Truy Đuổi - Cố Hàn Y

Quyển 1 - Chương 10: Bí mật



Edit: Huyết Mạc Hoàng.

(HMH: Hôm nay là ngày của số 10, wp tròn 10 người follow, TG bội luận chương 10, Truy đuổi chương 10 *tung bông* hoan hô cho bạn Mạc nào ^o^)

Có câu nói như thế nào nhỉ “Làm người khi không thể chống lại vân mệnh, ngươi chỉ có thể dũng cảm tiếp nhận”.

Cho nên Harry_Gryffindor_ Potter của chúng ta cực kỳ dũng cảm mà ngẩng đầu, nhìn thẳng Snape đang đen mặt, rồi mới rên rỉ một tiếng trong lòng.

Đối mặt với Snape quả nhiên là chuyện gay go nhất trên thế giới này.

“Potter, nếu cậu còn một chút đầu óc như đã nói, nên biết rằng nếu cậu tiếp tục ngồi dưới đất thì ta sẽ không thể không tăng thêm sản lượng dược cảm mạo vị hồ tiêu.”

“Cái gì?”

“Ta nói.” Snape hít một hơi “Potter tiên sinh, phiền ngài nâng cái mông cao quý của ngài lên khỏi cái sàn nhà của ta, hay ngài cần ta cho ngài một cái Wingardium Leviosa?”

“A, xin lỗi giáo sư.” Harry luống cuống chống người dậy, sau đó nói “Albus nói ”

“Cho cậu ở chỗ của ta đến khi khai giảng.”

“Ngài đã biết?”

“Albus sáng nay đã nói với ta rồi.” Snape cau mày nhìn Harry cả người đầy tro bụi, rồi mới nói “Phòng tắm ở chỗ nào chắc không cần ta nói cho cậu, quần áo… ”

“Ách, thực ra thưa giáo sư, tôi có thể đến chỗ Madam Malkin để lấy quần áo đã đặt trước, ngày đó vội vàng quá nên cũng chưa kịp lấy.” Harry nói.

“Ta biết rồi tiểu quỷ, cậu đi tắm, ta đi lấy quần áo giúp cậu, chỉ một lần này thôi, nhớ kỹ ta không phải là bảo mẫu của cậu!” Snape hung hăng nói xong liền xoay người rời đi.

Tiếp đó đôi tai nhạy bén của y nghe được lời Harry lầm bầm lầu bầu: “Tôi cũng không dám đem một Snape trở thành bảo mẫu.”

Cước bộ của Snape dừng lại một chút, thân hình hơi nghiêng nghiêng rồi lại vòng trở về. Áo chùng màu đen biến mất trong lò sưởi.

“Được rồi.” Thấy Snape dù nghe được lời nói của cậu cũng không hề động dung, Harry_ Khiêu khích thất bại_ Potter chỉ biết phẫn nộ đi đến phòng tắm.

Nhưng rồi khi cậu đi đến phòng tắm, cậu mới phát hiện bản thân đỏ mặt, nga~ không, thật sự, cho dù là thời điểm cậu sinh hoạt cá nhân thối nát nhất ở đời trước cũng không dễ dàng đỏ mặt như vậy a~.

Chẳng lẽ thân thể rút nhỏ thì ngay cả nhận thức ở phương diện này cũng rút nhỏ? Harry vẫy đũa phép đổ vào bồn tắm một lượng nước thích hợp, rồi mới ếm cho bản thân một thần chú trôi nổi và thần chú lông vũ để đảm bảo bản thân không bị chết đuối, sau đó dùng hai tay chống lên nhẹ nhàng rơi vào bồn tắm.

Chỗ tốt nhất của ma pháp, nằm trong bồn tắm Harry có chút đắc ý nghĩ.

Bồn tắm ấm áp vừa phải, nếu như người nọ ôm chặt mình thì cũng ấm như thế… (HMH: ẻm bắt đầu nhớ nha nhớ~~~)

Cảm giác nặng nề cuồn cuộn như vậy làm Harry dần rơi vào giấc mộng.

Trong mơ cảm giác khi người đó ôm cũng giống như thế, hơi thở vuốt ve trên môi, đôi môi của đối phương không giống chủ nhân nó lúc nào cũng buộc chặt, thậm chí còn có vài phần mềm mại.

Ngoài ra còn sự say mê khó có thể kháng cự khi ma sát với đường cong cơ thể lưu loát của đối phương, cảm giác tuyệt vời của việc chậm rãi gặm nhấm và liếm lên nó.

Khi Harry giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ thì mới đột nhiên ý thức được mình đang nghĩ cái gì.

Trời ạ, cậu cư nhiên lại có ý nghĩ dâm loạn với lão dơi già kia a~?!

Nhưng… Harry liếm liếm môi rồi không thể không thành thực mà thừa nhận rằng cảm giác kia quả thật rất tuyệt.

“Shit!” Cậu hung hăng mắng một câu, sau liền phát hiện nước trong bồn đã lạnh. Cậu bò ra khỏi bồn tắm, ếm cho mình một thần chú làm khô rồi mới thấy quần áo mới không biết khi nào đã được đặt trên ghế cạnh đó.

Được rồi, khả năng duy nhất chính là Snape đã vào đây.

Harry vừa mặc quần áo vừa âm thầm cầu nguyện đối phương không phát giác được giấc mơ của cậu.

Quần áo mới toanh mặc trên người tạo cảm giác vô cùng mềm mại, hình như được ếm các loại thần chú làm mềm dùng trong việc nhà, xem ra Madam Malkin là một người rất cẩn thận. (HMH: Chỗ này là những thần chú chuyên dùng để xử lý công việc trong nhà T_T, chả bik ed sao cho lưu loát chỗ này…mn góp ý nhé).

Harry vừa mặc vừa nghĩ, đây có lẽ là lần đầu tiên vào lúc cậu 11 tuổi được mặc quần áo mới ngoại trừ đồng phục đi học.

Cảm giác này không ngờ lại rất tốt.

Quần áo màu xanh lục, theo như lời Madam Malkin nói thì rất hợp với màu mắt của cậu, chất vải bông mềm mại và vừa vặn, ma pháp làm cho vải dệt có vẻ sáng bóng, vì thế Harry rốt cuộc cũng nhận ra cậu không cần phải lén lút ếm bùa thu nhỏ lại quần áo của Dursley để mặc nữa.

Sau đó cậu cầm lấy cặp nạng ở bên cạnh rồi đi ra ngoài.

Snape đang ngồi ở bàn làm việc trong phòng khách, cúi đầu xem gì đó.

“Giáo sư.” Harry cảm thấy vì lễ phép thì cậu cần phải chào hỏi đối phương, nhưng sau khi mở miệng thì cậu lại chẳng biết nói gì.

“Có chuyện gì?” Snape hơi nâng đầu lên nhìn Harry, trong mắt lộ ra chút vừa lòng, xong lại cúi đầu nhìn tấm da dê trong tay.

“Không thưa giáo sư, ý của tôi là tôi có thể làm cái gì?” Harry hỏi.

“Cứu thế chủ không muốn ăn uống với tá túc miễn phí ở chỗ của ta sao?” Snape lại ngẩng đầu, lúc này y nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh xinh đẹp của Harry, ánh mắt đó trong suốt đến nỗi dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, nhưng cũng không hoàn toàn. Y nhìn thấy được ở nơi sâu nhất trong đó che giấu một màu xanh u tối, nơi đó hình như không ai có thể chạm đến. Sự bi thương như thế dường như có thể làm tất cả mọi người bị sa vào.

“Giáo sư?”

“A?” Snape lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt Harry có chút khó hiểu mà nhìn mình, trong đó chỉ có sự tinh khiết, hoàn toàn không giống với sự thống khổ sâu sắc mà y vừa quan sát được.

“Tôi nói tôi có thể giúp ngài làm gì không?” Harry lại lặp lại câu hỏi trước, lúc này trong lời cậu cảm giác được có chút vui đùa.

“Nếu Potter tiên sinh còn nhớ rõ trách nhiệm của mình, thì ta nghĩ bây giờ nghĩa vụ hàng đầu của cậu là chữa khỏi đôi chân kia, sau mới có thể tăng lợi thế để đối đầu với Voldemort trong chiến tranh.” Snape nói.

“Nhưng thưa giáo sư……” Harry nhướng mày, kỳ thật cậu vốn đã ôm thái độ buông tha với đôi chân này rồi, nhưng kết quả của dược tăng tuổi đêm đó lại làm cậu rất vui mừng. Nói cách khác, một ngày nào đó chân cậu sẽ khỏi, nhưng mà cụ thể đó là ngày nào thì không ai trong bọn họ biết cả.

Nhưng điều Snape lo lắng kỳ thật cũng không sai, sẽ không ai đem hy vọng cứu vớt giới Phù thủy ký thác lên một Cứu thế chủ hai chân tàn tật cả, bởi vì tàn tật theo một góc độ nào đó có thể nói là biểu hiện của sự yếu đuối. Huống chi chân của cậu cũng không phải do chần chừ không trị khỏi mà trở thành tàn tật.

Cậu cần phải đứng dậy, chỉ có đứng lên thì sau đó cậu mới có thể trở lại làm Harry Potter_Cứu thế chủ được cả Ma pháp giới ủng hộ, được mọi người tin tưởng.

Nhưng mà……

Nhưng mà……

“Giáo sư, tôi, tôi thật sự không biết nên làm thế nào…….” Harry thì thào “Tôi làm không được, tôi thật sự làm không được.”

“Potter.” Snape buông bút lông chim trong tay, nhìn đứa nhỏ có mái tóc đen hỗn độn và vẻ mặt mờ mịt không biết làm sao trước mặt, đột nhiên nảy sinh một cảm xúc không nên có đối với một Potter.

Đó là không đành lòng, là cảm giác không đành lòng tổn thương và bức bách.

Nhưng đây là tình cảm không nên tồn tại của Severus Snape đối với một Potter.

Tình cảm như thế rất nực cười, nhưng mà thực sự chân thật, thậm chí nó cũng không thể hiện ra hết cảm xúc của y lúc này, bởi vì những cảm xúc như thế ngập tràn làm y gần như choáng ngợp.

Đó là tình cảm xuát hiện từ rất lâu về trước, rồi chỉ trong nháy mắt trở thành cảm xúc chất chứa muốn thoát ra, mà cửa miệng vốn chắc chắn kia giờ đây lại không thể chịu nổi một kích.

Y rốt cuộc là từ lúc nào đã bắt đầu thực sự để ý đến đứa nhỏ này, đúng vậy, là đứa nhỏ, bởi vì lúc y chết, Potter bất quá chỉ là một đứa nhỏ. Mặc dù lý trí nói cho y biết đối phương đã hoàn toàn là một người trưởng thành có năng lực gánh vác trách nhiệm rồi, thế nhưng cái người kiên cường hiện giờ đang đứng trước mặt y, đã là một đứa nhỏ được nhiều người tín nhiệm, còn có sự đau thương không thể có ở một đứa nhỏ.

Châm biếm đến nỗi làm cho tâm người ta đau đớn.

“Nếu cậu cứ khăng khăng không nói ra sự thật, thì cậu sẽ không bao giờ có ngày được giải thoát.” Y nói.

“Nhưng mà, giáo sư…” Harry hình như đã bình tĩnh lại “Tôi, rất khó, thực sự rất khó, giống như ngài đã nói_đó là sự yếu đuối của tôi, tôi không có cách nào đối mặt với những tội ác đó.”

Mà sắc mặt Snape ở bên cạnh thì đang rất bất ngờ, tội ác… rốt cuộc là đã xảy ra việc gì mới có thể dùng từ như vậy để mô tả. Nếu chỉ là truy đuổi Tử Thần Thực Tử, hoặc những kẻ trong những gì được nghe ở phòng hiệu trưởng, thì có vẻ như cũng không đến nỗi dùng từ như tội ác để hình dung.

Như vậy, nhất định có cái gì khác đối phương còn chưa nói ra, mà điều này chỉ sợ cũng chính là chỗ khúc mắt.

“Potter, cậu phải nói ra, hoặc…cậu không hy vọng ta sử dụng Legilimency [Chiết tâm trí thuật] chứ.”

“Giáo sư! Đó là trái pháp luật!”

“Nếu Potter tiên sinh nhớ không lầm, ở thời điểm Voldemort đang hoạt động bình thường như bây giờ, thân là một Tử Thần Thực Tử ác danh đỉnh đỉnh thì pháp luật có thể làm gì được ta.”

“Nhưng giáo sư không phải là Tử Thần Thực Tử.” Harry lắc lắc đầu,“Ngài không phải. ”

“Mặc kệ có phải hay không.” Snape tới gần Harry, sau đó thấy đối phương đang ngước mặt chăm chú nhìn mình.

Bây giờ là thời điểm thích hợp.

“Legilimency!” Đũa phép của Snape chỉa thẳng vào Harry, đôi mắt nhìn sâu vào tư tưởng của đối phương.

Cậu bé đị đánh chửi, thiếu niên lần đầu tiên học được Expecto Patronum [Hú hồn thần hộ mệnh], Sirius ngã vào phía sau màn che, y giết chết Albus, y chết, Voldemort chết, cậu lãnh đạo các Thần Sáng truy đuổi Tử Thần Thực Tử khắp nơi, Hermione sanh non, chia tay với Ginny, rời khỏi nhóm Thần Sáng gia nhập vào bệnh viện Thánh Mungo…

Một căn phòng tối đen, không có ánh sáng, không nhìn thấy cái gì, còn có, một…màu xanh lục!

“Đủ rồi!” Snape đột nhiên bị đá ra khỏi đầu Harry, hình như rốt cuộc đối phương cũng nhớ tới việc sử dụng Bế Quan Bí Thuật.

“Đủ rồi! Đồ khốn, cút khỏi tâm trí của tôi ngay.” Harry cả người đầy mồ hôi mà trượt xuống sàn nhà, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

“Ta……” Snape không hề nghĩ tới sau một thời gian dài như thế, y lại một lần nữa thấy cậu bé suy yếu ngã xuống trước mặt mình.

“Potter.”

“……”

“Potter?”

“……”

“Harry, cậu làm sao vậy!” Snape ngồi xổm xuống nâng mặt cậu lên, vạch mi mắt lên thì phát hiện đồng tử của cậu đã không còn tiêu cự, rõ ràng là đã ngất đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ân, đây là lần thứ hai của hôm nay, đền bù trở lại đó. Ô ô xin cứ khen sự cần cù của ta a~! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện