Truyền Thuyết Hùng Bá
Chương 34
Lăng Ngạo Thiên cải trang một phen rồi chạy suốt ngày đêm đến Nhạc Sơn, nghỉ ngơi một ngày, võ trang đầy đủ sau đó bước vào Lăng Vân Quật – hang ổ của Hỏa Kỳ Lân.
Trong Lăng Vân Quật quả là cất chứa nhiều huyền bí, lối rẽ chằng chịt. May mà Lăng Ngạo Thiên có chuẩn bị từ trước, vừa đi vừa rải những hạt phấn sáng nhạt mà chỉ khi nhìn rõ mới thấy được để làm dấu. Các hạt này có thể phát sáng ba tháng liền, đủ cho Lăng Ngạo Thiên vào sâu bên trong tìm kiếm rồi trở ra.
Vừa đi được một đoạn, Lăng Ngạo Thiên liền thấy Tuyết Ẩm Đao cắm trên vách đá. Vị trí này khá khuất, nếu Lăng Ngạo Thiên không quan sát kỹ thì chưa chắc đã phát hiện ra. Nhưng hắn không có ý định động vào, cứ để Tuyết Ẩm ở đây chờ Nhiếp Phong đến lấy. Trên đường đi, Lăng Ngạo Thiên thấy rất nhiều hài cốt, trong đó có Đoạn Soái. Nhìn từ bề ngoài tất nhiên không thể nhận ra, xương cốt thì ai chả như ai, nhưng bên cạnh người này có Hỏa Lân Kiếm. Lăng Ngạo Thiên tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi rẽ vào một hang nhỏ, Lăng Ngạo Thiên ngạc nhiên nhận ra chỗ này âm u ẩm ướt, đỉnh động có cả đàn dơi đông nghìn nghịt. Xem ra trong động này không chỉ có mình Hỏa Kỳ Lân là “chủ hộ”. Lăng Ngạo Thiên vội vàng lùi lại, rẽ sang hướng khác. Những nơi âm u ẩm ướt thì không có Huyết Bồ Đề. Với lại, mười vạn con dơi cùng lao lên thì e có là truyền kỳ cao thủ cũng bị hút máu thành thây khô. Lăng Ngạo Thiên chỉ mặc áo chống lửa, biết trước thế này có khi hắn còn chuẩn bị cả trang phục của phi hành gia. Nói tóm lại, Lăng Ngạo Thiên không định “giao lưu tình cảm” với đám “dân bản địa” này.
Không nhớ đã đi qua bao nhiêu hang nhỏ, thấy được bao nhiêu chủng loại sinh vật, cuối cùng hắn tới trước một cửa động, từ bên trong hắt ra ánh sáng đỏ, còn cảm giác được nhiệt độ có vẻ cao hơn.
Lăng Ngạo Thiên biết mình đã đến nơi. Hắn tập trung suy nghĩ, nín thở, rồi bay vào trong hang mà không để lộ một chút hơi thở nào.
Vừa vào trong, Lăng Ngạo Thiên không kìm được sáng rực hai mắt. Đó là một hang động rộng chừng hơn trăm mét vuông, Huyết Bồ Đề mọc kín khắp vách đá, phát ra ánh sáng đỏ mờ mờ, nhìn được cả những đường sáng chậm rãi di chuyển bên dưới lớp vỏ quả, trông vô cùng huyền bí.
Sau khi bắc được cầu nối thiên địa, chân khí trong cơ thể trở nên cô đọng hơn, thậm chí ở vùng đan điền còn hình thành xoáy nước. Lăng Ngạo Thiên tin rằng chỉ cần chuyển hóa tất cả chân khí thành dạng nước như thế, là thực lực sẽ tăng lên gấp bội. Nhưng để làm được điều đó cần rất nhiều chân khí. Lăng Ngạo Thiên tu luyện nhiều năm, vậy mà khi ngưng tụ chân khí thành chất lỏng thì lại chỉ được có một ít, mà nếu trong kinh mạch chỉ có chút ít như thế thì rất nhanh sau đó chúng sẽ khôi phục trạng thái khí lấp đầy cả kinh mạch. Chưa đạt đến cấp độ đó, không thể cưỡng cầu.
Loại báu vật trời đất như Huyết Bồ Đề chính là thứ Lăng Ngạo Thiên cần. Đừng tưởng rằng chỉ có chân nguyên mang thuộc tính hỏa mới ăn được Huyết Bồ Đề, Nhiếp Phong thuộc tính phong vẫn dùng được bình thường đó thôi. Thực chất những loại báu vật trời đất này ẩn chứa sức mạnh thuần khiết của tự nhiên, ai cũng dùng được. Người bình thương đương nhiên có thể ăn, vấn đề là ăn xong rồi sẽ nổ tan xác mà chết.
Trong căn cứ bí mật của Lăng Ngạo Thiên có đủ các dạng nhân tài, trong số đó có một lang y học rộng tài cao từng đưa cho Lăng Ngạo Thiên một bản ghi chép thảo dược tổ truyền. Bấy giờ Lăng Ngạo Thiên không để ý mấy, chỉ đặt sang một bên. Có điều về sau, dần dần tiếp xúc với thế giới thần kỳ, hắn lại mở bản ghi chép đó ra, cẩn thận nghiên cứu. Thu hoạch từ nó phải nói là vô cùng giá trị, Lăng Ngạo Thiên cực kỳ hưng phấn, đúng là nhặt được của báu rồi. Cái người đưa bản ghi chép này cho hắn có lẽ cũng không nhận thức được giá trị thực sự của nó. Bản ghi chép đó chất giấy thô ráp đã ố vàng, có dấu vết bị mài mòn theo thời gian, bìa sách gần như chỉ còn một nửa, lại lờ mờ nhìn ra được bốn chữ – Bản thảo thần dược.
Lăng Ngạo Thiên không biết “thần dược” là thật hay giả, hay một người nào đó, chỉ biết trong bản ghi chép có nêu ra rất nhiều loại dược liệu kỳ bí, giới thiệu về đủ loại báu vật, còn có cả những phương thuốc, cách điều chế khiến người ta nhìn mà sửng sốt. Trong này còn đề cập đến cách dùng của các loại trân bảo như máu Kỳ Lân, Huyết Bồ Đề, máu phượng, rồi thì long nguyên. Lăng Ngạo Thiên vốn vửa tin nửa ngờ, vậy cũng là bình thường thôi, chẳng lẽ vừa đọc đã tin ngay, nhỡ đây là bản ghi chép của một người nào đó từ mấy trăm năm trước tùy tay ghi ra mấy chuyện bông đùa thì sao? Nhưng ở lần trước Lăng Ngạo Thiên khiến Hỏa Kỳ Lân bị thương đã lấy được máu Kỳ Lân, về sau lại bảo Ám Vệ dùng bình ngọc kháng lửa lấy thêm nửa bình máu nữa. Tài liệu nghiên cứu khoa học quý báu thế này, Lăng Ngạo Thiên tất nhiên sẽ không lãng phí. Có điều thứ này không thể giao cho người khác nghiên cứu được. Dưới lòng đất Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu thực ra còn có không gian huyền bí khác, trong đó có phòng đan dược. Tất cả các loại linh dược từ trăm năm trở lên do các phân đà đưa tới đều được Lăng Ngạo Thiên bảo quản trong các hộp ngọc tương ứng rồi cất giữ cẩn thận trong căn phòng đó. Ngoài ra còn có một khối hàn ngọc lấy từ đáy biển sâu để đảm bảo dược liệu không mất đi dược tính. Kiếp trước, Lăng Ngạo Thiên bệnh tật lâu ngày rồi tự thành y sĩ, nghiên cứu không biết bao nhiêu kiến thức y học cả tây lẫn ta, đáng tiếc vẫn không tự cứu được mình. Hiện giờ đến thế giới thần kỳ này, nghĩ đến chuyện có khi luyện được thuốc trường sinh bất lão thật, Lăng Ngạo Thiên không khỏi kích động.
Nhưng hắn là người rất thực tế, chuyện chưa thấy được tốt nhất là đừng nghĩ nhiều. Đầu tiên, hắn thử công hiệu của máu Kỳ Lân. Hắn chuẩn bị rất nhiều thỏ rồi chuột bạch, dựa theo cách điều chế ghi trong bản thảo, dùng ba giọt máu Kỳ Lân phối hợp với các loại dược liệu quý hiếm khác luyện chế ra một viên đan Kỳ Lân. Trong bản ghi chép có nói viên đan này có thể cường hóa cơ thể, ăn nửa viên thì khiến người bình thường trở nên khỏe mạnh rắn rỏi, không sinh bệnh tật, sức lực dồi dào; nếu cao thủ võ lâm ăn vào một viên thì sẽ có được thể chất Kỳ Lân, tứ chi săn chắc, chỉ dựa vào thân xác cũng đấu lại được cao thủ hàng đầu. Lăng Ngạo Thiên không khỏi nghĩ đến cánh tay Kỳ Lân. Nếu về sau Bộ Kinh Vân cần đến thì hoàn toàn không cần đổi một cánh tay làm gì cho rắc rối, luyện thành thể chất Kỳ Lân còn được chứ nói chi đến một cánh tay.
Lăng Ngạo Thiên chia viên thuốc ra thành hai nửa, lấy một nửa tách ra thành vài miếng nhỏ đút cho thỏ với chuột bạch ăn. Con thỏ thứ nhất khả năng là nuốt phải mảnh hơi lớn, lập tức nổ tan xác. Con thứ hai thì biến thành thỏ “siêu Kỳ Lân”. Tình hình cụ thể là khi Lăng Ngạo Thiên đưa nó cho đầu bếp, đầu bếp không nghĩ nhiều cứ thế một dao chém xuống, con thỏ vẫn lành lặn. Đầu bếp nghĩ mình không để ý nên chặt lệch, thế là tập trung tinh thần dồn hơi nén khí đem con thỏ siêu Kỳ Lân đầu tiên trên đời làm thành món thịt thỏ kho tàu thơm ngon. Có là thỏ Kỳ Lân thì vẫn là thỏ thôi. Có điều, các đệ tử ăn thịt thỏ hôm đó đều cảm thấy công lực có xu thế tăng lên, thế là bừng bừng phấn chấn trở về luyện công.
Nhóm chuột bạch thì mỗi con một vẻ. Con ăn ít nhất biến thành chuột bạch cường tráng. Con ăn nhiều nhất thậm chí há mồm ra còn phun được cả lửa, có điều ngay sau đó lại đổ máu đầy mũi miệng rồi chết.
Lăng Ngạo Thiên rất hài lòng với kết quả thí nghiệm, không hề do dự nuốt hết nửa viên thuốc còn lại, quả nhiên cảm nhận được cơ thể khỏe mạnh rắn chắc hơn nhiều. Nhìn bề ngoài không nhận ra, nhưng sức mạnh tiềm ẩn bên trong cơ thể đã tăng lên rõ rệt. Có điều Lăng Ngạo Thiên không định luyện thành thể chất Kỳ Lân, vì dù sao Kỳ Lân cũng mang thuộc tính hỏa. Cho nên hắn chỉ ăn nửa viên rồi thôi.
Điều làm Lăng Ngạo Thiên vui vẻ nhất đó là giá trị của bản ghi chép thần dược đã được kiểm chứng. Nhìn các phương thuốc thần kỳ còn lại, người lý trí như Lăng Ngạo Thiên cũng phải xiêu lòng.
___________________________________
Huyết Bồ Đề là một loại linh dược đặc thù, hoàn cảnh sinh trưởng rất khắc nghiệt, khó mà tìm được. Trong bản ghi chép có nói thứ này có thể ăn trực tiếp, giúp tăng cường công lực, trị liệu nội thương, hoặc có thể điều chế thành thuốc. Sở dĩ phải luyện thành thuốc là bởi sức mạnh tự nhiên ẩn chứa trong Huyết Bồ Đề không phải thứ mà cơ thể người thường có thể tiếp nhận được, bởi vậy cần có các loại dược liệu khác để trung hòa, tránh xảy ra việc ngoài ý muốn.
Lăng Ngạo Thiên nhìn thấy nhiều Huyết Bồ Đề thế này cũng không vui sướng đến quên tất cả, mà cẩn thận thăm dò xung quanh một hồi. Không cảm nhận được hơi thở của Hỏa Kỳ Lân, chẳng biết đã nấp ở chỗ nào chữa thương rồi.
Cơ hội tốt thế này, Lăng Ngạo Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua. Trước hết, hắn chọn các quả tương đối nhỏ, khoanh chân ngồi xuống, ăn từng ít một. Huyết Bồ Đề quả nhiên vào miệng là tan, trở thành dòng nước ấm đi khắp cơ thể, sau đấy trở về đan điền. Ăn một quả mà bằng mấy năm cực khổ tu luyện.
Lăng Ngạo Thiên vận chuyển chân khí mấy vòng để củng cố thực lực, rồi ăn tiếp một quả nữa. Từ nhỏ đến lớn, thời gian để củng cố chân khí cũng dần dần tăng lên.
Không biết đã qua bao lâu, Lăng Ngạo Thiên cảm nhận được những giọt chân khí nhỏ bé trong kinh mạch nay đã trở thành dòng suối tuôn trào. Lúc này, thực lực hắn đã tăng vọt, hơn hẳn khi trước. Bây giờ có ăn thêm mấy quả Huyết Bồ Đề cỡ vừa cũng chẳng có tác dụng bao nhiêu. Lăng Ngạo Thiên đã thấy đủ rồi. Thu hoạch lần này thực sự rất lớn. Chỗ Huyết Bồ Đề còn lại ít cũng phải đến mấy trăm quả. Lăng Ngạo Thiên lấy từ bọc đeo sau lưng ra bình ngọc, hộp ngọc đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận hái gần trăm quả Huyết Bồ Đề, bấy giờ mới thỏa lòng ra khỏi hang động.
Lăng Ngạo Thiên cẩn thận tìm kiếm dấu vết của hạt sáng dẫn đường, phát hiện thời gian đã qua được hai tháng, không khỏi giật mình. Hai tháng này hắn hầu như chỉ ăn quả, luyện công, rồi lại ăn quả, luyện công, hoàn toàn không có ý thức gì về thời gian. Nay nghĩ mới thấy may mắn, nếu lỡ qua ba tháng, hạt sáng dẫn đường mất tác dụng, thì đúng là rắc rối to.
Lại nói, sở dĩ hạt sáng dẫn đường chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định là vì Lăng Ngạo Thiên lo mình để lại dấu vết, sau này Nhiếp Phong Đoạn Lãng đi vào sẽ phát hiện ra. Còn bây giờ, chỉ cần qua thời gian hạn định, hạt phấn sáng sẽ trở thành bụi đất, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Lăng Ngạo Thiên sảng khoái tinh thần, trong hang động tối mù vẫn nhìn được chừng mấy chục mét, thực sự đã lột xác rồi. Hắn đang định đi theo hạt sáng ra khỏi động, thì đột nhiên nhìn về một hướng khác. Cửa động kia vẫn phát ra tia sáng đỏ mờ mờ. Lúc trước có lẽ vì thị lực còn kém nên không để ý, nay nhìn lại mới thấy khác.
Lăng Ngạo Thiên nghĩ một lát, hạt phát sáng còn một tháng nữa mới mất tác dụng, chi bằng đi một chuyến xem sao. Thế là hắn quay trở lại hang động. Cái động này ngoằn nghèo rắc rối, càng đi sâu vào trong ánh đỏ càng sáng. Lăng Ngạo Thiêm âm thầm đề phòng, đến khi vào tận sâu bên trong thì trợn tròn mắt há hốc mồm kinh ngạc. Một quả Huyết Bồ Đề to chừng quả bóng treo trên vách hang, cả hang động chỉ có mỗi một quả Huyết Bồ Đề cực lớn ấy. Lăng Ngạo Thiên mừng rỡ khôn cùng, kiểm tra xung quanh xem có gì nguy hiểm không, rồi chợt thấy trên vách hang đối diện Huyết Bồ Đề có một chuỗi hình vẽ. Đao, thương, kiếm, kích, bổng, quyền, chưởng, cước, trảo, chỉ, mười chiêu xuất ra các hướng khác nhau, rồi lại cân đối đến lạ. Đây là … Huyền Vũ Chân Kinh!
Bức tranh này nhìn như đơn giản, lại khiến Lăng Ngạo Thiên thoáng liếc qua thôi đã suýt mất kiềm chế. Lăng Ngạo Thiên vội vàng ổn định tinh thần. Giờ không phải thời cơ tốt. Thế nên hắn lôi từ trong bọc ra vải in dập chuẩn bị từ trước, tiến lên trước cẩn thận ghi khắc lại nội dung của bức họa. Cất kỹ tấm vải đi rồi, hắn lại nhìn về phía quả Huyết Bồ Đề cực lớn kia. Lăng Ngạo Thiên chẳng hề khách khí, hái nó xuống rồi kề bên môi hút nhẹ. Lập tức, Huyết Bồ Đề hóa thành dòng năng lượng nồng đượm đổ tràn vào cơ thể hắn. Lăng Ngạo Thiên chợt thấy kinh mạch đau nhức vô cùng, như thể bị cắt da xẻ thịt. Hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống vận chuyển chân khí, quy nạp về đan điền. Không biết đã qua mấy khắc, chân khí cuồn cuộn xông loạn trong cơ thể cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, dòng suối tuôn trào nay trở thành sông nước rộng lớn. Lúc này Lăng Ngạo Thiên đã vã mồ hôi đầm đìa, nghĩ mà thấy sợ. Quả Huyết Bồ Đề này xem ra đã biến chất, cho nên hiệu quả mới kinh khủng như thế. May là từ lúc vào động đến giờ Lăng Ngạo Thiên đã ăn quả Bồ Đề nhỏ suốt hai tháng liền, chứ nếu lập tức ăn ngay quả lớn thế này thì chắc bây giờ hắn đã thành một đống thịt nát. Lăng Ngạo thiên nhớ tới thảm trạng của con thỏ trong mật thất của mình, không khỏi vỗ ngực tự trấn an, thở phào nhẹ nhõm.
Lần này thu hoạch rất lớn. Chờ khi Lăng Ngạo Thiên ra khỏi động, ánh sáng của hạt phấn chỉ đường đã mờ nhạt đến gần như không nhìn thấy. Lăng Ngạo Thiên tính thời gian, cũng đến lúc trở về rồi. Trước khi đi nói là một tháng sau sẽ quay lại, còn bảo muốn kiểm tra xem Nhiếp Phong có luyện được Phong Thần Thối trong một tháng không, vậy mà loáng cái đã qua ba tháng. Thiên Hạ Hội thì chắc chắn là vẫn ổn định không cần lo lắng, chỉ không biết mấy đứa nhóc kia có nghĩ bậy nghĩ bạ gì không. Nhưng rồi Lăng Ngạo Thiên lập tức loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Mình có phải vú em đâu, nghĩ mấy thứ đó làm gì.
Một cơn gió thổi qua. Lăng Ngạo Thiên thi triển khinh công, loáng cái biến mất nơi chân trời.
Trong Lăng Vân Quật quả là cất chứa nhiều huyền bí, lối rẽ chằng chịt. May mà Lăng Ngạo Thiên có chuẩn bị từ trước, vừa đi vừa rải những hạt phấn sáng nhạt mà chỉ khi nhìn rõ mới thấy được để làm dấu. Các hạt này có thể phát sáng ba tháng liền, đủ cho Lăng Ngạo Thiên vào sâu bên trong tìm kiếm rồi trở ra.
Vừa đi được một đoạn, Lăng Ngạo Thiên liền thấy Tuyết Ẩm Đao cắm trên vách đá. Vị trí này khá khuất, nếu Lăng Ngạo Thiên không quan sát kỹ thì chưa chắc đã phát hiện ra. Nhưng hắn không có ý định động vào, cứ để Tuyết Ẩm ở đây chờ Nhiếp Phong đến lấy. Trên đường đi, Lăng Ngạo Thiên thấy rất nhiều hài cốt, trong đó có Đoạn Soái. Nhìn từ bề ngoài tất nhiên không thể nhận ra, xương cốt thì ai chả như ai, nhưng bên cạnh người này có Hỏa Lân Kiếm. Lăng Ngạo Thiên tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi rẽ vào một hang nhỏ, Lăng Ngạo Thiên ngạc nhiên nhận ra chỗ này âm u ẩm ướt, đỉnh động có cả đàn dơi đông nghìn nghịt. Xem ra trong động này không chỉ có mình Hỏa Kỳ Lân là “chủ hộ”. Lăng Ngạo Thiên vội vàng lùi lại, rẽ sang hướng khác. Những nơi âm u ẩm ướt thì không có Huyết Bồ Đề. Với lại, mười vạn con dơi cùng lao lên thì e có là truyền kỳ cao thủ cũng bị hút máu thành thây khô. Lăng Ngạo Thiên chỉ mặc áo chống lửa, biết trước thế này có khi hắn còn chuẩn bị cả trang phục của phi hành gia. Nói tóm lại, Lăng Ngạo Thiên không định “giao lưu tình cảm” với đám “dân bản địa” này.
Không nhớ đã đi qua bao nhiêu hang nhỏ, thấy được bao nhiêu chủng loại sinh vật, cuối cùng hắn tới trước một cửa động, từ bên trong hắt ra ánh sáng đỏ, còn cảm giác được nhiệt độ có vẻ cao hơn.
Lăng Ngạo Thiên biết mình đã đến nơi. Hắn tập trung suy nghĩ, nín thở, rồi bay vào trong hang mà không để lộ một chút hơi thở nào.
Vừa vào trong, Lăng Ngạo Thiên không kìm được sáng rực hai mắt. Đó là một hang động rộng chừng hơn trăm mét vuông, Huyết Bồ Đề mọc kín khắp vách đá, phát ra ánh sáng đỏ mờ mờ, nhìn được cả những đường sáng chậm rãi di chuyển bên dưới lớp vỏ quả, trông vô cùng huyền bí.
Sau khi bắc được cầu nối thiên địa, chân khí trong cơ thể trở nên cô đọng hơn, thậm chí ở vùng đan điền còn hình thành xoáy nước. Lăng Ngạo Thiên tin rằng chỉ cần chuyển hóa tất cả chân khí thành dạng nước như thế, là thực lực sẽ tăng lên gấp bội. Nhưng để làm được điều đó cần rất nhiều chân khí. Lăng Ngạo Thiên tu luyện nhiều năm, vậy mà khi ngưng tụ chân khí thành chất lỏng thì lại chỉ được có một ít, mà nếu trong kinh mạch chỉ có chút ít như thế thì rất nhanh sau đó chúng sẽ khôi phục trạng thái khí lấp đầy cả kinh mạch. Chưa đạt đến cấp độ đó, không thể cưỡng cầu.
Loại báu vật trời đất như Huyết Bồ Đề chính là thứ Lăng Ngạo Thiên cần. Đừng tưởng rằng chỉ có chân nguyên mang thuộc tính hỏa mới ăn được Huyết Bồ Đề, Nhiếp Phong thuộc tính phong vẫn dùng được bình thường đó thôi. Thực chất những loại báu vật trời đất này ẩn chứa sức mạnh thuần khiết của tự nhiên, ai cũng dùng được. Người bình thương đương nhiên có thể ăn, vấn đề là ăn xong rồi sẽ nổ tan xác mà chết.
Trong căn cứ bí mật của Lăng Ngạo Thiên có đủ các dạng nhân tài, trong số đó có một lang y học rộng tài cao từng đưa cho Lăng Ngạo Thiên một bản ghi chép thảo dược tổ truyền. Bấy giờ Lăng Ngạo Thiên không để ý mấy, chỉ đặt sang một bên. Có điều về sau, dần dần tiếp xúc với thế giới thần kỳ, hắn lại mở bản ghi chép đó ra, cẩn thận nghiên cứu. Thu hoạch từ nó phải nói là vô cùng giá trị, Lăng Ngạo Thiên cực kỳ hưng phấn, đúng là nhặt được của báu rồi. Cái người đưa bản ghi chép này cho hắn có lẽ cũng không nhận thức được giá trị thực sự của nó. Bản ghi chép đó chất giấy thô ráp đã ố vàng, có dấu vết bị mài mòn theo thời gian, bìa sách gần như chỉ còn một nửa, lại lờ mờ nhìn ra được bốn chữ – Bản thảo thần dược.
Lăng Ngạo Thiên không biết “thần dược” là thật hay giả, hay một người nào đó, chỉ biết trong bản ghi chép có nêu ra rất nhiều loại dược liệu kỳ bí, giới thiệu về đủ loại báu vật, còn có cả những phương thuốc, cách điều chế khiến người ta nhìn mà sửng sốt. Trong này còn đề cập đến cách dùng của các loại trân bảo như máu Kỳ Lân, Huyết Bồ Đề, máu phượng, rồi thì long nguyên. Lăng Ngạo Thiên vốn vửa tin nửa ngờ, vậy cũng là bình thường thôi, chẳng lẽ vừa đọc đã tin ngay, nhỡ đây là bản ghi chép của một người nào đó từ mấy trăm năm trước tùy tay ghi ra mấy chuyện bông đùa thì sao? Nhưng ở lần trước Lăng Ngạo Thiên khiến Hỏa Kỳ Lân bị thương đã lấy được máu Kỳ Lân, về sau lại bảo Ám Vệ dùng bình ngọc kháng lửa lấy thêm nửa bình máu nữa. Tài liệu nghiên cứu khoa học quý báu thế này, Lăng Ngạo Thiên tất nhiên sẽ không lãng phí. Có điều thứ này không thể giao cho người khác nghiên cứu được. Dưới lòng đất Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu thực ra còn có không gian huyền bí khác, trong đó có phòng đan dược. Tất cả các loại linh dược từ trăm năm trở lên do các phân đà đưa tới đều được Lăng Ngạo Thiên bảo quản trong các hộp ngọc tương ứng rồi cất giữ cẩn thận trong căn phòng đó. Ngoài ra còn có một khối hàn ngọc lấy từ đáy biển sâu để đảm bảo dược liệu không mất đi dược tính. Kiếp trước, Lăng Ngạo Thiên bệnh tật lâu ngày rồi tự thành y sĩ, nghiên cứu không biết bao nhiêu kiến thức y học cả tây lẫn ta, đáng tiếc vẫn không tự cứu được mình. Hiện giờ đến thế giới thần kỳ này, nghĩ đến chuyện có khi luyện được thuốc trường sinh bất lão thật, Lăng Ngạo Thiên không khỏi kích động.
Nhưng hắn là người rất thực tế, chuyện chưa thấy được tốt nhất là đừng nghĩ nhiều. Đầu tiên, hắn thử công hiệu của máu Kỳ Lân. Hắn chuẩn bị rất nhiều thỏ rồi chuột bạch, dựa theo cách điều chế ghi trong bản thảo, dùng ba giọt máu Kỳ Lân phối hợp với các loại dược liệu quý hiếm khác luyện chế ra một viên đan Kỳ Lân. Trong bản ghi chép có nói viên đan này có thể cường hóa cơ thể, ăn nửa viên thì khiến người bình thường trở nên khỏe mạnh rắn rỏi, không sinh bệnh tật, sức lực dồi dào; nếu cao thủ võ lâm ăn vào một viên thì sẽ có được thể chất Kỳ Lân, tứ chi săn chắc, chỉ dựa vào thân xác cũng đấu lại được cao thủ hàng đầu. Lăng Ngạo Thiên không khỏi nghĩ đến cánh tay Kỳ Lân. Nếu về sau Bộ Kinh Vân cần đến thì hoàn toàn không cần đổi một cánh tay làm gì cho rắc rối, luyện thành thể chất Kỳ Lân còn được chứ nói chi đến một cánh tay.
Lăng Ngạo Thiên chia viên thuốc ra thành hai nửa, lấy một nửa tách ra thành vài miếng nhỏ đút cho thỏ với chuột bạch ăn. Con thỏ thứ nhất khả năng là nuốt phải mảnh hơi lớn, lập tức nổ tan xác. Con thứ hai thì biến thành thỏ “siêu Kỳ Lân”. Tình hình cụ thể là khi Lăng Ngạo Thiên đưa nó cho đầu bếp, đầu bếp không nghĩ nhiều cứ thế một dao chém xuống, con thỏ vẫn lành lặn. Đầu bếp nghĩ mình không để ý nên chặt lệch, thế là tập trung tinh thần dồn hơi nén khí đem con thỏ siêu Kỳ Lân đầu tiên trên đời làm thành món thịt thỏ kho tàu thơm ngon. Có là thỏ Kỳ Lân thì vẫn là thỏ thôi. Có điều, các đệ tử ăn thịt thỏ hôm đó đều cảm thấy công lực có xu thế tăng lên, thế là bừng bừng phấn chấn trở về luyện công.
Nhóm chuột bạch thì mỗi con một vẻ. Con ăn ít nhất biến thành chuột bạch cường tráng. Con ăn nhiều nhất thậm chí há mồm ra còn phun được cả lửa, có điều ngay sau đó lại đổ máu đầy mũi miệng rồi chết.
Lăng Ngạo Thiên rất hài lòng với kết quả thí nghiệm, không hề do dự nuốt hết nửa viên thuốc còn lại, quả nhiên cảm nhận được cơ thể khỏe mạnh rắn chắc hơn nhiều. Nhìn bề ngoài không nhận ra, nhưng sức mạnh tiềm ẩn bên trong cơ thể đã tăng lên rõ rệt. Có điều Lăng Ngạo Thiên không định luyện thành thể chất Kỳ Lân, vì dù sao Kỳ Lân cũng mang thuộc tính hỏa. Cho nên hắn chỉ ăn nửa viên rồi thôi.
Điều làm Lăng Ngạo Thiên vui vẻ nhất đó là giá trị của bản ghi chép thần dược đã được kiểm chứng. Nhìn các phương thuốc thần kỳ còn lại, người lý trí như Lăng Ngạo Thiên cũng phải xiêu lòng.
___________________________________
Huyết Bồ Đề là một loại linh dược đặc thù, hoàn cảnh sinh trưởng rất khắc nghiệt, khó mà tìm được. Trong bản ghi chép có nói thứ này có thể ăn trực tiếp, giúp tăng cường công lực, trị liệu nội thương, hoặc có thể điều chế thành thuốc. Sở dĩ phải luyện thành thuốc là bởi sức mạnh tự nhiên ẩn chứa trong Huyết Bồ Đề không phải thứ mà cơ thể người thường có thể tiếp nhận được, bởi vậy cần có các loại dược liệu khác để trung hòa, tránh xảy ra việc ngoài ý muốn.
Lăng Ngạo Thiên nhìn thấy nhiều Huyết Bồ Đề thế này cũng không vui sướng đến quên tất cả, mà cẩn thận thăm dò xung quanh một hồi. Không cảm nhận được hơi thở của Hỏa Kỳ Lân, chẳng biết đã nấp ở chỗ nào chữa thương rồi.
Cơ hội tốt thế này, Lăng Ngạo Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua. Trước hết, hắn chọn các quả tương đối nhỏ, khoanh chân ngồi xuống, ăn từng ít một. Huyết Bồ Đề quả nhiên vào miệng là tan, trở thành dòng nước ấm đi khắp cơ thể, sau đấy trở về đan điền. Ăn một quả mà bằng mấy năm cực khổ tu luyện.
Lăng Ngạo Thiên vận chuyển chân khí mấy vòng để củng cố thực lực, rồi ăn tiếp một quả nữa. Từ nhỏ đến lớn, thời gian để củng cố chân khí cũng dần dần tăng lên.
Không biết đã qua bao lâu, Lăng Ngạo Thiên cảm nhận được những giọt chân khí nhỏ bé trong kinh mạch nay đã trở thành dòng suối tuôn trào. Lúc này, thực lực hắn đã tăng vọt, hơn hẳn khi trước. Bây giờ có ăn thêm mấy quả Huyết Bồ Đề cỡ vừa cũng chẳng có tác dụng bao nhiêu. Lăng Ngạo Thiên đã thấy đủ rồi. Thu hoạch lần này thực sự rất lớn. Chỗ Huyết Bồ Đề còn lại ít cũng phải đến mấy trăm quả. Lăng Ngạo Thiên lấy từ bọc đeo sau lưng ra bình ngọc, hộp ngọc đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận hái gần trăm quả Huyết Bồ Đề, bấy giờ mới thỏa lòng ra khỏi hang động.
Lăng Ngạo Thiên cẩn thận tìm kiếm dấu vết của hạt sáng dẫn đường, phát hiện thời gian đã qua được hai tháng, không khỏi giật mình. Hai tháng này hắn hầu như chỉ ăn quả, luyện công, rồi lại ăn quả, luyện công, hoàn toàn không có ý thức gì về thời gian. Nay nghĩ mới thấy may mắn, nếu lỡ qua ba tháng, hạt sáng dẫn đường mất tác dụng, thì đúng là rắc rối to.
Lại nói, sở dĩ hạt sáng dẫn đường chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định là vì Lăng Ngạo Thiên lo mình để lại dấu vết, sau này Nhiếp Phong Đoạn Lãng đi vào sẽ phát hiện ra. Còn bây giờ, chỉ cần qua thời gian hạn định, hạt phấn sáng sẽ trở thành bụi đất, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Lăng Ngạo Thiên sảng khoái tinh thần, trong hang động tối mù vẫn nhìn được chừng mấy chục mét, thực sự đã lột xác rồi. Hắn đang định đi theo hạt sáng ra khỏi động, thì đột nhiên nhìn về một hướng khác. Cửa động kia vẫn phát ra tia sáng đỏ mờ mờ. Lúc trước có lẽ vì thị lực còn kém nên không để ý, nay nhìn lại mới thấy khác.
Lăng Ngạo Thiên nghĩ một lát, hạt phát sáng còn một tháng nữa mới mất tác dụng, chi bằng đi một chuyến xem sao. Thế là hắn quay trở lại hang động. Cái động này ngoằn nghèo rắc rối, càng đi sâu vào trong ánh đỏ càng sáng. Lăng Ngạo Thiêm âm thầm đề phòng, đến khi vào tận sâu bên trong thì trợn tròn mắt há hốc mồm kinh ngạc. Một quả Huyết Bồ Đề to chừng quả bóng treo trên vách hang, cả hang động chỉ có mỗi một quả Huyết Bồ Đề cực lớn ấy. Lăng Ngạo Thiên mừng rỡ khôn cùng, kiểm tra xung quanh xem có gì nguy hiểm không, rồi chợt thấy trên vách hang đối diện Huyết Bồ Đề có một chuỗi hình vẽ. Đao, thương, kiếm, kích, bổng, quyền, chưởng, cước, trảo, chỉ, mười chiêu xuất ra các hướng khác nhau, rồi lại cân đối đến lạ. Đây là … Huyền Vũ Chân Kinh!
Bức tranh này nhìn như đơn giản, lại khiến Lăng Ngạo Thiên thoáng liếc qua thôi đã suýt mất kiềm chế. Lăng Ngạo Thiên vội vàng ổn định tinh thần. Giờ không phải thời cơ tốt. Thế nên hắn lôi từ trong bọc ra vải in dập chuẩn bị từ trước, tiến lên trước cẩn thận ghi khắc lại nội dung của bức họa. Cất kỹ tấm vải đi rồi, hắn lại nhìn về phía quả Huyết Bồ Đề cực lớn kia. Lăng Ngạo Thiên chẳng hề khách khí, hái nó xuống rồi kề bên môi hút nhẹ. Lập tức, Huyết Bồ Đề hóa thành dòng năng lượng nồng đượm đổ tràn vào cơ thể hắn. Lăng Ngạo Thiên chợt thấy kinh mạch đau nhức vô cùng, như thể bị cắt da xẻ thịt. Hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống vận chuyển chân khí, quy nạp về đan điền. Không biết đã qua mấy khắc, chân khí cuồn cuộn xông loạn trong cơ thể cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, dòng suối tuôn trào nay trở thành sông nước rộng lớn. Lúc này Lăng Ngạo Thiên đã vã mồ hôi đầm đìa, nghĩ mà thấy sợ. Quả Huyết Bồ Đề này xem ra đã biến chất, cho nên hiệu quả mới kinh khủng như thế. May là từ lúc vào động đến giờ Lăng Ngạo Thiên đã ăn quả Bồ Đề nhỏ suốt hai tháng liền, chứ nếu lập tức ăn ngay quả lớn thế này thì chắc bây giờ hắn đã thành một đống thịt nát. Lăng Ngạo thiên nhớ tới thảm trạng của con thỏ trong mật thất của mình, không khỏi vỗ ngực tự trấn an, thở phào nhẹ nhõm.
Lần này thu hoạch rất lớn. Chờ khi Lăng Ngạo Thiên ra khỏi động, ánh sáng của hạt phấn chỉ đường đã mờ nhạt đến gần như không nhìn thấy. Lăng Ngạo Thiên tính thời gian, cũng đến lúc trở về rồi. Trước khi đi nói là một tháng sau sẽ quay lại, còn bảo muốn kiểm tra xem Nhiếp Phong có luyện được Phong Thần Thối trong một tháng không, vậy mà loáng cái đã qua ba tháng. Thiên Hạ Hội thì chắc chắn là vẫn ổn định không cần lo lắng, chỉ không biết mấy đứa nhóc kia có nghĩ bậy nghĩ bạ gì không. Nhưng rồi Lăng Ngạo Thiên lập tức loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Mình có phải vú em đâu, nghĩ mấy thứ đó làm gì.
Một cơn gió thổi qua. Lăng Ngạo Thiên thi triển khinh công, loáng cái biến mất nơi chân trời.
Bình luận truyện