Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Chương 26: Yêu



Lúc Yêu vương đạp cửa đi vào, Thất Diệp chưa ngủ say, nghe thấy tiếng vang lập tức ngồi dậy, cảnh giác nhìn hắn. Xem ra Yêu Vương đã có chuẩn bị, vung tay lên chặn miệng của cô lại, khi thân hình cao lớn kia đè xuống thì miệng đã bị bịt, ngay cả muốn khóc cũng không được. Tính cách của Yêu Vương này, cô cũng phải khuất phục.

Nếu nói Yêu vương chỉ là do tức giận và ham muốn, vừa lúc muốn phát tác thì cũng không sai. Hắn vốn đã chuẩn bị tốt đủ loại biện pháp đề phòng cô thét chói tai phản kháng, hạ quyết tâm nhất định phải Bá Vương thượng ngạnh cung [1]. Làm sao đoán được sau khi hôn cô một hồi, ngay cả quần áo cũng đã cởi, vỗ về đầu vai trần của cô, phát hiện người dưới thân không hề giãy dụa, chuyện này. . . . Hình như có chút kỳ quái.

[1] Bá Vương thượng ngạnh cung: Rape!!! >”””

Vì thế, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú, tự giác nới lỏng tay, Mỗ Thảo nâng mí mắt, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dưới mặt nạ, bất đắc dĩ nói “Ngươi. . . . Đừng có giận vui thất thường giống ông già như vậy. . . . . Bây giờ không khóc được, ngươi cho ta chút thời gian để chuẩn bị tinh thần được không?”

Yêu Vương 囧

Ồn ào như vậy một lúc, Yêu vương không còn tâm tình mà Bá Vương thượng ngạnh cung nữa, nghiêng người nằm kế bên cô, hai tay ôm cô vào lòng, Mỗ Thảo cũng không buồn ngủ, nhưng lại hứng thú quan sát mặt nạ của Yêu vương. Yêu vương đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của cô, khoảng cách gần như vậy, dù có mặt nạ ngăn cách, vị trí này cũng không mấy dễ chịu: “Đang nhìn cái gì?”

“Ta nói, ngươi đừng tức giận nha!” Bây giờ Thất Diệp cũng có chút sợ vị đại gia này phát cáu rồi.

“Ngươi nói đi.”

“Ách. . . . Ngày nào ngươi cũng mang theo cái mặt nạ này, không thấy khó chịu sao?” Nói xong, hai tay cô che cổ mình lại, dè dặt nhìn hắn.

Nam nhân kế bên cũng chỉ đưa tay chạm vào mặt nạ cứng trên mặt, không nói lời nào. Mỗ Thảo nhìn hắn, quả thực không giống như đang tức giận, tiến gần, lúc này ấp a ấp úng nói: “Thật ra. . . . Ta cảm thấy. . . . Tuy nó bằng vàng, rất quý. . . . Ở trên cũng có hoa văn rất độc đáo, nếu như khuôn mặt bình thường, đeo nó lên, quả thật có chút lạnh lùng, cũng có chút thần bí. . . .”

“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

“Ờm. . . .” Mỗ Thảo chú ý tỉ mỉ động tác của vị đại gia bên cạnh: “Ta cảm thấy, sĩ diện chỉ khổ thân thôi.”

“To gan!” Một tiếng gầm lên, lần này Mỗ Thảo phản ứng rất nhanh, vèo một tiếng, lao ra không chút chần chừ, thế nhưng một đôi tay sắt còn nhanh hơn động tác của cô, khi cô đứng dậy, chỉ trong chớp mắt đã ôm lấy eo nhỏ của cô, dùng sức kéo vào trong màn lụa.

“Oa. . . . Ngươi đã nói ngươi sẽ không tức giận!!!”

“Ta chỉ cho ngươi nói. . . .” Lỗ tai bị thứ gì đó cắn nhẹ một cái, vang lên giọng nói trêu tức: “Cũng không nói ta sẽ không tức giận. . . .”

Mỗ Thảo: “. . . .”

“Nên trừng phạt ngươi như thế nào đây. . . .” Cắn lên vành tai tinh xảo, giọng nói Yêu Vương úp úp mở mở: “Tiểu Hắc. . . .”

Lúc này Mỗ Thảo rốt cục cũng không kiềm nổi cảm xúc, chạy tới lật bàn, oa oa khóc lớn “Oa —— hu —— Ta không muốn bị gọi là Tiểu Hắc. . . . . Oa hu hu. . . . .”

Yêu Vương: = =

Có một khoảng thời gian dài Mỗ Thảo không gặp Xà Quân, sự quản thúc của Yêu vương với cô cũng dần dần buông lỏng, lúc không có việc gì cũng cho phép cô đi lại trong cung, đương nhiên cô vô cùng hiếu kỳ, lập tức chạy mọi chỗ để xem.

Mạc Hồ phái hai thị vệ cho cô sai bảo, cũng âm thầm thở phào —— Cuối cùng cũng không cần phải chơi cờ với cô!

Một buổi hoàng hôn, cô dẫn theo hai thị vệ, đang cho cá ăn ở bở hồ cạnh cung Quang Minh, đột nhiên, có những người áo đen từ trên trời rơi xuống. Mấy người ít ỏi, tốn chút hơi sức đã đánh ngã hai thị vệ của cô, lâu lắm rồi không động chân động tay, Thất Diệp gần như quên mất hai chữ “nguy hiểm”.

Ra tay giống như phản xạ có điều kiện, những người đó dùng đạo pháp, cô cố hết sức chống cự, tám đạo sĩ vậy mà không tấn công được, khụ, đương nhiên rồi, trên người cô có ít nhất tám phần công lực của Tô Yên, cũng không phải là vô dụng. Chỉ là kinh nghiệm đối mặt với địch không thể so được với mấy tên đã thân kinh bách chiến [2] này, ám khí phá không bay đến, cô đưa tay chặn theo bản năng, bàn tay lập tức chảy máu.

[2] Tự mình trải qua rất nhiều lần chiến đấu, kinh nghiệm phong phú.

Một mạch vừa đánh vừa lui, bởi vì cô đang đứng gần cung Quang Minh, cũng bởi vì nơi này hẻo lánh, nếu đi ra ngoài, tới cung Đại Nam sẽ nhiều người hơn. Những người áo đen dĩ nhiên cũng nhìn ra được ý đồ của cô, dốc hết sức không cho cô phá vây. Lúc hai bên chiến đấu gần một nén hương, Mỗ Thảo cảm thấy hoa mắt, quần áo màu đen đứng đón gió, mặt nạ vàng chói sáng dưới ánh mặt trời, trước mặt cô, Yêu vương đứng khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn.

Mấy người áo đen sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, ngón trỏ của Yêu Vương khẽ động, phanh thây một người đứng gần, dưới ánh mặt trời, mùi máu tanh nhàn nhạt tràn khắp cung điện. Mấy đại thần thân cận ở phía sau ngay lập tức chạy vào, thấy tình hình trước mắt, kinh sợ vội vàng chạy đến tranh nhau lấy công chuộc tội, muốn bắt bang thích khách này.

Cho dù mấy người áo đen này có sức mạnh phi thường, làm sao có thể so sánh với lực lượng nòng cốt của yêu giới, lúc này bị giết sạch, không có một ai sống sót.

Yêu vương cúi người xem vết thương của Thất Diệp, Thất Diệp nhìn thi thể tứ tung trên đất, kỳ thực cô biết những người này là ai, cho dù bọn họ không mặc áo đạo sĩ, cho dù không để lại thứ gì có thể nói lên thân phận của bọn họ.

Không biết ai đã gọi yêu y tới, Thất Diệp mặc hắn giúp mình băng bó vết thương trên tay, một hai vết thương trên người, cũng không nghiêm trọng. Mạc Hồ bị dọa sắc mặt trắng bệch, quỳ gối bên cạnh, không dám thở mạnh. Mỗ Thảo còn đang ngẩn người nhìn thi thể trên mặt đất, khi lấy lại tinh thần thì phát hiện đã ở trong lòng Yêu Vương, vết thương trên tay đã được băng bó tốt, chỉ là. . . .

Cô kinh ngạc nhìn bàn tay phải đỏ tươi. . . . Máu này chảy từ đâu ra??? Cúi đầu theo bản năng, phát hiện áo bào đen của Yêu vương đã ướt một mảng, cô cau chặt mày, cũng không biết nên nói gì lúc này.

“Ta muốn trở về phòng.” Giọng nói của cô phát ra đủ để chúng thần nghe thấy, Yêu Vương nhẹ gật đầu, ôm cô trở về, ánh mắt Thất Diệp đảo qua đám người, không thấy Xà Quân.

Trở lại phòng, cửa vừa mới đóng lại, cô đã vùng vẫy đứng xuống, Yêu Vương nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng, tụt áo bào đen xuống, vết thương trên sườn thắt lưng còn đang rướm máu, không phải vết thương mới.

Thất Diệp cầm thuốc, cũng may là cô đã từng bị lột da, đã quen với cách bôi thuốc. Thành thạo giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, nhanh chân nhanh tay lấy thuốc trên mặt đất, Yêu vương bình thản ngồi trên ghế, nhìn cô vùi đầu bận bịu.

“Người tới là ai?” Giọng điệu muốn hỏi, mục đích của những người này rõ ràng là cô.

“Không biết”. Mỗ Thảo trả lời dứt khoát, giống như việc đang nhắc tới không liên quan tới mình. Lúc nói xong hai chữ này, cô vẫn nghĩ đến tông chủ áo trắng tóc đen kia, đã từng dịu dàng như thế nói bên tai cô, nói nhỏ rằng hắn rất thích cô.

“ Thật sự không biết?” Yêu Vương nắm tay cô, nói dối vụng về như vậy, sao có thể lừa hắn. Thất Diệp đã bôi xong thuốc, cười nói: “May mà lúc đó ngươi tới đúng lúc, nếu không ta đã bị bắt rồi.”

Hắn kéo áo bào lên, thành thạo cột đai lưng lại “Không ai có thể mang ngươi đi khỏi ta.” Đúng vậy, không ai có thể mang ngươi đi khỏi ta, bởi vì vết thương của ngươi, đau khổ của ngươi, ta đều cảm thấy. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện