Truyền Thuyết Yêu Nghiệt
Chương 71: Vô hận thiên
Trong ba ngày, đại điển sắc phong là thời điểm bận rộn nhất. Ma Hậu
phải đi tiếp nhận bái lạy của vạn dân. Phong Ma vẫn ở bên giúp cho cô,
Lan Y chỉ cảm thấy có gì đó thay đổi, nhưng lại không nói cụ thể được.
Thất Diệp bây giờ, cho dù là lúc cười ánh mắt cũng hờ hững. Trước kia
bọn họ cứ cười cô vô tâm, không có chút khí chất của thánh ma nguyên
thai. Mà nay, cô ở giữa vạn dân, lại đột nhiên lãnh ngạo, kề vai sát
cánh với Phong Ma, khí thế chẳng kém Phong Ma đến nửa phần.
Đêm tân hôn đó, cùng với một đám đại thần uống rượu mừng tới tận canh tư, Ma Tôn mới trở về tẩm cung. Cung điện lớn như vậy lại ngập chìm trong màu đỏ. Anh chậm rãi tiến lên, cô mặc đồ cưới ngồi ngay ngắn ở mép giường, tục lệ Ma Tộc cũng không có phủ khăn hồng, chẳng qua cô không nhìn thấy, lại cực kì yên lặng.
Lan Y bày rượu giao bôi, chén long phượng tử tôn có buộc tơ hồng. Ma Tôn đưa một chén cho Thất Diệp, hai người vai kề vai cùng uống. Lan Y cúi người, giọng nói dịu dàng: “Chúc Ma Tôn Ma Hậu nhiều phúc nhiều thọ, trăm con ngàn cháu.”
Đã nói ra hết những lời cát tường, cô bưng khay khom người lui ra, chậm rãi đóng cửa tẩm cung. Ánh nến đỏ chập chờn, trên mặt hai người đều có ánh nến đỏ nhạt, che đi vẻ tái nhợt.
“Mệt mỏi một ngày rồi, ngủ sớm thôi?” Phong ma khó hiểu nhìn y phục, giúp cô cởi mũ phượng hà phi xuống, cố chấp ngàn vạn năm, cũng tựa như một câu chuyện cười.
Anh ôm lấy cô lên giường, hôn nhẹ cái trán của cô, giọng nói rất là ôn hòa: “Đi ngủ sớm một chút, nhỉ?”
Thất Diệp lẳng lặng gật đầu, hai người ôm nhau ngủ, nhưng không biết có ai có thể ngủ.
Không khí vui mừng của đám cưới dần tan, phồn hoa dần nhạt, cuộc chiến tiên ma chính thức mở màn. Ma tộc có thêm vị Ma Hậu này, là thầy thuốc tốt nhất trên chiến trường. Mộc Xuân Phong rất thần kì, người khác thấy qua không thể nào hiểu nổi. Cho nên sau này Thiên giới mới biết ban đầu sai Diệt Tự Cảnh đuổi bắt Bích Lạc thượng tiên là chiến lược sai lầm đến cỡ nào.
Cũng may thuật pháp Mộc Xuân Phong của Thần Mộc Tinh Quân cũng còn có thể chống đỡ được. Nhưng tổn hại do dùng Mộc Xuân Phong cực lớn, chỉ riêng linh lực của lão làm sao có thể so sánh với thân thể Thất Diệp Linh Chi có thánh ma nguyên thai được.
Ma tộc vẫn đánh tới Thiên Hà chi âm, bị Tư Chiến Thượng Thần trấn thủ Thiên giới ngăn trở. Song phương giao chiến năm ngày đêm, bất phân thắng bại. Tâm ma nói không sai, pháp lực của Tư Chiến Thượng Thần, là gặp mạnh thì mạnh.
Anh bay lơ lửng trên Thiên Hà, tóc bạc như tơ, áo trắng hơn tuyết. Tiêu hao linh lực cực lớn làm cho thân thể anh càng thêm nhỏ yếu. Trên bầu trời xanh thẳm này, phảng phất như hình ảnh minh họa trong một quyển thơ văn hoa mỹ. Bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi đi ở nơi tinh không mù mịt này.
Phong ma cũng có chút khiếp sợ. Ban đầu anh cho là mình là thiếu chút nữa đã thắng Mi Sênh rồi. Hôm nay anh mới biết muốn thắng được người này, so với tưởng tượng của mình thì khó khăn hơn nhiều.
“Tiểu Thất, nàng có biện pháp đối phó với hắn không?” Anh xoay người nhìn Thất Diệp đi theo bên mình. Thất Diệp trầm ngâm một hồi lâu mới nói: “Bản thể của hắn là cái gì?”
“Bản thể?” Phong ma suy nghĩ một lúc —— cái này thật sự là chuyện quá quá xưa rồi: “Hoa sen.”
Thất Diệp mỉm cười.
Sau một hồi, nghỉ giải lao, ma quân nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ. Thương vong của Thần giới cũng không ít. Một chiến sĩ của Ma Tộc mang một thanh Lưu Tinh kiếm từ sau người Thất Diệp đi ra. Dáng vóc của hắn rất cao, nhưng gương mặt lại vô cùng non nớt. Có thể thấy là còn rất trẻ: “Tư Chiến Thượng Thần, tại hạ cùng ngài đấu thử xem sao.”
Đôi mắt Mi Sênh đầy lạnh lẽo. Trên chiến trường chỉ có địch ta. Trông coi chiến sự của Thiên giới đã nhiều năm, cổ kiếm cũng quen uống máu, người dùng cổ kiếm đã sớm chết lặng.
Không phải là bằng hữu, chính là kẻ thù, là kẻ thù thì phải tiêu diệt. Cho nên khi một kiếm kia phá không lao đến, anh không do dự chút nào. Nhưng mà đối thủ lại quá kém so với tưởng tượng của anh. Cổ kiếm chém gãy Lưu Tinh kiếm kia, máu còn chưa kịp chảy xuống, mọi người đã nghe rõ tiếng xương cốt gãy lìa. Ánh mắt chưa hề nhiễm phong sương kia nhìn chằm chằm vào anh, tia sáng từ từ biến mất.
Mất pháp lực duy trì, thân thể từ trên sông rơi thẳng xuống, hiện ra nguyên hình, cũng là một đóa hoa sen.
Tư Chiến Thượng Thần tham chiến liền năm ngay đêm mặt không đổi sắc, thế mà trong nháy mắt sắc mặt xám ngoét: “Hắn. . . . . .”
Thất Diệp chân đạp Dao Phi lao xuống dưới đón lấy đóa hoa sen đang dần héo khô này, cánh hoa ngày càng rũ xuống, cuối cùng hóa thành tro bụi trong tay cô, cô đột nhiên nở một nụ cười, thê lương mà bất đắc dĩ.
Ở trên kia Tư Chiến Thượng Thần đột nhiên lấy tay bưng kín ngực, nghiêng mặt qua, hai mắt nhắm nghiền.
Thất Diệp mở lòng bàn tay nắm chặt ra, một ít bụi từ trong tay cô bay ra làm mờ mịt cả thiên hà. Cô xoay người, lúc đi ngang qua Phong Ma thì thấp giọng nói: “Đi đi.”
Giọng nói kia đạm mạc như vậy, phảng phất giống như lúc trong lò Phần Thiên ở Vô Hận Thiên nghe đạo chủ bên ngoài nói câu. “Như vậy, bắt đầu đi.”
Một vòng công kích mới nhanh chóng bắt dầu. Anh mím chặt môi, thuật pháp không có gì để nói. Có tiểu tiên bên cạnh lo lắng kiểm tra vết thương của anh, anh chỉ lắc đầu đẩy ra. Máu từ vết thương tuôn trào, nhiễm đỏ áo trắng, ở trên nền trời màu xanh thẳm, như một đóa sen lửa (hỏa liên), xinh đẹp tuyệt thế!
“Biết tại sao hắn không mở miệng không?” Thất Diệp tâm tình không tệ. Lan Y lại lo lắng nhìn chăm chú vào trong đám loạn quân đang giao thủ. Đến giờ cô vẫn không sao coi vị Tư Chiến Thượng Thần này là kẻ thù. Từng trò chuyện vui vẻ ở Bích Lạc Hải, trong giây lát sao lại thành thế này?
Thất Diệp cũng không có định nghe cô trả lời, nụ cười nở ra trên khuôn mặt như ngọc, cô khoái trá nói: “Bởi vì hắn vừa mở miệng sẽ phun máu.”
Phong ma cùng anh đối chiến đã lâu, anh có vẻ hơi không trụ được. Thất Diệp liền tiến lên phía trước, một chưởng mạnh mẽ đi qua Phong Ma đánh vào ngực anh. Kình lực thế này đến Phong Ma cũng phải kinh hãi, anh nghĩ, sức mạnh của cô, lại không lường được rồi.
Mi Sênh vậy mà chỉ đau khổ cười một tiếng, máu phun ra, ở dưới ánh trăng hiện ra, cũng tốt, một chưởng xóa hết ân oán.
Cuối cùng anh bấm tay niệm thần chú, đẩy lui một đạo tấn công, phất tay ra hiệu cho thần quân phía sau lui vào Nam Thiên môn. Người của Thần giới nhanh chóng lùi lại, Phong Ma nhanh chóng phá kết giới, nhưng mà cửa lớn đại môn đã đóng.
Thân thể của anh cũng không chịu nổi nữa, thân hình nghiêng một cái, rơi xuống giữa bầu trời đầy trăng.
Một lúc lâu sau, trên Thiên Hà truyền đến một tiếng hồi âm cực nhỏ cực khẽ.
“Mạc Hồ, lập tức phái người tìm khắp Thiên Hà, dù gì cũng phải tìm được thi thể của hắn.”
“Dạ”
Ngày này, ngoài thiên hà có vẻ bình tĩnh, bên trong lại như mạch nước ngầm mãnh liệt, cực kỳ hung hiểm. Mạc Hồ an bài người tìm suốt nửa canh giờ, không có kết quả. Thất Diệp lẩm bẩm nói: “Thất sách, nếu là một bông hoa sen, rơi vào trong nước tự nhiên là sẽ không chết . Hắn chọn giao chiến ở cái địa phương này. Sợ là đã có tính toán trường hợp xấu nhất rồi. Dù có rút lui cũng được. Người này, dù có chết cũng phải chết mà không bị sỉ nhục.”
Lan Y cũng dậm chân: “Người này. . . . . . Mới vừa rồi còn có bộ dáng bi thương như vậy, làm hại người khác lo lắng một hồi!”
Thất Diệp quay đầu, nói với Phong Ma: “Mặc dù hắn chạy trốn, nhưng thân thể bị thương chắc là trong nửa khắc không chống đỡ được đâu. Không bằng nhân cơ hội đánh vào Nam Thiên môn.”
Phong ma chỉ nhìn cánh cửa cao vút: “Nam Thiên môn có bày thuật pháp bảo vệ đặc thù, chỉ có nửa khắc thì không qua được. Nhưng mà vòng qua Nam Thiên môn, có thể tới Vô Hận Thiên.”
Thất Diệp thầm giật mình. Phong Ma nhìn cô, lại nói: “Lò Phần Thiên đang ở ngoài Vô Hận thiên.”
Ma Tôn thay đổi chú ý, tính toán đi Vô Hận thiên trước. Lan Y không giải thích được: “Ma Tôn đại nhân, Vô Hận Thiên cũng không phải là nơi trọng điểm trong binh gia, lúc này đi có ý nghĩa sao?”
Phong ma không giải thích nhiều: “Bổn tôn cần dùng lò Phần Thiên một chút.”
Hôm nay Vô Hận Thiên cũng không có trọng binh canh gác. Lực lượng mỏng yếu bên ngoài rất nhanh bị Ma tộc tiêu diệt toàn bộ. Nhưng ngay tại cửa vào Vô Hận Thiên, tất cả mọi người dừng bước.
Bên trong Vô Hận Thiên ngăn cách tất cả thuật pháp của cả ba giới, vào trong rồi thì tất cả pháp lực đều vô hiệu.
“Ma Tôn đại nhân, giờ phút này đi vào. Nếu gặp phải phục kích của Thiên giới ở bên ngoài, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Nếu không phải chuyện cực kì quan trọng. Kính xin Ma Tôn đại nhân nghĩ lại.” Lan Y sắc mặt lo âu, tình huống hôm nay quả thật không thích hợp mạo hiểm nhiều như vậy.
Nhưng mà phong ma rất nghiêm túc, anh rất kiên định nhìn Lan Y, nói từng chữ từng câu: “Là chuyện vô cùng quan trọng.”
Giọng nói quyết tuyệt.
Linh Nhi, ta đã chờ đợi quá nhiều năm, ta không thể đợi thêm nữa rồi.
Ngoài cửa Vô Hận Thiên Môn, đoàn người đứng đó. Phong Ma kéo tay Thất Diệp, nói dịu dàng: “Chúng ta cùng nhau đi vào?”
Lan Y phản đối: “Ma Tôn đại nhân, Ma Hậu không nhìn thấy. Bên trong Vô Hận Thiên lại phong ấn hết mọi thuật pháp, cô ấy có đi vào cũng vô ích. Không bằng Lan Y cùng Ma Tôn đi vào. Dựa vào tu vi của Ma Hậu, nếu bên ngoài có tiên tộc đánh lén thì cũng có thể ngăn cản bọn họ.”
Thất Diệp mỉm cười, cô căn bản không thèm nghe lời của Lan Y: “Chúng ta đi thôi.”
Lan Y nắm ống tay áo của cô, cô đưa tay gạt ra, nhẹ giọng nói: “Ở cùng Mạc Hồ, chờ tôi trở lại.”
Đêm tân hôn đó, cùng với một đám đại thần uống rượu mừng tới tận canh tư, Ma Tôn mới trở về tẩm cung. Cung điện lớn như vậy lại ngập chìm trong màu đỏ. Anh chậm rãi tiến lên, cô mặc đồ cưới ngồi ngay ngắn ở mép giường, tục lệ Ma Tộc cũng không có phủ khăn hồng, chẳng qua cô không nhìn thấy, lại cực kì yên lặng.
Lan Y bày rượu giao bôi, chén long phượng tử tôn có buộc tơ hồng. Ma Tôn đưa một chén cho Thất Diệp, hai người vai kề vai cùng uống. Lan Y cúi người, giọng nói dịu dàng: “Chúc Ma Tôn Ma Hậu nhiều phúc nhiều thọ, trăm con ngàn cháu.”
Đã nói ra hết những lời cát tường, cô bưng khay khom người lui ra, chậm rãi đóng cửa tẩm cung. Ánh nến đỏ chập chờn, trên mặt hai người đều có ánh nến đỏ nhạt, che đi vẻ tái nhợt.
“Mệt mỏi một ngày rồi, ngủ sớm thôi?” Phong ma khó hiểu nhìn y phục, giúp cô cởi mũ phượng hà phi xuống, cố chấp ngàn vạn năm, cũng tựa như một câu chuyện cười.
Anh ôm lấy cô lên giường, hôn nhẹ cái trán của cô, giọng nói rất là ôn hòa: “Đi ngủ sớm một chút, nhỉ?”
Thất Diệp lẳng lặng gật đầu, hai người ôm nhau ngủ, nhưng không biết có ai có thể ngủ.
Không khí vui mừng của đám cưới dần tan, phồn hoa dần nhạt, cuộc chiến tiên ma chính thức mở màn. Ma tộc có thêm vị Ma Hậu này, là thầy thuốc tốt nhất trên chiến trường. Mộc Xuân Phong rất thần kì, người khác thấy qua không thể nào hiểu nổi. Cho nên sau này Thiên giới mới biết ban đầu sai Diệt Tự Cảnh đuổi bắt Bích Lạc thượng tiên là chiến lược sai lầm đến cỡ nào.
Cũng may thuật pháp Mộc Xuân Phong của Thần Mộc Tinh Quân cũng còn có thể chống đỡ được. Nhưng tổn hại do dùng Mộc Xuân Phong cực lớn, chỉ riêng linh lực của lão làm sao có thể so sánh với thân thể Thất Diệp Linh Chi có thánh ma nguyên thai được.
Ma tộc vẫn đánh tới Thiên Hà chi âm, bị Tư Chiến Thượng Thần trấn thủ Thiên giới ngăn trở. Song phương giao chiến năm ngày đêm, bất phân thắng bại. Tâm ma nói không sai, pháp lực của Tư Chiến Thượng Thần, là gặp mạnh thì mạnh.
Anh bay lơ lửng trên Thiên Hà, tóc bạc như tơ, áo trắng hơn tuyết. Tiêu hao linh lực cực lớn làm cho thân thể anh càng thêm nhỏ yếu. Trên bầu trời xanh thẳm này, phảng phất như hình ảnh minh họa trong một quyển thơ văn hoa mỹ. Bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi đi ở nơi tinh không mù mịt này.
Phong ma cũng có chút khiếp sợ. Ban đầu anh cho là mình là thiếu chút nữa đã thắng Mi Sênh rồi. Hôm nay anh mới biết muốn thắng được người này, so với tưởng tượng của mình thì khó khăn hơn nhiều.
“Tiểu Thất, nàng có biện pháp đối phó với hắn không?” Anh xoay người nhìn Thất Diệp đi theo bên mình. Thất Diệp trầm ngâm một hồi lâu mới nói: “Bản thể của hắn là cái gì?”
“Bản thể?” Phong ma suy nghĩ một lúc —— cái này thật sự là chuyện quá quá xưa rồi: “Hoa sen.”
Thất Diệp mỉm cười.
Sau một hồi, nghỉ giải lao, ma quân nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ. Thương vong của Thần giới cũng không ít. Một chiến sĩ của Ma Tộc mang một thanh Lưu Tinh kiếm từ sau người Thất Diệp đi ra. Dáng vóc của hắn rất cao, nhưng gương mặt lại vô cùng non nớt. Có thể thấy là còn rất trẻ: “Tư Chiến Thượng Thần, tại hạ cùng ngài đấu thử xem sao.”
Đôi mắt Mi Sênh đầy lạnh lẽo. Trên chiến trường chỉ có địch ta. Trông coi chiến sự của Thiên giới đã nhiều năm, cổ kiếm cũng quen uống máu, người dùng cổ kiếm đã sớm chết lặng.
Không phải là bằng hữu, chính là kẻ thù, là kẻ thù thì phải tiêu diệt. Cho nên khi một kiếm kia phá không lao đến, anh không do dự chút nào. Nhưng mà đối thủ lại quá kém so với tưởng tượng của anh. Cổ kiếm chém gãy Lưu Tinh kiếm kia, máu còn chưa kịp chảy xuống, mọi người đã nghe rõ tiếng xương cốt gãy lìa. Ánh mắt chưa hề nhiễm phong sương kia nhìn chằm chằm vào anh, tia sáng từ từ biến mất.
Mất pháp lực duy trì, thân thể từ trên sông rơi thẳng xuống, hiện ra nguyên hình, cũng là một đóa hoa sen.
Tư Chiến Thượng Thần tham chiến liền năm ngay đêm mặt không đổi sắc, thế mà trong nháy mắt sắc mặt xám ngoét: “Hắn. . . . . .”
Thất Diệp chân đạp Dao Phi lao xuống dưới đón lấy đóa hoa sen đang dần héo khô này, cánh hoa ngày càng rũ xuống, cuối cùng hóa thành tro bụi trong tay cô, cô đột nhiên nở một nụ cười, thê lương mà bất đắc dĩ.
Ở trên kia Tư Chiến Thượng Thần đột nhiên lấy tay bưng kín ngực, nghiêng mặt qua, hai mắt nhắm nghiền.
Thất Diệp mở lòng bàn tay nắm chặt ra, một ít bụi từ trong tay cô bay ra làm mờ mịt cả thiên hà. Cô xoay người, lúc đi ngang qua Phong Ma thì thấp giọng nói: “Đi đi.”
Giọng nói kia đạm mạc như vậy, phảng phất giống như lúc trong lò Phần Thiên ở Vô Hận Thiên nghe đạo chủ bên ngoài nói câu. “Như vậy, bắt đầu đi.”
Một vòng công kích mới nhanh chóng bắt dầu. Anh mím chặt môi, thuật pháp không có gì để nói. Có tiểu tiên bên cạnh lo lắng kiểm tra vết thương của anh, anh chỉ lắc đầu đẩy ra. Máu từ vết thương tuôn trào, nhiễm đỏ áo trắng, ở trên nền trời màu xanh thẳm, như một đóa sen lửa (hỏa liên), xinh đẹp tuyệt thế!
“Biết tại sao hắn không mở miệng không?” Thất Diệp tâm tình không tệ. Lan Y lại lo lắng nhìn chăm chú vào trong đám loạn quân đang giao thủ. Đến giờ cô vẫn không sao coi vị Tư Chiến Thượng Thần này là kẻ thù. Từng trò chuyện vui vẻ ở Bích Lạc Hải, trong giây lát sao lại thành thế này?
Thất Diệp cũng không có định nghe cô trả lời, nụ cười nở ra trên khuôn mặt như ngọc, cô khoái trá nói: “Bởi vì hắn vừa mở miệng sẽ phun máu.”
Phong ma cùng anh đối chiến đã lâu, anh có vẻ hơi không trụ được. Thất Diệp liền tiến lên phía trước, một chưởng mạnh mẽ đi qua Phong Ma đánh vào ngực anh. Kình lực thế này đến Phong Ma cũng phải kinh hãi, anh nghĩ, sức mạnh của cô, lại không lường được rồi.
Mi Sênh vậy mà chỉ đau khổ cười một tiếng, máu phun ra, ở dưới ánh trăng hiện ra, cũng tốt, một chưởng xóa hết ân oán.
Cuối cùng anh bấm tay niệm thần chú, đẩy lui một đạo tấn công, phất tay ra hiệu cho thần quân phía sau lui vào Nam Thiên môn. Người của Thần giới nhanh chóng lùi lại, Phong Ma nhanh chóng phá kết giới, nhưng mà cửa lớn đại môn đã đóng.
Thân thể của anh cũng không chịu nổi nữa, thân hình nghiêng một cái, rơi xuống giữa bầu trời đầy trăng.
Một lúc lâu sau, trên Thiên Hà truyền đến một tiếng hồi âm cực nhỏ cực khẽ.
“Mạc Hồ, lập tức phái người tìm khắp Thiên Hà, dù gì cũng phải tìm được thi thể của hắn.”
“Dạ”
Ngày này, ngoài thiên hà có vẻ bình tĩnh, bên trong lại như mạch nước ngầm mãnh liệt, cực kỳ hung hiểm. Mạc Hồ an bài người tìm suốt nửa canh giờ, không có kết quả. Thất Diệp lẩm bẩm nói: “Thất sách, nếu là một bông hoa sen, rơi vào trong nước tự nhiên là sẽ không chết . Hắn chọn giao chiến ở cái địa phương này. Sợ là đã có tính toán trường hợp xấu nhất rồi. Dù có rút lui cũng được. Người này, dù có chết cũng phải chết mà không bị sỉ nhục.”
Lan Y cũng dậm chân: “Người này. . . . . . Mới vừa rồi còn có bộ dáng bi thương như vậy, làm hại người khác lo lắng một hồi!”
Thất Diệp quay đầu, nói với Phong Ma: “Mặc dù hắn chạy trốn, nhưng thân thể bị thương chắc là trong nửa khắc không chống đỡ được đâu. Không bằng nhân cơ hội đánh vào Nam Thiên môn.”
Phong ma chỉ nhìn cánh cửa cao vút: “Nam Thiên môn có bày thuật pháp bảo vệ đặc thù, chỉ có nửa khắc thì không qua được. Nhưng mà vòng qua Nam Thiên môn, có thể tới Vô Hận Thiên.”
Thất Diệp thầm giật mình. Phong Ma nhìn cô, lại nói: “Lò Phần Thiên đang ở ngoài Vô Hận thiên.”
Ma Tôn thay đổi chú ý, tính toán đi Vô Hận thiên trước. Lan Y không giải thích được: “Ma Tôn đại nhân, Vô Hận Thiên cũng không phải là nơi trọng điểm trong binh gia, lúc này đi có ý nghĩa sao?”
Phong ma không giải thích nhiều: “Bổn tôn cần dùng lò Phần Thiên một chút.”
Hôm nay Vô Hận Thiên cũng không có trọng binh canh gác. Lực lượng mỏng yếu bên ngoài rất nhanh bị Ma tộc tiêu diệt toàn bộ. Nhưng ngay tại cửa vào Vô Hận Thiên, tất cả mọi người dừng bước.
Bên trong Vô Hận Thiên ngăn cách tất cả thuật pháp của cả ba giới, vào trong rồi thì tất cả pháp lực đều vô hiệu.
“Ma Tôn đại nhân, giờ phút này đi vào. Nếu gặp phải phục kích của Thiên giới ở bên ngoài, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Nếu không phải chuyện cực kì quan trọng. Kính xin Ma Tôn đại nhân nghĩ lại.” Lan Y sắc mặt lo âu, tình huống hôm nay quả thật không thích hợp mạo hiểm nhiều như vậy.
Nhưng mà phong ma rất nghiêm túc, anh rất kiên định nhìn Lan Y, nói từng chữ từng câu: “Là chuyện vô cùng quan trọng.”
Giọng nói quyết tuyệt.
Linh Nhi, ta đã chờ đợi quá nhiều năm, ta không thể đợi thêm nữa rồi.
Ngoài cửa Vô Hận Thiên Môn, đoàn người đứng đó. Phong Ma kéo tay Thất Diệp, nói dịu dàng: “Chúng ta cùng nhau đi vào?”
Lan Y phản đối: “Ma Tôn đại nhân, Ma Hậu không nhìn thấy. Bên trong Vô Hận Thiên lại phong ấn hết mọi thuật pháp, cô ấy có đi vào cũng vô ích. Không bằng Lan Y cùng Ma Tôn đi vào. Dựa vào tu vi của Ma Hậu, nếu bên ngoài có tiên tộc đánh lén thì cũng có thể ngăn cản bọn họ.”
Thất Diệp mỉm cười, cô căn bản không thèm nghe lời của Lan Y: “Chúng ta đi thôi.”
Lan Y nắm ống tay áo của cô, cô đưa tay gạt ra, nhẹ giọng nói: “Ở cùng Mạc Hồ, chờ tôi trở lại.”
Bình luận truyện