[Truyện Thái] Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 53



{ = Krist = }

Không phải là tôi muốn giận hay cãi nhau với Abo đâu nhé. Tại đang nổi nóng mà. Bình thường anh ấy là người bình tĩnh, nói gì cũng bằng lý lẽ, tại sao hôm nay lại cãi với tôi không chịu thua không biết nữa, mặc dù tôi chỉ la lối chơi chơi thôi. Nếu Abo dừng lại ngay từ đầu thì không cần phải ngồi dỗi nhau như vậy đâu.

Thật ra tôi cũng hơi cảm thấy có lỗi một chút khi được rủ đi ngắm mặt trời lặn mà lại hất tay ra đó. Chỉ là chuyện nhảm nhí vậy mà.

Nhưng kêu làm lành thì cũng không biết nên làm lành thế nào. Nếu không tính trước khi ký thỏa thuận đình chiến thì 2 chúng tôi cũng chưa từng cãi nhau nữa. Bây giờ mọi chuyện không còn như trước nữa rồi.

Tôi tránh mặt Abo vào trong phòng trước, cởϊ qυầи áo đang mặc ném xuống sàn. Vừa mệt vừa nhớt người bởi gió biển thế nên cầm lấy khăn lau mình rồi chạy ngay vào trong phòng tắm.

Dòng nước mát lạnh làm cho sự nóng nảy của tôi hạ xuống tới mức gần như bình thường. Vừa tắm vừa nghĩ lại, rốt cuộc chúng tôi giận nhau chuyện gì? Đúng ngớ ngẩn luôn.

"Hửm?". Chân mày tôi chau lại một cách tự động. Đống quần áo đã được mặc ở phía trước phòng tắm của tôi đã biến mất, bị ném vào trong rổ quần áo xong xuôi rồi và có bộ quần áo mới được đặt trên giường ngủ.

Không cần nói cũng biết là do ai.

Anh ấy làm như vậy hoài đó. Tôi là kiểu người không có ngăn nắp, bỏ đó trước rồi mới dọn sau. Lần nào Abo cũng là người đi theo dọn dẹp quần áo trên sàn và chuẩn bị bộ mới.

Mặc dù chúng tôi đang cãi nhau, anh ấy vẫn cư xử như trước.

Không đúng. Anh ấy muốn làm lành với tôi rồi, bằng cách rủ đi ngắm mặt trời mọc đó. Nhưng mà do tôi ngang ngược.

*Krét*

"Tắm xong rồi hả? Nhanh chóng mặc đồ đi. Một hồi lạnh.". Abo mở cửa bước vào trong phòng cùng hành lý của mình. Nếu cho tôi đoán thì chắc là khiêng qua từ phòng bên cạnh nhỉ?

Hành lý và đồ dùng của thằng Karn cũng đã biến mất từ lúc tôi thức dậy rồi. Không biết nó đi lấy từ hồi nào. Rốt cuộc là sẽ tráo phòng lại phải không?

Tôi không có trả lời gì, đi tới mặc quần áo mà anh ấy đã đặt trên giường. Người còn lại thì mở hành lý, lấy quần áo của mình rồi đi vào phòng tắm.

**************************************

Ra khỏi phòng ngủ, mọi người vẫn còn ở trong phòng của mình. Những người khác chắc là đang đợi người còn lại tắm rồi mới ra khỏi phòng cùng nhau, nhưng tôi không có đợi Abo. Đi xuống khỏi nhà lớn về phía nhà bếp. Bác Mali và Matoom đang giúp nhau chuẩn bị thức ăn quay cuồng luôn.

"Hôm nay làm những món gì vậy bác?"

"À, cậu. Đói rồi ạ? Đợi một chút nữa được không?". Bác quay lại trả lời một xíu rồi tăng tốc tay hơn nữa.

"Không cần gấp đâu ạ. Những người khác vẫn còn đang tắm. Con xong trước nên định xuống giúp. Có gì để con làm không?"

"Không có gì đâu ạ. Cậu đi ngồi đi. Đây là món cuối cùng rồi. Đem ra bên ngoài thì sợ đồ ăn bị ra gió, nguội rồi sẽ không ngon."

Bữa ăn tối nay nhìn ngon lắm. Có canh chua Thái, thịt heo xào chua cay, súp hải sản chua cay, cá chiên và hải sản nướng ăn cùng với nước chấm cay đậm đà nữa.

"Cái gì là gì vậy ạ?". Tôi nhìn món cuối cùng mà bác Mali làm, giống như là món xào gì đó.

"Rau xào thập cẩm cùng với tôm ạ. Có một cậu không ăn cay phải không? Bác chỉ quen nấu món bình dân, mấy món nhạt không có hay nấu cho lắm.". Bác Mali xào sắp xong rồi. Bỏ mọi thức vào trong chảo, nêm gia vị và sắp múc ra rồi.

Tôi nên nói với bác thế nào đây? Rau xào bình thường, Abo ăn được. Nhưng rau xào có nấm thì Abo không ăn được.

Cũng không tới mức dị ứng. Nhưng khi ăn cơm cùng nhau mà có nấm, tôi chưa từng thấy anh ấy đụng vào đĩa thức ăn đó bao giờ hết... Eh? Hay là dị ứng?

"Đây là xong rồi phải không, bác Mali? Cho con mượn nhà bếp làm trứng chiên một chút được không?"

Bác ấy cười đáp lại. Cầm một cái chảo mới bắc dầu cho, chuẩn bị lá húng quế xong xuôi. Chắc bác ấy đã quen rồi, bởi vì lần trước tới, tôi nấu cho Abo ăn mỗi ngày.

Hôm qua anh ấy đã nói ở trên thuyền rằng muốn ăn trứng chiên lá quế. Nhưng bởi vì có chuyện Karn và anh Fire cãi nhau, tôi bực bội nên không có nấu cho ăn. Không có quên đâu đó, nhớ được hết. Hôm nay định nấu sẵn rồi mà lại cãi nhau trước.

Tôi không muốn ngang bướng. Nấu trứng chiên làm lành luôn đi vậy. Chuyện nó nhảm nhí tới mức suýt nữa không nhớ được rằng tại sao chúng tôi lại cãi nhau.

**************************************

Trong khi tôi đang làm trứng chiên thì bắt đầu có tiếng nói ở bên ngoài. Chắc mọi người đã xuống để ăn cơm rồi. Thế nên tôi cầm đĩa trứng chiên lá quế giòn rụm kiểu mà Abo thích đi ra nhập hội với mọi người.

"Đây nè anh. Thằng Krist ở đây, không cần đi tìm đâu... Mày đi đâu vậy? Abo của mày kiếm khắp nơi luôn.". Tonnam chỉ về phía tôi, làm cho người đang định đứng dậy đi tìm tôi quay lại nhìn.

"Làm trứng chiên.". Tôi trả lời ngắn gọn, đi tới ngồi bên cạnh anh ấy, đặt đĩa trứng chiên lá quế xuống trước mặt, không có nói gì.

"Mày biết nấu ăn nữa?". Lann ngước mặt tới nhìn trứng chiên lá quế. Thế nên mọi người kéo nhau nhìn giống như kỳ quan thế giới.

"Biết chứ. Không biết mà sẽ ra được món đẹp đẽ như vậy sao?". Tôi.

"Tao chưa từng thấy gì hết. Chưa từng biết là mày biết nấu ăn nữa.". Anh Beem, người thấy mặt nhau từ lúc sinh mà còn ngạc nhiên.

"Thì chưa từng làm cho ai ăn mà. Ba và mẹ còn chưa từng ăn nữa là."

"Vậy cho nếm thử chút được không?". Anh Beem cầm nĩa lên định thọc vào trứng chiên, cùng với nhiều bàn tay khác, tôi nhanh chóng kéo đĩa ra xa khỏi mọi người trước.

"Hey, không được. Cái này của Abo. Đồ ăn đầy bàn nhìn ngon hơn, giành làm cái gì vậy chứ?"

"Mày keo thiệt mà. Một miếng cũng không được hay sao? Người gì mà giữ kỹ với bạn bè. Định dùng sự quyến rũ đầu giá để trói tim chồng hay sao?". Tonnam lấy nĩa không bỏ vào miệng cắn chơi bởi vì nó để lỡ trứng chiên.

(Giá: giá múc canh, loại bằng gỗ)

"Giá quái gì? Abo không ăn cay được. Tụi mày ăn được những món khác bình thường. Nhanh chóng ăn đi anh. Một hồi tụi này nó giành.". Tôi đổ cả miếng trứng chiên lên đĩa cơm của anh ấy.

Và giờ mới để ý, anh ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt...

Mẹ nó, nhìn rồi đúng mắc cỡ.

Long lanh gì mà dữ vậy? Chỉ là chiên trứng thôi mà. Cứ làm như là lần đầu vậy. Ăn cũng cả chục lần rồi, nhìn như vậy một hồi lấy đĩa không quất cho bể đầu luôn bây giờ.

"Cảm ơn nhé.". Anh ấy cười tới nỗi gò má muốn tách làm đôi luôn, múc trứng chiên vào miệng. Không có nhìn muỗn gì hết, cứ nhìn mặt tôi đây.

Ăn thằng này thay luôn không, nếu như định nhìn tới như vậy?

"Gì chứ? Cho nếm chút đi. Rau xào cũng có, không cay nữa. Tao chưa từng ăn đồ ăn tay nghề mày gì hết."

"Ton, để ngày mai tao làm cho ăn vậy. Abo không ăn nấm. Trong rau xào có nấm đây nè.". Tôi xiên nấm bỏ vào miệng phụ họa theo. Người bên cạnh mắt càng sáng rỡ hài lòng khi mà tôi biết rằng anh ấy không ăn được những gì.

"Ọe! Có sự biết lòng biết dạ biết ruột biết gan.". Tonnam trề môi nhìn lên trời.

"Vậy mà bày đặt nói không có là gì với nhau.". Lann.

"Lẳng lơ.". Karn.

"Thằng Karn chết tiệt! Tao chiên trứng chiên, lẳng lơ chỗ nào?"

"Mọi chỗ. Lẳng lơ."

"Ờ, lẳng lơ thì lẳng lơ. Đừng để tao thấy mày nấu ăn cho anh Fire đi vậy. Tao sẽ chửi mày cả trăm cái lẳng lơ luôn, chờ đi.". Khi tôi nói như vậy, thằng sloth hơi đỏ mặt một chút.

Sao vậy? Hay là nó cũng lén nấu ăn cho anh bác sĩ Fire? Không được rồi, hôm sau chắc phải thử lén tới nhà anh Fire nhìn một chút rồi.

"Abo, thằng Karn nó tới nhà anh Fire thường không?". Mọi người hết quan tâm trứng chiên của tôi rồi, quay qua múc đồ ăn của bác Mali với sự đói khát. Thế nên tôi lén thì thầm hỏi chủ nhân món trứng chiên lá quế ở bên cạnh.

"Nó không có kể. Nhưng khi hết ca trực hay là ngày nghỉ, thằng Fire lúc nào cũng cao hứng hết. Sao vậy?"

"Nó thích chọc em. Sau này em sẽ đột nhập vào nhà anh Fire, bắt tận tay day tận mặt rồi chọc ngược lại. Chờ xem đi, thằng sloth. Hừ hừ!"

"Cảm ơn nhé.". Abo không chịu cười hừ hừ cùng nhau, mà lại làm vẻ mặt cảm động, vào chế độ ướŧ áŧ mà tôi thấy rồi thì không biết nên đem tay để ở đâu.

"Cảm ơn làm gì? Em làm cho ăn thường xuyên vậy mà.". Biết anh ấy có ý nói tới cái gì, trứng chiên đang ăn đó.

"Cảm ơn vì vẫn nhớ. Cảm ơn vì không giận anh nữa."

"Thì đâu có giận đâu, chỉ dỗi rồi quên mình. Em cũng xin lỗi nhé. Chuyện không có gì mà cũng ngang bướng."

"Anh cũng xin lỗi. Rõ ràng là tuổi lớn hơn, nhưng lại cãi nhau với Krist như trẻ con."

"Nhưng em thích."

"Hửm? Thích giận nhau, cãi nhau ấy hả?". Abo làm vẻ mặt ngạc nhiên.

"Ừm"

"Tại sao? Giận nhau không có tốt đâu đó. Anh lo mốn chết. Lúc nãy ra khỏi phòng tắm thấy em không có ở trong phòng, tưởng là đang giận tới nỗi trốn đi mất luôn rồi."

"Khùng quá. Em nói thích là vì cảm thấy chúng ta thân thiết hơn. Nếu chúng ta không thân nhau thì chắc không dám cãi nhau đâu. Đúng không?". Tôi mỉm cười với anh ấy, sau đó thì được nhận lại nụ cười.

"Cũng đúng. Nhưng đừng thường xuyên nhé. Anh không muốn thường xuyên cãi nhau với Krist."

"Vậy lâu lâu một lần nhé?"

"Người ta nói càng đánh nhau càng con đàn cháu đống đó. Hừ hừ!". Thằng cha Abo lại nhìn bằng ánh mắt long lanh nữa rồi.

"Dâm gì mà dữ vậy? Ăn cơm đi."

"Vâng, không cãi vợ người ta nói dễ thịnh vượng. Vậy không cãi thì hơn nhỉ?". Nhỉ cái đầu anh thì có.

"Anh Singto!!"

"Ừa, sao nè?"

Ngả ngửa chứ sao, sốc chứ sao.

Thằng cha khùng đáp lại cái gì đó? Khùng quá rồi.

"Trứng chiên chắc ngọt dữ lắm.". Tiếng anh Beem bay tới gần theo làn gió.

"Chắc là đường bị đổ.". Lann.

"Đừng có mà chọc. Kia kìa, đi chọc anh Fire và thằng Karn kìa. Suýt nữa là đã đút cơm, nhai cơm thay nhau luôn rồi. Thấy ghét.". Tôi chỉ về phía anh Fire đang múc cơm cho thằng sloth - bạn thân của tôi không ngừng. Thằng bạn thì cứ mắc cỡ, nhìn thấy ghét.

"Mà phải nói là mày vẫn còn thua 1 vụ cá cược đó, Krist.". Karn trầm tĩnh nói, tới nỗi tôi nuốt nước bọt luôn.

"Hehe! Sloth, bạn yêu dấu, tao chọc chơi thôi mà. Ăn đi, không chọc nữa. Thiệt là, yêu nhau cho thật lâu nhé bạn, tới kiếp sau luôn."

Thay vì nó thông cảm cho đứa bạn thân từ hồi 12 tuổi, thằng sloth khác người lại làm ra vẻ như không nghe thấy, nói hình phạt tiếp theo bằng vẻ mặt như không có gì.

"Ngày mai mày dậy gặp ai đầu tiên thì trói tay dính với người đó suốt cả ngày cho tới 6 giờ chiều."

"Có ác quá không vậy? Kiểu này khi đi vệ sinh thì làm thế nào?"

"Chuyện của mày."

"Tao là bạn mày đó, Karn."

"Thì bởi vì là bạn đó, nên tao mới tìm cái tốt nhất cho. Dù sao người đầu tiên mà mày gặp cũng là anh Singto chắc rồi.". Thằng bạn nghiệp chướng! Thằng ghẹo gan! Nó đem lời mà tôi chọc ghẹo Tonnam để trả ngược lại tôi.

"Hức, em Karn à, anh Krist xin lỗi. Anh Krist không thích dính chặt với ai suốt. Mày cũng biết mà.". Ngột ngạt lắm đó, kêu trói tay dính vào nhau cả ngày như vậy, dù cho là Abo đi chăng nữa. Con người thì phải có space chứ. Space đó, không gian riêng tư đó, biết không?

"Nên mới gọi là hình phạt chứ. Xin lỗi nhé, anh Krist.". Thằng Karn lúc nó ghẹo gan thì nó ghẹo gan đúng dữ dội.

"Rồi như vậy, nếu người mà nó gặp đầu tiên không phải Abo thì sao?". Jins.

"Sao lại có thể được? Ngủ cùng nhau mà. Mày ngu quá, Jins.". Tonnam.

"Cái gì cũng có thể xảy ra được. Phòng khi Abo của nó mắc ị buổi sáng, dậy đi vào phòng tắm. Thằng Krist bị sơn tặc xông vào tới tận phòng, vậy thì không phải nó sẽ bị cột chung với ăn cướp sao?". Jins.

"Mày có tưởng tượng cao xa quá không vậy? Đây là biển.". Tonnam.

"Vậy thì hải tặc cũng được.". Jins.

"Mày muốn ăn đấm không?". Tonnam.

"Mày đấm thì tao hôn.". Jins.

"/////////// Thằng chết tiệt!". Tonnam, mày chửi bằng cái giọng nhỏ ơi là nhỏ luôn đó.

"Rốt cuộc còn có ai quan tâm tới tự do của tao không vậy? Hellooooo! Tụi mày quất nhau trong phòng cho xong luôn đi, Jins, Ton.". Tôi vẫy tay kêu gọi sự chú ý.

"Krist!"

"Đừng có mà gọi tên tao, Ton. Tao biết là mày mắc cỡ. Mặt giống như bị siro dâu tạt.". Mắng thằng Ton xong thì quay về phía thằng sloth tiếp. "Rốt cuộc mày định cho tao trói tay với Abo thiệt hả, Karn?"

"Thiệt, tới 6 giờ."

"Thế thì tao dậy cỡ 3 giờ chiều đi vậy. Xin từ biệt."

"Tao sẽ đánh thức mày lúc 5 giờ sáng."

"Vậy là tao phải thấy mặt mày đầu tiên rồi. Thiệt là, thiệt là, muốn dính chặt với anh mà không chịu nói. Nếu là em Karn thì anh chịu trói chung tới kiếp sau luôn, thấy được không? Để mày có thể cảm nhận sâu sắc về hình phạt mà mày cho tao.". Tôi nhướng mày chọc điên. Tới nỗi thằng Karn cãi không nên lời. Tôi thầm tự hào tới nỗi suýt nữa đã đốt pháo hoa. Lâu lâu mới cãi thắng nó một lần. Bình thường nó thông minh hơn, chưa bao giờ cãi lại nó.

"Thôi mà, chơi cho vui. Dù sao cũng trói chặt với anh sẵn rồi. Không cần sợ đâu.". Con tôm đã được lột một cách đẹp đẽ được đặt lên đĩa cùng với nước chấm hải sản vị cay được rưới lên nữa.

Tôi chớp mắt lia lịa nhìn Abo.

"Lột cho em hả?"

"Ừ, cần đút luôn không? Há miệng đi.". Abo định làm thiệt. Nĩa sắp tới chỗ tôm rồi, nhưng tôi nhanh hơn, nhanh chóng xiên con tôm đó bỏ vào miệng ngay lập tức.

Lỡ mà để cho đúng thì lại bị chọc nữa chứ sao.

"Cảm ơn ạ.". Tôi nhai tôm đầy miệng, nhưng vẫn mỉm cười. Abo cười ngọt đáp lại, vò đầu tôi một cái rồi sau đó tôm được lột vỏ cứ hạ cánh lên đĩa của tôi không ngừng. Đúng phê.

**************************************

Sau bữa ăn tối, mọi người liền rủ nhau tưới ngồi chơi quanh đống lửa ven biển. Anh Kheng tới đốt sẵn từ hồi bắt đầu ăn cơm rồi. Bầu không khí giống như cắm trại Hổ con, đại khái vậy, khi mà 8 người con trai ngồi vòng tròn vây quanh. Khác ở chỗ trại Hổ con phải ngồi đất không thì khúc gỗ cứng, nhưng chúng tôi ngồi trên đệm dày êm ái, có phần dựa giống ghế, nhưng không có chân.

Bởi vì chỗ ngồi nó to lắm, thời tiết thì hơi lạnh một chút và tôi vừa mới làm lành với Abo, thế nên ngồi dựa sát vào nhau luôn. Không có ý định làm nũng nhé! Thiệt mà!

"Lẳng lơ.". Tiếng bạn sloth chửi bay tới lần nữa. Nhưng nó cũng bị anh Fire lôi đi ngồi trên cùng một đệm và rồi nó đỏ mặt.

"Lẳng lơ gấp trăm.". Thế nên tôi chửi vu vơ ngược lại.

"Đừng chịu thua nhé, em Karn. Chúng ta phải ngọt cho nhiều hơn đám đó.". Anh Fire không chịu thua. Tôi chỉ ngồi bên cạnh, nhưng Karn bị kéo tới ngồi giữa 2 chân anh Fire. Anh ấy ôm eo nó rồi đặt cằm lên vai.

Anh Beem mất tích lên trên nhà một lúc rồi xuống cùng với ghita thùng trong tay.

"Giống như đi cắm trại hay là đi đón đàn em vậy đó. May là có đem ghita theo.". Anh ấy ngồi trên đệm kế sát Lann, làm vẻ mặt ganh tỵ với tụi tôi vì được ngồi cùng một đệm, nhưng anh ấy không làm theo được bởi vì làm nhiệm vụ gảy đàn ghita.

"Anh, đi chơi với nhau toàn con trai, lãng mạn gì mà lắm vậy? Có gảy đàn, hát hò nữa chứ.". Tonnam chọc.

"Mày banh mắt ra nhìn đi, đi toàn theo cặp không. Hơn nữa, lâu rồi không có chơi, giải tỏa căng thẳng chút cũng tốt. Lúc về thì tao phải chuẩn bị việc giảng dạy tiếp nữa.". Anh ấy bắt đầu chỉnh dây đàn.

Âm thanh êm ái của nhạc cụ và tiếng hát của anh Beem, người anh trai rất hợp cạ với tôi. Là thể loại nhạc thư thả, chúng tôi vừa nghe vừa trò chuyện nhỏ nhẹ với nhau. Không có la lối, mắc công một hồi anh Beem lấy ghita quất vào đầu. Một lúc sau thì anh ấy lười, ném ghita qua cho thằng Jins chơi tiếp.

Và rồi nó toàn chơi mấy bài tán tỉnh Tonnam không thôi.

Ghita được xoay vòng cho tới tay tôi sau khi trôi qua gần 1 tiếng đồng hồ. Có thức uống nhẹ nhàng như mấy loại nước ngọt mà Matoom đem ra để đó. Tôi rủ ngồi chung thì lại không ngồi. Từ lúc tới chơi lần này, Matoom không có hay tới chơi với tôi như lần trước nữa. Có lẽ là đông người nên ngại.

"Chơi đi, chơi đi, Krist. Lâu rồi không có nghe mày chơi ghita.". Tonnam cổ vũ lớn tiếng. Lúc nãy nghe thằng Jins chơi thì chỉ biết ngồi đỏ mặt.

"Biết chơi nữa hả?". Abo nhìn một cách hứng thú. Bây giờ anh ấy nằm nghiêng xuống tựa vào ghế đệm. Còn tôi thì ngồi dậy để chơi cho tiện hơn. Hỏi tại sao tôi không đi qua ngồi ở cái đệm khác ấy hả?

Không biết nữa, không muốn đi. Muốn ở đây, có vấn đề gì không?

"Đẳng cấp nào rồi mà. Muốn nghe bài gì thì cứ nói đi.". Tôi nhướng mày khoe tài.

"Tao, tao, tao, tao.". Tonnam (lại là nó, người khác không có hay nói chuyện đó mà. Cả nhóm chỉ có tôi và Tonnam là nói nhiều) giờ tay lên để xin nói cái gì đó. Tôi quay qua nhìn nó, nó liền cười gian lại.

"Chọn bài nào mà mày muốn nói với Abo của mày đó."

"Hửm?". Bài mà muốn nói với Abo hả?

"Mày muốn tao hát tán tỉnh anh ấy giống như việc thằng Jins tán tỉnh mày ấy hả?". Xin phép ghẹo ngược trở lại nhá.

"Ơ... Ờ, nó đó.". Nó cúi cái mặt đỏ đỏ đáp lại nhỏ tiếng.

"Muốn nghe ghê.". Người bên cạnh nói vu vơ thành tiếng, nhưng tôi biết là anh ấy nói với tôi.

Tôi im lặng suy nghĩ, tìm bài hát thích hợp một lúc lâu rồi bắt đầu gảy ngón tay lên cái ghita thùng. Mọi ánh mắt nhìn tới với sự trông chờ, xem xem tôi sẽ hát bài gì.

Đặc biệt là... anh Singto.

Anh ấy ngồi lại đàng hoàng, nhìn tôi chăm chú không rời mắt. Và lúc tôi bắt đầu cử động miệng hát, mọi người liền ngạc nhiên.

(Link OPV của Krist và Singto dùng bài hát này, có Engsub ha: https://youtu.be/K4ah0ThBU8k)

"Ai ai... có thể không hiểu rằng mối quan hệ của chúng ta là thế nào

Và ai ai... có thể hiểu lầm và có lẽ suy nghĩ và hiểu theo những gì đã thấy

Có lẽ... chỉ có hai chúng ta giữa biết bao vì sao là biết rõ nhau trong lòng

Cần thiết phải ở trong nguyên tắc mà ai đó quy định rằng tình yêu là như thế nào sao?

Không cần biết rằng chúng ta quen nhau theo kiểu nào

Không thể tìm ra lời nào để giải thích

Không cần yêu giống như người yêu

Nhưng vẫn hạnh phúc trong tim

Chỉ có chúng ta thấu hiểu thì cũng đã hơn bất kỳ lời nào trên thế giới này"

Đôi môi nét cạnh nhếch lên tươi tắn và càng tươi lên dần dần. Tôi không hề nhìn ai khác ngoài một mình anh Singto ra. Chúng tôi đan xen ánh mắt với nhau, chỉ có 2 người nhận biết được ý nghĩa của bài hát mà tôi hát ra.

Hôm đó, sau ngày Songkran, ngày mà chúng tôi nói chuyện với nhau về ý nghĩa của từ "yêu".

Tôi đã biết yêu không chỉ là lời nói... mà nó là hành động.

Yêu là sự chăm sóc và thấu hiểu nhau. Dù cho chúng tôi cãi nhau, nhưng nó lại làm cho chúng tôi thân nhau hơn. Mọi thứ vừa qua và tương lai vẫn chưa tới đó, dù cho tốt hay xấu, nó cũng sẽ là trải nghiệm làm cho chúng tôi mạnh mẽ hơn.

Và chứng minh rằng chuyện của chúng tôi là thứ thiệt hay chỉ là vô tình bởi nhiều sự việc.

Cho tới ngày mà tôi sẵn sàng và thấu hiểu lời mà anh Singto nói.

Khi tôi biết tình yêu là gì, tôi sẽ hiểu và không đặt ra câu hỏi với nó nữa.

"Chúng ta... có thể tách nhau sống, không ngủ cùng nhau mỗi ngày mỗi đêm như những đôi khác

Ít ra... cũng có anh hiểu, dù cho không có ai hiểu tình yêu này

Có lẽ... chỉ có hai chúng ta giữa biết bao vì sao là biết rõ nhau trong lòng

Cần thiết phải ở trong nguyên tắc mà ai đó quy định rằng tình yêu là như thế nào sao?

Không cần biết rằng chúng ta quen nhau theo kiểu nào

Không thể tìm ra lời nào để giải thích

Không cần yêu giống như người yêu

Nhưng vẫn hạnh phúc trong tim

Chỉ có chúng ta thấu hiểu thì cũng đã hơn bất kỳ lời nào trên thế giới này"

Khi bài hát kết thúc, nụ cười và ánh mắt của anh Singto làm cho tôi quyết định nói lời này ra mà không quan tâm rằng chỗ này có những ai, tiếp theo tôi có bị chọc hay không. Tôi chỉ quan tâm tới cảm nhận của anh ấy mà thôi.

"Đợi em một chút nhé, anh Singto."

"Ừ". Câu trả lời nhẹ nhàng cùng với bàn tay lớn kéo tôi vào trong vòng tay ấm áp.

Muốn cho ngày mà tôi hiểu ý nghĩa của từ "yêu"... tới thật nhanh ghê.

---------- End Chap 53 ----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện