Chương 41
{ = Krist = }
Và rồi tôi bị bác sĩ Bipolar ép buộc đợi ở bệnh viện để cùng nhau tới ăn cơm ở nhà ba mẹ. Hơn nữa còn cho thư ký gửi người đem xe tôi lái về penthouse nữa. Thế là cái người không có quyền cãi lại gì chỉ biết hết ngồi rồi nằm ở ghế salon trong phòng làm việc của Abo.
Còn chủ nhân căn phòng ăn trưa xong thì bỏ đi ward round bệnh nhân. May là có đem sách học theo. Gần thi rồi nên tôi không có vấn đề gì với việc đọc sách đợi, chỉ 3 tiếng đồng hồ thôi mà.
"Xin chào ạ, chú Danai, cô Wan.". Chúng tôi bước vào nhà cùng nhau, đi thẳng về phía phòng khách mà người giúp việc nói rằng đám người lớn đã đợi sẵn rồi. Khi gặp mặt thì Abo đưa tay vái chào ba mẹ tôi.
"Xin chào ạ, bác Pawee.". Tôi cũng vái chào ba của bác sĩ, người đang ngồi với ba mẹ của tôi.
"Chào Krist. Đã nói là gọi ba mà. Tại sao còn gọi bác Pawee nữa?"
"Hehe! Quên ạ, thưa bác... ơ... thưa ba.". Ngượng miệng lắm đó bác, hiểu cho nhau đi chứ.
"Đúng đó, Singto cũng vậy. Vẫn còn gọi cô chú hoài. Đâu, gọi lại xem.". Mẹ cũng bắt chước người ta. Tay giỏi tung hứng thì phải là người này. Hãy thề đi rằng chỉ muốn chiều ý ba chuyện lời hứa dòng họ chứ tự mình không hề muốn. Nhìn có vẻ tự nguyện ơi là tự nguyện.
"Vâng ạ, thưa ba, thưa mẹ.". Đây cũng tự nguyện ơi là tự nguyện. Nhìn có vẻ mạnh miệng, không có vẻ khó xử như tôi gì hết.
"Tới cũng nhanh nhỉ, không bị kẹt xe à?". Khi hội chợ ép buộc gọi ba mẹ kết thúc thì tôi ngồi xuống bên cạnh Abo. Mẹ liền bắt chuyện vì vẫn chưa tới giờ bữa tối.
"Vừa ward round xong thì nhanh chóng tới luôn ạ. Thấy mọi người đã ở đây rồi, sợ là sẽ để đợi lâu.". Abo trả lời.
"Rồi em nó có đi làm phiền gì không? Cô ra lệnh đi đón Singto ở bệnh viện, chắc con không trách gì nhé?". Mẹ tôi.
"Không đâu ạ. Em nó tới vào buổi trưa, đem hủ tiếu xào kiểu Trung tới cho con bởi vì lo con vẫn chưa ăn gì ạ."
"Ui, chết!". Mẹ tôi đặt tay áp lên ngực sau khi nghe Abo kể, sắc mặt khoái chí giống như bản thân có được cháu sinh đôi.
"Bệnh hả mẹ? Cho anh bác sĩ khám đi.". Nhìn rồi thì không nhịn được mà thấy không ưa, cho xin ghẹo một chút. Lúc nào cũng làm quá.
"Cái thằng nhóc khùng này, trêu mẹ hả?"
"Không có ạ. Ai mà dám trêu mẫu thân yêu dấu chứ. Ô, ô, ô, đừng dỗi nhé. Một hồi mặt bị nhăn thì ba bỏ đi có bồ nhí bây giờ.". Tôi nhanh chóng ào tới ngồi kế bên mẹ, ôm eo nũng nịu lấy lòng. Ba ngồi ở phía còn lại liền giật mình chơi chơi.
"Cái thằng Krist! Mày cũng biết là mẹ mày dễ bị xúi, một hồi ba mày lại gặp chuyện bây giờ."
"Hahahaha! Giỡn thôi mẹ. Ba không có bồ nhí đâu. Yêuuuu mẹ muốn chết.". Giúp biện minh một chút cũng được. Mẹ tôi hay ghen thứ thiệt đó.
Khi làm nũng mẹ xong thì tôi quay lại ngồi cạnh Abo như trước. Không muốn ngồi gần mẹ, mắc công một hồi nói không lọt tai thì lại bị đánh nữa. Người gì mà thích động tay động chân. Phụ nữ ai cũng như vậy hết phải không? Nhìn có vẻ nhỏ con, mỏng manh nhưng sức đúng trâu.
"Chuyện học ra sao rồi, Krist?". Bác Pawee ngồi bên cạnh ba giúp đổi chủ đề trước khi ba và mẹ thật sự cãi nhau.
"Cũng tốt ạ. Tuần sau là thi rồi. Rồi 2 tuần nữa là bắt đầu học kì mới. Đúng rồi, Abo! Cái mà mình đã bàn đó, xin mẹ luôn đi.". Tôi quay qua làm nũng người bên cạnh.
"Chuyện gì?". Anh ta quay qua nhìn ngơ ngác.
"Ơ hay? Thì chuyện đi biển đó. Anh hứa là hết học kì thì sẽ dẫn đi nữa đó. Lâu lâu mới được gặp mẹ một lần, xin luôn đi, xin luôn đi."
"À, nhưng điểm vẫn chưa ra mà."
"Liên quan gì tới điểm? Chuyện điểm số Abo nói là sẽ mua xe đạp cho mà không phải sao? Chuyện đi chơi là Abo tự mình hứa đó. Định nuốt lời nữa hả?". Nói tới thì càng tức tối không hết. Thế nên tôi nói móc kèm theo.
"Biển gì vậy con?". Mẹ đang ngồi nghe liền chen vào. Nếu giọng ngọt ngào như vậy thì chắc là gọi đứa con Singto, không có gọi đứa con Krist đâu.
"Lần trước đi tới đảo với nhau, em ấy thích lắm luôn đó mẹ, không muốn về. Thế nên con hứa là kết thúc học kỳ thì sẽ dẫn đi nữa. Ba hỏi bạn giùm rằng đảo sẽ trống vào khoảng thời gian nào được không ạ?"
"Oái! Định đi honeymoon đợt nữa hả? Chết rồi! Chết rồi! Mẹ sắp có được cháu rồi nhỉ?". Ờm... Mẹ à, con là con trai mà. Tự mình không cho con lấy vợ rồi bắt lấy chồng mà. Kiếp này đừng mơ là sẽ được bế cháu gì hết nhé.
"Đâu có đâu. Định rủ bạn bè đi cùng. Kỳ này mẹ đã hứa là được rủ bạn theo rồi nhé. Ở đó đúng đẹp luôn. Ban đêm thì ngồi thuyền đi đánh bắt mực, ban ngày thì biển cũng đẹp, không nóng nữa. Và cảnh mặt trời lặn cũng đẹp lắmmmm.". Tốt hết mọi thứ luôn nếu không tính vụ tôi ói.
"Tốt ghê, mẹ cũng muốn đi.". Mẹ chớp mắt lia lịa với tôi.
"Thì đi đi. Cùng nhau đi hết luôn đi. Ba nữa, bác Pawee... ơ... ba cũng đi nhé. Ở đó lãng mạn cực kỳ. Ba và mẹ có thể đi honeymoon với nhau nữa."
Tôi mở lời rủ rê. Đám người lớn thì mỉm cười mãn nguyện một cách lạ lùng, nhìn mặt nhau qua lại bằng sắc mặt hài lòng. Tôi thấy mà chán luôn rồi. Nhìn cũng đủ biết là chọc chuyện tôi và Abo chứ gì. Thế nên quay về phía người bạn cùng chung số phận bị chọc ghẹo.
"Đói chưa?"
"Chưa nữa. Cậu thì sao? Buổi trưa chỉ ăn bánh thôi mà. Rủ ăn hủ tiếu chung cũng không ăn."
"Hủ tiếu đó tôi được ăn thường xuyên mà. Abo làm việc nặng, đáng được ăn no."
"Hừ"
"Cười cái gì?"
"Thấy có người lo lắng như vậy thì phải mỉm cười chứ."
"Có bị thần kinh không vậy, Abo?"
"Đâu thấy thần kinh chỗ nào đâu."
"Thì thần kinh chỗ cười đó. Đâu có làm gì để cho cười đâu."
"Không làm chỗ nào. Cậu dễ thương nên mới cười."
"Tôi không có dễ thương. Tôi đẹp trai.". Tôi ưỡn ngực khoe khoang. Thế nên Abo vò đầu tôi rồi cười lớn tiếng.
"Hahaha! Ừ, đẹp trai."
"Ngưng cười liền đi. À, đúng rồi. Ngày mai có được nghỉ không? Thứ Bảy đó.". Tôi hất tay ra rồi đổi chủ đề.
"Nghỉ 2 ngày. Sao vậy? Định rủ đi hẹn hò hả?"
"Hẹn hò quái gì chứ! Nhớ chuyện party không? Chúng ta bơi đua với nhau ở đảo rồi tôi thua đó."
"Nhớ. Muốn tổ chức party hả? Nhưng cậu thua, cậu phải chi đó."
"Biết rồi mà, bác sĩ keo kiệt. Tôi tổ chức ngày mai luôn được không? Lúc chiều chiều một chút. Chúng ta phải nhanh chóng họp rồi.". Tôi nhìn vào mắt Abo để nói cho nhau nghe rằng, bây giờ chuyện thằng Tinn là chuyện khẩn cấp rồi.
"Được chứ. Cần tôi nói với thằng Fire giùm không? Ngày mai nó cũng rảnh."
"Cũng tốt. Để tôi nói với anh Beem, thằng Lann, thằng sloth và thằng Ton cho. Ờ, tôi định rủ thêm một người nữa nhé. Abo chưa từng gặp. Nó tên Jins, là người có sức ảnh hưởng ở trong khoa, quen biết nhiều. Nó chính là người cảnh báo Ton chuyện thằng Tinn đó."
"Được, cứ tùy ý Krist."
"Dễ thương lắm, anh trai.". Tôi biết là Abo tốt bụng với tôi suốt, thế nên nhéo má thật mạnh thưởng cho luôn. Hahahahaha!
"Thiệt là, thiệt là, nói chuyện riêng 2 người với nhau như vậy, ba và mẹ chắc thành không khí hết rồi quá.". Mẹ chọc ghẹo chen vào thêm đợt nữa.
"Tụi con toàn là bàn chuyện thôi mà mẹ. Nói gì đó?"
"Ừa, chuyện nhìn vào mắt nhau ngọt tới như vậy, chắc là chuyện trái tim."
"Cái trò đùa đúng cũ xưa, hợp tuổi lắm. Hihi!"
"Cái thằng nhóc điên, lại trêu mẹ nữa rồi. Một hồi bị đánh bây giờ."
"Yêu thương nên mới trêu chọc nó mẹ, chưa từng nghe qua hả? Yêu mẹ lắm nên mới thích chọc đó. Mẹ ai không biết nữa, chọc rồi thấy vui ơi là vui.". Tôi trả lời như vô tội.
"Xí! Không nói chuyện cùng nữa. Đám đàn ông nói chuyện với nhau đi vậy. Mẹ đi xem bữa ăn tối tới đâu rồi. Singto có đặc biệt muốn ăn gì không con?"
"Mẹ! Con của mẹ đang ngồi ở đây đó. Hỏi con nữa đi chứ. Con muốn ăn hải sản chua cay."
"Biết rồi. Mẹ cho người làm món ruột của con rồi, nhưng mẹ không biết Singto thích ăn gì mà."
"Ưʍ... Abo ăn gì? Rau xào thập cẩm với tôm không? Dạo này phải ăn rau nhiều vào đó, biết chưa? Làm việc không ngủ không nghỉ gì hết, quầng mắt thâm hết rồi kìa. Tối qua thấy chỉ ngủ cỡ 3-4 tiếng đồng hồ rồi lại gấp rút tới bệnh viện nữa."
"Thì phải đi trực ca mà. Nhưng tối nay là được ngủ hết mình rồi. Muốn ăn trứng chiên lá quế ghê, làm cho anh ăn đi.". Abo lại làm nũng nữa rồi.
"Cũng được, đợi ở đây nhé. Đi thôi mẹ. Để con nấu thức ăn cho anh bác sĩ.". Tôi đứng dậy khỏi ghế salon, đi tới chỗ mẹ đã làm mặt ngớ ra với tôi. Nhưng tôi không quan tâm gì hết, lôi mẹ vào trong bếp. Tiếng của đám đàn ông còn lại trong phòng cười vui vẻ vang lên theo phía sau.
**************************************
"Singto may mắn quá nhỉ, ba và mẹ nuôi Krist tận 20 năm, chưa từng được ăn thức ăn tay nghề của con trai lần nào, thế mà lại đi nấu cho chồng ăn chứ."
"Khéc khéc khéc! Mẹ! Nói cái gì đó!". Tôm của tôi suýt nữa phụt ra khỏi miệng. Đi nói chồng chồng gì giữa bàn ăn vậy nè!
"Bình tĩnh, bình tĩnh. Uống nước trước đã.". Người bên cạnh vuốt lưng nhè nhẹ giùm cùng lúc đưa ly nước cho. Không hề có định biện minh với mẹ chút nào khi được đá động tới. Lúc trước thấy làm vẻ mặt không hài lòng mà. Cái ánh mắt thỏa mãn này là thế nào?
"Cảm ơn. Nói cái gì đó đi chứ, Abo.". Tôi nhận nước để uống rồi lén thì thầm xin giúp đỡ.
"À, được chứ.". Abo mỉm cười nhận lời, quay về phía mẹ của tôi chuẩn bị nói chống chế lại cái gì đó. Tôi nhanh chóng gật đầu ủng hộ ngay lập tức. Không biết là định nói cái gì đâu, nhưng nhất định là lời phủ định sao cho mẹ ngả ngửa chắc luôn, bởi vì Abo giỏi nói năng muốn chết.
"Con cũng nghĩ là con may mắn vì là người đầu tiên được ăn thức ăn do Krist nấu ạ, thưa mẹ."
"Abo!!!". Đồ bác sĩ khùng! Nếu định nói như vậy thì khỏi nói đi thì hơn. Nhìn sắc mặt suиɠ sướиɠ của mọi người đi, một hồi bị đem đi cưới ngày mai luôn bây giờ.
"Sao? Muốn lấy thêm hải sản chua cay hả? Tôi múc cho nhé. Ăn cho thật nhiều, hồi trưa đâu có ăn gì nhiều đâu, cứ mãi lo cho tôi."
Câm nín chứ gì. Quay qua mỉm cười ấm áp và múc thức ăn, lại còn khuyến mãi lời nói giống như tán tỉnh nhau như vậy là thế nào? Kiểu này là phải ăn mắng. Tưởng là miệng thối như thằng Krist mà mấy đứa bạn trong nhóm không cãi lại được sẽ không dám mắng bác sĩ trước mặt người lớn chứ gì? Perawat triển cho.
"Đ... Đồ bác sĩ khùng! /////". Mắng xong thì ăn đi chứ, ăn đi. Nhìn cái gì?
"Krist, tại sao lại nói Singto như vậy?". Ba rầy tôi nữa. Rốt cuộc tôi là đứa con được nhặt về nuôi hay sao vậy?
"Em ấy chỉ mắc cỡ thôi ba, không sao đâu ạ.". Em ấy cái con khỉ! Điên quá đi mà!
"Thấy hòa hợp với nhau như vậy thì tốt rồi. Ba gọi con và Singto tới là bởi vì có chút chuyện muốn nói.". Ba tôi thấy anh Singto không chấp nhất nên không trách gì tiếp.
"Chuyện gì? Đừng nói là đám cưới nhé? Con không cưới. Sao nói là sẽ đợi tốt nghiệp trước mà. Con còn thời gian 1 năm mà, không phải sao?"
"Bình tĩnh trước đi Krist. Ba không có nói về chuyện đám cưới."
"Vậy là chuyện gì?"
"Học kỳ sau con phải thực tập rồi, phải không?". À, ra là chuyện thực tập.
"Đúng vậy ba. Thực tập 3 tháng. Ở công ty của chúng ta, ba định cho con làm ở vị trí nào? Lần trước là quan sát bộ phận nhân sự, lần này con thử vào kiểm soát bộ phận kế toán được không?"
Thấy hay nhảm nhí như vậy chứ tôi cũng thường hay giúp công việc cho ba đó. Học hỏi từ hồi năm nhất rồi. Dù cho không có hay vào công ty, bởi vì ba và mẹ nói rằng khoảng thời gian này sống cuộc sống tuổi trẻ cho đáng trước, khi tốt nghiệp thì tôi phải làm việc liền chắc luôn, không cần lo. Thế nên tôi nói như vậy.
"Ơ... Chuyện là... ba và bác Pawee bàn với nhau là sẽ không cho con thực tập ở công ty của chúng ta nữa, mà sẽ cho con đi giúp việc cho Singto ở bệnh viện thay vào đó."
"Cái gì?". Tôi sốc còn hơn lúc bị anh Singto tán tỉnh lúc nãy nữa là. Nhưng mà là sốc theo cảm giác khác.
Giọng của tôi chắc là khàn, sắc mặt của tôi chắc là thất vọng tới nỗi mọi người cảm thấy luôn. Thế nên ba, mẹ và bác Pawee mới có sắc mặt khó xử, không có ai dám nhìn vào mắt tôi hết.
"Tại sao vậy ạ? Con không hiểu. Chúng ta đã bàn trước rằng con sẽ thực tập vào năm 4 học kì 1 rồi giúp việc cho công ty cả học kì luôn mà.". Tôi vẫn chưa la lối. Cơ thể cảm thấy giống như sắp kiệt sức. Thất vọng còn hơn lúc ba và mẹ nói rằng sẽ cho tôi kết hôn với con trai nữa kìa.
"Đúng đó ạ. Nếu là chuyện ghép đôi, con và Krist đã khá hòa hợp với nhau rồi. Cho em ấy đi làm việc ở công ty đi ạ. Em ấy từng nói rằng chọn học Quản trị kinh doanh là vì muốn làm việc tiếp nối ước mơ của chú Danai. Đừng làm cho ước mơ của Krist phải nát bởi vì chuyện này ạ.". Tôi quay qua nhìn anh Singto lúc anh ấy nói câu nói này.
Trong khi mọi người đang đập nát ước mơ của tôi thì anh ấy lại là người thấu hiểu.
Tôi từng nói cho nghe chỉ 1 lần thì anh Singto đã nhớ. Với ba mẹ tôi nói vào tai ước mơ của tôi ngay từ nhỏ, họ lại làm như vậy với tôi.
Tôi cố gắng suốt bấy lâu nay. Tôi cố gắng làm con ngoan. Muốn tôi kết hôn với ai tôi kết hôn cho cũng được, nhưng không phải việc gạt tôi ra khỏi công ty bằng chuyện nhảm nhí như việc ghép đôi như vậy.
Tại sao ba và mẹ không hiểu tôi gì hết?
"Nghe ba nhé Krist. Ba không có cho con đi thực tập ở bệnh việc để cho con và Singto thân thiết với nhau, mà ba có lý do.". Ba nói từ từ, nhìn vào mắt tôi bằng ánh mắt nghiêm túc và kiên định.
Tôi là người chịu lắng nghe lý do sẵn rồi nên không có la lối, mà cứ tiếp tục ngồi im lặng. Và có bàn tay lớn ấm áp bao bọc lấy tay tôi thật chặt ở dưới bàn ăn ngay từ lúc tôi kiệt sức và buông thả tay mình cho rơi xuống bên cạnh thân người. 3 người lớn ngồi ở phía đối diện chắc không để ý thấy.
Đây có lẽ là một lý do khác làm cho tôi đủ bình tĩnh, không đứng lên làm ầm làm ĩ vào mặt ba mẹ mình.
Khi tôi im lặng thì ba nói tiếp.
"Có thể Krist không biết, rằng bây giờ công việc điều hành ở bệnh viện rất là rối rắm. Bác Pawee nói với ba rằng trong hội đồng quản trị có thể có nội gián, làm cho không thể tin tưởng ai được. Krist cũng nói là Singto ngủ không đủ giấc phải không? Đó là vì ngoài việc làm bác sĩ ra, Singto còn phải bận rộn xử lý tất cả công việc một mình. Còn bác Pawee thì đang hết mình trong việc điều tra xem ai lén đem bí mật của bệnh viên đi bán. Thế nên tất cả mọi công việc đều phải chuyển qua cho Singto. Nếu con đi giúp thì Singto có thể nhẹ bớt việc, được nghỉ ngơi một chút."
"Thật hả, anh Singto?". Tôi quay qua hỏi chủ nhân cái tên mà số lần tôi gọi gần như có thể đếm được.
"Thật, nhưng không sao đâu ạ, chú Danai. Con chịu nổi. Cho Krist đi làm việc ở công ty đi ạ. Em ấy chờ đợi thời điểm này suốt bấy lâu nay. Con không muốn cho em ấy cảm thấy bản thân bị phản bội.". Anh Singto chỉ quay qua trả lời tôi ngắn gọn rồi quay qua khẳng định ý định ban đầu với ba tiếp.
"Con có thấy Singto làm việc nặng tới cỡ nào mà Singto còn nghĩ tới cảm giác của con trước không, Krist? Ba không có nói rằng sẽ không giao công ty cho hay là không cho con tới làm việc cùng. Chỗ đó dù sao cũng là của con sẵn rồi. Chỉ là lúc này, khoảng thời gian này, ba muốn con đi giúp việc Singto trước, chỉ vậy thôi. Nếu muốn làm quá thì hết học kì đầu rồi tới làm cho đã đời luôn đi, đem chức phó chủ tịch giao cho luôn đó. Để ba và mẹ có thể đi nghỉ ngơi ở nước ngoài, được không?"
"Dạ". Tôi đáp lại ngắn gọn. Bàn tay đang nắm liền bóp chặt hơn, nên phải quay mặt nhìn chủ bàn tay.
"Chắc không Krist? Nếu cậu không muốn làm thì không cần thiết phải gắng gượng. Tôi thật sự làm nổi mà."
"Đi đem cái mắt gấu trúc thâm quầng ra trước đi, Abo, rồi hẳn nói là nổi. Mấy ngày nay gần như không có về phòng, ăn ngủ không theo giờ giấc, mặt đúng tiều tụy. Bộ dạng càng ngày càng giống zombie + panda rồi. Rồi hôm nay tôi thấy công việc chất đầy bàn anh nữa. Tôi tốt bụng đi giúp cũng được, nhưng xem như là công ơn nhé. Chuyện cấm túc hủy bỏ, đồng ý không?"
"Krist!". Mặc dù đã nghe lời nói pha đùa giỡn, đối phương vẫn chưa thấy an tâm.
"Tôi hiểu nhưng gì ba nói mà, không cần làm vẻ mặt lo lắng tới vậy đâu. Anh cũng biết tôi là người hiểu lý lẽ, mỗi khi anh nói tôi đều nghe. Hơn nữa, không được thực tập bây giờ cũng không sao. Tôi đi làm lúc nào cũng được giống như ba nói đó. Bây giờ xin được thi hành nhiệm vụ giải cứu gấu trúc trước đi vậy, hihi."
"Cảm ơn nhé Krist.". Anh Singto mỉm cười ấm áp lại. Tôi cảm thấy hôm nay anh ấy ấm áp hơn mọi lần tới nỗi phải rời ra, bởi vì cảm thấy là lạ ở trong ngực.
"Vậy thì ăn nhiều nhiều, ngủ nhiều nhiều, để có thể mau lớn. Tôi bỏ công nấu cho ăn rồi đây, trứng chiên lá quế. Ăn cho hết đó.". Tôi đổi chế độ cảm động quay về chế độ bình thường, đưa tay tới múc cả miếng trứng chiên đặt vào cái đĩa trắng cho.
"Cảm ơn, anh sẽ ăn cho hết.". Thì cứ ăn đi chứ, đừng có mỉm cười. Thấy rồi không ưa, muốn đem trứng nhét vào miệng liền luôn.
"Ơ? Đem đi hết như vậy sao mà được? Mẹ vẫn chưa được nếm nữa.". Mẹ nhanh chóng phản đối bởi vì đĩa trứng chiên đã trống trãi rồi.
"Không cho đâu, cái này của anh bác sĩ. Mẹ ăn đồ chiên nhiều mắc công mập. Ăn tôm tốt hơn, calories thấp, để cho trẻ trung, đẹp ngày đẹp đêm, làm cho ba yêu ba mê nhé!". Tôi múc tôm trong hải sản chua cay cho mẹ.
Sau đó trên bàn ăn chỉ toàn là tiếng cười và tiếng chọc ghẹo nhau.
**************************************
Ăn cơm xong, tôi và Abo ngồi chơi, xem tivi với ba mẹ cùng bác Pawee một lúc nữa. Mẹ than vãn là dạo này tôi không hay về nhà. Không biết là rốt cuộc muốn gì, nhồi nhét cho tôi ở với trai rồi lại than vãn, tủi thân với tôi. Đúng là không theo kịp cảm xúc người mẹ mà.
Nhưng khi thấy người bên cạnh ngồi xem tivi kiểu mà mắt muốn híp lại, tôi liền xin phép dẫn người làm việc nặng không được ngủ nghỉ về nhà trước. Mặc dù anh tay phủ nhận, nói là nổi, nhưng tôi vẫn ép buộc, hơn nữa còn phục vụ lái xe cho nữa.
"Abo đi tắm trước đi nhé, để còn đi ngủ sớm. Tôi tắm sau cho. Định gọi tụi nó chuyện party ngày mai nữa.". Đi ra khỏi thang máy thì liền quay qua nói với gấu trúc to con cùng lúc đẩy vào phòng ngủ. Anh ta gật đầu một cách dễ bảo. Chắc là thật sự mình.
Sau khi gọi gần đủ mọi người thì tôi bấm gọi cuộc cuối cùng cho ông trùm party, khi mà vừa bắt máy tôi thì tiếng nhạc liền vang lên ầm ĩ trong điện thoại xuyên ra ngoài đây tới nỗi tai muốn rách. Không cần hỏi rằng nó đang ở đâu.
"Jins, nghe tao nói không vậy?"
[Ừ, sao?]. Giọng điệu mệt lả trả lời lại, không giống như tính cách vui tươi, hớn hở, khác hẳn với Tonnam.
"Mày ok không vậy? Nghe nói là uống rượu mỏi ngày luôn.". Tôi tội nghiệp nó, đồng cảm dữ lắm. Nghe từ việc thằng Karn và thằng Tonnam kể, nó hiểu lầm là Tonnam thích nó suốt bấy lâu nay. Khi biết sự thật, thằng bạn nghiệp chướng của tôi lại bỏ nó nữa. Chỉ giọng của nó thôi đã thấy cực kỳ tệ rồi.
Jins cũng được xem là một người bạn mà tôi thân thiết. Nhưng dù cho đồng cảm với nó, tôi vẫn đủ xấu xa để bênh vực bạn thân hơn.
Ai cũng biết tôi rất thương bạn bè. Nếu thằng Ton không có ý thì tôi cũng không ép buộc đâu. Nhưng chừng nào biết rằng Tonnam có ý với nó thì tôi sẽ làm ông mai cho.
[Tao không có thể không ok sao? Mày lo lắng hay sao mà lại gọi tới? Hay là Ton có chuyện gì?]. Cuối câu có vẻ hơi hoảng hốt một chút, tới nỗi tôi cực kỳ đồng cảm. Ngay cả khi bạn tôi làm như vậy với nó, nó vẫn có lòng mà lo lắng.
Mày có tốt hơn người quá không vậy?
"Không có, thằng Ton không có bị gì. Tao cũng lo cho mày và muốn rủ mày tới party ở penthouse của tao chiều ngày mai nữa. Mày rảnh không?"
[.........]
"Jins, nghe tao nói không vậy?". Tôi cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, lấy đồ đạc ra khỏi túi quần đặt lên trên bàn kính, đúng lúc Abo đi ra khỏi phòng tắm.
[Ừ, nghe. Tao không đi thì hơn. Một hồi Ton lại khó xử.]
"Nó mà khó xử cái gì? Mày mới là phải khó xử. Thật ra đó không chỉ là party, tao định bàn chuyện thằng Tinn nữa. Hôm nay nó lại sàm sỡ Lann nữa. Tao suýt nữa đạp nó rồi. Nhưng nếu mày vẫn chưa nhìn mặt thằng Ton được thì cũng không sao. Tao rủ bởi vì thấy mày có nhiều thông tin."
[Rồi bạn mày sẽ không nói gì sao?]
"Ôi, mày đúng là sợ nó quá mà. Nó là vợ mày hay sao? Nghĩ về cảm giác của mình một chút đi. Hôm nay tao thấy lúc mày ra khỏi lớp đó. Mặt mày càng lúc càng giống như người không có sức sống vậy.". Tôi thấy tội nghiệp nó cực kỳ.
[Nếu Ton không nói gì thì tao đi cũng được, dù sao thằng Lann cũng là bạn tao. Tao cũng có lỗi vì đã không cảnh báo tụi mày từ lúc ở nhà ăn nữa.]
"Mày làm người tốt chi mà lắm vậy? Tao kiếm gái giải sầu cho, chịu không? Hên xui có khi thằng Ton lại nổi máu chiếm hữu mày nữa. Bắn một phát súng trúng một đàn chim luôn đó."
[Thôi, cảm ơn. Tao vẫn chưa sẵn sàng để trò chuyện với ai bây giờ. Rồi những gì mà vừa nói đó, anh bác sĩ sẽ không ghen hả? Có vụ nhắc tới gái, coi chừng bị đè tới sáng bởi vì ghen nhé mày.]. Tôi liếc mắt nhìn người được đá động tới đang lau tóc ở cuối giường. Ánh mắt cũng đúng lúc nhìn
về phía tôi. Khi nhìn vào mắt nhau thì mặt tôi liền nóng lên nên phải nhanh chóng tránh đi.
"Thằng chết tiệt! Có sức nói móc tao có nghĩa là thất tình không nhiều phải không? Vậy thì ngày mai đem cái đầu xấu xa của mày tới đây đi, tao sẽ đợi. À, và đừng có uống rượu cho lắm, tuần sau là thi rồi. Mày có gì trong đầu ngoài mùn cưa không ậy hả? Tao đúng là lo cho băng của mày mà."
[Hừ hừ, xứng làm bạn với nhau thiệt mà. Phàn nàn y hết như thằng Ton.]
"Ngưng nói về nó đi. Tự mày nói thì tự mày lại thấy đau. Ngày mai gặp nhé Jins. Về nhà ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.". Nếu nó ở trước mặt, chắc tôi đã vỗ vai an ủi nó mấy cái rồi.
Jins đáp lại một từ duy nhất rồi cúp máy. Tôi thở dài một hơi, đặt điện thoại trên đầu giường, đi lấy khăn lau mình rồi vào tắm.
**************************************
"Tôi hy sinh cho tắm trước rồi tại sao còn chưa ngủ nữa?". Tôi đi ra khỏi phòng tắm thì thấy gấu trúc đang ngồi bấm điện thoại trên giường, thế nên phàn nàn một câu rồi đi tới dừng lại lựa đồ ngủ ở phía trước tủ quần áo.
"Lần sau đem quần áo vào mặc trong phòng tắm đi nhé, Krist."
"Đó là câu trả lời của câu hỏi của tôi hả?". Quay qua nhìn thấy người trả lời một nẻo đang ngồi bấm điện thoại, không chịu ngẩng mặt lên gì hết.
Định chọc điên gì nữa đây? Mọi khi đều ra mặc đồ ở trước tủ quần áo suốt, chưa từng có vấn đề mà. Con trai như nhau. Hay là vừa mới ngộ ra rằng mặt nên có dây thần kinh xấu hổ?
"Cậu đứng khoe thân hình như vậy, không sợ hay sao? Mọi chuyện không còn giống như trước nữa rồi đó."
Mẹ nó! //////
"Ừ, biết rồi.". Tôi cầm đại bộ đồ ngủ rồi đi vào trong phòng tắm mặc đồ, đi ra lần nữa thì liền leo lên giường phía bên mình, không hỏi đối phương chuyện tại sao vẫn chưa ngủ nữa.
"Nhích qua chút đi, sắp rớt xuống giường rồi kìa.". Khi tôi im lặng, người còn lại tự nhiên muốn nói nhiều lên.
"Sao nói mệt mà? Nhanh chóng đi ngủ đi."
"Krist, nhích tới chỗ anh đi.". Tại sao dạo này thích làm nũng quá vậy?
".........". Giả ngủ mẹ luôn cho rồi.
Khi bị im lặng đáp lại, Abo liền làm y như hồi trưa, không nói lại lần thứ 3 mà thực hiện nắm lấy eo tôi rồi kéo về phía mình.
Lưng tôi va vào lồng ngực cứng cáp.
"Anh đúng thật là... lúc nào cũng dùng bạo lực."
"Em thích làm cho anh ra sức suốt. Tại sao không ngoan ngoãn nhích qua?"
"Thì đây nè, nhích qua rồi, hài lòng chưa? Ngủ đi. Ngày mai dậy trễ trễ nữa đi đó, để có thể bù đắp vì không được ngủ ngon giấc suốt 2 tuần.". Tôi lật người lại, gần như là leo lên người đối phương luôn rồi.
"Hừ hừ! Ừ, anh sẽ ngủ dậy trễ nếu có gối ôm mềm mại như vậy. Chúng ta cùng nhau dậy trễ nhé."
Thì bởi vì không biết làm giá để làm gì, dù cho không thường ngay nằm ôm nhau nhưng cũng không phải lần đầu, muốn cho Abo ngủ thoải mái nên tôi để cho ôm như vậy mà không hề vùng vẫy ra.
"Ít nhất là 10 giờ nhé anh, không thì 12 giờ trưa luôn, để có thể sảng khoái. Em lo."
"Nói chuyện như vậy, một hồi không được ngủ."
"Thôi đi, cứ lo chọc thì lại càng khuya hơn nữa."
"Vâng, vâng. Ngủ cũng được. Ngủ ngon nhé Krist và cảm ơn nhiều vì định giúp việc cho anh.". Đôi môi ấm áp chạm vào trán một lúc trước khi rời ra.
"Ừ, không sao đâu. Như ba đã nói đó, công ty của mình thì chừng nào làm cũng được. Một tuần tôi chỉ đi học 3 ngày. Thứ Ba và thứ Tư em rảnh, vào giúp bắt đầu từ tuần sau luôn cũng được đó, xem như là làm từ thiện trả gấu trúc về rừng...... Hửm?"
Tôi ngưng nói bởi vì cảm thấy đối phương ngáy nhè nhẹ. Hơi thở nóng hổi phà vào tráng theo nhịp điệu đều đặn cũng như lồng ngực đang nở ra, co lại và tiếng trái tim không còn đập nhanh như lúc đầu.
Ngủ mất rồi.
Chắc là thật sự rất mệt.
"Ngủ ngon nhé, anh Singto.". Tôi vùi mặt vào lồng ngực ấm, đặt cánh tay quàng qua cái eo dày và nhắm mắt theo.
---------- End Chap 41 ----------
Bình luận truyện