Chương 72-2: Special: PaeTar
{ = Pae = }
*Cốc cốc cốc*
*Krét*
"Ủa? Sao mày tới đây vậy? Không gọi báo trước gì hết.". Giọng mệt mỏi từ chủ nhân căn phòng lúc mở cửa ra sau khi tôi gõ cửa rất nhiều lần.
Hôm nay sắc mặt nó vẫn chưa đỡ hơn cho lắm.
Còn ai thấu hiểu nỗi đau bằng người đau như nhau chứ?
Tôi hiểu sâu sắc với từ này, nên mới chọn việc tới tìm nó sau khi biết rằng người mà tôi thích có chủ nhân rồi. Và tôi không đời nào đọ được với người đó nữa.
Krist yêu người đó.
Cả ánh mắt, sắc mặt, lời nói, sự lo lắng, sự thể hiện. Rõ ràng rằng không hề có chỗ trống để cho tôi có thể chen vào được.
"Tao mua rượu tới.". Tôi giơ túi trong tay có cả chai rượu lớn và mixer pha rượu cho chủ nhân căn phòng xem.
Bản thân nó cũng ở trong tình trạng tương tự như tôi. Thích nhưng mà không chịu làm gì, muốn nói lời yêu thì lại vào lúc đã trễ mất rồi.
Bản thân nó thầm thích Tonnam lâu hơn việc tôi thích Krist nữa là. Tar thích Tonnam từ năm nhất. Còn tôi, dù cho cảm thấy vừa mắt Krist đã lâu, nhưng mà mới nhận ra vào lúc gặp lại lần nữa hồi hè đây thôi, đó là lúc mà tôi chia tay với người yêu sau khi đã quen nhau nhiều năm.
"Nghĩ sao mà rủ uống rượu vậy? Còn chưa tối nữa. Hôm nay không làm việc hả?". Tar mở cửa phòng cho rộng hơn, hất đầu nhẹ thay cho việc nói rằng có thể vào phòng, nên tôi mới đi ngang qua nó vào trong.
Phòng nó vẫn như trước. Tôi tới thường xuyên tới mức gần như là phòng của chính mình luôn rồi. Nào là tới ngủ lại, nào là tới ngồi chơi nằm chơi. Hồi đi học tới đây ám cả tháng cũng đã từng. Nó là đứa bạn thân nhất trong nhóm. Chúng tôi biết nhau từ hồi tiểu học rồi.
"Vừa mới đi làm về. Mày có biết là em cũng mã số của mày sắp đính hôn rồi không?". Tôi đặt mọi thứ lên trên bàn giữa bộ ghế salon phòng khách, đi lấy ly ở khu vực phòng bếp cùng với nước đá trong tủ lạnh.
"Em tao? Thằng Krist ấy hả?". Tar to mắt, bắt đầu có phản ứng khác ngoài việc khô héo. Sau khi thấy cảnh tượng của Tonnam và Jins hôm đó, bộ dạng của người thất tình liền rã rời tới mức đáng lo.
"Ờ, đính hôn với người mà ba mẹ chọn cho, là bác sĩ."
"Vậy sao? Xinh không? Tao chưa từng nghe nó nói chuyện đính hôn gì hết.". Nó đi tới pha 2 ly rượu, đưa cho tôi 1 ly, bản thân nó cũng bắt đầu nhấp nhấp. Tôi nâng lên uống hết ly trong chớp mắt trước khi trả lời.
"Không xinh, nhưng rất đẹp trai."
"Trời!". Tar suýt nữa đã sặc rượu. Nó nhìn tôi giống như định hỏi là thật sao, thế là tôi gật đầu.
"Vậy là em tao thích con trai à? Như vậy là mày cũng có tư cách rồi."
"Mày biết?". Tôi chưa từng nói với ai.
"Cũng giống như việc mày biết mà tao không cần phải nói đó."
Cũng đúng. Chúng tôi thân nhau quá mức, hiểu rõ nhau quá mức.
"Không đâu. Tao không có tư cách."
"Tại sao vậy? Mày nói là ba mẹ nó chọn cho, có nghĩa là nó không tự nguyện. Tao hiểu rõ em tao. Nó... Khoan đã, bác sĩ sao??? Có phải cái tên con của bạn ba gì đó tên là Singto không?"
"Ừ, mày từng gặp?"
"Từng gặp 1 lần. Lúc đó thấy đi mua đồ cùng nhau. Tao biết ngay mà, bầu không khí nó là lạ. Giống như tụi nó chạy trong cánh đồng hoa oải hương, có những bông hoa làm nền, giống như phim hoạt hình ngọt ngào vậy.". Nó nhìn tôi một cách đồng cảm. Không cần nói gì chúng tôi cũng hiểu nhau.
Bây giờ có lẽ nó là người duy nhất hiểu cảm giác của tôi.
"Bây giờ biết rằng tao không có tư cách rồi chứ gì? Krist yêu tên bác sĩ đó. Quan trọng là người đó yêu Krist rất nhiều, nhiều tới mức tao không thể tìm được cách chen vào luôn.". Quan trọng hơn nữa là hôn phu của Krist lợi hại tới mức đáng sợ.
Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt mà anh ta nhìn tôi. Ánh mắt của sư tử (Singto) sẵn sàng chà đạp con mồi ngu ngốc cho tới chết vì đã vô tình đụng vào món đồ yêu thích của mình.
Con sư tử săn mồi vì sự vui vẻ của chính mình, mà không phải để làm thức ăn.
Làm cho con mồi đau đớn và để cho chết từ từ một cách khổ sở.
"Mày ok không đó?". Tar nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng không hề thay đổi khi tôi uống liên tục 3 ly rượu, hơn nữa còn pha đặc tới mức gần như không có pha.
"Mày thì sao? Đã qua một thời gian rồi đó. Không hề thấy đỡ hơn sao?"
"Hờ hờ, nó đâu phải là chuyện để mà có thể dễ dàng chấp nhận. Cũng nhiều năm tao lén nhìn nó rồi đó. Hỏi như vậy là đang lo?"
"Không phải. Nếu mày đỡ hơn thì có thể an ủi ngược lại tao. Tao an ủi mày lâu rồi, mệt."
"Cái thằng chết tiệt! Tao có từng xin mày làm không? Tự mày nhiều chuyện tới."
"Sao lại nói như vậy được chứ? Lúc mày khóc, ai cho mày mượn vai hả?". Tôi ném vào đầu nó bằng nắp chai soda, chuẩn xác nữa kìa, vào thẳng đỉnh đầu không hổ danh cựu thành viên đội bóng rổ trường luôn.
"Đau đó, Pae!". Nó xoa đầu rồi nhìn thù hờn.
"Hừ, đáng đời.". Tôi bật cười chế nhạo nó rồi uống rượu tiếp. Tao ném để cho đau chứ sao.
"Ô, ô, ô! Nào, nào. Tao cho mượn vai ngược lại cũng được." Tar tới ngồi gần. Lời nói và thái độ có vẻ tươi tắn, nhưng ánh mắt nó vẫn mệt mỏi như trước.
Mày mạnh mẽ để an ủi tao hay sao?
"Tao ok. Nếu mày không nổi thì không cần gắng gượng đâu.". Tôi không có thích Krist bằng việc nó thích Tonnam đâu. Chỉ là thấy trống rỗng, nhói, choáng váng, mơ hồ, làm việc không nổi. Trong đầu chỉ có khuôn mặt của đứa bạn thân, muốn nó an ủi, muốn trò chuyện với nó. Nghĩ rằng nó là người duy nhất thấu hiểu.
Lúc nhận ra thì tôi đã đứng ở trước phòng nó rồi. Thấy mặt nó rồi tôi an lòng cực kỳ, đỡ hơn việc ở một mình.
Nhiều người thất tình có thể là muốn ở một mình, không muốn gặp ai. Nhưng mỗi lần tôi chia tay với người yêu hay thất tình như lần này, tôi đều đi thẳng tới tìm Tar.
Giống như nó, khi nó phiền muộn, nản chí, buồn ba, gặp vấn đề, nó luôn gọi cho tôi.
"Tao nổi. Đâu phải lần đầu ngồi an ủi mày lúc thất tình đâu.". Tar đưa tay lên ôm vai tôi rồi lung lay nhẹ.
"Nhưng lần trước, tâm tình mày bình thường đó. Bây giờ mày cũng mềm yếu, tao cũng mềm yếu. Ai nên an ủi ai đây?"
"Thì cứ an ủi tới rồi an ủi lui."
"Một hồi đến với nhau luôn, hahaha.". Tôi giúp hứng trò đùa mà nó tung. Nếu là lúc bình thường chắc sẽ buồn cười hơn như vậy, còn bây giờ ấy hả? Chỉ có thể cười gượng gạo.
"Mày đúng là. Nổi không vậy? Ok không? Tao lo cho mày đó.". Tar cúi mặt xuống tới gần.
"Tránh xa tao ra liền đi. Tao đang thấy quạnh hiu sẵn rồi.". Tôi đẩy mặt nó ra tránh. Chỉ giỡn thôi, không có nghiêm túc gì đâu. Gần hơn như vậy cũng đã từng, nhưng mà giờ đã bao nhiêu ly rượu rồi mà.
"Ghê tởm tao hả? Coi chừng đó mày. Bạn thân mày đang làm nhiệm vụ an ủi mày mà."
"Ai ghê tởm mày? Tao chỉ kêu mày đem cái mặt mày ra. Một hồi tao cưỡng bức luôn bây giờ. Người ta đang dễ yếu lòng."
"Bản mặt như mày mà đòi cưỡng bức tao? Tao mới là người phải cưỡng bức mày. Cỡ như tao không có nằm dưới đâu, phải ở trên."
"Mày ở trên được. Nhưng mà là ở trên người tao đó, on-top."
"Thằng chết tiệt! Cái miệng mày đó! Một hồi tao đấm cho. Nói cái gì thấy ớn."
"Đấm đi, đấm bằng miệng đi đó.". Tôi bị cái quái gì mà lại giỡn với như vậy chứ? Chắc là say nên hơi lanh miệng một chút. Có nên chọc nó không nhỉ? Dạo này an ủi thế nào cũng không đỡ hơn, nhưng khi giễu trò như vậy thì sắc mặt nó có vẻ đỡ hơn nhiều luôn.
"Mày uống cho ít ít một chút. Tới nơi mới nửa tiếng đồng hồ mà rượu hết nửa chai rồi.". Nó giật ly rượu ra khỏi tay tôi.
"Uống là vì muốn say, mày cản làm quái gì? Trả ly tao đây."
"Ngày mai đi làm không nổi bây giờ."
"Không có đi, tao xin nghỉ rồi. Định tới đây say sưa với mày hết mình. Ngày mai mày cũng đâu có đi làm, tao nhớ mà."
"Bị choáng sau khi say thì đừng có trách tao đó. Đây, muốn uống thì uống đi.". Nó trả lại ly rồi uống ly của mình tiếp. Mày cũng uống nhiều mà còn chửi tao.
"Lo cho tao hả?". Tôi đưa mặt tới gần. Đúng lúc nó đặt ly xuống rồi quay qua.
Chết tiệt! Có gần quá không ta? Gần tới nỗi mũi chạm nhau, gần tới mức thấy mặt nó rõ ràng ở chế độ HD. Lông mi cong dữ dội, mũi thì thẳng, miệng thì...
"Tar...". Tôi gọi tên nó và không có di chuyển mặt tránh đi.
"Cái gì?". Nó cũng không có lui ra.
"Tao thử hôn mày được không vậy? Miệng mày nhìn muốn hôn ghê."
"Chai mặt! Mày xin một cách chai mặt như vậy luôn hả?". Tar ngạc nhiên, nhưng chỉ một chút. Và nó không có di chuyển ra xa nữa. Chúng tôi nói chuyện với nhau trong khoảng cách gần gũi, kiểu mà hơn 20 năm qua chưa từng gần tới như vậy bao giờ.
"Ừ, xin như vậy đó. Nhé? Thử hôn với tao."
"Tao không phải thằng Krist đâu đó. Đừng có say rồi nói mớ."
"Tao cũng đâu có nói mày là Krist đâu. Không có gì giống nhau hết. Thân người thì đô con, mặt thì không có dễ thương, nhưng miệng mày nhìn muốn hôn dữ lắm luôn.". Thân người nó cỡ cỡ như tôi vậy đó, nhưng mà hơi mỏng một chút. Hai chúng tôi chơi mọi môn thể thao. Sáu múi đọ với nhau được luôn.
"........."
"Được không vậy? Đừng có rề rà."
"........."
"Không trả lời thì tao hôn luôn nhé?"
"........."
Ok, Tar không trả lời. Thế nên tôi di chuyển khuôn mặt gần thêm một chút. Chỉ một chút thôi là chúng ta đã hôn nhau. Nó chỉ lặng đi rồi nhắm mắt lại. Thế nên tôi hôn nó tiếp như vậy. Một tay kéo vai của nó lại để cho gần nhau hơn nữa.
Từ việc chỉ là môi chạm môi, tôi bắt đầu cử động.
Cũng khá mềm. Không ngờ rằng cái miệng chửi nhau cả chục năm lại mềm tới như vậy. Thử nhiều hơn vậy có được không ta?
Tôi mím môi nó chầm chậm, đợi xem nó có đẩy ra hay không. Nhưng Tar chỉ giật mình một chút rồi nhắm mắt lại chặt hơn. Thế nên tôi mím tiếp.
Ưʍ... Khá là đã.
"Ư...". Âm thanh nho nhỏ được phát ra khỏi cổ người ngồi bên cạnh. Dường như nó cố gắng kiềm nén cảm giác lại. Thế nên tôi kéo cho nó lên ngồi trên đùi.
"Cũng khá là thích đó.". Tôi liếm môi của mình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không biết nên cư xử như thế nào của nó. Không biết là do say hay mắc cỡ, nhưng mà mặt hơi đỏ một chút của Tar... nhìn tới nhìn lui cũng khá là dễ thương.
Tao say rồi. Say chắc luôn.
"Tao nghĩ là thôi đi. Uống rượu tiếp thì hơn.". Tar cố gắng leo xuống khỏi đùi tôi, nhưng tôi nhanh chóng siết lấy eo lại trước.
"Cho xin lần nữa, nhé?"
"Mày đúng là. Thất tình rồi mất tỉnh táo luôn rồi hả?"
"Không có."
"Vậy thì là say."
"Vẫn chưa say."
"Vậy mày bị cái mẹ gì mà lại hôn tao?"
"Không biết, nhưng tao muốn hôn mày. Cho xin lần nữa nhé?"
"........."
Tar im lặng lần nữa. Im lặng có phải là đồng ý không? Kỳ này tôi nâng đỡ mặt nó rồi áp môi xuống, chèn ép đôi môi mềm thật mạnh. Vừa mím vừa ngoạm dữ dội rồi chen đầu lưỡi vào trong miệng nó.
Mềm quá ta...
Lưỡi nó đó...
Đúng mềm luôn, mềm như môi của nó.
"Ưm!". Tiếng rên lại càng ngọt tai.
Một lúc sau, Tar cũng bắt đầu hôn đáp lại. Nó hôn đúng giỏi. Tôi chưa từng biết rằng nó hôn giỏi. Thấy thỉnh thoảng cũng có các cô gái, chắc là chuyên nghiệp lắm.
Chúng tôi hôn nhau cực kỳ quấn quýt. Ai nấy cũng đều không chịu thua ai. Vào lúc ai đó chỉ vừa rời ra một chút thôi, đối phương liền di chuyển theo và hôn một cách sát sao, lưỡi khều nhau tới mức suýt nữa đã thắt thành nơ.
Tôi nghe thấy tiếng thở gấp nhè nhẹ từ người đang ngồi trên đùi. Giọng đúng sεメy luôn. Nó từng thở gấp như vậy cho ai nghe qua chưa nhỉ? Tôi muốn nghe nữa ghê.
Nghĩ như vậy, tôi liền di chuyển xuống ngoạm lấy cổ của nó. Tay thì thò vào bên dưới áo để vuốt ve làn da nó.
"Đủ rồi!". Tar nhân lúc tôi không để ý và leo xuống khỏi đùi, di chuyển lùi lại 2 bước. Mặt nó đỏ gắt. Tôi nhìn bộ dạng nó bây giờ thấy giống như bị hội đồng cưỡng bức vậy, mồ hôi đầy mặt, quần áo bắt đầu xộc xệch, môi sưng phù, nút áo ở chỗ cổ bị tuột ra, có vết đánh dấu mà tôi vừa mới làm nữa.
"Mày sao vậy?"
"Tao mới là người phải hỏi. Mày đúng thật là.". Tar hậm hực bực bội, vò đầu của mình thật mạnh bởi sự rối rắm. Tôi nhìn mặt nó rồi thấy buồn cười. Cư xử kỳ lạ như vậy nhưng tôi lại thấy nó dễ thương.
"Ơ? Đi đâu vậy?". Tôi đứng dậy khỏi ghế salon, đi theo chủ nhân căn phòng đang bực bội bỏ trốn vào trong bếp.
"Thì làm đồ nhắm đó. Chỉ uống mỗi rượu, không có cái quái gì hết, một hồi say chết.". Tar lục lọi tủ lạnh, lấy cái này cái kia ra để trên bàn. Nó cũng sở trường việc làm đồ nhắm đó. Khi bạn trong nhóm tới uống rượu ở phòng nó thì thường hay làm, nhưng mà cảm thấy muốn ghẹo gan nó bây giờ ghê.
"Lo cho tao chứ gì? Say thì tao ngủ với mày, giống như mọi khi.". Tôi nhấn mạnh từ "ngủ", đợi xem phản ứng của nó.
"Thằng chết tiệt!"
"Giận gì tao vậy? Cứ làm như tao chưa từng ngủ lại."
Tar không trả lời, mà lấy xúc xích ra chiên, làm nước sốt rồi rưới lên thịt heo cắt lát đã được trụng chín. Tôi đứng nhìn mọi thứ mà nó làm, không lâu sau 2 món đồ nhắm đã xong.
"Mà phải nói là mày cũng thích hợp làm nội trợ đó. Ai lấy làm vợ chắc may mắn lắm."
"Một hồi mày sẽ được ăn chân tao thay đồ nhắm.". Nó nói rồi đem 2 đĩa bỏ đi về phía ghế salon như trước. Tôi đi sát theo sau lưng nó.
Thật sự là rất sát, khoảng cách thân cận luôn.
"Mày muốn nhập vào người tao luôn không? Bị cái gì? Sao đeo bám quá vậy?". Thằng chủ nhân căn phòng đặt đĩa đồ nhắm xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu.
"Qua đây ngồi đi.". Tôi vỗ lên đùi của mình.
"Không, tao không phải gái mời rượu. Cha già mày!"
"Tar!". Tôi hạ thấp giọng hung dữ với nó.
"........."
"Tar, qua đây ngồi.". Tôi làm giọng dữ lần nữa.
"Ờ, ờ. Ngồi thì ngồi. Mày bị cái quái gì vậy? Không hiểu gì hết.". Bạn biết nó làm thế nào không? Không phải chịu ngồi đàng hoàng đâu đó, mà là đứng dậy rồi dạng chân rộng quay mặt về phía tôi rồi ngồi giậm xuống thật mạnh.
"Ối, tao đau, thằng quần!"
"Đáng! Muốn tao ngồi thì tao ngồi đây nè.". Nó giậm thêm lần cỡ 2-3 lần nữa nhè nhẹ giống như không hề hối lỗi.
Tôi nhắm mắt ôm con trai của mình một lúc. Khi tình trạng đỡ hơn thì liền kéo eo nó để cho ngồi sát sao hơn trước.
"Để để tao thúc ngược lại đó. Tao sẽ làm cho nhói tới nỗi rên thành tiếng luôn.". Tôi trách nó rồi bóp mạnh hông nó đe dọa.
"Rốt cuộc mày tới làm gì ở phòng tao vậy? Tới dọa tao, hôn tao rồi sàm sỡ tao hả?"
"Không phải, tới an ủi mày đó."
"Tao không thấy giây phút nào là mày đang an ủi tao hết, toàn là sàm sỡ."
"Mọi khi tao an ủi, mày chưa từng đỡ hơn gì hết. Nhưng bây giờ mày suýt nữa đã quay lại như trước rồi đó, có nhận ra chút nào không, Tar?"
"........Ờ, đúng thật.". Mày có nên ngạc nhiên không vậy? Con người mày, cảm giác của mày mà lại giờ mới biết.
"Cảm giác chậm chạm quá vậy? Hèn gì bị ăn hụt suốt."
"Cái gương! Mắng tao thì soi lại mình đi. Mày cũng hụt."
"Tar"
"Cái gì?"
"Tao yêu dễ, nhưng yêu ai rồi thì yêu thật lòng đó."
"Ờ, tao biết. Rồi nói với tao làm gì? Đi nói với thằng Krist kia kìa."
"Nói với mày là đúng rồi, hừ hừ."
"Mày bị cái gì vậy? Không hiểu gì hết."
"Không cần hiểu bây giờ đâu. Một hồi rồi mày sẽ tự hiểu ra thôi."
"Ôi! Bực bội!"
"Bây giờ... hôn chút đi."
"Mày uống rượu đi, đừng có ghẹo gan. Mày điên cái gì vậy? Hôm nay đúng lạ."
"Thì đó, tao cũng thấy lạ."
"Thấy chưa? Mày lạ."
"Không phải, mày mới là lạ."
"Lạ thế nào?"
"Tao thấy mày dễ thương hơn trước. Có lạ không?"
"////////"
"Đây nè, lại dễ thương nữa rồi."
"Ngậm miệng đi."
"Ờ, tao ngậm cũng được, nhưng mà dùng miệng mày bịt lại nhé.". Nói xong tôi liền hôn miệng nó lần nữa. Lúc đầu cũng vùng vẫy, một lúc sau thì nó bắt đầu bị cuốn theo như trước.
Thành ra tôi uống rượu hay thay phiên với việc hôn Tar. Đôi khi nó cũng làm những hành động kỳ lạ với tôi, ví dụ như việc vùi mặt vào vai hay là lấy nĩa xiên đồ nhắm rồi đưa tới miệng tôi.
"Đút hả?"
"Ừ, ăn đi. Bỏ công làm."
Tôi há miệng nhận lấy một cách ngoan ngoãn.
"Ngon!"
"Thì phải như vậy rồi. Tao làm mà."
"Bắt đầu muốn lấy mày làm vợ rồi. Chăm sóc tốt tới như vậy, nấu ăn giỏi tới như vậy, rồi tao còn thích hôn mày nữa."
"Chết tiệt! Đừng ngay cả trong suy nghĩ.". Tar lấy nĩa chỉ vào mặt. Hỏi rằng tôi sợ không? Không có chút nào.
"Muốn thử nghĩ ghê.". Tôi mỉm cười như không hay biết gì, siết eo của nó cho chặt hơn.
"Mày đó, uống rượu đi.". Nó nói rồi đem rượu đưa tới miệng tôi.
"Đủ rồi."
"Mày bị cái gì vậy? Sao nói tới rủ uống rượu?"
"Một hồi say rồi vô tình cưỡng bức mày nữa."
"Say bao nhiêu lần rồi, bộ từng cưỡng bức tao hay sao? Nằm ngủ như cái xác. Không có gì đâu."
"Không đâu, tao nghĩ..."
"Nghĩ?"
"Tao nghĩ giữa chúng ta, nó không còn như trước nữa rồi, Tar. Nếu lần này tao say thì tao cưỡng bức mày chắc luôn."
"........."
"Sao nào? Còn muốn tao uống nữa không?"
"Khỏi đi. Mày đúng thật là."
"Hừ hừ. Tar à, hôn chút đi."
"Ôi, dai quá. Cắt miệng tao ra đem đi hôn luôn đi.". Nó trách nhưng vẫn chịu hôn.
Nụ hôn lần thứ bao nhiêu rồi không biết.
Chỉ biết rằng tôi hôn nó cho tới khi nó ngủ thiếp đi.
Tôi bế Tar về giường ngủ. Cũng nặng nó, thân người cỡ như nhau, nhưng mà cũng nổi. Khi đặt Tar xuống, tôi liền nằm xuống bên cạnh. Lúc trước 2 chúng tôi mạnh ai nấy ngủ. Dù cho ngủ cùng giường thì vẫn mỗi người một bên, không có đụng chạm gì. Lần này tôi lại làm điều khác biệt...
Tôi kéo Tar về phía mình...
Ôm lấy nó...
Dùng mềm đắp lên người 2 chúng tôi.
Tar lim dim mắt nhìn. Khi thấy là tôi thì liền áp sát vào hơn rồi ngủ lần nữa.
"Chỉ là tao yếu lòng nên dao động hay đây là sự thật vậy, Tar?". Tôi thì thầm hỏi mà không cần câu trả lời rồi ngủ say theo nó.
Không biết khi thức dậy và tỉnh rượu, giữa chúng tôi sẽ quay lại như trước hay là sẽ thay đổi một cách vĩnh viễn. Thật sự không biết.
---------- End Special ----------
Bình luận truyện