Truy Thê

Chương 107: Bất hòa



Lát sau hoàng thượng cho hoạt động tự do, Mã Phi Yến không muốn ngồi xem cảnh mỹ lệ giả dối kia nữa liền bước ra ngoài hít thở không khí của ngự hoa viên.

Thân phận của nữ nhân ở cổ đại thật là thấp như vậy, rời xa người thân gả cho người lại còn phải phân chia trượng phu với người ta. Còn chưa nói đến chuyện trong lúc tranh sủng có thể mất mạng nữa.

“Ta nên gọi nàng là Mã lão bản hay là Cung phu nhân đây.”

Mã Phi Yến bị một tiếng nói làm giật mình thoát khỏi suy nghĩ của mình, xoay người lại. Âm thanh này nàng đương nhiên biết là ai rồi. Nàng nhúng người cung kính nói: “Thần phụ gặp qua thái tử điện hạ.”

Thác Mộc Nhĩ chấp tay sau lưng chậm rãi bước đến: “Không cần khách sao như vậy, chúng ta chẳng phải là bằng hữu sao. Nàng chỉ là không nhớ được ta thôi không cần phải tỏ ra xa lạ như vậy.”

Mã Phi Yến đứng thẳng thắt lưng nhoẻn miệng cười: “Thái tử quá lời rồi thần phụ làm sao có thể cùng thái tử làm bằng hữu được.” Lúc trước không biết thân phận của hắn thì muốn làm gì làm. Hiện biết rồi liền không thể hồ nháo như trước được nữa.

Thác Mộc Nhĩ bật cười to: “Ta cùng nàng quen biết từ lúc nàng còn làm tiểu nhị đến khi nàng mở được Bách Hoa Mộng làm sao có thể nói không được chứ. Lại nói nàng không cần xưng hô như vậy với ta, ta có chút không quen.”

Mã Phi Yến có chút kinh hỉ nhìn Thác Mộc Nhĩ. Hắn dù sao cũng là thái tử A Thụy Tư, nàng không thể cùng hắn như trước được. Lại nói, hắn hẳn là biết trước thân phận của nàng đi, vì sao hết lần này đến lần khác đều đưa nàng đi dạo? Đáng lẽ đối với người có trượng phu như nàng phải là tránh xa một chút chứ.

Thác Mộc Nhĩ bước đến cách Mã Phi Yến hai bước chân giữ lễ: “Trong lòng ta có một nghi vấn, không biết có thể hỏi qua một chút không?”

“Thỉnh thái tử cứ hỏi, chỉ cần nằm trong khả năng hiểu biết thần phụ nhất định trả lời thành thật.” Mã Phi Yến vẫn là cung kính đáp.

Nghe được câu nói của Mã Phi Yến, Thác Mộc Nhĩ hài lòng gật đầu cười rồi lại bày ra vẻ tiếc nuối: “Ta nghe nói chuyện của nàng cùng Cung thừa tướng cũng là ngưỡng mộ không thôi, chỉ là nàng lại không nhớ gì ta làm sao có thể hỏi đây.”

Mã Phi Yến nhìn bộ dạng của hắn liền nổi lên lòng hiếu kỳ không nhịn được mà hỏi: “Thái tử biết chuyện của thần phụ?” Nhỡ thông qua hắn nàng có thể biết được gì đó thì sao. Bách Hoa Mộng là thiên hạ của nàng nên khách nhân đến đều không dám nhắc gì đến chuyện có liên quan đến nàng.

“Ta đương nhiên biết rồi.” Thác Mộc Nhĩ cười cười nhìn đôi mắt sáng như sao trời của Mã Phi Yến: “Ta còn biết lúc trước Cung thừa tướng vì có được nàng nên đã thỉnh chiếu chỉ bức hôn khiến nàng hôn mê, nhưng nhìn hai người tình cảm sâu đậm như vậy dường như không giống a.”

Lúc này vẻ hứng thú trên mặt của Mã Phi Yến đông lại rồi dần dần nhường chỗ cho sự kinh hách. Nàng bị bức hôn sao, chẳng trách vì sao nàng lại đồng ý gả cho hắn. Mỗi lần hỏi Bạch Chỉ Ngân Chỉ câu này bọn họ lại không dám trả lời.

“Không biết thái tử là nghe ai nói?”

“Kinh thành mọi người đều biết đến chuyện này a, nhưng ta tin chắc đó chỉ là chuyện thêu dệt nên thôi.” Thác Mộc Nhĩ vẫn là bộ dáng điềm đạm cười cười.

Sắc mặt của Mã Phi Yến lúc này đã trắng bệch. Nàng bị bức hôn vậy nghĩa là nàng không cam tâm nguyện ý. Nếu Thác Mộc Nhĩ cố ý nhưng bách tính sẽ cùng nhau thêu dệt một câu chuyện sao? Vẫn là chút nữa hỏi Cung Vô Khuyết xem hắn trả lời thế nào.

Nàng nặn ra một nụ cười nhìn Thác Mộc Nhĩ đáp: “Có lẽ thái tử nói đúng, tướng gia đối với thần phụ vẫn luôn là tương kính sẽ không thể bức hôn như người nghe được.”

Thác Mộc Nhĩ gật đầu cười, dưới đáy mắt lóe lên vài tia giảo hoạt soi rõ vẻ mặt thất kinh của Mã Phi Yến: “Ta cũng là thấy như vậy, lời đồn quả thật không đáng tin.”

Lúc này Cung Vô Khuyết cũng bước đến ôm quyền hơi cuối người hành lễ: “Thần Cung Vô Khuyết gặp qua thái tử.”

“Cung thừa tướng không cần đa lễ.” Thác Mộc Nhĩ nhìn Cung Vô Khuyết mắt mang tiếu ý. Nhìn sắc mặt của Mã Phi Yến lúc nãy hắn cũng biết được Cung Vô Khuyết dấu nàng không ít a: “Cung thừa tướng là không yên tâm về thê tử nên mới đến đây tìm nàng sao?”

Cung Vô Khuyết bình thản bước đến bên Mã Phi Yến rồi mỉm cười xã giao nói: “Nghe thê huynh nói thái tử cùng phu nhân có nhận thức, cũng không nghĩ là thân như vậy.”

“Cung thừa tướng đúng thật là kính trên trọng dưới.” Thác Mộc Nhĩ mở miệng tán dương một câu mới đáp: “Thật ra bổn cung cùng nàng quen biết khi nàng vẫn chưa có được Bách Hoa Mộng chỉ là nàng không nhớ ra bổn cung mà thôi.”

Mã Phi Yến nghe đến đoạn này cảm thấy có gì đó sai sai. Thác Mộc Nhĩ vì sao nói chuyện này với Cung Vô Khuyết. Nàng quen biết người nào trước chẳng phải cũng sẽ không thay đổi được gì sao?

Đôi mắt tinh xảo của Cung Vô Khuyết lóe lên một tia kinh ngạc rất nhanh lại dấu xuống đáy mắt: “Thật là vậy sao, nàng chưa từng nhắc qua với thần.” Nàng cùng Thác Mộc Nhĩ lúc nào quen biết cũng không bằng được hắn.

“Bởi nàng cũng chỉ vừa biết được thân phận của bổn cung nhưng nàng lại mất trí nhớ, thật là khiến bổn cung buồn bã không thôi.” Thác Mộc Nhĩ nói xong lại lắc đầu thở dài.

Mã Phi Yến đột nhiên ngửi được mùi thuốc súng liền cười hề hề nói: “Hai người ở đây từ từ trò chuyện Phi Yến nhớ ra còn chuyện muốn nói Khanh nhi, cáo lui trước.” dứt lời nàng nhanh chóng rời khỏi ‘chiến trường’.

Cung Vô Khuyết thấy được cũng là hành lễ cáo lui với Thác Mộc Nhĩ rồi bước nhanh theo Mã Phi Yến. Sắc mắc hắn sa sầm trong lòng cực kỳ khó chịu, muốn lên tiếng gọi nàng lại nhớ trong hoàng cung không được hô to gọi nhỏ.

Mã Phi Yến một mạch bước về bên Mã Viễn Duẫn ngồi cùng Bạch Mãn Ngọc không hề nhìn đến Cung Vô Khuyết. Tay nàng véo véo gò má mũm mĩm của Mã Phục Khanh: “Khanh nhi chúng ta hồi phủ đi.”

Cung Vô Khuyết thấy nàng ngồi bên đó hắn cũng không bước đến mà trở về chỗ của mình. Lát nữa phải hảo hảo giải thích với nàng thôi. Hắn vốn không dám trả lời câu hỏi của nàng là vì chuyện này.

Giờ đây tên thái tử không biết từ đâu đến kia lại khơi mào chuyện này. Mười tám ngày này cùng nàng thân mật hắn cũng không nhắc đến giờ lại moi thêm chuyện này ra. Đến cùng hắn là có ý tứ gì?

Mã Viễn Duẫn nghe được liền quay sang hỏi: “Muội muội cùng tướng gia làm sao?” Hắn nhìn thấy sắc mặt của Cung Vô Khuyết không tốt lại nhìn thấy Thác Mộc Nhĩ cười tươi bước vào.

“Có phải lúc trước muội là bị bức gả không?”

Mã Viễn Duẫn cùng Bạch Mãn Ngọc nhìn nhau rồi cùng nhìn Mã Phi Yến không thốt nên lời. Làm sao Mã Phi Yến biết được chuyện này, có phải cùng Thác Mộc Nhĩ có liên quan không?

Mã Phi Yến hừ một tiếng hận thù nhìn Mã Viễn Duẫn rồi lườm sang Mã Viễn Luật. Không ngờ hai người tự xưng là huynh trưởng kia cũng là lừa gạt nàng. Cái gì mà gả với không gả chứ, căn bản là nàng không nguyện ý.

Lát sau tan yến, mọi người trở về. Mã Phi Yến vội vàng leo lên xe ngựa của Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị. Tề thị ngạc nhiên hỏi: “Yến nhi, vì sao không ngồi cùng xe với Vô Khuyết?” Lúc nãy chẳng phải ngồi cùng nhau sao.

“Không ngồi nữa, mẫu thân, nữ nhi căn bản không nguyện ý gả cho hắn là bị bức hôn. Hiện nữ nhi mất trí mọi người còn thuận theo hắn gạt nữ nhi.” Mã Phi Yến tức giận nói, nàng ôm cả bụng nộ khí không thể phát tác đây.

Mã Tuấn Vĩnh ngà ngà say cười cười nhìn ái nữ của mình rồi kể: “Bảo bối a, lúc trước Vô khuyết xin được chiếu chỉ tứ hôn ngươi còn tự tổ chức đại hôn bái đường cùng gà trống, sau khi An công công đọc xong chiếu chỉ ngươi hôn mê bất tỉnh. Lúc đó vi phụ còn lo sợ không thôi.” Nói xong hắn còn cười ha ha.

Do say rượu nên giọng của Mã Tuấn Vĩnh hơi to, màn đêm lại yên tĩnh nên xe ngựa của Cung Vô Khuyết bên cạnh nghe được nhất thanh nhị sợ. Cung Vô Khuyết ngồi bên trong dáng dấp chính là lo lắng. Lúc nãy Mã Phi Yến mới đáp ứng hắn bốn ngày nữa hồi phủ giờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Tề thị liên tục đưa tay bịt miệng của Mã Tuấn Vĩnh ngăn chặn lời nói của hắn tránh làm Mã Phi Yến kích động: “Lão gia, chàng say rồi bớt lời một chút.” Nhưng tay của nàng ta bị Mã Tuấn Vĩnh giữ lại.

“Phu nhân, ta lúc nào say. Hôm đó nàng còn đứng ra bán đứng bảo bối nữa a.” Mã Tuấn Vĩnh cười cười nhìn Tề thị rồi lại nhìn Mã Phi Yến: “Hôm đó nhìn thấy ngươi khóc lóc không chịu thành thân vị phụ cũng rất là đau lòng. Sau đó lại thấy Vô Khuyết điểm huyệt bế ngươi ra ngoài vi phụ thật muốn kháng chỉ. Nhưng lại lo cho phụ mẫu cùng tổ tiến mấy đời của Mã gia.”

Lúc này sắc mặt của Mã Phi Yến đen hơn màn đêm bên ngoài vạn lần. Vậy nghĩa là lời của Thác Mộc Nhĩ là sự thật. Nàng thực sự là bị bức lên kiệu hoa. Nàng uất ức ôm mặt khóc một trận, nàng xuyên qua thê thảm như vậy. Lúc nãy nàng còn đem Cung Vô Khuyết xem là người tốt nữa.

Tề thị thấy Mã Phi Yến như vậy liền ôm lấy nàng an ủi: “Yến nhi, Vô Khuyết thực sự rất tốt với ngươi. Những chuyện kia đều là….”

Không để Tề thị nói hết câu, Mã Phi Yến đau lòng thút thít nói: “Mẫu thân, đến giờ này người vẫn còn nói giúp hắn sao? Người thật muốn có nữ tế đến mức như vậy sao?”

Mã Tuấn Vĩnh hốt hoảng hỏi: “Bảo bối ngươi làm sao lại khóc? Có phải có người khi dễ ngươi không, vi phụ lập tức đem hắn ra băm thành tương được không?”

Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật ngồi ở xe ngựa phía sau cũng nghe được rõ ràng. Bọn hắn cũng là đang tự trách mình vì sao lúc nãy không giữ nàng ngồi bên xe ngựa của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện