Truyền Thuyết Yêu Nghiệt
Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
Vô Trần tìm rất lâu, lần này, cây Thất Diệp Linh Chi kia không để lại một manh mối nào. Tô Yên lại không phân biệt ngày đêm, cứ làm phiền
hắn, hắn không biết thì ra vị sư mẫu này thực ra lại như sói như hổ như
vậy. Mấy ngày đó hắn cũng lười biếng luyện công.
Tất nhiên Tô Yên có quyết định của riêng mình, Mộc Phi Huyền, không
ai biết hắn tàn nhẫn, nhưng trong lòng ả lại rất rõ ràng, một khi bại lộ chuyện ả và Vô Trần, hậu quả chắc chắn không gánh nổi. Xưa nay ả làm
việc kín đáo. Mặc dù có sắc tâm, nhưng cũng biết giải quyết tốt hậu quả, thế gian này, chỉ có một loại người là tuyệt đối không tiết lộ bí mật.
Trải qua một thời lâu trong lò luyện yêu, Thất Diệp cho rằng bản thân cứ chết đi như vậy, trong lô từ từ tràn ra ánh sáng màu hổ phách, có chất lỏng đỏ tươi cùng với ánh sáng tư từ chảy ngược vào thân thể cô, cô vẫn đau đớn như cũ, nhưng, kỳ quái là thân thể lại không có chút dấu hiệu bị rã nào. Ngay cả đạo sĩ bên ngoài cũng không nghĩ đến, bằng loại lò có cấp bậc này, không có khả năng luyện hóa một gốc Thất Diệp Linh Chi. Huống chi, trên người cây Thất Diệp Linh Chi này cón có bộ đồ Tử Hà thánh y và một quả nhân sâm hơn ngàn năm đạo hạnh mà Thanh Dương Tử ban cho.
Cuối cùng, qua hai tháng, hắn cũng cảm thấy không bình thường…Mở nắp lò luyện yêu ra, nước đã cạn, tất cả dược liệu đều đã rã thành mẫu vụn, ngay cả cái đầu người rơi xuống kia cũng đã thành đầu lâu khô, đúng là cây Thất Diệp Linh Chi kia vẫn còn đó, mắt nhắm, da thịt, mạch máu toàn thân không chịu được nước sôi chưng nấu lâu, nhiều chỗ đã bắt đầu rã ra, khuôn mặt có vẻ vô cùng hung dữ, trong lòng hắn thất kinh, nhớ lại tu vi của linh chi không được tốt lắm, hơn nữa, biết được Thất DIệp Linh Chi không hay tấn công người, nên cũng đánh liều cúi gần lại, vừa mới cúi xuống, cặp mắt kia đột nhiên mở ra, lại là màu đỏ.
Không có thời gian chạy thoát, tay cô đột nhiên biến thành xúc tu thật dài, có phần giống với rễ của nhân sâm, những xúc tua này giống như tia chớp đâm vào ngục hắn, ánh sáng màu xanh dọc theo xúc tu từ từ chảy vào thân thể hắn, đạo sĩ kia mở to hai mắt, hơn nửa đời người đánh yêu ma, nhưng chưa từng thấy quá thứ trước mắt.
Đây…. Đây là yêu nghiệt gì?? Trong đầu chỉ kịp hiện lên một câu này, sau đó trời đất tối đen, có lẽ chính hắn cũng không nghĩ tới, cuối cùng lại chết một cách không rõ ràng như vậy trên tay một yêu tinh cỏ cây.
Màu đỏ trong mắt Thất Diệp từ từ nhạt đi, nhưng trước mắt giống như có một tầng sương ngăn cách, làm sao cũng không thấy rõ. Cô kinh hoảng nhảy ra khỏi lò luyện yêu, lò luyện yêu này vốn có kết giới, nhưng công lực vẫn chưa đủ để giam cầm cô.
Mơ hồ nhìn thấy cái xác khô bên cạnh lò, cô mím môi, sau một lúc lâu, cuối cùng chạy đi.
Vô Trần cũng sốt ruột, nghĩ tới Mộc Phi Huyền sẽ nhanh chóng trở lại, mà Thất Diệp Linh Chi lại không có tin tức. Tô Yên thấy hắn cả ngày bận rộn, nhưng ả cũng không nhàn rỗi, Mộc Phi Huyền sắp trở về, người này không giữ lại được.
Thất Diệp nghiêng ngả, lảo đảo chạy ra, cô không biết đây là đâu, nhưng nếu đạo sĩ kia dám ở nơi này luyện đan, chắc là nơi ít người lui tới.
Hình như bên ngoài là ngọn núi, cô cảm thấy chạy đã xa, trong lòng thoáng bình tĩnh, sức lực còn lại sau khi tiêu hao cũng không còn bao nhiêu. Toàn thân đau đớt nóng rát, nhưng ý thức vẫn minh mẫn. Tìm tới một nơi có cây um tùm, hóa ra chân thân, linh lực ùa vào, làm cô cảm thấy hơi dễ chịu.
Đúng là Tô Yên đang đợi như vậy, ban đêm, vừa nhìn thấy ánh trăng nghiêng nghiêng , chỉ cần chút đạo hạnh cũng biết là lúc khai quật chí bảo. Lúc Tô Yên đi, ngọn núi kia đã có vài nhóm người, còn không phải là tìm linh chi sao, nhao nhao ầm ĩ thiếu chút nữa ra tay.
Tất nhiên ả khinh thường việc nhập bọn với bọn họ, tiếp tục đánh giá phương hướng, đi về phía trước, thấy ven đường có một gốc nấm dại tầm thường, không biết xảy ra chuyện gì mà bề ngoài thương tích đầy mình.
Ả mím môi mỉm cười, khẽ nâng tay áo, giống như không ngoài dự đoán, cây linh chi kia đã nằm trong tay áo. Thật ra người khác đã đi qua vô số vòng, nhưng không ai nhận ra.
Tại Huyền Tự Cảnh, Khảm Thủy Các.
Tô Yên hẹn Vô Trần tới, nói là tìm ra manh mối. Thân thể Thất Diệp bị thương tổn, không biết Tô Yên đã làm thuật pháp gì, cô không thể hóa thành hình người.
Vô Trần nhanh chóng đến nơi, hai người ở trong Khảm Thủy Các, thỉnh thoảng trò chuyện, lúc hắn đang tìm kiếm trên giường Thất Diệp thường ngủ, Tô Yên từ phía sau ôm lấy eo hắn, sức lực của hắn liền vơi đi một nửa. Hai người triền miên ở trên giường, rên rĩ ngâm nga, cảnh xuân vô hạn.
Trong tay áo, Thất Diệp nghe được Vô Trần kêu ả là sư mẫu, đương nhiên cũng biết rõ đây là người nào. Sư mẫu…. trong lòng cô hoảng hốt…. sư mẫu, không phải là tông chủ phu nhân sao? Tại sao cô ta dẫn mình trở về, cũng không cho mình xuất hiện? Tại sao cô ta lại làm chuyện này với Đại sư huynh?
Cô không thể nhúc nhích, nghe thấy âm thanh này, trong lòng nao nao. Đột nhiên vang lên một tiếng kêu rên, sau đó cả phòng lập tức yên tĩnh. Cảm thấy được Tô Yên từ từ đứng dậy, giọng nói cực kỳ tàn nhẫn “Chết kiểu này, cũng có thể tính là phong lưu. HÚt đi hồn phách của ngươi, ngay cả siêu độ cũng không cần.”
Cảm thấy chính mình bị rớt ra từ ống tay áo, Thất Diệp hóa thành hình người, đảo mắt vừa thấy trên giường lại suýt hét to. Chỉ thấy Đại sư huynh Vô Trần trần như nhộng nằm trên giường, máu tươi nhuộm đỏ giường. Tô Yên lạnh lùng đứng trước mắt cô, nhìn thấy hoảng hốt trên mặt cô, trong đôi mắt hiện lên sự khinh miệt.
“Nếu không nỡ, ngươi cũng có thể đi theo với hắn.” Tính toán của ả rất tốt, Mộc Phi Huyền không có ở đây ba tháng, Thất Diệp và Vô Trần gian díu với nhau, sau đó, Thất Diệp hút nguyên thần của Vô Trần, bị Vô Trần phát hiện, hai người đồng quy vu tận.
Ả hiểu rõ tính cách của Mộc Phi Huyền, thương thế của bản thân đã tốt, không cần cây linh chi này nữa, nhưng chưa chắc hắn đã bỏ được nó. Như vậy gọn gàng hơn, một tên hai nhạn.
Nhưng tiếp theo, dù cho tiên thuật của Tô Yên có khả năng liệt vào thuật sĩ Tiên giới bậc trên cũng xấu hổ.
Cây linh chi kia rõ ràng đã cực kỳ yếu ớt rồi, nhưng làm như thế nào cũng không chết. ==
Ả dùng kiếm, dùng chú ngữ, cái gì cũng dùng hết, nhưng trong cơ thể cô ta, tầng ánh sáng màu hổ phách luôn nhàn nhạt vây quanh, thân thể cô rõ ràng đổ máu, nhưng trước sau cũng khó làm nguyên thần bị tổn thương.
Ả bận rộn cả đêm, cuối cùng cũng mệt mỏi. Nghe Mộc Phi Huyền nói, hình như Thanh DƯơng Tử cho cô ta, Tử hà thánh y kia rất mỏng, cực kỳ dễ dàng xé rách, nhưng xem ra, pháp khí này hình như cũng không phải dùng để ngăn chặn xói mòn linh lực. Ả nhíu mày, chết tiệt, tên Thanh Dương Tử gì đó, quả nhiên khó chơi!
Mắt thấy đêm nay bao nhiêu tính toán đã bị nhỡ, ả cũng chịu thôi, xem ra, đành làm cho Vô Trần chết ở Khảm Thúy Các, mà Thất DIệp Linh Chi lại không biết tung tích.
Còn như làm thế nào để giết nó…. Còn phải tính toàn thêm, tính toán thêm nữa…
Thất Diệp cũng không biết Tô Yên này hao tổn tâm huyết, dùng yêu thuật trói cô lại giấu trong mật thất. Tô Yên ra tay chắc chắn hơn đạo sĩ kia, xem thế này, nếu muốn giãy giụa, sợ là khó khắn…
Lúc Mộc Phi Huyền trở về, đã thấy cục diện rối rắm như vậy. Vô Trần chết không rõ ràng, Thất Diệp không biết tung tích. Nhưng hắn không còn tinh thần để ý tới những thứ này, đối phó Huyết Ma lần này, hắn bị thương không nhẹ. Thanh Dương Tử chết tiệt, quả nhiên là “đạo hữu chết nhưng bần đạo không chết”, cuối cùng là mỗi lần đều thay hắn hứng mìn… Mộc Phi Huyền vừa dưỡng thương vừa buồn bực.
Cuối cùng chuyện Tô Yên mưu tính hại Thất Diệp này không xong, cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, đôi khi chỉ mong hắn đi nhanh lên. Nhưng ả thông minh hơn tên đạo sĩ yểu mạng kia, muốn luyện hóa yêu tình này cần một công trình lớn, không có lò luyện yêu cấp bâc cao nhất định sẽ sượng mặt, cho nên cũng không nghĩ tới điều này.
Sau đó, trái lo phải nghĩ, ả vẫn nghĩ ra một nước cờ thật thâm độc.
Đem Thất Diệp ra lột da, sau đó rắc muối lên, người dưới thân ưm ưm nói không ra lời, ngược lại, ả vỗ hai tay, xem thế này, đừng nói là Tử Hà thánh y, cho dù là Tề Thiên đại thánh cũng phải bó tay,
Vì thế, yên tâm đóng cửa mật thất lại, suy tính, chắc chừng qua hai ngày là có thể lấy thịt muối khô này… À, không, là nấm khô, cũng được.
Trải qua một thời lâu trong lò luyện yêu, Thất Diệp cho rằng bản thân cứ chết đi như vậy, trong lô từ từ tràn ra ánh sáng màu hổ phách, có chất lỏng đỏ tươi cùng với ánh sáng tư từ chảy ngược vào thân thể cô, cô vẫn đau đớn như cũ, nhưng, kỳ quái là thân thể lại không có chút dấu hiệu bị rã nào. Ngay cả đạo sĩ bên ngoài cũng không nghĩ đến, bằng loại lò có cấp bậc này, không có khả năng luyện hóa một gốc Thất Diệp Linh Chi. Huống chi, trên người cây Thất Diệp Linh Chi này cón có bộ đồ Tử Hà thánh y và một quả nhân sâm hơn ngàn năm đạo hạnh mà Thanh Dương Tử ban cho.
Cuối cùng, qua hai tháng, hắn cũng cảm thấy không bình thường…Mở nắp lò luyện yêu ra, nước đã cạn, tất cả dược liệu đều đã rã thành mẫu vụn, ngay cả cái đầu người rơi xuống kia cũng đã thành đầu lâu khô, đúng là cây Thất Diệp Linh Chi kia vẫn còn đó, mắt nhắm, da thịt, mạch máu toàn thân không chịu được nước sôi chưng nấu lâu, nhiều chỗ đã bắt đầu rã ra, khuôn mặt có vẻ vô cùng hung dữ, trong lòng hắn thất kinh, nhớ lại tu vi của linh chi không được tốt lắm, hơn nữa, biết được Thất DIệp Linh Chi không hay tấn công người, nên cũng đánh liều cúi gần lại, vừa mới cúi xuống, cặp mắt kia đột nhiên mở ra, lại là màu đỏ.
Không có thời gian chạy thoát, tay cô đột nhiên biến thành xúc tu thật dài, có phần giống với rễ của nhân sâm, những xúc tua này giống như tia chớp đâm vào ngục hắn, ánh sáng màu xanh dọc theo xúc tu từ từ chảy vào thân thể hắn, đạo sĩ kia mở to hai mắt, hơn nửa đời người đánh yêu ma, nhưng chưa từng thấy quá thứ trước mắt.
Đây…. Đây là yêu nghiệt gì?? Trong đầu chỉ kịp hiện lên một câu này, sau đó trời đất tối đen, có lẽ chính hắn cũng không nghĩ tới, cuối cùng lại chết một cách không rõ ràng như vậy trên tay một yêu tinh cỏ cây.
Màu đỏ trong mắt Thất Diệp từ từ nhạt đi, nhưng trước mắt giống như có một tầng sương ngăn cách, làm sao cũng không thấy rõ. Cô kinh hoảng nhảy ra khỏi lò luyện yêu, lò luyện yêu này vốn có kết giới, nhưng công lực vẫn chưa đủ để giam cầm cô.
Mơ hồ nhìn thấy cái xác khô bên cạnh lò, cô mím môi, sau một lúc lâu, cuối cùng chạy đi.
Vô Trần cũng sốt ruột, nghĩ tới Mộc Phi Huyền sẽ nhanh chóng trở lại, mà Thất Diệp Linh Chi lại không có tin tức. Tô Yên thấy hắn cả ngày bận rộn, nhưng ả cũng không nhàn rỗi, Mộc Phi Huyền sắp trở về, người này không giữ lại được.
Thất Diệp nghiêng ngả, lảo đảo chạy ra, cô không biết đây là đâu, nhưng nếu đạo sĩ kia dám ở nơi này luyện đan, chắc là nơi ít người lui tới.
Hình như bên ngoài là ngọn núi, cô cảm thấy chạy đã xa, trong lòng thoáng bình tĩnh, sức lực còn lại sau khi tiêu hao cũng không còn bao nhiêu. Toàn thân đau đớt nóng rát, nhưng ý thức vẫn minh mẫn. Tìm tới một nơi có cây um tùm, hóa ra chân thân, linh lực ùa vào, làm cô cảm thấy hơi dễ chịu.
Đúng là Tô Yên đang đợi như vậy, ban đêm, vừa nhìn thấy ánh trăng nghiêng nghiêng , chỉ cần chút đạo hạnh cũng biết là lúc khai quật chí bảo. Lúc Tô Yên đi, ngọn núi kia đã có vài nhóm người, còn không phải là tìm linh chi sao, nhao nhao ầm ĩ thiếu chút nữa ra tay.
Tất nhiên ả khinh thường việc nhập bọn với bọn họ, tiếp tục đánh giá phương hướng, đi về phía trước, thấy ven đường có một gốc nấm dại tầm thường, không biết xảy ra chuyện gì mà bề ngoài thương tích đầy mình.
Ả mím môi mỉm cười, khẽ nâng tay áo, giống như không ngoài dự đoán, cây linh chi kia đã nằm trong tay áo. Thật ra người khác đã đi qua vô số vòng, nhưng không ai nhận ra.
Tại Huyền Tự Cảnh, Khảm Thủy Các.
Tô Yên hẹn Vô Trần tới, nói là tìm ra manh mối. Thân thể Thất Diệp bị thương tổn, không biết Tô Yên đã làm thuật pháp gì, cô không thể hóa thành hình người.
Vô Trần nhanh chóng đến nơi, hai người ở trong Khảm Thủy Các, thỉnh thoảng trò chuyện, lúc hắn đang tìm kiếm trên giường Thất Diệp thường ngủ, Tô Yên từ phía sau ôm lấy eo hắn, sức lực của hắn liền vơi đi một nửa. Hai người triền miên ở trên giường, rên rĩ ngâm nga, cảnh xuân vô hạn.
Trong tay áo, Thất Diệp nghe được Vô Trần kêu ả là sư mẫu, đương nhiên cũng biết rõ đây là người nào. Sư mẫu…. trong lòng cô hoảng hốt…. sư mẫu, không phải là tông chủ phu nhân sao? Tại sao cô ta dẫn mình trở về, cũng không cho mình xuất hiện? Tại sao cô ta lại làm chuyện này với Đại sư huynh?
Cô không thể nhúc nhích, nghe thấy âm thanh này, trong lòng nao nao. Đột nhiên vang lên một tiếng kêu rên, sau đó cả phòng lập tức yên tĩnh. Cảm thấy được Tô Yên từ từ đứng dậy, giọng nói cực kỳ tàn nhẫn “Chết kiểu này, cũng có thể tính là phong lưu. HÚt đi hồn phách của ngươi, ngay cả siêu độ cũng không cần.”
Cảm thấy chính mình bị rớt ra từ ống tay áo, Thất Diệp hóa thành hình người, đảo mắt vừa thấy trên giường lại suýt hét to. Chỉ thấy Đại sư huynh Vô Trần trần như nhộng nằm trên giường, máu tươi nhuộm đỏ giường. Tô Yên lạnh lùng đứng trước mắt cô, nhìn thấy hoảng hốt trên mặt cô, trong đôi mắt hiện lên sự khinh miệt.
“Nếu không nỡ, ngươi cũng có thể đi theo với hắn.” Tính toán của ả rất tốt, Mộc Phi Huyền không có ở đây ba tháng, Thất Diệp và Vô Trần gian díu với nhau, sau đó, Thất Diệp hút nguyên thần của Vô Trần, bị Vô Trần phát hiện, hai người đồng quy vu tận.
Ả hiểu rõ tính cách của Mộc Phi Huyền, thương thế của bản thân đã tốt, không cần cây linh chi này nữa, nhưng chưa chắc hắn đã bỏ được nó. Như vậy gọn gàng hơn, một tên hai nhạn.
Nhưng tiếp theo, dù cho tiên thuật của Tô Yên có khả năng liệt vào thuật sĩ Tiên giới bậc trên cũng xấu hổ.
Cây linh chi kia rõ ràng đã cực kỳ yếu ớt rồi, nhưng làm như thế nào cũng không chết. ==
Ả dùng kiếm, dùng chú ngữ, cái gì cũng dùng hết, nhưng trong cơ thể cô ta, tầng ánh sáng màu hổ phách luôn nhàn nhạt vây quanh, thân thể cô rõ ràng đổ máu, nhưng trước sau cũng khó làm nguyên thần bị tổn thương.
Ả bận rộn cả đêm, cuối cùng cũng mệt mỏi. Nghe Mộc Phi Huyền nói, hình như Thanh DƯơng Tử cho cô ta, Tử hà thánh y kia rất mỏng, cực kỳ dễ dàng xé rách, nhưng xem ra, pháp khí này hình như cũng không phải dùng để ngăn chặn xói mòn linh lực. Ả nhíu mày, chết tiệt, tên Thanh Dương Tử gì đó, quả nhiên khó chơi!
Mắt thấy đêm nay bao nhiêu tính toán đã bị nhỡ, ả cũng chịu thôi, xem ra, đành làm cho Vô Trần chết ở Khảm Thúy Các, mà Thất DIệp Linh Chi lại không biết tung tích.
Còn như làm thế nào để giết nó…. Còn phải tính toàn thêm, tính toán thêm nữa…
Thất Diệp cũng không biết Tô Yên này hao tổn tâm huyết, dùng yêu thuật trói cô lại giấu trong mật thất. Tô Yên ra tay chắc chắn hơn đạo sĩ kia, xem thế này, nếu muốn giãy giụa, sợ là khó khắn…
Lúc Mộc Phi Huyền trở về, đã thấy cục diện rối rắm như vậy. Vô Trần chết không rõ ràng, Thất Diệp không biết tung tích. Nhưng hắn không còn tinh thần để ý tới những thứ này, đối phó Huyết Ma lần này, hắn bị thương không nhẹ. Thanh Dương Tử chết tiệt, quả nhiên là “đạo hữu chết nhưng bần đạo không chết”, cuối cùng là mỗi lần đều thay hắn hứng mìn… Mộc Phi Huyền vừa dưỡng thương vừa buồn bực.
Cuối cùng chuyện Tô Yên mưu tính hại Thất Diệp này không xong, cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, đôi khi chỉ mong hắn đi nhanh lên. Nhưng ả thông minh hơn tên đạo sĩ yểu mạng kia, muốn luyện hóa yêu tình này cần một công trình lớn, không có lò luyện yêu cấp bâc cao nhất định sẽ sượng mặt, cho nên cũng không nghĩ tới điều này.
Sau đó, trái lo phải nghĩ, ả vẫn nghĩ ra một nước cờ thật thâm độc.
Đem Thất Diệp ra lột da, sau đó rắc muối lên, người dưới thân ưm ưm nói không ra lời, ngược lại, ả vỗ hai tay, xem thế này, đừng nói là Tử Hà thánh y, cho dù là Tề Thiên đại thánh cũng phải bó tay,
Vì thế, yên tâm đóng cửa mật thất lại, suy tính, chắc chừng qua hai ngày là có thể lấy thịt muối khô này… À, không, là nấm khô, cũng được.
Bình luận truyện