Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 132
Kỳ Từ nhìn khe hở đen ngòm vặn vẹo xuất hiện trước cửa Quỷ Vực, trong đầu lập tức lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Khe hở này xuất hiện lúc nào?
Tại sao lại xuất hiện?
Có phải một ngày nào đó ác quỷ bên trong sẽ ra ngoài gây họa không?
"Ly Vẫn."
Kỳ Từ chợt nghe thấy có người đang gọi mình, cách xưng hô vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến Kỳ Từ lập tức ngẩng đầu lên.
Thanh âm vọng ra từ khe hở trầm thấp khàn khàn bất giác gợi lên một nỗi hoài niệm trong lòng Kỳ Từ.
Thanh âm kia nói tiếp: "Ngươi có biết tại sao mình có thể trùng sinh không?"
Kỳ Từ chưa kịp lên tiếng thì giọng nói kia đã tự trả lời: "Bởi vì ngươi còn một việc dở dang, diệt trừ ác quỷ cuối cùng trong Quỷ Vực là số mệnh của ngươi, số mệnh chưa hoàn thành nên mạng ngươi vẫn chưa kết thúc."
"Số mệnh?" Nhớ tới huynh trưởng và tỷ tỷ, Kỳ Từ bỗng đỏ hoe mắt, lớn tiếng hỏi, "Huynh trưởng và tỷ tỷ của ta diệt trừ ác quỷ canh gác Quỷ Vực bảo vệ thiên hạ, cuối cùng hóa thành yêu ma rơi vào kết cục bị người thân tự tay gϊếŧ chết, đây cũng là số mệnh sao?"
Từng tiếng khóc nấc nghẹn, không ai dám đáp lại.
Kỳ Từ đưa tay dụi mắt một cái rồi nghiến chặt răng quay người định tìm Biên Trọng Hoa, bỗng nhiên trong Quỷ Vực vọng ra một thanh âm vô cùng quen thuộc với Kỳ Từ: "Ê, đừng đi chứ, đệ mà đi thì ta không đắc đạo phi thăng được đâu."
Kỳ Từ lập tức khựng lại, vì quá khó tin nên bờ môi khẽ nhếch, y run rẩy quay người nhìn khe hở đen ngòm trong không trung rồi ấp úng gọi: "Bát, Bát ca?"
"Cửu đệ, mau vào đi, chỉ còn thiếu mình đệ thôi đấy." Thanh âm ôn nhu mang theo ý cười.
Là giọng Thất ca.
Kỳ Từ tiến lên một bước: "Huynh trưởng? Các huynh, các huynh chưa chết sao? Vẫn còn trong Quỷ Vực sao?"
Giọng Phụ Chất vang lên: "Chúng ta......"
Thanh âm đột ngột im bặt, có người đặt tay lên vai Kỳ Từ.
Kỳ Từ định thần lại, khe hở Quỷ Vực đã gần kề trước mắt, chỉ cần y tiến thêm một bước thì sẽ ngã vào đó.
Biên Trọng Hoa kéo Kỳ Từ đến cạnh mình, trong giọng nói tràn ngập lo lắng: "Lúc nãy sơn cốc chợt nổi lên sương mù, ta vừa sơ ý một chút thì đã không thấy ngươi đâu nữa."
Kỳ Từ nói: "Vì tìm ngươi nên ta mới lên đỉnh núi này đấy."
"Có chuyện gì vậy?" Biên Trọng Hoa nhìn khe hở kia, lông mày nhíu chặt.
"Cửa Quỷ Vực mở rồi, lẽ ra ta phải ở trong đó chín trăm năm để trừ sạch ác quỷ, nhưng giờ chín trăm năm đã qua mà ác quỷ vẫn chưa diệt hết nên......."
Kỳ Từ không nói thêm nữa nhưng Biên Trọng Hoa đã hiểu.
Nhất thời hai người đều không lên tiếng như đang chờ đối phương nói gì đó, nhưng giữa họ chỉ có sự im lặng đầy khó xử.
Cuối cùng Kỳ Từ nhìn vào mắt Biên Trọng Hoa rồi chậm rãi mở miệng: "Nếu không ngăn cản thì ác quỷ trong Quỷ Vực sẽ ra ngoài gây họa cho nhân gian."
Biên Trọng Hoa không nói gì mà chỉ nhìn y.
Kỳ Từ cúi đầu nói tiếp: "Tuy các huynh trưởng và tỷ tỷ chẳng những không đắc đạo phi thăng mà trái lại còn hóa thành yêu ma bị giam cầm nhưng ban đầu họ thật sự muốn bảo vệ thiên hạ, hơn nữa họ đã cố gắng lâu như vậy, ta không thể để họ hy sinh vô ích được."
"Ta biết." Biên Trọng Hoa chợt lên tiếng, giọng hắn vô cùng bình tĩnh, "Ta sẽ vào Quỷ Vực diệt ác quỷ."
Kỳ Từ ngẩng phắt lên: "Cái gì? Sao lại là ngươi? Không được......"
Biên Trọng Hoa đắc ý nhếch miệng cười ngắt lời Kỳ Từ đang nói năng lộn xộn: "Sao? Mình quyết tâm vào Quỷ Vực thì tỏ ra chẳng có gì quan trọng, còn ta vào Quỷ Vực thì hoảng hốt thế cơ à?"
Kỳ Từ thốt lên: "Bởi vì ta quan tâm ngươi! Ta không muốn ngươi chịu khổ!"
Biên Trọng Hoa thở dài: "Tiểu công tử, vậy sao ta nỡ để ngươi chịu khổ được? Hơn nữa ta đã từng chờ ngươi rất lâu, nếu lại phải xa ngươi e là sẽ sụp đổ mất."
Kỳ Từ lập tức á khẩu không trả lời được.
"Có phải ngươi quên rồi không, giờ xương rồng đang nằm trong người ta mà." Biên Trọng Hoa mỉm cười vận khí làm phép, trong lòng bàn tay nổi lên ánh sáng vàng lấm tấm, cùng lúc đó ngực Kỳ Từ cũng hơi nóng lên, Biên Trọng Hoa nói tiếp, "Ngươi từng nói ta không vào được Quỷ Vực, giờ có xương rồng chẳng lẽ ta còn không vào được sao?"
Kỳ Từ không trả lời, y nắm chặt tay áo Biên Trọng Hoa như thể một giây sau hắn sẽ biến mất.
Y chợt thấy vô cùng khổ sở phiền muộn.
Y biết trong Quỷ Vực chỉ có chém gϊếŧ hết ngày này qua ngày khác, đối đầu với ác quỷ trong biển máu hệt như luyện ngục cực kỳ đáng sợ.
Dựa vào cái gì Biên Trọng Hoa phải vào Quỷ Vực chịu khổ thay mình?
"Ngươi đừng đi, ta......" Kỳ Từ muốn nói lại thôi, cổ họng nghẹn ứ.
Y phải nói gì đây?
Ta không muốn xa ngươi ư?
Vậy cứ để cửa Quỷ Vực từ từ mở rộng rồi nhìn mọi nỗ lực của huynh đệ và tỷ tỷ mình tan thành mây khói sao?
Hay là khuyên Biên Trọng Hoa ở lại để mình vào Quỷ Vực?
Nhưng giờ còn chưa xa nhau mà Kỳ Từ đã cảm nhận được nỗi đau khổ giày vò trong xương máu, nếu mình rời đi chẳng phải Biên Trọng Hoa sẽ chịu cả nỗi bi thương này sao?
Thế nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi thay mình ư?
Không được, y không cho phép.
Biên Trọng Hoa thấy lông mày Kỳ Từ nhíu chặt, mặt mũi tràn đầy u sầu thì biết ngay y đang tiến thoái lưỡng nan, hắn mỉm cười nắm chặt cổ tay Kỳ Từ kéo một phát.
Kỳ Từ bất thình lình ngã chúi tới phía trước, được Biên Trọng Hoa ôm trọn trong ngực.
Biên Trọng Hoa ôm eo y cười nói: "Không giấu gì ngươi, thật ra từ lâu ta đã đoán được sẽ có ngày này rồi."
"Gì, gì cơ? Ngươi đã biết trước rồi sao?" Kỳ Từ ôm lại Biên Trọng Hoa, ngẩng đầu mở to mắt.
Biên Trọng Hoa gật đầu: "Đế Hồng Thị là hậu duệ của Hoàng Đế nên đã ghi lại mọi tai họa có thể xảy ra để đời sau kịp thời phát hiện và cứu vớt thương sinh. Trước đây khi đọc sách cổ các tiền bối để lại, ta phát hiện trừ khi mọi ác quỷ trong Quỷ Vực bị diệt sạch, nếu không sẽ có ngày thoát ra khỏi Quỷ Vực gây họa cho nhân gian, việc này rất khó giải quyết, nhất định phải có người vào Quỷ Vực trừ ác quỷ mới được, đã vậy thì......" Nói đến đây Biên Trọng Hoa chợt nở một nụ cười đầy chí khí.
"Đã vậy thì đừng ai chờ ai mà chúng ta cùng vào Quỷ Vực, cùng đồng quy đi!"
Đôi mắt Kỳ Từ bỗng dưng tỏa sáng như ánh trăng trong veo.
Phút chốc mọi đau khổ, mọi giày vò, mọi sợ hãi đều tan biến sạch.
Thì ra tất cả phí hoài và tai kiếp trên thế gian đều không thắng được một câu cùng nhau đồng quy.
Kỳ Từ ôm chặt Biên Trọng Hoa rồi đáp lại hắn bằng thanh âm run rẩy.
"Ừ, cùng đồng quy đi."
Khe hở này xuất hiện lúc nào?
Tại sao lại xuất hiện?
Có phải một ngày nào đó ác quỷ bên trong sẽ ra ngoài gây họa không?
"Ly Vẫn."
Kỳ Từ chợt nghe thấy có người đang gọi mình, cách xưng hô vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến Kỳ Từ lập tức ngẩng đầu lên.
Thanh âm vọng ra từ khe hở trầm thấp khàn khàn bất giác gợi lên một nỗi hoài niệm trong lòng Kỳ Từ.
Thanh âm kia nói tiếp: "Ngươi có biết tại sao mình có thể trùng sinh không?"
Kỳ Từ chưa kịp lên tiếng thì giọng nói kia đã tự trả lời: "Bởi vì ngươi còn một việc dở dang, diệt trừ ác quỷ cuối cùng trong Quỷ Vực là số mệnh của ngươi, số mệnh chưa hoàn thành nên mạng ngươi vẫn chưa kết thúc."
"Số mệnh?" Nhớ tới huynh trưởng và tỷ tỷ, Kỳ Từ bỗng đỏ hoe mắt, lớn tiếng hỏi, "Huynh trưởng và tỷ tỷ của ta diệt trừ ác quỷ canh gác Quỷ Vực bảo vệ thiên hạ, cuối cùng hóa thành yêu ma rơi vào kết cục bị người thân tự tay gϊếŧ chết, đây cũng là số mệnh sao?"
Từng tiếng khóc nấc nghẹn, không ai dám đáp lại.
Kỳ Từ đưa tay dụi mắt một cái rồi nghiến chặt răng quay người định tìm Biên Trọng Hoa, bỗng nhiên trong Quỷ Vực vọng ra một thanh âm vô cùng quen thuộc với Kỳ Từ: "Ê, đừng đi chứ, đệ mà đi thì ta không đắc đạo phi thăng được đâu."
Kỳ Từ lập tức khựng lại, vì quá khó tin nên bờ môi khẽ nhếch, y run rẩy quay người nhìn khe hở đen ngòm trong không trung rồi ấp úng gọi: "Bát, Bát ca?"
"Cửu đệ, mau vào đi, chỉ còn thiếu mình đệ thôi đấy." Thanh âm ôn nhu mang theo ý cười.
Là giọng Thất ca.
Kỳ Từ tiến lên một bước: "Huynh trưởng? Các huynh, các huynh chưa chết sao? Vẫn còn trong Quỷ Vực sao?"
Giọng Phụ Chất vang lên: "Chúng ta......"
Thanh âm đột ngột im bặt, có người đặt tay lên vai Kỳ Từ.
Kỳ Từ định thần lại, khe hở Quỷ Vực đã gần kề trước mắt, chỉ cần y tiến thêm một bước thì sẽ ngã vào đó.
Biên Trọng Hoa kéo Kỳ Từ đến cạnh mình, trong giọng nói tràn ngập lo lắng: "Lúc nãy sơn cốc chợt nổi lên sương mù, ta vừa sơ ý một chút thì đã không thấy ngươi đâu nữa."
Kỳ Từ nói: "Vì tìm ngươi nên ta mới lên đỉnh núi này đấy."
"Có chuyện gì vậy?" Biên Trọng Hoa nhìn khe hở kia, lông mày nhíu chặt.
"Cửa Quỷ Vực mở rồi, lẽ ra ta phải ở trong đó chín trăm năm để trừ sạch ác quỷ, nhưng giờ chín trăm năm đã qua mà ác quỷ vẫn chưa diệt hết nên......."
Kỳ Từ không nói thêm nữa nhưng Biên Trọng Hoa đã hiểu.
Nhất thời hai người đều không lên tiếng như đang chờ đối phương nói gì đó, nhưng giữa họ chỉ có sự im lặng đầy khó xử.
Cuối cùng Kỳ Từ nhìn vào mắt Biên Trọng Hoa rồi chậm rãi mở miệng: "Nếu không ngăn cản thì ác quỷ trong Quỷ Vực sẽ ra ngoài gây họa cho nhân gian."
Biên Trọng Hoa không nói gì mà chỉ nhìn y.
Kỳ Từ cúi đầu nói tiếp: "Tuy các huynh trưởng và tỷ tỷ chẳng những không đắc đạo phi thăng mà trái lại còn hóa thành yêu ma bị giam cầm nhưng ban đầu họ thật sự muốn bảo vệ thiên hạ, hơn nữa họ đã cố gắng lâu như vậy, ta không thể để họ hy sinh vô ích được."
"Ta biết." Biên Trọng Hoa chợt lên tiếng, giọng hắn vô cùng bình tĩnh, "Ta sẽ vào Quỷ Vực diệt ác quỷ."
Kỳ Từ ngẩng phắt lên: "Cái gì? Sao lại là ngươi? Không được......"
Biên Trọng Hoa đắc ý nhếch miệng cười ngắt lời Kỳ Từ đang nói năng lộn xộn: "Sao? Mình quyết tâm vào Quỷ Vực thì tỏ ra chẳng có gì quan trọng, còn ta vào Quỷ Vực thì hoảng hốt thế cơ à?"
Kỳ Từ thốt lên: "Bởi vì ta quan tâm ngươi! Ta không muốn ngươi chịu khổ!"
Biên Trọng Hoa thở dài: "Tiểu công tử, vậy sao ta nỡ để ngươi chịu khổ được? Hơn nữa ta đã từng chờ ngươi rất lâu, nếu lại phải xa ngươi e là sẽ sụp đổ mất."
Kỳ Từ lập tức á khẩu không trả lời được.
"Có phải ngươi quên rồi không, giờ xương rồng đang nằm trong người ta mà." Biên Trọng Hoa mỉm cười vận khí làm phép, trong lòng bàn tay nổi lên ánh sáng vàng lấm tấm, cùng lúc đó ngực Kỳ Từ cũng hơi nóng lên, Biên Trọng Hoa nói tiếp, "Ngươi từng nói ta không vào được Quỷ Vực, giờ có xương rồng chẳng lẽ ta còn không vào được sao?"
Kỳ Từ không trả lời, y nắm chặt tay áo Biên Trọng Hoa như thể một giây sau hắn sẽ biến mất.
Y chợt thấy vô cùng khổ sở phiền muộn.
Y biết trong Quỷ Vực chỉ có chém gϊếŧ hết ngày này qua ngày khác, đối đầu với ác quỷ trong biển máu hệt như luyện ngục cực kỳ đáng sợ.
Dựa vào cái gì Biên Trọng Hoa phải vào Quỷ Vực chịu khổ thay mình?
"Ngươi đừng đi, ta......" Kỳ Từ muốn nói lại thôi, cổ họng nghẹn ứ.
Y phải nói gì đây?
Ta không muốn xa ngươi ư?
Vậy cứ để cửa Quỷ Vực từ từ mở rộng rồi nhìn mọi nỗ lực của huynh đệ và tỷ tỷ mình tan thành mây khói sao?
Hay là khuyên Biên Trọng Hoa ở lại để mình vào Quỷ Vực?
Nhưng giờ còn chưa xa nhau mà Kỳ Từ đã cảm nhận được nỗi đau khổ giày vò trong xương máu, nếu mình rời đi chẳng phải Biên Trọng Hoa sẽ chịu cả nỗi bi thương này sao?
Thế nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi thay mình ư?
Không được, y không cho phép.
Biên Trọng Hoa thấy lông mày Kỳ Từ nhíu chặt, mặt mũi tràn đầy u sầu thì biết ngay y đang tiến thoái lưỡng nan, hắn mỉm cười nắm chặt cổ tay Kỳ Từ kéo một phát.
Kỳ Từ bất thình lình ngã chúi tới phía trước, được Biên Trọng Hoa ôm trọn trong ngực.
Biên Trọng Hoa ôm eo y cười nói: "Không giấu gì ngươi, thật ra từ lâu ta đã đoán được sẽ có ngày này rồi."
"Gì, gì cơ? Ngươi đã biết trước rồi sao?" Kỳ Từ ôm lại Biên Trọng Hoa, ngẩng đầu mở to mắt.
Biên Trọng Hoa gật đầu: "Đế Hồng Thị là hậu duệ của Hoàng Đế nên đã ghi lại mọi tai họa có thể xảy ra để đời sau kịp thời phát hiện và cứu vớt thương sinh. Trước đây khi đọc sách cổ các tiền bối để lại, ta phát hiện trừ khi mọi ác quỷ trong Quỷ Vực bị diệt sạch, nếu không sẽ có ngày thoát ra khỏi Quỷ Vực gây họa cho nhân gian, việc này rất khó giải quyết, nhất định phải có người vào Quỷ Vực trừ ác quỷ mới được, đã vậy thì......" Nói đến đây Biên Trọng Hoa chợt nở một nụ cười đầy chí khí.
"Đã vậy thì đừng ai chờ ai mà chúng ta cùng vào Quỷ Vực, cùng đồng quy đi!"
Đôi mắt Kỳ Từ bỗng dưng tỏa sáng như ánh trăng trong veo.
Phút chốc mọi đau khổ, mọi giày vò, mọi sợ hãi đều tan biến sạch.
Thì ra tất cả phí hoài và tai kiếp trên thế gian đều không thắng được một câu cùng nhau đồng quy.
Kỳ Từ ôm chặt Biên Trọng Hoa rồi đáp lại hắn bằng thanh âm run rẩy.
"Ừ, cùng đồng quy đi."
Bình luận truyện