Trương Công Án

Chương 63



Việc này…

Việc này…

Việc này…..!!!!

Trần Trù choáng váng đầu óc, gan ruột lạnh đi, hai mắt hoa lên, hai lỗ tai ong ong, ba hồn sáu phách như đã bay ra khỏi cơ thể gã vậy.

Việc này…làm sao có thể cơ chứ!

Rõ ràng…

Trần Trù há hốc miệng, cổ họng ú ớ vài tiếng, giống như cơn đại hồng thuỷ đâm sầm vào con đê mà đổ ào xuống vậy.

“Đại nhân, việc này không thể nào, việc này tuyệt đối là giả, Chu Thừa đó Chu Thừa đó Chu Thừa đó…”

Rõ ràng tên Chu Thừa đó có đến mà, còn mang theo một đống đồ lớn, còn nói cả một tràng nữa là!

“…Bức thư đó quả thực là bút tích của Trương Bình viết mà, tôi quen với y bao nhiêu năm như vậy làm sao đến cả chữ viết của y cũng không nhận ra cơ chứ! Đại nhân, học trò quả thật bị oan mà đại nhân!”

Sao có thể, rốt cuộc chuyện này là sao?

Chẳng lẽ là mình đang nằm mơ, chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là một cơn ác mộng?

Trần Trù nhích đầu gối lên hai bước: “Đại nhân, hai bức thư kia vẫn còn, đại nhân có thể đối chứng, quả thực là chữ viết của Trương Bình!”

Đặng Tự khẽ gõ vào tay ghế: “Trần Trù, những việc ngươi làm quả thực có rất nhiều điểm đáng nghi. Đột nhiên rời khỏi Huyện Nghi Bình, giữa đường bắt cóc cơ thiếp của người ta, rồi đến Kinh Thành. Nói là đến đưa thư nhưng lại không chịu đưa thư và đồ cho hạ nhân giữ cửa chuyển giúp. Lưu lại Kinh Thành hai đêm, nhưng không ai có thể làm chứng việc ngươi tá túc ở đâu, đã làm những gì. Bản tự cũng muốn hỏi ngươi, Trương Bình chưa từng viết qua bức thư này, vậy thư có bút tích của y, ngươi từ đâu có được? Một kẻ đã chết làm sao có thể đi đến nhà ngươi đưa thư?”

Trần Trù sốt ruột đến độ răng đánh vào nhau cầm cập, những điều cần phân trần quá nhiều, thế nhưng lại nói không ra lời. Ly  Quán ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu nói: “Đại nhân nói như thế không phải là quá thiên lệch rồi sao?”

Đặng Tự đảo mắt sang nhìn cô: “Ồ?”

Trần Trù vội nói: “Ly Quán, chuyện này muội đừng nhúng vào.” Rồi lại nhìn Đặng Tự, “Đại nhân, chuyện này không liên quan đến cô ấy!”

Ly Quán và Đặng Tự đối mắt với nhau, trong ánh mắt không hề có tia sợ hãi: “Những điều Trần lang nói, mỗi câu đều là sự thật, dân nữ có thể làm chứng cho huynh ấy. Hôm đó người đó quả thật có đến, đồ và thư được đem đến đều ở trong nhà, đại nhân có thể sai người đến kiểm tra. Vật chứng nhân chứng đều có đủ, sao đại nhân còn nghi ngờ Trần lang làm giả?”

Đặng Tự sờ sờ ria mép: “Ngươi quen biết Chu Thừa?”

Ly Quán đáp: “Dân nữ không quen biết.”

“Ngươi đã không quen biết thì làm sao có thể chứng minh Chu Thừa đã đến chỗ ngươi và Trần Trù sống chung đưa đồ?”

Ly Quán không nhanh không chậm mà đáp: “Dân nữ không quen với người tên Chu Thừa đó nhưng quả thật có người đến đưa đồ và thư, việc này chính mắt dân nữ nhìn thấy.”

Đặng Tự nói: “Trần Trù khai, người đưa thư đó chính là Chu Thừa.”

Ly Quán đáp: “Vậy thì đại nhân càng không nên nghi ngờ Trần lang, nếu Trần lang biết Chu Thừa sớm đã chết rồi vậy thì hà tất gì cần phải bịa ra lời nói dối này, ngoài việc chuốc hoạ vào thân thì còn có ích lợi nào khác ư?”

Đặng Tự cười: “Giỏi cho một nữ tử thông minh nhanh miệng.”

Ly Quán ngửa đầu nhìn thẳng Đặng Tự: “Dân nữ chỉ nói sự thật, Trần lang có nhân chứng vật chứng, đại nhân vẫn cứ nghi ngờ. Người tên Trương Bình kia chỉ nói một câu y chưa từng viết qua bức thư đó đại nhân liền tin. Không khỏi thiếu công bằng rồi.”

Trần Trù sợ Ly Quán rước hoạ vào thân, liên tục lên tiếng cùng ra dấu cho cô đừng nói nữa. Đặng Tự khép mắt lại: “Bản tự xử án nhiều năm, há có thể bị một nữ nhi nghi ngờ sự công bằng ư?” Rồi lại nhìn Trần Trù, “Bản tự sớm đã phái người gọi Trương Bình đến kinh rồi, có lẽ ngày mai y sẽ đến đây. Đến lúc đó hai người các ngươi trực tiếp đối chất nhé.”

Rồi ông đứng dậy, dặn dò mọi người giải Trần Trù và Ly Quán về nhà lao.

Lúc sắp bị đội bao bố lên đầu, Trần Trù gọi một tiếng Ly Quán, nhìn cô chằm chằm, Ly Quán giao mắt với gã, khẽ mỉm cười, dường như đang dùng ánh mắt mà nói, không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu.

Bóng tối lại phủ chụp xuống đầu gã, có một dòng nước âm ấm chảy xuống hai gò má của Trần Trù.

Vương Nghiên đem theo bộ khoái xuyên đêm đến viếng thăm Đại lý tự. Đại môn nha môn Đại lý tự đóng chặt, tối như hũ nút. Tiểu lại trông cửa nói, chạng vạng Đặng đại nhân và các vị đại nhân khác đều đã về nhà cả rồi.

Vương Nghiên tựa tiếu phi tiếu quay đầu nhìn đám bộ khoái sau lưng nói: “Bọn các ngươi không may vào nhầm nha môn rồi, đi theo bản bộ viện quanh năm suốt tháng xử án cả ngày lẫn đêm, nếu như vào Đại lý tự thì đâu phải thế này đâu nhỉ?”

Tiểu lại trông cửa cong thắt lưng cười hi hi nói: “Vương đại nhân nói đúng lắm, bọn tiểu nhân cũng thường buồn bực lắm, Đặng đại nhân ăn ngon ngủ ngon như thế mà sao trong nháy mắt có thể phá được án rồi.”

Vương Nghiên hừ lạnh một tiếng, mang theo đám bộ khoái phất tay áo rời đi.

Tiểu môn lại nhìn theo bóng dáng bọn họ rồi đi vào trong.

Một lát sau, hộ vệ bẩm báo lại Đặng Tự: “Đại nhân dự đoán không sai, tên Vương Nghiên kia lại đến rồi. Đã bị đuổi đi ở cửa trước rồi, nhưng chỉ sợ hắn sẽ không dừng lại.”

Đặng Tự cười khà khà nói: “Kệ hắn đi, tên tiểu tử này, trên đầu hắn còn có một lão Châu, muốn đấu với bản tự hãy còn sớm đấy. Chuyện trước kia cũng không muốn so đo với hắn làm chi.”

Thị vệ trưởng xoa tay cười nói: “Đúng vậy, lần nào đó không phải Hình bộ bọn họ sơ suất khiến Đại lý tự chúng ta phải thay họ sửa chữa sao, đều do đại nhân phúc hậu nếu không thì đã mạnh tay khiến Ngự sử đài làm bọn chúng sụp đổ rồi!”

Đặng Tự rờ rờ bộ râu: “Ai, lão Châu cũng là một người nhân hậu, nể mặt ông ấy, bản tự cũng không thể không giúp một chút.”

Lão tiểu tử Bốc Nhất Phạm cũng là loại để cho đám người dưới trướng ông ta bắt chẹt gây khó dễ với Lan Giác, nào dám động đến con trai của Vương Cần.

“Vương tiểu tử làm việc có hơi ngang ngược một chút nhưng là người làm việc thực tế.”

Vương Nghiên xem hồ sơ hết một đêm, đến ngày hôm sau thì đi tìm Đào Châu Phong. Vụ án này do Hình bộ phát hiện ra trước tiên. Lan Giác trúng độc, mấy kẻ nghi phạm, chứng cứ trọng yếu đều do Hình bộ điều tra ra trước cả, Đại lý tự chỉ việc tiếp nhận, manh mối còn thiếu sót, mạch suy nghĩ không ăn khớp với nguyên do, mong suy xét cho hai bộ cùng hợp tác xử án, tam ty hội thẩm.

Đào Châu Phong nói vụ án này vô cùng quan trọng, nhưng việc các ty bộ hợp tác với cũng quan trọng không kém. Đặng Tự trước nay làm việc rất cẩn thận chặt chẽ, vụ án này nhất định đã được hoàng thượng gật đầu, hơn nữa những liên can hệ trọng mới nãy đã được chuyển giao đi rồi. Cho dù có như thế đi nữa, thì dựa vào sự hợp tác và tình cảm giữa các ty bộ trong triều đình cũng chỉ tạo nên một đống bùn nhão mà thôi.

Vương Nghiên ráng nhịn dữ lắm mới giữ được dáng vẻ đang lắng nghe, không hất tung cái bàn trước mặt Đào Châu Phong lên. Đợi Đào Châu Phong nói xong mới đáp: “Lan Thị lang trúng độc đợi chữa trị, thái y bó tay bất lực, bắt được hung thủ mới có thể tìm ra thuốc giải độc, tính mạng quan trọng, không thể cứ lần lữa mãi được! Rõ ràng Đại lý tự điều tra sai hướng rồi.”

Đào Châu Phong kinh ngạc nói: “Ố?”

Vương Nghiên mặt không biểu tình nói: “Theo những gì thuộc hạ biết, mấy ngày nay Đặng đại nhân cứ thẩm tra rồi lại thẩm tra, đều chỉ thẩm tra tên Trần Trù kia. Nhưng hạ quan cho rằng, cô gái bên cạnh Trần Trù mới đáng nghi hơn, dốc hết sức thẩm tra nhất định có thể đào ra điểm mấu chốt.”

Đào Châu Phong có chút trầm ngâm: “Bản bộ đường sẽ lập tức đem ý kiến của ngươi nói cho Đặng đại nhân biết.” Rồi tiếp tục vui mừng nhìn Vương Nghiên, “Vương Thị lang, ngài xem, đây mới chính là sự hợp tác giữa các ty bộ. Cần gì mấy thứ hình thức chứ? Ta tin ngài đã lĩnh hội được điều này rồi.”

Trong lòng Vương Nghiên sớm đã đem Đào Châu Phong băm thành thịt viên, rồi chém hàng tỉ tỉ nhát dao, y miễn cưỡng nói: “Hạ quan thụ giáo.” Rồi sải bước ra ngoài.

Thuộc hạ bên ngoài nhìn thấy sắc mặt y không tốt cũng không dám lại gần, chỉ có Khổng lang trung do dự mấy lần, rồi hùng hồn tiến lại: “Đại nhân…”

Vương Nghiên dừng phắt lại, xoay nghiêng lại, Khổng lang trung thụt lùi hai bước, cúi đầu: “Bẩm, bẩm đại nhân, Lan đại nhân đã tỉnh rồi…”

Tại sao? Tại sao? Tại sao chứ?

Trần Trù co rúc lại trong phòng giam tối thui, cảm thấy tim mình chừng như đã chìm xuống một chỗ còn tối tăm chật hẹp hơn nữa.

Một kẻ đã chết đến đưa cho gã một đống đồ vào một buổi sáng sớm trời đổ tuyết to, nói là do Trương Bình gửi đến.

Nhưng Trương Bình lại nói, không phải do hắn gửi.

Rốt cuộc là tại sao?

Trần Trù đột nhiên sực nhớ ra, sau khi rời khỏi Nghi Bình, trên đường đi có hàng loạt chuyện…

Ma quỷ trong quán trọ, áo lông cừu, ngôi miếu đổ nát đó.

Còn cả giấc mơ kia nữa, trong giấc mơ gã bị một thứ gì đó có lông lá xồm xoàm đè lên người, hai mắt màu xanh lục, cái lưỡi ướt sũng…

Quỷ…

Chẳng. Lẽ. Mình. Thật. Sự. Bị. quỷ. Ám. Rồi. Ư?

Mẹ ơi! Sao lại là mình? Sao lúc nào cũng là mình thế hả?

Trần Trù ôm đầu, một ý nghĩ lướt qua đầu gã, nhưng gã vẫn chưa kịp bắt lấy thì cửa phòng lao lại mở ra. Vài lính ngục cầm gông xiềng bước vào, không nói một lời liền xích gã rồi trùm bao bố lên đầu, dẫn ra ngoài.

Vẫn là gian thạch thất lớn đó, Ly Quán cũng bị dẫn tới. Trần Trù vừa mới tính bò về phía cô thì cửa lao lại lần nữa mở ra, một thân ảnh quen thuộc cùng vài thị vệ bước vào.

Trần Trù dụi mắt thật mạnh. Không sai, là Trương Bình!

Trương Bình!!

“Trương huynh! Trương huynh!” Đầu lưỡi Trần Trù quíu lại rồi, “Huynh, cuối cùng huynh cũng đến rồi! Huynh mau nói với bọn họ…”

Đúng rồi, nói cái gì đây?

“Bức thư đó, rồi đồ gửi đến chỗ của tôi, rốt cuộc là sao hả?”

Trương Bình bước đến trước mặt Trần Trù, một thân quan phục Huyện thừa toát ra hàn ý, đôi mày nhíu chặt, thần sắc đông cứng, ánh mắt nhìn Trần Trù vô cùng phức tạp.

“Trần huynh, tôi chưa từng viết thư nào cả, cũng không gửi đồ gì cho huynh.”

Cái này…

Trần Trù sửng sốt, thái độ của Trương Bình hình như có chút lạnh lùng, không giống Trương Bình mà gã quen biết trước kia.

“Rõ ràng đó là chữ của huynh mà! Rõ ràng…”

Lại một trận ầm ĩ vang lên, đám thị vệ vây quanh Đặng Tự bước vào.

Trương Bình quay người, lưng đối diện với Trần Trù, hành lễ với Đặng Tự, Đặng Tự vẫn ngồi xuống cái ghế kia.

“Tốt, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, có thể cùng nghi phạm Trần sinh đối chứng rồi. Thư và đồ có phải do ngươi phái người gửi đi không?”

Trương Bình vẫn quay lưng về phía Trần Trù, trả lời ngắn gọn: “Hạ quan chưa từng gửi thư và đồ gì cả.”

“Nhưng bản tự đã xem qua bức thư kia, đúng là bút tích của ngươi.”

Đặng Tự phất tay một cái, thị vệ đứng bên cạnh lập tức đem bức thư trong khay đến trước mặt Trương Bình.

Trương Bình cầm lấy bức thư, cẩn thận xem qua: “Đại nhân, chữ viết trong bức thư này quả thực rất giống chữ của hạ quan nhưng hoàn toàn không phải do hạ quan viết.”

Đặng Tự nhướng mày: “Chứng minh thế nào?”

Trương Bình đáp: “Chữ viết nhìn thì thấy rất giống, hạ quan có thể viết vài chữ để so sánh. Lực độ của nét mác vẫn có chút khác biệt. Ngoài ra, mấy câu rườm rà trong thư như là ‘Quân Sách huynh, rét đậm hàn trọng, phải nhớ mặc thêm áo, chú ý giữ gìn sức khoẻ’ hạ quan không viết được. Hạ quan thường gọi Trần Trù là Trần huynh, không gọi tự của y.”

Đặng Tự lại nhướng nhướng mày: “Xưng tự không phải càng thêm thân thiết sao, câu này bản tự thấy đã quá đơn giản rồi, nếu là ngươi, ngươi sẽ viết thế nào?”

Trương Bình đáp: “Trần huynh, trời lạnh, nhớ giữ ấm, giữ gìn sức khoẻ.”

Đặng Tự hỏi: “Bản tự hỏi thêm một câu, ngươi có mấy người bạn?”

Trương Bình đáp: “Nếu tính bạn tốt, chỉ có một mình Trần huynh.”

Đặng Tự liếc nhìn Trần Trù: “Xem ra, phẩm cách khí lượng của ngươi quả không tồi nhỉ.”

Trần Trù vội vàng gật đầu: “Đại nhân, học trò đúng là dân lương thiện mà!”

Tầm mắt của Đặng Tự lại chuyển về hướng Trương Bình: “Nếu thư không phải do ngươi viết, đồ không phải do ngươi gửi, tại sao lại có kẻ mạo danh thay thế gửi mấy thứ này cho Trần sinh?”

Trương Bình đáp: “Hạ quan không biết.”

Đặng Tự lại hỏi: “Ngươi cảm thấy lời của Trần sinh có đáng tin không?”

Trần Trù nín thở chờ đợi.

Trương Bình vẫn quay lưng về phía gã, khẽ cúi người: “Hạ quan không biết.”

Trong tim, trước mắt Trần Trù là một mảng trắng xoá lạnh lẽo. Thân ảnh của người đang quay lưng lại với gã kia sao mà xa lạ vô cùng.

Thanh âm của Đặng Tự lại vang lên: “Ngươi không biết là ý gì?”

“Thư không phải do hạ quan viết, đồ không phải do hạ quan gửi, đại nhân nên thẩm vấn Trần Trù.”

Ha…

Ha ha ha…

Trương Bình, Trương Bình, đây là lời mà huynh muốn nói ư?

Trần Trù đột nhiên phát hiện gã chẳng còn cảm giác gì nữa cả, phía dưới ngực trái không đau cũng chẳng ngứa, tựa như chẳng có gì.

“Trương đại nhân.” Giọng mềm mại của nữ giới vang lên, Ly Quán ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Trương Bình, “Ngài nói câu này liệu có còn lương tâm không. Trần lang đã xem ngài là người bạn tốt nhất, ngài lại có thể trơ mắt nhìn huynh ấy bị oan ư?”

Trương Bình quay người lại, mặt vô biểu tình nói: “Ta chỉ nói sự thật.”

Đặng Tự lần lượt nhìn ba người bọn họ, đứng dậy: “Thế này vậy, bản tự đi ra ngoài một lát. Ba người các ngươi nói chuỵên đi, nếu bất thình lình có chuyện gì cần báo thì ra ngoài cửa gọi thị vệ.”

Thế là dẫn theo đám thị vệ đi ra ngoài, trong thạch thất chỉ còn lại ba người là Trương Bình, Trần Trù và Ly Quán.

Ánh lửa trên tường phát ra tiếng tanh tách, bóng của Trương Bình hắt lên tường khẽ lay động. Hắn không nói gì cả, rồi tiến hai bước về phía Trần Trù, Trần Trù cười lạnh, xoay người lại nói: “Trương đại nhân, thảo dân và ngài chẳng có gì để nói cả, mời đại nhân mau rời khỏi đây đi, để tránh ngài nhiễm phải xú khí của thảo dân, rồi vướng vào vụ án này nữa.”

Trương Bình nhíu mày nhìn gã, Trần Trù không nói gì nữa, vẫn ngồi quay lưng lại với hắn.

Trương Bình đứng nhìn lưng gã hồi lâu rồi im lặng xoay người đi ra phía cửa. Ly Quán đột nhiên bổ tới, nắm chặt lấy tay áo của Trương Bình: “Trương đại nhân, Trần lang chỉ là nói trong lúc tức giận thôi. Trương đại nhân phải là người biết rõ ngọn nguồn chuyện này nhất, rõ ràng có người mạo danh Trương đại nhân ngài viết thư hại người, Trần lang chỉ bị lợi dụng thôi! Trương đại nhân chẳng lẽ ngài không nghĩ ra được người nào hay chuyện nào đáng nghi ư? Người có thể cứu Trần lang chỉ có ngài mà thôi. Cầu xin ngài như vì bản thân mình…”

“Ly Quán!” Trần Trù gào lên, “Đừng cầu xin hắn! Trần Trù ta hiểu rõ rồi, không cần phải cầu xin bất cứ ai đến làm chứng cả! Cho dù có làm quỷ chết oan cũng là số mệnh của ta, không liên quan gì đến ai cả!”

Ly Quán mặt đầy nước mắt, từ từ thả tay áo của Trương Bình ra: “Trần lang…”

Trần Trù lại cứng giọng nói: “Nếu như trong lòng muội còn có ta thì đừng cầu xin hắn!”

Ly Quán khóc không thành tiếng.

Trần Trù vẫn ngồi quay lưng lại: “Trương đại nhân, chuyện này không liên quan gì đến Ly Quán cả. Ngài nên biết rõ, kẻ làm giả thư, bất luận là vì mục đích gì đều chỉ muốn vu oan tôi hoặc ngài mưu hại Lan đại nhân. Nếu như ngài vẫn còn chút tình nghĩa ngày xưa thì đừng để chuyện này liên luỵ đến cô ấy.”

Trương Bình đáp: “Vụ án này sẽ được xét xử công bằng, điều tra rõ ngọn ngành, mọi thứ sẽ tự khắc sáng tỏ.” Rồi xoay người đi ra khỏi phòng đá.

Lan Giác tỉnh lại rồi, tỉnh lại không lâu sau thì Vương Nghiên đã chạy đến Lan phủ.

Những người xung quanh Lan Giác đều đi ra ngoài, y chỉ nói chuyện với mình Vương Nghiên hồi lâu. Sau khi Vương Nghiên ra khỏi phòng, thần sắc vô cùng âm u, trong lòng mọi người ở Lan phủ đều lạnh đi một phần.

Tình hình của lão gia không tốt, chẳng lẽ đã phó thác chuyện hậu sự cho Vương Thị lang rồi sao?

Lan Huy chạy xộc vào phòng của Lan Giác, sống chết bám vào thành giường, vùi đầu vào trong chăn. Lan Giác xoa lớp chăn trên đầu nó bảo: “Ngoan, cha sẽ không bỏ con đâu, yên tâm đi.” Rồi sai đám người Ngô Sĩ Hân dắt Lan Huy ra ngoài.

Tiếng khóc của Lan Huy xa dần, Lan Giác dựa vào gối, phất tay: “Thay đồ cho ta.”

Đám người đứng canh ở trước giường đều cứng đờ, sau đó nhũn cả chân rồi quỳ sụp xuống đất.

“Lão gia…”

“Hu hu…lão gia…”

“Lão gia, thái y nói nhất định sẽ khoẻ lại mà…”

“Lão gia là người hiền lành, nhất định có ông trời phù hộ…nhất định sẽ có cơ xoay chuyển…hu hu…”

Lan Giác bất đắc dĩ phải ngồi thẳng dậy một chút: “Đừng khóc nữa, ta không chết nổi đâu. Khụ khụ…mau thay đồ cho ta, mời Ngự sử Lưu Tri Hội đại nhân đến phủ một chuyến, nói ta có chuyện cực kỳ quan trọng muốn thông báo.”

Ly Quán bất lực nhìn bóng lưng rời khi của Trương Bình: “Trương đại nhân!”

Trần Trù nói: “Ly Quán, đừng kêu nữa, chuyện này muội đừng can dự vào, nghe lời ta đi.”

Ly Quán khóc không ra tiếng nói: “Trần lang…huynh đừng như thế…Ly Quán và huynh cùng sống cùng chết…tuyệt không chia lìa…”

Trần Trù bò về phía cô: “Ly Quán, muội đừng ngốc như thế. Trên thế gian này người tốt nhiều lắm, muội…muội…”

Ly Quán cũng vươn tay về phía gã: “Trần lang…kiếp này của Ly Quán chỉ muốn ở cạnh huynh…”

Khi hai ngón tay của hai người sắp chạm vào nhau thì Ly Quán đột nhiên kêu lên một tiếng rồi té về phía sau. Trần Trù chưa kịp sửng sốt thì bị một lực đạo ném về sau. Vài cái bóng đen từ trên đỉnh đầu đánh xuống, bổ nhào về phía Ly Quán, tựa như ánh chớp phong bế vài huyệt đạo của cô, rồi nhét vải vào miệng cô.

Đặng Tự đẩy cửa bước vào, cùng với Trương Bình đi đến chỗ Ly  Quán.

Thị vệ huyền y tóm chặt lấy cánh tay của cô, mở bàn tay cô ra, từ những kẽ ngón tay lòi ra hai cây ngân châm nhỏ xíu.

Trần Trù há hốc miệng, mở to mắt, hoàn toàn biến thành một con cóc bằng đá.

Đặng Tự nheo mắt nhìn hai cây ngân châm: “Đúng là một người vợ độc ác!” Rồi liếc sang Trần Trù, “Tiểu tử, suýt chút nữa ngươi đi chầu trời rồi, có biết không hả?”

Một bước, hai bước, ba bước.

Từ xa đến gần, không nhanh không chậm.

Lan Giác khép hai mắt lại, nghe tiếng bước chân tiến vào phòng, phất tay ra lệnh cho những người xung quanh lui ra.

Sau đó là tiếng cửa khép lại, mùi thuốc tràn ngập khắp phòng, một bề yên tĩnh.

“Lan đại nhân, nghe nói ngài bị kẻ khác ám toán, đã khoẻ lên chưa?”

Lan Giác mở hai mắt ra nhìn người trước mặt.

“Lưu đại nhân, đã phiền tôn giá đến tệ phủ, tha lỗi cho sự đường đột này. Lan mỗ cảm thấy, có lẽ Lưu đại nhân rất muốn nhìn thấy bộ dạng của Lan mỗ vào giờ phút này.”

Trong nét nghiêm nghị của Lưu Tri Hội mang theo sự quan tâm lo lắng: “Nghe nói Lan đại nhân bị trúng độc, Lưu mỗ ngạc nhiên và đau xót vô cùng, nhưng sợ mạo muội đến lại quấy rầy Lan đại nhân nghỉ ngơi nên mới chưa đến thăm.”

Lan Giác cười nói: “Được rồi Lưu đại nhân. Đã đến nước này rồi, tôi và ngài đừng làm bộ làm tịch nữa. Tôi biết, độc là do ngài hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện