóc con bé.”
Tôi cụp mắt nhặt đậu, không nói chuyện. Dì tiếp tục nói:
“Tinh Nam mỗi ngày đều tự mình ăn cơm, tự mình xem TV, tự chơi một mình, mỗi lần dì thấy con bé ôm con búp bê tự nói tự cười, tim của dì lúc đó… Ây da…”
Nói rồi, dì còn hít hít mũi: “Nhưng mà bây giờ chúng ta chuyển nhà rồi, dì thấy con khác rất nhiều so với trước đây, như này rất tốt, đối với con cái tốt, đối với bản thân cũng tốt.”
Dì là một người hơn 50 tuổi, chồng đã không còn, dùng lời của dì ấy mà nói, chính là lúc rảnh rỗi thì trong lòng rất buồn phiền, liền dứt khoát tìm một công việc, như vậy sẽ không cần ở nhà với con trai con dâu nữa, còn có thể kiếm được ít tiền.
Dì rất chịu khó, làm việc nhanh nhẹn, tôi rất thích dì, ở nhà lúc rảnh rỗi tôi sẽ ngồi nhặt rau, trò chuyện với dì.
Có lúc kéo dì ấy cùng đi mua quần áo, tôi cảm thấy bản thân giống như có thêm một người bạn già vậy, đôi lúc còn nói nhầm kiểu “Ây da dì còn trẻ mà, màu này không sao hết, đợi dì đến cái tuổi của con…”
Dì sẽ cười nói: “Dì còn có thể lớn đến cái tuổi của con, vậy chẳng phải dì là thần tiên à?”
Tiếp xúc với nhau nhiều, chúng tôi trở nên thân thiết hơn, nói chuyện cũng không quá giữ kẽ, càng giống như hai người bạn già. Nhưng trong mắt dì ấy tôi vẫn là một đứa trẻ, ngang hàng với con trai của dì, vì vậy dì ấy luôn lo lắng cho tôi.
“Có điều con còn trẻ như vậy, cũng phải tìm một công việc đi thôi. Con cái càng ngày càng lớn, càng có nhiều chỗ cần phải dùng tiền, ngửa tay xin tiền của người khác không phải là một biện pháp ổn thỏa.”
Tôi biết dì ấy đang nói về Diêu Kế Lai, vì vậy tôi gật đầu, đồng ý với những gì dì nói, dì ấy mỉm cười nhẹ nhõm.
Thời gian này không phải là tôi chưa nghĩ đến việc này, mặc dù bản thân xuyên không mấy chục năm, ở một vài trường hợp cũng chiếm cơ hội quyết định, mua nhà mua cổ phiếu đều tương đối có lợi, nhưng tôi vẫn muốn làm việc gì đó, chỉ có điều rất lâu rồi không đi làm, trong thời gian ngắn cũng không có ý tưởng gì hay cả.
Tuy rằng bán một vài cái túi, quần áo, giày dép thì tiền trong thẻ ngân hàng cũng không tính là ít, nhưng ăn không ngồi rồi thì cả núi vàng cũng hết, dù gì đó cũng không phải là một ý tưởng tốt, tiền quá quan trọng.
Lúc tôi đang ngẩn người thì tiếng chuông điện thoại nhắc nhở đã đến lúc đi đón Diêu Tinh Nam rồi.
Khi tôi đến nhà trẻ, đã có các bé liên tục đi ra, có tổng cộng 40 lớp, Diêu Tinh Nam ở lớp 2, tôi đứng bên ngoài không lâu thì bọn nhỏ đã ra rồi.
Diêu Tinh Nam nhìn thấy tôi ở phía xa, giơ tay giậm chân nói với cô giáo “Mẹ cháu đến rồi, mẹ cháu đến rồi”, cô giáo nhìn thấy tôi, lúc này mới để con bé đi.
Tôi từ từ chỉnh quần áo và cặp sách cho Diêu Tinh Nam, vừa nghe con bé nói đói bụng rồi, vừa lén xem Lý Y Hợp đã ra chưa.
Lý Y Hợp vẫn đi ở phía sau cùng của đoàn người ra khỏi nhà trẻ, nhưng thằng bé mới đi được một chút đã bị một cô gái gọi tên. Cô gái đó rất trẻ, cũng rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy hoa nhí dài màu sữa, mái tóc dài dịu dàng vén bên tai. Lý Y Hợp đi qua đó, hai người nói vài câu, ngoài cửa nhà trẻ tiếng người ồn ào, tôi cũng cách một khoảng, vì vậy không nghe được hai người đang nói cái gì.
Ngay lúc tôi do dự có nên đi tới hỏi một câu hay không, cô gái đó chợt cười mỉm rồi giơ tay ra, Lý Y Hợp lắc đầu, tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy Lý Y Hợp rời đi cùng cô gái đó.
Tất cả những điều này không có một giáo viên nào chú ý đến, ngay lập tức tôi cảm thấy hơi thất vọng.
Ngay khi tôi nắm lấy tay Diêu Tinh Nam định đi theo, một bóng người bỗng vụt đến trước mặt, chặn đường tôi.
“Cô Tống.”
Tôi có chút khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mắt, không biết người này là ai.
“Con trai tôi cũng học ở nhà trẻ này.” – Cô ta dừng một chút – “Đừng nói là Kế Lai chưa nói cho cô biết?”
Đối phương cười khẩy, vênh váo hống hách, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, rơi trên người Diêu Tinh Nam.
Tôi vẫy vẫy tay với con bé, ánh mắt không tự chủ được lướt qua lũ trẻ tìm kiếm, cuối cùng đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ của Lý Y Hợp ở sau cùng. Thằng bé đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, cúi đầu trầm mặc rớt ở phía đuôi của hàng người.
Lúc Diêu Tinh Nam kêu to một tiếng “mẹ” và chạy về phía tôi, hình như thằng bé đã liếc qua bên này, nhưng đợi tôi đỡ lấy Diêu Tinh Nam rồi nhìn qua, thằng bé đã một mình rời khỏi từ lúc nào rồi.
Tôi đi lên trước hỏi cô giáo, phụ huynh của Lý Y Hợp không đến đón sao?
Cô giáo thở dài, nói với tôi: “Anh ấy chỉ là một người chú, vừa nãy gọi điện nói với tôi là đang ở bệnh viện không đi được, kêu thằng bé tự mình về nhà là được. Tôi cũng đã dặn dò riêng bạn nhỏ Lý Y Hợp, kêu bạn ấy về đến nhà lập tức gọi điện thoại báo bình an cho tôi.”
Sau khi chào tạm biệt cô giáo, tôi cố ý kéo Diêu Tinh Nam đi một vòng, cho đến khi thấy Lý Y Hợp vào một khu dân cư mới yên tâm về nhà.
Tôi giúp Diêu Tinh Nam thay quần áo ở nhà, con bé ngoan ngoãn tự mình đi rửa tay và mặt, lúc giơ tay ra ghi công với tôi trên mặt còn đọng lại không ít nước.
Lau mặt cho con bé xong tôi để nó ngồi trên ghế ăn cơm, mang cho nó món bí đỏ xay để ăn lót dạ, còn mình thì ngồi trước mặt con bé, vừa nghe kể về những điều nó đã tai nghe mắt thấy trong ngày đầu tiên đi nhà trẻ, vừa suy nghĩ làm sao để mở đầu chuyện mình muốn nói.
Lúc ở một mình tôi đã nghĩ rất lâu, một mặt là bản thân chưa có kinh nghiệm nuôi dưỡng con cái, không biết mình có thể đảm nhận nổi trách nhiệm này hay không. Một mặt, dù gì Diêu Tinh Nam cũng không phải con của tôi, tôi có quyền ảnh hưởng đến cuộc đời của nó không?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nếu đã gặp lại thì nghiệt duyên cũng là duyên, nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.
“Mẹ ơi, con nghĩ chính là, chính là nhà trẻ đó rất vui!” – Con bé vừa nói vừa khua chân múa tay rất vui vẻ, trong miệng vẫn còn một miếng bí đỏ.
“Tinh Nam.”
“Dạ?”
“Con có thể nói cho mẹ nghe chuyện xích mích với bạn trên trường ngày hôm nay không?”
Thấy tôi nhắc đến chuyện này, con bé vừa rồi còn cao hứng lập tức biến thành một quả cà tím héo úa, cái đầu nhỏ gần như cúi sát vào bát.
Tôi duỗi tay xoa xoa mặt con bé, nói một cách bình tĩnh: “Mẹ không cần con phải nói, chỉ cần con nghĩ lại đã xảy ra chuyện gì, bởi vì có thể cô giáo không biết chuyện như thế nào, lỡ như vì chuyện này mà hiểu lầm con, không thích con nữa thì phải làm sao?”
Đầu con bé hơi ngẩng lên một chút, đôi mắt to của nó vẫn đang liếc trộm tôi.
“Cô giáo nói, cô nhìn thấy con đẩy Lý Y Hợp, là thật sao?”
Nghe thấy tên Lý Y Hợp, miệng của Diêu Tinh Nam vểnh lên, ngừng một lát rồi gật đầu.
“Tinh Nam đẩy bạn ấy vì bạn ấy khiến con không vui, phải không?”
Con bé lại gật gật đầu.
“Vậy bạn ấy đã làm gì khiến con không vui? Là vì bạn ấy hất nước lên con đúng không?”
Lần này, con bé không thẳng thắn gật đầu như lần trước nữa mà mím chặt môi.
“Cô giáo nói không nhìn thấy bạn Lý Y Hợp hất nước lên con, là cô giáo nhìn nhầm sao Tinh Nam?”
Vai con bé rất nhanh đã run lên, có vẻ như muốn sụt sịt mũi, sau đó từ từ lắc đầu, thế là tôi thừa thắng xông lên: “Không có? Là cô giáo không nhìn thấy sao?”
Lần này cuối cùng con bé đã ngẩng đầu lên một chút, tôi cúi đầu nhìn nó, phát hiện đôi mắt to của nó đã đầy nước mắt, trái tim tôi không hiểu vì lý do gì mà quặn thắt, tôi nghe thấy con bé ấp úng nói nhỏ: “Con xin lỗi mẹ, con đã nói dối ạ. Oaaa, con xin lỗi…”
Con bé ngẩng mặt lên khóc lớn, trong miệng vẫn còn một miếng bí đỏ, tay trái cầm chặt cái muỗng, bộ dạng hơi nhếch nhác khiến người khác vừa tức vừa buồn cười.
Tôi không nhịn được cầm giấy vừa lau mặt vừa an ủi con bé: “Không khóc nữa nha, mẹ biết, mẹ biết rồi mà, không khóc nữa, ngoan…”
Có lẽ thấy tôi không có ý trách móc, Diêu Tinh Nam dần dần thả lỏng. Thấy con bé đang khóc thút thít nhưng vẫn không quên nhai đồ ăn trong miệng, tôi định kêu nó nhổ ra, ai biết được nó lại nuốt xuống, giọng nói nghẹn ngào nhưng vẫn không quên nịnh nọt:
“Món bí đỏ xay mẹ làm thật ngon, hức hức…”
Tôi cố nhịn để không bật cười, chưa bao giờ biết rằng Diêu Tinh Nam còn là một người thích ăn uống, nhưng tôi vẫn không quên mục đích của mình:
“Vậy có thể nói cho mẹ biết vì sao con lại đẩy Lý Y Hợp không?”
Mỗi lần con bé hít vào, cái đầu nhỏ sẽ vô thức lắc lắc, nó trả lời ngắt quãng: “Con không thích bạn ấy giành mẹ với con…”
Nói xong, giống như chịu phải ấm ức rất lớn, con bé khóc to một lần nữa, lần này còn nấc lên.
Tôi vội vàng đứng dậy đến bên cạnh con bé, vừa vỗ nhẹ lưng vừa dỗ nó không có việc gì nữa rồi. Sau khi được dỗ dành một hồi lâu con bé mới nín khóc, cuối cùng còn phải xác định nhiều lần rằng tôi sẽ không giận nó, lúc này mới xem như xong chuyện.
Buổi tối tắm rửa cho con bé xong, tôi kể cho nó nghe câu chuyện “Cậu bé Pinocchio”, khi kể đến khúc Pinocchio nói dối mũi sẽ dài ra, con bé theo bản năng bịt mũi của mình lại. Tôi rất muốn cười, nhưng nhìn thấy hiệu quả rõ rệt nên đã kiên trì kể hết câu chuyện này.
Diêu Tinh Nam nghe xong câu chuyện thì bò dậy từ trên giường, nhìn tôi một cách nghiêm túc: “Mẹ ơi, nói dối sẽ biến thành người gỗ Pinocchio ạ?”
Vốn dĩ tôi muốn gật đầu nói đúng, nhưng nhìn con bé tôi chợt nhớ về kiếp trước, cái ngày mà nó qua đời, lời nói đến miệng đã thay đổi:
“Nếu là lời nói dối thiện ý… thì sẽ không đâu.”
“Lời nói dối thiện ý?”
“Lời nói dối thiện ý chính là lời nói dối không làm hại đến người khác. Con có thể hiểu không?”
Đôi mắt to của nó nháy nháy, mơ hồ gật đầu.
Tôi biết nó không hiểu, nhưng mục đích ngày hôm nay của tôi cũng coi như đã đạt được, tôi lại bổ sung thêm: “Có điều có thể nói dối người xấu.”
Đôi lông mày nhỏ cau lại, có vẻ càng mờ mịt. Nhìn thấy bộ dáng cố gắng để hiểu của con bé, tôi đang định nói đợi nó trưởng thành rồi sẽ hiểu, nó lại bất ngờ đi đến ôm lấy cổ tôi:
“Con sẽ không nói dối mẹ nữa.”
Hai cánh tay nhỏ lực cũng khá mạnh, tôi bị nó siết chặt, không biết là do bí bách hay gì đó, mặt tôi lại có chút đỏ.
“Mẹ sẽ vĩnh viễn yêu con chứ ạ?”
Cả người tôi cứng lại.
Rất lâu.
Gật đầu.
***
Sau trận phong ba bão táp vào ngày đầu tiên nhập học mẫu giáo, tôi quy định Diêu Tinh Nam 3 điều:
Không được nói dối.
Không cần kết bạn với Lý Y Hợp.
Không được mâu thuẫn với Lý Y Hợp.
Yêu cầu của tôi đối với con bé không cao, chỉ cần không gây phiền phức cho Lý Y Hợp là được rồi.
Con bé rất vui vì tôi không trách nó về chuyện kia nên đã sảng khoái đồng ý.
Cuộc sống mẫu giáo cứ tiếp tục trôi qua vui vẻ hòa thuận như vậy, tập tính của con người thật đáng sợ làm sao, tôi thế mà lại có chút quen với cuộc sống bận rộn vì con cái mỗi ngày rồi.
Mỗi buổi sáng tôi sẽ cùng con bé ăn cơm, đưa nó đi học, đón nó tan học, cùng nó làm một số đồ handmade, ngay cả dì cũng cười tôi, nói tôi “Tự nhiên biết làm mẹ rồi.”
Tôi có chút khó hiểu, hỏi dì ấy lúc trước tôi đối xử với con rất tệ sao?
Dì cười cười, nói cũng không đến mức tệ, chỉ là không thân thiết với con cái, con bé cũng sợ tôi. Nhưng bây giờ Diêu Tinh Nam vừa mở mắt đã muốn tìm mẹ rồi.
“Lúc trước sao? Lúc trước không giống như vậy ạ?” – Tôi hỏi dì ấy.
“Ây da, tim của con cũng thật lớn.” – Dì ngắt đầu đuôi của đậu que rồi bỏ vào rổ, cân nhắc nói – “Lúc trước còn ở căn nhà của Diêu tiên sinh, bảy ngày thì có năm ngày con uống say đến nỗi quên mất cả bản thân mình, hai ngày còn lại đến cả cái bóng cũng không thấy, đâu có chuyện chăm sóc con bé.”
Tôi cụp mắt nhặt đậu, không nói chuyện. Dì tiếp tục nói:
“Tinh Nam mỗi ngày đều tự mình ăn cơm, tự mình xem TV, tự chơi một mình, mỗi lần dì thấy con bé ôm con búp bê tự nói tự cười, tim của dì lúc đó… Ây da…”
Nói rồi, dì còn hít hít mũi: “Nhưng mà bây giờ chúng ta chuyển nhà rồi, dì thấy con khác rất nhiều so với trước đây, như này rất tốt, đối với con cái tốt, đối với bản thân cũng tốt.”
Dì là một người hơn 50 tuổi, chồng đã không còn, dùng lời của dì ấy mà nói, chính là lúc rảnh rỗi thì trong lòng rất buồn phiền, liền dứt khoát tìm một công việc, như vậy sẽ không cần ở nhà với con trai con dâu nữa, còn có thể kiếm được ít tiền.
Dì rất chịu khó, làm việc nhanh nhẹn, tôi rất thích dì, ở nhà lúc rảnh rỗi tôi sẽ ngồi nhặt rau, trò chuyện với dì.
Có lúc kéo dì ấy cùng đi mua quần áo, tôi cảm thấy bản thân giống như có thêm một người bạn già vậy, đôi lúc còn nói nhầm kiểu “Ây da dì còn trẻ mà, màu này không sao hết, đợi dì đến cái tuổi của con…”
Dì sẽ cười nói: “Dì còn có thể lớn đến cái tuổi của con, vậy chẳng phải dì là thần tiên à?”
Tiếp xúc với nhau nhiều, chúng tôi trở nên thân thiết hơn, nói chuyện cũng không quá giữ kẽ, càng giống như hai người bạn già. Nhưng trong mắt dì ấy tôi vẫn là một đứa trẻ, ngang hàng với con trai của dì, vì vậy dì ấy luôn lo lắng cho tôi.
“Có điều con còn trẻ như vậy, cũng phải tìm một công việc đi thôi. Con cái càng ngày càng lớn, càng có nhiều chỗ cần phải dùng tiền, ngửa tay xin tiền của người khác không phải là một biện pháp ổn thỏa.”
Tôi biết dì ấy đang nói về Diêu Kế Lai, vì vậy tôi gật đầu, đồng ý với những gì dì nói, dì ấy mỉm cười nhẹ nhõm.
Thời gian này không phải là tôi chưa nghĩ đến việc này, mặc dù bản thân xuyên không mấy chục năm, ở một vài trường hợp cũng chiếm cơ hội quyết định, mua nhà mua cổ phiếu đều tương đối có lợi, nhưng tôi vẫn muốn làm việc gì đó, chỉ có điều rất lâu rồi không đi làm, trong thời gian ngắn cũng không có ý tưởng gì hay cả.
Tuy rằng bán một vài cái túi, quần áo, giày dép thì tiền trong thẻ ngân hàng cũng không tính là ít, nhưng ăn không ngồi rồi thì cả núi vàng cũng hết, dù gì đó cũng không phải là một ý tưởng tốt, tiền quá quan trọng.
Lúc tôi đang ngẩn người thì tiếng chuông điện thoại nhắc nhở đã đến lúc đi đón Diêu Tinh Nam rồi.
Khi tôi đến nhà trẻ, đã có các bé liên tục đi ra, có tổng cộng 40 lớp, Diêu Tinh Nam ở lớp 2, tôi đứng bên ngoài không lâu thì bọn nhỏ đã ra rồi.
Diêu Tinh Nam nhìn thấy tôi ở phía xa, giơ tay giậm chân nói với cô giáo “Mẹ cháu đến rồi, mẹ cháu đến rồi”, cô giáo nhìn thấy tôi, lúc này mới để con bé đi.
Tôi từ từ chỉnh quần áo và cặp sách cho Diêu Tinh Nam, vừa nghe con bé nói đói bụng rồi, vừa lén xem Lý Y Hợp đã ra chưa.
Lý Y Hợp vẫn đi ở phía sau cùng của đoàn người ra khỏi nhà trẻ, nhưng thằng bé mới đi được một chút đã bị một cô gái gọi tên. Cô gái đó rất trẻ, cũng rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy hoa nhí dài màu sữa, mái tóc dài dịu dàng vén bên tai. Lý Y Hợp đi qua đó, hai người nói vài câu, ngoài cửa nhà trẻ tiếng người ồn ào, tôi cũng cách một khoảng, vì vậy không nghe được hai người đang nói cái gì.
Ngay lúc tôi do dự có nên đi tới hỏi một câu hay không, cô gái đó chợt cười mỉm rồi giơ tay ra, Lý Y Hợp lắc đầu, tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy Lý Y Hợp rời đi cùng cô gái đó.
Tất cả những điều này không có một giáo viên nào chú ý đến, ngay lập tức tôi cảm thấy hơi thất vọng.
Ngay khi tôi nắm lấy tay Diêu Tinh Nam định đi theo, một bóng người bỗng vụt đến trước mặt, chặn đường tôi.
“Cô Tống.”
Tôi có chút khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mắt, không biết người này là ai.
“Con trai tôi cũng học ở nhà trẻ này.” – Cô ta dừng một chút – “Đừng nói là Kế Lai chưa nói cho cô biết?”
Đối phương cười khẩy, vênh váo hống hách, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, rơi trên người Diêu Tinh Nam.
Bình luận truyện