Truyền Thuyết Yêu Nghiệt
Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
“Đừng sợ.” Hắn nhỏ giọng dỗ dành cô, bàn tay thuần thục cởi bỏ thắt
lưng của cô, cô đặt tay trái không bị thương trên tay hắn, động tác yếu
ớt đó không thể coi là ngăn cản. Mộc Phi Huyền ngẩng đầu nhìn cô, sau
một lúc lâu đối mặt, cô dần dần cụp mắt xuống, giọng nói chìm xuống như
đang ở nơi đông đúc “Không được, rất đau…. Thật sự rất đau”.
Mộc Phi Huyền thấy cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lâu sau
mới nghiêng mặt đi, tàn nhẫn kéo tay cô ra, quần áo bị cởi bỏ từng chút
một, da thịt trần trụi trong ánh nến vàng nhạt trở nên bóng loáng đẹp
đẽ. Hơi thở tươi mát lượn lờ trên chóp mũi, cảm thấy thân thể bạch ngọc
dưới thân đang run rẩy, Mộc Phi Huyền thấy được sóng gợn trong đôi mắt
đẹp ấy, hắn chỉ hôn cô, cúi đầu ghé vào tai cô, nói cho cô biết hắn rất
thích cô, dù rằng những điều này cũng không thể làm dịu sự đau đớn của
cô.
Vật cứng mạnh mẽ tiến vào thân thể của cô đang căng như giương cung, Mộc Phi Huyền không che miệng cô, cô cũng không kêu, cắn môi thật chặt, tơ máu từ khóe môi chảy xuống dưới, nhiễm vào ống tay áo trắng của Mộc Phi Huyền, tạo thành một đóa hoa tươi đẹp.
Mộc Phi Huyền tự nhủ chính mình không thể dừng lại, Tử Hà thánh y này sẽ tự động chữa trị, hắn thấy kỳ quái vì pháp khí này không phức tạp như hắn từng tưởng tượng, tuy rằng cũng phải suy nghĩ trù tính, nhưng theo như tu vi của Thanh Dương Tử, tuyệt đối không thể phá vỡ dễ dàng như vậy.
Tử Hà thánh y sẽ tự động chữa trị, dù có phát sinh chuyện gì, nó cũng sẽ vì cơ thể này mà giữ lại linh lực đủ để duy trì mạng sống, cứ như vậy, đau đớn như xé rách kia lại lặp lại.
Thất Diệp yên lặng mặc cho hắn hoạt động, tay phải sưng phù cọ vào đầu giường, loại đau đớn này kéo tới, lại không phân biệt rõ được là chỗ nào trên người đau. Mộc Phi Huyền đè trên người cô, cô giống như một con tôm lúc mới vớt từ chảo lên, im lặng cuộn tròn, cô không hiểu vì sao nam nhân lại thích việc này.
Cô nghĩ lúc nam nhân và nữ nhân ở cùng một chỗ, nữ nhân đều sẽ đau như vậy.
Mộc Phi Huyền dùng khăn tay lau đi mồ hôi lạnh trên người cô, cô cúi đầu, Mộc Phi Huyền ngồi bên giường, nhẹ nhàng xoa bụng dưới của cô, nhẹ giọng hỏi còn đau không?
Cô nhếch đôi môi đầy máu, nhẹ nhàng lắc đầu, Mộc Phi Huyền thở dài, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, để mặt cô tựa vào ngực mình, lẳng lặng ôm thật lâu, đến khi cô ở trong lòng hắn mơ mơ màng màng ngủ, hắn mới buông cô ra, xoay người đi tới chỗ của Tô Yên.
Lúc Thanh Dương Tử tới Huyền Tự Cảnh, Thất Diệp còn đang ngủ, linh lực và thể lực tiêu hao quá mức làm cho cô càng thêm chây lười. Cừu Nguyệt giúp cô rửa mặt chải đầu, dẫn cô đến đình Trầm Hương. Ván cờ của Thanh Dương Tử và Mộc Phi Huyền cũng sắp kết thúc.
Hai người câu được câu không bàn bạc chuyện đối phó Huyết Ma. Huyết Ma đã làm loạn rất nhiều năm, không biết là tu loại tà thuật nào, sức lực hùng mạnh đến khủng bố, lại bởi vì không có hình dạng nên không có cách nào tiêu diệt, liên tục làm hại nhân gian.
Sau khi Thanh Dương Tử quản lý Diệt Tự Cảnh, nhiều đạo sĩ lúc đó rất không phục, đạo chủ sao lại truyền ngôi cho một đứa nhỏ lông vàng, nhưng về sau, khi hắn mang theo một nửa dân chúng ở Diệt Tự Cảnh mạnh mẽ đánh tan Huyết Ma, tất cả mọi người không còn ý kiến gì nữa.
Đúng là ma do tâm sinh, ma ở trong tâm. Đánh tan nó, cũng có nghĩa là chờ nó khôi phục. Cho đến tận bây giờ cũng không có người nào nghĩ ra cách tiêu diệt nó.
Đạo pháp của hắn, gặp yếu thì yếu, gặp mạnh lại mạnh, mỗi lần đều làm cho người khác cảm thấy còn thiếu chút nữa mới có thể biết được đạo pháp của hắn nông sâu ra sao, nhưng tới lúc xác thực, mới phát hiện thì ra hắn sâu không thấy đáy.
Thất Diệp vừa đứng ở sau Mộc Phi Huyền, Thanh Dương Tử liền chú ý tới tay cô đang băng vải gạt thật chặt và dày.
“Sao tay lại thế này?” Hắn mỉm cười hỏi, Thất Diệp Linh Chi này luôn luôn kỳ quái ranh mãnh, tám phần là lại làm sai cái gì. Thất Diệp đứng đối diện cúi đầu, nói cũng rất nhỏ: “Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc.”
Thanh Dương Tử cao giọng cười to, cười xong lại vỗ vai Mộc Phi Huyền: “Hảo hữu, Thất Diệp Linh Chi trời sinh lười biếng, đạo hạnh của cô vốn thấp, bây giờ cũng là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, chỉ cần quở mắng đôi chút là đủ.”
Hắn vừa nói vừa suy nghĩ, Mộc Phi Huyền cười nhẹ, từ chối cho ý kiến. Một ván cuối cùng, vẫn là Thanh Dương Tử thắng. Mộc Phi Huyền cũng không để ý, hai người bàn bạc ngày xuất phát, sau đó Thanh Dương Tử đứng dậy cáo từ.
Tất nhiên hai người chào hỏi một lúc, sau đó hắn vỗ nhẹ đầu Thất Diệp: “Phải ngoan ngoãn, được chứ?”
Thất Diệp không chịu ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sao Xà Quân không đến thăm tôi?” Giọng nói của nàng đột nhiên vô cùng uất ức: “Anh ta đã hứa là sẽ thường xuyên tới thăm tôi.”
Thanh Dương Tử nghĩ tính cô trẻ con, cũng không để ý: “Yêu giới gần đây xảy ra chút chuyện, Yêu vương bị trọng thương, có lẽ Xà Quân còn đang bận bịu.”. Thấy cô vẫn không ngẩng đầu, đành phải dỗ dành như dỗ trẻ con: “Được rồi, ta trở về liền phái người tới nói với hắn, hắn xong việc liền tới đây thăm Thất Diệp, được không?”
Nhưng cây linh chi kia chỉ nhẹ lắc đầu.
Mộc Phi Huyền không hiểu vì sao mình tự nhiên mất hứng, vì không hiểu mà lại buồn bực. Lúc ăn cơm trưa, Thất Diệp không thể dùng tay phải, tay trái vụng về gắp từng hạt cơm. Cừu Nguyệt đưa thìa gỗ cho cô, cô đang có tâm sự, quên mất lại cầm bằng tay phải, vừa chạm vào liền nước mắt lưng tròng, vội vàng xúc hai miếng rồi đặt bát xuống.
Buổi chiều, Mộc Phi Huyền vẫn bắt cô tiếp tục học thuộc lòng, cô ngồi phía sau hoa viên một buổi chiều, tới lúc kiểm tra mười câu chỉ trả lời được một. Mộc Phi Huyền vừa mới bẻ một nhành cây bụi, cô phản xạ có điều kiện chạy ra xa, Mộc Phi Huyền liền không vui, nhìn cô lui dần, càng thêm tức giận vô cớ: “Lại đây.”
Thất Diệp nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, cô không biết là tính tình Mộc Phi Huyền đã bị Huyền Tự Cảnh và Tô Yên làm mờ đi rất nhiều xung lực và khí thế. Ánh mắt hù dọa lướt tới chỗ cô, cô dùng lực ném bản dập trong tay xuống đất, giọng nức nở nghẹn ngào “Tôi không muốn tới đó, tôi không muốn học thuộc lòng, tôi không nhớ được, không nhớ được!”
Sắc mặt Mộc Phi Huyền lần đầu tiên nghiêm khắc như thế, giọng nói lạnh lẽo: “Nhặt lên.”
Cô cúi đầu khóc nức nở, nhưng quật cường không chịu di chuyển.
“Nhặt lên.” Lặp lại lần thứ hai, cô vẫn bất động.
Không biết Mộc Phi Huyền đã kéo cô qua thế nào, buồn bực bị đè nén suốt một ngày đều phát ra ngoài, trong cơn thịnh nộ ra tay cũng không phân biệt nặng nhẹ. Người dưới tay kêu khóc kịch liệt, càng làm hắn thêm giận dữ, dây mây xanh quật trên người cô để lại vết máu thật sâu, chỉ trong chốc lát, máu đã thấm ướt áo đạo sĩ màu lam của cô.
Lúc Cừu Nguyệt chạy tới, cô đã khóc đến nỗi cổ họng cũng khan, Mộc Phi Huyền vẫn còn đang tức giận: “Xà Quân, ngươi nghĩ là đi theo Xà Quân sẽ tốt hơn đi theo ta sao?”
Một câu nói như vậy, bản thân lại đột nhiên tỉnh táo, Mộc Phi Huyền, ngươi đang làm cái gì? Cô ta chỉ là thuốc dẫn cho Tô Yên, ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng như vậy? Cô chẳng qua chỉ như một đứa nhỏ mười mấy tuổi, sao ngươi có thể xuống tay nặng như vậy?
Dù trong lòng hối hận, cũng không thể thể hiện ngoài mặt, nhìn cô hai tay ôm lấy đầu gối ngồi trên cỏ, khóc lem hết mặt mũi, may mắn là vừa rồi vùi đầu vào đùi nên không bị thương. Trên người vết máu đan xen, trên tay trái có nhiều hơn một vết.
Cừu Nguyệt nhẹ giọng khuyên hắn, Mộc Phi Huyền ném dây mây trong tay, cố gắng để giọng nói mình nghiêm túc một chút: “Không thể học thuộc thì chép, chép không đủ năm lần thì buổi tối không cho ăn cơm!”
Vì thế, buổi tối hắn tới Thủy các, cô đang nằm bò trên bàn chép Tuyệt Diễm Đồ Chí. Cô xé vải thuốc trên tay phải,tay phải sưng rất to, không cầm được bút lông, vì thế cầm bằng cả hai tay, dùng tư thế kỳ cục này chép từng chữ, Mộc Phi Huyền rốt cục cũng không nỡ nhìn bộ dáng cật lực này.
Đưa tay ôm cô đặt lên giường, cô cau chặt mày, miệng vết thương trên người rớm máu, Mộc Phi Huyền cau mày, Cừu Nguyệt không thay quần áo cho cô sao?
Tìm khăn tay thấm ướt lau sạch sẽ miệng vết thương trên người cô, cô rên rỉ kêu đau, nhưng không dám trốn. Hồi lâu, Mộc Phi Huyền xử lý xong vết thương trên người cô, sai người mang chút thức ăn cho cô. Cô vẫn đang khóc, ánh mắt sưng đỏ. Mộc Phi Huyền thở dài, hắn phát hiện từ sau khi ở cùng với cô, hắn thường xuyên thở dài.
Vật cứng mạnh mẽ tiến vào thân thể của cô đang căng như giương cung, Mộc Phi Huyền không che miệng cô, cô cũng không kêu, cắn môi thật chặt, tơ máu từ khóe môi chảy xuống dưới, nhiễm vào ống tay áo trắng của Mộc Phi Huyền, tạo thành một đóa hoa tươi đẹp.
Mộc Phi Huyền tự nhủ chính mình không thể dừng lại, Tử Hà thánh y này sẽ tự động chữa trị, hắn thấy kỳ quái vì pháp khí này không phức tạp như hắn từng tưởng tượng, tuy rằng cũng phải suy nghĩ trù tính, nhưng theo như tu vi của Thanh Dương Tử, tuyệt đối không thể phá vỡ dễ dàng như vậy.
Tử Hà thánh y sẽ tự động chữa trị, dù có phát sinh chuyện gì, nó cũng sẽ vì cơ thể này mà giữ lại linh lực đủ để duy trì mạng sống, cứ như vậy, đau đớn như xé rách kia lại lặp lại.
Thất Diệp yên lặng mặc cho hắn hoạt động, tay phải sưng phù cọ vào đầu giường, loại đau đớn này kéo tới, lại không phân biệt rõ được là chỗ nào trên người đau. Mộc Phi Huyền đè trên người cô, cô giống như một con tôm lúc mới vớt từ chảo lên, im lặng cuộn tròn, cô không hiểu vì sao nam nhân lại thích việc này.
Cô nghĩ lúc nam nhân và nữ nhân ở cùng một chỗ, nữ nhân đều sẽ đau như vậy.
Mộc Phi Huyền dùng khăn tay lau đi mồ hôi lạnh trên người cô, cô cúi đầu, Mộc Phi Huyền ngồi bên giường, nhẹ nhàng xoa bụng dưới của cô, nhẹ giọng hỏi còn đau không?
Cô nhếch đôi môi đầy máu, nhẹ nhàng lắc đầu, Mộc Phi Huyền thở dài, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, để mặt cô tựa vào ngực mình, lẳng lặng ôm thật lâu, đến khi cô ở trong lòng hắn mơ mơ màng màng ngủ, hắn mới buông cô ra, xoay người đi tới chỗ của Tô Yên.
Lúc Thanh Dương Tử tới Huyền Tự Cảnh, Thất Diệp còn đang ngủ, linh lực và thể lực tiêu hao quá mức làm cho cô càng thêm chây lười. Cừu Nguyệt giúp cô rửa mặt chải đầu, dẫn cô đến đình Trầm Hương. Ván cờ của Thanh Dương Tử và Mộc Phi Huyền cũng sắp kết thúc.
Hai người câu được câu không bàn bạc chuyện đối phó Huyết Ma. Huyết Ma đã làm loạn rất nhiều năm, không biết là tu loại tà thuật nào, sức lực hùng mạnh đến khủng bố, lại bởi vì không có hình dạng nên không có cách nào tiêu diệt, liên tục làm hại nhân gian.
Sau khi Thanh Dương Tử quản lý Diệt Tự Cảnh, nhiều đạo sĩ lúc đó rất không phục, đạo chủ sao lại truyền ngôi cho một đứa nhỏ lông vàng, nhưng về sau, khi hắn mang theo một nửa dân chúng ở Diệt Tự Cảnh mạnh mẽ đánh tan Huyết Ma, tất cả mọi người không còn ý kiến gì nữa.
Đúng là ma do tâm sinh, ma ở trong tâm. Đánh tan nó, cũng có nghĩa là chờ nó khôi phục. Cho đến tận bây giờ cũng không có người nào nghĩ ra cách tiêu diệt nó.
Đạo pháp của hắn, gặp yếu thì yếu, gặp mạnh lại mạnh, mỗi lần đều làm cho người khác cảm thấy còn thiếu chút nữa mới có thể biết được đạo pháp của hắn nông sâu ra sao, nhưng tới lúc xác thực, mới phát hiện thì ra hắn sâu không thấy đáy.
Thất Diệp vừa đứng ở sau Mộc Phi Huyền, Thanh Dương Tử liền chú ý tới tay cô đang băng vải gạt thật chặt và dày.
“Sao tay lại thế này?” Hắn mỉm cười hỏi, Thất Diệp Linh Chi này luôn luôn kỳ quái ranh mãnh, tám phần là lại làm sai cái gì. Thất Diệp đứng đối diện cúi đầu, nói cũng rất nhỏ: “Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc.”
Thanh Dương Tử cao giọng cười to, cười xong lại vỗ vai Mộc Phi Huyền: “Hảo hữu, Thất Diệp Linh Chi trời sinh lười biếng, đạo hạnh của cô vốn thấp, bây giờ cũng là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, chỉ cần quở mắng đôi chút là đủ.”
Hắn vừa nói vừa suy nghĩ, Mộc Phi Huyền cười nhẹ, từ chối cho ý kiến. Một ván cuối cùng, vẫn là Thanh Dương Tử thắng. Mộc Phi Huyền cũng không để ý, hai người bàn bạc ngày xuất phát, sau đó Thanh Dương Tử đứng dậy cáo từ.
Tất nhiên hai người chào hỏi một lúc, sau đó hắn vỗ nhẹ đầu Thất Diệp: “Phải ngoan ngoãn, được chứ?”
Thất Diệp không chịu ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sao Xà Quân không đến thăm tôi?” Giọng nói của nàng đột nhiên vô cùng uất ức: “Anh ta đã hứa là sẽ thường xuyên tới thăm tôi.”
Thanh Dương Tử nghĩ tính cô trẻ con, cũng không để ý: “Yêu giới gần đây xảy ra chút chuyện, Yêu vương bị trọng thương, có lẽ Xà Quân còn đang bận bịu.”. Thấy cô vẫn không ngẩng đầu, đành phải dỗ dành như dỗ trẻ con: “Được rồi, ta trở về liền phái người tới nói với hắn, hắn xong việc liền tới đây thăm Thất Diệp, được không?”
Nhưng cây linh chi kia chỉ nhẹ lắc đầu.
Mộc Phi Huyền không hiểu vì sao mình tự nhiên mất hứng, vì không hiểu mà lại buồn bực. Lúc ăn cơm trưa, Thất Diệp không thể dùng tay phải, tay trái vụng về gắp từng hạt cơm. Cừu Nguyệt đưa thìa gỗ cho cô, cô đang có tâm sự, quên mất lại cầm bằng tay phải, vừa chạm vào liền nước mắt lưng tròng, vội vàng xúc hai miếng rồi đặt bát xuống.
Buổi chiều, Mộc Phi Huyền vẫn bắt cô tiếp tục học thuộc lòng, cô ngồi phía sau hoa viên một buổi chiều, tới lúc kiểm tra mười câu chỉ trả lời được một. Mộc Phi Huyền vừa mới bẻ một nhành cây bụi, cô phản xạ có điều kiện chạy ra xa, Mộc Phi Huyền liền không vui, nhìn cô lui dần, càng thêm tức giận vô cớ: “Lại đây.”
Thất Diệp nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, cô không biết là tính tình Mộc Phi Huyền đã bị Huyền Tự Cảnh và Tô Yên làm mờ đi rất nhiều xung lực và khí thế. Ánh mắt hù dọa lướt tới chỗ cô, cô dùng lực ném bản dập trong tay xuống đất, giọng nức nở nghẹn ngào “Tôi không muốn tới đó, tôi không muốn học thuộc lòng, tôi không nhớ được, không nhớ được!”
Sắc mặt Mộc Phi Huyền lần đầu tiên nghiêm khắc như thế, giọng nói lạnh lẽo: “Nhặt lên.”
Cô cúi đầu khóc nức nở, nhưng quật cường không chịu di chuyển.
“Nhặt lên.” Lặp lại lần thứ hai, cô vẫn bất động.
Không biết Mộc Phi Huyền đã kéo cô qua thế nào, buồn bực bị đè nén suốt một ngày đều phát ra ngoài, trong cơn thịnh nộ ra tay cũng không phân biệt nặng nhẹ. Người dưới tay kêu khóc kịch liệt, càng làm hắn thêm giận dữ, dây mây xanh quật trên người cô để lại vết máu thật sâu, chỉ trong chốc lát, máu đã thấm ướt áo đạo sĩ màu lam của cô.
Lúc Cừu Nguyệt chạy tới, cô đã khóc đến nỗi cổ họng cũng khan, Mộc Phi Huyền vẫn còn đang tức giận: “Xà Quân, ngươi nghĩ là đi theo Xà Quân sẽ tốt hơn đi theo ta sao?”
Một câu nói như vậy, bản thân lại đột nhiên tỉnh táo, Mộc Phi Huyền, ngươi đang làm cái gì? Cô ta chỉ là thuốc dẫn cho Tô Yên, ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng như vậy? Cô chẳng qua chỉ như một đứa nhỏ mười mấy tuổi, sao ngươi có thể xuống tay nặng như vậy?
Dù trong lòng hối hận, cũng không thể thể hiện ngoài mặt, nhìn cô hai tay ôm lấy đầu gối ngồi trên cỏ, khóc lem hết mặt mũi, may mắn là vừa rồi vùi đầu vào đùi nên không bị thương. Trên người vết máu đan xen, trên tay trái có nhiều hơn một vết.
Cừu Nguyệt nhẹ giọng khuyên hắn, Mộc Phi Huyền ném dây mây trong tay, cố gắng để giọng nói mình nghiêm túc một chút: “Không thể học thuộc thì chép, chép không đủ năm lần thì buổi tối không cho ăn cơm!”
Vì thế, buổi tối hắn tới Thủy các, cô đang nằm bò trên bàn chép Tuyệt Diễm Đồ Chí. Cô xé vải thuốc trên tay phải,tay phải sưng rất to, không cầm được bút lông, vì thế cầm bằng cả hai tay, dùng tư thế kỳ cục này chép từng chữ, Mộc Phi Huyền rốt cục cũng không nỡ nhìn bộ dáng cật lực này.
Đưa tay ôm cô đặt lên giường, cô cau chặt mày, miệng vết thương trên người rớm máu, Mộc Phi Huyền cau mày, Cừu Nguyệt không thay quần áo cho cô sao?
Tìm khăn tay thấm ướt lau sạch sẽ miệng vết thương trên người cô, cô rên rỉ kêu đau, nhưng không dám trốn. Hồi lâu, Mộc Phi Huyền xử lý xong vết thương trên người cô, sai người mang chút thức ăn cho cô. Cô vẫn đang khóc, ánh mắt sưng đỏ. Mộc Phi Huyền thở dài, hắn phát hiện từ sau khi ở cùng với cô, hắn thường xuyên thở dài.
Bình luận truyện