Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 155: Hồi ức (2)



Sư Tử khẩn trương hỏi: “Bọn họ đối ngươi làm sao?”

Mai Truyền Kỳ thấy hắn lên tiếng, khóe miệng khẽ cong: “Bảo ta quỳ xuống chui qua đũng quần bọn họ, nói đây là quy củ trong ngục giam.”

Nhắc đến chuyện trong tù một năm trước, vẫn rõ ràng trước mắt, tựa như chính mình còn đang ở trong ngục giam.

Mai Truyền Kỳ trào phúng nói: “Cái gì mà quy củ, vốn chỉ nhằm vào ta mà thôi.”

Đừng tưởng cậu là quân nhân liền không biết mọi chuyện trong ngục giam, Hắc Sắc ngục giam như một xã hội thu nhỏ, bên trong nhiều phạm nhân như vậy, khẳng định có cường giả, cũng sẽ có kẻ yếu, cường giả thống trị kẻ yếu, là chân lý bất biến. Cho nên, trong ngục đều sẽ có hai đến ba lão đại thống trị những phạm nhân này.

Mỗi khi có phạm nhân mới đến, liền phải lựa chọn vị trí của mình, tự mình tỏ rõ lập trường.

Phạm nhân mới tới khi chọn lão đại, nhất định phải chui qua đũng quần của lão đại để biểu thị sự trung tâm, hơn nữa, cũng chỉ cần chui qua đũng quần của lão đại mà thôi.

Sư Tử phức tạp nhìn cậu: “Vậy ngươi…”

“Ta đương nhiên không chịu rồi, lúc bọn họ đè ta quỳ xuống, ta chạy.”

Ánh mắt Mai Truyền Kỳ trầm xuống: “Khi đó ta mới chính thức như một tên đào binh, chật vật chạy trốn, bị gần vạn người truy đuổi, ta tay không leo lên ngục giam đại lâu. Lúc đầu còn có phạm nhân leo theo, muốn bắt ta xuống, lúc sau càng leo càng cao, bọn họ liền khiếp đảm, không còn dám trèo lên trên, không thể làm gì khác hơn là lui về vị trí cũ. Chờ thời gian phạm nhân hoạt động vừa kết thúc, đều phải trở lại phòng giam, khi leo đến điểm cao nhất ta mới từ trên lầu đi xuống.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Có câu nói, chó ép vào đường cùng sẽ nhảy tường, mà cậu là bị bức ép đến cùng đường mạt lộ nên lựa chọn leo lầu.

Lúc này nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi, khi đó chỉ lo thoát thân mà trèo lên, vẫn không cảm giác được gì, khi cậu leo đến điểm cao nhất, thời điểm nhìn xuống, độ cao đó thật khiến lòng người run sợ.

Nhưng, khi cậu nhìn thấy đám phạm nhân hung ác bên dưới dường như teo lại thành giun, cảm thấy hưng phấn, khi đó, rất nhiều phạm nhân nhìn lên cũng cảm thấy chóng mặt.

Tay không leo lên là chuyện vô cùng nguy hiểm, vạn nhất, tay không nắm chặt, hoặc bị trượt chân, rất có thể té xuống mất mạng tại chỗ.

“Lúc đó, bọn họ lớn tiếng, nói thấy ta ra ngoài một lần, phải đánh ta một lần, đánh đến khi ta không đứng dậy nổi mới thôi.”

Sư Tử có chút kích động nói: “Cai ngục đâu? Cai ngục mặc kệ sao?”

Mai Truyền Kỳ cười nhạo: “Cai ngục? Cai ngục sao quản được? Những phạm nhân kia so với cai ngục còn hung ác hơn, dù sao ta bị đưa đến Hắc Sắc ngục giam chính là để cho bọn ác đồ đó giáo huấn ta, cai ngục quản sao được?”

Lúc đó cai ngục cũng không biết đã chạy đi nơi nào, ngay cả một bóng người cũng không thấy, nhất định là sợ phạm nhân bạo động nên đều trốn đi.

“Đây chỉ là bắt đầu, phiền toái nhất chính là khi ăn cơm và lao động, những lúc cai ngục mang dịch dinh dưỡng hoặc là đem cơm đưa đến phòng giam còn đỡ, nhưng nếu đến nhà ăn thì trốn không thoát. May mà lúc ấy có cai ngục trông coi, nếu động tĩnh quá lớn thì sẽ bị bắn, cho nên phạm nhân chỉ dám âm thầm giở trò, mà đến thời gian hoạt động tự do, phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào buồng giam của mình.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Nếu may, có thể chạy kịp vào buồng giam của mình, còn không may, một đường chạy bị phạm nhân đuổi đánh phía sau, thường thường là đầy rẫy vết thương, buổi tối đau đến nỗi ngủ không yên.”

Vào lúc ấy, mỗi ngày cơ hồ đều sẽ xảy ra chuyện như thế, một ngày lại một ngày.

Mừng vì mình là một quân nhân, cũng mừng khi đã từng huấn luyện gian khổ, đối phó một đống phạm nhân, còn có thể ứng phó được, không thì sẽ bị người kéo vào buồng giam khác cường bạo.

“Bất quá, những thứ đó còn không tính là gì. Điều khiến ta khó chịu nhất không phải là những vết thương trên người, mà là mỗi khi trời tối một mình yên tĩnh, ta thường nhớ tới đến thời điểm bị người khác dùng danh nghĩa đào binh mà bắt đi, còn lúc bị các chiến hữu trên tòa án chỉ ra và xác nhận ta là đào binh.”

Mai Truyền Kỳ nhìn viền mắt Sư Tử có chút đỏ lên: “Ta tự cho là nhân duyên của mình trong quân đội không tính là kém, nhưng vì sao bọn họ lại nói dối, vì sao muốn vu hại ta?”

Thời điểm cậu ở tòa án nghe bọn người Thi Tinh Hào chỉ ra và xác nhận mình bỏ trốn, quả thật không thể tin nổi bọn họ đã nói những lời đó. Lúc ấy cậu vô cùng tức giận gào thét vào mặt bọn họ, mãi đến tận khi bị kéo lên xe, đi đến Hắc Sắc ngục giam, mới từ phẫn nộ biến thành tuyệt vọng.

Khi đối mặt đám phạm nhân tức giận gọi cậu là kẻ nhu nhược, nhát gan, còn nhổ nước miếng, cậu lại không cam lòng, nhưng khi bắt đầu tỉnh táo lại, suy đoán khẳng định có người âm thầm điều khiển tất cả, cho nên sau khi ra tù cậu muốn điều tra rốt cục là ai hãm hại mình.

“Sau đó ngẫm lại, bọn họ vu hại ta có lẽ là bất đắc dĩ, e rằng cũng bị uy hiếp gì nên mới làm như vậy, nếu như là sự thật, ta sẽ không trách bọn họ.”

“Sau khi ra tù, điều ta muốn làm không phải đi tìm chiến hữu đã vu hại mình, mà là tìm ra chân tướng, nhưng không ngờ, trong lúc ta điều tra đã có sáu người chết, người cuối cùng cũng chạy trốn, manh mối bị đứt đoạn.”

Mai Truyền Kỳ nhìn Sư Tử hỏi: “Nghe ta nói nhiều như vậy, ta muốn hỏi ngươi, nếu như ngươi là một trong những chiến hữu đã hãm hại ta, ngươi cảm thấy ngươi lúc đó tại sao phải làm như vậy?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Sư Tử lấy lại tinh thần, có chút bối rối né tránh ánh mắt của cậu: “Ta không biết.”

Hắn đứng lên: “Chúng ta cũng trò chuyện cũng lâu, đã đến lúc ta đi nhặt rác, nếu không sẽ không có dịch dinh dưỡng để uống.”

Mai Truyền Kỳ nhìn thân ảnh đi tới cửa, không nhanh không chậm nói: “Có một số việc chỉ có thể trốn nhất thời, không thể trốn cả đời, hay là cam tâm ở đây trốn cả đời, không gặp người khác?”

Sư Tử ngừng lại, sau đó không quay đầu kéo cửa rời đi.

Mai Truyền Kỳ nhìn cửa xuất thần.

Nếu không phải biết Thi Tinh Hào khi ngủ cũng bất an, cậu cũng sẽ không nói ra chuyện trong Hắc Sắc ngục giam khiến hắn áy náy.

Hiện tại, tâm tình Thi Tinh Hào nhất định rất loạn, chỉ có thể khiến người ta nói rõ sự tình hoặc nghĩ thông suốt thì sẽ chủ động tìm tới cửa.

Tiếp đó, cậu cần phải làm là chờ đợi.

Phong Tĩnh Đằng ra khỏi phòng, lặng im đi về hướng Mai Truyền Kỳ, đau lòng ôm vai cậu, hôn nhẹ lên trán.

Lúc nãy nghe những câu kia, anh mới biết hoàn cảnh Mai Truyền Kỳ bị giam trong ngục gian nan ra sao, nếu sớm biết thế thì sẽ không điều tra chuyện đào binh trước, trực tiếp dùng công huân giúp cậu ra sớm.

Mai Truyền Kỳ nói: “Lúc trước tôi nói những câu kia chỉ để khiến Thi Tinh Hào áy náy mà thôi, anh không cần nghĩ nhiều.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cậu không hy vọng người bên cạnh mình không lo lắng chuyện trong ngục trước kia, hơn nữa, mọi chuyện cũng qua, kể với An Tư chuyện sinh hoạt trong ngục, là do cậu chọn một số chuyện tốt để nói, thí dụ như cùng Kim lão đại bọn họ làm một ít chuyện.

Kỳ thực lúc trong ngục chịu tội cũng chỉ có ba tháng đầu, lúc sau vì mỗi ngày đều bị đuổi đánh, mọi người phát hiện cậu không phải là một kẻ đào binh nhát gan, dần dần, người đuổi đánh cậu ngày càng ít đi, dù sao bọn họ cũng không có chỗ tốt gì, lại còn thường bị thương, lâu dần, mọi người cũng không còn bắt nạt cậu nữa.

Sau đó, có một sự kiện phát sinh khiến cậu khiêu chiến cả ba lão đại trong ngục, tất cả phạm nhân cũng không dám coi thường cậu, cũng cùng ba tên lão đại kia xưng huynh gọi đệ, còn kể lại chuyện bản thân bị hãm hại, Kim lão đại liền lặng lẽ nói cho cậu biết có cơ hội lần thứ hai có thể tiến vào quân đội.

Phong Tĩnh Đằng biết cậu nghĩ gì: “Nam nhân kia không thừa nhận hắn là Thi Tinh Hào, em định làm sao?”

“Trước hết là chờ đã.”

Phong Tĩnh Đằng ôm cậu quay về căn phòng có tủ áo kia, trong lúc thang máy trở lại thành phố dưới lòng đất, nhìn phố xá náo nhiệt, đề nghị: “Chúng ta dạo phố, thế nào?”

Mai Truyền Kỳ nhìn người đến người đi trên phố, tâm tình tốt hơn rất nhiều, cười nói: “Được.”

Phong Tĩnh Đằng nắm tay Mai Truyền Kỳ, hòa mình vào đường phố náo nhiệt, nhìn thấy đồ vật yêu thích liền mua, đặc biệt là đồ chơi con nít, hai người vui vẻ thảo luận, quả thực giống như lão phu lão phu nhiều năm.

Phong Tĩnh Đằng trong lúc dạo phố, phát hiện bất kể bọn họ tới chỗ nào, chỉ cần có người nhận ra Mai Truyền Kỳ, lão bản hoặc là nhân viên cửa hàng liền sẽ đặc biệt nhiệt tình bắt chuyện bọn họ, thậm chí không thu tín dụng điểm của bọn họ. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Nếu không phải Mai Truyền Kỳ nói nếu như không thu tín dụng điểm lần sau sẽ không đến Z thành, bọn họ quả thực hận không thể đem đồ vật trong cửa hàng đều nhét vào tay Mai Truyền Kỳ.

Nhìn thấy tình huống như vậy, khiến anh phi thường kinh ngạc, nhìn thấy bạn lữ của mình được hoan nghênh như thế, cũng vô cùng vui vẻ.

Mai Truyền Kỳ nhìn trong tay hai người mang đầy túi to túi nhỏ, thở dài nói: “Không biết đến khi nào, tôi mới có thể giống như bây giờ, không cần đeo kính, cũng không cần mang khẩu trang, có thể quang minh chính đại đi lại trên đường ở A thành.”

“Yên tâm, ngày đó sẽ không lâu đâu.” Phong Tĩnh Đằng an ủi”

Mai Truyền Kỳ ngẩn đầu nhìn bầu trời: “Trời sắp tối rồi, chúng ta đi về trước đi.”

“Đêm nay chúng ta ở đâu thế?”

“Đến nhà Hiển ca ở một đêm, nơi đó có phòng khách.”

Mai Truyền Kỳ dẫn Phong Tĩnh Đằng lên huyền phù công cộng, vừa lên xe, tài xế vui vẻ nói: “Truyền Kỳ, cậu đến Z thành khi nào thì thế?”

Những người ngồi trong xe vừa nghe đến hai chữ Truyền Kỳ, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thấy thật đúng là Mai Truyền Kỳ, vội đến chào cậu.

“Truyền Kỳ, lần này cậu định ở lại bao lâu? Rảnh rỗi đi nhà ta ngồi một chút a.”

“Truyền Kỳ, người bên cạnh là bạn cậu sao? Cảm giác có chút quen mắt nha, hình như đã thấy ở đâu rồi đó.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mọi người quan sát Phong Tĩnh Đằng, đều cảm thấy rất quen thuộc: “Tôi cũng cảm thấy như là đã gặp nhau ở nơi nào á.”

“Tôi nhớ rồi, người này hình như là bạn lữ của Truyền Kỳ, lúc trước trên trên tinh võng tôi có thấy bức ảnh bọn họ đăng ký kết hôn.”

“Bạn lữ sao, mặc dù tôi cũng chưa từng thấy ảnh đăng ký kết hôn của Truyền Kỳ, nhưng vẫn cảm giác người này rất quen thuộc.”

“Tôi cũng thấy vậy đó.”

Mai Truyền Kỳ thấy Phong Tĩnh Đằng cười cười không nói, cũng cùng cười đáp lại những người chung quanh, chờ đến trạm dừng chân, nhanh chóng kéo Phong Tĩnh Đằng xuống xe.

Chờ sau khi xe rời đi, cậu mới hỏi: “Anh không muốn nói ra thân phận của mình trước kia?”

Phong Tĩnh Đằng giải thích: “Dù sao cũng đã rời đi hơn hai mươi năm, giữa tôi và bọn họ đều cảm thấy xa lạ, nếu như đột nhiên nói ra bản thân là Cổ Phong, ngược lại làm bọn họ không dễ chịu hoặc không biết phải nói gì với tôi, chờ lần nữa quay lại đây cùng cậu, tôi sẽ nói ra thân phận của mình, mọi người mới không cảm thấy lúng túng.”

Mai Truyền Kỳ cũng cảm thấy việc này vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt, không nói gì nữa, dẫn Phong Tĩnh Đằng về nhà Vân Hiển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện