Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường

Chương 28: Nhẫn kim cương (*)



(*) Nhẫn kim cương này không phải loại nhẫn kim cương thông thường, nó là loại nhẫn được khảm kim cương hẳn vào thân nhẫn. Nó không phô trương như nhẫn kim cương bình thường.

Tân Độ từ sau lúc xác nhận quan hệ với Vu Hạo Nhiên liền giống như một con Koala không xương, thời thời khắc khắc đều dựa trên người Vu Hạo Nhiên, nhưng mà Koala người ta ít nhất cũng dựa trên cây, bộ dáng của hắn như là dựa nhánh cây, cũng không quan tâm cằm gác trên vai người ta có đau không, dù có thế nào hắn cũng phải gác như vậy, bằng không sẽ nói lảm nhảm không yên.

Mấy ngày nay là ngày bên trên tổng kiểm tra, Vu Hạo Nhiên là “tâm phúc” của khu D3, cho nên càng phải phối hợp kiểm tra, việc riêng và việc không quan trọng có thể tránh liền tránh, như thế cũng tốt, dễ ăn nói với cấp trên.

Tân Độ từ sau lúc dựa trên người Vu Hạo Nhiên, ngoại trừ lúc ban ngày nhiều người, đổi cách treo ra, những chuyện khác trong mắt hắn đã không thành vấn đề, điềm nhiên một bộ “Chiếm được Vu Hạo Nhiên cũng như đã có chiều hướng chiếm được khắp thiên hạ”, cho dù là tổng kiểm tra hắn cũng làm như không thấy, nên dựa thế nào liền dựa thế đó, khá là bình tĩnh.

Vì thế cả bác sĩ và y tá khu D3 thiếu chút nữa là đi chùa tạ lễ, trời biết người này trong một năm 12 tháng không có tháng nào từng hợp tác như vậy, tự nhiên yên tĩnh thật đúng là làm cho người ta không thích ứng kịp, tựa như người làm nhiều chuyện xấu chợt làm một chuyện tốt, dù sao vẫn làm cho người ta nhận ra tâm người này cũng không tính là quá xấu.

Tân Độ đương nhiên là không biết những người phàm này nghĩ gì, thật ra hắn không phải không gây phiền phức, chủ yếu là vì hai ngày nay hắn nghĩ tới nhiều chuyện, bởi vì là phải làm chồng, làm chuyện gì cũng phải trầm ổn một chút không sai…….Khụ khụ, mấy thứ như bạn trai thật sự không phải là thứ mà đại thần như hắn có thể so sánh được, huống chi hai chữ này rất lỗ mãng, chung quy cũng làm cho người ta cảm thấy bất ổn, hắn muốn hắn với con mèo nhỏ phải là chuyện cả đời, cho nên trực tiếp gọi “chồng” là được rồi………. (hơi khó hiểu hả, ý Tân Độ là ảnh không muốn chỉ làm bạn trai, mà là phải trở thành chồng cơ, bạn trai nghe kiểu không được lâu dài.)

Tân Độ chuẩn bị đem chuyện này công bố cho cho mọi người, hơn nữa phải thừa lúc gần đây không xảy ra chuyện gì đem con mèo nhỏ mang về gặp mặt người nhà, tiện thể đi lấy giấy chứng nhận kết hôn luôn, tránh hậu họa phiền phức.

Chỉ có điều nghĩ thì nghĩ như thế, lúc thật sự công bố hắn cũng chỉ có thể dụ con mèo nào đó có thể đồng ý cho nói ra, dù sao mèo nào gan cũng nhỏ, sợ hãi là không tốt, trái lại một con mèo xù lông sẽ làm ra cái chuyện kích động gì, hậu quả không thể lường trước được.

Cho nên, hắn tìm mọi cách lảm nhảm bên tai Vu Hạo Nhiên, đơn giản chỉ là gặp mặt người nhà mà thôi…. Thế thôi……

Lúc này, chuyên viên kiểm tra hàng tháng đẩy dụng cụ đi vào phòng Tân Độ, bởi vì đều là “người quen”, cho nên khi lại nhìn thấy người này tương đối nhu thuận dựa trên người vị bác sĩ kia, tưởng là đổi tính, rốt cuộc cũng nhịn không được nhìn hắn nhiều thêm vài lần, sau khi xác định người này còn chưa có chết, lúc này mới run run rẩy rẩy đi vào trong……

“Anh không phải cô nhi sao?” Vu Hạo Nhiên vừa giúp người kiểm tra mở ngăn tủ ra vừa hỏi.

Tuy biết hắn còn có một người anh tinh ranh, cũng biết quan hệ hai người này không hòa thuận, dù sao một người anh đem em trai ép đến bệnh viện tâm thần quả là không để cho người khác xem trọng, thế nhưng người này lúc trước từng nói chính hắn không có nhà, còn nói hắn giống như cô nhi, không khỏi muốn vặn một câu làm khó hắn một chút.

“Anh có tâm hồn khá cô đơn, em biết đấy, tâm hồn và gì gì đó đều rất mong manh, bây giờ có em, anh sẽ không còn là cô nhi nữa!” Tân Độ mặt không đỏ tim không đập nói, cằm gác trên vai trái Vu Hạo Nhiên dường như cảm thấy được bờ vai của anh có chút chịu không nổi, vì thế hắn lại đổi sang dựa bên vai phải.

Vu Hạo Nhiên nghe hắn nói lời này vừa tức giận vừa buồn cười, vừa mở hai cánh cửa tủ ra, sau đó lại hỏi tiếp: “Vậy trong nhà anh còn có những người nào hả?”

“Cũng khá nhiều, tất cả đều là em trai em gái anh, bọn họ đều đã có vợ có chồng, chỉ còn thiếu một người chị dâu!”

“Chị dâu?”

“Ừ đấy, em nếu không thích xưng hô này có thể gọi ‘anh Mã Đinh’ “

“Thật khó nghe, tại sao không gọi ‘anh Vu’ hay là ‘anh Hạo Nhiên’?”

“Em đã theo anh đương nhiên phải theo họ anh, ba chữ Vu Hạo Nhiên này là tên thân mật của em, bọn họ là phàm nhân sao thể gọi, chỉ có mình anh mới có thể gọi……” (nếu hai người này cưới nhau, một trong hai sẽ theo họ người còn lại, lấy ví dụ như có bà Hồ, bà Tiếu gì gì đó…)

Vu Hạo Nhiên nghe xong đầu đầy hắc tuyến, đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghe chuyên viên kiểm tra đứng trước tủ quần áo la to: “Báo cáo, phát hiện hàng cấm!”

Vu Hạo Nhiên vừa nghe lời này, trong mắt xẹt qua một tia vui sướng, đi qua không chần chờ, chợt nghe người bên kia nói: “Tất cả đều là một loạt súng AK……”

Một vị trưởng ban xem xong lại rất bình tĩnh, nói với những người đó: “Lại kiểm tra, nhìn xem còn có cái gì khác không!”

Vu Hạo Nhiên lộ vẻ kinh ngạc sau khi nghe xong chỉ đạo, nói cho cùng Tân Độ gần đây cũng chơi đạn, vậy mà bây giờ còn chơi súng, cho nên dùng ánh mắt tương đối khó hiểu nhìn hắn, nhưng mà để thể hiện lập trường của một người bạn trai, đáy mắt anh đặc biệt tỏ ra một tia lo lắng không yên.

Tân Độ bị anh nhìn như thế, trong lòng có chút áy náy, chung quy là con mèo nhỏ nhát gan, hơn nữa hắn còn chưa có thẳng thắn với con mèo nhỏ thân phận của mình, nếu con mèo nhỏ không đếm xỉa tới hắn, hắn xong đời rồi.

Nhưng mà vì kiểm tra xưa giờ đều nguy hiểm như vậy, Vu Hạo Nhiên coi như là thấy nhưng không thể trách, chẳng qua vốn dĩ kiểm tra ra gì đó cũng chỉ có một hai khối vỏ đạn hoặc mấy quả đạn khói, số lượng trên không đủ để chấn động, cho nên anh không khỏi có chút khó hiểu, người này là bị trúng gió sao. Song, khó hiểu nhất chính là, một cái phần tử nguy hiểm như thế này, rốt cuộc là làm sao bình yên vô sự trốn khỏi tai mắt của chính phủ?!

“Những cái này đều là hiểu lầm! Anh bị người ta hãm hại!” Tân Độ quyết định trước khi con mèo nhỏ cáu lên thì phải sớm khai báo rõ ràng: “Những cây súng kia đều là tên Oreo khốn kiếp đặt ở chỗ anh, anh nhờ hắn vài chuyện thì hắn luôn kéo cho anh một đống rắc rối, còn luôn để anh phải chùi đít giùm hắn (giải quyết dùm ý)….. Nhưng mà lại nói, ngày đi gặp người nhà của anh đi mua nhẫn trước đi….. Em thích kiểu nhẫn gì?”

“À…..Tùy đi!” Vu Hạo Nhiên vừa nghe đến lời này có chút hoảng hốt không biết tại sao, nhưng mà nếu làm một người “vô tội”, anh nhận ra giả ngu cũng tốt, coi như không phân biệt được trọng tâm câu nói mà dời đi, dù sao so với hiểu rõ còn hỏi vẫn tốt hơn.

Tân Độ vừa thấy người bị dụ đi qua đây, được một tấc lại muốn thêm một thước nói: “Vậy mua một cái kiểu khảm bên trong đi!”

“Hửm?” Vu Hạo Nhiên còn chưa phản ứng lại lời người này có ý gì, bỗng ngón áp út tay trái mát lạnh, một chiếc nhẫn bạch kim chiều rộng bằng móng tay út đang đeo trên tay anh, kích cỡ vừa in….

“Xem ra chúng ta thật sự là một đôi, anh mua đại, vậy mà em lại có thể đeo vừa được.” Tân Độ ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nhớ lại lúc ở nhà Vu Hạo Nhiên, thấy anh cầm nắp lon Coca – Cola đeo vào trên ngón út xoay xoay, đoán là lớn hơn cái đó một chút là được, cho nên khi vào cửa hàng, lúc nhân viên cửa hàng muốn cỡ tay, hắn liền trực tiếp mua một lon Coca – Cola, sau đó giật nắp đưa cho nhân viên.

Vu Hạo Nhiên tuy rằng chưa mở miệng nói, nhưng trong lòng anh cũng rõ, người này không chừng là lúc nào đó đã lấy size tay của anh rồi đi, sau khi thấy bộ dạng nghiêm túc của người này, tâm đột nhiên xoắn lại một chút, vì thế nhanh chóng quay mặt đi.

Lúc này, nhân viên kiểm tra lại la lên: “Phát hiện hơn một trăm viên đạn, đều là của loại súng kia, cùng một loại.”

Vị trưởng ban kia tiếp tục bình tĩnh nói: “Tìm, tiếp tục tìm!”

“Cái này cũng là hiểu lầm! Muốn trách thì trách tiểu Hôi Hôi, bảo hắn đem đi hắn không đem, bây giờ tốt rồi, lại phải chuẩn bị lại từ đầu.” Tân Độ ngộ ra vẫn là thật thà thì hơn, dù sao trước mặt vợ cái gì cũng không được giữ bí mật, vì thế hắn tiếp tục nói: “Tiểu Hôi Hôi lần nào cũng là cái kiểu này, anh đã chịu đủ hắn rồi, ngày mai để hắn cút xéo, nếu lại có thêm lần nữa……… Con mèo nhỏ, đến lúc đó ông nội của anh đến, ông có nói cái gì em cũng đừng nói lại, ông nội của anh cổ hủ, khó tránh khỏi nghĩ đến những chuyện không tốt, nhưng mà anh cũng chỉ là nể ông ấy mà thôi, lão hỗn đản kia ngày còn sống cũng không nhiều, ông ấy sống không lâu bằng anh đâu!”

Vu Hạo Nhiên nghe hắn nói ra lời này đầu đầy hắc tuyến, đúng là khâm phục tư duy nhanh nhạy của người này, vậy mà cũng có thể nhảy sang chuyện này. Nghĩ lại thì anh đáp ứng nhu cầu của hắn vốn là do bị ép không còn đường nào, thật ra làm như thế rất có ý tứ đùa bỡn tình cảm của người ta, Vu Hạo Nhiên tự nhận mình là người tâm ngoan thủ lạt trên thương trường, nhưng về phần tình cảm này chỉ là một mảnh đất thậm chí còn là một mảnh đất hoang, tới bây giờ vẫn chưa từng khai khẩn, mà từ nhỏ anh đơn thuần đã coi tình cảm gì đó như là thánh vật, người làm bẩn sẽ bị trừng phạt………

Bây giờ chính anh lại làm bẩn tình cảm của Tân Độ, mà còn là tình cảm đơn thuần chân thành tha thiết như thế, mặc dù bên cạnh có rất nhiều người đã từng bày tỏ cảm tình với anh, nhưng Tân Độ giống như có thể đem một trái tim nóng bỏng thật lòng nâng trên tay đưa cho anh, cho dù anh vẫn lạnh nhạt, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của trái tim kia. Người ta từng nói, trong cuộc sống, nan giải nhất chính là nợ tình, không biết một người thật tình như vậy, nếu sau này bị anh phụ lòng, nụ cười trên mặt có thể hoàn toàn biến mất hay không?

Vu Hạo Nhiên không dám nghĩ thêm nữa, chỉ dùng lý do “đi bước nào tính bước nấy” lấy lệ, sau đó tiếp tục nói chuyện với hắn.

“Anh còn có ông nội?” Vu Hạo Nhiên tự động xem nhẹ câu nói lúc nãy, trong trí nhớ, Tân Độ giống như ko có ông nội, ai chẳng biết tư liệu của tiểu thái tử Đông Độ, so với ăn cơm còn rõ ràng hơn.

“Anh đương nhiên là có ông nội nha, chỉ có điều ông ý già thôi………”

“Vậy nhà anh còn có người nào đáng chú ý nữa?”

“Còn có một đống em gái nhỏ, chẳng qua mấy đứa đó đều thối tha không biết xấu hổ thầm mến anh, anh với mấy cô đó một chút cũng không liên quan……….”

“…….Thì ra là thế.”

“Đương nhiên thế, con mèo nhỏ không phải cũng ghen tị chứ?”

“…………….”

“Ở đây máy quét vi quang phát hiện hai thanh súng lục 1 mét 9 li.”

“Tìm, tiếp tục tìm!”

“Đây đều là hiểu lầm!” Tân Độ hơi có chút không kiên nhẫn, mấy người này sao lại làm mất hứng như vậy?!

“Bây giờ là ai thối tha không biết xấu hổ?” Vu Hạo Nhiên tương đối kiên nhẫn hỏi, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.

Tân Độ biết không che giấu được, dù sao hắn vốn đã không muốn giấu, bây giờ định tìm cách đơn giản nhất để tự giới thiệu, tốt nhất là vừa nghe liền hiểu được………..

Đúng lúc này,nhân viên kiểm tra lại la lên: “Trưởng ban, nơi này có một cái rương có mật mã thông minh, máy quét hình bên trong không có đồ vật gì, phỏng chừng là bị che giấu!”

Bên kia vừa nói ra, Tân Độ không khỏi nhìn qua Vu Hạo Nhiên, hắn có thể cảm giác rõ ràng thân thể anh cứng lại, nhưng dùng thời gian nhanh nhất khôi phục như thường.

Vị trưởng ban nghe vậy cũng không xem cái rương, trực tiếp đi đến trước mặt Tân Độ nói: “Tự anh đi mở rương kia ra…………”

“Bên trong không có đồ vật gì!” Tân Độ vô cùng kiên định.

“Anh xác định?”

“Tôi xác định!”

“Tôi không tin! Nếu không muốn chết thì nhanh đi……….”

Tân Độ bất đắc dĩ, cuối cùng nhìn thoáng qua Vu Hạo Nhiên, phát hiện trong mắt anh lại lộ ra mơ hồ lo lắng, trong lòng liền thoải mái, vì thế nghênh ngang đi đến cái rương kia……..
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có cô nương nói Tân ca tim lớn, thật ra ngay từ đầu thì tim đã lớn……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện