Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 25: Fan giả



Dưới sự dẫn dắt của Khương lão sư, tối nay mọi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, tích cực chuẩn bị bữa tối.

Lý Quân là trụ cột vững vàng của phòng bếp, anh sẽ làm tốt công việc của mình, đồng thời cũng sẽ giám sát những người khác, và chỉ đạo từ bên trong.

Chuẩn bị cơm tây cũng không khó.

Khoai tây nghiền lúc trước của Lâm Lập Thư cũng tạm, hắn chỉ cần phụ trách làm khoai tây nghiền là được, Hà Uyển Tinh càng không có kinh nghiệm trong bếp gì hơn so với Lâm Lập Thư, nhưng cô được cái hiếu học, cũng có đủ năng lực lý giải. Lý Quân an bài cho cô làm salad rau củ, còn Lương Chỉ Duyên vì ganh đua, muốn tự mình làm một món sườn rán, nhưng cốt khí thì cốt khí, cũng phải tiến hành dưới sự chỉ đạo của Lý Quân, giá xương sườn cũng không rẻ, lãng phí thì không tốt, mặc dù không tình nguyện cũng phải nhịn xuống.

Cùng nhau hoàn thành tiệc đứng món tây món ta, nghĩ đến cũng rất thú vị.

Nửa bộ phận trước, Lý Quân không cần tự mình động thủ, để cho mọi người tự hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Lập Thư có thể tự mình phụ trách món khoai tây nghiền, lại phụ trách dạy Hà Uyển Tinh, còn Lương Chỉ Duyên thì toàn bộ hành trình đều cần anh hỗ trợ, Lý Quân cũng không để ý tới ác ngôn hướng tới mình của cô lúc trước, hết thảy đều là vì Khương Hành mà thôi, những người khác ở trong mắt anh đều là người xa lạ không liên quan, vì những người này mà tức giận là không đáng nhất.

Giúp Lương Chỉ Duyên làm sườn rán xong, Lý Quân tìm được Khương Hành ở trong sân đang chuẩn bị trốn không vào bếp làm việc.

"Khương lão sư, đến lượt anh."

Mới vừa khởi động chân Khương Hành liền biết không trốn được, vẫn là ngoan ngoãn đi theo Lý Quân vào phòng bếp, hắn không nên ra cái kiến nghị này.

Cách làm mì cà chua spaghetti không quá khó, rất đơn giản.

Trước khi Khương Hành tới, Lý Quân đã đem thịt heo băm nhỏ ướp thêm rượu, tinh bột và muối trong chốc lát, cà chua bỏ vỏ thái nhỏ, hành tây tắc cắt thành miếng nhỏ, kỳ thực gọi Khương Hành vào là có thể trực tiếp bắt đầu thực hiện bước tiếp theo.

Đây là lần đầu tiên Khương Hành xuống bếp từ khi tới chương trình, đám người Lâm Lập Thư đứng một bên vây xem, tò mò Khương lão sư rốt cuộc là trình độ như nào, chắc chắn còn tệ hơn bọn họ, nhìn thấy người ưu tú hơn mình không bằng mình, đặc biệt khoái trá.

Nồi nước luộc mì đã ùng ục sôi, Lý Quân cho muối sau đó nhắc nhở Khương Hành: "Khương lão sư, có thể cho mì."

Khương Hành thuần thục thả sợi mì vào trong nước, ngay cả hắn cũng có chút không ngờ, hình như hắn biết luộc mì như thế nào.

Trong đầu hiện lên một câu: "Luộc mì tới khi thành màu trắng chính là chín, từ lúc đó phải nấu thêm khoảng 15 phút, vớt ra để ráo nước, lại thêm chút dầu ô liu vào sợi mì rồi quấy đều lên, sợi mì trông sẽ ngon mắt hơn."

Chờ tới khi hắn lấy lại tinh thần phát hiện mọi người đều nhìn hắn chằm chằm, không sai, vừa rồi hắn đã đem lời nói hiện lên trong đầu nói ra không kém một chữ.

Lý Quân có chút ngạc nhiên, trả lời: "Đúng vậy, chính là như vậy."

Chờ vớt mì ra, Khương Hành không chút chần chừ đem mỡ bò bỏ vào trong nồi, dùng lửa nhỏ làm tan mỡ, đem thịt bò Lý Quân đã thái sẵn cho vào, xào tới khi đổi màu, ngay sau đó cho thêm hành tây, xào tới khi mềm, lại cho cà chua vào, chỉnh lửa nhỏ thành lửa vừa vừa, xào ba loại nguyên liệu thành dạng sệt, lại cho thêm tương cà chua vào xào đều, cuối cùng chính là đổ sợi mì đã chế biến sẵn vào trong nồi, đảo đảo lẫn với sốt cà chua thịt bò, đồng thời cho thêm hạt tiêu xay và muối, mùi vị không sai biệt mấy liền có thể trực tiếp bắc ra.

Nhìn mì cà chua spaghetti màu sắc no đủ, Khương Hành cũng không dám tin đây là tự tay mình làm, Lý Quân ngoại trừ giúp hắn thái sẵn nguyên liệu ra, trên cơ bản cũng không chỉ dẫn gì thêm cho hắn.

Thì ra lúc trước Lý Quân nói mình chắc chắn biết làm mì spaghetti, là thật!

Ngay cả chính hắn cũng không biết.....

Đám người Lâm Lập Thư, Hà Uyển Tinh không ngừng khen Khương Hành, thật đáng tiếc, không thấy được Khương lão sư làm nổ nồi gì đó.

Hà Uyển Tinh: "Khương lão sư, anh thật đúng là thâm tàng bất lộ!"

Lâm Lập Thư: "Khương lão sư, anh thật đúng là thiên tài nấu ăn, vừa rồi chắc chắn ở bên ngoài tra cứu tư liệu, làm đủ bài tập!"

Lương Chỉ Duyên hoàn toàn mất đi tự tin: "......" Cô không bị Lý Quân lợi hại loại ra khỏi bếp, mà lại bị người sau vượt người trước Khương Hành đuổi ra, hơn nữa món sườn rán này chủ yếu là Lý Quân giúp cô hoàn thành, căn bản không thể thể hiện sự lợi hại của cô, hiện tại người được xưng là sống chết không biết nấu cơm Khương Hành còn treo cô lên đánh, chẳng lẽ cô thật sự không có thiên phú nấu ăn?

Bản thân Khương Hành đều tự cảm thấy khó có thể tin, nhìn thấy đĩa mì xinh đẹp trên bàn, hắn đều sửng sốt một lúc lâu, nếu không phải trong đầu luôn bắn ra phương pháp chế biến mì Ý, hắn sao có thể biết làm, mặc dù Lý Quân ở bên cạnh không ra tiếng, nhưng thanh âm trong đầu sẽ không lừa dối, đó là Lý Quân tay cầm tay chỉ dạy hắn rất nhiều lần mới làm được.

Trong lúc mọi người đang vội vàng đến nhà ăn khen ngợi Khương Hành, Lý Quân lại không đi ra ngoài cùng, mà là mở vung nồi ra, cơm hải sản anh chuẩn bị tối nay đã có thể ra nồi, đây là lúc chỉ đạo những người khác nấu bớt thời gian ra nấu cơm, hôm nay phải làm cơm hải sản cũng đơn giản, không có khó khăn gì.

Cậu mở nồi ra, sau đó cho đậu Hà Lan đã luộc qua vào, lại đem mực và tôm đã xử lý sẵn cho vào, xào đều tay, xào tới khi nước làm gạo chín, một món cơm hải sản liền hoàn thành.

Lý Quân bận tập trung, Khương Hành thoát khỏi mấy người chỉ biết tâng bốc kia đi vào phòng bếp, tầm mắt chuyển động theo động tác của anh.

Một người cao lớn như Khương Hành đứng ở chỗ này, đương nhiên Lý Quân biết, chỉ là anh không mở miệng mà thôi, bắt đầu từ lúc Khương Hành nhớ rõ chế biến một đạo mì spaghetti như nào, anh liền biết bản thân phải cho hắn thời gian tiêu hóa, nhớ ra? Vẫn chỉ là ký ức đơn thuần.

Lúc này vô thanh mà thắng hữu thanh.

Đúng là Khương Hành đang tự hỏi vì sao mình lại có đoạn ký ức này, không, hẳn là lại lần nữa trải qua sự việc tương tự, trong đầu hắn sẽ hiện lên ký ức tương quan, hồi ức tràn ngập thân ảnh Lý Quân.

Đến lúc này Khương Hành không thể không thừa nhận, thật sự từng có một đoạn như vậy giữa Lý Quân và hắn.

Không hiểu sao lại cảm thấy buồn bực, vì sao chỉ quên vẻn vẹn một mình Lý Quân, hiện tại nghe chuyện xưa đang đến đoạn cao trào, bỗng nhiên im bặt, thật khiến người ngứa gan ngứa ruột.

Một nồi cơm hải sản to, cũng đủ làm bữa tối cho 5 người, cho dù thêm cả Danny cũng đủ phần, huống chi bữa tối của bọn họ không chỉ có mỗi thế.

Danny đã biết Lý Quân là đầu bếp chính của khách sạn từ trong miệng của những người khác, còn cố ý chạy tới vây xem, vừa vặn xuất hiện vào lúc nồi cơm hải sản ra lò, nói thật, y là bị mùi thơm hấp dẫn tới, y xuất hiện đánh vỡ không khí im lặng giữa Lý Quân và Khương Hành.

Danny: "Tôi nói sao lại thơm như vậy, nếu đây là bữa tối, tôi cũng không ngại không có thịt bò bít tết."

Lý Quân múc cơm hải sản ra đĩa lớn, ngẩng đầu nói với Danny: "Từ bỏ bò bít tết sao?"

Trên khuôn mặt bắt bẻ của Danny hiếm khi lộ ra tươi cười nói: "Đương nhiên là muốn, Lý Quân, người hiền huệ giống như anh, ai mà ở chung với anh đều sẽ thực hạnh phúc, trừ khi người nọ không có mắt."

Lý Quân bị lời của y chọc cười: "Tôi nhất định sẽ hết sức mà làm bò bít tết cho ngài."

Khương Hành nghe hai người bọn họ nói chuyện cứ như ở chỗ không người, Danny còn càng sáp lại gần Lý Quân hơn, trở nên có chút bực bội.

Danny này thực đáng ghét.

Sau khi Lâm Lập Thư tiến vào đem cơm hải sản mang đi, bắt đầu chuẩn bị bộ đồ ăn và rượu vang đỏ.

Trợ lý công việc và trợ lý sinh hoạt của Khương Hành đã tới lúc chạng vạng, vừa tới đã đến báo cáo với Khương Hành, còn mang tới không ít đồ ăn thức uống cho tổ tiết mục, còn rượu vang đỏ là người đại diện yêu cầu, bọn họ không nghĩ tới lập tức có chỗ dùng.

Rượu vang đỏ phối hợp cơm Tây, vừa vặn.

Lý Quân làm riêng cho khách một suất bò bít tết độc nhất vô nhị, hương vị không hề thua kém những món ăn khác.

Đại khái là ấn tượng của Danny với Lý Quân rất tốt, không có bánh mì và súp ăn kèm với bò bít tết, y cũng không có bất mãn gì.

Danny bê đĩa bò bít tết của riêng mình: "Cũng không tệ lắm."

Lý Quân không ngốc đến mức mà đi hỏi y so với đầu bếp nhà hàng như nào gì đó, mà ngược lại đem nồi bỏ vào trong bồn rửa bát, sau đó cởi tạp dề đi tới nhà ăn. Mấy ngày nay ở chung, mỗi người cơ hồ đều có một chỗ ngồi cố định, vô luận là Khương Hành ngồi chỗ nào, chỗ ngồi bên cạnh hắn chắc chắn có vị trí dành cho Lý Quân, đây là điểm ăn ý duy nhất của mấy vị khách mời, ai cũng biết chỉ cần có mặt Lý Quân, Khương lão sư mới nói nhiều hơn một chút.

Khương Hành: "Ăn cái gì? Tôi gắp giúp cậu."

Lý Quân còn tưởng mình nghe lầm, nhưng phát hiện Khương Hành đang ở nhìn chằm chằm mình, trả lời: "Mì Ý, cảm ơn."

Tâm tình Khương Hành bắt đầu bay cao: "Cậu nên nếm thử, bọn họ đều nói ăn ngon." Trọng điểm là hắn làm! Hắn làm!

Lý Quân thở dài: "Khương lão sư, anh biết anh học làm mì Ý trong bao lâu không?"

Khương Hành bày ra khương mặt khốc khốc: "...... Không phải rất muốn biết."

Tuy nói dưới ống kính chỉ có một đám khách mời bọn họ, nhưng xung quanh tất cả đều là người tổ tiết mục, 360 độ không góc chết vây xem, Lý Quân cười cười không trả lời, có thể là đối thoại của bọn họ bị ghi lại, Vương đạo diễn phía sau màn hình còn gấp hơn cả bọn họ.

Lý Quân sao không nói gì nữa sao? Từ trong đoạn đối thoại này, có thể xác định, bọn họ quen nhau!

Vương đạo diễn còn đang tiếp tục phá án trong vụ án không biết tên.

Ngồi bên cạnh Danny là Lâm Lập Thư và Hà Uyển Tinh, Lương Chỉ Duyên và y từng có xích mích, hai người bị tách ra, bọn họ đều lẫn nhau không phản ứng tới đối phương, làm như không phát hiện, Lương Chỉ Duyên không hạ thể diện để xin lỗi Danny, mà Danny cũng không có nửa ý tứ thèm liếc nhìn cô một cái, hoàn toàn không quan tâm.

Đây là một tổ mâu thuẫn, là bộ phận trong điểm cắt nối biên tập của tổ tiết mục hôm nay.

Cái chương trình này của bọn họ không giống như những chương trình khác, các chương trình khác khách mời khi dùng cơm đềun tán gẫu, đám khách mời này của bọn họ không có ai thèm mở miệng, đặc biệt là Khương Hành, khốc như băng sơn, còn tùy hứng.

Rượu vang đỏ đã rót ra hồi lâu, nhưng còn chưa có ai nâng lên.

Vương đạo diễn phải trực tiếp sai nhân viên công tác tới nhắc nhở bọn họ, ăn cơm hải sản được một nửa Khương Hanh mới hắng hắng giọng nói.

"Bữa tối hôm nay là kết quả của mọi người cùng nhau nỗ lực, chúc cho khách sạn của chúng ta sẽ càng tốt hơn, cũng hi vọng Danny tiên sinh đêm nay sẽ có một giấc mơ đẹp."

Danny giơ lên ly rượu của mình, cũng còn cho Khương Hành mặt mũi: "Cảm ơn." Uống xong một ngụm, Danny hướng về phía Lý Quân nói: "Lý Quân, bò bít tết rất ngon, anh cũng rất tốt."

Lý Quân tự nhiên không thể cự tuyệt Danny lấy lòng: "Không phải khách khí, nên làm thôi."

Số lần cười của Danny cười với Lý Quân cũng không ít, Khương Hành toàn bộ hành trình biểu hiện ra nhất quán coi thường, nhưng trong lòng lại lần nữa cho y điểm trừ, tên lắm chuyện, tôi làm ông chủ còn chưa ăn qua bò bít tết đâu!

Hôm nay Danny vừa đến liền chiếm cứ vai chính, Lương Chỉ Duyên không dám nhiều lời một câu, sợ người đàn ông độc miệng này lại nói ra lời gì khiến cô mất mặt, trong lòng có oán khí cho nên càng không thể phát sinh ra chuyện hai bên xin lỗi lẫn nhau.

Lý Quân cũng không hứng thú với xích mích của bọn họ, ăn xong mì Ý, anh lại ăn chút cơm hải sản, uống chút rượu vang đỏ, lại lần nữa làm một người vô hình an an tĩnh tĩnh.

Bữa tối qua đi, ba người trẻ tuổi đồng lòng ở trong bếp rửa bát, Khương Hành là ông chủ, hắn dám đến bọn họ cũng không dám cho hắn làm, Lý Quân là đầu bếp, lại chỉ đạo bọn họ nấu ăn, càng không thể để anh vào phòng bếp nữa, nếu không phần diễn đều ở trên người anh, mấy người bọn họ còn có cái gì để lộ diện.

Vì thế, trong đại sảnh cũng chỉ có Lý Quân đang pha trà cho mọi người, Khương Hành ăn uống no đủ bày ra mặt lạnh giả vờ cao thâm, cùng với Danny đang bắt bẻ về trang trí của đại sảnh.

Trà pha xong, Lý Quân tiếp đón bọn họ tới: "Uống ly trà giải ngấy."

Danny dừng lại phun tào, ngồi vào cạnh Lý Quân, lá trà bình thường, nhưng y khá có cảm tình với người pha trà, cho nên cũng không bắt bẻ, sau khi đặt chén trà xuống, y đội nhiên nói với Khương Hành: "Tôi đã xem qua rất nhiều phim anh đóng."

Khương Hành: "Cảm ơn."

Tình huống bình thường, người da mặt mỏng lúc này sẽ cảm thấy tẻ ngắt, nhưng Danny không phải người thường.

Danny: "Tôi cảm thấy anh hẳn là nên đóng một bộ phim về tình yêu."

Phim của Khương Hành phần lớn đều theo phong cách thương nghiệp, có loại hình nhân vật rắn rỏi, cũng có loại hình nhân vật tiểu nhân, đóng qua rất nhiều vai, nhưng không có phim tình yêu thuần túy, tuy phim cũng có tuyến tình cảm, nhưng đều là sơ qua.

Lý Quân: "Vì sao?" Hắn hỏi Danny.

Danny: "Bởi vì muốn xem, dù sao tôi cũng coi như là fan của Khương Hành."

Khương Hành nói thầm: Tôi không nhìn ra ngài là fan của tôi, antifan còn không kém nhiều lắm!

Lý Quân lại nhìn thấu Danny, cười nói: "Fan cứng?"

Danny: "Fan bình thường."

Lý Quân: "Thật trùng hợp, tôi cũng là fan của Khương lão sư."

Hai người trăm miệng một lời nói: "Sợi gừng."

Chính chủ được hâm mộ Khương Hành: "......" Các cậu không có ai có vẻ giống fan của tôi!

Hai người mới vừa nói trong chốc lát, ba người Lâm Lập Thư liền từ trong phòng bếp đi ra, vừa nói vừa cười, quan hệ hình như lại càng tiến thêm một bước.

Khương Hành cũng bị Vương đạo diễn gọi vào một bên thương lượng nội dung quay chụp ngày mai, khi trở lại, từng người đã rải rác ở vị trí khác nhau.

Lâm Lập Thư lại ôm đàn ghi-ta của hắn ra sau vườn luyện đàn tập hát, nói cho hoa văn là soạn nhạc.

Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh về phòng tẩy trang nghỉ ngơi, Lý Quân không biết đi nơi nào, Khương Hành theo bản năng đến sân trước tìm người, không tìm được người, nhưng lại bị Danny đang cầm ly rượu vang đỏ ngồi trên ghế gọi lại.

hương Hành không nghĩ nhiều, chỉ coi như ứng phó một vị khách bình thường, liền ngồi ở ghế đối diện hắn.

Danny lắc lắc ly rượu trong tay nói: "Kỳ thực tôi đã gặp anh ở một buổi tiệc rượu."

Khương Hành không tiện lập tức chạy lấy người: "Tôi không có ấn tượng, có lẽ có quá nhiều người, tôi không chú ý, xin lỗi."

Danny: "Không cần xin lỗi, khi đó tôi đã nghĩ, có thể nhìn thấy thần tượng ở gần, thật đúng là không tồi, nếu lại có cơ hội gặp lại lần thứ hai, tôi nghĩ tôi sẽ theo đuổi hắn, Khương Hành, tôi có thể theo đuổi anh không?"

Đột nhiên bị thổ lộ không kịp đề phòng!

Trắng trợn như vậy thật đúng là phong cách của Danny.

Khương Hành đã quen, biểu tình thập phần bình tĩnh: "Danny tiên sinh, ngài uống say rồi." Quả nhiên là một fan giả!

Danny tùy ý cười: "Tôi không có say, Khương tiên sinh không cần để ý, tôi chỉ đùa một chút thôi."

Khương Hành nói: "Loại trêu đùa này không buồn cười lắm."

Danny: "Vậy sao?" Nếu không phải bạn tốt gọi y tới đây, y mới không thèm tới, loại trêu đùa xác đúng là ngu.

Lý Quân từ trong toilet đi ra liền đứng ở cách đó không xa, Danny uống rượu vào thanh âm nói chuyện cao hơn bình thường một chút, khiến đối thoại của hai người nghe không sót một chữ.

Kỳ thực, từ giây phút Danny xuất hiện kia, anh đã biết, người này thích Khương Hành.

Khương lão sư thật đúng là vạn nhân mê, nhưng mà, loại tình huống này hắn sẽ giải quyết, dù sao bề ngoài của Danny không phù hợp với thẩm mỹ của Khương Hành.

Ngón tay Lý Quân nhẹ nhàng dừng ở lan can, mây đen che khuất ánh trăng, không trung một mảnh tối đen.

Anh nhớ tối nay chưa tán gẫu xong với Khương Hành.

Anh ấn tượng rất sâu về lần đầu tiên Khương Hành nấu mì Ý.

Lần đầu tiên hắn nấu mì Ý là vì Lý Quân bị cảm sốt không thể dậy, Khương Hành lại không muốn gọi cơm hộp, Lý Quân liền đề nghị hắn nấu mì.

Lúc đó Khương Hành xoa xoa đôi tay, bất an hỏi Lý Quân: "Anh lần đầu tiên nấu mì, rất khó ăn sao?"

Lý Quân không chút khách khí nói: "Ừ, rất khó ăn."

Khương Hành vừa rối rắm lại vừa sung sướng: "Nhưng em còn ăn một đĩa lớn."

Lý Quân cười nói: "Bởi vì là anh làm cho em mà."

Đột nhiên, một bóng hình đột nhiên lẻn đến trước mặt Lý Quân, xem ra là quyết đoán cự tuyệt Danny, Khương Hành hỏi anh: "Cậu đang ngây ngô cười gì vậy?"

Lý Quân vươn vai, lắc đầu nói: "Không có gì, đúng rồi, Khương lão sư, anh phải làm 20 lần mới nấu được mì Ý như hiện tại."

Khương Hành: "......" Tôi không nên lại đây xem cậu ta có ghen tị không, cậu cả ngày muốn giả làm fan thần tượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện