Truy Thê

Chương 66: Tặng thiếp



Tác giả: Luna Huang

Đến sáng hôm sau, Mã Phi Yến tỉnh lại đã thấy cánh tay của Cung Vô Khuyết đặt trên thắt lưng của mình. Đầu đặt trên gối vuông gấm lam, kế bên là gương mặt tuấn dật của Cung Vô Khuyết, hai chân của nàng cũng là đang gác lên chân của hắn. Tư thế cực kỳ ám muội.

Xốc chăn lên xem bản thân nàng lại chỉ còn mỗi cái yếm nhỏ. Hoảng hốt nhớ lại chuyện bị trúng xuân dược đêm qua. Nàng còn nhớ rõ y phục là tự mình thoát a, nàng còn to gan giúp hắn cởi y phục nữa chứ. Nếu xuân dược là do hắn hạ thì hắn sẽ không để nàng hoàn bích như vậy.

Cung Vô khuyết mở mắt thấy nàng ngẩng ngơ suy nghĩ liền kéo nàng đến hôn lên trán: "Ngủ có ngon không?" Tay hắn vuốt ve đôi vai trần mịn màn của nàng.

Mã Phi Yến mặt đỏ ửng không dám nhìn hắn: "Đêm qua..." Nên nói thế nào đây, nàng phi lễ hắn a.

"Không có chuyện gì xảy ra hết." Cung Vô khuyết ngồi dậy gọi người đến giúp hắn thay y phục. Biết nàng xấu hổ nên hắn cũng không trêu nàng.

Mã Phi Yến còn thể tự làm nên không cần người giúp. Nàng còn đưa mắt nhìn hắn dang hai tay đứng đó mặc cho hạ nhân hầu hạ nữa. Những chuyện như thế này kiếp trước nàng chịu đủ rồi. Kiếp này nhất định không làm như thế nữa.

Hắn kéo nàng đến bên bàn trang điểm giúp nàng chải tóc, rồi nhường lại cho Tuyết Lý giúp nàng bới tóc. Bản thân giúp lựa trâm cài lên. Cung nhau dùng điểm tâm xong liền đến tiền thính thỉnh an.

Cùng Cung Vô Khuyết bước ra khỏi phòng đến tiền thính, Mã Phi Yến có chút lo lắng. Không biết Cung Lạc Thiên có nhiều thiếp thất không? Nhỡ quỳ xuống rót trà đến mỏi tay thì sao?

Cung Vô Khuyết nắm lấy tay nàng trấn an: "Đừng sợ, có ta ở đây."

Bên trong tiền thính Cung Lạc Thiên cùng một phụ nhân hơn bốn mươi ngồi trên chính vị. Theo lời của Cung Vô Khuyết thì đó là Chu thị. Bên dưới còn một phụ nhân khác tuổi tác cùng Chu thị không sai biệt lắm là Tô thị.

Mã Phi Yến bước bên Cung Vô Khuyết, hắn làm gì nàng làm theo như vậy thôi.

"Phụ thân, đại nương, nhị nương." Cung Vô Khuyết mở miệng nói nhưng thái độ không hề có sự cung kính, cả lưng cũng không hề cúi.

Mã Phi Yến nhúng người: "Phi Yến gặp qua phụ thân, đại nương, nhị nương." Trong Mã phủ cho dù là Tạ thị hay hai tẩu tẩu của nàng đều là gọi như vậy nên nàng cũng chẳng có sửa.

Cung Lạc Thiên nhíu mày nhìn Mã Phi Yến. Đã lâu hắn không gặp nàng, nàng quả là thay đổi rất nhiều a. Nhưng là, hắn không hiểu nỗi vì sao Cung Vô Khuyết lại mặc kệ sự phản đối của mọi người nhất quyết thú nàng làm chính thê. Chưa kể còn nháo một trận to vào mấy ngày trước nữa.

"Được rồi, đều là người một nhà không cần nhiều quy củ như vậy." Hắn biết rõ Mã Phi Yến không hề có quy củ.

Ma ma bên cạnh Tô thị nhanh miệng nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân đến rồi." Tay vẫy vẫy ra hiệu cho nha hoàn đến lấy trà cùng nệm đến.

Mã Phi Yến cùng Cung Vô Khuyết mỗi người quỳ một bên dâng trà, vui nhất cũng là lúc lấy hồng bao a. Bên trong toàn ngân phiếu.

Sau đó được ban ngồi, Mã Phi Yến vui vẻ mong chờ được mở bao đỏ thì có một ma ma khác bên bước đến bên cạnh Chu thị nói gì đó vào trong tai nàng ta. Đôi mắt của nàng ta lập tức nhìn chằm chằm Mã Phi Yến.

Nàng ta giơ chiếc khăn gấm trắng từ tay của ma ma kia lên nói: "Lão gia."

Tô thị đem khăn trong tay của mình đưa lên miệng cười: "Không biết Phi Yến có thể cho mọi người biết lý do vì sao lại đến trễ không?" Cứ nghĩ đêm xuân nên đến trễ còn có thể bỏ qua. Nhưng giờ khăn là toàn trắng a.

Mã Phi Yến bị ba trưởng bối nhìn đến bối rối. Sao bọn họ không hỏi Cung Vô khuyết mà hỏi nàng làm gì? Hôm qua nàng bị trúng xuân dược đến khuya mới ngủ đương nhiên là thức dậy trễ a.

Cung Vô Khuyết nhấp xong ngụm trà mới thay nàng trả lời: "Đêm qua là ta uống say nên ngủ mất, không biết đại nương cùng nhị nương còn gì muốn hỏi nữa không?"

Cung Lạc Thiên lạnh giọng nói: "Sau này không được đến trễ nữa." Nói xong liền đứng nói: "Trễ rồi, mau vào tiễn cung tạ hoàng ân đi."

Cả hai vội vã đứng dậy leo lên xe ngựa tiến cung.

Hôm nay trong cung tuyển thêm thiếp thất cho thái tử cùng Trữ thân vương nên nơi họ đến không phải Đông cung mà là ra Đức Tâm điện xem tuyển thiếp.

Sau khi hành lễ liền được ban tọa. Thái tử cùng Trữ thân vương sớm đã an vị. Vừa thấy Mã Phi Yến cùng Cung Vô Khuyết bước vào cả hai đều có ánh mắt rất kỳ quái hướng về phía nàng.

Kỳ tuyển thiếp này so với lúc Mã gia tuyển thiếp thì hoành tráng hơn vạn lần. Bên dưới điện gồm có năm hàng, mỗi hàng là bảy nữ nhân đứng cách nhau một khoảng.

Đám nữ tử mỹ mạo, y phục trang nhã đứng thành từng hàng bên dưới, đầu khẽ cúi mặc cho bọn họ tuyển chọn. Chỉ là, nghe được Cung Vô Khuyết đến có người lén nhìn hắn, kẻ thì sợ đến mặt không còn huyết sắc son phấn trên mặt cũng che không được, tay chân run rẩy.

Hoàng thượng liền thưởng thêm hai nử tử cho Cung Vô Khuyết làm thiếp. Mặc dù trước đó phủ hắn có bốn thiếp thất tự sát, hôm qua Mã Phi Yến mới vào cửa. Thật không thể hiểu nỗi đám hoàng thất muốn gì nữa.

Đám nữ tử bên dưới nghe được có vài người thụ sủng nhược kinh trực tiếp ngất đi được kiêng đến thái y viện sơ cứu. Hoàng hậu là cho gọi thêm vài người ở ngoài cửa lấp vào chỗ trống bị thiếu.

"Hôm nay có đến hơn trăm người, các người cứ từ từ chọn lựa, không cần phải gấp." Hoàng thượng cười ha hả cứ như đây là chuyện bình thường vậy.

Cung Vô Khuyết tựa tiếu phi tiếu ghé sát người của Mã Phi Yến xấu xa nói: "Ái thê chọn được người nào chưa?"

"Lại không phải thiếp thất của ta, việc gì ta phải chọn chứ?" Mã Phi Yến khẽ hừ một tiếng, còn dám mở miệng bảo nàng giúp hắn cho nữa cơ chứ. Đúng là tên xấu xa vô lương tâm, mới hôm nào bức nàng cùng hắn thành thân hôm nay đã lập thiếp.

"Nàng phải vì vi phu ra sức chứ, dù gì đêm qua vi phu cũng đã tận lực giúp nàng giảm bớt khó chịu cơ mà." Cung Vô khuyết tiếp tục hành vi xấu xa, đưa tay véo gò má của nàng. Cũng may hắn kiềm chế tốt nếu không sợ nàng cũng không có thể ngồi đây lạnh nhạt hắn đâu.

Nhắc đến chuyện đêm qua Mã Phi Yến lại xấu hổ, mặt cũng không khỏi ửng hồng. Nàng không thèm trả hắn nữa.

Trữ thân vương thấy buồn miệng liền lên tiếng châm chọc: "Cung phu nhân vừa vào cửa Định quốc công đã lập thêm thiếp thất rồi, có phải hay không có một chút ủy khuất." Lúc trước nàng khước từ hắn, giờ đây liền phải chịu cảnh này, đây gọi là đáng đời.

Hoàng hậu vội vàng giải vây: "Trữ thân vương sao lại nói như vậy, Phi Yến là người khoan dung tuyệt đối không để tâm những chuyện này đâu." Trong hậu trạch của Cung Vô Khuyết thiếp thất nhiều vô kể. Nếu làm đố phụ chẳng phải bản thân sẽ không có ngày tốt qua sao? Hoàng hậu nói câu này cũng chính là khuyên Mã Phi Yến nên mở lòng xem nhẹ một chút.

Nàng cũng được nghe An công công báo lại, Mã Phi Yến tự ý tổ chức đại hôn bái đường với gà trống chứ không thèm thành thân cùng Cung Vô Khuyết. Ngay lúc thánh chỉ vừa tuyên xong, Mã Phi Yến lập tức ngất đi a. Có lẽ nàng cũng là vô tâm với hôn sự này.

Thái tử điềm đạm quét mắt nhìn Mã Phi Yến, khóe môi hơi giật giật. Chuyện của nàng hắn cũng nghe không ít. Lúc thấy Cung Vô Khuyết bế nàng vào hắn còn sợ hôn lễ bị nháo loạn. Không ngờ lại thấy nàng ngoan ngoãn bái đường. Xem ra hôm qua cữu phụ phải phí không ít tâm tư uy hiếp dọa nạt rất nhiều nàng mới chịu bái đường a.

Hắn liền mở miệng nói: "Cữu mẫu ngồi ở đây đương nhiên là không để tâm rồi."

Mã Phi Yến thầm khinh bỉ đám người vừa phát ngôn một phen. Nàng chỉ nở một nụ cười không vướn bụi trần chứ hoàn toàn không nói câu nào. Nàng vờ như bản thân trải qua đêm tân hôn rất mệt mỏi, liền tục đưa khăn tay lên miệng che giấu những cái ngáp dài, mắt lâu lâu lại lim dim.

Cung Vô Khuyết thấy Mã Phi Yến cứ ngủ gà ngủ gật nên bảo nàng một mình hồi phủ trước. Hắn cũng muốn cùng nàng trở về nhưng là bị gọi ở lại để chọn thiếp thất nên không về được.

Hắn đâu biết nàng vờ làm vậy thôi, tự dưng mới vào cửa mà trượng phu nạp thiếp không khó chịu làm sao được. Tuy nàng không muốn gả cho hắn, nhưng cũng là đã gả làm sao tránh khỏi có chút bất mãn chứ.

Cung gia cực kỳ to, phải nói là bằng gấp hai lần Mã phủ. Viện của Cung Vô Khuyết được gọi là Hắc Nguyệt Cao Phong, mang hàm ý nguy hiểm, viện này như một cái phủ riêng biệt vậy.

Tuyết Ly bảo nơi này vốn dĩ là viện của thân mẫu của hắn, nhưng sau khi tạ thế hắn liền đổi tên. Ở đây chưa cả một đống thiếp thất của hắn, nên chiếm hơn hai phần ba Cung phủ lại mỗi ngày một mở rộng nữa.

Trong Hắc Nguyệt Cao Phong ngoài chính viện của nàng thì còn mười viện nhỏ của tiểu thiếp, và một viện nhỏ vừa xây xong. Cứ bốn tiểu thiếp ở trong một viện. Không tính những người đã mất thì tổng cộng hắn có ba mươi chín tiểu thiếp, thêm hai người sắp đến là bốn mươi mốt người.

Nơi của nàng ở là Vọng Nguyệt uyển, là nơi cao nhất to nhất lộng lẫy nhất trong Hắc Nguyệt Cao Phong, cũng là viện của Cung Vô Khuyết, tên là dùng tên viện của mẫu thân hắn lúc trước. Mỗi gian phòng lại phải bước thêm năm bậc thang. Cung Vô Khuyết biết nàng có sở thích thưởng trà ngắm trăng nên đặc biệt cho người xây thêm một lầu cho gian chính.

Do Cung phủ quá to, đi đến Hắc Nguyệt Cao Phong đã là mất một khối thời gian lớn. Trong Hắc Nguyệt Cao Phong đến Vọng Nguyệt uyển lại mất thêm một khoảng thời gian nữa. Còn chưa kịp thở, Tuyết Ly thông báo đám thiếp thất của Cung Vô Khuyết đến cầu kiến.

"Truyền." Tay nàng day day hai huyệt thái dương, thán thật đau đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện