Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 144: Chuẩn bị trước khi xuất phát
Lý Tấn vừa xuất hiện trong chương trình, liền trực tiếp chiếm đoạt hot search, thế này tới ai cũng không cản nổi, không chỉ có đám người Lý Quân vàKhương Hành giúp hắn mang lưu lượng, mấy người bạn của hắn cũng nhảy ra trêu chọc.
—— Anh Tấn trâu bò!
—— Anh Tấn cư nhiên trộm tham gia chương trình mà không mang theo bọn em?
—— Lúc anh Tấn lên sân khấu thật siêu đẹp trai!
—— Anh Tấn xe anh thật không tồi, có thể cho em mượn lái hai ngày không. —— Tôi có mấy đứa em trai tốt: Vợ của tôi không cho người ngoài mượn!
—— Anh Tấn, yêu anh nha. —— Tôi có mấy đứa em trai tốt: Yêu cái đầu cậu, cút!
......
# Lý Tấn tham gia chương trình gánh thay em trai #
# Đất nước nợ tôi một người anh trai #
# Nếu bạn có một người anh trai, bạn sẽ....#
# Anh trai nhà người ta #
# Khương Hành bị Lý Tấn dọa ngất #
# Khương Hành lau nước mắt #
Mặc kệ nói như thế nào, Lý Tấn quả thực gây ra phương thức lên sân khấu hỏa bạo giống như Lý Ngạn, sân khấu khác nhau, cũng biểu đạt tính cách khác nhau, nhưng Lý Ngạn và Lý Tấn thay nhau tham gia chương trình, cũng từ bên trên chứng tỏ Lý Quân rất được các anh trai chăm sóc, hơn nữa đây đều là anh trai ruột, không phải giả.
Mà hiện nay, cũng có võng hữu bới ra ba đoạn hôn nhân của Lý phú hào, Lý Tấn và Lý Ngạn là do người vợ đầu tiên sinh ra, người vợ thứ ba mới kết hôn được 10 năm, sinh không được đứa con trai lớn như Lý Quân, như vậy chắc chắn đây chính là người vợ thứ hai đã qua đời của Lý Cẩm sinh.
Lý Quân còn tuổi nhỏ liền gặp phải nỗi đau mất mẹ, anh em đồng lòng chiếu cố em trai hình như cũng không có gì không đúng, những võng hữu có ý xấu muốn nhìn anh em bất hòa không chờ được tình tiết kịch bản, muốn tìm được ở trên người anh em họ Lý không mấy có khả năng.
Duy nhất có thể làm chính là hâm mộ Lý Quân có hai người anh trai đối với anh cực kỳ cưng chiều, không chỉ có mỗi hai người, mà còn có rất nhiều anh trai hàng xóm!
Lúc này mọi người đều không đi tới weibo của Khương Hành và Lý Quân, trực tiếp đi tới weibo của Lý Tấn nhắn lại:
—— Anh cả, anh xem em khi nào thích hợp vào cửa?
—— Chồng ơi, nhìn em!
—— Anh ơi, em tới thổ lộ!!!
—— A a a a a, anh cả thật đẹp trai.
—— Tôi là chị dâu cả, mọi người nhường một chút.
—— Chị dâu cả phía trên, chào chị, em là vợ anh hai, chị dâu hai.
—— Đám diễn sâu này! Anh cả, có thể giới thiệu anh Tu Vũ cho em không? Em da trắng xinh đẹp đại học một cành hoa, có thể ngọt có thể mặn!
—— Ô ô ô, các anh trai quá được.
—— Hệ liệt quốc gia nợ anh trai, tôi cũng muốn, thật hâm mộ!
—— Cũng muốn một anh trai yêu mình cưng chiều mình.
......
Lời nói đùa trên mạng mọi người xem qua rồi thôi, không có ai sẽ coi là thật sự, Lý Tấn cũng chỉ chọc mọi người vui vẻ mà thôi.
Mắt thấy hôn lễ đi tới giây phút cuối cùng, việc bận rộn của mọi người rất nhiều.
Hành trình máy bay tư nhân đã gửi tới tay từng người, ai là nhóm đầu tiên qua, ai là nhóm thứ hai xuất phát đều phải xác nhận hoàn toàn.
Hai vị chú rể cùng người nhà, bao gồm đoàn đội kế hoạch và nhân viên hậu cần đều là tới trước một ngày.
Nhưng, một ngày trước khi xuất phát, Lý Quân lại dẫn Khương Hành đi tới một nơi an tĩnh —— nghĩa trang số một của thành phố Giang Lâm.
Thật sự an tĩnh, lúc này người tới nơi này tế bái không nhiều lắm.
Lý Quân và Khương Hành mua một bó hoa hồng trắng đi tới trước một ngôi mộ.
Người phụ nữ trong ảnh dịu dàng xinh đẹp, nụ cười đều mang theo nhu hòa.
Lý Quân nói với Khương Hành: "Tới đây, gặp mẹ em một chút."
Khương Hành đem hoa hồng trắng đặt trước mộ, gọi: "Mẹ, chào mẹ, con tên Khương Hành, là đối tượng kết hôn của Tiểu Quân."
Lý Quân nói: "Mẹ, khoảng thời gian trước con và Khương Hành đăng ký kết hôn, về sau sẽ cùng nhau sinh sống, con hiện tại cũng có gia đình nhỏ của riêng mình, ba và các anh trai đều rất ủng hộ con, ba mẹ Khương Hành cũng rất tốt. Thực xin lỗi, không thể tới nói cho mẹ trước."
Khương Hành: "Mẹ, lần đầu gặp mặt không biết nên nói gì, nhưng con nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Quân thật tốt, xin mẹ tin tưởng con."
Lý Quân nói: "Thời gian trước con tham gia một chương trình tên là <Có cái khách sạn>, ở trong chương trình quen biết rất nhiều người, còn cứu một con vịt con về, nó cực kỳ thông minh, hiện tại đã là một con vịt trưởng thành, nó còn tự mình đi nhặt một con mèo hoang về làm bạn chơi cùng....Mẹ, con hiện tại sống rất hạnh phúc, ngày kia là ngày con và Khương Hành tổ chức hôn lễ, tuy thật đáng tiếc vì mẹ không có mặt, nhưng con tin mẹ nhất định sẽ chúc phúc cho bọn con...."
Khương Hành lần đầu tiên nhìn thấy Lý Quân lải nhải nói nhiều lời như vậy, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, nhất nhất báo cáo với mẹ anh.
Nửa tiếng sau, hai người mới xuống núi.
Bác sĩ xác định bệnh tình của Khương Hành sẽ không tái phát, bọn họ hôm nay ra ngoài cũng không mang theo vệ sĩ, Khương Hành lái xe.
Trền đường về, Lý Quân nói ít đi, không ngừng uống nước.
Khương Hành nói với anh: "Lần đầu tiên thấy em một lần nói nhiều lời như vậy."
Lý Quân nói: "Về sau mỗi năm thanh minh và ăn Tết mới lại đến, muốn một lần nói nhiều một chút."
Khương Hành: "Cũng phải."
Lý Quân: "Còn chưa kể về mẹ em với anh."
Khương Hành dựng lỗ tai lên: "Vẫn luôn rất muốn nghe."
Lý Quân nói với hắn: "Hay là chúng ta đi siêu thị trước đi."
Khương Hành: "A?" Không phải muốn kể về mẹ sao? Sao lại muốn đi siêu thị rồi.
Lý Quân: "Vừa mua đồ vừa nói với anh."
Từ khu nghĩa trang tới siêu thị gần đó cũng chỉ mất hơn 20 phút đi đường, chủ yếu là thời gian họ xuất phát cũng không phải giờ cao điểm.
Sau khi lấy xe mua sắm, Lý Quân mới nói với Khương Hành: "Ngày mẹ em đi trời cũng trong lành như ngày hôm nay, em nói với bà, em muốn đi ăn Mac Donald. Trong nhà vẫn luôn có đầu bếp nấu cơm cho chúng em, ăn đều rất dinh dưỡng, bản thân mẹ em cũng rất yêu thích nấu nướng, loại đồ ăn nhanh này, em căn bản chưa từng bao giờ được ăn."
"Bọn em giống như bình thường lái xe ra ngoài, tài xế thả bọn em ở đoạn đường đông đúc, bà dẫn em tới Mac Donal ăn đồ ăn nhanh mà em tha thiết mơ ước. Trong tình huống bình thường, đến lúc này thì bọn em sẽ về nhà, nhưng lúc ấy khi bọn em ra cửa vừa lúc gặp phải một đám lữ khách, trong đám người bọn họ có người xảy ra xô xát, lúc ấy em và mẹ bị đẩy ra xa nhau."
Anh vừa nói vừa mở một túi khoai tây.
"Em bị đẩy ra đường cái, rất mê mang, nơi nơi đều là người và xe cộ, em gọi to mẹ ơi, đột nhiên có người đẩy em thật mạnh một cái....chờ tới khi em quay đầu lại, mẹ em đã ngã xuống trong vũng máu."
Tay cầm cà chua của Lý Quân có chút run rẩy, Khương Hành ôm lấy vai anh.
"Sau đó em liền nghĩ, nếu ngày đó em không nói với bà em muốn đi ăn Mac Donald có phải hết thảy đều sẽ không thay đổi, em sẽ giống như những đứa nhỏ khác có mẹ ở bên cạnh khi lớn lên, dưới sự dẫn đường của bà đi một con đường không giống như hiện tại."
LÝ Quân khẽ thở dài một cái.
"Nói ra rồi, kỳ thực cũng không còn khổ sở như vậy nữa, dù sao cũng đã là việc từ rất nhiều năm trước, nếu không phải thường xuyên đi gặp bà, có lẽ hình dáng của bà trong đầu em cũng đã mơ hồ rồi."
Lý Quân cúi đầu cầm một bó hành, hít vào một hơi thật sâu: "Chính là như vậy."
Khương Hành biết Lý Quân cũng không cần hắn an ủi, có lẽ Lý Quân từ nhỏ cho tới lớn cũng không thiếu nghe người khác an ủi, Khương Hành không nói gì, coi như Lý Quân đang trần thuật một sự kiện.
Khương Hành nghĩ nghĩ nói: "Hiện tại không có việc gì là được rồi, anh không hi vọng em xảy ra chuyện."
Lý Quân: "Em biết, rất nhiều năm trước cũng đã qua rồi, hiện tại cũng sẽ không khổ sở nữa."
Anh có thể thản nhiên đối mặt với bất cứ vấn đề gì, người sau khi trải qua thung lũng mới biết được cái gì là quan trọng nhất, cái gì là vô vị nhất.
Khương Hành tin tưởng Lý Quân có thể thoát ra cũng là vì bên người có rất nhiều người chống đỡ anh, mở đường cho anh.
Thật tiếc, nếu năm đó gặp cậu sớm một chút thì tốt rồi.
Sau khi kể xong chuyện, hai người lại đem đồ ăn không cần thả trở lại, ngày mai liền ra ngoài, mua nhiều như vậy sẻ chỉ để hỏng ở trong tủ lạnh mà thôi.
Cuối cùng Lý Quân và Khương Hành chỉ mua số lượng đồ ăn vừa phải, đủ cho bữa trưa và bữa tối là được rồi.
Kỳ thật Khương Hành cho rằng Lý Quân sẽ cực kỳ khổ sở trong lúc kể lại chuyện của mẹ anh, nhưng lại bình đạm hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, mà như vậy mới phù hợp với tính cách của Lý Quân, Lý Cẩm cũng nói qua Lý Quân giống mẹ anh, diện mạo kia tuy không coi là cực kỳ xuất chúng, nhưng liếc mắt một cái liền sẽ không thể quên đi người phụ nữ đó, tựa như hắn quen biết Lý Quân.
Sau khi dùng xong bữa trưa, hai người bắt đầu thu thập hành lý muốn mang theo, mỗi người hai bộ lễ phục và giày, tự bọn họ mang, lại mang chút đồ dùng cá nhân, còn có nhẫn cưới quan trọng nhất cũng là tự mình mang theo.
Vốn dĩ Khương Hành còn muốn mang Hạt Cát và Trứng Cuộn lên đảo, nhưng sợ không chăm sóc được, liền từ bỏ suy nghĩ này, lý tưởng thì rất đầy đặn, hiện thực rất cốt cảm, đảo quá lớn, không chú ý một cái, hai con vật nhỏ chạy loạn, bọn họ đi chỗ nào tìm.
Lý Quân và Khương Hành mỗi người một cái va ly size 28, để đều là đồ vật muốn dùng trong kết hôn.
Hai người trước tiên đem danh sách đánh xuống nhất nhất đối chiếu.
Đảo đã khai phá qua, có khách sạn có biệt thự, đôi tân nhân bọn họ cùng người nhà ở trong khu biệt thự, các khách mời thì ở một đêm trong khách sạn, ngày hôm sau lại đi tham gia lễ thành hôn.
Hai người thu thập hành lý rất chậm, Lý Quân và Khương Hành xong xuôi hôn lễ sẽ trực tiếp xuất ngoại du lịch, hộ chiếu của hai người làm rất nhanh, một tuần trước cũng đã đem tất cả hành trình xác nhận xong.
Buổi chiều Dư Thần sẽ đem Hạt Cát và Trứng Cuộn tới nhà Lý Ngạn, tạm thời gửi nuôi một tuần.
Khương Hành giơ lên mấy cái quần lót: "Tiểu Quân, mang theo mấy cái quần lót này nhé? Có gợi cảm không."
Lý Quân nhất thời không chú ý: "Ừ, gợi cảm."
Khương Hành tiến đến bên người anh: "Cho em mặc."
Lý Quân híp mắt nhìn hắn: "Anh mua lúc nào thế?"
Khương Hành: "Mấy ngày hôm trước, mua trên mạng, khà khà"
Lý Quân đẩy hắn ra: "Tự anh mặc đi."
Khương Hành: "Không muốn thử xem sao? Rất đẹp mà! Thử xem sao, tuần trăng mật cả một tuần đấy."
Lý Quân: "Không, muốn, mặc, tuần trăng mật là đi ra ngoài chơi, không phải mỗi ngày ở lì trong khách sạn mặc cái này."
Khương Hành ngữ khí cực kỳ tiếc nuối nói: "Nhưng anh mua bốn cái, hoa tím, hoa đen, màu xanh, màu da, muốn nhìn từng cái. Ai quy định tuần trăng mật thì không thể mỗi ngày ở lì trong khách sạn."
Lý Quân nhìn mấy cái quần lót trong suốt hắn lôi ra làm cho mặt hơi hơi nóng lên, mặc vào cũng như không, ai muốn mặc chứ, thật là!
"Tự anh ôm quần lót ở trong khách sạn đi, dù sao em cũng không cần."
Vì sao lai có người phát minh ra mấy thứ đồ vật kỳ kỳ quái quái này chứ, thật sự làm người khó có thể miêu tả.
Khi Lý Quân quay đầu gấp áo sơ mi, Khương Hành lặng lẽ nhét mấy cái quần lót vào trong vali, mua không dùng, lãng phí bao nhiêu, hắn giống như là người sẽ chịu thiệt sao? Rõ ràng không phải.
Buổi chiều, Dư Thần tới mang hai con vật nhỏ đi.
Lý Quân và Khương Hành mở ra vali cũng sẽ không đột nhiên nhiều một con nhảy tới nhảy lui, còn mèo nhỏ không ngừng dẫm quần áo bọn họ.
Chiều hôm nay, không chỉ có bọn họ bắt đầu bận rộn, phụ huynh hai bên cũng không ngừng gọi điện tới hỏi.
Mẹ Khương cơm nước xong liền gọi điện thoại cho con trai: "Con trai, mẹ mang theo hai bộ lễ phục, con nhìn xem còn cái gì cần mẹ mang hộ con nữa không?"
Khương Hành: "Không còn gì cần mang, mẹ chỉ cần mang theo chú cùng tới là được." Chú ở trong miệng hắn là bạn trai của mẹ hắn hiện tại.
Mẹ Khương: "À, biết rồi, đến lúc đó sẽ có phóng viên à?"
Khương Hành: "Có mời mấy người, đều là phóng viên thường ngày hay hợp tác với bọn con, sẽ không loạn chụp loạn hỏi."
Mẹ Khương: "Vậy là tốt rồi, cái khác mẹ cũng không muốn dặn dò, các con hai ngày này chú ý ăn uống một chút, đừng để lúc đó xảy ra sự cố."
Khương Hành: "Vâng, con biết rồi, mẹ mau đi thu thập đi, sáng mai gặp."
Mẹ Khương: "Được, nói thêm câu nữa, con trai mẹ giỏi quá."
Khương Hành cười ha ha.
Bên chỗ Lý Quân là Tưởng Dao gọi điện tới, hỏi một vài vấn đề thông thường, bà còn cẩn thận hơn Lý Cẩm, loại sự tình này bình thường đều sẽ do bà hỏi, sau đó là Lý Tấn Lý Ngạn gọi điện tới.
Thật vất vả cùng người nhà nói chuyện xong, điện thoại của hai người đại diện mới chen vào được.
Vẫn luôn bị các loại máy bận!
Bọn họ tìm Khương Hành và Lý Quân để xác nhận có muốn công bố tin tức kết hôn hay không, Lý Quân và Khương Hành đều nói có thể chờ chương trình phát sóng rồi lại công bố tin tức, đại khái là rạng sáng hôm sau.
Buổi sáng ngày hôm sau, nhóm đầu tiên đi tới hai đảo trước là hai bên thân hữu và nhân viên hậu cần, toàn bộ đều gặp nhau ở phòng chờ máy bay tư nhân.
Lý Quân và Khương Hành tới muộn nhất, một đám đều nhìn có tinh thần hơn hai người bọn họ.
Vệ Diên buông tay đang kéo hành lý vẫy vẫy tay với bọn họ, nói: "Nha, hai vị chú rể đẹp trai tới."
—— Anh Tấn trâu bò!
—— Anh Tấn cư nhiên trộm tham gia chương trình mà không mang theo bọn em?
—— Lúc anh Tấn lên sân khấu thật siêu đẹp trai!
—— Anh Tấn xe anh thật không tồi, có thể cho em mượn lái hai ngày không. —— Tôi có mấy đứa em trai tốt: Vợ của tôi không cho người ngoài mượn!
—— Anh Tấn, yêu anh nha. —— Tôi có mấy đứa em trai tốt: Yêu cái đầu cậu, cút!
......
# Lý Tấn tham gia chương trình gánh thay em trai #
# Đất nước nợ tôi một người anh trai #
# Nếu bạn có một người anh trai, bạn sẽ....#
# Anh trai nhà người ta #
# Khương Hành bị Lý Tấn dọa ngất #
# Khương Hành lau nước mắt #
Mặc kệ nói như thế nào, Lý Tấn quả thực gây ra phương thức lên sân khấu hỏa bạo giống như Lý Ngạn, sân khấu khác nhau, cũng biểu đạt tính cách khác nhau, nhưng Lý Ngạn và Lý Tấn thay nhau tham gia chương trình, cũng từ bên trên chứng tỏ Lý Quân rất được các anh trai chăm sóc, hơn nữa đây đều là anh trai ruột, không phải giả.
Mà hiện nay, cũng có võng hữu bới ra ba đoạn hôn nhân của Lý phú hào, Lý Tấn và Lý Ngạn là do người vợ đầu tiên sinh ra, người vợ thứ ba mới kết hôn được 10 năm, sinh không được đứa con trai lớn như Lý Quân, như vậy chắc chắn đây chính là người vợ thứ hai đã qua đời của Lý Cẩm sinh.
Lý Quân còn tuổi nhỏ liền gặp phải nỗi đau mất mẹ, anh em đồng lòng chiếu cố em trai hình như cũng không có gì không đúng, những võng hữu có ý xấu muốn nhìn anh em bất hòa không chờ được tình tiết kịch bản, muốn tìm được ở trên người anh em họ Lý không mấy có khả năng.
Duy nhất có thể làm chính là hâm mộ Lý Quân có hai người anh trai đối với anh cực kỳ cưng chiều, không chỉ có mỗi hai người, mà còn có rất nhiều anh trai hàng xóm!
Lúc này mọi người đều không đi tới weibo của Khương Hành và Lý Quân, trực tiếp đi tới weibo của Lý Tấn nhắn lại:
—— Anh cả, anh xem em khi nào thích hợp vào cửa?
—— Chồng ơi, nhìn em!
—— Anh ơi, em tới thổ lộ!!!
—— A a a a a, anh cả thật đẹp trai.
—— Tôi là chị dâu cả, mọi người nhường một chút.
—— Chị dâu cả phía trên, chào chị, em là vợ anh hai, chị dâu hai.
—— Đám diễn sâu này! Anh cả, có thể giới thiệu anh Tu Vũ cho em không? Em da trắng xinh đẹp đại học một cành hoa, có thể ngọt có thể mặn!
—— Ô ô ô, các anh trai quá được.
—— Hệ liệt quốc gia nợ anh trai, tôi cũng muốn, thật hâm mộ!
—— Cũng muốn một anh trai yêu mình cưng chiều mình.
......
Lời nói đùa trên mạng mọi người xem qua rồi thôi, không có ai sẽ coi là thật sự, Lý Tấn cũng chỉ chọc mọi người vui vẻ mà thôi.
Mắt thấy hôn lễ đi tới giây phút cuối cùng, việc bận rộn của mọi người rất nhiều.
Hành trình máy bay tư nhân đã gửi tới tay từng người, ai là nhóm đầu tiên qua, ai là nhóm thứ hai xuất phát đều phải xác nhận hoàn toàn.
Hai vị chú rể cùng người nhà, bao gồm đoàn đội kế hoạch và nhân viên hậu cần đều là tới trước một ngày.
Nhưng, một ngày trước khi xuất phát, Lý Quân lại dẫn Khương Hành đi tới một nơi an tĩnh —— nghĩa trang số một của thành phố Giang Lâm.
Thật sự an tĩnh, lúc này người tới nơi này tế bái không nhiều lắm.
Lý Quân và Khương Hành mua một bó hoa hồng trắng đi tới trước một ngôi mộ.
Người phụ nữ trong ảnh dịu dàng xinh đẹp, nụ cười đều mang theo nhu hòa.
Lý Quân nói với Khương Hành: "Tới đây, gặp mẹ em một chút."
Khương Hành đem hoa hồng trắng đặt trước mộ, gọi: "Mẹ, chào mẹ, con tên Khương Hành, là đối tượng kết hôn của Tiểu Quân."
Lý Quân nói: "Mẹ, khoảng thời gian trước con và Khương Hành đăng ký kết hôn, về sau sẽ cùng nhau sinh sống, con hiện tại cũng có gia đình nhỏ của riêng mình, ba và các anh trai đều rất ủng hộ con, ba mẹ Khương Hành cũng rất tốt. Thực xin lỗi, không thể tới nói cho mẹ trước."
Khương Hành: "Mẹ, lần đầu gặp mặt không biết nên nói gì, nhưng con nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Quân thật tốt, xin mẹ tin tưởng con."
Lý Quân nói: "Thời gian trước con tham gia một chương trình tên là <Có cái khách sạn>, ở trong chương trình quen biết rất nhiều người, còn cứu một con vịt con về, nó cực kỳ thông minh, hiện tại đã là một con vịt trưởng thành, nó còn tự mình đi nhặt một con mèo hoang về làm bạn chơi cùng....Mẹ, con hiện tại sống rất hạnh phúc, ngày kia là ngày con và Khương Hành tổ chức hôn lễ, tuy thật đáng tiếc vì mẹ không có mặt, nhưng con tin mẹ nhất định sẽ chúc phúc cho bọn con...."
Khương Hành lần đầu tiên nhìn thấy Lý Quân lải nhải nói nhiều lời như vậy, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, nhất nhất báo cáo với mẹ anh.
Nửa tiếng sau, hai người mới xuống núi.
Bác sĩ xác định bệnh tình của Khương Hành sẽ không tái phát, bọn họ hôm nay ra ngoài cũng không mang theo vệ sĩ, Khương Hành lái xe.
Trền đường về, Lý Quân nói ít đi, không ngừng uống nước.
Khương Hành nói với anh: "Lần đầu tiên thấy em một lần nói nhiều lời như vậy."
Lý Quân nói: "Về sau mỗi năm thanh minh và ăn Tết mới lại đến, muốn một lần nói nhiều một chút."
Khương Hành: "Cũng phải."
Lý Quân: "Còn chưa kể về mẹ em với anh."
Khương Hành dựng lỗ tai lên: "Vẫn luôn rất muốn nghe."
Lý Quân nói với hắn: "Hay là chúng ta đi siêu thị trước đi."
Khương Hành: "A?" Không phải muốn kể về mẹ sao? Sao lại muốn đi siêu thị rồi.
Lý Quân: "Vừa mua đồ vừa nói với anh."
Từ khu nghĩa trang tới siêu thị gần đó cũng chỉ mất hơn 20 phút đi đường, chủ yếu là thời gian họ xuất phát cũng không phải giờ cao điểm.
Sau khi lấy xe mua sắm, Lý Quân mới nói với Khương Hành: "Ngày mẹ em đi trời cũng trong lành như ngày hôm nay, em nói với bà, em muốn đi ăn Mac Donald. Trong nhà vẫn luôn có đầu bếp nấu cơm cho chúng em, ăn đều rất dinh dưỡng, bản thân mẹ em cũng rất yêu thích nấu nướng, loại đồ ăn nhanh này, em căn bản chưa từng bao giờ được ăn."
"Bọn em giống như bình thường lái xe ra ngoài, tài xế thả bọn em ở đoạn đường đông đúc, bà dẫn em tới Mac Donal ăn đồ ăn nhanh mà em tha thiết mơ ước. Trong tình huống bình thường, đến lúc này thì bọn em sẽ về nhà, nhưng lúc ấy khi bọn em ra cửa vừa lúc gặp phải một đám lữ khách, trong đám người bọn họ có người xảy ra xô xát, lúc ấy em và mẹ bị đẩy ra xa nhau."
Anh vừa nói vừa mở một túi khoai tây.
"Em bị đẩy ra đường cái, rất mê mang, nơi nơi đều là người và xe cộ, em gọi to mẹ ơi, đột nhiên có người đẩy em thật mạnh một cái....chờ tới khi em quay đầu lại, mẹ em đã ngã xuống trong vũng máu."
Tay cầm cà chua của Lý Quân có chút run rẩy, Khương Hành ôm lấy vai anh.
"Sau đó em liền nghĩ, nếu ngày đó em không nói với bà em muốn đi ăn Mac Donald có phải hết thảy đều sẽ không thay đổi, em sẽ giống như những đứa nhỏ khác có mẹ ở bên cạnh khi lớn lên, dưới sự dẫn đường của bà đi một con đường không giống như hiện tại."
LÝ Quân khẽ thở dài một cái.
"Nói ra rồi, kỳ thực cũng không còn khổ sở như vậy nữa, dù sao cũng đã là việc từ rất nhiều năm trước, nếu không phải thường xuyên đi gặp bà, có lẽ hình dáng của bà trong đầu em cũng đã mơ hồ rồi."
Lý Quân cúi đầu cầm một bó hành, hít vào một hơi thật sâu: "Chính là như vậy."
Khương Hành biết Lý Quân cũng không cần hắn an ủi, có lẽ Lý Quân từ nhỏ cho tới lớn cũng không thiếu nghe người khác an ủi, Khương Hành không nói gì, coi như Lý Quân đang trần thuật một sự kiện.
Khương Hành nghĩ nghĩ nói: "Hiện tại không có việc gì là được rồi, anh không hi vọng em xảy ra chuyện."
Lý Quân: "Em biết, rất nhiều năm trước cũng đã qua rồi, hiện tại cũng sẽ không khổ sở nữa."
Anh có thể thản nhiên đối mặt với bất cứ vấn đề gì, người sau khi trải qua thung lũng mới biết được cái gì là quan trọng nhất, cái gì là vô vị nhất.
Khương Hành tin tưởng Lý Quân có thể thoát ra cũng là vì bên người có rất nhiều người chống đỡ anh, mở đường cho anh.
Thật tiếc, nếu năm đó gặp cậu sớm một chút thì tốt rồi.
Sau khi kể xong chuyện, hai người lại đem đồ ăn không cần thả trở lại, ngày mai liền ra ngoài, mua nhiều như vậy sẻ chỉ để hỏng ở trong tủ lạnh mà thôi.
Cuối cùng Lý Quân và Khương Hành chỉ mua số lượng đồ ăn vừa phải, đủ cho bữa trưa và bữa tối là được rồi.
Kỳ thật Khương Hành cho rằng Lý Quân sẽ cực kỳ khổ sở trong lúc kể lại chuyện của mẹ anh, nhưng lại bình đạm hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, mà như vậy mới phù hợp với tính cách của Lý Quân, Lý Cẩm cũng nói qua Lý Quân giống mẹ anh, diện mạo kia tuy không coi là cực kỳ xuất chúng, nhưng liếc mắt một cái liền sẽ không thể quên đi người phụ nữ đó, tựa như hắn quen biết Lý Quân.
Sau khi dùng xong bữa trưa, hai người bắt đầu thu thập hành lý muốn mang theo, mỗi người hai bộ lễ phục và giày, tự bọn họ mang, lại mang chút đồ dùng cá nhân, còn có nhẫn cưới quan trọng nhất cũng là tự mình mang theo.
Vốn dĩ Khương Hành còn muốn mang Hạt Cát và Trứng Cuộn lên đảo, nhưng sợ không chăm sóc được, liền từ bỏ suy nghĩ này, lý tưởng thì rất đầy đặn, hiện thực rất cốt cảm, đảo quá lớn, không chú ý một cái, hai con vật nhỏ chạy loạn, bọn họ đi chỗ nào tìm.
Lý Quân và Khương Hành mỗi người một cái va ly size 28, để đều là đồ vật muốn dùng trong kết hôn.
Hai người trước tiên đem danh sách đánh xuống nhất nhất đối chiếu.
Đảo đã khai phá qua, có khách sạn có biệt thự, đôi tân nhân bọn họ cùng người nhà ở trong khu biệt thự, các khách mời thì ở một đêm trong khách sạn, ngày hôm sau lại đi tham gia lễ thành hôn.
Hai người thu thập hành lý rất chậm, Lý Quân và Khương Hành xong xuôi hôn lễ sẽ trực tiếp xuất ngoại du lịch, hộ chiếu của hai người làm rất nhanh, một tuần trước cũng đã đem tất cả hành trình xác nhận xong.
Buổi chiều Dư Thần sẽ đem Hạt Cát và Trứng Cuộn tới nhà Lý Ngạn, tạm thời gửi nuôi một tuần.
Khương Hành giơ lên mấy cái quần lót: "Tiểu Quân, mang theo mấy cái quần lót này nhé? Có gợi cảm không."
Lý Quân nhất thời không chú ý: "Ừ, gợi cảm."
Khương Hành tiến đến bên người anh: "Cho em mặc."
Lý Quân híp mắt nhìn hắn: "Anh mua lúc nào thế?"
Khương Hành: "Mấy ngày hôm trước, mua trên mạng, khà khà"
Lý Quân đẩy hắn ra: "Tự anh mặc đi."
Khương Hành: "Không muốn thử xem sao? Rất đẹp mà! Thử xem sao, tuần trăng mật cả một tuần đấy."
Lý Quân: "Không, muốn, mặc, tuần trăng mật là đi ra ngoài chơi, không phải mỗi ngày ở lì trong khách sạn mặc cái này."
Khương Hành ngữ khí cực kỳ tiếc nuối nói: "Nhưng anh mua bốn cái, hoa tím, hoa đen, màu xanh, màu da, muốn nhìn từng cái. Ai quy định tuần trăng mật thì không thể mỗi ngày ở lì trong khách sạn."
Lý Quân nhìn mấy cái quần lót trong suốt hắn lôi ra làm cho mặt hơi hơi nóng lên, mặc vào cũng như không, ai muốn mặc chứ, thật là!
"Tự anh ôm quần lót ở trong khách sạn đi, dù sao em cũng không cần."
Vì sao lai có người phát minh ra mấy thứ đồ vật kỳ kỳ quái quái này chứ, thật sự làm người khó có thể miêu tả.
Khi Lý Quân quay đầu gấp áo sơ mi, Khương Hành lặng lẽ nhét mấy cái quần lót vào trong vali, mua không dùng, lãng phí bao nhiêu, hắn giống như là người sẽ chịu thiệt sao? Rõ ràng không phải.
Buổi chiều, Dư Thần tới mang hai con vật nhỏ đi.
Lý Quân và Khương Hành mở ra vali cũng sẽ không đột nhiên nhiều một con nhảy tới nhảy lui, còn mèo nhỏ không ngừng dẫm quần áo bọn họ.
Chiều hôm nay, không chỉ có bọn họ bắt đầu bận rộn, phụ huynh hai bên cũng không ngừng gọi điện tới hỏi.
Mẹ Khương cơm nước xong liền gọi điện thoại cho con trai: "Con trai, mẹ mang theo hai bộ lễ phục, con nhìn xem còn cái gì cần mẹ mang hộ con nữa không?"
Khương Hành: "Không còn gì cần mang, mẹ chỉ cần mang theo chú cùng tới là được." Chú ở trong miệng hắn là bạn trai của mẹ hắn hiện tại.
Mẹ Khương: "À, biết rồi, đến lúc đó sẽ có phóng viên à?"
Khương Hành: "Có mời mấy người, đều là phóng viên thường ngày hay hợp tác với bọn con, sẽ không loạn chụp loạn hỏi."
Mẹ Khương: "Vậy là tốt rồi, cái khác mẹ cũng không muốn dặn dò, các con hai ngày này chú ý ăn uống một chút, đừng để lúc đó xảy ra sự cố."
Khương Hành: "Vâng, con biết rồi, mẹ mau đi thu thập đi, sáng mai gặp."
Mẹ Khương: "Được, nói thêm câu nữa, con trai mẹ giỏi quá."
Khương Hành cười ha ha.
Bên chỗ Lý Quân là Tưởng Dao gọi điện tới, hỏi một vài vấn đề thông thường, bà còn cẩn thận hơn Lý Cẩm, loại sự tình này bình thường đều sẽ do bà hỏi, sau đó là Lý Tấn Lý Ngạn gọi điện tới.
Thật vất vả cùng người nhà nói chuyện xong, điện thoại của hai người đại diện mới chen vào được.
Vẫn luôn bị các loại máy bận!
Bọn họ tìm Khương Hành và Lý Quân để xác nhận có muốn công bố tin tức kết hôn hay không, Lý Quân và Khương Hành đều nói có thể chờ chương trình phát sóng rồi lại công bố tin tức, đại khái là rạng sáng hôm sau.
Buổi sáng ngày hôm sau, nhóm đầu tiên đi tới hai đảo trước là hai bên thân hữu và nhân viên hậu cần, toàn bộ đều gặp nhau ở phòng chờ máy bay tư nhân.
Lý Quân và Khương Hành tới muộn nhất, một đám đều nhìn có tinh thần hơn hai người bọn họ.
Vệ Diên buông tay đang kéo hành lý vẫy vẫy tay với bọn họ, nói: "Nha, hai vị chú rể đẹp trai tới."
Bình luận truyện