Trước Và Sau Ly Hôn

Chương 129: Phiên ngoại 4



Hạ Ngôn Tây vẫn luôn ôm chặt lấy Thời Miểu, dù cậu giãy giụa thế nào cũng không buông ra, mãi cho đến khi cậu bình tĩnh lại run rẩy tựa vào ngực anh thở hổn hển.

“Miểu Miểu.” Hạ Ngôn Tây vuốt ve mái tóc Thời Miểu, thở dài thấp giọng nói: “Đừng tự trách mình nữa, được không em?”

Anh sẽ rất đau lòng.

Nửa câu sau anh vẫn giấu trong lòng không nói ra miệng, có lẽ vì thấy nói ra cũng vô dụng.

Sau khi Thời Miểu xảy ra chuyện, anh luôn âm thầm tự trách chính mình. Khi đó…. Nếu anh kiên trì thêm một chút, lại nhẫn nại thêm một lần, có phải về sau mọi thứ sẽ không xảy ra không.

Nhưng chuyện tàn nhẫn nhất trong cuộc đời, chính là không hề có nếu như.

Lúc Hạ Ngôn Tây rán bít tết trong phòng bếp, Thời Miểu ôm đầu gối ngồi trên sàn nhà trước cửa sổ sát đất, xuất thần nhìn hạt mưa bụi mịn màng rơi rắc trong sân.

Thời Miểu vẫn luôn thích mưa.

Hạ Ngôn Tây nhớ cậu đã từng nói, cậu thấy sau cơn mưa thế giới trở nên trong trẻo khôn cùng, ngắm một chút sẽ thấy mình cũng nhẹ nhàng khoan khoái.

Thời Miểu rất mê đắm những thứ sạch sẽ.

Cậu hơi có bệnh sạch sẽ, nên luôn để bản thân mình thật gọn gàng xinh đẹp. Mùa hè sẽ tắm một ngày hai lần, móng tay cắt gọn ghẽ, trên người luôn có mùi hương lành lạnh thoang thoảng, luôn duy trì một khoảng cách với người xung quanh.

Lúc thân mật, Hạ Ngôn Tây luôn gọi Thời Miểu là Miểu Miểu. Miểu Miểu, như đang gọi một con mèo nhỏ.

Khi tình yêu đang thời nồng nhiệt, trong lòng anh Thời Miểu là một chú mèo trắng kiêu ngạo, luôn thích liếm lông thật sạch, không hề dễ gần gũi người khác, nhưng lại cực kỳ khiến anh say đắm.

Nhưng về sau, cũng chính anh đã lạnh lùng nói với Thời Miểu, rằng bệnh thích sạch sẽ chỉ là giả dối, chẳng phải vừa phát bệnh một cái thì mặc kệ tất cả, ai làm cậu cũng được, rằng giờ anh lại ghét bỏ cậu dơ bẩn.

Khi đó mặt Thời Miểu trắng bệch. Cậu không nói lời nào, cũng không dám nhìn anh, ngón tay vặn xoắn với nhau, dùng sức đến nỗi làn da cũng trắng bệch.

Những kí ức kia khiến Hạ Ngôn Tây cảm thấy dằn vặt.

Anh cố gắng không nghĩ thêm nữa, sau đó bày phần thịt bò bít tết rán chín bảy phần lên đĩa, lấy ngô đã được nướng trong lò vi sóng ra, lại gắp mấy miếng súp lơ xanh luộc để trang trí đĩa bít tết cùng với ngô nướng, cuối cùng rưới nước sốt tương đen nóng hổi lên trên.

Thời Miểu theo mùi thơm mà tìm tới. Lúc nhận đĩa thức ăn Hạ Ngôn Tây đưa tới, mắt cậu sáng hơn một chút.

Có lẽ là hương thơm của thức ăn lần nữa gợi lên sức sống, dường như Thời Miểu nhớ lại quá khứ, vẻ mặt cũng hiện lên một tia hoài niệm mơ hồ, nhẹ nhàng nói: “Anh Hạ, lâu lắm rồi em không ăn bít tết anh làm.”

Hạ Ngôn Tây nghe xong thì tiến tới hôn môi Thời Miểu một cái.

Cơ thể Thời Miểu cứng đờ trong chốc lát, lập tức lặng lẽ lùi về sau muốn tránh né nụ hôn của Hạ Ngôn Tây.

Trong lòng Hạ Ngôn Tây bỗng thấy khó chịu.

Thời Miểu đã thay đổi rồi.

Lúc anh đón cậu từ bệnh viện trở về, mặc dù cậu cũng vô cùng ỷ lại anh, nhưng một khi hai người có động tác thân mật hơn, Thời Miểu sẽ lập tức dè dặt và nhạy cảm.

Thời Miểu của trước kia chưa từng kháng cự anh thế này.

Anh biết rõ bây giờ Thời Miểu đang ở trong trạng thái không bình thường, nhưng nhất thời vẫn không thể khống chế tâm trạng của mình, chỉ biết ôm chặt lấy Thời Miểu, mạnh mẽ nâng cằm cậu trai trong lòng mình lên.

Thời Miểu giãy giụa kịch liệt muốn đẩy Hạ Ngôn Tây ra, nhưng sức cậu không lớn, Hạ Ngôn Tây có thể thoải mái chế ngự cậu, sau đó hung hăng hôn liên tục như tuyên bố chủ quyền.

Thời Miểu giãy dụa yếu ớt dần: “Anh Hạ.”

Cậu ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua tia bất lực, thì thào nói: “Em bẩn lắm. Đừng hôn em, anh đừng hôn em…”

Mắt Hạ Ngôn Tây vằn đỏ. Phản ứng của Thời Miểu khiến anh cảm thấy bất lực, mà trong nỗi bất lực lại có tuyệt vọng phẫn nộ.

Anh đè Thời Miểu lên tường, vuốt ve khuôn mặt cậu, khàn khàn nói: “Nói tào lao.”

Anh cảm thấy thật yếu ớt, không biết là đang mắng ai, có lẽ đang bất lực chửi mắng bản thân mình một năm trước.

Thời Miểu lắc đầu, khó chịu dùng tay che mặt: “Em bẩn. Lúc chia tay với anh em đã khó chịu thật lâu. Em muốn thay đổi, thật sự muốn thay đổi. Em đã lén đến gặp bác sĩ, bác sĩ nói đó không phải là vấn đề hormone, là vấn đề tâm lý.”

“Anh Hạ, em luôn nghĩ, cho nên rốt cuộc vấn đề tâm lý là gì? Có phải thật ra là vì em quá đê tiện nên mới không quản được mình không? Anh Hạ, anh nhìn thấy video rồi đấy. Tại sao em lại ti tiện đến thế, cởi quần áo ra khóc cầu người khác phịch mình. Kẻ đó đá văng em ra như đang trêu chó, em lại sán đến gần, chẳng hề có chút tôn nghiêm. Tất cả mọi người thấy được đều chửi mắng em, chế giễu em, coi thường em.”

Vì nghĩ đến video kia mà Thời Miểu gần như không nói thành lời. Cậu thở dốc trong chốc lát rồi mới nghẹn ngào nói: “Thật ra em có thể chịu được việc bị mắng, nhưng anh à, em thật sự không muốn anh thấy video ấy. Vừa nghĩ đến việc anh nhìn thấy dáng vẻ mình trong đó, em đã thấy… Em không xứng. Cái gì cũng không xứng, không xứng mặc quần áo đứng thẳng như con người, cũng không xứng để anh hôn em. Anh Hạ, thật ra anh chỉ thương hại em nên mới quay về giúp đỡ em, đúng không?”

“Không phải.” Hạ Ngôn Tây ôm lấy Thời Miểu, chỉ cảm thấy không khí bỗng trở nên mỏng manh,

Từ sâu thẳm linh hồn anh đang cuộn trào nỗi thống khổ không cách nào hình dung được. Rõ ràng là anh đang ôm cậu trai này chặt đến thế, nhưng lại cảm thấy mình chỉ đang ôm lấy thân xác bi thương của cậu.

Thời Miểu mà anh quen không phải là thế này,

Lúc vừa bên anh, khi nói đến việc bản thân mình nghiện tình dục, trên mặt Thời Miểu thậm chí còn mang dáng vẻ kiêu căng bướng bỉnh của thiếu niên.

Hạ Ngôn Tây còn nhớ khi đó Thời Miểu cầm tay anh đặt lên mông mình, đôi mắt cậu rất sáng, vừa hồi tưởng lại dư vị cuộc ái ân mới xong, vừa nói: “Lúc ngồi xe, có khi lắc lư quá em sẽ đột nhiên hưng phấn. Khi cảm giác này ùa đến, trong nháy mắt cửa sổ xe trở nên mờ ảo, giống như bên ngoài bỗng đổ mưa phùn, nhưng thân thể em lại rất ấm nóng, rất mềm mại. Anh à, anh nói xem những người khác sẽ có cảm giác này ư? Giống như đang làm ban ngày, nhưng bỗng nhiên có một giấc mộng phủ xuống, anh có hiểu ý em không? Không phải em đang nằm mơ, mà là giấc mơ tự tìm đến em….”

Khi đó Thời Miểu như một con thú nhỏ cao ngạo hiếm có, dù là đối mặt với cơn nghiện tình dục của mình, cậu vẫn không cúi đầu.

Nhưng bây giờ kiêu ngạo trên người con thú nhỏ này đã hoàn toàn bị nhổ sạch rồi.

Cậu đã không còn dùng một cơn mưa mù mông lung để hình dung cảm giác tình dục đẹp đẽ ùa đến, mà là luôn quỳ trên đất căm ghét bản thân mình, dựa vào việc chửi mắng mình để đạt được một chút không gian để thở dốc. Thậm chí đến cái hôn của Hạ Ngôn Tây, cậu cũng tự thấy không xứng.

Cậu đã bị thuần phục.

Nhưng người tận mắt thấy hết thảy là Hạ Ngôn Tây lại chỉ cảm thấy tàn nhẫn.

Dù anh đã căm hận chứng bệnh trên người Thời Miểu cỡ nào, thì giây phút này anh cũng không thể nào thấy khuây khỏa vì cậu đã “tỉnh ngộ”.

Anh đau đớn nhận ra, dù bản thân mình tự xưng là yêu Thời Miểu, nhưng có lẽ anh cũng giống như những kẻ trong video kia, vẫn khác đường cùng đích mà bức ép Thời Miểu.

Anh biết Thời Miểu yêu mình, anh cũng biết Thời Miểu có chứng nghiện tình dục. Nhưng cuối cùng anh lại không có cách nào xử lý căn bệnh này.

Lúc chia tay, người bị phản bội là anh đã tàn nhẫn nói Thời Miểu bẩn, dù biết Thời Miểu là một chú mèo trắng thích sạch sẽ.

Dường như kể từ đó, từ “Bẩn” này đã in dấu trong đầu Thời Miểu. Chuyện lộ video vừa xảy ra, chữ này lập tức quay ngược lại tàn phá tâm trí Thời Miểu, cho đến cuối cùng khiến cậu sụp đổ.

Rốt cuộc trong chuyện này, là video hay câu nói trước kia của anh có tác động lớn hơn, Hạ Ngôn Tây đã không thể nào đoán được.

“Miểu Miểu, anh không thương hại em.”

Hạ Ngôn Tây kề trán vào trán Thời Miểu, thấp giọng lặp lại: “Anh chỉ nhớ em, chỉ nhớ em mà thôi.”

Nhớ em.

Hai chữ đơn giản này hình như có công hiệu thần kỳ. Thời Miểu dần dần bình tĩnh lại, cậu gắng gượng nở một nụ cười với Hạ Ngôn Tây, nhẹ nói: “Anh Hạ, em cũng nhớ anh lắm.”

“Sau khi chia tay, em biết điều đó là sự thật. Nhưng em không nỡ bỏ anh, nên đã xăm anh thành một con thanh hạc để trên tim. Chẳng ai biết đó là anh, chỉ mình em biết thôi. Nhưng lúc casting “Tìm”, em do dự hồi lâu vẫn không cởi đồ. Anh à, em sợ anh nhìn thấy hình xăm kia sẽ mềm lòng, như vậy sẽ không tốt cho anh.”

Cậu không nói rõ rốt cuộc là cái gì không tốt, nhưng Hạ Ngôn Tây vẫn hiểu.

Thời Miểu rất quật cường, sau khi bị vứt bỏ, dù có đau đớn đi chăng nữa thì cậu cũng thà xăm yêu thương vào lòng, chứ không nguyện dùng nó để vẫy đuôi cầu xin.

“Miểu Miểu, em vẫn yêu anh sao?”

Hạ Ngôn Tây bỗng thử thăm dò.

Sắc mặt Thời Miểu tái nhợt. Môi cậu khẽ run rẩy, sau đó lại cười cười như tự giễu, thấp giọng nói: “Anh Hạ, anh biết anh là mối tình đầu của em mà. Em chỉ yêu mình anh thôi. Nhưng bộ dạng bây giờ của em… Kỳ thực…”

Hạ Ngôn Tây không nói tiếp nữa, anh hôn lên môi Thời Miểu, ngăn nửa câu nói sau giữa môi răng quấn quýt.

Anh bỗng cảm thấy thỏa mãn một cách bỉ ổi và đáng thẹn.

Thời Miểu là “Bộ dạng bây giờ”, nhưng cũng vì yếu ớt bất lực thế này mà trở lại bên cạnh anh.

Dường như anh bỗng giành đươc một cuộc đời mới.

Mưa tí ta tí tách rơi xuống đất, từng giọt mưa ngoằn nghèo trượt dọc xuống cửa sổ sát đất, cảnh vật bên ngoài cũng vì vậy mà chập chờn mơ hồ.

Có lẽ vì ngăn cách mà thời gian cũng trở nên biếng nhác và không còn ý nghĩa.

Anh có thể hôn Thời Miểu thế này, hôn thật lâu thật dài.

Kỳ thực lúc hỏi câu hỏi kia Hạ Ngôn Tây đã cảm thấy mình rất buồn cười. Sau khi nói chia tay, anh mất ngủ hơn mấy tháng, thậm chí phải dựa vào thuốc mới có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ. 

Anh không nỡ xóa đi lịch sử trò chuyện với Thời Miểu, mỗi đêm đều lặng lẽ mở ra xem, khiến mình đắm chìm trong những kỷ niệm ngọt ngào ngày xưa, lần lữa không muốn rời đi. Sau đó ban ngày anh lại cảm thấy căm ghét vì sự mềm yếu đêm qua của mình, cứ tra tấn mình lặp đi lặp lại như vậy. Đến bác sĩ tâm lý cũng không có cách nào giúp anh vượt qua đoạn tình yêu hóa tro tàn này.

Giai đoạn đoạn tuyệt dài đằng đẵng, dường như không có cách nào vượt qua. Con người anh như chia làm hai nửa, một nửa vẫn sinh hoạt như bình thường, làm việc, quay phim, thi thoảng tụ họp với bạn bè, nhưng một nửa khác vẫn luôn nhớ nhung Thời Miểu. Lúc nhớ nhung quá sâu đậm, anh sẽ cảm thấy nụ cười của Thời Miểu vẫn ngay đâu đây, có khi không biết là mình đang nằm mơ, hay giấc mơ đang đến tìm mình.

Về sau anh thường nghĩ, rốt cuộc nghiện là cái gì.

Trong thế giới của người trưởng thành, có lẽ thuốc lá, rượu bia đều không hề dễ cai nghiện.

Nếu cai không được, đó sẽ là một ảo mộng ban ngày.

Nếu như nghiện là một loại bệnh, như vậy anh đã sớm vô phương cứu chữa hơn cả Thời Miểu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện