Truy Đuổi - Cố Hàn Y
Quyển 1 - Chương 23: Lớp Độc Dược
Edit: Huyết Mạc Hoàng.(HMH: Hôm qua đi Vũng Tàu mà về trong ngày, tới hôm nay vẫn còn oải quá. Có không kịp tiến độ thì mn thông cảm với nhé @@).
“Thứ sáu thì sao?” Ron ngoái đầu sang hỏi Harry.
“Là lớp Độc dược của giáo sư Snape.” Hermione không biết từ đâu đi tới, hơi thắc mắc mà nhìn Ron “Trên thời khóa biểu có viết rõ ràng, Ron, đừng nói từ khi khai giảng tới giờ cậu chưa xem thời khóa biểu lần nào.”
Ron há hốc mồm……
“Tớ biết là không có mà.” Hermione khinh thường khẽ hừ một tiếng, quay sang Harry “Harry, giáo sư Độc dược là người như thế nào? Vì sao tất cả mọi người hình như đều không thích ông ấy.”
“Một giáo sư cực kỳ khác biệt.” Harry suy nghĩ một chút, chọn dùng một câu trả lời thận trọng.
“Có khác biệt?” Ron dường như muốn truy hỏi kỹ càng hơn “Khác biệt cái gì.”
“Được rồi Ron, cậu không thấy là Harry rất khó xử sao? Dù sao vài ngày nữa là lớp Độc dược rồi, cậu đi học nhìn thì không phải sẽ biết à?” Hermione đập cuốn sách dày lên đầu Ron.
Mà Harry quay lại cười với Hermione rồi nói:“Kỳ thật tớ cũng không có chuyện gì, chỉ là lò sưởi phòng mình và kể cả các lò sưởi khác trong trường, chỉ cần ở nơi có lò sưởi thì các cậu có thể tới chỗ tớ bất cứ lúc nào. Đây là bột Floo, mỗi người các cậu một lọ, ném vào lò sưởi rồi nói ‘Hogwart, phòng Harry Potter’ là được. À, đừng để cho người khác thấy, đặc biệt là George và Fred.”
“Bột Floo?” Ron chộp tới bột Floo trên tay Harry “Cho tới giờ mẹ cũng chưa cho mình dùng qua, Harry, sao cậu lại có được?”
“Hiệu trưởng nói như thế mình sẽ tiện đi học hơn.” Harry đưa lọ Floo còn lại cho Hermione.
Hermione đưa tay nhận, cẩn thận quan sát bột phấn màu xanh, mở miệng nói “Tớ đã từng đọc về cái này trong ‘Một trăm loại ma pháp thường dùng của Phù thủy’, nghe nói ném vào lò sưởi rồi nói ra nơi cần đến là được?”
“Đúng, bất quá phải nhớ hai điều quan trọng, đầu tiên là phải phát âm từng chữ rõ ràng, hai là chú ý không để bị sặc, nếu không đến sai chỗ thành Harry Potty thì không tốt đâu.”
Hermione và Ron phá lên cười, Hermione vừa cười vừa nói: “Nói thật, Phù Thủy thật sự rất kỳ diệu, trước kia tớ chưa từng nghĩ sẽ có người dùng lò sưởi để đi lại.”
“Không nghĩ tới?” Ron rất khó hiểu “Thế giới Muggle dùng gì để đi lại? ”
“Ô tô, thuyền, airplane?” Hermione trả lời.
“Air gì cơ?”
“Không phải air, là airplane.” Hermione giải thích “Chính là cái mang mọi người bay lên trời giống như cái chổi bay vậy đó.”
“Muggle cũng có thể bay?” Ron bắt đầu cảm thấy khó tin.
Hermione cũng không phiền mà bắt đầu giải thích, nhìn hai người nói chuyện với nhau, Harry cười cười nói:“Vậy tớ về trước, khi nào rảnh thì tới tìm tớ.”
“Được.” Hai người đồng thời lên tiếng, rồi bắt đầu khí thế thảo luận, Harry nhìn họ rồi đến lò sưởi, ròi khỏi phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.
Có lẽ lúc này, bọn họ không cùng đối mặt với quỷ khổng lồ, nhưng cậu tin ba người bọn cậu có thể trở thành bạn bè.
Ngày trôi qua nhanh, đã đến thứ sáu, mà Harry cũng thói quen dùng bột Floo đi học mỗi ngày. Những ngày này, cậu gặp Snape tổng cộng ba lần, nhưng cả ba lần Snape đều theo tiền lệ bước nhanh qua cậu, điều này ngược lại khiến Harry càng thêm xác định Snape có suy tính khác. Bởi vì nếu Snape thật sự chán ghét cậu, thì nhất định sẽ đứng lại trào phúng một trận, chứ không phải giống như trốn tránh mà vội vàng đi như vậy.
Đúng vậy, không thể nghi ngờ chính là trốn tránh.
Nên nếu muốn Snape không trốn nữa, trừ bỏ chính cậu tự mình suy nghĩ thì không còn cách nào khác nữa.
Harry tuy không biết làm sao, nhưng sâu trong lòng kỳ thật cậu cảm thấy cậu có thể hiểu được Snape.
Bởi vì trong cuộc đời mỗi người, có lẽ đều có một trở ngại, mà loại trở ngại này lại không thể để người khác giúp, chỉ có thể tự mình vượt qua. Tựa như chính cậu, cũng phải vượt qua trở ngại của bản thân.
Thế nên mỗi ngày cậu đều ở trong phòng dựa vào tường tập đi, ngã xuống, đứng lên lần nữa, lại ngã xuống, một lần lại một lần, dù sao có thế nào cậu cũng phải đứng lên.
Cho dù thương tích đầy người cũng không tiếc.
Bởi vì còn có toàn bộ Ma pháp giới trông chờ vào cậu, đây là trách nhiệm của cậu, cậu phải gánh vác mà không phải trốn tránh.
Vì lớp Độc dược ở hầm, cho nên lúc này Harry cũng không dùng bột Floo, mà là trực tiếp chống nạng đến lớp.
Trước khi cậu bước vào lớp một phút, lại đột nhiên bị một người kéo lại, là Draco Malfoy.
“Potter.” Thần sắc Malfoy hình như có chút hoang mang, không phải là hoang mang bình thường, đó cơ hồ là một loại hoang mang mà một đứa nhỏ 11 tuổi có biểu lộ ra nhưng không cách nào trấn định lại.
“Có chuyện gì sao?” Harry quay đầu, thấy mái tóc bạch kim của Malfoy dán lại trên trán.
“Không, không có, tao không sao.” Malfoy đột nhiên lui lại vài bước, lắc đầu lia lịa, rồi nhanh chóng xông vào lớp học.
Harry nhíu nhíu mày, trong ấn tượng của cậu, với tính cách của Malfoy căn bản sẽ không hề không kiểm soát được bản thân. Nhất định đã có gì xảy ra với cậu ta và nhà Malfoy, thậm chí là việc có liên quan tới Voldemort cũng sẽ làm Draco hoang mang. Dù sao cậu cũng không phải là một nam tử đã từng trải qua chiến tranh, cậu giờ chỉ là một đứa nhỏ 11 tuổi.
“Harry, chỗ này.” Ron ngoắc tay với Harry, rõ ràng là Snape còn chưa tới lớp học.
Vừa ngồi xuống chỗ cạnh Ron thì Snape bước vào, áo chùng đen quay cuồng khí thế hiển nhiên là làm tất cả học trò trong lớp đều ngậm miệng lại, Harry liếc mắt sang Malfoy, chỉ thấy cậu đứng ngồi không yên, dường như muốn làm gì đó nhưng lại cố đè nén xuống.
Tương tự với Malfoy còn có hành vi của Snape, tất nhiên Snape cũng không biểu hiện bất kỳ sự hỗn loạn nào ra ngoài, nhưng Harry vẫn cảm thấy y cực kỳ không bình thường. Bởi vì y không phát biểu bài diễn thuyết nổi danh của y ở Hogwart, cũng không điểm danh mà chỉ xem qua danh sách, thậm chí y còn không làm khó dễ một Gryffindor trực tiếp đem tất cả các nguyên liệu cần thiết để nấu độc dược được liệt kê trên bảng đen thả vào vạc.
Điều này không giống với những gì Snape bình thường hay làm, rất không giống.
Không làm khó dễ, không trào phúng, không tán dương Malfoy, buổi học Độc dược quá mức bình thường như thế này, làm Harry không nhìn được mà quan sát Snape để tìm ra chút dấu vết sót lại.
Rồi cậu phát hiện ra trên thái dương của đối phương đang đổ mồ hôi lạnh.
“Tớ thấy giáo sư này thật bình thường a, trừ bỏ âm trầm một chút.” Ron vừa nghiền nát nanh rắn vừa nói với Harry.
Đó là bởi vì hôm nay y rất không bình thường, Harry thầm trả lời trong lòng nhưng không hề nói ra, mà chỉ nhẹ nhàng “Ân” một tiếng rồi chuyên tâm quan sát nhất cử nhất động của Snape.
Sau đó, cậu phát hiện mỗi khi Snape xoay người, đều theo bản năng mà co rút dây thần kinh bên khóe miệng.
Đó là di chứng sau khi bị Crucio [Toản tâm oan cốt], y mới từ chỗ Voldemort về.
Ngũ vị tạp trần, nếu có từ ngữ nào có thể hình dung được tâm trạng của Harry lúc này, thì chỉ có thể là ngũ vị tạp trần.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy, vô luận Snape là người như thế nào, y đều là một giáo sư có trách nhiệm, trên thế giới này không mấy người có thể vừa chịu Crucio [Toản tâm oan cốt] của Voldemort xong, lại có thể đủ tinh thần lên lớp dạy học trò.
Dù cho phẩm chất đạo đức của người giáo sư này thế nào cũng không sao.
Ngay lúc Harry đang nghĩ cách để Snape thoát khỏi buổi học làm cho tinh thần và thể xác y mệt mỏi này, thì trong lớp vang lên một tiếng nổ mạnh.
Harry theo bản năng quay đầu nhìn vạc của Neville, nhưng cậu chỉ thấy cái vạc bị nấu hơi vặn vẹo, chứ rõ ràng là không bị nổ.
Giây tiếp theo cậu liếc sang phía học trò nhà Slytherin, rồi phát hiện ra làm nổ vạc không phải ai khác, mà chính là học trò đắc ý của Snape_Draco Malfoy.
Cho dù Snape kịp thời phóng ra ‘Protego’ [Khôi giáp hộ thân], nhưng dược mụn ghẻ cũng văng lên tay cậu ta làm nổi mụn đỏ.
Snape ôm Draco, rồi sau khi cảnh cáo học trò đặc biệt “Longbottom không được lộn xộn.” thì nhanh chóng đi về phía bệnh thất, còn Harry cũng dứt khoát làm sạch vạc của Neville rồi chui vào lò sưởi.
Mục tiêu đến không thể nghi ngờ chính là bệnh thất Hogwart.
Cậu rất lo lắng cho Snape, cậu không thể giả vờ không biết gì trong khi biết rõ tình huống của đối phương, và để yên cho y miễn cưỡng chính mình như vậy.
Nếu Snape thực sự xảy ra điều gì không hay, cậu sẽ hối hận, cậu nhất định sẽ rất hối hận.
Cậu không thể để đời trước y chết trong lòng cậu, còn đời này thì chết ở nơi cậu không biết.
Cậu không cho phép!
Khi cậu lảo đảo đi ra từ lò sưởi thì Snape còn chưa tới, bà Pomfrey đang đứng cạnh bàn quay đầu lại, rồi đi tới đỡ Harry.
“Trò lại xảy ra chuyện gì?”
“Không, con không sao.” Harry lắc đầu “Là Malfoy và giáo sư Snape, Malfoy bị dược mụn ghẻ văng vào người. ”
“Cô sẽ xử lý, còn trò chạy tới đây làm gì?”
“Không, chủ yếu là giáo sư Snape, thầy ấy trúng Crucio [Toản tâm oan cốt] còn cố gắng đi dạy, con nghi thầy khi đến đây sẽ không nói ra, nên cô nhất định phải bắt thầy ấy ở lại đây để nghỉ ngơi. Còn nữa, đây là dược chuyên trị Crucio [Toản tâm oan cốt].” Harry bối rối mở ra túi đựng dược tùy thân, rồi lấy ra dược chuyên trị Crucio [Toản tâm oan cốt] mà Snape dạy cậu chế hồi hè “Là lọ này, còn có dược ổn định và dược làm dịu.”
Sau khi nói xong một hơi, Harry định rời đi, nhưng đúng lúc đó cửa bệnh thất bật mạnh ra, đứng ngoài cửa là Snape đang nổi giận đùng đùng và Malfoy vẻ mặt mờ mịt.
“Cậu Potter, ta hy vọng cậu có thể giải thích vì sao cậu dám tự tiện rời khỏi phòng học khi chưa được cho phép, hơn nữa còn chạy đến nơi như bệnh thất này.” Mặt Snape tràn đầy tức giận, cả khuôn mặt không có chỗ nào là không biểu hiện ra sự tức giận của y, nhưng sự tức giận cũng làm thương tích của y nặng thêm, trái tim nhanh chóng quặn đau, lan sang cả xương cốt.
“Giáo sư Snape.”
“Cha đỡ đầu ”
“Severus!”
Bà Pomfrey, Malfoy và Harry đồng thời kêu lên, nhưng cách xưng hô lại hoàn toàn khác nhau.
Chỉ có Harry gọi là ‘Severus’, làm những người còn lại đều kinh ngạc nhìn cậu.
Nhưng suy nghĩ ẩn sâu dưới sự kinh ngạc đó lại khác nhau.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chú thích: Potter và Potty (cái bô) trong tiếng Anh phát âm có điểm tương tự.
Trong bản gốc không có nói đến việc cha đỡ đầu của Draco là Snape, nhưng phần lớn các tác giả đồng nghiệp văn lại viết về việc này, cho nên mượn dùng ~~~
Phần hôm nay trước mắt là thế, đang trong tình trạng gần như không có máy tình để dùng. Xin mọi người hiểu cho là ta không thể viết thêm, thật sự là thời gian dùng máy tính rất ít ỏi.
“Thứ sáu thì sao?” Ron ngoái đầu sang hỏi Harry.
“Là lớp Độc dược của giáo sư Snape.” Hermione không biết từ đâu đi tới, hơi thắc mắc mà nhìn Ron “Trên thời khóa biểu có viết rõ ràng, Ron, đừng nói từ khi khai giảng tới giờ cậu chưa xem thời khóa biểu lần nào.”
Ron há hốc mồm……
“Tớ biết là không có mà.” Hermione khinh thường khẽ hừ một tiếng, quay sang Harry “Harry, giáo sư Độc dược là người như thế nào? Vì sao tất cả mọi người hình như đều không thích ông ấy.”
“Một giáo sư cực kỳ khác biệt.” Harry suy nghĩ một chút, chọn dùng một câu trả lời thận trọng.
“Có khác biệt?” Ron dường như muốn truy hỏi kỹ càng hơn “Khác biệt cái gì.”
“Được rồi Ron, cậu không thấy là Harry rất khó xử sao? Dù sao vài ngày nữa là lớp Độc dược rồi, cậu đi học nhìn thì không phải sẽ biết à?” Hermione đập cuốn sách dày lên đầu Ron.
Mà Harry quay lại cười với Hermione rồi nói:“Kỳ thật tớ cũng không có chuyện gì, chỉ là lò sưởi phòng mình và kể cả các lò sưởi khác trong trường, chỉ cần ở nơi có lò sưởi thì các cậu có thể tới chỗ tớ bất cứ lúc nào. Đây là bột Floo, mỗi người các cậu một lọ, ném vào lò sưởi rồi nói ‘Hogwart, phòng Harry Potter’ là được. À, đừng để cho người khác thấy, đặc biệt là George và Fred.”
“Bột Floo?” Ron chộp tới bột Floo trên tay Harry “Cho tới giờ mẹ cũng chưa cho mình dùng qua, Harry, sao cậu lại có được?”
“Hiệu trưởng nói như thế mình sẽ tiện đi học hơn.” Harry đưa lọ Floo còn lại cho Hermione.
Hermione đưa tay nhận, cẩn thận quan sát bột phấn màu xanh, mở miệng nói “Tớ đã từng đọc về cái này trong ‘Một trăm loại ma pháp thường dùng của Phù thủy’, nghe nói ném vào lò sưởi rồi nói ra nơi cần đến là được?”
“Đúng, bất quá phải nhớ hai điều quan trọng, đầu tiên là phải phát âm từng chữ rõ ràng, hai là chú ý không để bị sặc, nếu không đến sai chỗ thành Harry Potty thì không tốt đâu.”
Hermione và Ron phá lên cười, Hermione vừa cười vừa nói: “Nói thật, Phù Thủy thật sự rất kỳ diệu, trước kia tớ chưa từng nghĩ sẽ có người dùng lò sưởi để đi lại.”
“Không nghĩ tới?” Ron rất khó hiểu “Thế giới Muggle dùng gì để đi lại? ”
“Ô tô, thuyền, airplane?” Hermione trả lời.
“Air gì cơ?”
“Không phải air, là airplane.” Hermione giải thích “Chính là cái mang mọi người bay lên trời giống như cái chổi bay vậy đó.”
“Muggle cũng có thể bay?” Ron bắt đầu cảm thấy khó tin.
Hermione cũng không phiền mà bắt đầu giải thích, nhìn hai người nói chuyện với nhau, Harry cười cười nói:“Vậy tớ về trước, khi nào rảnh thì tới tìm tớ.”
“Được.” Hai người đồng thời lên tiếng, rồi bắt đầu khí thế thảo luận, Harry nhìn họ rồi đến lò sưởi, ròi khỏi phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.
Có lẽ lúc này, bọn họ không cùng đối mặt với quỷ khổng lồ, nhưng cậu tin ba người bọn cậu có thể trở thành bạn bè.
Ngày trôi qua nhanh, đã đến thứ sáu, mà Harry cũng thói quen dùng bột Floo đi học mỗi ngày. Những ngày này, cậu gặp Snape tổng cộng ba lần, nhưng cả ba lần Snape đều theo tiền lệ bước nhanh qua cậu, điều này ngược lại khiến Harry càng thêm xác định Snape có suy tính khác. Bởi vì nếu Snape thật sự chán ghét cậu, thì nhất định sẽ đứng lại trào phúng một trận, chứ không phải giống như trốn tránh mà vội vàng đi như vậy.
Đúng vậy, không thể nghi ngờ chính là trốn tránh.
Nên nếu muốn Snape không trốn nữa, trừ bỏ chính cậu tự mình suy nghĩ thì không còn cách nào khác nữa.
Harry tuy không biết làm sao, nhưng sâu trong lòng kỳ thật cậu cảm thấy cậu có thể hiểu được Snape.
Bởi vì trong cuộc đời mỗi người, có lẽ đều có một trở ngại, mà loại trở ngại này lại không thể để người khác giúp, chỉ có thể tự mình vượt qua. Tựa như chính cậu, cũng phải vượt qua trở ngại của bản thân.
Thế nên mỗi ngày cậu đều ở trong phòng dựa vào tường tập đi, ngã xuống, đứng lên lần nữa, lại ngã xuống, một lần lại một lần, dù sao có thế nào cậu cũng phải đứng lên.
Cho dù thương tích đầy người cũng không tiếc.
Bởi vì còn có toàn bộ Ma pháp giới trông chờ vào cậu, đây là trách nhiệm của cậu, cậu phải gánh vác mà không phải trốn tránh.
Vì lớp Độc dược ở hầm, cho nên lúc này Harry cũng không dùng bột Floo, mà là trực tiếp chống nạng đến lớp.
Trước khi cậu bước vào lớp một phút, lại đột nhiên bị một người kéo lại, là Draco Malfoy.
“Potter.” Thần sắc Malfoy hình như có chút hoang mang, không phải là hoang mang bình thường, đó cơ hồ là một loại hoang mang mà một đứa nhỏ 11 tuổi có biểu lộ ra nhưng không cách nào trấn định lại.
“Có chuyện gì sao?” Harry quay đầu, thấy mái tóc bạch kim của Malfoy dán lại trên trán.
“Không, không có, tao không sao.” Malfoy đột nhiên lui lại vài bước, lắc đầu lia lịa, rồi nhanh chóng xông vào lớp học.
Harry nhíu nhíu mày, trong ấn tượng của cậu, với tính cách của Malfoy căn bản sẽ không hề không kiểm soát được bản thân. Nhất định đã có gì xảy ra với cậu ta và nhà Malfoy, thậm chí là việc có liên quan tới Voldemort cũng sẽ làm Draco hoang mang. Dù sao cậu cũng không phải là một nam tử đã từng trải qua chiến tranh, cậu giờ chỉ là một đứa nhỏ 11 tuổi.
“Harry, chỗ này.” Ron ngoắc tay với Harry, rõ ràng là Snape còn chưa tới lớp học.
Vừa ngồi xuống chỗ cạnh Ron thì Snape bước vào, áo chùng đen quay cuồng khí thế hiển nhiên là làm tất cả học trò trong lớp đều ngậm miệng lại, Harry liếc mắt sang Malfoy, chỉ thấy cậu đứng ngồi không yên, dường như muốn làm gì đó nhưng lại cố đè nén xuống.
Tương tự với Malfoy còn có hành vi của Snape, tất nhiên Snape cũng không biểu hiện bất kỳ sự hỗn loạn nào ra ngoài, nhưng Harry vẫn cảm thấy y cực kỳ không bình thường. Bởi vì y không phát biểu bài diễn thuyết nổi danh của y ở Hogwart, cũng không điểm danh mà chỉ xem qua danh sách, thậm chí y còn không làm khó dễ một Gryffindor trực tiếp đem tất cả các nguyên liệu cần thiết để nấu độc dược được liệt kê trên bảng đen thả vào vạc.
Điều này không giống với những gì Snape bình thường hay làm, rất không giống.
Không làm khó dễ, không trào phúng, không tán dương Malfoy, buổi học Độc dược quá mức bình thường như thế này, làm Harry không nhìn được mà quan sát Snape để tìm ra chút dấu vết sót lại.
Rồi cậu phát hiện ra trên thái dương của đối phương đang đổ mồ hôi lạnh.
“Tớ thấy giáo sư này thật bình thường a, trừ bỏ âm trầm một chút.” Ron vừa nghiền nát nanh rắn vừa nói với Harry.
Đó là bởi vì hôm nay y rất không bình thường, Harry thầm trả lời trong lòng nhưng không hề nói ra, mà chỉ nhẹ nhàng “Ân” một tiếng rồi chuyên tâm quan sát nhất cử nhất động của Snape.
Sau đó, cậu phát hiện mỗi khi Snape xoay người, đều theo bản năng mà co rút dây thần kinh bên khóe miệng.
Đó là di chứng sau khi bị Crucio [Toản tâm oan cốt], y mới từ chỗ Voldemort về.
Ngũ vị tạp trần, nếu có từ ngữ nào có thể hình dung được tâm trạng của Harry lúc này, thì chỉ có thể là ngũ vị tạp trần.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy, vô luận Snape là người như thế nào, y đều là một giáo sư có trách nhiệm, trên thế giới này không mấy người có thể vừa chịu Crucio [Toản tâm oan cốt] của Voldemort xong, lại có thể đủ tinh thần lên lớp dạy học trò.
Dù cho phẩm chất đạo đức của người giáo sư này thế nào cũng không sao.
Ngay lúc Harry đang nghĩ cách để Snape thoát khỏi buổi học làm cho tinh thần và thể xác y mệt mỏi này, thì trong lớp vang lên một tiếng nổ mạnh.
Harry theo bản năng quay đầu nhìn vạc của Neville, nhưng cậu chỉ thấy cái vạc bị nấu hơi vặn vẹo, chứ rõ ràng là không bị nổ.
Giây tiếp theo cậu liếc sang phía học trò nhà Slytherin, rồi phát hiện ra làm nổ vạc không phải ai khác, mà chính là học trò đắc ý của Snape_Draco Malfoy.
Cho dù Snape kịp thời phóng ra ‘Protego’ [Khôi giáp hộ thân], nhưng dược mụn ghẻ cũng văng lên tay cậu ta làm nổi mụn đỏ.
Snape ôm Draco, rồi sau khi cảnh cáo học trò đặc biệt “Longbottom không được lộn xộn.” thì nhanh chóng đi về phía bệnh thất, còn Harry cũng dứt khoát làm sạch vạc của Neville rồi chui vào lò sưởi.
Mục tiêu đến không thể nghi ngờ chính là bệnh thất Hogwart.
Cậu rất lo lắng cho Snape, cậu không thể giả vờ không biết gì trong khi biết rõ tình huống của đối phương, và để yên cho y miễn cưỡng chính mình như vậy.
Nếu Snape thực sự xảy ra điều gì không hay, cậu sẽ hối hận, cậu nhất định sẽ rất hối hận.
Cậu không thể để đời trước y chết trong lòng cậu, còn đời này thì chết ở nơi cậu không biết.
Cậu không cho phép!
Khi cậu lảo đảo đi ra từ lò sưởi thì Snape còn chưa tới, bà Pomfrey đang đứng cạnh bàn quay đầu lại, rồi đi tới đỡ Harry.
“Trò lại xảy ra chuyện gì?”
“Không, con không sao.” Harry lắc đầu “Là Malfoy và giáo sư Snape, Malfoy bị dược mụn ghẻ văng vào người. ”
“Cô sẽ xử lý, còn trò chạy tới đây làm gì?”
“Không, chủ yếu là giáo sư Snape, thầy ấy trúng Crucio [Toản tâm oan cốt] còn cố gắng đi dạy, con nghi thầy khi đến đây sẽ không nói ra, nên cô nhất định phải bắt thầy ấy ở lại đây để nghỉ ngơi. Còn nữa, đây là dược chuyên trị Crucio [Toản tâm oan cốt].” Harry bối rối mở ra túi đựng dược tùy thân, rồi lấy ra dược chuyên trị Crucio [Toản tâm oan cốt] mà Snape dạy cậu chế hồi hè “Là lọ này, còn có dược ổn định và dược làm dịu.”
Sau khi nói xong một hơi, Harry định rời đi, nhưng đúng lúc đó cửa bệnh thất bật mạnh ra, đứng ngoài cửa là Snape đang nổi giận đùng đùng và Malfoy vẻ mặt mờ mịt.
“Cậu Potter, ta hy vọng cậu có thể giải thích vì sao cậu dám tự tiện rời khỏi phòng học khi chưa được cho phép, hơn nữa còn chạy đến nơi như bệnh thất này.” Mặt Snape tràn đầy tức giận, cả khuôn mặt không có chỗ nào là không biểu hiện ra sự tức giận của y, nhưng sự tức giận cũng làm thương tích của y nặng thêm, trái tim nhanh chóng quặn đau, lan sang cả xương cốt.
“Giáo sư Snape.”
“Cha đỡ đầu ”
“Severus!”
Bà Pomfrey, Malfoy và Harry đồng thời kêu lên, nhưng cách xưng hô lại hoàn toàn khác nhau.
Chỉ có Harry gọi là ‘Severus’, làm những người còn lại đều kinh ngạc nhìn cậu.
Nhưng suy nghĩ ẩn sâu dưới sự kinh ngạc đó lại khác nhau.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chú thích: Potter và Potty (cái bô) trong tiếng Anh phát âm có điểm tương tự.
Trong bản gốc không có nói đến việc cha đỡ đầu của Draco là Snape, nhưng phần lớn các tác giả đồng nghiệp văn lại viết về việc này, cho nên mượn dùng ~~~
Phần hôm nay trước mắt là thế, đang trong tình trạng gần như không có máy tình để dùng. Xin mọi người hiểu cho là ta không thể viết thêm, thật sự là thời gian dùng máy tính rất ít ỏi.
Bình luận truyện