Trường An Thái Bình
Chương 55: Mây tan
Mấy hôm nữa thôi?
Trịnh Dương đi rồi, Tô Sầm không ngắm mây cũng không luyện chữ nữa mà chuyển sang tâm học, ví dụ như ngẫm xem “mấy hôm nữa thôi” là thế nào?
Cậu cảm giác Trịnh Dương đang ám chỉ điều gì đó, hình như cậu đã sơ ý bỏ sót thứ gì, rất quan trọng, nhưng cậu không nắm bắt được.
Có chuyện gì sẽ xảy ra trong “mấy hôm nữa thôi”?
Gần đến trăng rằm, ánh trăng sáng tỏ, chạm đất hóa sương.
Đêm khuya, Tô Sầm vừa thu dọn lên giường chợt nghe nổ vang lên từ hướng tây bắc, cậu không kịp suy nghĩ nhiều đã khoác áo xuống giường, vừa ra khỏi cửa đã thấy Khúc Linh Nhi đứng ngoài sân.
“Có chuyện gì thế?” Tô Sầm vội hỏi.
Khúc Linh Nhi phi người lên mái nhà, y nhìn ra xa một lát rồi nói: “Hình như là cung Hưng Khánh.”
Tô Sầm không nói không rằng quay đầu chạy ra cửa.
Vừa mở cổng viện cậu đã bị hai thị vệ cản lại: “Xin Tô đại nhân dừng bước.”
“Vừa rồi các ngươi không nghe thấy sao?” Tô Sầm vội nói: “Có lẽ cung Hưng Khánh có chuyện rồi, ta qua đó xem thôi, không chạy trốn đâu.”
Hai thị vệ đáp: “Bên Vương gia tự có suy xét, mời Tô đại nhân về cho.”
Tô Sầm tiếp tục van nài: “Ta chỉ qua đó nhìn một chút thôi, nếu không được thì các ngươi đi cùng ta được không?”
Hai thị vệ kia vẫn bất động, sau đó đóng cửa khóa lại.
“Tô ca ca, đừng lo.” Khúc Linh Nhi vỗ vai cậu: “Để tôi đi xem, không có chuyện gì đâu.”
Không còn cách nào khác, Tô Sầm đành gật đầu.
Tất nhiên là không ngủ lại được nữa, Tô Sầm bèn khoác áo rảo bước trong sân. Phường Trường Lạc chỉ cách cung Hưng Khánh một phường, vừa rồi cậu còn cảm nhận được cả xà nhà rung chuyển, phải là thứ gì mới tạo ra được tiếng động như vậy chứ?
Hắn thì sao? Hắn có sao không?
Sương đêm thấm vạt áo, nước đọng chẳng ai hay. Tô Sầm đứng đến khi tê chân mới vào hành lang ngồi, từ khi trăng treo giữa trời đến khi trăng lặn lầu tây, cậu ngồi nhìn bóng cây từ muôn hình vạn trạng biến thành yêu ma quỷ quái, khi tiếng canh khuya dần, lòng cậu càng lạnh hơn.
Đến sau nửa đêm Khúc Linh Nhi mới về, tiếng cửa vừa vang lên Tô Sầm đã đứng dậy.
Khúc Linh Nhi vào sân, thấy Tô Sầm mới sửng sốt hỏi: “Tô ca ca, sao huynh vẫn chưa ngủ?”
“Cậu sao thế?” Tô Sầm nhíu mày nhìn Khúc Linh Nhi, y phục trên người y đã có mấy chỗ rách tươm, còn thấy cả vết máu lờ mờ.
“Tôi không sao, không phải của tôi…” Khúc Linh Nhi chưa kịp giải thích đã thấy Tô Sầm trân trân nhìn ra phía sau, y không khỏi quay lại.
Kỳ Lâm bước ra từ giữa màn sương, hắn đứng trước cửa, phất tay cho hai thị vệ lui xuống.
Kỳ Lâm nhìn Khúc Linh Nhi, sau đó mới quay sang nói với Tô Sầm: “Vương gia muốn gặp ngài.”
Đặt chân đến cung Hưng Khánh, Tô Sầm chỉ cảm thấy cảnh còn người mất.
Mùi máu tanh nồng lan tỏa trong đêm, mà mấy thị vệ hạ nhân trong cung Hưng Khánh thì đang tất bật xách nước cọ rửa vết máu trước cửa.
Vết máu chưa khô trôi theo làn nước, hòa thành bọt máu màu hồng, chôn vùi cả những bí mật chẳng ai hay biết vào giữa những khe gạch, khe ngói.
Vào trong rồi cũng chẳng khá khẩm hơn, đình đài hiên gác chạm trổ tỉ mỉ ban đầu khắc đầy những vết dao dữ tợn, cành khô lá úa phủ khắp mặt đất, bên cạnh ngọn giả sơn cậu định trèo lên chạy trốn ban đầu là một cái hố sâu hoắm.
Tô Sầm không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc đêm nay có chuyện gì thế?”
Kỳ Lâm đáp: “Quân sư áo đen kia dẫn người tới, muốn ám sát Vương gia.”
Tô Sầm sửng sốt, vội hỏi: “Thế Vương gia sao rồi?”
“Vương gia không sao.” Kỳ Lâm quay lại nhìn Tô Sầm: “Phải nói là Vương gia đã đợi chúng nhiều ngày rồi.”
Kỳ Lâm nói: “Khúc Linh Nhi cho ngài biết rồi đúng không, chúng là người của Ám Môn.”
Tô Sầm gật đầu.
“Ám Môn luôn coi Vương gia là mối họa lớn, không thể có chuyện bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.”
Tô Sầm bỗng hiểu ra: “Vậy nên các huynh bày kế nghi binh lừa chúng tới?”
Kỳ Lâm nói: “Vương gia bị thương là thật, chỉ có thể gọi là tương kế tựu kế. Từ hôm đó trở về cung Hưng Khánh đã bắt đầu giới nghiêm, bên trong cung tường đồng vách sắt, người của Ám Môn không vào được chỉ có thể nghe ngóng bên ngoài, sở dĩ mấy hôm nay giấu ngài cũng vì sợ chúng phát hiện được gì từ chỗ ngài.”
Tô Sầm thầm mắng mấy người này cả vạn lần, mấy người này bày mưu tính kế việc gì phải dày vò cậu? Cùng lắm thì báo trước cho cậu một tiếng, muốn khóc lóc om sòm hay giữ miệng như bưng cậu cũng diễn được hết, vậy mà lại dày vò cậu như dao cùn cắt thịt, cậu cũng sắp không chịu được nữa rồi.
Suy nghĩ tới lui, cuối cùng lời thốt ra vẫn là: “Hắn bị thương có nặng không?”
Kỳ Lâm chỉ nói: “Ngài tự xem đi.”
Vừa bước vào tẩm cung cậu đã ngửi thấy mùi thuốc xen lẫn mùi đàn hương như có như không, ngửi là thấy đắng.
Không hiểu sao tim Tô Sầm bỗng đập mạnh liên hồi, cậu bước nhanh hơn, mãi đến khi thấy người bên trong thì trái tim mới về trong lồ ng ngực.
Người nọ cởi tr@n nằm trên giường, một miếng vải xô vắt ngang từ dưới nách trái đến vai phải, dưới lớp vải còn thấy được vết máu tối màu lờ mờ.
Đúng là bị thương không nhẹ.
Nhưng người lại tỉnh táo vô cùng, thấy cậu vào, mắt người nọ bỗng tràn ngập ý cười: “Lại đây.”
Tô Sầm thầm mắng một câu “tai họa sống ngàn năm”, sau đó lại tự mắng mình “không có tiền đồ”, rồi cực kỳ không có tiền đồ mà cởi giày trèo lên giường, chui vào lòng tai họa.
Đám người hầu biết điều lui xuống, Kỳ Lâm vừa thêm hai viên hương liệu vào lò đã nghe Lý Thích trầm giọng nói: “Tắt đi.”
Kỳ Lâm khó tin quay lại hỏi như muốn xác nhận lại: “Vương gia?”
Lý Thích nhìn người trong lòng, lỡ đễnh nói: “Sau này có Tử Húc ở đây thì không cần châm hương.”
Kỳ Lâm sửng sốt, sau đó gật đầu lui xuống.
Tô Sầm gối lên khuỷu tay Lý Thích, tựa vào lòng hắn, cậu nhắm mắt lại hít thở mùi đàn hương quanh quẩn, trong lòng là sự yên bình chưa từng có.
Trước đây cậu chưa từng nghĩ người này chiếm vị trí thế nào trong lòng cậu, không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng giờ phút này đây khi tựa trong lòng người nọ, có những tâm tư không ngừng vươn cao như măng mọc sau mưa.
Lý Thích là thành Trường An trong lòng cậu, cậu lặn lội nửa đời đi tới chỉ vì ước vọng được ngắm nhìn một lần trong đời. Nếu có ngày tòa thành ấy sụp đổ, cậu sẽ chỉ có thể phiêu bạt khắp nơi, chẳng chốn dung thân.
Lý Thích thấy cậu im lặng nằm sấp trước ngực, bèn nâng cầm cậu lên hỏi: “Tủi thân à?”
Tô Sầm nghĩ hồi, thật thà gật đầu: “Vâng, tủi thân rồi.”
Cậu bắt đầu nói không ngớt miệng, nói hết những chuyện mình nghe thấy nhìn thấy trong mấy ngày qua, từ có người đối chọi gay gắt với cậu trên triều đến chó nhà Trương đại nhân bên cạnh cứ đêm là sủa, bao chuyện lông gà vỏ tỏi, nghĩ tới đâu kể tới đó.
Nói một hồi cậu mới ngước mắt nhìn, dạo quanh đôi mắt sâu thẳm kia một vòng rồi vùi đầu nói tiếp.
Cậu chưa từng biết mình lại có nhiều chuyện để nói như vậy, mở miệng rồi là không khép lại được.
Một bàn tay Lý Thích khẽ nhéo gáy cậu, hắn kiên nhẫn đợi cậu kể xong mới cười, bảo: “Tử Húc, đừng sợ.”
Lòng chợt sửng sốt, hóa ra cậu đang sợ.
Sợ nếu không nói hết sẽ chẳng ai nghe cậu nói nữa, sợ tỉnh dậy rồi mới phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng kê vàng, sợ có những tâm tư không còn nơi gửi gắm.
Tô Sầm cười với hắn: “Em biết rồi, không sợ nữa.”
Cậu chống tay nhổm dậy kề sát vào hắn, ban đầu chỉ nhẹ nhàng cọ lên môi người nọ, sau đó như vẫn chưa thấy đủ, một lần lại một lần, không ngừng sâu hơn, không ngừng xâm nhập, môi lưỡi quấn quýt, chỉ hận không thể nhét mình vào bụng người kia.
Lý Thích bóp cằm cậu: “Muốn rồi?”
Tô Sầm nhíu mày nhìn vải trắng trên người hắn: “Có được không?”
Lý Thích cười lớn, vỗ nhẹ lưng cậu: “Em làm.”
Thế là Tô Sầm ngoan ngoãn nhổm dậy, tự cởi hết mớ phiền phức trên người rồi cố gắng dạng ch@n, từ từ vùi thứ kia vào cơ thể mình.
Khăng khít đến vậy, như mộng cùng chốt, từ từ hòa hợp, từ từ trở nên mượt mà.
Lý Thích nhìn cậu từ trúc trắc đến chủ động, cuối cùng hoàn toàn mở rộng bản thân.
Đến cuối cùng, thấy Tô Sầm sắp đến cao trào, Lý Thích bỗng ngồi dậy vây người vào lòng, tay còn lại chặn lối ra của cậu.
Tô Sầm như bị đẩy từ trên đầu ngọn sóng xuống nước, sặc sụa liên hồi, cậu thử vùng vẫy mấy lần song lại bị người kia giữ chặt, tiếng nói trầm thấp vang vọng bên tai: “Đợi chút nữa.”
Sau đó người nọ tiến công mạnh mẽ, tiếng thét lạc giọng của Tô Sầm còn chưa kịp thốt ra đã bị mưa to gió cả xoay vần không kịp thở.
Cậu đã đến giới hạn rồi, khắp trong cơ thể đã tan thành nước từ lâu, nào chịu được vui đùa như vậy, thế nhưng hai cánh tay đã mềm oặt, bắp đùi run rẩy, ngoài đón nhận hết thảy ra cậu hoàn toàn không có sức phản kháng.
Cho cậu làm cái gì chứ, rõ ràng vừa rồi người này nghỉ ngơi lấy sức mà! Tô Sầm vừa cắn răng vừa không khống chế được âm thanh mềm mại tan ra qua hàm răng, cậu bị người nọ siết chặt trong lòng, nghe rõ vô cùng.
Khi tia nắng đầu tiên rọi vào trong phòng Lý Thích mới chịu buông vũ khí, ngón tay vừa thả lỏng người trong lòng đã ưỡn thẳng lưng, mãi lâu sau mới trượt xuống cùng tiếng khóc nức nở, run rẩy nằm trước ngực hắn. “Xong rồi.” Lý Thích nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, cúi đầu hôn lên Thái Dương ướt sũng mồ hôi: “Tử Húc giỏi lắm.”
Trịnh Dương đi rồi, Tô Sầm không ngắm mây cũng không luyện chữ nữa mà chuyển sang tâm học, ví dụ như ngẫm xem “mấy hôm nữa thôi” là thế nào?
Cậu cảm giác Trịnh Dương đang ám chỉ điều gì đó, hình như cậu đã sơ ý bỏ sót thứ gì, rất quan trọng, nhưng cậu không nắm bắt được.
Có chuyện gì sẽ xảy ra trong “mấy hôm nữa thôi”?
Gần đến trăng rằm, ánh trăng sáng tỏ, chạm đất hóa sương.
Đêm khuya, Tô Sầm vừa thu dọn lên giường chợt nghe nổ vang lên từ hướng tây bắc, cậu không kịp suy nghĩ nhiều đã khoác áo xuống giường, vừa ra khỏi cửa đã thấy Khúc Linh Nhi đứng ngoài sân.
“Có chuyện gì thế?” Tô Sầm vội hỏi.
Khúc Linh Nhi phi người lên mái nhà, y nhìn ra xa một lát rồi nói: “Hình như là cung Hưng Khánh.”
Tô Sầm không nói không rằng quay đầu chạy ra cửa.
Vừa mở cổng viện cậu đã bị hai thị vệ cản lại: “Xin Tô đại nhân dừng bước.”
“Vừa rồi các ngươi không nghe thấy sao?” Tô Sầm vội nói: “Có lẽ cung Hưng Khánh có chuyện rồi, ta qua đó xem thôi, không chạy trốn đâu.”
Hai thị vệ đáp: “Bên Vương gia tự có suy xét, mời Tô đại nhân về cho.”
Tô Sầm tiếp tục van nài: “Ta chỉ qua đó nhìn một chút thôi, nếu không được thì các ngươi đi cùng ta được không?”
Hai thị vệ kia vẫn bất động, sau đó đóng cửa khóa lại.
“Tô ca ca, đừng lo.” Khúc Linh Nhi vỗ vai cậu: “Để tôi đi xem, không có chuyện gì đâu.”
Không còn cách nào khác, Tô Sầm đành gật đầu.
Tất nhiên là không ngủ lại được nữa, Tô Sầm bèn khoác áo rảo bước trong sân. Phường Trường Lạc chỉ cách cung Hưng Khánh một phường, vừa rồi cậu còn cảm nhận được cả xà nhà rung chuyển, phải là thứ gì mới tạo ra được tiếng động như vậy chứ?
Hắn thì sao? Hắn có sao không?
Sương đêm thấm vạt áo, nước đọng chẳng ai hay. Tô Sầm đứng đến khi tê chân mới vào hành lang ngồi, từ khi trăng treo giữa trời đến khi trăng lặn lầu tây, cậu ngồi nhìn bóng cây từ muôn hình vạn trạng biến thành yêu ma quỷ quái, khi tiếng canh khuya dần, lòng cậu càng lạnh hơn.
Đến sau nửa đêm Khúc Linh Nhi mới về, tiếng cửa vừa vang lên Tô Sầm đã đứng dậy.
Khúc Linh Nhi vào sân, thấy Tô Sầm mới sửng sốt hỏi: “Tô ca ca, sao huynh vẫn chưa ngủ?”
“Cậu sao thế?” Tô Sầm nhíu mày nhìn Khúc Linh Nhi, y phục trên người y đã có mấy chỗ rách tươm, còn thấy cả vết máu lờ mờ.
“Tôi không sao, không phải của tôi…” Khúc Linh Nhi chưa kịp giải thích đã thấy Tô Sầm trân trân nhìn ra phía sau, y không khỏi quay lại.
Kỳ Lâm bước ra từ giữa màn sương, hắn đứng trước cửa, phất tay cho hai thị vệ lui xuống.
Kỳ Lâm nhìn Khúc Linh Nhi, sau đó mới quay sang nói với Tô Sầm: “Vương gia muốn gặp ngài.”
Đặt chân đến cung Hưng Khánh, Tô Sầm chỉ cảm thấy cảnh còn người mất.
Mùi máu tanh nồng lan tỏa trong đêm, mà mấy thị vệ hạ nhân trong cung Hưng Khánh thì đang tất bật xách nước cọ rửa vết máu trước cửa.
Vết máu chưa khô trôi theo làn nước, hòa thành bọt máu màu hồng, chôn vùi cả những bí mật chẳng ai hay biết vào giữa những khe gạch, khe ngói.
Vào trong rồi cũng chẳng khá khẩm hơn, đình đài hiên gác chạm trổ tỉ mỉ ban đầu khắc đầy những vết dao dữ tợn, cành khô lá úa phủ khắp mặt đất, bên cạnh ngọn giả sơn cậu định trèo lên chạy trốn ban đầu là một cái hố sâu hoắm.
Tô Sầm không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc đêm nay có chuyện gì thế?”
Kỳ Lâm đáp: “Quân sư áo đen kia dẫn người tới, muốn ám sát Vương gia.”
Tô Sầm sửng sốt, vội hỏi: “Thế Vương gia sao rồi?”
“Vương gia không sao.” Kỳ Lâm quay lại nhìn Tô Sầm: “Phải nói là Vương gia đã đợi chúng nhiều ngày rồi.”
Kỳ Lâm nói: “Khúc Linh Nhi cho ngài biết rồi đúng không, chúng là người của Ám Môn.”
Tô Sầm gật đầu.
“Ám Môn luôn coi Vương gia là mối họa lớn, không thể có chuyện bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.”
Tô Sầm bỗng hiểu ra: “Vậy nên các huynh bày kế nghi binh lừa chúng tới?”
Kỳ Lâm nói: “Vương gia bị thương là thật, chỉ có thể gọi là tương kế tựu kế. Từ hôm đó trở về cung Hưng Khánh đã bắt đầu giới nghiêm, bên trong cung tường đồng vách sắt, người của Ám Môn không vào được chỉ có thể nghe ngóng bên ngoài, sở dĩ mấy hôm nay giấu ngài cũng vì sợ chúng phát hiện được gì từ chỗ ngài.”
Tô Sầm thầm mắng mấy người này cả vạn lần, mấy người này bày mưu tính kế việc gì phải dày vò cậu? Cùng lắm thì báo trước cho cậu một tiếng, muốn khóc lóc om sòm hay giữ miệng như bưng cậu cũng diễn được hết, vậy mà lại dày vò cậu như dao cùn cắt thịt, cậu cũng sắp không chịu được nữa rồi.
Suy nghĩ tới lui, cuối cùng lời thốt ra vẫn là: “Hắn bị thương có nặng không?”
Kỳ Lâm chỉ nói: “Ngài tự xem đi.”
Vừa bước vào tẩm cung cậu đã ngửi thấy mùi thuốc xen lẫn mùi đàn hương như có như không, ngửi là thấy đắng.
Không hiểu sao tim Tô Sầm bỗng đập mạnh liên hồi, cậu bước nhanh hơn, mãi đến khi thấy người bên trong thì trái tim mới về trong lồ ng ngực.
Người nọ cởi tr@n nằm trên giường, một miếng vải xô vắt ngang từ dưới nách trái đến vai phải, dưới lớp vải còn thấy được vết máu tối màu lờ mờ.
Đúng là bị thương không nhẹ.
Nhưng người lại tỉnh táo vô cùng, thấy cậu vào, mắt người nọ bỗng tràn ngập ý cười: “Lại đây.”
Tô Sầm thầm mắng một câu “tai họa sống ngàn năm”, sau đó lại tự mắng mình “không có tiền đồ”, rồi cực kỳ không có tiền đồ mà cởi giày trèo lên giường, chui vào lòng tai họa.
Đám người hầu biết điều lui xuống, Kỳ Lâm vừa thêm hai viên hương liệu vào lò đã nghe Lý Thích trầm giọng nói: “Tắt đi.”
Kỳ Lâm khó tin quay lại hỏi như muốn xác nhận lại: “Vương gia?”
Lý Thích nhìn người trong lòng, lỡ đễnh nói: “Sau này có Tử Húc ở đây thì không cần châm hương.”
Kỳ Lâm sửng sốt, sau đó gật đầu lui xuống.
Tô Sầm gối lên khuỷu tay Lý Thích, tựa vào lòng hắn, cậu nhắm mắt lại hít thở mùi đàn hương quanh quẩn, trong lòng là sự yên bình chưa từng có.
Trước đây cậu chưa từng nghĩ người này chiếm vị trí thế nào trong lòng cậu, không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng giờ phút này đây khi tựa trong lòng người nọ, có những tâm tư không ngừng vươn cao như măng mọc sau mưa.
Lý Thích là thành Trường An trong lòng cậu, cậu lặn lội nửa đời đi tới chỉ vì ước vọng được ngắm nhìn một lần trong đời. Nếu có ngày tòa thành ấy sụp đổ, cậu sẽ chỉ có thể phiêu bạt khắp nơi, chẳng chốn dung thân.
Lý Thích thấy cậu im lặng nằm sấp trước ngực, bèn nâng cầm cậu lên hỏi: “Tủi thân à?”
Tô Sầm nghĩ hồi, thật thà gật đầu: “Vâng, tủi thân rồi.”
Cậu bắt đầu nói không ngớt miệng, nói hết những chuyện mình nghe thấy nhìn thấy trong mấy ngày qua, từ có người đối chọi gay gắt với cậu trên triều đến chó nhà Trương đại nhân bên cạnh cứ đêm là sủa, bao chuyện lông gà vỏ tỏi, nghĩ tới đâu kể tới đó.
Nói một hồi cậu mới ngước mắt nhìn, dạo quanh đôi mắt sâu thẳm kia một vòng rồi vùi đầu nói tiếp.
Cậu chưa từng biết mình lại có nhiều chuyện để nói như vậy, mở miệng rồi là không khép lại được.
Một bàn tay Lý Thích khẽ nhéo gáy cậu, hắn kiên nhẫn đợi cậu kể xong mới cười, bảo: “Tử Húc, đừng sợ.”
Lòng chợt sửng sốt, hóa ra cậu đang sợ.
Sợ nếu không nói hết sẽ chẳng ai nghe cậu nói nữa, sợ tỉnh dậy rồi mới phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng kê vàng, sợ có những tâm tư không còn nơi gửi gắm.
Tô Sầm cười với hắn: “Em biết rồi, không sợ nữa.”
Cậu chống tay nhổm dậy kề sát vào hắn, ban đầu chỉ nhẹ nhàng cọ lên môi người nọ, sau đó như vẫn chưa thấy đủ, một lần lại một lần, không ngừng sâu hơn, không ngừng xâm nhập, môi lưỡi quấn quýt, chỉ hận không thể nhét mình vào bụng người kia.
Lý Thích bóp cằm cậu: “Muốn rồi?”
Tô Sầm nhíu mày nhìn vải trắng trên người hắn: “Có được không?”
Lý Thích cười lớn, vỗ nhẹ lưng cậu: “Em làm.”
Thế là Tô Sầm ngoan ngoãn nhổm dậy, tự cởi hết mớ phiền phức trên người rồi cố gắng dạng ch@n, từ từ vùi thứ kia vào cơ thể mình.
Khăng khít đến vậy, như mộng cùng chốt, từ từ hòa hợp, từ từ trở nên mượt mà.
Lý Thích nhìn cậu từ trúc trắc đến chủ động, cuối cùng hoàn toàn mở rộng bản thân.
Đến cuối cùng, thấy Tô Sầm sắp đến cao trào, Lý Thích bỗng ngồi dậy vây người vào lòng, tay còn lại chặn lối ra của cậu.
Tô Sầm như bị đẩy từ trên đầu ngọn sóng xuống nước, sặc sụa liên hồi, cậu thử vùng vẫy mấy lần song lại bị người kia giữ chặt, tiếng nói trầm thấp vang vọng bên tai: “Đợi chút nữa.”
Sau đó người nọ tiến công mạnh mẽ, tiếng thét lạc giọng của Tô Sầm còn chưa kịp thốt ra đã bị mưa to gió cả xoay vần không kịp thở.
Cậu đã đến giới hạn rồi, khắp trong cơ thể đã tan thành nước từ lâu, nào chịu được vui đùa như vậy, thế nhưng hai cánh tay đã mềm oặt, bắp đùi run rẩy, ngoài đón nhận hết thảy ra cậu hoàn toàn không có sức phản kháng.
Cho cậu làm cái gì chứ, rõ ràng vừa rồi người này nghỉ ngơi lấy sức mà! Tô Sầm vừa cắn răng vừa không khống chế được âm thanh mềm mại tan ra qua hàm răng, cậu bị người nọ siết chặt trong lòng, nghe rõ vô cùng.
Khi tia nắng đầu tiên rọi vào trong phòng Lý Thích mới chịu buông vũ khí, ngón tay vừa thả lỏng người trong lòng đã ưỡn thẳng lưng, mãi lâu sau mới trượt xuống cùng tiếng khóc nức nở, run rẩy nằm trước ngực hắn. “Xong rồi.” Lý Thích nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, cúi đầu hôn lên Thái Dương ướt sũng mồ hôi: “Tử Húc giỏi lắm.”
Bình luận truyện