Chương 71
{ = Singto = }
Mệt. Hôm nay lại là 1 ngày mà tôi trực ca kéo dài, từ chiều tối hôm qua cho tới chiều tối hôm nay. Và mãi cho tới khi hết ca thì cũng phải tối tối chút.
Lúc trước tôi trực kéo dài như vậy thì cũng khá là vui. Nó là nghề mà tôi yêu. Càng vào lúc Krist tới giúp thì công việc tài liệu nhẹ đi nhiều tới nỗi tôi có thể dành thời gian cho việc làm bác sĩ gần như 100%.
Nhóc đó đúng là giỏi thật sự. Vẫn chưa tốt nghiệp nhưng tinh thần trách nhiệm cao và rất là sáng dạ. Tôi tin rằng chú Danai – ba của Krist nhất định là tự hào về con trai dữ lắm khi Krist quay về điều hành công ty hoàn toàn.
Còn tôi bây giờ ấy hả? Muốn về ngủ ở phòng cực kỳ luôn.
"Bị gì vậy? Cái mặt giống như người hết sức.". Trong khi đi ward round vòng cuối cùng xong, tôi gặp được Fire đúng lúc vừa hết ca.
Cắn môi nhìn với sự ganh tỵ. Tôi cũng muốn về.
"Không có. Tao trực từ chiều tối hôm qua. Hơi buồn ngủ thôi."
"Bình thường mày trực ca càng dài thì mày càng hăng mà, không phải sao? Bây giờ đang nghỉ giải lao, đi uống cafe không?". Fire nâng đồng hồ lên xem. Đúng thật là vừa tới giờ nghỉ giải lao của tôi luôn. Thế là tôi gật đầu đồng ý, đi uống cafe giải buồn ngủ cùng đứa bạn thân tại quán cafe bên dưới bệnh viện.
"Rồi mày không có về gấp hả? Em Karn giờ này chắc là đang chờ rồi.". Tôi hỏi Fire lúc chúng tôi xếp hàng mua cafe. Nó nhún vai thư thả trả lời lại.
"Lát rồi về. Uống cafe với mày không tới 10 phút đâu. Có chuyện định nói nữa."
"Mày hay nhỉ? Là tao thì tao gấp rút về rồi. Nhớ Krist muốn chết.". Nói thẳng với nó luôn vậy đó, không phải chuyện đáng xấu hổ gì. Chúng tôi đâu phải là trẻ con nữa đâu. Tôi thừa nhận trái tim của mình, không quan tâm rằng sẽ bị bạn chọc ghẹo. Hơn nữa, Fire và tôi đã qua tuổi thanh niên như bạn bè của Krist rồi. Chắc không có vụ ngồi chọc ghẹo chuyện người yêu đâu.
"Thiệt chứ. Tao cứ tưởng là mệt vì công việc. Thì ra làm cái mặt giống như cá thiếu nước là vì nhớ vợ, cái thằng nghiệp chướng!". Hay là tôi đã nghĩ sai?
Sau khi gọi cafe xong, chúng tôi mỗi người cầm ly cafe nóng về phía cái bàn ở một góc. Bây giờ không có đông người. Ngồi nhấp cafe thư giãn, nhìn cảnh ngoài cửa kính của quán để giải tỏa một chút, rồi Fire liền nói chuyện mà nó bảo là muốn nói.
"Rốt cuộc mày có được ngày đính hôn chưa?"
"Được rồi. Ngày thứ Bảy thứ 2 tháng sau. Gần 4 tuần nữa. Mày sẽ đi phải không?". Tôi vẫn chưa xem có trùng với ngày mà nó trực ca hay không. Phần của tôi thì đã nhờ cô Nida giải quyết giùm rồi. Khoảng thời gian gần gần đó chắc phải nghỉ việc 2,3 ngày.
"Sing, mày và tao là bạn với nhau cả chục năm. Không mời thì tao cũng chai mặt tới thôi. Cỡ như mày làm sao thiếu phụ rể như tao được chứ? Hừ hừ."
"Vẫn chưa có kết hôn, chỉ là đính hôn thôi mà. Không có tổ chức lớn nữa. Lúc đầu Krist định không có mời ai nữa kìa, muốn chỉ có ba mẹ cùng với ba tao.". Tôi buồn cười với cái suy nghĩ trẻ con của Krist. Nếu tổ chức lễ chỉ có nhiêu đó người thì tổ chức làm gì? Chỉ cần đi ăn cơm rồi đeo nhẫn không phải tốt hơn sao? Cái từ "lễ đính hôn" là phải có khách khứa, đúng không nào?
"Chắc là xấu hổ. Em Krist mặt đâu có dày như mày đâu."
"Mắng tao nữa. Rốt cuộc chỉ định hỏi chuyện lễ đính hôn?"
"Không có. Tao định hỏi rằng mày có định mời tụi thằng It không? Lần trước gặp, tụi nó hỏi chuyện của mày. Không biết mày có muốn cho biết hay không nên tao không dám nói."
Ừ nhỉ, tôi cứ bận bịu chuyện công việc, chuyện riêng, mà quên mất chuyện mời bạn bè luôn. Không biết giờ này tụi nó có tủi thân tới mức nghỉ chơi với tôi hay chưa nữa.
"Phải mời chứ. Chỉ là bây giờ vẫn chưa có thời gian làm danh sách khách mời nên không có báo với tụi nó. Mày gặp tụi nó thì cứ báo đi nhé. Tao không trách gì đâu. Muốn cho nhiều người biết nhất có thể nữa kìa, để cho không có tụi con rận tới đụng vào người của tao.". Nhớ tới chuyện tên đàn anh đó thì không nhịn được mà lo lắng. Không biết làm tới mức đó rồi nó có chịu từ bỏ chưa.
"Nói giống như con người tới đụng vào em Krist vậy đó."
"Cũng một chút, nhưng mà tao xử lý rồi, không cần lo. Tính chuyện tụi thằng It đi, mày hẹn tụi nó chút đi, tao sẽ dẫn Krist đi giới thiệu để cho chính thức làm quen."
"Định khai trương hả? Hỏi em nó chưa? Phòng khi em nó mắc cỡ tới nỗi không dám.". Bản thân Fire cũng biết rõ là Krist dễ xấu hổ.
"Vợ tao, một mình tao biết tính thôi là đủ. Mày đi quan tâm em Karn của mày kia kìa, không cần xía vào."
"Ôi, với bạn với bè mà mày cũng giữ kỹ nữa. Tao biết mày là người hay ghen, nhưng tao là bạn mày mà. Bạn Fire của bạn Sing đây mà."
"Xin lỗi nhé, với ai tao cũng giữ kỹ. Tao không có chính sách chia vợ cho ai, dù cho trong suy nghĩ cũng không được.". Tôi muốn là tôi người duy nhất trên thế giới này được yêu Krist như người yêu. Nói tôi hay ghen thì tôi cũng thừa nhận. Dù cho Krist không có ý với đối phương thì nhưng tôi cũng không thích.
"Ờ, chuyện của mày. Để tao hẹn tụi thằng It tới phụ chọc mày. Sắp hết thời gian nghỉ rồi, tao về đây.". Fire đứng dậy, cầm hóa đơn cafe trên bàn theo nữa, cả của nó và của tôi.
"Để tao trả cho. Mày đi đi.". Tôi xung phong. Tiền cafe chỉ nhiêu đây thôi mà. Tôi vẫn muốn ngồi thêm một chút.
"Không cần. Xem như tao đãi sinh nhật mày vậy.". Bạn thân vừa nói vừa mỉm cười lịch lãm theo phong cách của nó.
"Sinh nhật? Hôm nay là sinh nhật tao hả?"
"Năm nào mày cũng quên nhỉ? Tao cũng ngờ trước là mày nhất định sẽ quên."
Thì tại nó đâu có quan trọng gì đâu. Chỉ là sinh nhật. Tôi sắp 30... à không... 30 rồi chứ nhỉ, hôm nay là sinh nhật tôi mà, kêu tôi tổ chức party như trẻ con sao mà được.
"Nhưng mày vẫn bỏ công nhớ.". Tôi cười ghẹo. Mọi năm nó cũng quên không khác gì tôi đâu. Không có nghe nó nói chuyện sinh nhật từ hồi tốt nghiệp đại học rồi.
"Thật ra cũng quên mất rồi, nhưng mà facebook nó nhắc nhở. Vừa nhìn thấy thì liền gặp mặt mày luôn. Dù cho muốn chúc cho mày có thật nhiều hạnh phúc, nhưng mà bây giờ đã hạnh phúc đủ nhiều rồi nhỉ? Hừ hừ.". Fire mỉm cười chọc ghẹo rồi cầm hóa đơn cafe đi trả, sau đó đi ra khỏi quán luôn.
Sinh nhật à? Ngày mai là ngày nghỉ nữa chứ.
Tôi cầm điện thoại lên nhìn thời gian, gần hết giờ nghỉ rồi, nhưng vẫn đủ để nói chuyện thêm một chút. Mọi khi tôi không phải người đem thời gian làm việc để nói chuyện riêng. Xem như là trường hợp đặc biệt đi vậy.
[Alô, tan làm rồi hả?]. Tiếng từ đầu bên kia của nhóc ranh nghe có vẻ hơi hồi hộp một chút. Có phải đang nhớ tôi không nhỉ? Hay chỉ là ngạc nhiên khi mà tôi gọi cho em ấy vào giờ làm việc?
"Bé ngoan đang làm gì vậy?"
[Nằm chơi game. Abo tan rồi hả?]. Có nghĩa là đang ở nhà, không có hẹn ở đâu nhỉ?
"Chưa. Anh đang nghỉ giải lao. Ăn cơm chưa?"
[Chưa. Đang định ăn.]. Đúng lúc luôn. May là tôi gọi điện nói trước.
"Tốt lắm. Ngày mai cả 2 chúng ta đều nghỉ, tối nay đi ăn cơm ở bên ngoài cùng nhau không? 1 tiếng nữa là anh tan làm rồi. Tắm rửa thay đồ đợi đi, lát anh về đón."
[Hả! Ăn cơm ở bên ngoài!!]. Đối phương có vẻ kinh ngạc tới nỗi tôi ngơ ngác. Đâu phải là chưa từng ăn cơm bên ngoài cùng nhau đâu. Tại sao phải kinh ngạc tới mức đó?
[À, anh. Trời khuya rồi đó. Để ngày mai không phải tốt hơn sao? Em tắm rửa mặc đồ chuẩn bị ngủ rồi đây. Lười đi ra ngoài.]
Chán ghê. Tôi định rủ Krist đi ăn cơm bên ngoài thay đổi bầu không khí vào ngày sinh nhật một chút, nhưng mà không muốn nói với Krist rằng hôm nay là sinh nhật tôi. Bản thân Krist chắc cũng không biết. Không muốn em ấy lo lắng chuyện tìm quà hay tổ chức party gì cho lộn xộn. Còn không bao nhiêu tiếng nữa là hết ngày rồi. Nếu em ấy biết hôm nay là sinh nhật tôi, có thể sẽ phàn nàn tôi vì đã không báo trước tới nỗi không chuẩn bị gì kịp.
Và tôi cũng vừa mới biết rằng hôm nay là sinh nhật của mình.
Cũng hơi kỳ vọng rằng sẽ có khoảnh khắc ăn mừng sinh nhật cùng Krist. Không sao, để năm sau cũng được.
"Vậy sao? Nếu vậy cũng không sao.". Mãi cho tới khi tan làm thì cũng đã 8 giờ. Đi đón Krist rồi đi tới nhà hàng nữa chắc là sẽ khuya quá mức.
[Tại sao tự nhiên anh lại muốn đi ăn cơm ở bên ngoài vậy?]. Krist hỏi lại bằng giọng nhỏ tiếng giống như đang sợ rằng tôi sẽ buồn. Chỉ bấy nhiêu cũng đã làm cho tôi mỉm cười được rồi.
"Chỉ là muốn thay đổi bầu không khí một chút. Nhưng nếu bé ngoan không muốn đi thì làm cơm trứng chiên lá quế cho anh được không? Lát anh về ăn.". Ít ra có món ăn tay nghề vợ cũng đỡ.
[Được, được. Vậy em sẽ làm cho anh ăn. Anh nhanh về nhé.]
"Ừ, nếu vậy anh cúp máy nhé, hết giờ nghỉ rồi. Gặp lại sau.". Tôi cúp máy và quay lại làm việc tiếp.
Sinh nhật không phải chỉ có 1 năm. Không sao đâu.
*******************************
Tôi đậu xe ở ô đậu xe của mình, đi vào thang máy. Trên đường đi cô lao công ghé qua chào hỏi tôi một chút rồi đi khỏi. Tôi chạm keycard để cho thang máy chạy lên tầng penthouse xong thì tôi liền dựa vào tường thang máy. Vừa mệt, vừa kiệt sức. Hôm nay không làm gì được nữa rồi. Ăn cơm do Krist nấu rồi đi ngủ thì hơn, ngày mai hẳn tính tiếp. Có khi tôi nên rủ Krist đi ăn mừng sinh nhật quá hạn cũng được đó.
*Ting*
Tiếng của cái thang máy lên tới tầng tôi ở mà không hề ghé qua tầng nào vang lên, là tín hiệu báo rằng tôi đã tới đích rồi. Vừa bước chân ra khỏi thang máy vào khu vực của căn phòng, thứ đang đợi sẵn làm cho tôi phải chau mày một cách ngạc nhiên.
Tối mịt
Căn phòng rất tối và rất im lặng. Tôi gọi cho Krist hồi hơn 1 tiếng trước, em ấy lẽ ra không có ngủ sớm tới như vậy. Và dù cho đã đi ngủ rồi thì krist cũng thường mở đèn ở phòng khách để sẵn nếu biết tôi sẽ về ngủ ở phòng.
Hay là không có ở nhà?
Có thể nào đã đi ra ngoài gặp bạn không?
"Haizzzz". Dù cho đã là người trưởng thành rồi, nhưng cái giác nhoi nhói trong lồng ngực vẫn làm cho tôi không nhịn được mà thở dài lớn tiếng.
Tôi không có giận Krist đâu. Em ấy đâu biết hôm nay là sinh nhật tôi đâu. Hơn nữa chúng tôi không có quy định rằng đối phương định đi đâu làm gì thì lúc nào cũng phải báo cho nhau. Bao lâu nay chỉ là tôi nói với em rằng sẽ đi làm hay có việc gì không thôi.
Sau khi đi trong bóng tối để đặt đồ lên ghế salon phòng khách, nới cà vạt cho lỏng một chút, xắn tay áo lên và chuẩn bị đi mở đèn. Tiếp theo chắc là đi vào bếp kiếm gì đó ăn. Chắc không phải là quên luôn chuyện nấu món ăn mà tôi đã xin đó chứ?
"Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday, Happy birthday, Happy birthday to you~~~"
Tiếng hát vang lên cùng với ánh sáng từ nhiều cây nến bay tới trước mặt. Khi nhìn qua bóng tối mà chỉ có sự giúp đỡ của ánh nến thì tôi thấy Krist đang cầm bánh kem đi tới cùng nụ cười.
"Sinh nhật vui vẻ nhé, anh Singto. Ước rồi thổi nến đi.". Ra là nhóc ranh lên kế hoạch gây bất ngờ sinh nhật cho tôi.
"Biết nữa hả?". Tôi hỏi sau khi thổi nến xong. Không biết bản thân mỉm cười tươi tới mức nào, nhưng mà cảm thấy mỏi hàm cực kỳ.
"Biết chứ. Đây là ai nào? Hừ hừ."
Ánh đèn sáng lên cùng với việc 2 người bạn của Krist đi ra khỏi nhà bếp.
"Xin chào, Abo. Em chuồn về không kịp, xin lỗi nhé. Hehe!". Tonnam lấy tay gãi đầu cho đỡ ngượng giống như bản thân đang xuất hiện vào lúc không thích hợp.
"Tại vì bánh kem vừa xong sau khi anh vừa về tới đây thôi. Muốn xuống cũng không được.". Lann giúp giải thích thêm.
"Bánh kem? Mấy đứa tự giúp nhau làm sao?". Tôi bất ngờ hơn nữa. Ngoài việc biết sinh nhật ra, lại còn làm bánh kem nữa.
"Không phải, Abo. Thằng Krist tự làm một mình. Em tới để ghẹo nó. Còn thằng Lann tới trông chừng xem nó có làm đúng hay không. Tại hôm trước nó ngủ lại phòng thằng Lann để làm báo cáo, sau đó thì nó nhờ thằng Lann giúp dạy làm bánh gây bất ngờ cho sinh nhật Abo đó."
"Thằng Ton chết tiệt! Câm đi mày! .///////.". Krist quay qua mắng một cách nhõng nhẽo.
Nhìn về phía bánh kem thì nói tự làm cũng đáng tin đó. Nó không có đẹp giống như cái được bán trong cửa hàng, nhưng cũng đủ biết là cố gắng làm tới mức nào. Điều đó làm cho nụ cười của tôi tươi hơn trước, tôi nhìn nhóc ranh của tôi cùng nụ cười cảm động.
"Cảm ơn nhé, bé ngoan. Vì đã bỏ công làm cho anh.". Tôi suýt nữa là muốn bắt người trước mặt lại để hôn cho đáng với cảm xúc đang tràn đầy lúc này, kẹt ở chỗ vẫn còn 2 người bạn của Krist đang ở đây.
"Không sao, thích là tốt rồi. Vậy đi ăn cơm đi. Em chuẩn bị bữa tối rồi, nhưng mà không có tự nấu đâu đó. Chỉ bánh kem thôi là hết thời gian cả buổi chiều rồi."
"Được thôi. Đi ăn cùng nhau đi.". Tôi đáp lời Krist rồi quay qua rủ Lann và Tonnam. Nhưng cả 2 lắc đầu.
"Không sao ạ. Đang chuẩn bị về rồi. Ở lại ngọt ngào riêng 2 người với nhau đi, để ăn mừng cho đã luôn. À, nhưng đừng mạnh tay quá nhé, Abo. 2 ngày nữa nó phải đi thuyết trình ở trường. Hụ hụ!". Tonnam cười tí tởn rồi chạy trốn nắm đấm của Krist đi mang giày ở chỗ thang máy.
"Tao về trước nhé, để nói chuyện sau. Sinh nhật vui vẻ nhé, anh Singto.". Lann cúi đầu một chút rồi cũng đi theo Tonnam về phía thang máy.
Tôi mỉm cười với 2 đứa bạn của Krist. Cho tới khi cánh cửa thang máy đóng lại rồi mới quay qua nhìn người trước mặt lần nữa, lấy bánh kem ra khỏi tay rồi đặt lên cái bàn gần đó, ôm lấy eo của nhóc ranh lại thật chặt, vùi mặt lên bờ vai nhỏ.
"Bị gì vậy, Abo? Đừng nói là sắp khóc nhé. Hahahaha!". Nhóc khùng này cười rồi lấy tay xoa lưng tôi dỗ dành như trẻ con.
"Không có. Cảm ơn nhé Krist. Thật sự cảm ơn. Anh mừng lắm. Đây là món quà tốt nhất đối với anh luôn.". Chỉ cần có Krist thì tôi đã thấy bản thân mình may mắn rồi. Khi gặp Krist quan tâm tôi tới mức làm bánh kem như vậy thì... không biết nữa... tôi thật sự ganh tỵ với sự may mắn của mình.
"Wa, có nghĩa là không muốn nhận một món quà sinh nhật khác nữa chứ gì? Em bỏ công ép thằng sloth hối thúc họ hàng nó lận đó."
"Hửm?". Tôi ngẩng mặt lên nhìn. Chiếc hộp nhung cỡ nhỏ màu xanh dương được đưa tới trước mặt.
Trái tim đập mạnh dữ dội và tôi cứ để cho nó đập trong lúc nhận chiếc hộp đó, mở ra chầm chậm, nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim màu bạc, có viên kim cương nhỏ được gắn sâu vào nhẫn. Không những thế, bên trong còn khắc chữ nữa.
"S.K WBT"
Có nghĩ là gì nhỉ?
"Singto.Krist We Belong Together". Không cần đợi hỏi, Krist thấy tôi chăm chú nhìn dòng chữ cái tiếng Anh thì liền nói ý nghĩa ngay lập tức. Tôi mỉm cười một cách hài lòng về cả chiếc nhẫn và cả ý nghĩa.
"Đẹp... Tặng anh sao?"
"Chứ gì. Sinh nhật anh còn tặng ai nữa? Thích không? Em mua nó bằng tiền của mình đó."
"Thích chứ. Thích lắmmmmm. Bé ngoan tặng gì thì anh cũng đều thích hết.". Tôi mỉm cười tươi, không biết là có thể tươi hơn tới mức nào nữa mặc dù trươc đó đã cười tươi dữ lắm rồi. Tôi đưa chiếc nhẫn đã được lấy ra khỏi hộp để trả lại cho Krist.
"Đeo giùm anh chút đi.". Cùng với việc đưa tay trái của mình lên.
"Ừm". Krist nhận lấy nhẫn rồi đeo vào ngón áp út bên tay trái. Kích cỡ nó vừa với ngón tay như vậy, tôi đoán chắc Krist dùng cùng một cách với tôi là đem nhẫn mà tôi có đi so sánh kích cỡ.
"Bé ngoan, anh chịu hết nổi rồi.". Tôi kéo em ấy vào hôn, hôn cho nhiều bằng cảm giác mà tôi có, hôn tới mức không quan tâm rằng đối phương có thở được hay không, có đau miệng không. Nhưng bản thân em ấy cũng sẵn lòng đón nhận và đáp trả lại.
"Ưm~~~". Thời gian trôi qua biết bao lâu, Krist bắt đầu đòi không khí. Tôi đành phải rời ra một cách tiếc nuối. "Em đau miệng rồi. Abo đi đói khát từ đâu vậy?"
Em ấy phàn nàn kiểu không nghiêm túc cho lắm.
"Thì tại em dễ thương. Dễ thương quá mức rồi. Anh suýt nữa chịu không nổi, muốn quất ngay bây giờ luôn. Nếu không kẹt bữa ăn tối và bánh kem mà em đã chuẩn bị cho thì anh đã lôi vào phòng lâu rồi. Nhưng mà bây giờ đi ăn cơm rồi ăn bánh thì hơn.". Tôi nói rồi nhanh chóng dắt tay Krist về phía bàn ăn. Tay còn lại cầm bánh kem theo nữa.
Bữa ăn tối của chúng tôi diễn ra một cách đơn giản, nhưng tôi lại hạnh phúc tột cùng. Krist kể trải nghiệm làm bánh kem của mình, cả lúc tập ở phòng của Lann và cả lúc gấp rút về nhà làm sau khi tan làm, cả lúc làm hư hết 2 cái bánh tới nỗi phải xin Lann tới giúp xem đã sai chỗ nào, cuối cùng là phàn nàn Tonnam vì đã tới chỉ để chọc điên, không có giúp được gì hết.
"Thật ra em muốn tự mình làm hết đó. Nhưng mà thời gian không kịp, thế nên phải nhờ Lann tới canh chừng. Dù sao thì em cũng tự mình làm mọi công đoạn. Abo thích phải không? Cái bánh đầu tiên trong cuộc đời luôn đó.". Nhóc ranh khoe với sự tự hào.
"Thích, thích lắm. Anh thích hết mọi thứ."
"Vậy thì nếm thử nhé. Em đi lấy đĩa và dao để cắt bánh cho, để còn biết xem có ngon hay không."
*Mặp*
Tôi cầm lấy tay Krist lại trước.
"Gì vậy anh?". Em ấy nhìn cổ tay của mình.
"Anh muốn nếm bánh."
"Thì đây nè, đang định đi lấy đĩa."
"Và cũng muốn nếm Krist."
"N...Nói cái gì đó? Có... Có nghĩa là sao?". Người hỏi đỏ mặt một cách đáng yêu.
"Thì như đã nói. Có khó hiểu chỗ nào đâu? Qua đây, hôm nay sinh nhật anh, chiều ý anh một ngày nhé.". Tôi kéo em ấy tới ngồi trên đùi, dùng ngón tay quẹt kem trên bánh rồi trét lên cái cổ trắng của Krist.
"A... Làm gì vậy, Abo?". Em ấy giật mình rồi quay lại nhìn.
"Ăn bánh đó. Muốn biết giữa người làm và bánh kem, cái nào sẽ ngọt hơn.". Tôi cúi mặt xuống, dùng lưỡi quét lấy kem ở trên cổ.
"Ưm~, ngon."
"Kh... Khùng! Ai lại ăn bánh kem như vậy chứ?"
"Ai không ăn như vậy, anh không biết. Nhưng mà anh ăn bánh của em kiểu như vậy.". Tôi quẹt thêm kem để thoa thêm vào cổ. Tay thì cởi nút áo một cách nhanh chóng rồi kéo ra sau lưng. Áo sơ mi của nhóc ranh bị kéo xuống tới eo, cho thấy làn da trắng trong khi khuôn mặt thì màu đỏ.
Sau đó thì tôi đem người đang ngồi trên đùi kiểu quay lưng lại để quay qua đối mặt với tôi.
"Anh khùng rồi. Thôi mà.". Em ấy cố gắng chống đối khi cơ thể bị trét bánh kem.
"Hừ hừ, tưởng rằng sẽ cản anh được sao? Em làm cho anh ăn thì anh đang chuẩn bị ăn đây nè. Lì quá anh ăn không thuận tiện thì không có bình luận rằng bánh mà em làm ngon hay không được đâu đó."
"Có phải viện cớ không vậy... hư... a...". Tiếng giận dỗi đổi thành tiếng rên khi tôi nếm phần bánh kem được thoa lên trên núm ngực màu hồng.
Bánh chocolate màu sậm, có vị ngọt đắng. Mùi vì ngon cực kỳ, càng được ăn như vậy thì lại càng ngon hơn nữa.
"Ư... Đ... Đừng... Ăn đàng hoàng... đi... anh... hức."
"Ăn như vậy cũng đàng hoàng mà. Ngọt quá. Ngọt hết cả người luôn.". Tôi liếm khắp mọi điểm có bánh chocolate dính trên đó. Dù cho cổ, lồng ngực, vai, đầu núm, chỗ nào cũng ngọt hết.
"Nó... a... Nó dơ... ưʍ... Anh..."
"Lát anh làm vệ sinh cho, đảm bảo không còn dấu vết nào đâu."
"Nh... Nhưng... em còn dơ... vẫn chưa có... tắm... a..."
"Để sau hẳn tắm chung nhé. Hôm nay không có được tắm dễ dàng đâu."
"Hư... Anh... Thôi đi... Nó nhột..."
Tôi cắn vào đầu núm nhè nhẹ. Tưởng đâu nó là nho khô dùng để trang trí bánh nữa chứ. Hừ hừ, âm thanh ngọt ngào được rên lên không ngừng. Bàn tay nhỏ bóp chặt vai tôi. Từ việc lúc đầu cản, lâu dần liền đổi thành di chuyển thân người để cho tôi nếm bánh thuận tiện hơn.
"Ưʍ... Anh... đi... đi tới... giường.". Giọng nói rung động, thể hiện cho thấy ham muốn của đối phương. Krist nhắm nghiền mắt, tay thì xoa nắn vai và bắp tay của tôi. Đôi khi lướt xuống tới tận hông, đôi khi kéo mặt tôi vào hôn cho đỡ thèm khát.
"Thỉnh thoảng đổi địa điểm chút đi chứ.". Tôi mỉm cười gian manh. Đối phương mở to mắt liền ngay lập tức.
"Hử??"
"Ai mà lại ăn bánh sinh nhật trên giường chứ."
"C... Có nghĩa là?". Krist bắt đầu tái mặt.
"Bánh kem, người ta ăn... ở trên bàn!!"
Tôi nhướng mày cho 2-3 lần, lấy tay gạt bỏ mọi thứ trên bàn xuống đất, không quan tâm liệu nó có đổ vỡ gì hay không, chỉ chừa lại đĩa bánh được đem để trên cái ghế khác.
Bế eo của nhóc ranh lên ngồi trên bàn thay lời giải thích, khuôn mặt trắng sáng ửng đỏ hơn trước.
"Kh... Không chơi đâu đó, anh Singto...". Không để cho em ấy phản đối nhiều hơn vậy nữa, chủ nhân ngày sinh nhật như tôi liền làm theo ý mình, bịt miệng đối phương bằng miệng của mình. Tay vuốt ve khắp làn da trơn trượt bởi bánh kem. Làn da mịn hòa với bánh em trở thành sự êm tay tới nỗi phải bóp thật mạnh.
Ngày mai chắc Krist không đi đâu được nữa rồi. 2 ngày nữa thuyết trình thì tính sau nhé, bây giờ tôi chịu hết nổi rồi.
"Bé ngoan, nhấc hông lên một chút.". Tôi kéo khóa quần em ấy xuống rồi kéo cái quần và qυầи ɭóŧ bên trong xuống theo.
"Hư...". Trong khi nhóc ranh nhấc hông giống như bị tôi thôi miên, em ấy còn rên nhẹ bởi vì bị cắn vào vai mấy cái.
"Ngọt"
"Anh... vào phòng... trên giường đi."
"Chỗ này... đi mà.". Tôi từ chối đối phương bằng ánh mắt. Ánh mắt nghiêm nghị chỉ thể hiện cho một mình em
ấy thấy vào lúc du͙ƈ vọиɠ quá sức kiểm soát khi quan hệ. Krist hạ tầm mắt, gật đầu nhẹ. Lúc này không làm trái ý tôi được đâu. Dù cho lời nói như trước, nhưng em ấy biết rõ rằng bên trong tôi không có như trước.
Nó nóng rực, mạnh bạo, giống như thú rừng vào lúc đói khát.
"Ức... A!". Sau khi kéo 1 bên chân thon lên áp vào hông, tôi đẩy hạ bộ của mình vào bên trong. Bức tường mềm mại siết chặt liên tục tới nỗi tôi phải cắn chặt răng nhẫn nại.
"A.... Vợ à... Chật quá."
"Ư... A... Anh... ức... sâu... sâu quá..."
Tiếng chân bàn lên xuống liên tục và lực rung động làm cho cánh tay nhỏ ôm chằm lấy cổ của tôi, sợ rằng sẽ bị ngã xuống té bởi vì lực va đập bắt đầu mạnh dần lên.
Tôi thúc eo của mình ra vào cùng lúc gầm trong họng bởi sự hài lòng. Cảm giác sâu, cảm giác chật chội tưang lên khi mà phải ở trong tư thế ngồi trên bàn, tới mức bộ phận bên dưới gần gũi nhau nhiều hơn trước. Còn tôi thì đứng áp sát ở rìa bàn, thúc đẩy hông của mình theo nhịp độ nhanh mạnh.
"A... ha... Mạnh... mạnh quá... a... Anh... nhẹ nhe...". Tiếng kêu gần như đứt hơi của đối phương không hề làm cho tôi giảm đi lực va đập chút nào, mà lại càng tiến vào dữ dội hơn trước.
"Chắc... Chắc không... đó... bé ngoan... A... Siết chặt anh... tới như vậy..."
"Hức... a... Anh... ư... hức... nhột... quá..."
"Hừ"
"A... ư... Chỗ đó... ah... Mạnh nữa.". Tiếng ngăn cản đổi thành tiếng rên vừa lòng khi tôi nhấn mạnh vào điểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ của em ấy. Đối phương cử động hông đón nhận gần như ngay lập tức.
"Aaaa... Mạnh nữa... ưʍ... Anh... Sắp rồi."
Lực rung động của bàn tăng dần lên. Tôi níu giữ cái hông trắng để cho áp sát hơn trước tới nỗi Krist buông tay ra, nằm xuống bàn. Cơ thể trần trụi bị dính bánh kem màu nâu sậm ở một số chỗ mà tôi liếm không hết cùng khuôn mặt méo mó bởi du͙ƈ vọиɠ...
Nhìn muốn đâm cực kỳ.
Tôi va chạm thật mạnh vào vị trí kíƈɦ ŧɦíƈɦ cũ không ngừng nghỉ. Thúc hông liên tục nhanh nhất có thể. Một lúc sau người trên bàn liền tiết ra dịch màu đặc cùng với tiếng rên dài một cách suиɠ sướиɠ.
"Aaaaa... ức... Anh... đủ rồi.". Em ấy đã tiết ra rồi, nhưng tôi chưa.
Khi thấy tôi vẫn chưa ngừng thúc đẩy, hạ bộ của đối phương bắt đầu cứng lên lần nữa.
"Hôm nay... anh sẽ ăn bánh kem... tới sáng... ah!"
"A... Khoan... hư... ah... Mạnh mạnh...". Và nhóc ranh bắt đầu nổi du͙ƈ vọиɠ lần nữa.
Tôi sẽ làm tới sáng như đã nói thật đó. Ai bảo em ấy cư xử dễ thương tới như vậy chứ? Nneeus đi không nổi thì phải tự trách chính mình rồi, vợ ạ.
---------- End Chap 71----------
Bình luận truyện