Chương 1-2
Ánh đèn mập mờ, tiếng nhạc ồn ào với beats nặng nề tới mức trái tim đập theo nhịp điệu, cộng với mùi vị đắng đắng của chất cồn và đông đúc người tập trung với nhau làm cho buổi tối thứ bảy trở thành ngày giải tỏa khỏi sự căng thẳng của các sinh viên học hành nặng nhọc, gian khổ suốt cả tuần.
Pub cỡ lớn gần trường đại học dân lập nổi tiếng có cả đám thanh niên mặt mũi đẹp trai xinh gái tập trung lại với nhau, ăn uống, nhảy nhót, trò chuyện để giải tỏa và tôi là một trong số đó. Nhưng đối với tôi, tôi không có tới giải tỏa căng thẳng từ việc học hành như người ta đâu.
Mà là tới kiếm mồi thì đúng hơn.
Trong khi đang say tới nơi, có một ngón tay khều nhẹ lên vai.
"Hưưư". Tôi hất ra rồi tiếp tục quấn quýt với em Wawa đang ở trong vòng tay. Phụ nữ gì mà thơm phức hết cả người.
"Thằng Krist kia!!". Tiếng con trai cực kỳ quen tai hét vang lên bên cạnh nên đành phải rời khỏi người đẹp và quay qua nhìn đứa bạn thân của mình.
"Cái gì, Ton?". Tôi trao nụ cười ngọt ngào lấy lòng em Wawa bắt đầu xị mặt một chút sau khi bị quấy rầy.
Cô gái trẻ, đẹp, trắng trẻo, mặt đầy phấn trang điểm nhưng không quá dày, ngoại trừ phía dưới đôi mắt thon được tô màu đen làm cho quyến rũ hơn. Mặc dù mới quen biết nhau chưa tới 2 tiếng đồng hồ nhưng lại cảm thấy thân ơi là thân...
...Nếu sự thân thiết đó được cân đo từ việc cô gái xinh đẹp ngồi ép sát suýt chút nữa là ngồi lên đùi hay là tay của tôi đang bao quanh eo thon của cô ấy nhé.
"Về bàn nói chuyện với tao trước được không vậy? Thằng Lann nó kể chuyện mày đang chuẩn bị có chồng cho tao nghe. Tao không hiểu gì hết luôn.". Thằng Ton chết tiệt! Mày nói chuyện này ở đâu cũng được, nhưng nói trước mặt cô gái mà tao đang chuẩn bị "dồn vào hang cọp" là không có được!!!
"Chồng?". Thấy chưa! Em Wawa nhìn chằm chằm với vẻ mặt khó hiểu. Nhưng sâu trong ánh mắt giống như muốn nhảy ra trốn tôi rồi.
"Không có gì. Bạn anh nó nói là "nhà bếp". Anh đang chuẩn bị sửa lại nhà bếp. Wawa có hứng thú muốn thử phải không nào?". Tôi thì thầm bên tai trêu ghẹo. May là nhạc lớn, người nghe mới nghĩ là hiểu lầm. Từ đó lấy khó khăn làm cơ hội trao ánh mắt truyền đạt ý nghĩa rằng thử nhà bếp không phải là cái phòng mà người ta nấu cơm đâu đó.
("Nhà bếp" và "chồng" phát âm gần giống nhau)
Nhà bếp cũng dùng được vào chuyện khác đó. Perawat từng thử rồi, cực kỳ feel.
"Khùng quá, anh Krist.". Wawa mắc cỡ rồi thúc vào lồng ngực tôi một cái. Mạnh tay quá rồi em. Là cô gái nhỏ con, mỏng manh, sao lại sức trâu tới như vậy?
"Wawa đợi anh một chút nhé. Cứ vui vẻ hết mình với bạn đi, bàn này anh đãi cho. Anh đi nói chuyện với bạn một chút rồi sẽ quay lại đón... đi tiếp với nhau nhé.". Tôi trao ánh mắt ngọt ngào đi. Wawa gật đầu xấu hổ. Ôiii! Tiếc quá, không muốn buông tay gì hết. Lâu lâu mới được người xinh vừa ý.
"Nhanh nhanh lên đi Krist.". Thằng Tonnam lại hối lần nữa.
"Ờ, biết rồi, biết rồi.". Tôi từ từ buông tay ra khỏi eo của Wawa một cách rất ư là tiếc nuối, không muốn đi ra khỏi chỗ này bao nhiêu hết. Nhưng cũng phải chịu theo đứa bạn thân về bàn trước khi bêu hết chuyện của tôi. Nhưng trước tiên, cho hôn trán em Wawa đặt cọc một chút.
Khi được thấy khuôn mặt ngại ngùng vừa ý rồi thì tôi đi theo Tonnam về bàn. Trong khi đi thì tôi vỗ đầu nó một cái.
"Chết tiệt! Sao mày lại đánh đầu tao!"
"Rồi tại sao mày lại nói chuyện thằng nghiệp chướng đó trước mặt ghệ của tao? Thằng chết tiệt! Mãi cho tới khi tao cua được tốn thời gian tận 5 phút. Nếu để vuột mất khỏi tay đêm nay thì mày đối mặt với cái chân tao chắc luôn.". tôi nói rồi ngồi xuống ghế salon bên cạnh Lann. Còn Tonnam thì ngồi xuống đối diện chung với Karn.
"Tại tao hết hồn mà. Bỏ công gấp rút theo tới đây bởi vì thằng Lann nói mày đang chuẩn bị có chồng.". Nhìn nó kìa, còn chưa chịu thôi la lên. May là nhạc trong pub lớn tiếng nên không có ai nghe thấy ngoại trừ 4 người tụi tôi quanh bàn.
"Không đời nào! Tao chỉ nói là bị ba ép, không có nói là sắp có. Con hổ như tao mà sắp có chồng ấy hả? Đem đầu tao xiên que rồi bêu rếu trước trường luôn đi. Haizzz.". Tôi nốc hết ly rượu dập cảm xúc nóng rực trong ngực.
(Con hổ = chỉ người đào hoa)
Nhớ tới tình huống ba gọi điện tới nói chuyện hồi sáng thì lại phiền lòng, nên phải lôi bạn bè ra giải tỏa phiền muộn đây chứ đâu.
"Nhà mày lạ lùng. Tao chưa từng thấy ai muốn con trai có chồng bao giờ."
"Thật ra chắc là không có muốn đâu, nhưng mà nhận lời với người ta rồi. Mày cũng biết rõ rằng gia đình tao quan trọng lời dạy của tổ tiên, lời nào ra lời đó. Nếu nhận lời rồi thì không thể nuốt lời được."
Cuộc đời tôi trở nên tệ hại là bởi vì lúc mẹ tôi mang thai, bác sĩ xem nhầm kết quả siêu âm. Mọi người nghĩ rằng sẽ có con gái. Bạn thân cùng sống cùng chết của ba biết chuyện liền nhanh chóng mở lời vạm hỏi tôi làm dâu ngay lập tức. Nghe nói là từng bàn trước từ hồi mấy ông ba kết hôn rằng sẽ kết sui gia với nhau. Và thế là khi sinh ra, tôi lại giống y chang cái người bên nhà kia đây... Là con trai y chang đây.
Sốc cả nhà luôn chứ gì. Nhưng mà "Nói rồi nuốt nước bọt thì tao chịu chết đi thì hơn" là định kiến của dòng họ mà tổ tiên khắc sâu vào nhau từ đời này sang đời khác. Thế là ba phải làm theo lời nói của chính mình. Còn nhà bên kia thay vì từ chối, lại để trôi theo dòng luôn chứ.
Khốn nạn thật! Tao là con trai chính hiệu mà, tại sao phải nhồi nhét chồng cho tao chứ!
"Rồi mày định làm gì? Chịu kết hôn?". Thằng Ton nâng ly lên giơ cao qua đầu, giống như muốn ăn mừng trước cho đám cưới của tôi.
"Một hồi tao đem chân hất cằm luôn bây giờ.". Tôi lấy chân đạp bàn giữa ghế salon làm cho ly rượu được đặt trên đó văng rượu ra. Thằng Ton cười khô khan.
"Tao không cưới đâu. Tao nói với ba rồi. Có điên hay không chứ? Tự nhiên gọi tới nói rằng chuẩn bị kết hôn. Tao mới 20 tuổi chưa được bao nhiêu ngày, gấp gáp làm gì chứ?"
"Mày cũng độc thân được nửa năm rồi mà. Cũng tốt, để có thể có người mới.". Lann nói chen vào. Nó nhếch khóe miệng mỉm cười một chút. Nếu là thằng Tonnam làm thì chắc tôi sẽ nghĩ rằng nó trêu chọc. Nhưng mà khi là Lann thì tôi cũng nghĩ là nó trêu chọc mà thôi.
Nhưng mà với thằng này, tôi không muốn đạp nó đâu.
Bạn bè ai nấy đều có tính cách khác nhau. Lann là đứa con trai mặt xinh, tóc dài ngang vai, nhưng tính cách kiểu như muốn nổi da gà. Xung quanh nó có hơi lạnh bao quanh.
"Xin lỗi nhé, Lann. Nửa năm trước của tao là phụ nữ. Và tao là người bỏ em ấy. Không có gì cần thiết để mà tao phải thất tình đau lòng rồi bỏ đi lấy đàn ông. Mày nhìn miệng tao... Tao - không có - mắc cười.". Tôi nhấn mạnh 3 từ cho tụi nó nghe rõ ràng. Chỉ bấy nhiêu là đã phiền muốn chết rồi, không giúp thì thôi còn bồi thêm nữa.
"Rồi mày nghĩ sao, Karn? Lại ngồi yên nữa rồi, thể hiện ý kiến chút đi chứ. Thằng Krist, bạn yêu dấu của chúng ta đang chuẩn bị yên bề gia thất đó.". Tonnam quay qua vỗ lưng Karn.
"Ờ.". Đứa bạn sloth (con lười) quay qua thể hiện ý kiến bấy nhiêu thôi rồi tiếp tục mơ màng nhìn đoàn người trước mặt.
Tôi gọi Karn là con lười bởi vì nó sống cuộc sống giống như mấy con lười biếng. Ngày qua ngày nó ít cử động lắmmmmm, nói cũng ít. Nhưng mà không phải theo hướng kiêu căng đâu đó, mà theo hướng mặt trơ + ngớ + mơ màng + khó hiểu thì đúng hơn, thằng Karn là vậy.
Tôi từng ngủ lại phòng nó rồi mắc tiểu lúc 5 giờ sáng. Mở mắt ra thấy cái bóng bí ẩn ở trên giường. Mẹ nó, suýt nữa hét vang cả căn hộ của nó như quên mất giới tính. Nhìn kỹ lại thì thấy thằng này nó ngồi mơ màng, hỏi cái gì cũng không chịu trả lời cho lắm. Thế là tôi ngưng để ý tới nó rồi đi vào nhà vệ sinh xong thì ngủ tiếp. Ngủ dậy lúc 11 giờ, nó ngồi mơ màng tại chỗ cũ.
Tin vào sự khác người của nó chưa?
"Cảm ơn vì ý kiến của mày, Karn!". Tôi nói mỉa.
"Tóm lại là mày không cưới?". Tonnam liếc nhìn thằng sloth trước khi quay qua nhìn tôi.
"Không! Có chết tao cũng không cưới. Cho cưới con gái còn phải suy nghĩ dữ dội nữa là, còn đây cho tao cưới con trai. Mơ đi!"
"Ba mày không trách?". Lann
"Không biết. Tao không kịp nghe hết. Chỉ nghe được rằng sẽ cho kết hôn với con trai bạn của ba và nghe được giống như tao đã kể cho tụi mày nghe thì tao đã quát vào rồi cúp máy, tắt máy trốn luôn.". Tôi nốc rượu vào miệng liên tục trong khi kể chuyện phiền muộn cho bạn bè nghe.
"Nhưng người như ba mày, ông ấy nhất định sẽ làm mọi thứ để ép buộc mày.". Karn nói một cách trầm tĩnh. Ánh mắt không hề ở đây với chúng tôi mà nhìn mơ màng về phía trước. Giống như nó than thở trời đất khí hậu gì đó thì đúng hơn. Và tụi tôi không ngạc nhiên cho lắm. Đôi khi nó nói ít, đôi khi nó nói nhiều, đôi khi nó không chịu nói gì cả ngày luôn cũng có, tùy và cảm xúc nghệ sĩ khác người sẽ bộc phát lúc nào.
"Thì kệ chứ. Tao không cưới thì sẽ trói tao chung với thằng nghiệp chướng đó rồi ném vào phòng hay sao? Có phải đứa bé 3, 4 tuổi đâu."
"Rồi chồng tương lai mày là người như thế nào? Mặt mũi đẹp trai không? Tuổi tác bao nhiêu? Làm nghề gì kiếm ăn?"
"Mày tra hỏi tới như vậy, đi điều tra dân số luôn không, Tonnam? Tao không biết, không kịp nghe, chưa từng gặp. Chỉ biết là con trai bạn thân của ba, người mà công ty của ba tao vận chuyển thuốc qua.". Nghe có vẻ đáng sợ phải không? Nhưng nhà tôi không phải mafia bán thuốc gây nghiện đâu đó mà là hãng cung cấp dược và dụng cụ y khoa. Bình tĩnh rồi đặt điện thoại đã có số 191 xuống đi nhé.
(191: số điện thoại khẩn cấp)
(Khi người Thái chỉ nói từ "thuốc" có thể hiểu theo 2 nghĩa là "thuốc" thông thường và "ma túy")
"Hey, vậy là bạn tao sắp có chồng là bác sĩ rồi? Đúng tuyệt!". Đạp mặt mày trước rồi hẳn trả lời, được không nhỉ, Tonnam?
"Mày muốn gây sự với tao lắm nhỉ? Thằng nghiệp chướng! Tao không biết, tao nói là tao không biết gì hết. Và ngưng nói rằng tao sắp có chồng giùm đi, không thì chân tao nhúc nhích liền đó.". Tôi giơ chân lên dọa. Tonnam bật cười rồi nhanh chóng đổi sang nói chuyện khác.
Tới uống rượu để giải tỏa phiền muộn, nó lại cạy chuyện phiền muộn để nói hoài.
"Dậy được rồi!!!"
"Chết tiệt!!". Tôi hết hồn bởi vì có lực kéo mền ra khỏi người một cách đột ngột, ngồi dậy cùng với lời chúc phúc và được nhận khuôn mặt trách móc từ người sinh thành gửi tới.
"Con nít gì mà thô lỗ. Nói năng với mẹ sao cho dễ nghe hơn vậy chút đi.". Thì đây là căn hộ riêng tư mà tôi ở một mình mà. Đang ngủ yên lành gặp chuyện như vậy thì hết hồn chứ sao. Tưởng đâu có ai ám sát nữa là.
"Thì tại mẹ tới không có tiếng động, Krist hết hồn."
"Nếu nói trước thì sẽ không được biết rằng con trai có đem gái về ngủ ở trong phòng hay không mất, thế nên tới gây bất ngờ."
"Thiệt là, nói cứ như là từng gặp vậy.". Tôi trả lời lí nhí. May là tối qua nói chuyện với bạn bè xong, lúc trở lại thì em Wawa đã đi mất rồi. Chắc là đợi không nổi bởi vì tôi nói chuyện với tụi nó hơi say sưa một chút. Mãi cho tới khi nhớ ra thì đã mấy giờ sáng rồi không biết nữa. Không có xin số nữa chứ, tiếc quá đi.
Chắc phải kiếm thời gian đi tới quán đó lần nữa, phòng khi gặp được.
"Chưa từng bắt gặp cũng biết. Con đi tắm táp, rửa mặt rửa tai được rồi. Mình đi ăn cơm.". Người phụ nữ trung niên có khuôn mặt xinh đẹp, nhìn trẻ hơn độ tuổi ở trong bộ đồ gọn gàng, sang trọng như quý phu nhân, trang điểm, làm tóc kỹ càng. Tôi chề môi ngay lập tức.
"Thôi, định lừa dẫn đi tiệc gì nữa phải không vậy!"
Con người mình đau thì phải biết nhớ. Tôi bị hơn chục lần rồi. Cái thể loại đi ăn cơm với nhau, lái xe chở mẹ đi chút, đi làm chút việc giùm, cuối cùng là bị lừa đi dự tiệc này nọ kia để đem tôi ra khoe với bạn bè của mình.
"Dự tiệc gì mà giữa trưa như vậy. Đi ăn cơm thiệt. Mẹ hẹn ba ở nhà hàng, đặt nhà hàng cực sang trọng sẵn rồi. Lâu lâu cả gia đình mới được ăn cơm với nhau, đừng có lì. Đi tắm rửa, mặc đồ dễ thương đi nhé... Thôi đi thì hơn, Krist đi tắm, mẹ sẽ tự mình chọn đồ cho."
Mẹ nói xong rồi đi tới mở tủ quần áo, cầm cái này nắm cái kia, vạch tủ ra một hồi liền lấy ra quần jeans màu đen lịch sự và áo thun cổ chữ V màu hồng nhạt, blazer mỏng kiểu gần giống áo vest nhưng không quá trang trọng đặt so với nhau trên giường.
Áo... màu hồng!!!! Màu hồng cả ngoài lẫn trong luôn. Bên trong hồng nhạt gần giống màu trắng, ngoài màu hồng đậm.
"Chủ đề kẹo ngọt hả mẹ? Tại sao phải dễ thương tới mức này?". Tôi nheo mắt nhìn. Nhìn vậy cũng không có ngu đâu đó. Quần áo trong tủ đó phần lớn là tôi tự mua, nhưng một số thì mẹ mua cho bỏ vào. Nhưng chắc chắn rằng tôi chưa từng mua cái áo màu hồng.
"Đi ăn cơm với gia đình hôn phu tương lai thì phải ăn mặc cho dễ thương một chút. Đi tắm liền đi, còn chưa chịu đứng dậy nữa.". Mẹ quay qua trách, nhưng mà bây giờ trách móc tôi cũng không thèm để ý nữa.
Biết trước là chuyện nó lạ lùng rồi. Ở đây 3 năm, số lần tới kiếm tôi có thể đếm được. Phần lớn có việc gì thì sẽ gọi điện kêu về nhà. Còn thế này là sao? Xuất hiện không báo trước, hơn nữa còn chuẩn bị quần áo giùm. Thì ra là đem con của mình bỏ vào miệng con của bạn.
"Krist đã nói rồi mà rằng Krist không cưới. Mẹ cũng hùa theo ba nữa hả?"
"Ba con ông ấy nhận lời rồi đó, Krist. Cứ cư xử bướng bỉnh như con nít sao mà được? Chuyện khác thì có thể ba con sẽ chịu, nhưng chắc chắn không phải chuyện này. Đừng lì lợm chi cho vô ích."
"Không! Giờ là thời đại nào rồi hả mẹ? Tại sao phải ép buộc kết hôn chứ? Krist mới 20 thôi đó, hơn nữa còn bắt cưới con trai nữa."
"Thôi mà, ba và mẹ đã quyết định rồi. Và nói là cưới cũng không có tổ chức tiệc gì đâu. Chỉ trò chuyện rồi ăn cơm chúc mừng trong gia đình, sau đó thì chuyển tới ở cùng với nhau vậy thôi. Không cần phải lo nhé?"
Sao mà nói câu "không cần phải lo" ra được vậy chứ? Định trói cả cuộc đời tôi với thằng điên ở đâu đó không biết ấy hả?
"Làm sao mẹ biết được là nó tốt tính? Có thể đó là thằng biếи ŧɦái, cực kỳ xấu xa, bản chất hư hỏng, không thì sẽ không làm cái chuyện như vậy đâu. Hay là nó không tự mình kiếm vợ được? Hay nó là gay?". Cuộc đời tao tiêu tùng chắc luôn. Nhìn có vẻ không có cái nào an toàn hết. Định bắt chuyển tới ở với thằng nghiệp chướng đó ấy hả? Nghe thấy liền muốn cry.
"Khùng hay sao vậy? Anh ấy là bác sĩ số một lận đó. Mặt mũi đẹp trai, tốt tính, lịch sự nhã nhặn. Con thử đi gặp một lần đi mà.". Phẩm chất tốt như vậy tại sao lại không có vợ chứ?
"Mẹ từng gặp hay sao mà lại đem ra nói mớ tới như vậy?"
"Chưa nữa. Ba con kể lại. Nhưng mà hôm nay mình sắp đi gặp đây. Xem như là làm quen với nhau trước, để có thể nhanh chóng thân thiết với nhau.". Cái này gọi là xem mắt phải không ta?
"Không!"
"Đừng lì mà Krist. Nếu không nghe mẹ sẽ bán căn hộ, bán xe, tịch thu toàn bộ thẻ tín dụng, đi học cũng không cho đi luôn."
"Mẹ!! Con có còn là con của mẹ không vậy hả?". Tôi nhìn người đứng bên cạnh giường đưa ra lời dứt khoát để cho tôi không còn lựa chọn nào khác với ánh mắt nghiêm túc tới mức tôi tủi thân.
Tôi được nuôi dạy đàng hòang. Mặc dù ba và mẹ làm việc nặng, không dành nhiều thời gian cho tôi lắm, nhưng tôi cũng không phải là đứa trẻ thiếu hơi ấm. Bởi vì họ vẫn kiếm thời gian có mặt đông đủ trong những ngày quan trọng và tôi cũng hiểu rằng ba và mẹ có công việc phải làm.
Bao lâu nay tôi cư xử như trẻ ngoan, chưa từng có vấn đề gì lớn lao để cho họ nhọc lòng dù chỉ một lần. Rồi tại sao lại làm như vậy với tôi chứ?
"Thôi mà, đâu có nói là bắt cưới bây giờ đâu. Tới khi Krist tốt nghiệp còn tận hơn 1 năm, bây giờ từ từ tìm hiểu nhau trước. Mẹ và ba không có nói bắt cưới ngay lúc này, con định lì lợm tới đâu vậy hả?"
"Nhưng mà..."
"Con từng nói là muốn có xe mới phải không?"
*Kực*!
Mẹ nói cắt ngang không cho tôi nói lại bằng việc nói về chiếc xe BM mới mà tôi làm nũng suốt gần cả tháng.
"Nếu hôm nay con chịu đi ăn cơm rồi cư xử đàng hoàng, dễ thương với bác và anh ấy, không cứng đầu, không cư xử như vậy...". Mẹ nhìn tôi từ đầu tới chân tới nỗi tôi không nhịn được mà hỏi ngược lại.
"Như vậy là như thế nào?"
"Thì thô lỗi như vậy chứ sao... Đừng có mà cãi, mẹ là mẹ. Tóm lại là nếu cư xử ngoan ngoan, dễ thương lúc ăn cơm thì ngày mai đi chọn xe mới ở showroom với mẹ luôn. Chiếc nào cũng được, mẹ mua cho."
Tôi lén mắt sáng rỡ với lời đề nghị. Không có tham lam đâu đó, nhưng mà cảm thấy chắc không có lỗ lã gì chỉ với việc đi gặp mặt một chút. Không có ở riêng 2 người với nhau nữa, chắc là không sao. Đâu có bắt kết hôn đâu.
"Chỉ ăn cơm thôi nhé? Cấm ép buộc, cấm nhồi nhét cái gì nhiều hơn như vậy đó.". Tôi đề ra điều kiện lại một cách nghi ngờ.
"Ừa, chỉ cần đi ăn cơm, cư xử đàng hoàng, không cứng đầu, không thô lỗi. Chỉ vậy thôi... ok?"
Bạn nghĩ rằng câu trả lời của tôi là gì?
"Nhiều năm rồi không gặp, Krist lớn hơn và đẹp trai lắm luôn đó.". Người đàn ông trung niên có dáng vẻ oai nghiêm ngồi ở phía đối diện truyền tới nụ cười thân thương.
"Hehe, cảm ơn ạ.". Tôi mỉm cười ngược lại, nói năng với giọng điệu mềm mỏng, rất ư là lịch sự kiểu như không phải là chính bản thân mình cực kỳ.
"Đợi một chút nhé, lát anh ấy sẽ tới. Chắc là kẹt xe.". Bác Pawee, ba của tên bác sĩ nghiệp chướng, người vẫn chưa xuất hiện mặc dù quá thời gian nửa tiếng đồng hồ rồi.
Tôi nhìn thức ăn trên bàn rồi lén nuốt nước bọt. Từ lúc dậy cho tới bây giờ đã gần 1 giờ trưa vẫn chưa được ăn cái gì hết. Chắc là mẹ tôi biết tỏng rồi thấy tôi im lặng nên lén đá đá chân phía dưới bàn kêu tôi trả lời bác Pawee cái gì đó. Thế là tôi phải mỉm cười dịu dàng, trả lời lại bằng giọng ngoan hiền.
"Không sao ạ, con đợi được."
"Nếu Krist đói thì cứ ăn trước đi nhé, không cần đợi anh ấy đâu.". Bác Pawee đẩy đĩa tôm chiên màu vàng giòn đẹp đẽ được rưới bằng nước sốt màu nâu già nhìn cực kỳ ngon tới trước mặt.
Nó chính là tôm chiên sốt me.
"Được ạ?". Tôi mỉm cười tươi ngay lập tức.
Tay giơ lên chuẩn bị cầm lấy muỗng nĩa, nhưng bị mẹ ngồi bên cạnh nhéo vào đùi thật mạnh rồi quý phu nhân liền bật cười che đậy.
"Krist thiệt là, đừng có chọc bác vậy chứ. Sao con nói với mẹ là sẽ đợi ăn chung với anh ấy mà?"
"Shhh!"
(Tiếng rít phát ra từ miệng khi bị đau)
"Bị gì vậy Krist?"
"K... Không có gì ạ, thưa bác. Tại vì chân đá trúng chân bàn ạ. Đau!". Huhuhu, nó còn hơn là kiến cắn nữa đó mẹ, nhéo hoài. Thằng này có phải con trai ruột không vậy?
"Hahaha, Krist dễ thương ghê. Nhưng mà đừng gọi bác, gọi ba đi. Dù sao cũng sẽ phải gọi chắc rồi, để cho quen.". Nằm mơ đi!
"Không sao ạ, không muốn quen cho lắm... Ốii!". Tôi quay qua truyền ánh mắt tới người nhéo chân tôi lần thứ..... thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Chân bầm tím hết rồi đây nè!
"Đau lắm đó!". Nhìn mẹ xong nói như vậy, nhưng mẹ lại làm vẻ mặt ngây thơ không biết gì, không thèm để ý gì hết. Miệng thì cười, ánh mắt thì sát thủ giống như tôi làm Padlom, con chó ở nhà vô sinh.
"Gọi ba đi Krist. Tại vì dạo này con trai nó học nặng nên nói năng không rõ ràng. Mày đừng chấp nhất nhé.". Ba tôi đó, ba tôi. Nhìn ít có muốn gả con trai cho người ta quá nhỉ! Ánh mắt ép buộc còn hơn cả mẹ nữa.
"Ờ, đúng rồi! Krist bây giờ đang học gì vậy?". Bác Pawee lắc đầu giống như muốn nói rằng không sao rồi nhanh chóng đổi chủ đề trò chuyện để bầu không khí tốt hơn.
"Quản trị kinh doanh, năm 3 ạ."
"Giỏi ta! Học quản trị kinh doanh như vậy, về sau có thể giúp ngành kinh doanh của gia đình khỏe re luôn nhỉ? Giống như anh Singto luôn, thằng đó nó thích học lắm. Lấy cả bằng quản trị kinh doanh và cả bác sĩ luôn.". À, cái tụi chỉ toàn học. Ra là mọt sách nhỉ? Chắc là mắt kính dày cui và có vẻ ngoài kì cục lắm.
Chắc không có ai thèm lấy nên phải chịu cho ba ép buộc chuyện lạ thường này.
"Vừa đúng luôn, Krist nói muốn học lên Thạc sĩ Quản trị kinh doanh mà. Anh ấy cũng tốt nghiệp Thạc sĩ ngành này, có gì thì cứ xin ý kiến anh ấy nhé.". Có cần hỏi ba con họ rằng "người ta muốn con xin ý kiến người ta hay không" không mẹ? Quan trọng là hỏi con một tiếng rằng "con có muốn xin ý người ta hay không" đi được không?
"Đúng đó, nếu Krist hứng thú tới việc học lên, lát anh Singto tới thì cứ hỏi nhé. Trò chuyện với nhau để có thể thân nhau nhanh nhanh.". Bác Pawee mỉm cười nói.
Chuyện học lên không phải chủ đề quan trọng, muốn cho tụi này lấy nhau mới là mục đích chính nhỉ?
Tôi còn chưa kịp mở miệng từ chối để cho mẹ nhéo lần nữa thì điện thoại của bác Pawee đã vang lên cắt ngang trước. Bác ấy cầm lên xem rồi chau mày một chút trước khi bắt máy.
"Con ở đâu rồi? Sao lại có thể để cho người lớn đợi chứ?... Tới mau mau... Nói gì đó?... Mày!... Ờ, ờ.". Lúc đầu bạn thân của ba nói giọng trách móc, tiếp theo là ngạc nhiên rồi kết thúc bằng sắc mặt giống như muốn chửi người ở đầu dây bên kia dữ lắm.
Nhưng khi liếc mắt nhìn tụi tôi thì nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại và cúp máy.
Sau đó thì mỉm cười với sắc mặt khó xử cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ.
"Ba xin lỗi nhé Krist. Anh ấy kẹt ca mổ khẩn cấp, chắc là không tới được rồi. Xin nói nhé, Danai, Wan.". Rồi xin lỗi mọi người quanh bàn.
Ba và mẹ tôi nhìn mặt nhau một chút trước khi mẹ bật cười như không chấp nhất gì. Hơn nữa còn giơ tay vẫy vẫy trước mặt, nhìn mà thấy ghét.
"Ôii, không sao đâu anh Pawee. Người làm bác sĩ là như vậy, làm việc không có thời gian nhất định, cái gì cũng có thể xảy ra được. Krist cũng hiểu mà, phải không con?". Mẹ kết thúc bằng cách quay qua hỏi tôi.
Bây giờ 3 vị người lớn nhìn tôi với ánh mắt kỳ vọng. Đại khái giống như đừng giận anh ấy nhé, đừng dỗi hay tủi thân anh bác sĩ điên khùng đó mà, anh ấy thật sự bận việc, đại loại vậy. Đặc biệt là bác Pawee có vẻ mặt nhợt nhạt hơn ai khác nên tôi nhìn mặt rồi gửi lại nụ cười dịu dàng.
"Vâng, con hiểu. Mạng người là quan trọng nhất. Cái thằng... Anh ấy làm đúng rồi ạ. Bác đừng giận anh ấy nhé, chúng ta ăn cơm thôi.". Miệng thì nói với giọng điệu thật lòng cực kỳ, nhưng trong lòng thì tao thoát rồi.
"Ư... Ừ nhỉ. Thiệt là, Krist đúng là con ngoan mà. Biết thấu hiểu nghề nghiệp của anh ấy nữa. Kiểu này khi kết hôn với nhau thì chắc là sẽ không thành vấn đề. Ba cũng thấy an tâm rồi. Được rồi, ăn thôi, ăn thôi.". Người cố gắng nhồi nhét bản thân vào vị trí ba truyền ánh mắt yêu thích tôi nhiều hơn trước mà không hề biết sự thật rằng thật ra tôi mừng tới cỡ nào khi mà không phải gặp mặt tên bác sĩ đó. Hơn nữa còn múc tôm chiên bỏ vào đĩa tôi một cách lấy lòng nữa.
"Cảm ơn ạ.". Tôi mỉm cười tiếp nhận, không nói gì tiếp ngoài việc cúi mặt cúi mũi ăn cơm một cách nhanh chóng.
Đói mà, đợi gì nữa? Vừa được ăn no, ngon lành một cách thoải mái, hơn nữa còn được chiếc xe miễn phí mà không cần phải gặp cái tên chướng tai gai mắt nữa chứ. Lời thấy rõ.
Bữa ăn này đúng phê, hố hố hố hố.
---------- End Chap 1 ----------
Bình luận truyện