Chương 4: Man hoang đảo tự
Tiêu Thần từ rừng sâu bước ra, chăm chú nhìn về phía biển lớn vô tận, trong đầu nghĩ đến sự hung dữ đáng sợ của con vật to lớn đó trong lòng biển, đó đích xác là tuyệt thế hung thú!.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Tiêu Thần cảm giác thân thể đã tốt hơn trước rất nhiều, chỉ là không làm việc gì quá nặng, còn những việc bình thường thì không có gì đáng ngại. Hắn đứng trên bãi cát, tắm mình dưới ánh nắng ban mai, cả người bất động bắt đầu tụ tập thiên địa linh khí tu luyện đồ pháp thần bí trên bia đá cổ.
Ánh nắng chiếu rọi khắp người, hắn hô hấp bình ổn, từng tia sáng mờ nhỏ không thể nhìn thấy bằng mắt thường dũng mãnh dung nhập vào và vận chuyển rất nhanh trong thân thể hắn.
Tiêu Thần tu luyện tấm đồ hình này rất có thiên phận, từ nhỏ khi mới tu tập theo luyện khí đồ thần bí mạc trắc, một tòa điện phủ thần thánh to lớn đã bắt đầu chậm rãi mở cửa chờ đón hắn.
Theo tiết tấu hô hấp của Tiêu Thần, mỗi lần hít vào thì một đạo ánh nắng màu vàng tiến vào trong cơ thể xuyên qua máu thịt tiến nhập vào tạng phủ cùng với xương cốt, khiến cho toàn thân hắn đều ánh lên hào quang. Sau đó khi thở ra thì những nguyên khí không thuần chất từ tạng phủ cùng với gân cốt sau đó là máu thịt được bài trừ ra ngoài qua da.
Máu thịt được năng lượng thuần khiết không ngừng cải thiện, thể chất được cải biến từng ngày từng năm.
Bản chất của tu luyện là không ngừng phá bỏ sự bó buộc thân thể của con người, thực hiện không ngừng thăng hoa biến đổi bản thân. Tiêu Thần tin rằng, sớm muộn sẽ có một ngày, hắn có thể giống như những nhân vật danh chấn thiên cổ kia, phá vỡ khoảng cách của sự sinh tử, tiến nhập vào cảnh giới vĩnh sinh bất tử trong truyền thuyết.
Nước thủy triều sau khi rút đi còn lưu lại trên mặt cát mấy con sò, tôm, cua… còn có mấy con cá biển không ngừng giãy dụa. Những thứ này khiến cho bữa sáng của hắn trở lên vô cùng phong phú.
Một lát sau, trên đống lửa được đốt trong rừng, cạnh một nồi sò được nấu bằng nước dừa đang sôi sùng sục là mấy con cá nướng tỏa mùi thơm phưng phức.
Sau khi dùng xong bữa sáng thịnh soạn, Tiêu Thần quyết định thăm dò địa hình xung quanh, tìm một chỗ để có thể tạm thời trú ngụ.
Xuyên qua rừng dừa là khu rừng rậm rạp, nơi này tràn ngập sinh cơ, cây cối vô cùng phong phú, có đàn hương, ngô đồng, trám, gụ, keo… còn có cả những cây cổ thụ tán rợp trời.
Nơi đây là nơi trú ngụ tuyệt với của những loài chim chóc, khi Tiêu Thần tiến vào đã khiến cho lũ chim chóc kinh động, từ trong rừng hàng ngàn vạn con chim bay vụt lên, tiếng chim kêu vang vọng khắp rừng, lông chim rơi rụng đầy trời.
Trên mặt đất là từng tầng từng tầng phân chim, còn trên các cành cây nơi đâu cũng có tổ chim, trứng chim đứng ở đâu cũng có thể trông thấy được. Mỗi khi có một con chim non mở miệng đòi ăn, thì vô số chim trưởng thành không ngừng kêu vang.
Chỉ đến thật lâu sau khi hắn đã đi qua thì nơi này mới khôi phục lại được sự tĩnh lặng.
Đại khái là đi qua ba bốn khu rừng như vậy Tiêu Thần tiến vào trong khu rừng nguyên thủy, cổ thụ rậm rạp, dây leo khắp nơi, hung thú hoành hành.
"Ngao hống……"
Một con Kiếm Xỉ Hổ rống lên, nhe nanh lao về phía Tiêu Thần. Hắn liền tung chân ra đá văng con Kiếm Xỉ Hổ lăn lóc trên mặt đất.
Ngay sau đó, cách đó không xa truyền lại một tiếng thú hống, một con Song đầu bạo viên cao năm thước, thân thể to lớn, lớp lông đen rậm rạp, nhe nanh dữ tợn vọt tới.
Tiêu Thần không muốn chọc phải đám man thú kì dị, liền vội vàng xoay người chạy sâu vào trong rừng, để lại con Kiếm Xỉ Hổ cho con Song đầu bạo viên.
"Ngao hống……"
Tiếng Hổ hống lên đau đớn, Tiêu Thần vội vàng quay đầu lại nhìn, liền trông thấy được một cảnh tượng ghê rợn, Song đầu bạo viên đang xé tan con Kiếm Xỉ Hổ, lớp lông đen xì rậm rạp trên người nhuộm đầy máu.
Tiêu Thần lao đi như gió, hắn rất cẩn thận tránh né các loại man thú kì dị, không muốn đối đầu trực tiếp với chúng.
Càng vào sâu, Tiêu Thần càng trông thấy rất nhiều thần dị hung thú đã xuất hiện trong truyền thuyết. Hắn lại càng trông thấy rất nhiều cảnh hãi hùng, hán đã từng thấy một con Thần báo có cánh xé tan một con Voi lớn hai đầu; một con độc giác mãng xà khổng lồ nuốt gọn một con mãnh hổ ba đầu…
Chạy trong rừng rậm nguyên thủy vô tận, Tiêu Thần thường xuyên trông thấy những tàn cốt, có xương hổ, xương báo, xương voi… còn có rất nhiều bộ xương khổng lồ không biết tên, những khúc xương bảy tám thước, mấy chục thước vỡ vụn nằm lẩn khuất trong cỏ càng làm cho khung cảnh thêm âm u khủng bố. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenbathu.vn
"Hống……"
Một tiếng rống lớn đột nhiên truyền lại từ sâu trong dãy núi, âm thanh đinh tai nhức nhóc, xuyên kim phá thạch, vọng lên tận trời! Khiến cho muông thú trong rừng đại loạn.
Tiêu Thần cũng bị chấn động đến nỗi khí huyết dâng trào, toàn thân run rẩy, màng nhĩ ong ong.
Long khiếu trong truyềnn thuyết bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi!.
Tiếng rống này tuyệt đối không dưới tiếng gầm rống của thượng cổ hung thú Bát tí ác long. Rất khó tưởng tượng được, rốt cục là loại hung thú nào.
Tiêu Thần thầm kinh hãi, mới ở bên ngoài hòn đảo mà đã phát hiện ra hai đại hung thú, hòn đảo này đúng là vô cùng thần bí. Hiện tại hắn thương thế còn chưa bình phục vì thế không dám mạo hiểm tiến lên trước nữa, liền đi dọc theo đường cũ quay ra.
Cuối cùng, Tiêu Thần ở dải đất ngoài rìa hòn đảo tìm được một nơi thích hợp để dưỡng thương. Nơi này cách bãi biển khoảng hai ba dặm, gần sát nơi Bát tí ác long nghỉ ngơi vì vậy hung thú bình thường cũng không dám tiếp cận.
Tại đây có một cái hồ nhỏ trong xanh như ngọc xung quanh được cây cối rậm rạp bao quanh che đi cái nắng gắt của ánh mặt trời. Ngoài ra còn được bao phủ bởi rất nhiều hoa thơm cỏ lạ.
Gần đó còn có rất nhiều cây ăn quả, không chỉ có dừa, còn có chanh, vải… phát ra mùi quả chín dụ người.
Tiên Thần còn phát hiện ra một rừng trúc cách đó không xa, không muốn ảnh hưởng đến thương thế nên hắn cẩn thận vận dụng một chút nguyên khí dùng rìu đá chặt vài cây trúc về, rồi tìm một ít dây leo bền chắc. Sau đó dựng lên một căn nhà bằng trúc ngay bên cạnh hồ, rồi làm thêm một chiếc giường bằng trúc. Trong nhà lúc nào cũng thơm ngát mùi cỏ cây, cảm giác phi thường sảng khoái.
Không khí trên biển biến ảo khôn lường không thể nói trước được điều gì, bầu trời vốn trong xanh không một gợn mây, trong nháy mắt đã tối xầm lại, từng đám mây đen bay về ngập trời.
"Oanh long long"
Mây đân vần vũ, sấm chớp đì đùng, mưa rơi xối xả. Tiêu Thần thầm kêu măy mắn vì đã dựng xong căn nhà kịp thời, đưa mắt nhìn những hạt mưa bay bên ngoài, hán cảm thấy lâng lâng.
Sau khi tiến vào phá toái hư không Trường Sinh giới, hắn luôn nghĩ đến những nhân vật uy danh chấn động thiên cổ được lưu truyền tại nhân gian, liệu có một ngày nào đó có thể gặp được bọn họ không?
Độc Cô Cầu Bại, với thanh kiến trên tay ngạo ngễ thiên hạ, dọc ngang khắp chốn không có đối thủ…
Lí Tầm Hoan, tiểu lí phi đao vô thanh vô ảnh, đao toái hư không…
Sư Phi Huyên, băng thanh ngọc khiết, nhất đại thiên kiêu tiên tử…
Loan Loan, thông tuệ, linh động như tinh linh…
Bàng Ban, cái thế ma quân, uy nhiếp thiên cổ…
Lãng Phiên Vân, nhờ tình dụng kiếm, trượng kiếm nhập đạo…
Những cái tên uy chấn thiên cổ, liên tục hiện lên trong đầu Tiêu Thần, những người này đã sống mãi với trời đất, hắn tin rằng sau này nếu có cơ duyên, nói không chừng có thể gặp được bọn họ, điều này tuyệt đối không phải là mộng tưởng.
Bình luận truyện