Trường Phong Độ
Chương 13: Đại công tử phải sửa tính lại
Liễu Ngọc Như im lặng nghe Giang Nhu nói. Giang Nhu kiên nhẫn chờ nàng, một lúc lâu sau bà nghe nàng lên tiếng, “Lúc ngài mới gả cho Cố lão gia thì thế nào?”
“Ông ấy à?” Giang Nhu cười khẽ, “Khi đó cũng khốn nạn cực kỳ, nuôi ngoại thất bên ngoài, kết hôn được ba năm thì nạp vài thiếp thất.”
Mí mắt Liễu Ngọc Như giật giật, Giang Nhu nói tiếp, “Chuyện đấy cũng bình thường nhưng lúc đó ta còn trẻ, ta thích ông ấy nên trong lòng khó chịu, ngày ngày ầm ĩ với ông ấy. Sau này trải qua nhiều chuyện, hai người ngồi chung thuyền bao năm, rốt cuộc cũng tới được ngày hôm nay. Ông ấy tu tâm dưỡng tính, thiếp thất sống ở hậu viện. Họ đều là người đáng thương nên mới để họ sống trong viện, nếu tìm được người phù hợp sẽ đưa họ một số tiền rồi gả đi.”
“À, ta không bắt con học theo ta.” Giang Nhu chợt nhớ đây là thời điểm nhạy cảm của cô nương này, bà vội bảo, “Cuộc sống của ta không phải quá trôi chảy, ta chỉ thuận miệng nói thôi.”
Giang Nhu kể chút chuyện xưa, thấy cảm xúc Liễu Ngọc Như đã ổn định bà liền để nàng nghỉ ngơi rồi đứng dậy. Trước khi đi, bà hỏi, “Có cần ta mang Cửu Tư về không?”
Liễu Ngọc Như hé miệng, rốt cuộc nàng đáp, “Thôi…”
Nếu bắt hắn về thì sợ Cố Cửu Tư và nàng sẽ không còn đường lui.
Giang Nhu mỉm cười, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho khỏe rồi xoay người rời đi.
Chờ Giang Nhu đi khuất, Liễu Ngọc Như ngơ ngác ngồi trong phòng không nói một lời.
Ấn Hồng bước vào, thấp giọng gọi, “Tiểu thư…”
Liễu Ngọc Như giơ tay cắt ngang lời Ấn Hồng, nàng nhẹ nhàng nói, “Để ta suy nghĩ một chút.”
Ấn Hồng không dám mở miệng. Nàng ấy thấy Liễu Ngọc Như đứng lên, chậm rãi đi tới bên bàn cờ đặt trên bàn.
Nàng vốn dĩ hiếm khi chơi cờ. Mẫu thân tuy không ép buộc nhưng vẫn nghĩ nữ nhi nên chú trọng việc thêu thùa. Nhưng vì nghe nói Diệp Thế An đam mê đánh cờ, nàng mới nghiêm túc học. Vào giây phút này nàng cần phải làm gì đó để ổn định tinh thần nên mới ngồi xuống trước bàn cờ.
Vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn chẳng nhìn ra điểm khác thường. Ấn Hồng không dám quấy rầy mà để nàng ngồi trong yên tĩnh.
Nàng ấy nhớ rõ lần đầu tiên Liễu Ngọc Như khoác lên dáng vẻ này là năm Trương Nguyệt Nhi mới vào phủ. Bà ta muốn nàng với Tô Uyển dọn ra chủ viện, nàng khóc lóc ầm ĩ với Liễu Tuyên, kết quả lại bị Liễu Tuyên đánh một bạt tai đuổi về. Ngày ấy nàng cũng thế này, không nói một lời rồi nhốt mình trong phòng. Đến khi xuất hiện lại, nàng ngọt ngào kêu Trương Nguyệt Nhi là di nương; từ đó, nàng biết tiến biết lùi, biết ăn nói hơn. Nhưng Ấn Hồng nhớ rõ trước ngày hôm ấy, Liễu Ngọc Như là một nha đầu quậy phá, thích leo cây, thích bắn cung, sẽ ra mặt che chở Tô Uyển mỗi khi bà cãi nhau với Liễu Tuyên.
Nàng ấy không biết Liễu Ngọc Như định làm gì, nhưng nàng ấy biết rõ Liễu Ngọc Như nhất định sẽ chọn ra con đường tốt nhất để đi.
Liễu Ngọc Như ngồi trước bàn cờ, nàng vân vê quân cờ, chơi ván cờ một người. Khi đặt quân cờ xuống, nàng dường như cảm thấy mình vừa được thanh tẩy bởi cơn mưa lớn, sau đó được nhào nặn trong lửa nóng của dung nham, xương cốt được nghiền thành tro, và một con người mới chào đời.
Trong cuộc đời này, năng lực của một người chưa bao giờ được đo lường bởi sự thông minh trong hoàn cảnh thuận lợi. Nó được đo bởi chính sự cứng cỏi trong nghịch cảnh.
Nàng lẳng lặng cầm quân cờ, chậm rãi suy nghĩ.
Nàng tự biết mọi mặt của bản thân đều không nổi bật, nhưng chỉ riêng sự cứng cỏi thì lại hơn người thường một chút.
Nàng có thể nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhanh chóng học tập thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.
Giống như năm Trương Nguyệt Nhi vào Liễu gia, nàng có thể lập tức từ đại tiểu thư thành một tiểu thư bình thường. Nàng che giấu ý đồ thù địch với Trương Nguyệt Nhi, lấy lòng bà ta để nhận được sự trìu mến từ Liễu Tuyên lẫn Trương Nguyệt Nhi.
Nàng học từ Trương Nguyệt Nhi cách làm người ta thích mình; nàng học ở Diệp gia cách trở thành một khuê tú được người người tán thưởng.
Nàng sở hữu năng lực học tập thượng thừa. Hôm nay gặp được Giang Nhu, đây là dạng nữ nhân nàng chưa từng gặp qua. Trong đầu nàng bắt đầu phân tích nữ nhân này, nghiêm túc xem xét lý luận của bà.
Nàng nhìn thế giới này bằng con mắt của Giang Nhu.
Bà gả cho nam nhân mình chưa hẳn là thích. Nam nhân này còn tệ hơn Cố Cửu Tư, vì ông phong lưu nên thiếp thất rất nhiều. Song bà không bỏ cuộc, tính toán từng bước một khiến nam nhân này hiện tại là trượng phu tốt, một đời một kiếp chỉ hai người ở bên nhau.
Nghe nói hồi xưa Cố lão gia cũng không giàu có, thậm chí tính ông còn hơi phóng đãng. Nhưng bây giờ lại mạnh vì gạo bạo vì tiền, hẳn là có công lao của Giang Nhu.
Bà dùng số tiền lớn để hạ sính, thay nhi tử bảo bối đón dâu. Bà còn lập mưu giúp nhi tức tranh giành của hồi môn. Kết quả nhi tức chẳng những oán hận gia đình bà còn vô phép tắc, nói chuyện vô lễ với bà. Song bà không tức giận mà đứng từ góc nhìn của đối phương để khuyên giải, vạch ra một kế hoạch tốt cho tất cả mọi người.
Hôm nay nàng cư xử như vậy thì nếu là nhà khác sở hữu quyền thế như Cố gia sẽ có rất nhiều biện pháp tra tấn nàng; nhốt lại trừng phạt hay hưu nàng. Nhưng Giang Nhu lại có thể hiểu cho tâm tình nàng, hành xử vừa lý trí lại tình cảm, chờ đợi nàng tình nguyện sống ở Cố gia.
Liễu Ngọc Như thở dài.
Đứng trên cao nhưng không ngạo mạn, tự hạ mình cũng chẳng thấy thấp kém.
Nàng hiếm khi gặp người mang tấm lòng như vậy.
Nhưng chung quy vẫn là lực bất tòng tâm. Nàng hiểu đạo lý song lại khó kiềm chế cảm xúc.
Tuy nhiên nàng hiểu rõ, phần cảm xúc này không thể tiếp diễn. Một lần phát điên chưa đủ nghiêm trọng, điều đáng sợ là cảm xúc tiêu cực vẫn lảng vảng trong lòng, dẫn đến liên tục mắc sai lầm.
Vì thế nàng im lặng ngồi trước bàn cờ, tay không ngừng đặt cờ xuống.
Sau đấy nàng bảo Ấn Hồng gọi những người chăm sóc Cố Cửu Tư đến, để họ tỉ mỉ kể nàng nghe về quá khứ của hắn.
Quá trình lớn lên của hắn, hắn đã làm gì, tính tình ra sao, sở thích thế nào.
Nàng để họ nói còn mình chỉ lẳng lặng nghe, những quân cờ trắng đen cứ luân phiên xuất trận. Giữa tiếng quân cờ được đặt xuống, trong đầu nàng chậm rãi phác họa quá khứ lẫn tương lai của Cố Cửu Tư.
Nàng đại khái có thể nắm bắt được con người này.
Đáy lòng của hắn mềm mỏng lại thiện lương, thích chó mèo nên thường mang thức ăn cho chó mèo hoang ven đường.
Hắn có tính trách nhiệm cao. Thường ngày ồn ào nhưng hậu quả chỉ mình hắn gánh, hắn sợ nhất là liên lụy người vô tội.
Hắn vô cùng nghĩa khí, trước nay không tiếc mạng sống giúp đỡ huynh đệ của mình.
Hắn có giấc mộng trở thành đại hiệp để phiêu lưu giang hồ…
Hắn nghĩ ra rất nhiều cách trốn khỏi Cố phủ; đào lỗ chó, dùng thang leo tường, thậm chí tự mình tạo ra vô số công cụ leo tường. Hắn còn thích giấu tiền, hắn trữ ngân phiếu khắp phòng để phòng hờ cha mẹ dùng tiền tài khống chế hắn. Võ nghệ của hắn cực cao, ngay cả sư phụ hắn giờ cũng phải mang theo nhiều người mới đủ sức chế ngự hắn…
Liễu Ngọc Như tận lực tìm kiếm ưu điểm của hắn. Nàng muốn khách quan đánh giá nam nhân này; hắn thiện hay ác, là vô phương cứu chữa hay chẳng qua ngây thơ quá mức.
Thành hôn ngày thứ ba, những gì cần nghe nàng đều đã nghe xong. Ngọn lửa trong lòng nàng cũng đã bị dập tắt.
Nàng ngước mắt nhìn, nói câu đầu tiên trong suốt ba ngày.
“Đại công tử đang ở đâu?”
Nghe nàng hỏi, Ấn Hồng đầu tiên là ngẩn người sau mới hoàn hồn. Nàng ấy lắp bắp, “Để…để nô tỳ tìm người hỏi thăm.”
Liễu Ngọc Như gật đầu. Sau đấy nàng bảo Ấn Hồng chuẩn bị nước ấm rồi tắm gội, thay quần áo và trang điểm.
Khi nàng đang cài cây trâm cuối cùng lên tóc, người đi hỏi thăm tin tức quay trở lại cung kính báo, “Thiếu phu nhân, đại công tử hiện vẫn ở Xuân Phong Lâu.”
Liễu Ngọc Như chẳng hề ngạc nhiên. Trước kia Cố Cửu Tư từng một tháng chơi bời ở sòng bạc không về nhà, giờ hắn suốt ba ngày chưa rời Xuân Phong Lâu cũng chả có gì lạ.
Nàng gật đầu đứng dậy, rồi đi bái kiến Giang Nhu cùng Cố Lãng Hoa.
Giang Nhu và Cố Lãng Hoa nghe Liễu Ngọc Như tới, Cố Lãng Hoa sợ tới mức tay run run. Ông nuốt nước bọt, không đùa giỡn con vẹt cưng nữa mà quay đầu nói với Giang Nhu, “Mí mắt ta cứ giật mãi, cảm thấy có điềm chẳng lành.”
Giang Nhu lắc đầu thở dài, “Chuyện con cái thì chúng ta cứ lắng nghe, đừng vội quản.”
Chỉ trong chốc lát, Liễu Ngọc Như đã tới cửa. Giang Nhu cùng Cố Lãng Hoa ngồi phía trên, Liễu Ngọc Như kính cẩn hành lễ. Cố Lãng Hoa vội chạy tới đỡ nàng dậy rồi bảo, “Cố gia chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, con đừng quá khách khí.”
“Ngọc Như là vãn bối, vẫn cần tuân theo quy củ.”
Sắc mặt Liễu Ngọc Như bình thản, lớp trang điểm khiến thần thái nàng trông khỏe mạnh hơn nhiều. Nàng ngẩng đầu, nhã nhặn nói, “Lúc trước Ngọc Như ốm đau nên không tới kính trà, mong công công bà bà thứ lỗi.”
“Không phải lỗi của con.” Vừa nhắc chuyện này Cố Lãng Hoa liền bực bội, ông cau mày, “Đều do thằng nhãi Cửu Tư. Ngọc Như à, con gả vào đây mà chúng ta lại để con chịu ấm ức. Cửu Tư hồi nhỏ ốm yếu nên chúng ta chẳng dám nặng tay dạy dỗ, tới lúc nó lớn thì chả kịp nữa. Nhưng ta không nghĩ nó khốn nạn như vậy. Con cứ chờ ta lôi nó về, nhất định sẽ bắt nó xin lỗi con!”
“Công công cứ đùa,” Liễu Ngọc Như bình thản, không mừng rỡ cũng chẳng bất mãn vì lời của Cố Lãng Hoa. Giọng nàng rõ ràng, nhẹ nhàng, làm người nghe cũng bình tĩnh lại. Nàng chậm rãi nói, “Ngọc Như biết tính đại công tử vẫn luôn ngây thơ hồn nhiên như thế. Ngọc Như đã gả vào Cố gia thì là người của Cố gia. Đại công tử có thể sống tốt là đủ rồi; đại công tử thích ra ngoài chơi thì cứ để hắn đi.”
Nghe lời này, Giang Nhu và Cố Lãng Hoa bốn mắt nhìn nhau. Cố Lãng Hoa đã sợ càng sợ hơn.
Nếu Liễu Ngọc Như lửa giận bừng bừng thì ông sẽ không khiếp đảm như thế. Hiện tại nghe Liễu Ngọc Như nói thản nhiên vậy, trực giác mách bảo ông rằng thôi xong rồi.
Liễu Ngọc Như không biết suy nghĩ trong lòng Cố Lãng Hoa, nàng cung kính cúi đầu rồi tiếp tục nói, “Hôm nay Ngọc Như đến, thứ nhất là muốn chào hỏi công công bà bà, thứ hai là muốn tìm hiểu tình huống trong nhà, để xem về sau ở Cố gia có gì cần Ngọc Như chú ý không.”
“Cũng không có gì,” Cố Lãng Hoa cân nhắc đáp, “chỉ cần con và Cửu Tư chung sống hòa thuận. Lúc nhàn rỗi con có thể đốc thúc nó cố gắng thì tốt rồi.”
Nghe xong, Liễu Ngọc Như thầm suy tính. Nàng do dự mở miệng, “Ý công công là hy vọng đại công tử cần mẫn đọc sách? Người đã từng chia sẻ tâm tư của mình với đại công tử chưa?”
Liễu Ngọc Như chắc chắn Cố Lãng Hoa chưa từng đề cập. Nếu Cố Lãng Hoa sớm có suy nghĩ này, dựa theo năng lực của hai vợ chồng ông thì sao có thể dạy bảo Cố Cửu Tư thành kẻ như thế?
“Trước khác, nay khác.” Khác với Liễu Ngọc Như dự đoán, Cố Lãng Hoa không vòng vo mà thở dài nói thẳng, “Lúc trước chúng ta nghĩ chỉ cần nó sống vui vẻ cả đời là được nên không yêu cầu nó chăm chỉ đọc sách. Nhưng hiện tại thì khác, ta bây giờ hy vọng nó mai sau có chút bản lĩnh, dù trong nhà không bảo vệ được thì nó vẫn có thể bảo vệ chính mình.”
“Ý công công là trong nhà có biến cố sao?”
Ánh mắt Liễu Ngọc Như nhìn Giang Nhu mang theo nghi hoặc. Giang Nhu hiểu ý nàng, thẳng thắn trả lời, “Cố gia tuy là phú thương Dương Châu nhưng thật ra gốc gác ở Đông Đô, đệ đệ của ta nhậm chức Lại Bộ Thượng thư[1]. Hiện tại cục diện chính trị tại Đông Đô bất ổn, bệ hạ đã ba tháng không lên triều. Đệ đệ ta vốn muốn Cửu Tư đến Đông Đô, sau đó cho nó chức quan rồi tiến cử nó với công chúa điện hạ để mưu cầu tiền đồ. Chúng ta không muốn Cửu Tư dính vào những chuyện đó nên mới sốt ruột định hôn sự cho nó.”
Giang Nhu tuy không nói tường tận nhưng Liễu Ngọc Như lại biết rõ. Hoàng đế ba tháng không lên triều, trận chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng xảy ra. Cữu cữu của Cố Cửu Tư muốn củng cố địa vị nên định kết thân với công chúa. Có điều…
Liễu Ngọc Như nhíu mày. Hoàng đế không có nhiều con nối dõi, thái tử đã được định ra, nhìn thế nào cũng không thấy sẽ nảy sinh cuộc chiến đoạt đích. Cố gia đang sợ cái gì?
Liễu Ngọc Như suy tư, trong đầu nàng hiện lên giấc mộng kia–
“Sau khi Lương Vương mưu phản, Phạm Hiên mang binh đến Đông Đô…”
“Năm đó ỷ vào quan hệ họ hàng với Lương Vương mà hoành hành ngang ngược ở Dương Châu…”
Nàng rùng mình, lòng nặng như chì, giả bộ thuận miệng hỏi, “Không biết lập trường của cữu cữu ở Đông Đô là gì, có quan hệ với vị vương gia nào không?”
“Tất nhiên là đứng về phía thiên tử.” Giang Nhu nhấp ngụm trà, bình thản nói, “Quan hệ với hoàng thân quốc thích thì không nhưng ta có một chất nữ làm trắc phi của Lương Vương.”
Nghe câu trả lời này, tim Liễu Ngọc Như đập thình thịch.
Đây là lần thứ hai.
Đây là lần thứ hai chuyện trong mộng thành hiện thực! Đó là một giấc mộng thật sao? Tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?!
Liễu Ngọc Như kìm nén cảm xúc, nàng nâng chén trà lên, dùng động tác uống trà để mình có thêm thời gian tự suy xét.
Nếu giấc mộng kia là thật, Cố gia còn bao nhiêu thời gian? Nếu Cố gia sụp đổ, nàng làm thê tử của Cố Cửu Tư thì có thể chạy thoát không?!
Tay nàng đổ mồ hôi. Sau khi đặt chén trà xuống, nàng nói ra những lời đã chuẩn bị kỹ lưỡng, “Nếu hiện tại trong nhà có biến cố, tình hình không được như trước, đại công tử quả thật phải sửa tính lại.”
“Chưa nói vinh hoa phú quý cả đời hay thành anh hùng cái thế thì thân là nam nhi, ít nhất cần có chút bản lĩnh để sử dụng, công công bà bà thấy đúng không?”
Chú thích
[1] Lại Bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn. Thượng thư chính là người đứng đầu bộ.
“Ông ấy à?” Giang Nhu cười khẽ, “Khi đó cũng khốn nạn cực kỳ, nuôi ngoại thất bên ngoài, kết hôn được ba năm thì nạp vài thiếp thất.”
Mí mắt Liễu Ngọc Như giật giật, Giang Nhu nói tiếp, “Chuyện đấy cũng bình thường nhưng lúc đó ta còn trẻ, ta thích ông ấy nên trong lòng khó chịu, ngày ngày ầm ĩ với ông ấy. Sau này trải qua nhiều chuyện, hai người ngồi chung thuyền bao năm, rốt cuộc cũng tới được ngày hôm nay. Ông ấy tu tâm dưỡng tính, thiếp thất sống ở hậu viện. Họ đều là người đáng thương nên mới để họ sống trong viện, nếu tìm được người phù hợp sẽ đưa họ một số tiền rồi gả đi.”
“À, ta không bắt con học theo ta.” Giang Nhu chợt nhớ đây là thời điểm nhạy cảm của cô nương này, bà vội bảo, “Cuộc sống của ta không phải quá trôi chảy, ta chỉ thuận miệng nói thôi.”
Giang Nhu kể chút chuyện xưa, thấy cảm xúc Liễu Ngọc Như đã ổn định bà liền để nàng nghỉ ngơi rồi đứng dậy. Trước khi đi, bà hỏi, “Có cần ta mang Cửu Tư về không?”
Liễu Ngọc Như hé miệng, rốt cuộc nàng đáp, “Thôi…”
Nếu bắt hắn về thì sợ Cố Cửu Tư và nàng sẽ không còn đường lui.
Giang Nhu mỉm cười, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho khỏe rồi xoay người rời đi.
Chờ Giang Nhu đi khuất, Liễu Ngọc Như ngơ ngác ngồi trong phòng không nói một lời.
Ấn Hồng bước vào, thấp giọng gọi, “Tiểu thư…”
Liễu Ngọc Như giơ tay cắt ngang lời Ấn Hồng, nàng nhẹ nhàng nói, “Để ta suy nghĩ một chút.”
Ấn Hồng không dám mở miệng. Nàng ấy thấy Liễu Ngọc Như đứng lên, chậm rãi đi tới bên bàn cờ đặt trên bàn.
Nàng vốn dĩ hiếm khi chơi cờ. Mẫu thân tuy không ép buộc nhưng vẫn nghĩ nữ nhi nên chú trọng việc thêu thùa. Nhưng vì nghe nói Diệp Thế An đam mê đánh cờ, nàng mới nghiêm túc học. Vào giây phút này nàng cần phải làm gì đó để ổn định tinh thần nên mới ngồi xuống trước bàn cờ.
Vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn chẳng nhìn ra điểm khác thường. Ấn Hồng không dám quấy rầy mà để nàng ngồi trong yên tĩnh.
Nàng ấy nhớ rõ lần đầu tiên Liễu Ngọc Như khoác lên dáng vẻ này là năm Trương Nguyệt Nhi mới vào phủ. Bà ta muốn nàng với Tô Uyển dọn ra chủ viện, nàng khóc lóc ầm ĩ với Liễu Tuyên, kết quả lại bị Liễu Tuyên đánh một bạt tai đuổi về. Ngày ấy nàng cũng thế này, không nói một lời rồi nhốt mình trong phòng. Đến khi xuất hiện lại, nàng ngọt ngào kêu Trương Nguyệt Nhi là di nương; từ đó, nàng biết tiến biết lùi, biết ăn nói hơn. Nhưng Ấn Hồng nhớ rõ trước ngày hôm ấy, Liễu Ngọc Như là một nha đầu quậy phá, thích leo cây, thích bắn cung, sẽ ra mặt che chở Tô Uyển mỗi khi bà cãi nhau với Liễu Tuyên.
Nàng ấy không biết Liễu Ngọc Như định làm gì, nhưng nàng ấy biết rõ Liễu Ngọc Như nhất định sẽ chọn ra con đường tốt nhất để đi.
Liễu Ngọc Như ngồi trước bàn cờ, nàng vân vê quân cờ, chơi ván cờ một người. Khi đặt quân cờ xuống, nàng dường như cảm thấy mình vừa được thanh tẩy bởi cơn mưa lớn, sau đó được nhào nặn trong lửa nóng của dung nham, xương cốt được nghiền thành tro, và một con người mới chào đời.
Trong cuộc đời này, năng lực của một người chưa bao giờ được đo lường bởi sự thông minh trong hoàn cảnh thuận lợi. Nó được đo bởi chính sự cứng cỏi trong nghịch cảnh.
Nàng lẳng lặng cầm quân cờ, chậm rãi suy nghĩ.
Nàng tự biết mọi mặt của bản thân đều không nổi bật, nhưng chỉ riêng sự cứng cỏi thì lại hơn người thường một chút.
Nàng có thể nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhanh chóng học tập thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.
Giống như năm Trương Nguyệt Nhi vào Liễu gia, nàng có thể lập tức từ đại tiểu thư thành một tiểu thư bình thường. Nàng che giấu ý đồ thù địch với Trương Nguyệt Nhi, lấy lòng bà ta để nhận được sự trìu mến từ Liễu Tuyên lẫn Trương Nguyệt Nhi.
Nàng học từ Trương Nguyệt Nhi cách làm người ta thích mình; nàng học ở Diệp gia cách trở thành một khuê tú được người người tán thưởng.
Nàng sở hữu năng lực học tập thượng thừa. Hôm nay gặp được Giang Nhu, đây là dạng nữ nhân nàng chưa từng gặp qua. Trong đầu nàng bắt đầu phân tích nữ nhân này, nghiêm túc xem xét lý luận của bà.
Nàng nhìn thế giới này bằng con mắt của Giang Nhu.
Bà gả cho nam nhân mình chưa hẳn là thích. Nam nhân này còn tệ hơn Cố Cửu Tư, vì ông phong lưu nên thiếp thất rất nhiều. Song bà không bỏ cuộc, tính toán từng bước một khiến nam nhân này hiện tại là trượng phu tốt, một đời một kiếp chỉ hai người ở bên nhau.
Nghe nói hồi xưa Cố lão gia cũng không giàu có, thậm chí tính ông còn hơi phóng đãng. Nhưng bây giờ lại mạnh vì gạo bạo vì tiền, hẳn là có công lao của Giang Nhu.
Bà dùng số tiền lớn để hạ sính, thay nhi tử bảo bối đón dâu. Bà còn lập mưu giúp nhi tức tranh giành của hồi môn. Kết quả nhi tức chẳng những oán hận gia đình bà còn vô phép tắc, nói chuyện vô lễ với bà. Song bà không tức giận mà đứng từ góc nhìn của đối phương để khuyên giải, vạch ra một kế hoạch tốt cho tất cả mọi người.
Hôm nay nàng cư xử như vậy thì nếu là nhà khác sở hữu quyền thế như Cố gia sẽ có rất nhiều biện pháp tra tấn nàng; nhốt lại trừng phạt hay hưu nàng. Nhưng Giang Nhu lại có thể hiểu cho tâm tình nàng, hành xử vừa lý trí lại tình cảm, chờ đợi nàng tình nguyện sống ở Cố gia.
Liễu Ngọc Như thở dài.
Đứng trên cao nhưng không ngạo mạn, tự hạ mình cũng chẳng thấy thấp kém.
Nàng hiếm khi gặp người mang tấm lòng như vậy.
Nhưng chung quy vẫn là lực bất tòng tâm. Nàng hiểu đạo lý song lại khó kiềm chế cảm xúc.
Tuy nhiên nàng hiểu rõ, phần cảm xúc này không thể tiếp diễn. Một lần phát điên chưa đủ nghiêm trọng, điều đáng sợ là cảm xúc tiêu cực vẫn lảng vảng trong lòng, dẫn đến liên tục mắc sai lầm.
Vì thế nàng im lặng ngồi trước bàn cờ, tay không ngừng đặt cờ xuống.
Sau đấy nàng bảo Ấn Hồng gọi những người chăm sóc Cố Cửu Tư đến, để họ tỉ mỉ kể nàng nghe về quá khứ của hắn.
Quá trình lớn lên của hắn, hắn đã làm gì, tính tình ra sao, sở thích thế nào.
Nàng để họ nói còn mình chỉ lẳng lặng nghe, những quân cờ trắng đen cứ luân phiên xuất trận. Giữa tiếng quân cờ được đặt xuống, trong đầu nàng chậm rãi phác họa quá khứ lẫn tương lai của Cố Cửu Tư.
Nàng đại khái có thể nắm bắt được con người này.
Đáy lòng của hắn mềm mỏng lại thiện lương, thích chó mèo nên thường mang thức ăn cho chó mèo hoang ven đường.
Hắn có tính trách nhiệm cao. Thường ngày ồn ào nhưng hậu quả chỉ mình hắn gánh, hắn sợ nhất là liên lụy người vô tội.
Hắn vô cùng nghĩa khí, trước nay không tiếc mạng sống giúp đỡ huynh đệ của mình.
Hắn có giấc mộng trở thành đại hiệp để phiêu lưu giang hồ…
Hắn nghĩ ra rất nhiều cách trốn khỏi Cố phủ; đào lỗ chó, dùng thang leo tường, thậm chí tự mình tạo ra vô số công cụ leo tường. Hắn còn thích giấu tiền, hắn trữ ngân phiếu khắp phòng để phòng hờ cha mẹ dùng tiền tài khống chế hắn. Võ nghệ của hắn cực cao, ngay cả sư phụ hắn giờ cũng phải mang theo nhiều người mới đủ sức chế ngự hắn…
Liễu Ngọc Như tận lực tìm kiếm ưu điểm của hắn. Nàng muốn khách quan đánh giá nam nhân này; hắn thiện hay ác, là vô phương cứu chữa hay chẳng qua ngây thơ quá mức.
Thành hôn ngày thứ ba, những gì cần nghe nàng đều đã nghe xong. Ngọn lửa trong lòng nàng cũng đã bị dập tắt.
Nàng ngước mắt nhìn, nói câu đầu tiên trong suốt ba ngày.
“Đại công tử đang ở đâu?”
Nghe nàng hỏi, Ấn Hồng đầu tiên là ngẩn người sau mới hoàn hồn. Nàng ấy lắp bắp, “Để…để nô tỳ tìm người hỏi thăm.”
Liễu Ngọc Như gật đầu. Sau đấy nàng bảo Ấn Hồng chuẩn bị nước ấm rồi tắm gội, thay quần áo và trang điểm.
Khi nàng đang cài cây trâm cuối cùng lên tóc, người đi hỏi thăm tin tức quay trở lại cung kính báo, “Thiếu phu nhân, đại công tử hiện vẫn ở Xuân Phong Lâu.”
Liễu Ngọc Như chẳng hề ngạc nhiên. Trước kia Cố Cửu Tư từng một tháng chơi bời ở sòng bạc không về nhà, giờ hắn suốt ba ngày chưa rời Xuân Phong Lâu cũng chả có gì lạ.
Nàng gật đầu đứng dậy, rồi đi bái kiến Giang Nhu cùng Cố Lãng Hoa.
Giang Nhu và Cố Lãng Hoa nghe Liễu Ngọc Như tới, Cố Lãng Hoa sợ tới mức tay run run. Ông nuốt nước bọt, không đùa giỡn con vẹt cưng nữa mà quay đầu nói với Giang Nhu, “Mí mắt ta cứ giật mãi, cảm thấy có điềm chẳng lành.”
Giang Nhu lắc đầu thở dài, “Chuyện con cái thì chúng ta cứ lắng nghe, đừng vội quản.”
Chỉ trong chốc lát, Liễu Ngọc Như đã tới cửa. Giang Nhu cùng Cố Lãng Hoa ngồi phía trên, Liễu Ngọc Như kính cẩn hành lễ. Cố Lãng Hoa vội chạy tới đỡ nàng dậy rồi bảo, “Cố gia chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, con đừng quá khách khí.”
“Ngọc Như là vãn bối, vẫn cần tuân theo quy củ.”
Sắc mặt Liễu Ngọc Như bình thản, lớp trang điểm khiến thần thái nàng trông khỏe mạnh hơn nhiều. Nàng ngẩng đầu, nhã nhặn nói, “Lúc trước Ngọc Như ốm đau nên không tới kính trà, mong công công bà bà thứ lỗi.”
“Không phải lỗi của con.” Vừa nhắc chuyện này Cố Lãng Hoa liền bực bội, ông cau mày, “Đều do thằng nhãi Cửu Tư. Ngọc Như à, con gả vào đây mà chúng ta lại để con chịu ấm ức. Cửu Tư hồi nhỏ ốm yếu nên chúng ta chẳng dám nặng tay dạy dỗ, tới lúc nó lớn thì chả kịp nữa. Nhưng ta không nghĩ nó khốn nạn như vậy. Con cứ chờ ta lôi nó về, nhất định sẽ bắt nó xin lỗi con!”
“Công công cứ đùa,” Liễu Ngọc Như bình thản, không mừng rỡ cũng chẳng bất mãn vì lời của Cố Lãng Hoa. Giọng nàng rõ ràng, nhẹ nhàng, làm người nghe cũng bình tĩnh lại. Nàng chậm rãi nói, “Ngọc Như biết tính đại công tử vẫn luôn ngây thơ hồn nhiên như thế. Ngọc Như đã gả vào Cố gia thì là người của Cố gia. Đại công tử có thể sống tốt là đủ rồi; đại công tử thích ra ngoài chơi thì cứ để hắn đi.”
Nghe lời này, Giang Nhu và Cố Lãng Hoa bốn mắt nhìn nhau. Cố Lãng Hoa đã sợ càng sợ hơn.
Nếu Liễu Ngọc Như lửa giận bừng bừng thì ông sẽ không khiếp đảm như thế. Hiện tại nghe Liễu Ngọc Như nói thản nhiên vậy, trực giác mách bảo ông rằng thôi xong rồi.
Liễu Ngọc Như không biết suy nghĩ trong lòng Cố Lãng Hoa, nàng cung kính cúi đầu rồi tiếp tục nói, “Hôm nay Ngọc Như đến, thứ nhất là muốn chào hỏi công công bà bà, thứ hai là muốn tìm hiểu tình huống trong nhà, để xem về sau ở Cố gia có gì cần Ngọc Như chú ý không.”
“Cũng không có gì,” Cố Lãng Hoa cân nhắc đáp, “chỉ cần con và Cửu Tư chung sống hòa thuận. Lúc nhàn rỗi con có thể đốc thúc nó cố gắng thì tốt rồi.”
Nghe xong, Liễu Ngọc Như thầm suy tính. Nàng do dự mở miệng, “Ý công công là hy vọng đại công tử cần mẫn đọc sách? Người đã từng chia sẻ tâm tư của mình với đại công tử chưa?”
Liễu Ngọc Như chắc chắn Cố Lãng Hoa chưa từng đề cập. Nếu Cố Lãng Hoa sớm có suy nghĩ này, dựa theo năng lực của hai vợ chồng ông thì sao có thể dạy bảo Cố Cửu Tư thành kẻ như thế?
“Trước khác, nay khác.” Khác với Liễu Ngọc Như dự đoán, Cố Lãng Hoa không vòng vo mà thở dài nói thẳng, “Lúc trước chúng ta nghĩ chỉ cần nó sống vui vẻ cả đời là được nên không yêu cầu nó chăm chỉ đọc sách. Nhưng hiện tại thì khác, ta bây giờ hy vọng nó mai sau có chút bản lĩnh, dù trong nhà không bảo vệ được thì nó vẫn có thể bảo vệ chính mình.”
“Ý công công là trong nhà có biến cố sao?”
Ánh mắt Liễu Ngọc Như nhìn Giang Nhu mang theo nghi hoặc. Giang Nhu hiểu ý nàng, thẳng thắn trả lời, “Cố gia tuy là phú thương Dương Châu nhưng thật ra gốc gác ở Đông Đô, đệ đệ của ta nhậm chức Lại Bộ Thượng thư[1]. Hiện tại cục diện chính trị tại Đông Đô bất ổn, bệ hạ đã ba tháng không lên triều. Đệ đệ ta vốn muốn Cửu Tư đến Đông Đô, sau đó cho nó chức quan rồi tiến cử nó với công chúa điện hạ để mưu cầu tiền đồ. Chúng ta không muốn Cửu Tư dính vào những chuyện đó nên mới sốt ruột định hôn sự cho nó.”
Giang Nhu tuy không nói tường tận nhưng Liễu Ngọc Như lại biết rõ. Hoàng đế ba tháng không lên triều, trận chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng xảy ra. Cữu cữu của Cố Cửu Tư muốn củng cố địa vị nên định kết thân với công chúa. Có điều…
Liễu Ngọc Như nhíu mày. Hoàng đế không có nhiều con nối dõi, thái tử đã được định ra, nhìn thế nào cũng không thấy sẽ nảy sinh cuộc chiến đoạt đích. Cố gia đang sợ cái gì?
Liễu Ngọc Như suy tư, trong đầu nàng hiện lên giấc mộng kia–
“Sau khi Lương Vương mưu phản, Phạm Hiên mang binh đến Đông Đô…”
“Năm đó ỷ vào quan hệ họ hàng với Lương Vương mà hoành hành ngang ngược ở Dương Châu…”
Nàng rùng mình, lòng nặng như chì, giả bộ thuận miệng hỏi, “Không biết lập trường của cữu cữu ở Đông Đô là gì, có quan hệ với vị vương gia nào không?”
“Tất nhiên là đứng về phía thiên tử.” Giang Nhu nhấp ngụm trà, bình thản nói, “Quan hệ với hoàng thân quốc thích thì không nhưng ta có một chất nữ làm trắc phi của Lương Vương.”
Nghe câu trả lời này, tim Liễu Ngọc Như đập thình thịch.
Đây là lần thứ hai.
Đây là lần thứ hai chuyện trong mộng thành hiện thực! Đó là một giấc mộng thật sao? Tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?!
Liễu Ngọc Như kìm nén cảm xúc, nàng nâng chén trà lên, dùng động tác uống trà để mình có thêm thời gian tự suy xét.
Nếu giấc mộng kia là thật, Cố gia còn bao nhiêu thời gian? Nếu Cố gia sụp đổ, nàng làm thê tử của Cố Cửu Tư thì có thể chạy thoát không?!
Tay nàng đổ mồ hôi. Sau khi đặt chén trà xuống, nàng nói ra những lời đã chuẩn bị kỹ lưỡng, “Nếu hiện tại trong nhà có biến cố, tình hình không được như trước, đại công tử quả thật phải sửa tính lại.”
“Chưa nói vinh hoa phú quý cả đời hay thành anh hùng cái thế thì thân là nam nhi, ít nhất cần có chút bản lĩnh để sử dụng, công công bà bà thấy đúng không?”
Chú thích
[1] Lại Bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn. Thượng thư chính là người đứng đầu bộ.
Bình luận truyện