Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 120



Dịch: Mạc Nguyệt

Bách tính thần châu hưởng thái bình, võ lâm giang hồ lại vẫn xôn xao vì chuyện long nguyên. Không có nhiều người biết chuyện có một kẻ sống cả ngàn năm bỗng một ngày nọ chết trong tay thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, lại còn chết một cách nực cười, chẳng hề oanh liệt như cái danh của mình.

Lúc trông thấy Đoạn Lãng cười tươi rói với thần thái sáng láng, Lăng Ngạo Thiên chợt cảm thấy nụ cười ấy trùng khớp với nụ cười của đứa trẻ có gương mặt tròn bầu bĩnh năm nào. Một cảm giác chẳng thể gọi tên bỗng nhen lên trong lòng.

Hắn nhận lấy hộp ngọc nó đưa, cười tủm tỉm hỏi: “Long nguyên là bảo vật hiếm có, Lãng nhi có ăn vụng không đấy?”

Đoạn Lãng ngớ ra rồi nghiêm mặt, nói: “Tất nhiên là không ạ. Báu vật cỡ này đương nhiên phải giao cho sư phụ giữ.”

Lăng Ngạo Thiên bật cười, vỗ nhẹ đầu nó, cất giọng ôn hòa: “Con mèo nhỏ hay ăn vụng bánh trái mà cũng biết tự quản mình, xem ra đã trưởng thành thật rồi. Sư phụ rất phấn khởi.”

Đoạn Lãng ngẩn ngơ rồi nhìn hắn với ánh mắt ấm áp, cười lém lỉnh: “Sư phụ bây giờ chỉ quan tâm mỗi Vân sư huynh thôi, chẳng thương con gì cả, có miếng bánh từ mười mấy năm trước mà vẫn chấp nhặt với con.”

Lăng Ngạo Thiên chọt lên trán nó, cười bảo: “Hừ, con cứ ở đó mà lấy Vân nhi ra làm trò vui đi. Về rồi phải tỷ thí một trận với nó cho tử tế đấy, để ta xem người có thể giải quyết Đế Thích Thiên tài ba cỡ nào.”

Đoạn Lãng nghe thế nhảy dựng lên: “Con không làm! Sư phụ thật bất công, lần nào Vân sư huynh đánh con người cũng giả vờ không thấy, con mới nói huynh ấy có mấy câu mà người chấp nhặt hơn nửa năm trời!”

Lăng Ngạo Thiên phì cười, nhét hộp ngọc đựng long nguyên vào tay Đoạn Lãng trong ánh mắt ngỡ ngàng của nó, cười khẽ: “Con cầm lấy đi. Đằng nào các con cũng phải ăn, ta đã chuẩn bị một ít đan dược hỗ trợ việc hấp thu long nguyên rồi, khi trở về đứa nào cũng có phần. Lần này đừng bảo sư phụ thiên vị nữa nhé.”

Đoạn Lãng cười khúc khích nhận hộp ngọc, sau đấy chạy đi khoác vai Bộ Kinh Vân khoe khoang, chọc ghẹo, và không có gì bất ngờ, lại nhận được vô số cái liếc xéo lạnh lùng.

Nhiếp Phong đi đằng sau cứ ngập ngừng nhìn nó từ nãy tới giờ, nhưng nó vờ như không thấy.

Lăng Ngạo Thiên mỉm cười, không để ý nét mặt và mấy cử chỉ nhỏ của các đồ đệ nữa. Đệ tử Thiên Hạ Hội đi trước dẫn đường, đưa hắn tới một tiểu viện nọ, gặp Nhan Doanh lúc này đã có phần tiều tụy nhưng phấn chấn vô cùng.

Hôm đó, sau cuộc chiến giết rồng, Phá Quân chết một cách im hơi lặng tiếng trong tay ám vệ của Thiên Hạ Hội. Khi Vô Danh và Kiếm Thần đưa đứa bé đến Thiên Hạ Hội, Lăng Ngạo Thiên đã giao thi thể của Phá Quân cho họ xử trí. Nhưng Nhan Doanh dẫu sao cũng là mẹ ruột của Nhiếp Phong, hắn không thể bỏ mặc.

Nhiếp Phong nhìn Nhan Doanh với vẻ mặt phức tạp, ngập ngừng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì.

Nhan Doanh chỉ nhìn cậu một chốc với nét buồn thoáng qua rồi âm thầm lại gần Lăng Ngạo Thiên, khiến cả tiểu viện bỗng lạnh đi mấy độ.

Cuối cùng, Lăng Ngạo Thiên bảo các đệ tử đưa nàng ta vào thành Thiên Ấm, bố trí nơi ở đàng hoàng, hoàn toàn ngó lơ những cái liếc mắt đưa tình liên tục phóng tới. Nhiếp Phong tỏ lòng biết ơn sư phụ, nhưng cũng cảm thấy hơi lúng túng, chẳng nói được câu nào với mẹ ruột.

Thấy tâm trạng cậu trầm xuống, Đoạn Lãng không chấp chuyện lúc trước nữa, tiến lên an ủi.

Sau đấy, đoàn người lại đi qua mấy ngã rẽ, cuối cùng tới gặp người quen cũ trong một căn phòng nhỏ kín đáo.

“Thần Toán Tử, đúng là lâu rồi không gặp các hạ.” Lăng Ngạo Thiên nói rất từ tốn với vẻ mặt bình thản.

Lúc này, Nê Bồ Tát không còn mặc bộ áo đen trùm kín từ đầu đến chân, áo vải tầm thường không che nổi các chỗ lở loét, máu thịt nát bấy hay thậm chí cả những đoạn xương trắng hếu. Cả người gã đã như đèn dầu cạn khô, tứ chi không còn hoạt động được nữa.

Nê Bồ Tát nhìn thẳng vào Lăng Ngạo Thiên hồi lâu mới như thể nhận ra hắn, thều thào bằng giọng khàn đặc: “Bang chủ… đã lâu không gặp… có thể… nói chuyện riêng không?”

Lăng Ngạo Thiên quay lại nhìn mọi người rồi khẽ gật đầu, cả bọn nối đuôi nhau ra ngoài. Bộ Kinh Vân nhíu mày nhìn Nê Bồ Tát rồi lại nhìn sư phụ nhà mình, không hề nhấc chân.

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ nắm tay nó: “Không phải lo, ra ngoài đợi ta một lát đi.”

Bộ Kinh Vân gật đầu, bấy giờ mới xoay người rời đi.

Cả căn phòng chìm trong im lặng. Mãi lâu sau Nê Bồ Tát mới chầm chậm cất lời: “Bang chủ… nghịch thiên cải mệnh… dựa vào cái gì… được phúc duyên như thế?”

Lăng Ngạo Thiên trầm ngâm một lát rồi thản nhiên nói: “Con người đã được định sẵn sẽ thắng trời, cũng chỉ vậy mà thôi.”

Nê Bồ Tát lắc đầu với vẻ khó nhọc: “Không… bang chủ… là người nằm ngoài vận mệnh… rốt cuộc là… vì sao?”

Lăng Ngạo Thiên bình tĩnh nói: “Rốt cuộc ngươi muốn hỏi gì?”

Nê Bồ Tát trầm mặc một lúc lâu, nỗi căm hận và đau đớn khó lòng vùi dập hiện lên trong đôi mắt vẩn đục. Gã cất giọng nặng nề: “Đời này… ta tự nhận có thể đoán biết thiên mệnh… nhưng cuối cùng… lại sa vào bùn lầy… bị Trời phạt… không được chết tử tế…”

Gã ngừng một lát, đau đớn nhắm mắt lại, mãi một lúc sau mới mở ra, nhìn hắn chằm chằm: “Ta vẫn luôn không cam lòng… tại sao ta chỉ… tiết lộ một chút ý Trời… mà phải chịu khổ sở thế này… còn ngươi nghịch thiên cải mệnh… cuối cùng lại thành chủ nhân thiên hạ… được như mong muốn… rốt cuộc… tại sao… lại bất công như thế?”

Lăng Ngạo Thiên nhìn gã đăm đăm, nói như thể ám chỉ: “Ta có được ngày hôm nay đương nhiên đều có nguyên do. Sao ngươi lại không tin ta chính là lẽ tất nhiên của thiên mệnh?”

“Ha…” Nê Bồ Tát cười thảm đạm: “Thiên mệnh đã bị… ngươi xoay ngược… làm gì còn lẽ tất nhiên nữa?”

“Nói cũng phải.” Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, từ tốn nói: “Tất cả những gì ta có đều giúp ta vạch kế hoạch để đạt được những thứ như ngày hôm nay, dù có là thiên mệnh cũng không thể ngăn cản ý chí của ta.”

Nê Bồ Tát bỗng bật ra tiếng cười trầm khàn như thể tiếng cú đêm, nghe rất chói tai. Mãi lâu sau gã mới ngừng cười, nói với vẻ thảm đạm và bất lực: “Thì ra là thế… thiên mệnh… mời ta vào tròng… đùa bỡn trong tay… đời này đã sai rồi!”

Lăng Ngạo Thiên chẳng nói gì, cứ lẳng lặng nhìn gã với ánh mắt đăm chiêu.

Nê Bồ Tát nghỉ một lát rồi lại nói lấp lửng: “Ngươi… và Bộ Kinh Vân…”

Lăng Ngạo Thiên thản nhiên nhìn gã, nói: “Ta và hắn đều đem lòng yêu nhau, sẽ làm bạn tới hết đời. Ngươi thấy sao?”

“Ngươi…” Nê Bồ Tát sững sờ giây lát rồi cất giọng thoải mái: “Hay lắm… muốn gì làm nấy… không bị thế tục ràng buộc… ngươi quả thực bất phàm…”

Nét mặt dịu đi đôi chút, Lăng Ngạo Thiên mỉm cười nói: “Chính là như thế.”

Lúc này, Nê Bồ Tát đã như ngọn nến sắp tắt, sự sống dần trôi đi. Gã nói với vẻ khẩn cầu: “Ta… mệnh số sắp tận… chỉ mong… bang chủ… giải đáp thắc mắc… ngươi… rốt cuộc… đến từ nơi nào?”

Lăng Ngạo Thiên nghiêm mặt nhìn gã, ánh mắt thấp thoáng sát ý.

Dù hơi thở ngày càng mỏng manh, Nê Bồ Tát vẫn mở to mắt nhìn hắn như đang đợi câu trả lời.

Lăng Ngạo Thiên hơi nheo mắt, nhoẻn cười ra vẻ đăm chiêu: “Ngươi biết được chuyện ta có lai lịch bất phàm à? Đúng là không phải dạng vừa…”

Đồng tử mắt co lại, dù đã thoi thóp, Nê Bồ Tát vẫn chờ nghe đáp án.

“Ta rốt cuộc là ai, đến từ nơi nào ư?” Lăng Ngạo Thiên cười nhẹ, quay lưng về phía gã, vừa đi ra ngoài vừa từ tốn nói: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết. Ngươi sẽ không bao giờ biết được.”

Nê Bồ Tát đột nhiên trợn trừng mắt rồi cứ thế mà chết. Phàm nhân biết tiên tri, biết tính toán thiên mệnh âu cũng chỉ là cội nguồn cho cuộc đời bi kịch của gã thôi.

Lăng Ngạo Thiên ra khỏi cửa, hơi nheo mắt vì ánh nắng chói chang bên ngoài, đến khi hoàn hồn đã thấy bóng lưng người nọ mặc áo đen, ôm kiếm đứng thẳng tắp.

“Vân nhi…” Lăng Ngạo Thiên khẽ gọi. Bộ Kinh Vân quay người lại, ánh mắt mang vẻ thắc mắc và quan tâm.

Hắn nhoẻn cười đi tới chìa tay với nó: “Ta muốn cùng người nắm tay dạo khắp giang hồ, sống tiêu dao cả đời, người có bằng lòng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện