Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 44: Còn chưa đủ đâu!
Về tới khách sạn, trợ lý đạo diễn đưa cho hai người bọn họ mỗi người một cái khăn lông khô, không đủ lại đưa thêm, khách sạn cái gì không có chứ khăn lông tuyệt đối đủ dùng.
Lý Quân và Khương Hành lập tức được an bài về phòng tắm nước nóng, trước tiên thay hết quần áo ướt ra, nếu không bị cảm thì thật đúng là không thể quay chụp chương trình được.
Sau khi tắm bằng nước ấm, Lý Quân cảm thấy thoải mái chưa từng có từ trước tới nay, anh bị mưa xối lâu hơn Khương Hành, ướt nhẹp rất không thoải mái.
Anh sấy khô tóc đi ra đã qua nửa tiếng, Khương Hành đã ở trong đại sảnh chờ anh, trong tay còn cầm một ly trà nóng, ly trà của Lý Quân ở trong tầm tay hắn, đang tỏa hơi nước, Khương Hành đã thuận tay đưa cho anh.
Trong nhà bật điều hòa, uống trà nóng cũng không ra mồ hôi, rất thích hợp với người mới vừa ngâm nước như anh.
Uống xong một ngụm trà nóng, Lý Quân hỏi Khương Hành: "Vịt con đâu?"
Khi bọn họ trở về, mọi người đều sợ hãi xảy ra vấn đề gì, vội vội vàng vàng đem bọn họ vào phòng, hiện trường có chút hỗn loạn, người lại nhiều, Lý Quân cũng không biết vịt con bị ai mang đi.
Khương Hành nói: "Uyển Tinh, Tiểu Lương và Tiểu Chu đi làm ổ cho nó, dù sao cũng là nhàn rỗi."
Từ lúc Lương Chỉ Duyên không có thái độ tốt với Lý Quân, Khương Hành liền đem cách gọi cô từ "Chỉ Duyên" đổi thành "Tiểu Lương", mỗi lần nghe hắn gọi như vậy Lý Quân liền cảm thấy buồn cười, yêu ghét vừa nghe liền hiểu ngay.
Lý Quân: "Em đoán nó là bị lạc vịt mẹ, chúng ta mang nó trả về được không?"
Khương Hành: "Về sau lại đi hỏi thăm một chút, có lẽ là trong thôn, đến lúc đó hỏi một chút xem nhà ai nuôi vịt con chẳng phải sẽ biết sao."
Lý Quân gật đầu, tuy chỉ là một con vịt con không đáng giá bao nhiêu tiền, bị mất có lẽ cũng không cảm thấy có gì to tát, nhưng có vịt mẹ chăm sóc vẫn hơn là bọn họ nuôi nó ở khách sạn.
Mưa bên ngoài nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cũng chưa có vẻ sẽ dừng lại, người quay phim và trợ lý Tiểu Trịnh của Khương Hành cũng đã trở lại, sau khi trở về Tiểu Trịnh cùng Tiểu Tề thay ca, hắn cũng phải về chỗ trọ thay quần áo ướt.
Cung Tử Bội tìm thấy hai người bọn họ ở nhà ăn, cô lại đây là để tìm Lý Quân: "Quân Quân, đầu cá mè hoa cậu mua xử lý như thế nào?"
Lý Quân nhớ tới ngoài vịt con ra mình còn mua về một đống nguyên liệu nấu ăn nữa, hơn nữa anh về muộn một chút là vì muốn mua một cái đầu cá to, chọn hồi lâu mới chọn được, còn cùng mấy bác gái giao lưu một chút xem nấu canh cá như nào uống ngon hơn, địa phương có nguyên liệu nấu ăn gì áp dụng được, dù sao cũng được lợi không ít.
Lý Quân trả lời: "Tôi muốn hầm canh đầu cá đậu phụ." Chủ yếu là bản thân anh muốn uống, còn có thể bồi bổ đầu óc cho Khương Hành, cảm thấy hắn mất trí nhớ cái đầu càng lúc càng ngốc, ngay cả vấn đề đơn giản nhất cũng làm không xong, thật muốn trực tiếp cho hắn một đấm giúp hắn tìm lại trí nhớ.
Cung Tử Bội cười cười: "Vậy tối cậu làm bếp trưởng, tôi làm phụ tá cho cậu."
Lý Quân: "Được, hiện tại tôi đi chuẩn bị một chút."" Cung Tử Bội cũng rất rộng rãi, không có ý tứ muốn đoạt nổi bật một chút nào, có lẽ người khác cũng không đoạt được với cô, cô rất thông minh, biết phối hợp nam nữ, làm việc không mệt.
Cung Tử Bội nói: "Không vội, cậu uống trà nóng trước đi, mới vừa ngâm ở trong nước lâu như vậy, đừng để bị cảm." Cô rất biết cách chăm sóc người khác.
Khương Hành nghe thấy Lý Quân muốn đích thân xuống bếp, trong lòng sung sướng không thôi, nhưng lại nỗ lực kiềm chế bản thân không biểu hiện ra ngoài.
Khương Hành: "Ừ, làm cơm chiều không cần vội, trước nghỉ ngơi một lát."
Lý Quân liếc nhìn Khương Hành một cái, chuyện ban sáng anh còn nhớ, nhưng chưa nói sẽ lập tức tha thứ cho hắn: "Khương lão sư, hay là anh cũng đi làm ổ cho vịt con đi."
Cung Tử Bội ngồi cạnh Lý Quân, Khương Hành ngồi đối diện, cô còn nghĩ Lý Quân đột nhiên ra lệnh cho Khương lão sư có thể bị ăn đánh hay không, kết quả Khương Hành cư nhiên gật đầu.
"Vậy lát nữa tôi đi xem bọn họ làm ổ thế nào, cần lấy chút cỏ khô gì đo."" Chỉ cần nghĩ tới buổi tối có thể thỏa mãn dục vọng ăn uống, hắn liền tràn ngập lực lượng, làm 10 cái ổ cho vịt cũng không thành vấn đề, làm ổ cho vịt con quả thực giống như là việc quá chi là bình thường.
Khương Hành còn đang uống trà nóng, Lý Quân và Cung Tử Bội ở bên cạnh đã bắt đầu thương lượng thực đơn cho tối nay.
Buổi sáng nguyên liêu nấu ăn tổ tiết mục chuẩn bị còn dư lai một nửa, hơn nữa Lý Quân vừa mới mua về thêm, số lượng cũng đủ cho chín người ăn.
Cung Tử Bội: "Tám món ăn một món canh có đủ không?""
Lý Quân nói: "Tôi cảm thấy đủ, làm số lượng nhiều lên một chút thì không cần tám món một canh, bớt đi hai món giảm bớt thời gian." Trên phương diện này anh có kinh nghiệm, dù sao đã qua một tuần, chỉ cần người không nhiều lắm, phần lớn thời điểm đều là anh phụ trách.
Cung Tử Bội cũng suy xét tới vấn đề ít người vào bếp, những người khác ngoại trừ ăn uống, cũng không thấy có tác dụng gì khác, chỉ qua hai ngày, cô cũng nhìn ra, nhắc tới nấu cơm, mọi người luôn là tránh không kịp, hiển nhiên là không muốn vào phòng bếp bôi xấu.
Khách nhân có giúp hay không tự nhiên không đề cập tới, bọn họ vốn dĩ là tới khách sạn để hưởng thụ phục vụ.
Khương Hành ngồi trong chốc lát, liền đi xem tiến độ làm ổ cho vịt con, lại nghe nữa, chắc chắn hắn sẽ bắt đầu nuốt nước miếng, mỗi một món ăn từ trong miệng Lý Quân nói ra đều khiến hắn chưa thấy đồ ăn đã thèm nhỏ dãi trước.
Còn may tối này bếp trưởng không phải Cung Tử Bội.
Cung Tử Bội thích ngọt, chỉ cần cô vẫn luôn cho đường vào đồ ăn, mọi người liền không thích ăn, nhưng mà, không thể không nói cô đúng là đủ tư cách làm một diễn viên trong giới giải trí, làm cái gì cũng sẽ dùng hết sức mình để làm tốt nhất.
Sau khi Khương Hành rời đi, Lý Quân hắt xì một cái, Cung Tử Bội hỏi anh: "Không sao chứ, có muốn nấu chút canh gừng uống không?"
Lý Quân cảm thấy thân thể mình không sao liền nói: "Không sao, chúng ta làm mấy món này đi."
Cung Tử Bội thấy tám món ăn và một món canh trên giấy, cô gật gật đầu, tuy nói Lý Quân là bếp trưởng tối nay, nhưng hai người vẫn phân công hợp tác, mỗi người bốn món, Lý Quân bốn món ăn một món canh, bốn món còn lại do Cung Tử Bội phụ trách. (Bí: Ko hiểu sao trên viết bớt 2 món mà bây giờ vẫn 8 món)
Lúc này vị khách nữa đi vào, cô nghe thấy hai người đang bàn bạc tối nay ăn gì, cô chưa gặp qua Lý Quân, nhưng cái nhịn về Cung Tử Bội cũng không tệ lắm, cô cũng góp một tay vào.
Vị khách nữ: "Tôi có thể phụ trách hai món ăn, giúp các vị giảm bớt một chút gánh nặng."
Lý Quân tự nhiên vui lòng vì có người chia sẻ công việc trong bếp: "Vậy tôi làm hai món một canh, chị Bội ba món, chị Cố ba món, được không?"
Chị Cố là vị khách nữ, cô họ Cố, tên chỉ có một chữ Đan.
Hai cô gái không có ý kiến gì, phân chia như vậy vừa hợp lý, Cố Đan không đoạt nổi bật của Cung Tử Bội và Lý Quân, nhưng lại giúp họ bớt việc, hơn nữa cô cũng là tự nguyệ, cũng không có ý định đoạt nổi bật, Lý Quân và Cung Tử Bội cũng không thèm để ý điều này.
So với bên ngoài vườn sau đang ồn ào nhốn nháo xem ổ vịt nên thêm thứ gì vào, ba người ở trong bếp hòa thuận đến bất ngờ.
Ba món ăn của Cung Tử Bội là thịt luộc, đậu Hà Lan xào, củ niễng xào, ba món ăn của Cố Đan là thịt lợn xào ớt cay, thịt bò xào ớt cay, đậu cove mặn, đều là món ăn khẩu vị khá nặng, thích hợp với khách mời thích khẩu vị nặng.
Canh đầu cá mè hoa của Lý Quân là một món ra nồi cuối cùng, 2 món ăn anh phụ trách cũng không coi là phức tạp, một món là sườn rán, một món là củ sen xào, món này cần dùng tới đậu Hà Lan, mộc nhĩ, cà rốt, là một món ăn chay, khi xào ra sẽ mang theo hương vị tươi ngon, màu sắc thanh nhã, hương vị cũng thanh đạm, rất thích hợp với người không ăn được đồ ăn khẩu vị nặng như Khương Hành.
Khi hai cô cái đang chuẩn bị nguyên liệu cho đồ ăn mà mình phụ trách, Lý Quân ở bên cạnh rửa rau củ gì đó, khi không cần tới anh thì anh đến phòng ăn uống trà, mà trong lúc đó anh lại hắt xì rất nhiều lần, cái mũi có chút ngứa.
Mưa nhỏ dần, Lý Quân từ nhà ăn nhìn ra đại sảnh, Chu Quỳnh Ngọc và Khương Hành cư nhiên ở trong đại sảnh cùng nhau xem di động, cũng không biết bọn họ đang bận rộn cái gì, có lẽ đang nỗ lực hoàn thành cái ổ cho vịt con, khá là nghiêm túc.
Kỳ thực Lý Quân không thích tiếp xúc với người khác, nhưng để kích thích Khương Hành, khi tay Chu Quỳnh Ngọc đặt lên vai anh, anh cũng nỗ lực chịu đựng xúc động muốn bẻ gãy tay y, quả nhiên, tính tình con người đều do rèn luyện mà ra, nếu đổi là anh năm đó, sớm đã đem đối phương đánh cho máu mũi chảy ròng ròng.
Cung Tử Bội từ trong phòng bếp ló đầu ra, gọi Lý Quân đi chuẩn bị đồ ăn của anh.
Năm món ăn làm xong đã đặt ở trên bàn, dùng cái nắp đậy lại, để tránh bị điều hòa thổi khiến cho thức ăn nguội quá nhanh, đồ ăn nóng liền thành rau trộn.
Có hai cô gái cùng làm, lượng công việc của Lý Quân giảm đi, ba món ăn với anh mà nói cũng không phải vấn đề gì lớn.
Trước khi đi vào, anh lại hắt xì một cái, cái mũi càng ngày càng ngứa.
Cung Tử Bội lo lắng hỏi anh: "Có phải cậu bị cảm hay không?"
Cố Dan cũng nói với theo: "Chắc là do vừa rồi dính mưa, tôi có mang theo thuốc cảm, là thuốc trung được pha nước uống, hay là cậu thử uống một gói xem?"
Lý Quân lắc đầu nói không có việc gì: "Có lẽ một lát nữa là ổn thôi." Hẳn là có thể chịu được, hiện tại chỉ hơi ngứa mũi thôi, cũng không có vấn đề gì lớn.
Cung Tử Bội nói: "Nếu không thoải mái nhất định phải nói ra đấy, đừng miễn cưỡng bản thân."
Lý Quân cảm ơn cô quan tâm, minh tinh trong giới giải trí thật lòng quan tâm người khác hình như cũng không nhiều lắm, Lý Quân cảm thấy bản thân khá là may mắn.
Lý Quân nói: "Được."
Cung Tử Bội: "Cậu đi xào rau đi."
Lý Quân gật đầu đi vào trong phòng bếp.
Sau khi Lý Quân đi vào phòng bếp, Cố Đan nói: "Lý Quân là một người đàn ông không tồi, có một tay nấu nướng giỏi, tính tình cũng tốt, ai ở cùng cậu ấy đều sẽ rất hạnh phúc."
Cung Tử Bội vỗ vỗ bả vai cô, nếu cô không nhìn lầm, Lý Quân hẳn là đã có chủ: "Chị gái ơi, có lẽ chị không còn cơ hội đâu."
Cố Đan cười khẽ: "Cũng chưa chắc, ha ha ha, hiện tại rất thịnh hành tình yêu chị em nha."
Khương Hành mới vừa tìm kiếm nghiên cứu ở trên mạng về cách nuôi dưỡng vịt con như thế nào xong đi tới, liền nghe thấy hai cô gái đảm đang nói chuyện tình yêu.
Khương Hành hỏi: "Chị Bội muốn tình yêu chị em với ai?"
Cung Tử Bội nói: "Không phải em, là Cố Đan nói Lý Quân là một người đàn ông tốt, là kiểu người mà con gái đều muốn lấy."
Sắc mặt Khương Hành hơi cứng: "Lý Quân? Cố tiểu thư coi trọng Lý Quân?"
Cung Tử Bội cười như không cười mà nhìn chằm chằm biến hóa trên mặt hắn: "Đúng vậy, anh không cảm thấy Lý Quân cái gì cũng biết làm sao, đương nhiên, Khương lão sư ở phương diện diễn xuất cũng rất lợi hại, Lý Quân thì có kinh nghiệm khá là phong phú trong đời sống thường ngày, là người đàn ông của gia đình."
Trải qua chuyện của Chu Quỳnh Ngọc, trong lòng Khương Hành đã tương đối có thể chống chịu: "Cậu ấy rất tốt, diễn xuất cũng rất giỏi, nhưng cậu ấy có lẽ sẽ không thích Cố tiểu thư." Khen Lý Quân nhiều nhiều trên màn ảnh, tuyệt đối không sai, đồng thời cũng phải đem tình địch không tồn tại đả kích rớt.
Cố Đan chỉ cười cười: "Quý hiếm như vậy cơ à?"
Cung Tử Bội cảm thán: "Cũng không biết ai là người may mắn có thể được Quân Quân ưu ái đây."
Trong ánh mắt Khương Hành mang theo chút kiêu ngạo, thầm nói: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, đương nhiên là người ưu tú tôi đây!
Tâm tư nữ nhân đều khá mẫn cảm, Khương Hành không muốn nói nhiều với các cô, xoay người chen vào phòng bếp.
Lý Quân vừa vặn rán xong xương sườn, mang theo chút mùi vị hạt tiêu, ngửi vào khiến người muốn động ngón tay.
Khương Hành lặng lẽ tiến lên chuẩn bị đến tủ bát tìm đôi đũa, gắp một miếng nếm thử trước.
Lý Quân dùng mu bàn tay đè lên cái mũi đang ngứa, nhìn thấy Khương Hành đang vươn đũa về phía đĩa sườn, cũng không ngăn cản.
Khương Hành ăn vụng được sườn rán mỹ vị, lại bị nóng đầu lưỡi.
Khương Hành dùng tay quạt gió: "Xuýt, có chút nóng."
Lý Quân tức giận cho hắn một ánh mắt xem thường: "Sao mà không nóng cho được? Mới vừa rán xong, Khương lão sư, anh đừng ăn vụng nữa, chú ý hình tượng của anh một chút, được không?"
Khương Hành cũng không nghe, hắn lại gắp miếng thứ hai: "Lúc ăn cơm không cần hình tượng."
Lý Quân đem sườn vừa rán nốt xong bày lên bàn, để hắn mang đi: "Đây, ăn rồi thì phải làm việc."
Khương Hành muốn ăn mảnh, nhưng, không được, hai miếng đã là cực hạn của Lý Quân đối với hắn.
Kế tiếp Lý Quân phải làm chính là canh cá mè hao đậu phụ.
Nguyên nhân anh chọn cá mè hoa rất đơn giản, xương cá không nhiều.
Trước đó anh đã chuẩn bị xong hành, gừng, đầu cá và thịt cá đã cho vào nồi ướp với gừng trong chốc lát.
Sau khi dầu trong chảo nóng lên, cho vài miếng gừng lát vào phi lấy mùi, sau đó lại đem đầu cá cho vào rán qua, đầu cá rán qua rồi mới nấu sẽ khiến canh đầu cá càng thêm thơm ngon, có thể tẩy đi vị tanh bên trong cá.
Khi đầu cá rán chín được sáu phần lại đảo qua một chút, trực tiếp cho đậu phụ cắt miếng vuông vào, cho thêm lượng nước vừa phải, là đã có thể đậy nắp hầm canh. Khi cá và đậu phụ bên trong nước canh sôi lên lăn tăn, lại lật đầu cá và thịt cá một lần nữa, lúc này màu canh cá sẽ biến thành màu trắng sữa, mùi thịt cá và đậu phụ cũng dần dần tỏa ra, lại đun thêm một lát nữa là có thể bắc ra, đổ ra âu, đưa lên bàn ăn.
Lý Quân có thói quen trước khi tắt bếp mới cho muối, như vậy canh cá sẽ không quá ngấm muối, chỉ cần một chút vị mặn là được, cho muối vào canh xong lại cho thêm chút hành lá, canh cá liền có thể ra nồi bưng lên bàn ăn.
Khương Hành đứng bên cạnh đã nước miếng chảy đầy đất, toàn bộ dạ dày đang kêu gào: Đói quá đói quá đói quá!
Hắn lại lần nữa chịu trách nhiệm bê canh lên bàn ăn, Cung Tử Bội và Cố Đan bắt đầu chuẩn bị bát đũa, các cô hiện tại động thủ là vì không muốn để mình phải rửa bát đũa sau khi ăn xong, người chấp nhận nấu cơm từ trước tới nay đều là vì không muốn phải đi rửa bát.
Khương Hành tới đại sảnh gọi mọi người tới nhà ăn chuẩn bị ăn cơm, Lý Quân còn một món củ sen xào nữa mới hoàn thành nhiệm vụ.
Củ sen xào cũng rất đơn giản, củ sen mua phải tươi giòn, nếu không hương vị xào ra sẽ không đạt được hiệu quả.
Củ sen cắt miếng, mộc nhĩ cần ngâm nước tới khi nở ra giống như một đóa hoa, đậu Hà Lan phải bỏ đầu cuống và gân, cà rốt cũng phải cắt miếng.
Cho dầu vào chảo đun nóng, trước tiên cho củ sen vào nồi xào qua, đậu Hà Lan, cà rốt, mộc nhĩ lần lượt cho vào nồi xào xào, sau đó cho thêm hạt nêm và muối là có thể bắc ra, một món ăn rất đơn giản.
Một món rau củ xào tươi ngon thanh nhã trực tiếp bưng lên bàn ăn.
Tối nay tám món ăn một món canh, người xem đều hai mắt nhìn đăm đăm.
Trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, khách mời biết nấu cơm đều là thần tiên hạ phàm.
Khương Hành nói một vài câu dạo đầu, trước tiên hoàn nghênh Cung Tử Bội và Chu Quỳnh Ngọc đã đến, sau đó là khách nhân, lại cảm ơn ba vị đầu bếp tối nay đã cống hiến mỹ vị cho bọn họ, một bữa cơm thật hạnh phúc.
Khi mọi người đều ăn đến vui sướng, Lý Quân lại càng thêm không cảm giác được vui sướng, anh mới uống hai ngụm canh cá liền che mũi lại nghieng đầu hắt xì, liên tiếp hắt xì vài cái.
Khương Hành đang nghiêm túc uống canh cá Lý Quân nấu, đậu phụ hôm nay mua cũng rất non, thời gian cho lá hành cũng vừa vặn, giảm bót một chút mùi tanh cuối cùng của cá, còn tạo ra vị tươi.
Hắn ngồi gần Lý Quân, thấy anh còn đang hắt xì liền biết có lẽ là bị cảm.
Ăn cơm tối rất quan trọng, nhưng so với Lý Quân, vẫn là đối phương càng quan trọng hơn một chút, Khương Hành đặt thìa xuống: "Làm sao thế, khó chịu à?"
Đối mặt với Khương Hành, Lý Quân cũng không khách khí, thành thật gật đầu: "Có một chút, mũi ngứa."
Nét mặt Khương Hành tràn đầy lo lắng: "Ăn cơm xong, tôi hỏi bọn họ lấy chút thuốc cảm pha nước uống."
Lý Quân gật đầu, tiếp tục trở lại chỗ ngồi ăn cơm.
Bầu không khí giữa hai người đan bình thường, Chu Quỳnh Ngọc ngồi bên phải Lý Quân cũng cắm vào một câu: "Quân Quân, cậu không thoải mái à?"
Lý Quân đang muốn ứng phó một chút, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng sét đánh ầm ầm, phòng ăn đột nhiên tối sầm lại.
Mấy cô gái phát ra tiếng thét chói tai: "Á!"
"Sao lại thế này?"
"Mất điện à?"
"Cũng thật trùng hợp, vừa mới bắt đầu động đũa đã mất điện."
Khi mọi người đang vội vàng hỏi về vấn đề mất điện, Lý Quân đột nhiên cảm giác được ghế ngồi của mình dịch một chút về phía Khương Hành đang ngồi bên cạnh.
Lý Quân: "......" Ngươi này ghen thị có phải quá nhanh một chút rồi không.
Nhưng mà Lý Quân cũng thuận thế bắt lấy tay Khương Hành đang đặt lên vai ghế, cùng hắn mười ngón tay giao nhau, thành công trấn an người đàn ông đang ghen.
Mặt Khương Hành nóng lên, nắm chặt bàn tay đang giao nhau, cảm thấy lòng bàn tay mình đều đang toát ra mồ hôi.
Tuy hiện tại đang tối lửa tắt đèn, camera cũng không hoạt động, nhưng như vậy thật, thật không tốt!
Nhưng lại yên lặng cảm thấy có chút kích thích, cư nhiên hi vọng cứ mãi mất điện như vậy.
Tổ tiết mục phái người đi xem cầu dao điện, Khương Hành cảm thấy mình làm ông chủ lúc này hẳn là nên đi xem một cái, nhưng ta Lý Quân lại nắm chặt tay Khương Hành, không có ý định buông ra.
Thôi, để cho bọn họ đi làm đi.
Chu Quỳnh Ngọc sớm đã chạy đi xem cầu dao điện với nhân viên tổ tiết mục, xem có phải bị đứt cầu dao hay không, kết quả không phải.
Chưa tới một lúc, Vương đạo diễn liền nhận được điện thoại của trưởng thôn, nói cho bọn họ cả thôn đều bị mất điện, có lẽ là do sấm chớp mưa bão gây nên.
Trong tình huống bình thường, tổ tiết mục hẳn là có nguồn điện dự phòng, nhưng cũng không biết xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ắc quy dự phòng không có tác dụng, mưa càng lúc càng lớn, làm cái gì cũng không tiện, đi đi lại lại còn khiến cho tầng một khách sạn nơi nơi đều là nước và bùn đất.
Cuối cùng Vương đạo diễn quyết định, để cho bọn họ ăn bữa tối dưới nến.
Khương Hành mặt vô biểu tình mà nói: "Cũng coi như là bữa tối dưới ánh nên hiếm khi có được của mọi người."
Sau khi thắp nến lên, ngửi thấy mùi của nến, Lý Quân lại muốn hắt xì, lúc này mới buông tay Khương Hành ra.
Khương Hành không quan tâm ăn uống, hỏi Lý Quân: "Còn khó chịu sao?"
Lý Quân: "Ừ."
Khương Hành: "Vậy lát nữa cậu ăn xong liền đi nghỉ ngơi đi."
Lý Quân: "Được."
Sau khi ngọn nến được thắp hết lên, không khí còn sôi nổi hơn vừa rồi, đây vẫn là lần đầu tiên chương trình ăn cơm trong ánh nến.
Hôm nay các món ăn hương vị đầy đủ, muốn ăn món nào cũng được, đặc biệt là canh cá của Lý Quân, chớp mắt một cái đã thấy đáy, ngay cả miếng đậu phụ cũng không còn thừa.
Cơm no rượu say xong, khách sạn còn chưa có điện, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc rửa bát đũa, tổ tiết mục còn có thể cho bọn nhỏ chút ánh sáng để rửa bát.
Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên không chút oán giận mà rửa bát đũa, huống chi còn có Chu Quỳnh Ngọc làm cùng các cô, không khí cũng không tệ lắm.
Mà lúc này Khương Hành hỏi tổ tiết mục muốn thuốc cảm pha nước uống, sau khi ăn xong nửa giờ sau để Lý Quân uống vào, chào hỏi qua với Vương đạo diễn rồi đưa anh về phòng nghỉ ngơi.
Về đến phòng là không có người quay phim đi theo, trong phòng một mảnh đen nhánh, camera trong phòng cũng không hoạt động.
Vốn dĩ Khương Hành vốn dĩ chỉ định đưa Lý Quân tới cửa phòng rồi chuẩn bị rời đi, nhưng Lý Quân đột nhiên kéo hắn vào trong phòng, cửa bị anh nhẹ nhàng đóng lại, còn bị khóa chốt.
Lý Quân ấn hắn dựa vào tượng, tiến lại gần bên tai hắn nói: "Thừa dịp bốn bề vắng lặng, lại không có camera, anh có muốn trả nợ cho em trước không."
Khương Hành còn chưa phản ứng lại bản thân nợ cái gì, nhưng ngay sau đó hắn liền biết.
Hắn bị Lý Quân đè lại gáy, áp ra phía sau, môi của Khương Hành liền cảm nhận được một đôi môi mềm mại lại mang theo vị đăng đắng của trung dược, hai mắt hắn sâu thẳm mê ly, cảm giác rất quen thuộc, rất muốn cứ như vậy ăn luôn....
Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh khiến người mặt đỏ tai hồng, Khương Hành hóa bị động thành chủ động, xoay người đem Lý Quân ấn lại trên tường, hôn sâu một cái, không cần dạy cũng hiểu.
Hai tay Lý Quân vòng quanh cổ Khương Hành, tư thế của hai người vô cùng thân mật, hôn đến không bỏ không dời.
Đột nhiên, toàn bộ khách sạn bỗng nhiên sáng lên, nơi nơi đèn điện sáng trưng.
Trên môi Khương Hành còn dính hương vị của Lý Quân: "......"" Cư nhiên, cư nhiên lúc này lại có điện!
Chương trình rác rưởi, sao không muộn một chút bật công tắc nguồn điện chứ?
Hắn còn hôn chưa đủ đâu!
- --------
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: A a a a a! Tức giận!
Lý Quân: Câm miệng! [ hôn tiếp ]
Khương Hành: Ngô......[ thật vui vẻ ]
- -------
Lý Quân và Khương Hành lập tức được an bài về phòng tắm nước nóng, trước tiên thay hết quần áo ướt ra, nếu không bị cảm thì thật đúng là không thể quay chụp chương trình được.
Sau khi tắm bằng nước ấm, Lý Quân cảm thấy thoải mái chưa từng có từ trước tới nay, anh bị mưa xối lâu hơn Khương Hành, ướt nhẹp rất không thoải mái.
Anh sấy khô tóc đi ra đã qua nửa tiếng, Khương Hành đã ở trong đại sảnh chờ anh, trong tay còn cầm một ly trà nóng, ly trà của Lý Quân ở trong tầm tay hắn, đang tỏa hơi nước, Khương Hành đã thuận tay đưa cho anh.
Trong nhà bật điều hòa, uống trà nóng cũng không ra mồ hôi, rất thích hợp với người mới vừa ngâm nước như anh.
Uống xong một ngụm trà nóng, Lý Quân hỏi Khương Hành: "Vịt con đâu?"
Khi bọn họ trở về, mọi người đều sợ hãi xảy ra vấn đề gì, vội vội vàng vàng đem bọn họ vào phòng, hiện trường có chút hỗn loạn, người lại nhiều, Lý Quân cũng không biết vịt con bị ai mang đi.
Khương Hành nói: "Uyển Tinh, Tiểu Lương và Tiểu Chu đi làm ổ cho nó, dù sao cũng là nhàn rỗi."
Từ lúc Lương Chỉ Duyên không có thái độ tốt với Lý Quân, Khương Hành liền đem cách gọi cô từ "Chỉ Duyên" đổi thành "Tiểu Lương", mỗi lần nghe hắn gọi như vậy Lý Quân liền cảm thấy buồn cười, yêu ghét vừa nghe liền hiểu ngay.
Lý Quân: "Em đoán nó là bị lạc vịt mẹ, chúng ta mang nó trả về được không?"
Khương Hành: "Về sau lại đi hỏi thăm một chút, có lẽ là trong thôn, đến lúc đó hỏi một chút xem nhà ai nuôi vịt con chẳng phải sẽ biết sao."
Lý Quân gật đầu, tuy chỉ là một con vịt con không đáng giá bao nhiêu tiền, bị mất có lẽ cũng không cảm thấy có gì to tát, nhưng có vịt mẹ chăm sóc vẫn hơn là bọn họ nuôi nó ở khách sạn.
Mưa bên ngoài nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cũng chưa có vẻ sẽ dừng lại, người quay phim và trợ lý Tiểu Trịnh của Khương Hành cũng đã trở lại, sau khi trở về Tiểu Trịnh cùng Tiểu Tề thay ca, hắn cũng phải về chỗ trọ thay quần áo ướt.
Cung Tử Bội tìm thấy hai người bọn họ ở nhà ăn, cô lại đây là để tìm Lý Quân: "Quân Quân, đầu cá mè hoa cậu mua xử lý như thế nào?"
Lý Quân nhớ tới ngoài vịt con ra mình còn mua về một đống nguyên liệu nấu ăn nữa, hơn nữa anh về muộn một chút là vì muốn mua một cái đầu cá to, chọn hồi lâu mới chọn được, còn cùng mấy bác gái giao lưu một chút xem nấu canh cá như nào uống ngon hơn, địa phương có nguyên liệu nấu ăn gì áp dụng được, dù sao cũng được lợi không ít.
Lý Quân trả lời: "Tôi muốn hầm canh đầu cá đậu phụ." Chủ yếu là bản thân anh muốn uống, còn có thể bồi bổ đầu óc cho Khương Hành, cảm thấy hắn mất trí nhớ cái đầu càng lúc càng ngốc, ngay cả vấn đề đơn giản nhất cũng làm không xong, thật muốn trực tiếp cho hắn một đấm giúp hắn tìm lại trí nhớ.
Cung Tử Bội cười cười: "Vậy tối cậu làm bếp trưởng, tôi làm phụ tá cho cậu."
Lý Quân: "Được, hiện tại tôi đi chuẩn bị một chút."" Cung Tử Bội cũng rất rộng rãi, không có ý tứ muốn đoạt nổi bật một chút nào, có lẽ người khác cũng không đoạt được với cô, cô rất thông minh, biết phối hợp nam nữ, làm việc không mệt.
Cung Tử Bội nói: "Không vội, cậu uống trà nóng trước đi, mới vừa ngâm ở trong nước lâu như vậy, đừng để bị cảm." Cô rất biết cách chăm sóc người khác.
Khương Hành nghe thấy Lý Quân muốn đích thân xuống bếp, trong lòng sung sướng không thôi, nhưng lại nỗ lực kiềm chế bản thân không biểu hiện ra ngoài.
Khương Hành: "Ừ, làm cơm chiều không cần vội, trước nghỉ ngơi một lát."
Lý Quân liếc nhìn Khương Hành một cái, chuyện ban sáng anh còn nhớ, nhưng chưa nói sẽ lập tức tha thứ cho hắn: "Khương lão sư, hay là anh cũng đi làm ổ cho vịt con đi."
Cung Tử Bội ngồi cạnh Lý Quân, Khương Hành ngồi đối diện, cô còn nghĩ Lý Quân đột nhiên ra lệnh cho Khương lão sư có thể bị ăn đánh hay không, kết quả Khương Hành cư nhiên gật đầu.
"Vậy lát nữa tôi đi xem bọn họ làm ổ thế nào, cần lấy chút cỏ khô gì đo."" Chỉ cần nghĩ tới buổi tối có thể thỏa mãn dục vọng ăn uống, hắn liền tràn ngập lực lượng, làm 10 cái ổ cho vịt cũng không thành vấn đề, làm ổ cho vịt con quả thực giống như là việc quá chi là bình thường.
Khương Hành còn đang uống trà nóng, Lý Quân và Cung Tử Bội ở bên cạnh đã bắt đầu thương lượng thực đơn cho tối nay.
Buổi sáng nguyên liêu nấu ăn tổ tiết mục chuẩn bị còn dư lai một nửa, hơn nữa Lý Quân vừa mới mua về thêm, số lượng cũng đủ cho chín người ăn.
Cung Tử Bội: "Tám món ăn một món canh có đủ không?""
Lý Quân nói: "Tôi cảm thấy đủ, làm số lượng nhiều lên một chút thì không cần tám món một canh, bớt đi hai món giảm bớt thời gian." Trên phương diện này anh có kinh nghiệm, dù sao đã qua một tuần, chỉ cần người không nhiều lắm, phần lớn thời điểm đều là anh phụ trách.
Cung Tử Bội cũng suy xét tới vấn đề ít người vào bếp, những người khác ngoại trừ ăn uống, cũng không thấy có tác dụng gì khác, chỉ qua hai ngày, cô cũng nhìn ra, nhắc tới nấu cơm, mọi người luôn là tránh không kịp, hiển nhiên là không muốn vào phòng bếp bôi xấu.
Khách nhân có giúp hay không tự nhiên không đề cập tới, bọn họ vốn dĩ là tới khách sạn để hưởng thụ phục vụ.
Khương Hành ngồi trong chốc lát, liền đi xem tiến độ làm ổ cho vịt con, lại nghe nữa, chắc chắn hắn sẽ bắt đầu nuốt nước miếng, mỗi một món ăn từ trong miệng Lý Quân nói ra đều khiến hắn chưa thấy đồ ăn đã thèm nhỏ dãi trước.
Còn may tối này bếp trưởng không phải Cung Tử Bội.
Cung Tử Bội thích ngọt, chỉ cần cô vẫn luôn cho đường vào đồ ăn, mọi người liền không thích ăn, nhưng mà, không thể không nói cô đúng là đủ tư cách làm một diễn viên trong giới giải trí, làm cái gì cũng sẽ dùng hết sức mình để làm tốt nhất.
Sau khi Khương Hành rời đi, Lý Quân hắt xì một cái, Cung Tử Bội hỏi anh: "Không sao chứ, có muốn nấu chút canh gừng uống không?"
Lý Quân cảm thấy thân thể mình không sao liền nói: "Không sao, chúng ta làm mấy món này đi."
Cung Tử Bội thấy tám món ăn và một món canh trên giấy, cô gật gật đầu, tuy nói Lý Quân là bếp trưởng tối nay, nhưng hai người vẫn phân công hợp tác, mỗi người bốn món, Lý Quân bốn món ăn một món canh, bốn món còn lại do Cung Tử Bội phụ trách. (Bí: Ko hiểu sao trên viết bớt 2 món mà bây giờ vẫn 8 món)
Lúc này vị khách nữa đi vào, cô nghe thấy hai người đang bàn bạc tối nay ăn gì, cô chưa gặp qua Lý Quân, nhưng cái nhịn về Cung Tử Bội cũng không tệ lắm, cô cũng góp một tay vào.
Vị khách nữ: "Tôi có thể phụ trách hai món ăn, giúp các vị giảm bớt một chút gánh nặng."
Lý Quân tự nhiên vui lòng vì có người chia sẻ công việc trong bếp: "Vậy tôi làm hai món một canh, chị Bội ba món, chị Cố ba món, được không?"
Chị Cố là vị khách nữ, cô họ Cố, tên chỉ có một chữ Đan.
Hai cô gái không có ý kiến gì, phân chia như vậy vừa hợp lý, Cố Đan không đoạt nổi bật của Cung Tử Bội và Lý Quân, nhưng lại giúp họ bớt việc, hơn nữa cô cũng là tự nguyệ, cũng không có ý định đoạt nổi bật, Lý Quân và Cung Tử Bội cũng không thèm để ý điều này.
So với bên ngoài vườn sau đang ồn ào nhốn nháo xem ổ vịt nên thêm thứ gì vào, ba người ở trong bếp hòa thuận đến bất ngờ.
Ba món ăn của Cung Tử Bội là thịt luộc, đậu Hà Lan xào, củ niễng xào, ba món ăn của Cố Đan là thịt lợn xào ớt cay, thịt bò xào ớt cay, đậu cove mặn, đều là món ăn khẩu vị khá nặng, thích hợp với khách mời thích khẩu vị nặng.
Canh đầu cá mè hoa của Lý Quân là một món ra nồi cuối cùng, 2 món ăn anh phụ trách cũng không coi là phức tạp, một món là sườn rán, một món là củ sen xào, món này cần dùng tới đậu Hà Lan, mộc nhĩ, cà rốt, là một món ăn chay, khi xào ra sẽ mang theo hương vị tươi ngon, màu sắc thanh nhã, hương vị cũng thanh đạm, rất thích hợp với người không ăn được đồ ăn khẩu vị nặng như Khương Hành.
Khi hai cô cái đang chuẩn bị nguyên liệu cho đồ ăn mà mình phụ trách, Lý Quân ở bên cạnh rửa rau củ gì đó, khi không cần tới anh thì anh đến phòng ăn uống trà, mà trong lúc đó anh lại hắt xì rất nhiều lần, cái mũi có chút ngứa.
Mưa nhỏ dần, Lý Quân từ nhà ăn nhìn ra đại sảnh, Chu Quỳnh Ngọc và Khương Hành cư nhiên ở trong đại sảnh cùng nhau xem di động, cũng không biết bọn họ đang bận rộn cái gì, có lẽ đang nỗ lực hoàn thành cái ổ cho vịt con, khá là nghiêm túc.
Kỳ thực Lý Quân không thích tiếp xúc với người khác, nhưng để kích thích Khương Hành, khi tay Chu Quỳnh Ngọc đặt lên vai anh, anh cũng nỗ lực chịu đựng xúc động muốn bẻ gãy tay y, quả nhiên, tính tình con người đều do rèn luyện mà ra, nếu đổi là anh năm đó, sớm đã đem đối phương đánh cho máu mũi chảy ròng ròng.
Cung Tử Bội từ trong phòng bếp ló đầu ra, gọi Lý Quân đi chuẩn bị đồ ăn của anh.
Năm món ăn làm xong đã đặt ở trên bàn, dùng cái nắp đậy lại, để tránh bị điều hòa thổi khiến cho thức ăn nguội quá nhanh, đồ ăn nóng liền thành rau trộn.
Có hai cô gái cùng làm, lượng công việc của Lý Quân giảm đi, ba món ăn với anh mà nói cũng không phải vấn đề gì lớn.
Trước khi đi vào, anh lại hắt xì một cái, cái mũi càng ngày càng ngứa.
Cung Tử Bội lo lắng hỏi anh: "Có phải cậu bị cảm hay không?"
Cố Dan cũng nói với theo: "Chắc là do vừa rồi dính mưa, tôi có mang theo thuốc cảm, là thuốc trung được pha nước uống, hay là cậu thử uống một gói xem?"
Lý Quân lắc đầu nói không có việc gì: "Có lẽ một lát nữa là ổn thôi." Hẳn là có thể chịu được, hiện tại chỉ hơi ngứa mũi thôi, cũng không có vấn đề gì lớn.
Cung Tử Bội nói: "Nếu không thoải mái nhất định phải nói ra đấy, đừng miễn cưỡng bản thân."
Lý Quân cảm ơn cô quan tâm, minh tinh trong giới giải trí thật lòng quan tâm người khác hình như cũng không nhiều lắm, Lý Quân cảm thấy bản thân khá là may mắn.
Lý Quân nói: "Được."
Cung Tử Bội: "Cậu đi xào rau đi."
Lý Quân gật đầu đi vào trong phòng bếp.
Sau khi Lý Quân đi vào phòng bếp, Cố Đan nói: "Lý Quân là một người đàn ông không tồi, có một tay nấu nướng giỏi, tính tình cũng tốt, ai ở cùng cậu ấy đều sẽ rất hạnh phúc."
Cung Tử Bội vỗ vỗ bả vai cô, nếu cô không nhìn lầm, Lý Quân hẳn là đã có chủ: "Chị gái ơi, có lẽ chị không còn cơ hội đâu."
Cố Đan cười khẽ: "Cũng chưa chắc, ha ha ha, hiện tại rất thịnh hành tình yêu chị em nha."
Khương Hành mới vừa tìm kiếm nghiên cứu ở trên mạng về cách nuôi dưỡng vịt con như thế nào xong đi tới, liền nghe thấy hai cô gái đảm đang nói chuyện tình yêu.
Khương Hành hỏi: "Chị Bội muốn tình yêu chị em với ai?"
Cung Tử Bội nói: "Không phải em, là Cố Đan nói Lý Quân là một người đàn ông tốt, là kiểu người mà con gái đều muốn lấy."
Sắc mặt Khương Hành hơi cứng: "Lý Quân? Cố tiểu thư coi trọng Lý Quân?"
Cung Tử Bội cười như không cười mà nhìn chằm chằm biến hóa trên mặt hắn: "Đúng vậy, anh không cảm thấy Lý Quân cái gì cũng biết làm sao, đương nhiên, Khương lão sư ở phương diện diễn xuất cũng rất lợi hại, Lý Quân thì có kinh nghiệm khá là phong phú trong đời sống thường ngày, là người đàn ông của gia đình."
Trải qua chuyện của Chu Quỳnh Ngọc, trong lòng Khương Hành đã tương đối có thể chống chịu: "Cậu ấy rất tốt, diễn xuất cũng rất giỏi, nhưng cậu ấy có lẽ sẽ không thích Cố tiểu thư." Khen Lý Quân nhiều nhiều trên màn ảnh, tuyệt đối không sai, đồng thời cũng phải đem tình địch không tồn tại đả kích rớt.
Cố Đan chỉ cười cười: "Quý hiếm như vậy cơ à?"
Cung Tử Bội cảm thán: "Cũng không biết ai là người may mắn có thể được Quân Quân ưu ái đây."
Trong ánh mắt Khương Hành mang theo chút kiêu ngạo, thầm nói: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, đương nhiên là người ưu tú tôi đây!
Tâm tư nữ nhân đều khá mẫn cảm, Khương Hành không muốn nói nhiều với các cô, xoay người chen vào phòng bếp.
Lý Quân vừa vặn rán xong xương sườn, mang theo chút mùi vị hạt tiêu, ngửi vào khiến người muốn động ngón tay.
Khương Hành lặng lẽ tiến lên chuẩn bị đến tủ bát tìm đôi đũa, gắp một miếng nếm thử trước.
Lý Quân dùng mu bàn tay đè lên cái mũi đang ngứa, nhìn thấy Khương Hành đang vươn đũa về phía đĩa sườn, cũng không ngăn cản.
Khương Hành ăn vụng được sườn rán mỹ vị, lại bị nóng đầu lưỡi.
Khương Hành dùng tay quạt gió: "Xuýt, có chút nóng."
Lý Quân tức giận cho hắn một ánh mắt xem thường: "Sao mà không nóng cho được? Mới vừa rán xong, Khương lão sư, anh đừng ăn vụng nữa, chú ý hình tượng của anh một chút, được không?"
Khương Hành cũng không nghe, hắn lại gắp miếng thứ hai: "Lúc ăn cơm không cần hình tượng."
Lý Quân đem sườn vừa rán nốt xong bày lên bàn, để hắn mang đi: "Đây, ăn rồi thì phải làm việc."
Khương Hành muốn ăn mảnh, nhưng, không được, hai miếng đã là cực hạn của Lý Quân đối với hắn.
Kế tiếp Lý Quân phải làm chính là canh cá mè hao đậu phụ.
Nguyên nhân anh chọn cá mè hoa rất đơn giản, xương cá không nhiều.
Trước đó anh đã chuẩn bị xong hành, gừng, đầu cá và thịt cá đã cho vào nồi ướp với gừng trong chốc lát.
Sau khi dầu trong chảo nóng lên, cho vài miếng gừng lát vào phi lấy mùi, sau đó lại đem đầu cá cho vào rán qua, đầu cá rán qua rồi mới nấu sẽ khiến canh đầu cá càng thêm thơm ngon, có thể tẩy đi vị tanh bên trong cá.
Khi đầu cá rán chín được sáu phần lại đảo qua một chút, trực tiếp cho đậu phụ cắt miếng vuông vào, cho thêm lượng nước vừa phải, là đã có thể đậy nắp hầm canh. Khi cá và đậu phụ bên trong nước canh sôi lên lăn tăn, lại lật đầu cá và thịt cá một lần nữa, lúc này màu canh cá sẽ biến thành màu trắng sữa, mùi thịt cá và đậu phụ cũng dần dần tỏa ra, lại đun thêm một lát nữa là có thể bắc ra, đổ ra âu, đưa lên bàn ăn.
Lý Quân có thói quen trước khi tắt bếp mới cho muối, như vậy canh cá sẽ không quá ngấm muối, chỉ cần một chút vị mặn là được, cho muối vào canh xong lại cho thêm chút hành lá, canh cá liền có thể ra nồi bưng lên bàn ăn.
Khương Hành đứng bên cạnh đã nước miếng chảy đầy đất, toàn bộ dạ dày đang kêu gào: Đói quá đói quá đói quá!
Hắn lại lần nữa chịu trách nhiệm bê canh lên bàn ăn, Cung Tử Bội và Cố Đan bắt đầu chuẩn bị bát đũa, các cô hiện tại động thủ là vì không muốn để mình phải rửa bát đũa sau khi ăn xong, người chấp nhận nấu cơm từ trước tới nay đều là vì không muốn phải đi rửa bát.
Khương Hành tới đại sảnh gọi mọi người tới nhà ăn chuẩn bị ăn cơm, Lý Quân còn một món củ sen xào nữa mới hoàn thành nhiệm vụ.
Củ sen xào cũng rất đơn giản, củ sen mua phải tươi giòn, nếu không hương vị xào ra sẽ không đạt được hiệu quả.
Củ sen cắt miếng, mộc nhĩ cần ngâm nước tới khi nở ra giống như một đóa hoa, đậu Hà Lan phải bỏ đầu cuống và gân, cà rốt cũng phải cắt miếng.
Cho dầu vào chảo đun nóng, trước tiên cho củ sen vào nồi xào qua, đậu Hà Lan, cà rốt, mộc nhĩ lần lượt cho vào nồi xào xào, sau đó cho thêm hạt nêm và muối là có thể bắc ra, một món ăn rất đơn giản.
Một món rau củ xào tươi ngon thanh nhã trực tiếp bưng lên bàn ăn.
Tối nay tám món ăn một món canh, người xem đều hai mắt nhìn đăm đăm.
Trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, khách mời biết nấu cơm đều là thần tiên hạ phàm.
Khương Hành nói một vài câu dạo đầu, trước tiên hoàn nghênh Cung Tử Bội và Chu Quỳnh Ngọc đã đến, sau đó là khách nhân, lại cảm ơn ba vị đầu bếp tối nay đã cống hiến mỹ vị cho bọn họ, một bữa cơm thật hạnh phúc.
Khi mọi người đều ăn đến vui sướng, Lý Quân lại càng thêm không cảm giác được vui sướng, anh mới uống hai ngụm canh cá liền che mũi lại nghieng đầu hắt xì, liên tiếp hắt xì vài cái.
Khương Hành đang nghiêm túc uống canh cá Lý Quân nấu, đậu phụ hôm nay mua cũng rất non, thời gian cho lá hành cũng vừa vặn, giảm bót một chút mùi tanh cuối cùng của cá, còn tạo ra vị tươi.
Hắn ngồi gần Lý Quân, thấy anh còn đang hắt xì liền biết có lẽ là bị cảm.
Ăn cơm tối rất quan trọng, nhưng so với Lý Quân, vẫn là đối phương càng quan trọng hơn một chút, Khương Hành đặt thìa xuống: "Làm sao thế, khó chịu à?"
Đối mặt với Khương Hành, Lý Quân cũng không khách khí, thành thật gật đầu: "Có một chút, mũi ngứa."
Nét mặt Khương Hành tràn đầy lo lắng: "Ăn cơm xong, tôi hỏi bọn họ lấy chút thuốc cảm pha nước uống."
Lý Quân gật đầu, tiếp tục trở lại chỗ ngồi ăn cơm.
Bầu không khí giữa hai người đan bình thường, Chu Quỳnh Ngọc ngồi bên phải Lý Quân cũng cắm vào một câu: "Quân Quân, cậu không thoải mái à?"
Lý Quân đang muốn ứng phó một chút, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng sét đánh ầm ầm, phòng ăn đột nhiên tối sầm lại.
Mấy cô gái phát ra tiếng thét chói tai: "Á!"
"Sao lại thế này?"
"Mất điện à?"
"Cũng thật trùng hợp, vừa mới bắt đầu động đũa đã mất điện."
Khi mọi người đang vội vàng hỏi về vấn đề mất điện, Lý Quân đột nhiên cảm giác được ghế ngồi của mình dịch một chút về phía Khương Hành đang ngồi bên cạnh.
Lý Quân: "......" Ngươi này ghen thị có phải quá nhanh một chút rồi không.
Nhưng mà Lý Quân cũng thuận thế bắt lấy tay Khương Hành đang đặt lên vai ghế, cùng hắn mười ngón tay giao nhau, thành công trấn an người đàn ông đang ghen.
Mặt Khương Hành nóng lên, nắm chặt bàn tay đang giao nhau, cảm thấy lòng bàn tay mình đều đang toát ra mồ hôi.
Tuy hiện tại đang tối lửa tắt đèn, camera cũng không hoạt động, nhưng như vậy thật, thật không tốt!
Nhưng lại yên lặng cảm thấy có chút kích thích, cư nhiên hi vọng cứ mãi mất điện như vậy.
Tổ tiết mục phái người đi xem cầu dao điện, Khương Hành cảm thấy mình làm ông chủ lúc này hẳn là nên đi xem một cái, nhưng ta Lý Quân lại nắm chặt tay Khương Hành, không có ý định buông ra.
Thôi, để cho bọn họ đi làm đi.
Chu Quỳnh Ngọc sớm đã chạy đi xem cầu dao điện với nhân viên tổ tiết mục, xem có phải bị đứt cầu dao hay không, kết quả không phải.
Chưa tới một lúc, Vương đạo diễn liền nhận được điện thoại của trưởng thôn, nói cho bọn họ cả thôn đều bị mất điện, có lẽ là do sấm chớp mưa bão gây nên.
Trong tình huống bình thường, tổ tiết mục hẳn là có nguồn điện dự phòng, nhưng cũng không biết xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ắc quy dự phòng không có tác dụng, mưa càng lúc càng lớn, làm cái gì cũng không tiện, đi đi lại lại còn khiến cho tầng một khách sạn nơi nơi đều là nước và bùn đất.
Cuối cùng Vương đạo diễn quyết định, để cho bọn họ ăn bữa tối dưới nến.
Khương Hành mặt vô biểu tình mà nói: "Cũng coi như là bữa tối dưới ánh nên hiếm khi có được của mọi người."
Sau khi thắp nến lên, ngửi thấy mùi của nến, Lý Quân lại muốn hắt xì, lúc này mới buông tay Khương Hành ra.
Khương Hành không quan tâm ăn uống, hỏi Lý Quân: "Còn khó chịu sao?"
Lý Quân: "Ừ."
Khương Hành: "Vậy lát nữa cậu ăn xong liền đi nghỉ ngơi đi."
Lý Quân: "Được."
Sau khi ngọn nến được thắp hết lên, không khí còn sôi nổi hơn vừa rồi, đây vẫn là lần đầu tiên chương trình ăn cơm trong ánh nến.
Hôm nay các món ăn hương vị đầy đủ, muốn ăn món nào cũng được, đặc biệt là canh cá của Lý Quân, chớp mắt một cái đã thấy đáy, ngay cả miếng đậu phụ cũng không còn thừa.
Cơm no rượu say xong, khách sạn còn chưa có điện, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc rửa bát đũa, tổ tiết mục còn có thể cho bọn nhỏ chút ánh sáng để rửa bát.
Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên không chút oán giận mà rửa bát đũa, huống chi còn có Chu Quỳnh Ngọc làm cùng các cô, không khí cũng không tệ lắm.
Mà lúc này Khương Hành hỏi tổ tiết mục muốn thuốc cảm pha nước uống, sau khi ăn xong nửa giờ sau để Lý Quân uống vào, chào hỏi qua với Vương đạo diễn rồi đưa anh về phòng nghỉ ngơi.
Về đến phòng là không có người quay phim đi theo, trong phòng một mảnh đen nhánh, camera trong phòng cũng không hoạt động.
Vốn dĩ Khương Hành vốn dĩ chỉ định đưa Lý Quân tới cửa phòng rồi chuẩn bị rời đi, nhưng Lý Quân đột nhiên kéo hắn vào trong phòng, cửa bị anh nhẹ nhàng đóng lại, còn bị khóa chốt.
Lý Quân ấn hắn dựa vào tượng, tiến lại gần bên tai hắn nói: "Thừa dịp bốn bề vắng lặng, lại không có camera, anh có muốn trả nợ cho em trước không."
Khương Hành còn chưa phản ứng lại bản thân nợ cái gì, nhưng ngay sau đó hắn liền biết.
Hắn bị Lý Quân đè lại gáy, áp ra phía sau, môi của Khương Hành liền cảm nhận được một đôi môi mềm mại lại mang theo vị đăng đắng của trung dược, hai mắt hắn sâu thẳm mê ly, cảm giác rất quen thuộc, rất muốn cứ như vậy ăn luôn....
Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh khiến người mặt đỏ tai hồng, Khương Hành hóa bị động thành chủ động, xoay người đem Lý Quân ấn lại trên tường, hôn sâu một cái, không cần dạy cũng hiểu.
Hai tay Lý Quân vòng quanh cổ Khương Hành, tư thế của hai người vô cùng thân mật, hôn đến không bỏ không dời.
Đột nhiên, toàn bộ khách sạn bỗng nhiên sáng lên, nơi nơi đèn điện sáng trưng.
Trên môi Khương Hành còn dính hương vị của Lý Quân: "......"" Cư nhiên, cư nhiên lúc này lại có điện!
Chương trình rác rưởi, sao không muộn một chút bật công tắc nguồn điện chứ?
Hắn còn hôn chưa đủ đâu!
- --------
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: A a a a a! Tức giận!
Lý Quân: Câm miệng! [ hôn tiếp ]
Khương Hành: Ngô......[ thật vui vẻ ]
- -------
Bình luận truyện