Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Chương 41



Xuống xe rồi mới biết đây chỉ là một trạm dừng nhỏ, trên sân ga chỉ có một nhân viên cầm cờ, nhìn mặt người đó chẳng có tý cảm xúc gì hết.

Không khí đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.

Cái dì kia với cái chú đang ôm Giản Hạo đã sắp biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi, tôi với ông xã cũng không dám do dự quá lâu, lập tức chạy theo.

Chỉ tiếc là bọn họ tự nhiên xoay người một cái rồi rẽ vào một cái ngõ.

Tôi đột nhiên cảm thấy sốt ruột, ngay lúc đó ông xã đã lên tiếng, giọng nói bình tình, “Đừng sợ.”

Không thể nghi ngờ, chỉ cần như vậy đã cho tôi rất nhiều dũng khí rồi.

Nhưng nói thật thì tôi sống ở thành phố này lâu như thế mà cũng không biết cạnh nó có một nơi như thế này. Cái sân ga thì đơn sơ, thậm chí còn không có cả người soát vé.

囧 nhất là cái biển tên của sân ga này. Không biết là lâu quá chưa tu sửa hay thế nào mà những chữ được khắc trên đó mờ hết cả, không nhìn ra là chữ gì.

Không khí nơi này quá hiu quạnh khiến ai cũng thấy sờ sợ. Đuổi theo hai bước nữa lại càng thấy có chỗ không ổn. Trạm dừng này trừ ba người nhà dì kia với chúng tôi thì không còn ai xuống, mà cũng chẳng có ai lên.

Nhân viên phục vụ đã nhanh chân nhanh tay đóng cửa lại.

Nhìn động tác của người nhân viên đó, tim tôi rơi đánh bộp một cái, vội kéo ông xã lại, hỏi, “Anh, chúng ta có nên quay lại hay không?”

Ông xã dừng bước, trên khuôn mặt trẻ tuổi cũng lộ rõ sự lo âu, hình như cũng đang tự hỏi. Lúc này quay lại xe chắc còn kịp…

Nhưng mà khi anh vừa nhìn vào cái vỏ hộp trong tay tôi thì lại cắn môi, “Em lên xe, chờ anh ở thành phố X, cứ vào khách sạn chúng mình đã đặt phòng ấy, anh điều tra rõ ràng xong sẽ đi tìm em ngay.”

“Không được!” Tôi không đồng ý theo bản năng, sau đó mới nhíu mày, “Chờ đợi là việc làm người ta khổ sở nhất.” Rồi ngẩng đầu lên, kiên định nhìn anh để anh thấy rõ ý chí của tôi.

Anh nhìn tôi rồi lại quay qua nhìn cái góc cua kia, cuối cùng lại quay đầu nhìn thẳng vào mắt tôi. Đột nhiên anh cười, bảo, “Thật ra chúng ta đã hơn ba mươi cả rồi.”

Tôi giật mình, cũng bật cười, sau đó lại hừ một tiếng, “Ai bảo, em là hai chín tuổi rưỡi ~ “

Rồi anh nắm tay tôi chặt hơn, cả hai cùng cười, cực kỳ ăn ý, rồi cùng nhau sải bước đi theo những người kia.

Chiếc xe lửa màu xanh cũ kỹ sau lưng chúng tôi kêu “ầm” một tiếng, xình xịch xình xịch… Chúng tôi thì chậm rãi đi ra xa dưới nhịp bước chân của anh.

Nhưng khi chúng tôi đi tới chỗ góc cua kia thì đã không thấy chú dì kia đâu cả.

Đây có vẻ như là một thị trấn nhỏ, đường cái nhìn rất cũ kỹ, có những ngôi nhà, những loại gạch, những con đường thuộc cái thời đại mà chỉ tồn tại trong trí nhớ.

Nhưng mà nhà cũng không cao, nhìn cũng có thể coi là rộng rãi. Có điều đi qua mấy con phố như thế với những nơi xung quanh mà vẫn không thấy bọn họ ở đâu.

Làm cho người ta sợ nhất là trên đường chẳng còn ai khác.



Lập tức thấy sờ sợ, cũng thấy lạ. Với tốc độ đi của họ thì nhất định chẳng thể biến mất nhanh như vậy.

Đương nhiên, ông xã cũng thấy khó tin, cảm thấy sự tình đang bị chuyển sang một hướng mù mịt.

Tôi thấy anh nhíu mày, đột nhiên nhận ra một chuyện, tôi cũng là mái chèo của anh. Thế nên tôi hít một hơi thật sâu, nói đầy kiên quyết, “Ông xã, chỉ cần anh ở bên em thì dù chuyện gì xảy ra em cũng không sợ.”

Rõ ràng anh giật mình một cái, ánh mắt cũng trở nên vô cùng dịu dàng.

Tôi mới phát hiện rằng nói hết những điều trong lòng ra cũng không khó như tưởng tượng, hiệu quả nhiều khi còn tốt hơn. Tôi bỗng nghĩ ra một chuyện, nhướn mày, “Chờ đã.”

Dù sao giờ cứ tìm kiếm một cách mù quáng cũng không có ích gì, không bằng lôi cái vỏ hộp kia ra nhìn xem rốt cục là có chuyện gì. “Anh xem đi đã!”

Ông xã cũng không phản đối.

Tôi cẩn thận cạo lớp màu bạc kia đi, cái gọi là mã hóa kia là bốn chữ được viết tinh xảo.

Chân tướng sự việc.

Chân tướng?

Chân tướng gì?

Tôi nghiêng đầu nhìn ông xã, chỉ thấy anh trầm tư một lát rồi mới từ từ nói, “Xem ra có người muốn nói cho chúng ta chuyện gì đó.” Rồi lại nhìn tôi, “Em có thấy có nhiều chuyện cứ như một kế hoạch hay không…”

“Ông xã ông xã…” Không đợi anh nói xong, tôi đã đập mạnh anh một cái để lôi kéo sự chú ý, “Bọn họ ở chỗ kia!”

Không biết vì sao mà cái dì vừa biến mất kia đã xuất hiện, mỗi người nắm một tay của thằng bé Giản Hạo. Nhìn từ đằng sau thì đúng là một gia đình vui vẻ.

“Bọn họ hẳn là nhân tố then chốt.” Ông xã kéo tay tôi một cái khá mạnh, “Mau đuổi theo.”

Theo dõi người thật ra cũng là một loại nghệ thuật. Dù chúng tôi không hiểu gì về môn nghệ thuật này nhưng mà những người kia cũng không hề nhận ra, cũng có thể coi là gián tiếp thành công trong môn nghệ thuật này.

Chúng tôi quẹo trái quẹo phải theo bọn họ, vẫn duy trì một không cách không gần không xa. Cả tôi và ông xã đều có cùng một nghi vấn, không biết đi như vậy cuối cùng sẽ tìm ra cái gì…

Đột nhiên chúng tôi bị dẫn đến một cái ngõ cực kỳ hẹp, là loại ngõ chỉ có thể từng người đi một. Ông xã có cái balo khá to nên muốn vào cũng khó khăn.

Hai bức tường của cái ngõ này rất cao, không nhìn được gì xung quanh, chỉ có thể đi tiếp lên phía trước. Khi quay lại nhìn sau lưng thì đã đi được một đoạn đường khá dài.

Ba người kia nối đuôi nhau mà đi. Tôi thật sự không hiểu chú dì kia muốn gì mà lại dẫn một đứa bé ba bốn tuổi đi như thế này. Dù sao thì cũng phải đi hết cái ngõ này thôi. Mà kỳ lạ là bọn họ hình như hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của chúng tôi. Họ vẫn vui vẻ hòa thuận đi lên phía trước, tuyệt đối không quay đầu lại lấy một cái.

Có điều… Chuyện đã đến nước này, tôi với ông xã cùng quyết định không nghĩ nhiều nữa, cùng nhau đi thôi!

Dù tất cả giống như lọt vào một đám sương mù thì tôi tin rằng cuối cùng nút thắt sẽ được gỡ bỏ.

Đến cuối cùng nhất định sẽ tìm được lời giải cho tất cả mọi chuyện.

Cái ngõ này khá dài, đi được một nửa thì không thấy ba người kia đâu nữa, chúng tôi chỉ còn cách đi nhanh hơn, nhưng mà… Chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Vừa bước ra khỏi cái ngõ đó thì tất cả những khung cảnh như trong phim cổ trang kia đột nhiên biến mất, không còn bóng dáng gì nữa! Trước mắt là xe cộ như nước, những tòa cao ốc đứng vững vàng… Trung tâm thành phố!

Đây là trung tâm thành phố trước khi chúng tôi trở về quá khứ!

Đây là sao? Cả tôi lẫn ông xã đều bị sự biến hóa bất ngờ này làm cho sợ không nói nên lời.

Cái tiệm cà phê ông xã mở cho tôi sau khi kết hôn cũng ở ngay trong khu trung tâm này. Giờ chúng tôi đứng đây, chỉ cần liếc mắt cũng thấy nó, nhưng vì sao tôi lại nghe được giọng nói này?

Quay lại nhìn ông xã, trong mắt anh cũng lộ rõ sự kinh ngạc, hẳn là cũng nghe được. Sau đó đột nhiên anh hỏi tôi, “Em vừa nói à?”

Ack… Tôi trợn mắt, lắc đầu như điên, “Không phải em!”

Anh có vẻ suy tư một chút, “Đi, chúng ta qua đó xem.”

Lúc chúng tôi đi tới cửa ra vào của tiệm, giọng nói kia lại vang lên, có vẻ rất mệt mỏi, “Cuối cùng cậu muốn gì?”

Đó chính xác là giọng của tôi, tôi xác nhận ông xã cũng nghe được giọng nói này nên hẳn là không phải nhầm. Nhìn thử qua lớp thủy tinh… Tôi cảm thấy mình như vừa bị sét đánh…

Là tôi! Đó là tôi à?

Một “tôi” rõ ràng đã trưởng thành đang ngồi trên quầy cà phê, vẻ mặt mệt mỏi nhìn một người phụ nữ cả người mặc hàng hiệu, phong cách ăn mặc vừa trang nhã vừa lộ ra sự tài giỏi.

Hình ảnh này trong mắt tôi quả là kỳ lạ, cứ như tôi đang xem một đoạn phim ngắn do mình thủ vai chính ấy.

Nhưng mà nếu cô ấy là “tôi” thì tôi đây là ai?

Tại sao chúng tôi đứng xa như vậy mà vẫn nghe được tiếng của “tôi” rất rõ ràng như thế này?

Trong mắt ông xã cũng hiện rõ sự nghi ngờ tương tự, nhưng vẫn im lặng chế ngự tôi, ra hiệu cho tôi đừng vội.

“Rời xa Hàn Lượng.” Người phụ nữ kia quay lưng về phía chúng tôi nên không nhìn được mặt cô ta, nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng. Có điều giọng nói ấy lạnh như băng, cũng rất kiên định và tự tin.

Tôi thật sự đã nghe được hai chữ “Hàn Lượng” ấy. Tiếp đến tôi nhìn được ông xã đang nhíu mày qua cái bóng của anh trong cánh cửa… Cũng đúng, lời này dù không phải tôi nói thì cũng đủ làm anh tức giận.

Mợ nó, tôi sốt ruột kêu thầm trong lòng, mau lên! Mau khinh bỉ cô ta! Chửi cô ta! Cầm chổi đuổi cô ta! Dám ngấp nghé chồng người ta thì rõ ràng là không muốn sống nữa rồi!

Không ngờ cái “tôi” kia lại chỉ nhíu mày, mặt hơi tái đi, nhưng lại chẳng nói lại tiếng nào. Giống hệt một cô con dâu.

Tiếp theo, cái người đàn bà kiêu ngạo kia còn không biết xấu hổ, lại đi tiếp một bước, “Cậu cũng biết, cậu vốn không xứng với anh ấy! Cậu không có bằng cấp, không có tướng mạo, không có gia thế, không có nghề nghiệp. Ngoài việc uốn éo ở đây bán mấy loại cà phê thấp kém thì cậu còn biết làm gì khác không?”

Sắc mặt của “tôi” càng tái hơn, nhưng không biết là vì muốn duy trì phong độ hay là sao mà chỉ hít một hơi thật sâu, “Mời cậu đi cho.”

Vãi! Tôi lập tức nổi trận lôi đình, cái con bé láo toét kia! Sau đó lại thấy hận sắt không rèn được thành thép, còn khách khí như thế để làm gì chứ?

Ai ngờ cái người đàn bà kiêu ngạo kia còn bức thêm, “Mạc Lệ Hoa! Cậu đừng có mặt dày như vậy được không? Nói trắng ra thì cậu là người phụ nữ cái gì cũng tồi tệ, lúc trước còn từng đi chung với cái đám không ra gì, Hàn Lượng anh ấy có biết không? Còn nữa, nếu tôi đoán không nhầm thì Sở Diệc Nhiên cũng tới tìm cậu rồi còn gì, quay về với người ta chẳng phải tốt hơn à?”

Bà nó. Tôi thề tôi cực kỳ không ưa cái người đàn bà hùng hổ dọa người kia, cũng càng thêm ghét cái “tôi” đứng sau quầy thu ngân đang tỏ vẻ tự ti với hối tiếc kia.

Nhưng mà sau một giây tôi lại đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lòng bỗng cả kinh… Lúc trước khi xác định được tâm ý của Hàn Lượng, khi mà chúng tôi chưa bảo giờ tỏ ra tò mò về đối phương, hình như tôi… thật sự không có chút tự tin nào.

Nhưng mà đây là chuyện xảy ra bao giờ? Sao tôi không có chút ấn tượng nào vậy?

Đầu óc tôi hơi loạn lên.

“Tôi” ở trong tiệm có vẻ bắt đầu nóng lên, mãi mới rít lên một chữ, “… Cút.”

Người đàn bà kiêu ngạo kia ưỡn ngực lên, hừ một tiếng, “Vì sao, chẳng phải cứ đi qua cửa thì là khách hàng à?”

Giọng của “tôi” cuối cùng đã cao hơn, “Tiệm này không đón chào cô, cút ra ngoài!”

Rốt cục John cũng xuất hiện. Anh ta đeo tạp dề đi từ phía sau lên, cả người cao to đứng trước mặt cô ta, quát bằng một thứ tiếng Trung Quốc là lạ, “Cút ra ngoài, nếu không tôi ném cô ra!”

… Đây là thứ quốc ngữ rách rưới gì vậy…

Chỉ thấy người đàn bà kiêu ngạo kia có vẻ sợ sệt, lui về phía sau một bước. Nhưng cô ta vẫn kiên nhẫn, vừa lùi vừa nói tiếp, “Mạc Lệ Hoa, cậu biết tôi biết anh ấy lâu hơn. Tôi thích anh ấy từ năm 14 tuổi, khi đó cậu đang làm gì? Cậu không có chuyện gì đàng hoàng để làm, cậu đi pha trò khắp nơi, cậu còn làm cha mẹ cậu tức đến mức ly hôn! Tự cậu nói xem, đến giờ cậu đã giúp được gì cho anh ấy chưa? Đến game đơn giản nhất cậu cũng không biết chơi! Thậm chí đến giờ cậu vẫn chưa thể cho anh ấy một đứa con nữa!”

“GET OUT!!” John bỗng trở nên độc ác hơn, nhìn cô ta như muốn giết người.

Người đàn bà kiêu ngạo kia lảo đảo một cái, sau đó đứng vững thân thể, hừ mạnh một tiếng, “Một lũ người man rợ.” Tiếp đó lại nhìn “tôi” đang tái mắt, “Tự cậu nghĩ kỹ một chút đi.” Sau đó hất tóc, rốt cục cũng quay đầu lại.

Đồ đàn bà vô liêm sỉ! Tôi đứng đây vô cùng tức giận, vừa tiện nhân cơ hội để nhìn rõ mặt cô ta…

Nghiêm Bội Bội?!

Mẹ kiếp! Lại là cô ta à? Đây là sao chứ!?

Lại thấy mặt ông xã đã đen như than, trừng trừng nhìn tôi bị sỉ nhục, lòng anh dĩ nhiên cũng không vui vẻ. Anh trầm mặt hỏi tôi, “Chuyện này xảy ra lúc nào?”

Tôi vội lắc đầu với xua tay, “Tuyệt đối, tuyệt đối chưa từng xảy ra!”

Nghiêm Bội Bội đã lộc cộc giày cao gót tới gần chỗ chúng tôi. Tôi sợ cô ta thấy tôi với ông xã sẽ làm to chuyện nên hơi né sang bên cạnh, rồi tôi duỗi chân ra…

Bà đây muốn ngáng chân cô ta!

Phải báo thù! Phải xả hận!

Nhưng mà một chuyện còn kỳ dị hơn đã xảy ra…

Cả hai chúng tôi đều như không khí, hoàn toàn bị bỏ qua một bên.



Tôi thấy cô ta thật sự đã bị vướng phải chân tôi nên lại lảo đảo thêm một lần nữa. Cô ta cũng quay lại nhìn mà vẫn không thấy chúng tôi, hùng hùng hổ hổ lầm bầm gì đó rồi tiếp tục đi với tư thế thắng lợi vô cùng kiêu ngạo.

Lòng tôi kinh sợ đến không nói được gì hết, cảm thấy không ổn. Thực tế thì chúng tôi đứng đây lâu thế mà vẫn chưa có ai nhìn với ánh mắt khác thường…

Kéo tay ông xã đi vào tiệm, nhưng mà… Thật đáng sợ!!

Khi chúng tôi đẩy cửa bước vào thì hai vị khách ngồi một mình cũng chỉ hoang mang nhìn chúng tôi một cái rồi quay đi, cứ như…

Chúng tôi là người vô hình.

Người vô hình?

Vãi, đây rốt cục là sao vậy!?

Không ngờ ông xã bỏ chuyện này qua một bên, cau mày với tôi, “Nếu sau này cô ta dám nói với em như thế thì em phải dùng chổi đuổi cô ta đi.”

“…” Tôi sửng sốt, nhận ra ông xã vẫn tức chuyện ban nãy bèn vỗ ngực, gật gật đầu, “Còn phải lấy mười tệ kiếm được từ cà phê thấp kém ném vào mặt cô ta!”

“Hừ.” Ông xã im lặng một lát, đột nhiên mở miệng với vẻ ngượng ngập, “… Anh thích toàn bộ em hiện tại.” Sau đó lại nhướn mày, “Không biết gì về máy tính như em đúng là lạ đời đấy.”

Được rồi được rồi, tôi vỗ tay anh, trấn an, “Em không chú ý mà.” Tâm trạng lại thay đổi, vừa thấy ngọt ngào vừa thấy uất ức, cũng khẽ hừ một cái, “Sau này em sẽ trả cho anh một đám Tiểu Lượng Lượng Tiểu Mạt Lị. Nhưng mà…”

Giọng tôi trở nên sốt ruột, “Đây là chuyện gì vậy?”

Anh ừ một cái, vẻ mặt có vẻ đã mất thì mất hết luôn, đôi lông mi tuấn tú khẽ nhếch lên, “Ông trời muốn chơi em, em còn khổ sở theo kế hoạch của người ta à?” Sau đó anh híp mắt lại, cười trấn an tôi, “Phải thích ứng với mọi hoàn cảnh, cứ bình tĩnh.” Rồi anh nhíu mày, “Sở Diệc Nhiên đã tới tìm em rồi?”

“A?” Chuyển chủ đề nhanh vậy? Tôi mím miệng một cái, lắc đầu, “Em không biết gì cả!”

Những chuyện này vốn chưa từng xảy ra, nhưng mà… có vẻ rất chân thực…

Hơi đáng sợ. = =

“Mạt Lị Hoa…”

Giọng nói cẩn thận từng li từng tý của John xuất hiện trong tai tôi. Quay lại nhìn, mặt “tôi” kia vẫn tái nhợt như thế, ngơ ngác ngồi sau quầy thu ngân, hồn vía chẳng biết đã bay đến đâu rồi.

Sau đó cô ấy nhào vào lòng John với vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, tuy thế đôi mắt vẫn không có tý nước mắt nào. Ngược lại chính John mới là người cuống cả lên.

Ông xã lại im lặng, đứng cạnh đó, đột nhiên mím môi rất lạnh lùng, “Nếu tay John mà sờ soạng lưng em thì coi như tên đó hết đời rồi.”

Tôi vội ho một tiếng, kéo kéo anh, “Ông xã, anh có thấy chúng ta giống người vô hình ko?” Đến lời nói cũng như không có ai nghe được.

Ông xã gật nhẹ, giờ mới nghiêm túc, “Có nhớ bốn chữ kia không?”

Nhớ rõ…

Chân tướng sự việc.

Lòng tôi bỗng trầm xuống, bỗng thấy việc này rất nghiêm trọng.

.

Tôi với ông xã ngồi xuống một góc của quán cà phê, hoàn toàn không thấy đói chút nào.

Trong quán cà phê đặt một chiếc TV nhỏ, thời gian trên tin tức giải trí là ngày 3 tháng 6 năm 2011.

Theo thời gian thì đã qua lúc tôi với ông xã nhỏ đi hay là trở về quá khứ rồi…

Thì ra đây là… tương lai của chúng tôi.

Lúc này tôi thấy rất mịt mờ. Nhưng mà biểu hiện của ông xã trấn định hơn tôi nhiều, không có vẻ gì rõ rệt, tôi đoán là vì thói quen.

Nhìn cái “tôi” đang thất hồn lạc phách kia, tâm trạng cũng trở nên nghiêm trọng, càng tiếc sắt không rèn thành thép hơn… Tôi không nhìn được trên người cô ấy có cái gì hấp dẫn người khác. Không tự tin, không cười, không có biểu cảm, rõ ràng là một đứa tự thương tự cảm.

Đột nhiên nhớ tới câu cô ấy nói lúc ở trong lòng John…

“Làm sao bây giờ?”

Tôi bỗng thấy thật đáng sợ, tôi có thể rất rõ tâm trạng “tôi” lúc này. Dù là cái gì đi chăng nữa cũng sẽ buông xuôi, giờ phút này cô ấy sẽ không níu kéo gì nữa…

Cô ấy đang dao động, đang muốn buông xuôi, muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này…

Tôi không dám nói những suy nghĩ hiện tại của cô ấy cho ông xã biết, nhạy cảm như anh hẳn cũng cảm nhận được cái tiêu cực này. Anh vẫn nhìn tôi như chỉ rõ cho tôi sự kiên định của anh.

Đến quá khứ còn có thể thay đổi thì tương lai có là gì. Tôi thề, tôi quyết không để chuyện như vậy xảy ra.

Trên thực tế, sau khi Hàn Lượng viết cho mẹ tôi bức thư kia, tôi đã hoàn toàn tin tưởng anh. Đồng thời tôi cũng kiên định tin rằng chúng tôi là một đôi trời định.

Trước kia lúc nào tôi cũng đóng cửa lúc sáu giờ đúng.

Thói quen này xem ra vẫn tiếp tục… Thời gian vừa đến, cái “tôi” kia đã thẫn thờ đứng lên, thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi tiệm cà phê như chết lặng, hoàn toàn không để ý John đang gọi to sau lưng, mặt vẫn vô cảm mà đi.

John rất sốt ruột, mặt mũi cực kỳ lo lắng, vội vàng đóng cửa lại.

Rồi tôi phát hiện ra… Ông xã ngày nào cũng đưa tôi đi rồi đón tôi về hôm nay lại không xuất hiện ở cửa ra vào.

Tiếp theo “tôi” kia lại ngây ngốc đứng một lúc ở chỗ anh hay đỗ xe, sau đó cố nén nước mắt, tiếp tục đi thẳng.

Tôi thấy chua xót mà không rõ nguyên do…

Ngồi ở tiệm cà phê cả ngày với ông xã mà điện thoại của “tôi” không vang lên dù chỉ một tiếng, rõ ràng là “anh” không hề gọi điện để giải thích.

Nhưng mà không biết nguyên nhân với kết quả nên tôi không dám đoán thêm.

Ông xã cũng phát hiện chuyện này, chỉ yên lặng nắm tay tôi, đi cùng tôi đến sau lưng “tôi”…

Đi từ tiệm đến nhà tôi, nếu đi xe thì mấy nửa tiếng, còn đi bộ là hơn một tiếng. Cuối cùng John cũng đuổi kịp, nhưng dù nói gì thì “tôi” cũng không nghe không đáp, cũng không chịu gọi xe.

John bắt đầu căng thẳng, huyên thuyên gì đó, nhưng “tôi” vẫn không để ý. Anh ta thở dài, cũng không tức giận mà chỉ tiếp tục khuyên bảo.

Tôi không thể không cảm động. Lúc trước tốn tiền thuê người này về quả là đáng giá. Thằng nhóc ngoại quốc này bình thường hay đối đầu với tôi, nhưng ở những thời điểm quan trọng thì rất đáng tin cậy.

John cứ đi cùng cô ấy, còn tôi với ông xã thì theo sau đến tận cửa nhà chúng tôi.

“Có cần… tôi đi lên cùng không?” Tiếng Trung Quốc của John thật sự chẳng ra gì nhưng mà cũng coi như là phát âm rõ ràng. Chỉ thấy “tôi” kia lắc đầu, cố cười một cái, nói cám ơn rồi đi lên người.

Nhìn thật cô đơn.

Haiz, đâu chỉ là cô đơn? Phải nói là bi thương mới đúng. Tôi cũng không đành lòng nhìn cô ấy, thê thảm quá, khó coi quá đi. Tôi hơi chột dạ kéo áo ông xã, hỏi, “Giờ chúng ta đi đâu?”

Có đi theo không?

“Đi tìm anh ta.” Ông xã trông có vẻ tức giận.

Tôi vừa nghe là hiểu ngay. Ý ông xã là đi tìm “Hàn Lượng” ở thời điểm này. Có vẻ anh đang tức vì sao “anh” hiện giờ không ở bên “tôi”.

Nhưng mà nói thật thì đối mặt với bản thân như thế, tôi cũng không nỡ trách “anh”…

Tôi tỏ vẻ không phản đối. Đi tìm đi thôi.

Những đồ mang tới từ quá khứ sẽ không có ai để ý. Ông xã đặt ba lô xuống dưới nhà rồi đem tôi đi… Chân hơi đau rồi, may mà buổi chiều có nghỉ ngơi một chút.

Thật ra chọn đóng cửa lúc sáu giờ là vì ông xã xong việc lúc năm rưỡi, đi tới tiệm cà phê mất nửa tiếng, rất chuẩn.

Ông xã có vẻ không hiểu “anh” lúc này, dù sao anh cũng không phải người không gửi lời nhắn gì như vậy. Chúng tôi lên xe bus một cách dễ dàng rồi tới công ty anh.

Cũng như những nơi khác, giờ này mọi người đều lục tục đi về, nhưng phòng ông xã vẫn sáng đèn.

Lúc chúng tôi đi lên thì “Hàn Lượng” kia quả nhiên là đang bận bịu.

Không biết vì sao mà tim tôi đập lên đập xuống. Nhìn anh vừa trưởng thành vừa hấp dẫn, lại nhớ đến bản thân ban nãy, nếu là người ngoài nhìn vào thì quả thật…

Tôi cũng hiểu… không xứng nhau.

Trước kia tôi cũng từng tới đây, nhưng mỗi lần tôi đi lên thì anh cũng không làm việc, cơ bản là vội vàng đi theo tôi.

Bội Bội nói đúng. Tôi hoàn toàn không biết gì về công việc của anh, không giúp được gì cho anh. Thậm chí khi anh về nhà cũng là anh nấu cơm cho tôi ăn. Có vẻ tôi độc đoán đến mức toàn dân phải phẫn nộ.

Trên bàn làm việc của ông xã có ba chiếc máy tính, trong đó có một cái notebook.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì “Hàn Lượng” này thật ra đang ngẩn người…

Tôi thấy trong mắt anh hiện rõ sự mệt mỏi mà tôi không hiểu này. Trong mắt tôi, anh lúc trưởng thành là đầu đội trời chân đạp đất, giúp tôi che gió che mưa, không gì không làm được hết.

Ông xã đột nhiên không nói gì. Anh đến bên bàn làm việc, cầm tài liệu lên nhìn một cái.

Những hành động này hoàn toàn không khiến “ông xã” đang ngồi trước máy tính chú ý, thật sự là thất thần đến giỏi…

Tôi ngồi trên cái ghế đối diện nhìn anh, thật nhớ cái hình ảnh này của anh, thật là cả người tỏa ra sức hút, dù có chút ưu thương cũng khiến người ta mê muội không thôi…

Tôi thở dài, sao trước kia tôi lại không biết mình hạnh phúc tới vậy cơ chứ?

Bỗng nghe thấy ông xã nói, “Em chỉ cần nhìn anh là đủ rồi.”

Khụ… Tôi cười gượng, nhìn anh ấy với nhìn anh giống nhau còn gì!

Chiếc điện thoại “anh” để trên bàn kêu nhiều lần, “anh” chỉ nhìn một cái rồi thờ ơ, thậm chí xoay lưng lại, nhìn những khung cảnh xa hoa ngoài cửa sổ. Tận dụng thời cơ, tôi vội nhìn thử. Toàn bộ đều là tin nhắn từ một số lạ, một cái, hai cái, còn rất nhiều tin chưa đọc…

Lòng tôi ngứa ngáy, cầm di động lên xem nội dung tin nhắn. Ông xã rõ ràng cũng không phản đối, tới tìm hiểu xem thế nào.

“Đàn anh, gần đây anh sao rồi? Tâm trạng có tốt không? Có muốn đi uống một ky không?”

“Em có được đi lên tìm anh không?”



Tin trước nữa…

“Phải vững tin, cậu tốt hơn anh ta. Tuy mối tình đầu thường khó khăn nhưng cậu là chồng cô ấy cơ mà!”

“Đàn anh, đừng nhớ đến những chuyện không vui kia nữa. Em mời anh uống rượu! Một ly rượu giải được vạn nỗi buồn!”



Vãi, đây là gì vậy? Tôi càng đọc càng khó hiểu, đây hẳn là Nghiêm Bội Bội rồi. Sau đó mở phần “tin nhắn đã gửi”, mới nhẹ nhàng thở ra. “Ông xã” quả không hổ là người Mạc Lệ Hoa này nhìn trúng! Trừ một tin “Ai đấy?”, tất cả những tin sau đều không trả lời.

Hơn nữa còn dãy tin nhắn tới một số khác…

“Ăn cơm chưa?”

“Lạnh rồi, nhớ mặc thêm đồ vào.”

“Đừng uống trộm nhiều cà phê quá.”



Số điện thoại đó tôi thuộc làu… Vì đó là số của tôi.

Mắt hơi ướt. Ông xã lại cầm điện thoại đặt xuống bàn, rồi anh nâng cằm tôi lên, vội nói, “Sau này anh sẽ viết thêm mấy dòng ‘nhớ em’ với… ‘anh yêu em’.”

Tôi vươn tay lên, lap vào lòng anh. Đồ xấu xa, giờ là lúc nào rồi mà còn thừa cơ tán tỉnh…

Mắt nhìn kim giây đang liên tục di chuyển, đã tối thế rồi mà “anh” vẫn còn ngồi đó. Đến khi bảo vệ lên tìm, anh mới lắ đầu, cố giữ tinh thần rồi đứng dậy.

Tôi thấy anh sờ bụng, chắc là chưa ăn cơm, lại thấy đau lòng. Khụ… Loại cảm giác này rất phức tạp, rất khó giải thích.

Rồi cùng đi xuống, còn lên xe anh.

Tôi đi sau anh vào nhà.

“Tôi” kia đang ngồi ngơ ngác trên ghế salon, TV bật rất to, nhưng ánh mắt cô ấy rõ ràng không nhìn TV. Dù nghe được tiếng mở cửa thì cô ấy cũng không có động tĩnh gì.

Trên tay “Hàn Lượng” cầm một chiếc cặp công tác, nói nhẹ một câu, “Anh về rồi.”

Chỉ một câu đơn giản mà tôi lại thấy đau lòng.

Tôi biết nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra giữa bọn họ. Chuyện này đã khiến quan hệ của “tôi” với “anh” đi đến bước đường cùng.

Mà tôi có thể hiểu hết tâm trạng của “tôi” kia.

Không khí tiếp tục căng thẳng một lúc.

“Ăn cơm chưa?” Cô ấy đờ đẫn nhìn TV, đột nhiên nói.

“Rồi.” Anh gật nhẹ, “… Còn em?”

Cô cười nhẹ, nụ cười có chút tự giễu, “Anh sẽ quan tâm sao?”

Anh ngẩn người, không nói gì, chỉ yên lặng quay đầu đi về phòng ngủ.

Cô lại nói, “Nên… Anh còn không muốn nói chuyện với em à?”

Tôi cứng người, không nói được gì. Trong một tích tắc tôi rất muốn chạy lên nhìn xem đầu cô ấy chứa cái gì, sao lại cứ phải nói những lời làm tổn thương nhau như vậy.

“… Mạt Lị.” Cuối cùng anh không nhịn được, quay người lại, mặt vô cảm, nói, “Anh mệt lắm rồi.”

Cô ngồi trên ghế salon, không quay lại. Nhưng có thể thấy rất rõ là ngay khi anh nói thế, vẻ mặt cô đã trở nên bi thương và tuyệt vọng.

Mắt tôi ướt dần, nghe thấy cô ấy lặp lại, “Đúng thế, anh mệt lắm rồi… Là em làm anh mệt như vậy phải không?”

“…” Anh im lặng.

Tôi nghe thấy giọng cô càng lạnh lẽo hơn, “Nghiêm Bội Bội sẽ không như thế phải không?”

“Đừng mà…” Tôi thì thào. Nhớ đến thời gian ân ân ái ái của chúng tôi, tôi lại thấy không tin nổi. Quay lại giấu mặt vào vai ông xã, mắt càng ướt hơn.

Ông xã nhẹ nhàng vuốt ve tôi, nói rất chắc chắn, “Anh sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra.”

“Nếu em cứ nhất định phải kéo chuyện này đến phía cô ta…” Giọng anh vẫn bình thản, nhưng tôi thấy hai tay anh đã trở nên trắng bệch, “Tùy em thôi…”

“Tùy em ư?” Cô ngồi trên salon, trong tiếng cười có sự run rẩy, “Hàn Lượng, đừng để em phải hối hận vì đã cưới anh…”

“Có lẽ em vốn chỉ chịu đựng chuyện cưới anh.”

Cô đứng bật dậy, “Có lẽ anh chỉ muốn tìm một cô vợ!”

Anh hít một hơi, trông tức giận hơn, “Nếu anh chỉ muốn tìm một người vợ thì sẽ không chọn em.” Lời vừa ra khỏi miệng, anh đã ý thức mình lỡ lời, “Anh không có ý này…”

“Anh nói gì!?” Cô đã bị đả kích, “Đúng thế, nếu anh sớm nhận ra thì sẽ không lấy em!” Nước mắt cô nhanh chóng rơi lã chã, “Đỡ phải để ghét em như bây giờ! Sao, thấy rõ chưa? Vẫn đang so sánh à? Mạc Lệ Hoa này không có bằng cấp không có tướng mạo không có năng lực!”

Anh hít một hơi, “Anh không có ý này.”

“Ý của anh là như vậy!”

“Anh không muốn cãi nhau với em…”

“Anh đang cãi nhau với em!” Cô lau mạnh nước mắt đi, “Anh…” Rồi nức nở, “Đến thời gian để nói chuyện với em cũng không có đúng không?”

Tôi thấy anh đang xoa bụng, trên mặt lộ rõ sự mệt mỏi, “Anh không như vậy…”

Đột nhiên cô cười phá lên, rồi… hai người cùng im lặng, im lặng mãi… Mãi rồi cô mới lên tiếng.

“Chúng ta ly hôn thôi.”

“…” Tôi thấy sắc mặt “ông xã” luôn hăng hái cũng tái đi. Rõ ràng nhìn anh rất khó khăn mới nói được từng chữ, nhưng khi nghe vào tai thì vẫn bình thản, “Ừ… Thế thôi.”

Không phải như vậy.

Vì sao không giữ lại? Tôi thở dốc vì kinh ngạc, nước mắt lại rơi lã chã. Ông xã đột nhiên chạm vào gáy tôi, để tôi cúi xuống chỗ xương quai của anh, không cho tôi nhìn những cảnh này.

Tôi khóc bù lu bù loa lên. Những cảnh này chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng mà khiến người ta không cách nào thở nổi.

Tôi nghe thấy ông xã nói nhỏ với mình, “Anh xin lõi.”

Tôi lắc lắc đầu, hỏi anh, “Giờ mình có thể làm gì không?”

Tôi không dám nghĩ nữa. Nếu lúc đó chúng tôi không ăn miếng bánh kia thì có phải một năm sau cũng sẽ hiểu lầm nhau, rồi dẫn đến tình trạng này không?

Ông xã ôm tôi, suy tư một lát, “Có, em lấy điện thoại của ‘em’ qua đây.”

Tôi hiểu rồi, bọn họ là thiếu trò chuyện với nhau thôi!

“Thế anh đi lấy điện thoại của ‘anh’ đi!” Tôi lau nước mắt. Tôi muốn viết vào điện thoại của “tôi” cả vạn câu “em yêu anh!”.

Đúng lúc chạy đi lấy điện thoại thì chân như bị ai kéo đi, cả người ngã xuống đất. Ông xã cũng phản ứng nhanh, vội kéo tôi lại. Nhưng vì tôi ngã quá nhanh nên anh cũng bị tôi kéo đến ngã bổ nhào…

Tôi kinh ngạc nhìn cái nhà ga quen thuộc trước mắt, một bác gái đang cầm những túi hành lý lớn lớn nhỏ nhỏ.

“Mạt Lị!” Tôi vội ngẩng lên, thở phào một cái, là ông xã… Sau đó tôi nhìn vào mắt anh, anh hẳn cũng chưa hoàn hồn sau vụ việc kia.

“Cháu này, cháu giúp một tay được không?”

Ông xã nhìn người đó. Cảnh này sao quen quen… Nhưng mà bộ dạng của bác này hơi khác người vừa gặp.

Tôi ngẩn người, ông xã cũng hơi giật mình, cứng nhắc gật đầu.

Bác gái kia vui vẻ nói lời cảm ơn, đột nhiên có tiếng người gọi. Quay đầu lại nhìn thì là một ông chú bế một đứa bé chạy tới.

Da nó rất trắng, nhìn ngoan ngoãn hiền lành, nhưng gương mặt cũng không giống Giản Hạo.

Tôi thấy trí nhớ của mình loạn hết rồi.

Chúng tôi vẫn lên xe lửa, bác gái vẫn lấy ra hai cái bánh ngọt, nhưng mà đây là loại bánh bình thường không gói gì hết.

Cả tôi với ông xã đều không ăn.

Ngồi một lúc, tôi đứng dậy, nhìn ông xã, bảo, “Em muốn đi toilet, anh đi không?”

Ông xã gật đầu, cũng đứng lên.

Thế là tôi thấy mặt cả bác gái ấy với ông chú kia cùng ngạc nhiên.

Lúc đến chỗ giao giữa hai toa xe, tôi không kìm được mà hỏi anh, “Chuyện ban nãy là ảo giác à?”

Anh lắc đầu nhè nhẹ.

“Chúng ta sẽ ly hôn à?”

“Anh không biết.”

“Anh sẽ nói tùy em à?”

“Anh không biết.”

“Dù câu ly hôn chỉ là do em nhất thời xúc động?”

“Cả đời này anh sẽ không bao giờ để em phải nói những lời đó.” Anh ôm tôi vào lòng, “Không bao giờ.”

“Thật ra… có lẽ đó những chuyện tương lai.” Ông xã nói thêm, “Em có thấy đó giống như trước khi xảy ra những chuyện này không?”

“Dạ?”

“Hai người đó giống anh với em lúc trước, giấu hết mọi chuyện ở trong lòng, đều tưởng mình hiểu đối phương nhưng thật ra vẫn đang tìm hiểu…” Anh nhẹ nhàng vuốt ve tôi, “Sau này sẽ không như vậy. Dù có chuyện gì cũng nói hết ra đấy.”

Tôi cũng nhẹ nhàng gật đầu, “Em cảm thấy có người đã cứu giúp chúng ta, em hết ghét ông trời rồi.”

“Thế giờ em nên nói gì đó chứ.”

“A.” Tôi ôm anh, nhẹ nhàng hỏi, “Ví dụ như?”

“Ví dụ như ‘em yêu anh’.”

Tôi cười nhẹ, “Thế sau này liệu có chuyện gì xảy ra không?”

“Có lẽ có, có lẽ không. Nhưng mà anh có thể xác định một chuyện, đó là dù gì đi chăng nữa thì anh với em sẽ cùng đối mặt.”

“Nếu sau này Bội Bội vẫn quấn lấy anh thì sao?”

Anh khẽ hừ một tiếng, “Bội Bội cái gì, vừa nghe đã ghét rồi.”

Tôi cười khẽ một tiếng, nói, “Anh yêu em.”

“Đúng, trời hôm nay rất đẹp, nước cũng rất ngon.” Anh lại nói, “Thế Sở Diệc nhiên thì sao?”

“Sở Diệc Nhiên gì chứ…” Tôi lẩm bẩm, cũng không ghét anh ta quá. Lại nói một câu, “Thế John thì sao?”

“John thì sao cái gì?”

“Có trời mới biết…”

“A, Mạt Lị, em thích con trai hay con gái?”

“Anh hỏi làm gì?”

“Anh muốn quan tâm xem bao giờ thì chúng ta có thể đột phá.”



“Lần đầu gì chứ, vừa nghe đã ghét rồi.”

Sẽ đau lắm đấy, đồ đểu!

.

.

Chân tướng sự việc

Hôm đó mặt trời cực kỳ cực kỳ chói chang…

Tôi đứng ven đường, chán muốn chết mà vẫn phải bán bánh ngọt. Thật ra đây là một món bảo bối có thể hoàn thành ước nguyện của mỗi người.

Chỉ là việc làm ăn rất không tốt. Những người có duyên quá ít, hơn nữa lúc nào cũng phải canh bảo vệ để còn chạy trước.

Cả ngày hôm đó chỉ có hai người làm tôi chú ý, cả hai đều nhìn rất khổ sở.

Khổ sở muốn chết.

Tôi bảo họ nói nguyện vọng của mình ra.

Người con trai nói: Tôi hi vọng cô ấy có thể hiểu tôi hơn, hiểu rằng tôi không phải người có thể đánh đâu thắng đó.

Người con gái bảo: Tôi hi vọng tất cả có thể quay lại, tôi sẽ trở nên tài giỏi kiên cường hơn một chút, ít nhất cũng sẽ dũng cảm đơn để có thể đứng cạnh anh.

Thật ra cả hai người bọn họ đều rất tham lam.

Cuối cùng anh ta bảo: Tôi mong cô ấy yêu tôi.

Cô ấy cũng nói: Tôi mong anh ấy yêu tôi.

Haiz… Về chuyện yêu hay không yêu thì tôi cũng không làm chủ được. Nhưng mà năm trước tôi gặp được cái thằng bé ngốc nghếch bên cạnh bọn họ, lúc ấy anh ta còn huyên thuyên với tôi bằng tiếng Phần Lan cả buổi, còn cố gắng bắt chuyện với tôi bằng thứ quốc ngữ sứt sẹo của mình…

Đáng tiếc tôi không hiểu, dù chỉ nửa câu cũng không hiểu.

Chỉ có chuyện này đáng giận, đó là anh ta dựa vào ưu thế chiều cao của mình, dám xách tôi lên như xách một con gà con.

Sao lúc ấy tôi không cho anh ta một cái bánh ngọt chứ?

Tôi nhìn trời… Ừa, mùa hè năm ngoái hình như cũng không nóng như thế…

Tôi cười cười, chuẩn bị lại đi gặp tên nhóc kia.

Tên gì ấy nhỉ? Tom? Hay là Jack…

.

.

Cuối cùng cũng xong rồi. Tự hào quá.

Giải thích cái chân tướng: Đại loại là có một người có những cái bánh thần kỳ giúp thực hiện ước mơ của con người. Người này tình cờ gặp được đám Hàn Lượng, Mạt Lị với John ở sân ga. Vì Mạt Lị luôn cho rằng Hàn Lượng là một chàng trai hoàn hảo, còn cô thì chỉ là một người thất bại nên lúc nào cô cũng sợ sẽ làm anh ghét mình. Thế nên Hàn Lượng muốn cô hiểu rằng anh không phải hoàn hảo, rằng anh cũng như cô, rằng anh cũng có chỗ thiếu sót. Còn Mạt Lị lại mong được làm lại một lần, để cô có đủ tư cách đứng bên anh. Hai người đều mong người kia yêu mình mà không hiểu rằng họ vốn đã yêu nhau rồi. Chẳng qua là họ chưa nhận ra đối phương cũng yêu mình mà thôi. Sau cùng thì cái bánh giúp họ nhận ra tình yêu của nhau và hoàn thiện lẫn nhau, tớ nghĩ thế đó.

Đọc cái chân tướng xong, nhận ra rằng John thật sự không vô tội.

Một góc nhà, ngày đầy nắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện