Truyền Thuyết Không Sánh Bằng

Chương 8: Anh thực sự đang nghĩ gì?



“Giản tiểu thư, tại hạ là Lâm Bá Ngọc... không có ý gì đâu, tại hạ chỉ muốn được làm quen tiểu thư.

Bát canh cá này ngon không? Nếu nàng ưng thuận, ta sẽ dẫn nàng đến đây, cùng nhau thưởng thức mỗi ngày.

Có trời chứng giám, Lâm Bá Ngọc này thật lòng yêu nàng chân thành!

Dao Dao, dù nàng có xuất thân từ đâu, gia đình ra sao, ta cũng chẳng quan tâm. Nàng hãy nhớ, ta yêu nàng, thực sự yêu nàng.

Đợi một ngày hoa đào nở, ta sẽ cùng nàng ngắm nhìn hoa rơi.

Cả cuộc đời ta, ngoài nàng, sẽ chẳng yêu ai nữa, cho đến ngàn kiếp sau.

Dao Dao, ta hứa sẽ cho nàng một đời hạnh phúc, nên hãy đợi ta đỗ đạt trạng nguyên, ngày ta về sẽ lấy nàng làm vợ.”

Từng hình ảnh xuất hiện tần suất ngày càng nhiều, Lâm Bá Ngọc trong giấc mơ vẫn anh tuấn, nho nhã như lần đầu Thắng Nam nhận biết. Người con trai trong y phục xanh ngọc, tay chấp sau lưng, tướng đi nhẹ nhàng thong thả, ngọc bội bên hông cũng vì thế động đậy, nụ cười đẹp hơn cả nắng mùa xuân. Chàng đi đến đâu, biết bao nhiêu cô gái phải ngại ngùng liếc nhìn đến đó. Huyện Tranh Châu không ít gia đình giàu được muốn cầu thân với Lâm gia, tuyệt nhiên vẫn được cái lắc đầu lạnh nhạt của chàng.

Thắng Nam không hiểu vì sao chàng lại nhìn trúng mình vào năm đó. Một Giản Dao Dao tầm thường không thể tầm thường hơn. Nếu như không vì cái chạm mắt vào hôm mưa trên phố, có lẽ cả đời Lâm Bá Ngọc vẫn không biết cô là ai, chàng vẫn sẽ là Lâm công tử ung dung tự tại, con đường danh vọng rộng mở đón chờ. Cô vẫn sẽ là Giản Dao Dao sống vô ưu vô lo, ngồi trong căn phòng nhỏ được che rèm khuất ánh sáng, hát khúc Trường Tương Tư cho khách qua đường.

Từ cái nhìn đầu tiên, tình cảm chớm nở đẹp đẽ như thế nhưng lại cho cái kết quá đau lòng, quá trái ngang.

Lần này, chỉ là những hình ảnh hai người yêu nhau, ấm áp hạnh phúc vô vàng. Những lần Lâm Bá Ngọc nắm chặt tay cô, hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn của cô, hay những nụ hôn thoáng qua chạm nhẹ vào môi nhau, đem theo cái ngại ngùng xấu hổ, hay cũng chỉ là đứng cùng nhau giữa rừng cẩm tú cầu tím xanh bình yên.

Thắng Nam đang nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Lâm Bá Ngọc, anh rụt rè nắm tay cô, khuôn mặt áp sát lại gần cô... bỗng dưng cô bật dậy, thoát khỏi cơn mơ tuyệt vời đó, cả thân thể đổ mồ hôi, trái tim cô đập nhanh liên hồi... cô mím môi, lấy tay ôm lấy ngực, khuôn mặt tiếc nuối pha lẫn không cam lòng...

Cùng lúc đó, có một người đã mệt mỏi suốt tuần lễ đầu Hưng Thịnh thay áo mới.

Hàn Mặc Niên còn trong cơn vui mừng khi Hưng Thịnh đạt được kết quả hơn ngoài mong đợi, ba ngày đầu các mẫu thời trang mới phù hợp với mọi lứa tuổi đã được lên sàn, làm cơn chấn động trong ngành thời trang dần bị biến chất, phong cách Trung Hoa xưa một lần nữa chiếm ưu thế trên thị trường, làm thổn thức bao nhiêu trái tim yêu nước, yêu cái cũ kỹ đó nhưng lại hợp thời đến ngỡ ngàng.

Hơn bảy ngày, Hàn Mặc Niên không về nhà. Anh ở lại phòng nghỉ trong văn phòng của chính mình, vừa đủ để một chiếc giường, một tủ cách âm để quần áo và phòng vệ sinh cá nhân và một bồn tắm nghĩ ngơi, anh lại hài lòng, anh không quá bài xích chuyện căn phòng nhỏ như thế này, miễn sao đừng quá lạnh lẽo là được.

Đến khi nhìn đến đơn hàng đã lên tới hơn hai mươi ngàn đơn trong bảy ngày, anh mới thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút đắc ý và tự phụ.

Cơn mệt mỏi trong bảy ngày tích tụ vào lúc này, những giấc ngủ chập chờn, thiếu giấc và đẩy tâm lí anh phải vững vàng căng ra như dây đàn, bây giờ được thả lõng hoàn toàn. Anh bóp chốt cửa phòng nghỉ, rồi ngã người về sau giường, nhắm mắt ngủ.

Lại nữa...

Hàn Mặc Niên anh lại mơ giấc những mơ kỳ lạ đó, được lặp lại xuyên suốt khi anh bắt đầu trở về thành phố S hơn ba tháng nay, cứ điều đặn, một tháng sẽ mơ thấy những sáu lần, dù anh muốn mình tỉnh giấc nhưng không thể được, tay chân anh lạnh ngắt, cứ như cả toàn thân thể này không theo sự điều khiển của anh nữa.

Giấc mơ chân thật đến nổi khi anh tỉnh giấc trái tim vẫn đập liên hồi, lúc là Tống Tử, lúc lại Giản Dao Dao, nhưng cùng một giọng nói, một khuôn mặt, một nụ cười. Hôm nay, cô gái ấy lại đến. Lần này là thân phận Giản Dao Dao...

“Tiểu nữ là Giản Dao Dao, chào Lâm công tử. Được công tử làm quen, quả là niềm vinh hạnh của tiểu nữ.

Ưm, canh cá ngọt lắm... còn chuyện kia, Lâm công tử đừng trêu ghẹo tiểu nữ... tiểu nữ sẽ tin là thật mất!

Bá Ngọc, Bá Ngọc, thiếp không xứng đáng, tình yêu của chàng, thiếp quả thực không xứng đáng!

Oa, cẩm tú cầu nở rộ rồi, Bá Ngọc, trời se se lạnh rồi, chàng còn không chịu mặc áo ấm. Đến khi hoa đào nở, sẽ rất lạnh...

Thiếp biết! Bá Ngọc, thiếp cũng yêu chàng, thiếp yêu chàng chân thành!

Chàng đừng cố gắng quá sức, thiếp sẽ lo lắng lắm. Đỗ trạng nguyên hay không, thiếp không cần, thiếp chỉ mong chàng sống mạnh khoẻ, an yên là tốt rồi.

Nếu chúng ta không được ở cùng nhau cả kiếp này, thiếp hẹn chàng kiếp sau, một cuộc sống tươi đẹp hơn và ta sẽ tìm được nhau. Vì tình yêu của thiếp, thiếp tin tưởng mình sẽ tìm thấy chàng...

Bá Ngọc, thiếp sẽ đợi chàng ôm bảng vàng đến tìm thiếp...”

Những câu nói như khứa từng nhát vào trái tim Hàn Mặc Niên, trong cơn mơ anh được trải nghiệm một tình yêu tưởng chừng như thiên trường địa cửu, không long trời đất lở, chỉ thắm thiết như uyên ương quấn quít nhau chẳng rời. Tưởng chừng như thành đôi, không ngờ lại kết buồn thảm.

Người con gái tên Giản Dao Dao cứ hư hư thực thực, dù trong giấc mơ không thể nhìn rõ mặt, tuy nhiên anh biết nàng rất đẹp, đẹp nhất trong mắt anh, cũng như trong cuộc đời Lâm Bá Ngọc.

Và anh cũng biết mình vào vai Lâm Bá Ngọc, một vị công tử vừa đỗ đạt danh trạng nguyên khi vừa hai mươi tuổi, yêu Giản Dao Dao nhưng phải cưới công chúa Kiến Ninh làm vợ. Thời đó, người có quyền lực nhất là vị vua có niên hiệu Nam Lăng, một lời người nói ra, cả ngàn người phải quỳ xuống y lệnh. Vì cả gia phả nhà họ Lâm, Lâm Bá Ngọc không thể làm gì khác hơn.

Phụ thân đã nói với anh, chỉ cần anh đồng ý cưới công chúa Kiến Ninh, về sau, muốn cưới thêm ai ông sẽ không quản. Vì ngày xưa, đàn ông năm thê bảy thiếp không thiếu. Đối với Lâm gia giàu có sung túc bốn đời, cưới thêm vợ cho Lâm Bá Ngọc tất nhiên phải có, vì muốn Lâm gia càng thêm con đàn cháu đống, ấm êm cả đời.

Lâm Bá Ngọc đã nhắm mắt gật đầu, chàng đang ở tình thế khó xử, không thuận theo lời phụ thân, xem như chỉ tìm con đường chết, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ cả gia đình bị đem ra pháp trường xử tử vì cãi ý vua. Nghe thật nực cười.

Lâm Bá Ngọc tin, khi mình nói ra sự thật, Dao Dao của chàng sẽ hiểu cho chàng, nhưng điều chàng không ngờ, một ngày ma ma Như Xuân của Thanh Hoa lâu tìm đến cửa Lâm phủ, Dao Dao của chàng đã chết, chỉ còn vỏn vẹn lại tờ giấy và lời nói của ma ma Như Xuân trong nghẹn ngào. “Con bé bỏ trốn vào ngày công tử đỗ danh trạng nguyên về thành Tranh Châu. Hôm đó con bé không hát Trường Tương Tư nữa mà chỉ ngẩn ngơ đàn khúc biệt ly, tôi không thể tưởng tượng khi mất đi Dao nhi, con bé vì sợ bắt về Thanh Hoa lâu một lần nữa, đã tự kết liễu mình bằng con dao đem theo bên người, lúc khâm liệm, tôi đã thấy tờ giấy này, nay đưa cho Lâm công tử, à mà không, phò mã... tôi chỉ muốn làm điều gì đó cuối cùng cho Dao nhi. Thật đáng tiếc, con bé không tự lượng sức mình, lại đi thầm thương trộm nhớ người cao quý như ngài... nhưng, dù sao, xin ngài hãy nhận lấy lá thư này, cứ xem như một người con gái đã khuất hâm mộ ngài cũng được, xin ngài... hãy đọc nó rồi có vứt đi cũng được. Tôi nói hết rồi, đã làm phiền phò mã, xin cáo từ.”

Ma ma Như Xuân không biết được, Lâm Bá Ngọc và Giản Dao Dao đang yêu nhau... nhưng thật lòng, ma ma Như Xuân rất thương Giản Dao Dao, nên không bao giờ cho nàng tiếp khách, chỉ đàn hát trong Thanh Hoa lâu mà thôi...

Hai bàn tay Lâm Bá Ngọc run run, chỉ là một mảnh giấy nhỏ, đến khi khép cánh cửa thư phòng, cố đọc những câu chữ cuối cùng của người con gái chàng yêu, nước mắt không hẹn cùng trào.

“Lâm Bá Ngọc, hoa đào bên đường đã nở, chàng cứ thong thả ngắm nhìn...”

Nàng chết vào cái ngày lạnh lẽo nhất của năm mới, trên người chỉ có mảnh xiêm y mỏng manh. Tờ giấy còn thấm máu nàng, dòng chữ còn nguệch ngoạc, nhưng sao lại thân thương đến như vậy, sao lại như đang trách chàng như vậy...

“Làm sao thiếp theo kịp chàng, xem nè, chữ Náng này, tại sao lại đến 36 nét như vậy? Vô, Mạc, Điệt... aaa, tại sao nhiều nét như thế!

Thiếp thích chữ Nhất nhất!

Cây bút này thật khó cầm, còn phải mài mực nữa...

Thiếp không tập viết nữa! Thay vào đó, thiếp đàn cho chàng nghe một khúc Giang Nam nhé?”

Nàng, Giản Dao Dao. Thiếu nữ đôi tám như trăng rằm tháng giêng, non nớt lại xinh đẹp rạng ngời, dành cả tình yêu một đời mình dành cho chàng, còn chàng thì sao? Nàng đã đợi chàng ngày vinh quy bái tổ, rước nàng về làm thê tử của chàng, nhưng chàng đã phật lòng nàng, đã phản bội nàng...

Cũng trong ngày hôm đó, Lâm Bá Ngọc thổ huyết bất đắc kỳ tử mà qua đời, như cách chàng trả lời Giản Dao Dao: Ta một đời vì nàng, chỉ vì nàng, nhưng tình thâm gia đình đã làm ta lỡ duyên cùng nàng, hẹn nàng vào một kiếp sau, chúng ta mãi là đôi uyên ương âu yếm không rời...

*

Hàn Mặc Niên ngồi bật dậy sau tiếng chuông đồng hồ báo thức.

Cả thân thể đổ mồ hôi như vừa trải qua một cơn sốt, toát lạnh cả sống lưng. Anh bèn bước vào nhà tắm và rột rửa mồ hôi và bụi bậm.

Khi nhìn thấy người đàn ông suốt hai mươi bảy năm trên đời này chưa hề khóc vì việc gì, nay đôi mắt lại đỏ ao, mi mắt còn đọng nước thì Hàn Mặc Niên cực kỳ kinh hãi.

Là giấc mơ thôi, tại sao lại đau lòng đến thế?

Giản Dao Dao, nàng là ai? Có thật hay chỉ là giấc mơ?

Hàn Mặc Niên nửa tin tưởng nửa không, lại nhớ nụ cười mỉm của Giản Dao Dao khi ngại ngùng uống bát canh cá kia, lòng anh lại thổn thức.

Tắm rửa và vệ sinh cá nhân xong, Hàn Mặc Niên thay comple đen và bước ra văn phòng.

Bên ngoài trời đã sáng rõ, anh cũng đã nhìn thấy trên đồng hồ điểm 6 giờ 30 sáng. Anh mở laptop và xem biểu đồ đơn đặt hàng, xem ra đã thêm năm trăm đơn trong một buổi tối, không quá tệ cũng không có bùng nổ gì thêm.

Phía bên Hàn Kiềm cũng khởi sắc bước vào ngành bất động sản, dù chỉ đấu thầu thành công một lô đất nhỏ, nhưng lô đất đó lại trong tầm ngắm từ lúc đầu của Hưng Thịnh, rõ ràng, mọi chuyện điều nằm trong tầm tay hai anh em anh.

Một lúc sau, trợ lý của Hàn Mặc Niên vừa đến, cậu không ngạc nhiên khi thấy vị giám đốc này đã ngồi yên vị trong văn phòng và làm việc. Suốt một tuần nay, ngày nào, Hàn Mặc Niên cũng lặp lại thói quen ngồi vào vị trí làm việc lúc 6 giờ 30 sáng, sẽ gọi cậu mang đến một ly cà phê nóng, cứ thế ngồi trong văn phòng cho đến tận tới giờ nghỉ trưa. Anh chỉ cho mình 30 phút nghỉ ngơi thư giãn đầu óc và ăn một món ăn nào đó lót dạ rồi là làm việc cho đến tận tối mịt.

Quả thật ông chủ cậu thật trâu bò!

Nhưng lần này lại khác. Hàn Mặc Niên chỉ ngồi làm việc tầm 5 phút, cậu còn chưa pha cà phê xong, thì đã nghe giọng Hàn Mặc Niên.

“A Sâm, cậu biết chổ nào ở thành phố S có món canh cá không?” Hàn Mặc Niên đi đến bên cạnh Thâm Sâm.

Thâm Sâm hơi ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu: “Có ạ, tôi biết một chỗ có bán canh cá vào buổi sáng, rất đông khách nhưng chỉ là quán bình dân... giám đốc có muốn đến không?” Nói xong, cậu đưa mắt dò xét. Chỉ sợ Boss cậu không hợp nơi bình dân, ồn ào này.

“Được.” Hàn Mặc Niên không suy nghĩ liền đồng ý.

Thâm Sâm đành buông ly cà phê chỉ còn đợi rưới nước nóng xuống bàn làm việc, nhanh nhảu nhận công việc lái xe: “Để tôi xuống lấy xe.”

Hàn Mặc Niên gật đầu, xong quay người vào văn phòng làm việc lấy vật dụng cần thiết như điện thoại, đồng hồ và một cây bút máy.

Thâm Sâm đổ xe ở một chỗ giữ xe là khu trung tâm thương mại, rồi hai người đi đến một ngõ nhỏ cách đó một trăm mét. Vừa đi, Thâm Sâm vừa quảng bá tiệm canh cá đó rất ngon, là món ăn gia truyền có trên năm mươi năm, dù quán nhỏ không quảng cáo ầm ì nhưng khách vẫn nườm nượp.

Hàn Mặc Niên đang lơ đãng nghĩ, chỗ này không cách xa nhà cô gái Thắng Nam cho mấy, nói thẳng ra thì, chỉ tầm hai trăm mét.

Khi đến nơi, phía bên ngoài cửa tiệm đã đông chật khách, bên trong chỉ còn lèo tèo vài bàn bàn và ghế bằng gỗ. Lúc Hàn Mặc Niên bước vào ngồi có nhiều người tò mò ngẩng đầu nhìn, vì người đàn ông đẹp trai ăn vận comple mắc tiền, dáng đứng và hành động lạnh nhạt rõ ràng là không phải người bình thường, thế mà vào quán bình dân ngồi ăn canh cá thì thật là... mở mang thêm tầm nhìn rãnh rỗi.

Chưa được một phút, Thâm Sâm bưng đến hai bát canh cá đầy ấp, thơm phứt mùi quế. Cậu cũng dùng khăn giấy lau sơ qua muỗng rồi mới đưa cho Hàn Mặc Niên, anh nhận lấy và nói cám ơn.

Hai người ngồi ăn khá yên tĩnh, dù quán ồn ào rao hét, tạo nên một không khí thật lạ trong lòng Hàn Mặc Niên, anh còn chẳng rõ vì sao mình lại đòi ăn canh cá, nhưng quả nhiên nó ngon tuyệt. Anh còn bảo Thâm Sâm gọi thêm hai bát cho hai người nữa chứ.

Hàn Mặc Niên rất từ tốn thưởng thức, như cách Lâm Bá Ngọc ngồi cạnh Giản Dao Dao với hai bát canh cá này. Ngọt ngào trong từng muỗng đưa vào đầu lưỡi, thêm vị ngọt từ cá hoà quyện, đáng để thưởng thức vô cùng.

“Ô, Tiểu Nam, hôm nay cháu đến trễ thế? Như cũ đúng không?” Giọng ồn ồn của ông chủ quán, vang trong quán nhốn nháo.

Thắng Nam vừa tập thể dục buổi sáng về vì không ngủ được, đôi mắt đờ đẫn nhìn chủ quán rồi gật đầu cười. “Vâng ạ.”

Chủ quán nhìn quanh, chỉ còn chiếc ghế trống cạnh hai người đàn ông mặc comple, nên bảo Thắng Nam đến đấy ngồi. Thắng Nam cũng bảo vâng, bước đến chỗ chủ quán chỉ thì sựng người nhìn thấy Hàn Mặc Niên cũng đang nhìn cô.

Cô có hoa mắt không nhỉ? Hàn Mặc Niên thanh tao lại đi ăn canh cá ở quán bình dân vầy sao? Cô ngồi xuống ghế rồi vỗ hai má ửng đỏ của mình hai phát cho tỉnh táo đầu óc. Chắc cô nhớ về anh nhiều quá nên sinh ra ảo giác rồi. Tỉnh lại đi Thắng Nam!

Bát canh cá nóng bốc cả khói nhanh chóng mang đến bàn Thắng Nam, cô ngại ngùng không nhìn Hàn Mặc Niên bên cạnh, vì biết anh là có thật, xuất hiện như thần thánh ngồi bên cạnh thưởng thức bát canh cá năm tệ. Thắng Nam hồi lâu mới định thần, rồi chỉ tập trung vào bát canh cá nóng đang đợi cô xơi.

Thắng Nam vui vẻ, còn nhoẻ miệng cười, cô cảm giác hôm nay là một ngày thật tốt đẹp, giữa thế giới rộng lớn này, còn có thể gặp mặt anh thêm vài lần nữa là tốt rồi... cô còn ước gặp hoài luôn í chứ...

Nhưng chỉ vừa uống đến muỗng thứ năm, bên tay phải cô đã động đậy, Hàn Mặc Niên cùng người đi theo đã đứng dậy tính tiền và ra về. Anh vẫn không nhìn lấy cô một lần nào, ung dung như lần đầu gặp mặt.

Đối với Thắng Nam, Hàn Mặc Niên quả chẳng bao giờ để cô vào mắt anh, dù chỉ một lần. Lúc lại thân quen, lúc lại thờ ơ như xem cô là người xa lạ.

Hàn Mặc Niên, muốn bước đến gần anh thật khó khăn biết mấy!

Thắng Nam ngồi cũng phải hơn nửa tiếng mới xong bát canh thường cô chỉ cần mười phút đã cạn. Cô suy nghĩ rất nhiều, dù không cam tâm đi chăng nữa, Hàn Mặc Niên vẫn quá xa vời với cô.

Kiếp thứ ba rồi...

Lúc cô ra tính tiền, giọng ông chủ quán có phần to tiếng theo thường lệ và mang theo nụ cười mờ ám: “Ồ, hai người đàn ông mặc comple khi nãy đã tính tiền cho phần cháu luôn rồi. Khai thật đi Tiểu Nam, ai trong hai người đó là bạn trai cháu đấy?”

Tim Thắng Nam đập thình thịch, ngước nhìn ông chủ quán với vẻ không tin, cơ mà theo phản ứng tự nhiên, hai má cô lại ửng đỏ.

Lúc muốn có ý định từ bỏ, anh lại cho cô thêm một cơ hội để bày tỏ...

Mặc Niên, anh thực sự đang nghĩ gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện