Trước Và Sau Ly Hôn
Chương 74
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỷ Triển bế thẳng Hạ Đình Vãn đi mười một tầng một cách dễ dàng, lúc xuống đại sảnh mặt cũng chỉ hơi đỏ.
Dọc đường Tô Ngôn chỉ im lặng không mở miệng, mãi đến khi Kỷ Triển cẩn thận đặt Hạ Đình Vãn vào trong chiếc Maybach đen kia, anh mới cúi đầu nói một câu cảm ơn.
Anh hết lên rồi xuống mười lăm tầng, dù chỉ nói hai chữ này cũng khẽ thở dốc, cơ thể cũng vì thế mà hơi run.
Nhưng trước mặt Kỷ Triển, anh vẫn hơi hếch cằm giữ vững phong độ như cũ.
Hạ Đình Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Không hiểu sao, y chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Tô Ngôn.
Lần đó, y cảm thấy anh có cái mũi thật cao, thân hình cao lớn, đôi mắt sâu lắng kia quan sát ai thì người đó sẽ cảm thấy mình bị nhìn thấu trong nháy mắt. Mỗi câu nói, mỗi hành động của anh đều tràn ngập sức khống chế. Tô Ngôn cao ngạo mà khéo léo, dịu dàng mà vẫn thận trọng.
Những tính chất mâu thuẫn này dung hợp một cách tự nhiên trên người đàn ông, hình thành một loại hấp dẫn gần như thần bí.
Nhưng bây giờ, ảo mộng ngày xưa dường như đã bị cắt đôi.
Người đàn ông đã từng vô cùng mạnh mẽ, bây giờ đứng trước mặt Kỷ Triển đương tuổi thanh xuân hừng hực lại có sự ảm đạm và sa sút tinh thần khó có thể dùng lời diễn tả được.
Hạ Đình Vãn nhìn dáng vẻ cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực của Tô Ngôn — Như một con sư tử già yếu ớt vẫn đang phí công bảo vệ lãnh địa của mình.
Tim Hạ Đình Vãn còn đau hơn bị bóp nát.
Lúc Tô Ngôn mở cửa ngồi vào xe, y không quan tâm đến người khác, chỉ nhào thẳng vào lòng anh.
Tô Ngôn còn tưởng là y đau đến mức không chịu nổi, bèn ôm y vào ngực, một tay thì đặt lên chân phải.
“Đừng…” Hạ Đình Vãn muốn trốn, nỉ non kêu lên.
“Để tôi cởi giày cho em.” Tô Ngôn dùng lực giữ chặt Hạ Đình Vãn rồi chậm rãi cởi đôi giày da mềm trên chân y, sau đó nhẹ nhàng cởi chiếc tất cổ thuyền* bên trong.
Hạ Đình Vãn cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình, chỉ thấy từ mu bàn chân đến mắt cá chân đều sưng đỏ đến đáng sợ. Y cảm thấy hoảng hốt, lại nhịn không được mà ôm cổ Tô Ngôn chặt hơn.
Tô Ngôn lấy túi chườm đá từ trong chiếc hộp nhỏ đã chuẩn bị trước lúc tới, vừa dùng một tay vuốt nhẹ lưng Hạ Đình Vãn, vừa nhẹ nhàng đặt túi chườm đá lên chân phải Hạ Đình Vãn rồi nhẹ nhàng xoa xoa.
“Đau, Tô Ngôn, anh nhẹ thôi…” Hạ Đình Vãn bị nước đá lạnh lẽo làm giật mình một chút, nhỏ giọng ai oán.
“Tôi biết rồi.” Tô Ngôn cúi đầu dịu dàng dùng ngón tay vuốt ve sau tai Hạ Đình Vãn như đang dỗ một con vật nhỏ: “Đình Đình, em cố nhịn một chút.”
Đây là sau khi li dị, lần đầu tiên Tô Ngôn gọi y là Đình Đình.
Hạ Đình Vãn ngả đầu lên vai Tô Ngôn, nhẹ nhàng hít thở, lưu luyến độ ấm trên người Tô Ngôn.
Không phải y không nhịn được.
Doãn Ninh vẫn còn trên xe, tài xế cũng ở đây, dù vì mặt mũi hay gì khác y vẫn có thể biểu hiện thành thục hơn nhiều.
Nhưng khi nhìn Tô Ngôn đứng ngoài cửa xe, y bỗng không muốn gồng nữa.
Y muốn làm nũng với Tô Ngôn, muốn dùng những động tác nhỏ chạm vào cơ thể anh để nói cho anh biết, y đang cần Tô Ngôn.
Bởi vì bằng bản năng, y nhạy bén nhận ra được rằng lão sư tử cũng đang cần cái tựa sát từ con chim công nhỏ của mình.
….
Đương nhiên Hạ Đình Vãn không thể xuất hiện trước công chúng một cách công khai được. Cũng may mà Tô Ngôn đã sắp xếp xong rồi, tài xế đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm của một bệnh viện hạng sang, sau đó theo thang máy đi lên, mọi việc hoàn toàn được bảo mật tuyệt đối.
Kỷ Triển không rời đi, cậu lái xe của mình theo chiếc Maybach cùng tới bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ cho Hạ Đình Vãn một lần. Chân phải thoạt nhìn bị thương nghiêm trọng nhất, mắt cá và cả bàn chân tuy sưng phù lên, nhưng sau khi chụp phim mới phát hiện chỉ bị gãy xương nhẹ, có thể nói là vô cùng may mắn.
Hạ Đình Vãn không muốn bó bột, bác sĩ cũng chỉ bó lớp cố định rồi dặn dò y tuyệt đối không thể cố sức.
Vết thương bị rách trên chân trái lại sâu đến không ngờ, lúc xử lý vết thương phải may mấy mũi, khiến Hạ Đình Vãn đau muốn chết.
Trước mặt bác sĩ y sợ bẽ mặt, nên chỉ rưng rưng nhìn Tô Ngôn một cái đáng thương.
Kỷ Triển nhìn dáng vẻ cắn răng cố nhẫn nhịn của Hạ Đình Vãn, không nhịn được mà nở một nụ cười xấu xa.
Sau khi băng bó xong xuôi, đột nhiên cậu tiến lại gần, hỏi: “Hầy, không phải anh nói hai tuần nay trợ lý của mình không ở đây hả? Vậy anh làm thế nào bây giờ?”
“Triệu Nam Thù không ở đây sao?” Sau khi nghe xong Tô Ngôn cũng nhìn thoáng qua Hạ Đình Vãn: “Thang máy chỗ em hỏng rồi, để tôi sắp xếp cho em đến Văn Hoa nghỉ ngơi nhé.”
Ở phía đông Văn Hoa, Tô Ngôn có một căn nhà cho thuê dài hạn. Trước đây khi hai người họ chưa cưới nhau, Tô Ngôn rất ít khi muốn đến Hương Sơn, anh thường đi ăn đi chơi với Hạ Đình Vãn ở thành phố H, đến tối thì cùng về Văn Hoa để nghỉ ngơi.
Bây giờ nhắc đến chỗ đó, y vẫn rất quen thuộc.
Nhưng mà nghe Tô Ngôn nói vậy, Hạ Đình Vãn chợt không vui.
Y không nhìn Tô Ngôn, chỉ dỗi hờn nói: “Em không muốn ở khách sạn đâu.”
Cảm xúc bí ẩn của y không thể nói thẳng ra được, y biết Tô Ngôn chăm sóc cho mình, nhưng y không muốn ở Văn Hoa.
Tô Ngôn quay đầu đi, cũng không nói gì.
Kỷ Triển vẫn chưa nhận ra sự khác lạ giữa Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn, thấy hai người không nói, cậu nhún vai một cách tùy ý: “Không muốn ở khách sạn thì đến chỗ tôi nhé?”
Kỷ Triển vừa nói mấy chữ này, sắc mặt Tô Ngôn thoáng cái tối sầm, đôi mắt màu xám nheo lại đầy nguy hiểm.
Lúc này hình như Kỷ Triển hơi trì độn, cậu vẫn thản nhiên nói tiếp: “Tuy đã lâu không có ai ở, nhưng thu dọn tí là được, vừa lúc tôi với trợ lý đang ở thành phố H luôn.”
“Không cần.” Tô Ngôn đứng lên. Anh cao hơn Kỷ Triển mấy cm, lúc hơi nhìn xuống có khí thế vô cùng mạnh mẽ: “Cậu cũng bộn bề nhiều việc, không cần phiền phức thế đâu.”
Kỷ Triển nhìn Tô Ngôn, không nói gì.
“Nếu không thích Văn Hoa thì em về Hương Sơn đi.” Tô Ngôn bình tĩnh nói với Hạ Đình Vãn, giọng nhẹ nhàng hơn: “Ở đâu cũng được, thế thì ở cạnh tôi… Sẽ khiến tôi yên tâm hơn một chút.”
Hạ Đình Vãn ngẩng đầu nhìn lướt qua vai Tô Ngôn, chợt thấy Kỷ Triển đang lặng lẽ nháy mắt với mình.
*****
Tác giả có lời: Đến từ lời thổ tào của bên thuyết minh: Không phải Tô lão miêu đây bảo người ta tìm một anh đẹp trai trẻ tuổi hơn sao.
Kỷ Triển bế thẳng Hạ Đình Vãn đi mười một tầng một cách dễ dàng, lúc xuống đại sảnh mặt cũng chỉ hơi đỏ.
Dọc đường Tô Ngôn chỉ im lặng không mở miệng, mãi đến khi Kỷ Triển cẩn thận đặt Hạ Đình Vãn vào trong chiếc Maybach đen kia, anh mới cúi đầu nói một câu cảm ơn.
Anh hết lên rồi xuống mười lăm tầng, dù chỉ nói hai chữ này cũng khẽ thở dốc, cơ thể cũng vì thế mà hơi run.
Nhưng trước mặt Kỷ Triển, anh vẫn hơi hếch cằm giữ vững phong độ như cũ.
Hạ Đình Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Không hiểu sao, y chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Tô Ngôn.
Lần đó, y cảm thấy anh có cái mũi thật cao, thân hình cao lớn, đôi mắt sâu lắng kia quan sát ai thì người đó sẽ cảm thấy mình bị nhìn thấu trong nháy mắt. Mỗi câu nói, mỗi hành động của anh đều tràn ngập sức khống chế. Tô Ngôn cao ngạo mà khéo léo, dịu dàng mà vẫn thận trọng.
Những tính chất mâu thuẫn này dung hợp một cách tự nhiên trên người đàn ông, hình thành một loại hấp dẫn gần như thần bí.
Nhưng bây giờ, ảo mộng ngày xưa dường như đã bị cắt đôi.
Người đàn ông đã từng vô cùng mạnh mẽ, bây giờ đứng trước mặt Kỷ Triển đương tuổi thanh xuân hừng hực lại có sự ảm đạm và sa sút tinh thần khó có thể dùng lời diễn tả được.
Hạ Đình Vãn nhìn dáng vẻ cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực của Tô Ngôn — Như một con sư tử già yếu ớt vẫn đang phí công bảo vệ lãnh địa của mình.
Tim Hạ Đình Vãn còn đau hơn bị bóp nát.
Lúc Tô Ngôn mở cửa ngồi vào xe, y không quan tâm đến người khác, chỉ nhào thẳng vào lòng anh.
Tô Ngôn còn tưởng là y đau đến mức không chịu nổi, bèn ôm y vào ngực, một tay thì đặt lên chân phải.
“Đừng…” Hạ Đình Vãn muốn trốn, nỉ non kêu lên.
“Để tôi cởi giày cho em.” Tô Ngôn dùng lực giữ chặt Hạ Đình Vãn rồi chậm rãi cởi đôi giày da mềm trên chân y, sau đó nhẹ nhàng cởi chiếc tất cổ thuyền* bên trong.
Hạ Đình Vãn cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình, chỉ thấy từ mu bàn chân đến mắt cá chân đều sưng đỏ đến đáng sợ. Y cảm thấy hoảng hốt, lại nhịn không được mà ôm cổ Tô Ngôn chặt hơn.
Tô Ngôn lấy túi chườm đá từ trong chiếc hộp nhỏ đã chuẩn bị trước lúc tới, vừa dùng một tay vuốt nhẹ lưng Hạ Đình Vãn, vừa nhẹ nhàng đặt túi chườm đá lên chân phải Hạ Đình Vãn rồi nhẹ nhàng xoa xoa.
“Đau, Tô Ngôn, anh nhẹ thôi…” Hạ Đình Vãn bị nước đá lạnh lẽo làm giật mình một chút, nhỏ giọng ai oán.
“Tôi biết rồi.” Tô Ngôn cúi đầu dịu dàng dùng ngón tay vuốt ve sau tai Hạ Đình Vãn như đang dỗ một con vật nhỏ: “Đình Đình, em cố nhịn một chút.”
Đây là sau khi li dị, lần đầu tiên Tô Ngôn gọi y là Đình Đình.
Hạ Đình Vãn ngả đầu lên vai Tô Ngôn, nhẹ nhàng hít thở, lưu luyến độ ấm trên người Tô Ngôn.
Không phải y không nhịn được.
Doãn Ninh vẫn còn trên xe, tài xế cũng ở đây, dù vì mặt mũi hay gì khác y vẫn có thể biểu hiện thành thục hơn nhiều.
Nhưng khi nhìn Tô Ngôn đứng ngoài cửa xe, y bỗng không muốn gồng nữa.
Y muốn làm nũng với Tô Ngôn, muốn dùng những động tác nhỏ chạm vào cơ thể anh để nói cho anh biết, y đang cần Tô Ngôn.
Bởi vì bằng bản năng, y nhạy bén nhận ra được rằng lão sư tử cũng đang cần cái tựa sát từ con chim công nhỏ của mình.
….
Đương nhiên Hạ Đình Vãn không thể xuất hiện trước công chúng một cách công khai được. Cũng may mà Tô Ngôn đã sắp xếp xong rồi, tài xế đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm của một bệnh viện hạng sang, sau đó theo thang máy đi lên, mọi việc hoàn toàn được bảo mật tuyệt đối.
Kỷ Triển không rời đi, cậu lái xe của mình theo chiếc Maybach cùng tới bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ cho Hạ Đình Vãn một lần. Chân phải thoạt nhìn bị thương nghiêm trọng nhất, mắt cá và cả bàn chân tuy sưng phù lên, nhưng sau khi chụp phim mới phát hiện chỉ bị gãy xương nhẹ, có thể nói là vô cùng may mắn.
Hạ Đình Vãn không muốn bó bột, bác sĩ cũng chỉ bó lớp cố định rồi dặn dò y tuyệt đối không thể cố sức.
Vết thương bị rách trên chân trái lại sâu đến không ngờ, lúc xử lý vết thương phải may mấy mũi, khiến Hạ Đình Vãn đau muốn chết.
Trước mặt bác sĩ y sợ bẽ mặt, nên chỉ rưng rưng nhìn Tô Ngôn một cái đáng thương.
Kỷ Triển nhìn dáng vẻ cắn răng cố nhẫn nhịn của Hạ Đình Vãn, không nhịn được mà nở một nụ cười xấu xa.
Sau khi băng bó xong xuôi, đột nhiên cậu tiến lại gần, hỏi: “Hầy, không phải anh nói hai tuần nay trợ lý của mình không ở đây hả? Vậy anh làm thế nào bây giờ?”
“Triệu Nam Thù không ở đây sao?” Sau khi nghe xong Tô Ngôn cũng nhìn thoáng qua Hạ Đình Vãn: “Thang máy chỗ em hỏng rồi, để tôi sắp xếp cho em đến Văn Hoa nghỉ ngơi nhé.”
Ở phía đông Văn Hoa, Tô Ngôn có một căn nhà cho thuê dài hạn. Trước đây khi hai người họ chưa cưới nhau, Tô Ngôn rất ít khi muốn đến Hương Sơn, anh thường đi ăn đi chơi với Hạ Đình Vãn ở thành phố H, đến tối thì cùng về Văn Hoa để nghỉ ngơi.
Bây giờ nhắc đến chỗ đó, y vẫn rất quen thuộc.
Nhưng mà nghe Tô Ngôn nói vậy, Hạ Đình Vãn chợt không vui.
Y không nhìn Tô Ngôn, chỉ dỗi hờn nói: “Em không muốn ở khách sạn đâu.”
Cảm xúc bí ẩn của y không thể nói thẳng ra được, y biết Tô Ngôn chăm sóc cho mình, nhưng y không muốn ở Văn Hoa.
Tô Ngôn quay đầu đi, cũng không nói gì.
Kỷ Triển vẫn chưa nhận ra sự khác lạ giữa Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn, thấy hai người không nói, cậu nhún vai một cách tùy ý: “Không muốn ở khách sạn thì đến chỗ tôi nhé?”
Kỷ Triển vừa nói mấy chữ này, sắc mặt Tô Ngôn thoáng cái tối sầm, đôi mắt màu xám nheo lại đầy nguy hiểm.
Lúc này hình như Kỷ Triển hơi trì độn, cậu vẫn thản nhiên nói tiếp: “Tuy đã lâu không có ai ở, nhưng thu dọn tí là được, vừa lúc tôi với trợ lý đang ở thành phố H luôn.”
“Không cần.” Tô Ngôn đứng lên. Anh cao hơn Kỷ Triển mấy cm, lúc hơi nhìn xuống có khí thế vô cùng mạnh mẽ: “Cậu cũng bộn bề nhiều việc, không cần phiền phức thế đâu.”
Kỷ Triển nhìn Tô Ngôn, không nói gì.
“Nếu không thích Văn Hoa thì em về Hương Sơn đi.” Tô Ngôn bình tĩnh nói với Hạ Đình Vãn, giọng nhẹ nhàng hơn: “Ở đâu cũng được, thế thì ở cạnh tôi… Sẽ khiến tôi yên tâm hơn một chút.”
Hạ Đình Vãn ngẩng đầu nhìn lướt qua vai Tô Ngôn, chợt thấy Kỷ Triển đang lặng lẽ nháy mắt với mình.
*****
Tác giả có lời: Đến từ lời thổ tào của bên thuyết minh: Không phải Tô lão miêu đây bảo người ta tìm một anh đẹp trai trẻ tuổi hơn sao.
Bình luận truyện