Trường An Thái Bình
Chương 64: Chuẩn bị
Kỳ Lâm ngước nhìn Tô Sầm, sau đó nghiêng đầu nhìn Khúc Linh Nhi, Khúc Linh Nhi ngớ ra hồi lâu mới hỏi lại: “Tôi quyết định chuyện gì cơ?”
Tô Sầm đỡ trán, biểu cảm hận rèn sắt không thành thép cực kỳ sống động.
Còn gì được nữa, tất nhiên là giành lại quyền chủ đạo, vùng lên làm chủ, đòi lại hết ấm ức đêm qua rồi!
Cậu thấy mục tiêu mình đè được Ninh Vương dưới thân xa vời quá, cũng quá nguy hiểm, khả năng thực hiện được không cao lắm nên chỉ có thể gửi gắm Khúc Linh Nhi lấy lại uy nghiêm cho nhà họ Tô, cũng đè được cung Hưng Khánh một lần.
Nhưng nhìn dáng vẻ Khúc Linh Nhi bị bán mất còn đếm tiền giúp người ta, Tô Sầm thật lòng cảm thấy mình gửi gắm sai người, chỉ có thể giải thích rõ hơn: “Tức là lần sau cậu muốn làm sao thì làm như thế, nếu Kỳ Lâm dám làm khó cậu, Tô ca ca làm chủ cho cậu.”
“Nhưng huynh ấy đâu có làm khó ta.” Khúc Linh Nhi chớp đôi mắt hoa đào sũng nước: “Thật ra ta cũng có bằng lòng nữa.”
Tô Sầm suýt thì trượt khỏi ghế, phải vịn mép bàn mới đứng dậy được. Gia môn bất hạnh quá, chắc chắn tên này bị đập đầu lúc nhảy xuống núi rồi, cậu thương cảm nhìn Kỳ Lâm: “Rốt cuộc huynh thích gì ở y vậy? Ngốc thế này huynh cũng ra tay được?”
Kỳ Lâm nhìn Khúc Linh Nhi, đôi mắt thấp thoáng ý cười, hắn nói với Tô Sầm: “Không phiền Tô công tử lo lắng.”
Tô Sầm ra hiệu bảo họ tự quyết rồi ra khỏi phòng, cậu ngửa đầu thở dài, thở dài xong lại không khỏi bật cười, người ngốc cũng có phúc của người ngốc, sống trên đời thông minh quá cũng chưa chắc đã tốt.
Khốn đốn vì tình, trái lại còn chẳng sung sướng bằng một phút hồ đồ.
Đợi Tô Sầm đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người Khúc Linh Nhi và Kỳ Lâm. Vừa rồi Khúc Linh Nhi oai phong lẫm liệt là thế, bây giờ y lại xấu hổ, y rót một chén trà lạnh để qua đêm cho Kỳ Lâm, ấp úng nói: “À… Kỳ ca ca, đêm qua chúng ta… đã làm gì rồi vậy?”
Kỳ Lâm nhướng mày: “Ngươi không nhớ?”
“Ta nhớ một chút… hình như là huynh hôn ta.”
Vừa cất lời, mặt Khúc Linh Nhi đỏ bừng, y vội vàng bưng chén trà lên tu sạch, chỉ muốn dúi luôn đầu mình xuống bàn.
Kỳ Lâm nhìn đôi môi mỏng của Khúc Linh Nhi, sau đó bỗng giơ tay lau vệt nước trên môi y, bất giác mỉm cười: “Cảm giác không tệ.”
Nếu sau đó người này không nôn đầy người hắn.
Khúc Linh Nhi ngẩn ngơ nhìn nụ cười như trời quang trăng sáng của Kỳ Lâm, buột miệng: “Thế là chúng ta đã… làm thật rồi à?”
“Phượng Vũ Cửu Thiên?” Kỳ Lâm bỗng nói.
“Hả? Gì cơ?” Khúc Linh Nhi ngớ người.
“Không có gì.” Kỳ Lâm cười, xem ra là quên sạch rồi. Y đã quên đêm qua y vừa uống hai chén rượu vàng đã nhất quyết đòi lên mái nhà biểu diễn Phượng Vũ Cửu Thiên gì đó, vừa quay đi lại ngã dập cả mông, ôm hắn khóc lóc ầm ĩ đến nửa đêm. Cũng đã quên y khóc xong thì ôm cổ hắn không chịu buông tay, đôi mắt hoa đào túy lúy nheo lại, nói: “Kỳ ca ca, ta thích huynh, nhưng huynh phải giữ bí mật giúp ta đấy, đợi ta tỉnh lại sẽ tự nói với huynh.”
Hắn bị dáng vẻ mềm mại đáng yêu cùng đôi mắt hoa đào ướt sũng men say kia quyến rũ mới kìm lòng không đặng cúi xuống, chạm nhẹ lên đôi môi còn vương mùi rượu kia.
Sau đó người nọ nôn.
May mà hắn tránh nhanh chỉ dính một chút vào áo ngoài, còn Khúc Linh Nhi thì không né kịp, tự nôn đầy người mình, sau đó còn vẹo đầu ngủ li bì.
Thương thay cho Kỳ đại nhân nức tiếng gần xa khiến người Đột Quyết nào nghe tên cũng sợ mất mật chỉ có thể đêm khuya nấu nước dọn dẹp cho y, hắn thầm đặt lời thề sau này quyết không uống rượu với kẻ rượu vào nết ra như thế nữa.
Dứt khỏi dòng suy nghĩ, Kỳ Lâm gật đầu với Khúc Linh Nhi: “Phải, chúng ta làm rồi.”
“Thế… thế, thế…” Mặt Khúc Linh Nhi còn đỏ hơn sơn tra chín cây ngày đó, y ngại ngùng hỏi: “Thế ta có được không?”
“Căng (thẳng) quá.” Kỳ Lâm nghiêm túc nói: “Lần sau thả lỏng chút.”
“Ừ.” Mặt Khúc Linh Nhi đỏ bừng, không chút do dự ném văng cơ hội “quyết định” lần sau mà Tô Sầm khó khăn lắm mới giành được cho y.
…
Kỳ Lâm đi rồi, cả sáng hôm đó Khúc Linh Nhi cứ đầu óc mơ màng, vừa xoa mông vừa cười ngớ ngẩn, Tô Sầm chán nản lắc đầu, điển hình của dính bùa mê thuốc lú hết thuốc chữa là đây chứ đâu.
Đến tận giờ cơm trưa Khúc Linh Nhi vẫn vừa bưng bát cơm vừa cười ngờ nghệch. Tô Sầm thây kệ y, dặn A Phúc thu dọn hành lý, cậu phải xa nhà một chuyến.
Lý ra chủ tớ không được ngồi chung bàn, nhưng nay cả nhà chỉ có ba người họ, Tô Sầm không đặt nặng mấy phép tắc này, bảo A Phúc và Khúc Linh Nhi ngồi ăn cùng cho vui.
A Phúc dừng đũa, hỏi: “Nhị thiếu gia đi đâu ạ? Đi bao lâu? Cần bao nhiêu người? Để em còn lo liệu.”
Tô Sầm nhìn Khúc Linh Nhi, sau đó cười với A Phúc: “Ngươi đi với ta, đến Dương Châu, Linh Nhi ở lại trông nhà.”
“Được, tôi trông cho.” Dĩ nhiên Khúc Linh Nhi vui lòng rồi, đợi cậu đi rồi không còn ai quản y, đến lúc đó ba ngày hai bận gọi Kỳ ca ca qua đây uống rượu chả vui sao?
“Dương Châu?” A Phúc nghe vậy cũng hào hứng: “Dương Châu gần Tô Châu như vậy, có phải chúng ta có thể về thăm ông bà chủ không? Dù không về được thì giờ đại thiếu gia cũng đang ở Dương Châu, được gặp đại thiếu gia cũng tốt. Cần mang gì cho đại thiếu gia đây nhỉ? Chiều nay em sẽ chuẩn bị luôn, bao giờ chúng ta đi?”
“Ta đến Dương Châu làm việc công, không phải về thăm nhà, mang theo quan phục, ấn quan với mấy bộ đồ bình thường để thay là được.” Sau đó cậu dặn Khúc Linh Nhi: “Cậu nhớ đây, những ngày tôi không ở nhà phải quét tước trước cổng sau vườn đều đặn, không được có gì khác với thường ngày. Chuyện tôi ra ngoài phải giữ bí mật, cả Trương đại nhân, Tống đại nhân nhà bên cũng không được nói, cậu còn dám uống say bí tỉ bị người ta ôm lên giường ăn sạch vẫn chẳng biết trời đất gì như hôm qua nữa thì lúc về tôi sẽ bán cậu vào tiểu quan quán phía nam thành.”
Tuy tâm hồn Khúc Linh Nhi vẫn treo ngược cành cây, nhưng y vẫn nghe ra chút manh mối: “Không được để ai biết? Tô ca ca, huynh đi làm gì vậy, có nguy hiểm không?”
“Cậu có Kỳ ca ca rồi còn quan tâm Tô ca ca nhà cậu có nguy hiểm không à?”
Tô Sầm đùa là vậy, nhưng đó cũng là sự thật. Chuyến này xuống Dương Châu chưa biết thế nào, nếu quan trường Dương Châu đúng như Phong Nhất Minh nói thì cậu tới đó với thân phận mệnh quan triều đình cũng chỉ như dê vào miệng cọp, ngày nào cũng bị họ giám sát, làm chuyện gì cũng bó tay bó chân, vậy nên thay vì công khai thì âm thầm điều tra sẽ bớt lo hơn.
Nhưng âm thầm điều tra cũng không dễ như vậy. Thế lực Dương Châu với đến tận Trường An, trên buổi triều hội hôm nay cậu cũng được thấy rồi, Thượng thư, Thị lang bộ Lại đều đứng về phía Thứ sử Dương Châu Tiết Trực, vậy nên trong triều có động thái gì chắc chắn Dương Châu cũng sẽ nhận được tin.
May mà cậu chỉ là một chức quan tòng ngũ phẩm nho nhỏ, không cần vào triều hằng ngày, biến mất mười bữa nửa tháng cũng chẳng ai quan tâm. Thêm cả trước đó cậu đã dặn Trương Quân đừng để lộ tin, tuy Trương Quân thiếu kiên nhẫn ra mặt song nói sao hắn cũng là kẻ già đời chốn trào nghi, hẳn cũng hiểu ý nghĩa bên trong. Vậy nên chỉ có vài người ít ỏi biết cậu đến Dương Châu, chỉ cần phía kinh thành không xảy ra chuyện gì, cậu có thể lẳng lặng điều tra ở Dương Châu.
Nói ra thì lần này cậu chủ động xin ra trận, nhưng thực tế phía Lý Thích cũng không còn ai khác nữa. Chức quan lớn hơn mà đi sẽ bị phát hiện ngay, chức quan nhỏ hơn thì lại chẳng có tác dụng gì, huống chi chuyến này nói ra là điều tra hung án, nhưng thực tế lại dính đến chuyện muối. Đúng như Ninh Dịch nói, chuyện này liên quan đến quy tắc tổ tiên để lại, không ai muốn sờ vào, vả cũng không thể ngang nhiên điều tra, nhi tử không nể mặt cha, nói sao cũng vẫn khó coi.
Vậy nên cậu là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất.
“Thôi vậy, Tô ca ca, tôi đi cùng huynh nhé, để A Phúc ở lại trông nhà đi.” Khúc Linh Nhi do dự tái hồi vẫn quyết định vì nghĩa lớn: “Gặp lúc nguy nan tôi còn bảo vệ huynh được, A Phúc thì làm được gì?”
Không dưng bị cướp phần, dĩ nhiên A Phúc không vui: “Ta có thể giặt quần áo, cơm nước cho thiếu gia, ngươi đi theo chỉ biết gây rối, ban đầu vào kinh cũng là ta đi theo thiếu gia suốt mà, không có ta thiếu gia bị đói bị rét thì sao?”
“Lần này khác rồi, ngươi không nghe Tô ca ca nói hả, có nguy hiểm đó. Ngươi có biết võ công đâu, sao bảo vệ huynh ấy được?”
A Phúc không cãi được Khúc Linh Nhi bèn trông mong nhìn Tô Sầm: “Em nghe thiếu gia.”
Tô Sầm buông đũa, cười: “A Phúc đi vẫn hợp lý hơn.”
A Phúc đắc chí ra mặt, Khúc Linh Nhi không vui song cũng lười cãi cọ, chỉ rề rà thu dọn bát đũa: “Ông đây còn không thèm đi cơ.”
“Dù sao Vương gia cũng phái Kỳ thị vệ đi theo rồi.” Tô Sầm nói tiếp: “A Phúc đi theo còn cơm nước được, tính như vậy đúng là Linh Nhi không có tác dụng gì.”
Nghe tiếng đũa rơi lạch cạch, Tô Sầm ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt khóc không ra nước mắt của Khúc Linh Nhi: “Tô ca ca, trêu tôi có vui không…”
Tô Sầm đỡ trán, biểu cảm hận rèn sắt không thành thép cực kỳ sống động.
Còn gì được nữa, tất nhiên là giành lại quyền chủ đạo, vùng lên làm chủ, đòi lại hết ấm ức đêm qua rồi!
Cậu thấy mục tiêu mình đè được Ninh Vương dưới thân xa vời quá, cũng quá nguy hiểm, khả năng thực hiện được không cao lắm nên chỉ có thể gửi gắm Khúc Linh Nhi lấy lại uy nghiêm cho nhà họ Tô, cũng đè được cung Hưng Khánh một lần.
Nhưng nhìn dáng vẻ Khúc Linh Nhi bị bán mất còn đếm tiền giúp người ta, Tô Sầm thật lòng cảm thấy mình gửi gắm sai người, chỉ có thể giải thích rõ hơn: “Tức là lần sau cậu muốn làm sao thì làm như thế, nếu Kỳ Lâm dám làm khó cậu, Tô ca ca làm chủ cho cậu.”
“Nhưng huynh ấy đâu có làm khó ta.” Khúc Linh Nhi chớp đôi mắt hoa đào sũng nước: “Thật ra ta cũng có bằng lòng nữa.”
Tô Sầm suýt thì trượt khỏi ghế, phải vịn mép bàn mới đứng dậy được. Gia môn bất hạnh quá, chắc chắn tên này bị đập đầu lúc nhảy xuống núi rồi, cậu thương cảm nhìn Kỳ Lâm: “Rốt cuộc huynh thích gì ở y vậy? Ngốc thế này huynh cũng ra tay được?”
Kỳ Lâm nhìn Khúc Linh Nhi, đôi mắt thấp thoáng ý cười, hắn nói với Tô Sầm: “Không phiền Tô công tử lo lắng.”
Tô Sầm ra hiệu bảo họ tự quyết rồi ra khỏi phòng, cậu ngửa đầu thở dài, thở dài xong lại không khỏi bật cười, người ngốc cũng có phúc của người ngốc, sống trên đời thông minh quá cũng chưa chắc đã tốt.
Khốn đốn vì tình, trái lại còn chẳng sung sướng bằng một phút hồ đồ.
Đợi Tô Sầm đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người Khúc Linh Nhi và Kỳ Lâm. Vừa rồi Khúc Linh Nhi oai phong lẫm liệt là thế, bây giờ y lại xấu hổ, y rót một chén trà lạnh để qua đêm cho Kỳ Lâm, ấp úng nói: “À… Kỳ ca ca, đêm qua chúng ta… đã làm gì rồi vậy?”
Kỳ Lâm nhướng mày: “Ngươi không nhớ?”
“Ta nhớ một chút… hình như là huynh hôn ta.”
Vừa cất lời, mặt Khúc Linh Nhi đỏ bừng, y vội vàng bưng chén trà lên tu sạch, chỉ muốn dúi luôn đầu mình xuống bàn.
Kỳ Lâm nhìn đôi môi mỏng của Khúc Linh Nhi, sau đó bỗng giơ tay lau vệt nước trên môi y, bất giác mỉm cười: “Cảm giác không tệ.”
Nếu sau đó người này không nôn đầy người hắn.
Khúc Linh Nhi ngẩn ngơ nhìn nụ cười như trời quang trăng sáng của Kỳ Lâm, buột miệng: “Thế là chúng ta đã… làm thật rồi à?”
“Phượng Vũ Cửu Thiên?” Kỳ Lâm bỗng nói.
“Hả? Gì cơ?” Khúc Linh Nhi ngớ người.
“Không có gì.” Kỳ Lâm cười, xem ra là quên sạch rồi. Y đã quên đêm qua y vừa uống hai chén rượu vàng đã nhất quyết đòi lên mái nhà biểu diễn Phượng Vũ Cửu Thiên gì đó, vừa quay đi lại ngã dập cả mông, ôm hắn khóc lóc ầm ĩ đến nửa đêm. Cũng đã quên y khóc xong thì ôm cổ hắn không chịu buông tay, đôi mắt hoa đào túy lúy nheo lại, nói: “Kỳ ca ca, ta thích huynh, nhưng huynh phải giữ bí mật giúp ta đấy, đợi ta tỉnh lại sẽ tự nói với huynh.”
Hắn bị dáng vẻ mềm mại đáng yêu cùng đôi mắt hoa đào ướt sũng men say kia quyến rũ mới kìm lòng không đặng cúi xuống, chạm nhẹ lên đôi môi còn vương mùi rượu kia.
Sau đó người nọ nôn.
May mà hắn tránh nhanh chỉ dính một chút vào áo ngoài, còn Khúc Linh Nhi thì không né kịp, tự nôn đầy người mình, sau đó còn vẹo đầu ngủ li bì.
Thương thay cho Kỳ đại nhân nức tiếng gần xa khiến người Đột Quyết nào nghe tên cũng sợ mất mật chỉ có thể đêm khuya nấu nước dọn dẹp cho y, hắn thầm đặt lời thề sau này quyết không uống rượu với kẻ rượu vào nết ra như thế nữa.
Dứt khỏi dòng suy nghĩ, Kỳ Lâm gật đầu với Khúc Linh Nhi: “Phải, chúng ta làm rồi.”
“Thế… thế, thế…” Mặt Khúc Linh Nhi còn đỏ hơn sơn tra chín cây ngày đó, y ngại ngùng hỏi: “Thế ta có được không?”
“Căng (thẳng) quá.” Kỳ Lâm nghiêm túc nói: “Lần sau thả lỏng chút.”
“Ừ.” Mặt Khúc Linh Nhi đỏ bừng, không chút do dự ném văng cơ hội “quyết định” lần sau mà Tô Sầm khó khăn lắm mới giành được cho y.
…
Kỳ Lâm đi rồi, cả sáng hôm đó Khúc Linh Nhi cứ đầu óc mơ màng, vừa xoa mông vừa cười ngớ ngẩn, Tô Sầm chán nản lắc đầu, điển hình của dính bùa mê thuốc lú hết thuốc chữa là đây chứ đâu.
Đến tận giờ cơm trưa Khúc Linh Nhi vẫn vừa bưng bát cơm vừa cười ngờ nghệch. Tô Sầm thây kệ y, dặn A Phúc thu dọn hành lý, cậu phải xa nhà một chuyến.
Lý ra chủ tớ không được ngồi chung bàn, nhưng nay cả nhà chỉ có ba người họ, Tô Sầm không đặt nặng mấy phép tắc này, bảo A Phúc và Khúc Linh Nhi ngồi ăn cùng cho vui.
A Phúc dừng đũa, hỏi: “Nhị thiếu gia đi đâu ạ? Đi bao lâu? Cần bao nhiêu người? Để em còn lo liệu.”
Tô Sầm nhìn Khúc Linh Nhi, sau đó cười với A Phúc: “Ngươi đi với ta, đến Dương Châu, Linh Nhi ở lại trông nhà.”
“Được, tôi trông cho.” Dĩ nhiên Khúc Linh Nhi vui lòng rồi, đợi cậu đi rồi không còn ai quản y, đến lúc đó ba ngày hai bận gọi Kỳ ca ca qua đây uống rượu chả vui sao?
“Dương Châu?” A Phúc nghe vậy cũng hào hứng: “Dương Châu gần Tô Châu như vậy, có phải chúng ta có thể về thăm ông bà chủ không? Dù không về được thì giờ đại thiếu gia cũng đang ở Dương Châu, được gặp đại thiếu gia cũng tốt. Cần mang gì cho đại thiếu gia đây nhỉ? Chiều nay em sẽ chuẩn bị luôn, bao giờ chúng ta đi?”
“Ta đến Dương Châu làm việc công, không phải về thăm nhà, mang theo quan phục, ấn quan với mấy bộ đồ bình thường để thay là được.” Sau đó cậu dặn Khúc Linh Nhi: “Cậu nhớ đây, những ngày tôi không ở nhà phải quét tước trước cổng sau vườn đều đặn, không được có gì khác với thường ngày. Chuyện tôi ra ngoài phải giữ bí mật, cả Trương đại nhân, Tống đại nhân nhà bên cũng không được nói, cậu còn dám uống say bí tỉ bị người ta ôm lên giường ăn sạch vẫn chẳng biết trời đất gì như hôm qua nữa thì lúc về tôi sẽ bán cậu vào tiểu quan quán phía nam thành.”
Tuy tâm hồn Khúc Linh Nhi vẫn treo ngược cành cây, nhưng y vẫn nghe ra chút manh mối: “Không được để ai biết? Tô ca ca, huynh đi làm gì vậy, có nguy hiểm không?”
“Cậu có Kỳ ca ca rồi còn quan tâm Tô ca ca nhà cậu có nguy hiểm không à?”
Tô Sầm đùa là vậy, nhưng đó cũng là sự thật. Chuyến này xuống Dương Châu chưa biết thế nào, nếu quan trường Dương Châu đúng như Phong Nhất Minh nói thì cậu tới đó với thân phận mệnh quan triều đình cũng chỉ như dê vào miệng cọp, ngày nào cũng bị họ giám sát, làm chuyện gì cũng bó tay bó chân, vậy nên thay vì công khai thì âm thầm điều tra sẽ bớt lo hơn.
Nhưng âm thầm điều tra cũng không dễ như vậy. Thế lực Dương Châu với đến tận Trường An, trên buổi triều hội hôm nay cậu cũng được thấy rồi, Thượng thư, Thị lang bộ Lại đều đứng về phía Thứ sử Dương Châu Tiết Trực, vậy nên trong triều có động thái gì chắc chắn Dương Châu cũng sẽ nhận được tin.
May mà cậu chỉ là một chức quan tòng ngũ phẩm nho nhỏ, không cần vào triều hằng ngày, biến mất mười bữa nửa tháng cũng chẳng ai quan tâm. Thêm cả trước đó cậu đã dặn Trương Quân đừng để lộ tin, tuy Trương Quân thiếu kiên nhẫn ra mặt song nói sao hắn cũng là kẻ già đời chốn trào nghi, hẳn cũng hiểu ý nghĩa bên trong. Vậy nên chỉ có vài người ít ỏi biết cậu đến Dương Châu, chỉ cần phía kinh thành không xảy ra chuyện gì, cậu có thể lẳng lặng điều tra ở Dương Châu.
Nói ra thì lần này cậu chủ động xin ra trận, nhưng thực tế phía Lý Thích cũng không còn ai khác nữa. Chức quan lớn hơn mà đi sẽ bị phát hiện ngay, chức quan nhỏ hơn thì lại chẳng có tác dụng gì, huống chi chuyến này nói ra là điều tra hung án, nhưng thực tế lại dính đến chuyện muối. Đúng như Ninh Dịch nói, chuyện này liên quan đến quy tắc tổ tiên để lại, không ai muốn sờ vào, vả cũng không thể ngang nhiên điều tra, nhi tử không nể mặt cha, nói sao cũng vẫn khó coi.
Vậy nên cậu là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất.
“Thôi vậy, Tô ca ca, tôi đi cùng huynh nhé, để A Phúc ở lại trông nhà đi.” Khúc Linh Nhi do dự tái hồi vẫn quyết định vì nghĩa lớn: “Gặp lúc nguy nan tôi còn bảo vệ huynh được, A Phúc thì làm được gì?”
Không dưng bị cướp phần, dĩ nhiên A Phúc không vui: “Ta có thể giặt quần áo, cơm nước cho thiếu gia, ngươi đi theo chỉ biết gây rối, ban đầu vào kinh cũng là ta đi theo thiếu gia suốt mà, không có ta thiếu gia bị đói bị rét thì sao?”
“Lần này khác rồi, ngươi không nghe Tô ca ca nói hả, có nguy hiểm đó. Ngươi có biết võ công đâu, sao bảo vệ huynh ấy được?”
A Phúc không cãi được Khúc Linh Nhi bèn trông mong nhìn Tô Sầm: “Em nghe thiếu gia.”
Tô Sầm buông đũa, cười: “A Phúc đi vẫn hợp lý hơn.”
A Phúc đắc chí ra mặt, Khúc Linh Nhi không vui song cũng lười cãi cọ, chỉ rề rà thu dọn bát đũa: “Ông đây còn không thèm đi cơ.”
“Dù sao Vương gia cũng phái Kỳ thị vệ đi theo rồi.” Tô Sầm nói tiếp: “A Phúc đi theo còn cơm nước được, tính như vậy đúng là Linh Nhi không có tác dụng gì.”
Nghe tiếng đũa rơi lạch cạch, Tô Sầm ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt khóc không ra nước mắt của Khúc Linh Nhi: “Tô ca ca, trêu tôi có vui không…”
Bình luận truyện