Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma



Tư Chiến Thượng Thần nhanh chóng đến nơi. Anh đứng ở bên ngoài lò Phần Thiên cau mày, đánh giá một lúc, Mục Lương Thần mới mở miệng: "Tư Chiến Thượng Thần, có biện pháp gì không?"

Vẻ mặt Mi Sênh cực kì nghiêm trọng: "Rất khó khăn, bây giờ công thể của cy hao tổn nghim trọng, dù c vt ln khỏi Thin Vim cũng rt khổ sở."

Tht Diệp cũng khng đ ý lm. Vn l c định tự mnh đi cứu, nn c lm vẻ mặt lãnh đạm: "Nếu anh khng đi, bổn tn cũng khng miễn cỡng."

Mi Snh chuyn mt nhn v phía c, con ngơi mu băng lam c tia sng lu chuyn. Một lúc lu mi bĩu mi : "Nng đứng ở bn lò, khi cần ta sẽ đưa hồn phách vào thân thể nàng. Nếu thân thể này không giữ được, ít nhất hồn phách Lan Y cũng được giữ an toàn."

Thất Diệp đứng bên lò Phần Thiên, đột nhiên lại cười một cách kì lạ: "Anh không định đá tôi vào trong lò đấy chứ ?"

Mi Sênh vẽ một cái phù chú lên tay cô, rồi ngẩng đầu cười "Bạn hữu, chẳng lẽ nàng không còn chút lòng tin nào với bần đạo sao?" Dứt lời, anh liền phẩy tay áo, nhìn Thiên Viêm Hỏa đang thiêu đốt trong lò, rồi cắn răng nhảy qua kết giới vào lò. Thất Diệp chắp tay, nghe thấy âm thanh kia nhẹ vang lên, đôi mắt màu tím đã thay đổi, nhưng mặt mũi lại hết sức bình tĩnh.

Mọi người vây xem vị thần Thượng Cổ cũng chẳng dám thở mạnh. Vô Hận Thiên đột nhiên an tĩnh, chỉ còn lại có Thiên Viêm đang gào thét đốt cháy. Lò Phần Thiên vẫn lẳng lặng đứng nghiêm, Thủy Y Nhiên trong lò sôi trào quay cuồng , tỏa ra ngoài nhiệt khí trùng trùng.

Không biết qua bao lâu, xuất hiện một cái tay da thịt đã rách nát bám vào mép lò Phần Thiên. Tim mọi người cũng thót lên đến cổ họng. Một bóng người chậm rãi đi lên, đến khi rõ ràng, mọi người liền hít vào một hơi thật sâu. Lan Y dịu dàng như nước kia. Bây giờ thân thể đã không phân được máu thịt, có vẻ xám trắng như cá đã nấu chín. Tóc tai tán loạn, mặt mũi dữ tợn như quỷ dữ.

Ngay sau đó Mi Sênh cũng nhô lên từ đáy nước. Tu vi của anh rất thâm hậu, tình hình có vẻ khá hơn chút. Nhưng tu vi có thâm hậu hơn nữa cũng không thể chịu được cái lò nóng bỏng ấy. Lúc trèo lên khỏi lò, tay anh dùng sức lớn quá, nên lộ ra cả xương ngón tay.

Thất Diệp nghe thấy tiếng nước, đưa tay tới. Anh lại hơi do dự nhìn về phía người trong lòng. Lan Y đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Bây giờ mà trực tiếp đưa cô ra ngoài, thì không khác nào ném tôm vào nồi nước lẩu, như thế chỉ làm hồn phi phách tán. Anh trầm ngâm như vậy trong giây lát. Đột nhiên Thất Diệp cảm thấy một linh thức đang lượn lờ xem xét ở bên trong cơ thể cô, trong đầu có giọng nói nhỏ: "Đừng có cố gắng dò xét tôi."

Dứt lời, anh đã tung mình, một tay xé rách kết giới, mang Lan Y thoát ra ngoài Thiên Viêm. Động tác vô cùng gọn gàng. Mạc Hồ ở bên ngoài nhanh tay nhanh mắt đón lấy Lan Y. Chỉ trong nháy mắt mọi người đều kêu lên. Mùi da thịt cháy khét nồng nặc, trái tim ai cũng lạnh đi, như là chính mình bị nướng trên lửa vậy.

Thất Diệp hoảng sợ, linh thức trong cơ thể chạy loạn, dường như phải trải qua đau nhức thấu trời thấu đất, tim cô đập chậm lại, cổ có vị ngai ngái. Mi Sênh nhảy ra khỏi Thiên Viêm, nặng nề rơi xuống mặt đất cứng rắn. Lò Phần Thiên ước chừng cao bằng hai người, khoảng cách cũng không có quá lớn. Nhưng mà tiếng gãy xương đều truyền đến lỗ tai mọi người, kẻ nhát gan đã vội vã che mắt không dám nhìn.

Thất Diệp nghiêng mình kéo anh, chỉ chạm được vào xương vai đã cháy đen. Nội tâm cô kêu gào. Cô chưa từng nghĩ tới Thiên Viêm này lại hiểm ác như vậy. Cô nghiêng mình xem xét thương tích của anh. Cả người Mi Sênh đã cháy sém. Đầu ngón tay cô lại lần dò khắp thân anh. Cơn đau như muốn hòa tan ý thức của anh. Mắt anh còn có thể nhìn, miệng còn có thể động, nhưng anh chịu đựng không kêu lên tiếng. Thất Diệp thi triển Mộc Xuân Phong, anh mới mở miệng, giọng nói khô khốc như sắt: "Mộc Xuân Phong không thể trị liệu vết thương do Thiên Viêm gây ra ."

Trong lòng Thất Diệp cũng có dự cảm như vậy. Mộc Xuân Phong còn chẳng trị được nội thương, huống hồ là Thiên Viêm chi hỏa dùng để đốt lò Phần Thiên. Mi Sênh nhìn chân mày cô cau lại, lúc muốn đưa tay lên vuốt mới phát hiện tay chân đã dính chặt vào thân thể, đành phải cười khổ: "Thật ra thì nàng không cần làm bất cứ điều gì" Dung nhan quen thuộc đang ở trước mắt, đột nhiên anh nhớ tới cuộc hợp tan thật lâu trước kia. Giọng nói không tránh khỏi có vẻ tang thương, tựa như khẽ thở dài: "Gà con, thật sự nàng không cần làm cái gì cả. Bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng mở miệng, Mi Sênh cũng không tiếc mạng sống dù là nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ giúp nàng. Cho dù. . . . . . Cho dù hàng đêm đau khổ."

Thất Diệp chậm rãi đứng dậy, trên mặt lại có vẻ mỉm cười: "Lời này nếu như anh nói ở trên đỉnh núi Nguyệt Lãn hơn hai nghìn năm trước, có lẽ tôi sẽ cảm động đến mức nhảy từ trên núi xuống." Cô kề sát vào anh, nụ cười rực rỡ, nhưng đôi mắt đông lạnh: "Nhưng mà hơn hai nghìn năm sau, đối với lời của anh, bổn tôn không tin cả một cái dấu chấm nữa rồi."

Bóng nước trong con ngươi màu băng lam đậm dần, anh nói như tự giễu, khẽ than: "Ta biết."

Có người của Thiên giới đi vào khiêng anh ra. Thất Diệp xoay người đi xem xét thương thế của Lan Y. Luyện hóa ở trong lò nhiều ngày, công thể của cô gần như đã tan hết. Nhưng lúc ra khỏi lò có Mi Sênh dùng thân che chở, cuối cùng cũng không bị Thiên Viêm đả thương. Thất Diệp truyền một ít linh lực cho cô, cũng bảo vệ được tín mạng. Chẳng qua là cả người bị thương, sợ là phải nghỉ ngơi rất lâu mới khỏi được. Trong lòng cô cực kì tức giận, sắc mặt lại bình tĩnh vô cùng, cất giọng lạnh lùng: "Mạc Hồ, nhanh chóng phái người đi tìm hành tung của Phong ma!"

Mạc Hồ lĩnh mệnh rời đi. Mục Lương Thần chỉ huy mấy người hầu lanh lợi mang Lan Y vào phòng, xử lý vết thương rồi đưa về Bích Lạc Hải. Thất Dạ dùng lễ vật cực lớn mời mấy danh ý tới chăm sóc dài ngày cho Lan Y.

Tiên giới mất Tư Chiến Thượng Thần, phái mấy Viên đại tướng đều không chịu nổi một kích. Thất Diệp đạp gió đứng trên trời, thần sắc lạnh như băng: "Xem ra nhiều năm hòa bình, thật có thể phá hoại cả cái gọi là thuật pháp của thần. Cũng được, giết các người chỉ làm nhục thanh danh của Ma tộc chúng ta. Giờ các người tự phế công thể đi, bổn tôn tha chết cho các người."

Chúng tiên trên Thiên giới giận dữ: "Xía! Yêu nghiệt, đừng có khẩu xuất cuồng ngôn! Chúng ta đường đường là thần tiên, lại để cho nghiệt chướng nhà người chửi bới hay sao? !"

"Xía thật là có chí khí!" Thất Diệp cất tiếng cười quái dị. Trước kia lúc cô cười, giọng cười thanh thúy như chim yến trong khe núi. Mà bây giờ vừa cười đã lạnh như băng tới tận xương, người nghe đều kinh hãi. Cô cúi đầu cười một lúc, lại nói chậm rãi: "Ít ngày nữa bổn tôn đánh vào Dao Trì, đến lúc huyết tẩy Thiên giới, chỉ mong chư vị vẫn giữ vững sự ngông nghênh ngày hôm nay."

Tiếng giết chóc vừa vang lên, tiếng binh khí va chạm dày đặc. Khi ấy là hoàng hôn, từng đám mây màu đỏ tía đi qua, máu tươi bắn ra, lại càng làm cho sa y thêm chói lọi.

Trận chiến ấy, từ hoàng hôn cho đến khi mặt trăng lên cao. Thiên giới bại, ma quân đánh vào Dao Trì.

Quan viết sử ghi: Tiên lịch năm thứ 216 vạn 8543, Thất Dạ Ma Tôn đem ma quân tiến vào Dao Trì. Chúng tiên liều chết chống cự, máu chảy thành như sông, tràn cả Dao Trì. Huyết chiến kéo dài ba ngày, Thiên đế đầu hàng, giao ra di thể của nguyên Yêu Vương Lệ Vô Quyết, tự phế công thể, cuộc tàn sát mới dừng lại.

Không lâu sau, Thất Dạ Ma Tôn thống nhất hai giới tiên ma, định đô ở Dao Trì. Số tiên tướng còn sót lại thống nhất cách chức làm người phàm, đánh nhập vào luân hồi. Chính quyền của Ma tộc chính thức được thành lập.

Là ai nói chính nghĩa nhất định không bao giờ thất bại? Yêu nghiệt cũng có thể thắng . Chẳng qua là khi yêu nghiệt thắng lợi, nó lại tượng trưng cho chính nghĩa. Chỉ có điều, kẻ thất bại thì chính là tà ác. Cho nên, sau trận chiến này, có một số tiên bắt đầu xưng Thất Diệp là Thất Dạ Thiên Quân. Ở trong lòng trong mắt người phạm, thắng mãi mãi là tiên, bại thì sẽ thành ma.

Thất Diệp cũng không thèm để ý những tin đồn này. Mặc dù hiện tại cô đã bị đồn thành thần thoại của tam giới. Cô ngồi ở trên giường cẩm, một người trên giường đang bình yên ngủ say, không phải Lệ Vô Quyết thì là ai?

Tay cô mơn trớn thân thể anh hơi cảm thấy kinh khủng. Cho dù tục mệnh hương đốt ở bên người anh tỏa ra hình thù quái dị. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt mí mắt khép chặt của anh. Thật lâu sau mới khẽ cất giọng thì thầm: "Có phải là ngài cũng rất sợ một người ngốc? Ngài nói không sai, chúng ta đều giống nhau. . . . . . Đều không có được người yêu thực sự."

Ma tộc dường như chẳng phí công sức đã thu phục được Yêu giới. Thất Diệp đi đến đế đô của Yêu giới, được đón tiếp cực kì long trọng. Xà Quân vẫn áo trắng tóc đen, đeo ngọc bội ở hông. Anh vẫn cười ấm áp như ban đầu. Qua hơn hai nghìn năm mà vẫn chưa nhiễm chút phong sương.

Hai người đánh cờ ở Cung Quang Minh, mặt trời phía ngoài lên cao, gió nhẹ êm dịu, mang theo mùi cỏ xanh và bùn đất. Trong tay Thất Diệp có một con mã, im lặng một lúc, cô chợt nói: "Biết vừa rồi tôi nghĩ gì không?"

Xà Quân gõ nhẹ cái nhẫn ngọc đeo ở ngón giữa, tạo thành một thanh âm vô cùng dễ nghe. Thất Diệp hoảng hốt nhớ ra đó chính là thói quen của cô từ rất lâu trước. Khi đó bụi cỏ kia rất vui vẻ nhào vào lòng anh. Thưởng thức trang sức bằng ngọc trên ngón giữa và thắt lưng anh. Đầu ngón tay gảy nhẹ phát ra tiếng leng keng giòn vang. Sau này, cũng thành liễu thói quen của anh.

Xà Quân vẫn mỉm cười như cũ: "Đang suy nghĩ gì?"

Thất Diệp cười nhạt: "Tôi muốn giết anh, dùng da anh làm tất chân!" ( Quân Hoa lau mồ hôi: hình như có thể làm tất dài. . . . . .)

Xà Quân cũng không kinh hoảng. Rõ ràng anh đã quen với những ý tưởng đột phá của cô, hơn nữa nếu như Thất Dạ Ma Tôn muốn giết một người, chắc là sẽ không nói với người đó là muốn giết hắn. Nụ cười của anh đột nhiên sáng chói, giọng nói vẫn có vẻ chiều chuộng, êm ái thân mật, giống như đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt : "Thế sao vừa nãy không ra tay?"

Thất Diệp chưa trả lời, đã thấy sắp bị chiếu tướng rồi, đưa tay hất tung bàn cờ, đứng dây bỏ đi.

Một ván đã hết thù hằn.

Người đã đi xa, Xà Quân vẫn còn kinh ngạc nhìn một bàn cờ xốc xếch dang dở. Một lúc lâu anh mới thấy con tốt vừa ăn xe của cô, khẽ khàng vuốt ve, rồi đột nhiên tự nói: "Thật ra thì, ta vẫn luôn hối hận một nước cờ. . . . . . Đáng tiếc, cũng không có cơ hội để sửa nữa."

Trên mặt anh tràn ngập vẻ dịu dàng say lòng người. Ngón giữa lại đột nhiên dùng sức bóp nát bấy con tốt trong tay. Giọng nói tràn ngập vẻ thất vọng vô tận: "Từ đầu tới cuối nàng chơi xấu nhiều lần như thế, cũng chẳng cho ta một cơ hội này." Nói xong, liền quay mặt đi.

Thất Diệp ở bên kia cũng chẳng vui vẻ. Cô gắng gượng không quay đầu lại, đi ra khỏi địa vực yêu giới. Mục Lương Thần thấy thần sắc cô không tốt, cũng không dám hỏi, chỉ thấy cô nghiến răng nghiến lợi, oán hận mắng : "Rõ ràng là con rắn cạp nong, gạt ta nói là mãng xà Miến Điện! ! !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện