Tú Ái
Chương 35: Thỏ trắng và Sói xám
"Cô bị sao vậy?" Dương Hi không hiểu suy nghĩ của Giang Bình, hoặc là nói, mình vẫn chưa từng hiểu được suy nghĩ của người kỳ quái này, đại đa số thời điểm cô ấy đều sáng sủa như vậy, kiên cường như vậy, mặc kệ bạn kích thích như thế nào, mặc kệ bạn tổn thương như thế nào, chỉ cần cho cô ấy một phút đồng hồ, cô ấy có thể tràn đầy sinh lực mà hồi sinh. Nhưng có đôi khi cô ấy sẽ đột nhiên rất bi thương, bi thương đến nỗi làm người ta nhớ không ra dáng vẻ hoạt bát của cô ấy, mà hôm nay, sự điên cuồng của cô ấy càng làm cho người ta không thể lý giải.
Giang Bình mệt mỏi, cố né tránh phải đối diện với Dương Hi, sự thô bạo trong lòng đã bình ổn lại, cô dù sao cũng không phải là bệnh nhân tâm lý, tuy rằng cũng có một mặt âm u giống với người thường, nhưng cô so với người khác càng biết khống chế hơn. Cô nhẹ nhàng tựa vào bả vai Dương Hi, có chút ai oán, có chút bất lực nói:"Tôi nghĩ, tôi đã yêu cô rồi. Tôi nên làm sao bây giờ?"
Đối mặt với sự bất lực của đứa nhỏ này, Dương Hi không biết đáp lại như thế nào, ánh mắt lại trôi dạt ra phía bên ngoài cửa sổ của phòng bếp, không có gió, bên ngoài rất yên lặng, cây cối bị bao quanh bởi sương mù, có vẻ mông lung, nàng dường như đột nhiên đã hiểu được ánh mắt của Giang Bình, đột nhiên hiểu được sự điên cuồng khó hiểu của cô, nhưng sau khi hiểu được rồi thì lại không biết phải làm thế nào.
Cô ấy luôn luôn vui vẻ, luôn luôn mạnh mẽ.
Cô ấy nói rất nhiều. Lúc hai người còn ở bệnh viện, cô ấy đã từng nói thích mình. Muốn theo đuổi mình.
Nhưng lời của cô ấy không thể tin. Bởi vì cô ấy quá vô lại, miệng lại ba hoa. Lúc cô ấy nói thích, mình chưa từng chân chính động tâm, nguyên nhân làm cho mình càng ngày càng gần gũi cô ấy chưa bao giờ là vì cô ấy nói yêu mình, mà là bởi vì lúc mình cần cô ấy nhất thì cô ấy luôn ở bên cạnh mình, dùng phương thức riêng của cô ấy mà ở bên mình.
Cô ấy biết lòng mình, biết nên như thế nào để đến gần mình, nên như thế nào để dỗ dành mình, cô ấy biết mình cần cái gì, cũng vào lúc mình yếu ớt nhất mà ôm mình, an ủi mình, cô ấy cùng với mình đi qua mỗi một ngày, nội tâm dày vò thống khổ, cô ấy cùng mình tồn tại, thẳng đến khi làm cho mình hình thành thói quen bên cô ấy, làm cho mình cảm động.
Giang Bình trước kia đã từng nói yêu, nhưng Dương Hi chưa bao giờ để trong lòng, bởi vì chuyện đó tựa hồ quá xa xôi, xa đến nỗi căn bản không đủ để làm cho Dương Hi có cảm giác. Đối với Dương Hi mà nói, Giang Bình cũng giống như những lời cô nói, luôn tạo cho nàng có một loại cảm giác không thể nắm giữ, tuy rằng đã bắt đầu quen với cô, nhưng vẫn không thể phủ nhận Giang Bình mang lại cho nàng một loại cảm giác hư vô mờ mịt.
Nhưng mà giờ khắc này, Dương Hi cảm thấy mình dường như đột nhiên thông qua những lời này mà chạm đến lòng của Giang Bình, rối rắm, bất lực, thậm chí là ủy khuất, cái người sáng sủa kiên cường kia, cái người xấu xa kia một khắc này đang cần mình.
Dương Hi không biết nên an ủi cô như thế nào, thậm chí không biết nên đối mặt với lời thổ lộ đột nhiên này như thế nào. Đây là lần đầu tiên, Dương Hi cảm thấy đây là thổ lộ chân tình của Giang Bình, bởi vì nàng nhìn thấy được tâm của cô.
Thì ra rất nhiều chuyện đã bất tri bất giác mà thay đổi. Nhưng mà, đối mặt với sự bất lực cùng yếu ớt của cô, Dương Hi lại không biết nên nói gì để đáp lại, nội tâm của mình, sau một phút bối rối, đột nhiên dung nhập cảm thụ của cô ấy, rồi sau đó là một sự xin lỗi bất đắc dĩ——trong lòng mình vẫn còn Sở An, làm sao có thể đáp lại cô ấy?
Trầm mặc nửa ngày, Dương Hi cuối cùng vươn tay vỗ vỗ sau lưng Giang Bình, ôn nhu mở miệng:"Nấu cơm được không? Tôi đói."
"Được." Giang Bình thấp giọng trả lời, nhưng không có buông Dương Hi ra, qua một hồi lâu, cô mới lại nhẹ giọng lên tiếng:"Ở trong này giúp tôi được không?"
Giang Bình biết ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ còn chút sáng, đó là một yêu cầu khiêu chiến với thói quen của Dương Hi. Ngày đó, sau khi Dương Hi bởi vì một chuyện nhỏ ngoài ý mà quên mất bản thân chạy ra ngoài tìm mình, Giang Bình cũng từng thử qua rất nhiều lần, muốn mang Dương Hi đi ra ngoài một chút, nhưng Dương Hi đều cự tuyệt, đến bây giờ vẫn không thành công.
"Cô biết......tôi ghét ánh mặt trời." Dương Hi không nổi giận, thanh âm trả lời vẫn bình tĩnh, giải thích ôn hòa như vậy là rất hiếm gặp, Dương Hi không thích nói nhiều lời vô nghĩa với những người đã biết chuyện tình của mình, huống chi, chuyện này là liên quan đến cấm kỵ của mình. Nhưng lời nói cự tuyệt lại nói không nên lời.
"Bảo bối à, cô đang đối diện với thế giới tự nhiên tươi đẹp nhất, cây cối xanh um, ánh chiều tà chiếu rọi khắp nơi, tràn đầy sức sống. Không cần phải sợ, tôi sẽ bên cạnh cô mà." Giang Bình nhanh chóng ôm Dương Hi, khôi phục lại thanh âm ôn hòa mê người.
Dương Hi không trả lời, nhưng cũng không từ chối, bởi vì cô ấy muốn đưa mình đi nếm thử một chút, coi như.......coi như đây là lời xin lỗi mà mình không thể đáp lại Giang Bình đi, con người luôn như vậy, đối với người yêu mình đều sẽ có một phần khoan dung, dù sao, tình yêu vô tội, khi mà mình không thể nào đáp lại, luôn luôn sẽ có ít nhiều áy náy, Dương Hi cũng không ngoại lệ.
Giang Bình nhẹ nhàng buông Dương Hi ra, trên mặt là nụ cười dịu dàng mang theo tia cổ vũ:"Cô có thể. Tôi và cô sẽ cùng nhau tồn tại."
Dương Hi rốt cuộc không ra ngoài, Giang Bình một lần nữa bật lửa, vừa xào rau vừa cùng Dương Hi trò chuyện. Cô nói:"Ngày xưa có một chú thỏ trắng, rất đẹp, rất kiêu ngạo, nó là vua trong rừng, tất cả động vật trong rừng đều phải ngheo theo sự chỉ huy của nó."
"Cái gì? Thỏ trắng mà là vua trong rừng?" Dương Hi tựa vào trên khung cửa, nhìn tay nghề thuần thục của Giang Bình, nhíu mày, Giang Bình lại nói mấy lời vô nghĩa, nhưng nàng muốn xem cô lại giở trò gì.
Giang Bình cẩn thận chú ý màu rau xào, đến lúc đủ lửa thì rắc một ít bột thịt gà lên, cười thản nhiên nói:"Trong đám thủ hạ của nó có một con sói xám, con sói xám này yêu thỏ trắng, mặt dày bám váy thỏ trắng, sau đó mỗi ngày đều ở bên cạnh chải lông cho thỏ trắng, còn gãi ngứa dùm, hỏi thỏ trắng vui hay không."
"Bậy bạ, sói xám sao lại yêu thỏ trắng. Sói xám chỉ biết ăn thỏ trắng, làm gì mà chải lông, gì mà làm cho thỏ trắng vui." Tay Dương Hi xoa xoa tóc, muốn cười, chuyện xưa Giang Bình kể một chút cũng không hợp lý.
Giang Bình không để ý tới nàng, tập trung nấu nướng, mùi thơm thức ăn bay khắp nơi. Cô tiếp tục thản nhiên nói:"Thỏ trắng nói, không vui. Bởi vì nó yêu một con thỏ trắng khác, nhưng mà con thỏ trắng kia đã đi đến một nơi rất xa rồi."
Dương Hi không nói gì, nụ cười cứng ngắc trên mặt. Lời nói của Giang Bình làm cho nàng nhớ đến chính mình. Mình chính là thỏ trắng có người yêu đã đi xa sao? Mà Giang Bình chính là sói xám bị cự tuyệt kia?
Giang Bình vừa múc thức ăn trong nồi vừa nói:"Sói xám nói, dù sao thỏ trắng kia cũng đã đi rồi, không bằng ngươi yêu ta đi, ta cao lớn cường tráng, anh tuấn uy mãnh, cơ trí thiện lương! Thỏ trắng nói, không cần, ngươi không phải thỏ trắng kia của ta, ta chỉ yêu nàng. Sói xám đau lòng bỏ đi."
Ánh mắt Dương Hi dừng trên người Giang Bình, trong lòng nổi lên một ít chua xót. Lời kể của Giang Bình nghe khá thoải mái, nhưng lại mang theo một sự ủy khuất chua xót, làm cho nàng không biết phải nói gì.
Giang Bình lại tiếp tục kể chuyện xưa:"Sói xám đi rồi, thỏ trắng đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, nó phát hiện, mình đối với sói xám vẫn có cảm tình, nhưng mà chờ đợi mãi, sói xám đều không trở về, thỏ trắng bắt đầu nhớ thương nó. Sau đó, thỏ trắng phái toàn bộ động vật trong rừng đi tìm sói xám."
Dương Hi tựa hồ đã hòa nhập với câu chuyện xưa này:"Sau đó sói xám trở lại, sau đó ăn luôn thỏ trắng? Hoặc là nói, sói xám trở lại, bên cạnh đã có một thỏ trắng khác?"
Giang Bình bưng đồ ăn lên, quay đầu nói với Dương Hi:"Sói xám trở lại, nói với thỏ trắng, ta đã nấu cơm cho ngươi rồi, còn không mau giúp ta dọn thức ăn ra?"
Dương Hi sửng sốt, chợt ha ha cười rộ lên, tiếp nhận thức ăn trong tay Giang Bình, trong lòng sinh ra một tia hạnh phúc. Nếu như tình yêu đều có thể có kết cục như vậy, thật tốt, không có sai lầm, không có tổn thương, chỉ có một giai thoại tuyệt đẹp.
Trò chuyện thoải mái vui vẻ, thời gian bất tri bất giác thôi qua, lúc Giang Bình và Dương Hi quay lại phòng ăn, Giang Bình dùng ánh mắt thân thiết nhìn Dương Hi:"Bảo bối, cô xem, cô có thể làm được rồi. Tôi sẽ ở cùng cô, tất cả đều rất đơn giản, dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, không cần sợ, chỉ cần hưởng thụ."
Dương Hi không nói gì, trong đáy lòng đã tràn đầy sự cảm kích. Mình chán ghét ánh mặt trời, tai nạn xe năm đó là vào ngày mùa hè, Sở An ngã trong vũng máu, mặt đầy máu tươi, mà ánh mặt trời nóng rực chiếu khắp mặt đất, chiếu sáng cả nỗi đau của mình, làm cho mình không thể che giấu nỗi thống khổ vô tận. Từ đó về sau, mình chôn chặt vết thương dưới đáy lòng, tự xây dựng phòng tuyến bảo vệ bản thân thật chặt chẽ trước mặt các bác sĩ tâm lý, nhưng lại trơ trọi không thể nào đối mặt với ánh mặt trời.
Tuy rằng, ánh mặt trời không có lỗi, nhưng mà mình lại không có cách nào đối mặt, có lẽ như nhau: Tình yêu cũng không có lỗi, nhưng mình lại vô lực đi yêu lần nữa......
"Vì Hi nhi tiến bộ, chúng ta uống rượu chúc mừng đi!" Giang Bình lại tràn đầy tinh lực từ trên ghế đứng vọt lên, nhanh chóng đi lấy rượu.
Giang Bình nâng ly rượu hướng tới Dương Hi, trong mắt mỉm cười:"Cùng cô trải qua mỗi một ngày, đều là hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời của tôi."
Dương Hi cười yếu ớt, nâng ly, không nói gì, nhưng bị mùi thơm của rượu vang làm cho hơi bị say.
Giang Bình để ly rượu xuống, múc cho Dương Hi một chén canh, lại còn cố tình bỏ vào hai miếng sườn non, miệng vẫn thao thao bất tuyệt những lời khôi hài:"Tuy nói ăn gì bổ đó, nhưng tôi tin tưởng, ăn sườn non sẽ không làm cho cô ngày càng gầy còm hơn." (từ 'sườn non' còn có nghĩa là 'bộ xương')
Dương Hi nhìn thịt trong chén mà nhíu mày, giữ lấy đũa Giang Bình:"Không cần thịt, cần rau."
Giang Bình cười ha ha, sau đó nghiêng thân mình tới gần Dương Hi:"Cũng may cô không phải viết tiểu thuyết, nếu như cô viết tiểu thuyết, lời nói này, sẽ làm cho nhiều bạn nhỏ muốn ăn thịt mà lăn lộn khóc lóc với cô đó nha."
Dương Hi nghe không hiểu:"Viết tiểu thuyết và ăn thịt thì có liên quan gì?"
Giang Bình mỉm cười, gắp miếng sườn non bỏ vào miệng, hương vị khá ngon, có vị ngọt của bắp:"Không thịt sẽ làm người ta gầy. Giáo dục giới tính của Trung Quốc còn không đầy đủ, vì thế càng nhiều bạn nhỏ thông qua tiểu thuyết muốn đạt được cái gì đó mà con đường bình thường không thể đạt được, bất luận là vì tri thức, vì kích thích, hay là vì tò mò. Đương nhiên, đây là cách hiểu tốt, hiểu không tốt chính là......con người đều cấu tạo từ thịt! Có thể không ăn thịt sao?"
Dương Hi nghe hiểu ra ý nghĩa của cái vụ thịt này, trên mặt không tự chủ mà đỏ lên, có chút tức giận mở miệng:"Vậy không bằng xem phim cấp ba còn hơn!"
- --
Chắc sau vụ bàn luận về thịt này, Hi nhi sẽ tìm đọc tiểu thuyết nhiều hơn:D
Giang Bình mệt mỏi, cố né tránh phải đối diện với Dương Hi, sự thô bạo trong lòng đã bình ổn lại, cô dù sao cũng không phải là bệnh nhân tâm lý, tuy rằng cũng có một mặt âm u giống với người thường, nhưng cô so với người khác càng biết khống chế hơn. Cô nhẹ nhàng tựa vào bả vai Dương Hi, có chút ai oán, có chút bất lực nói:"Tôi nghĩ, tôi đã yêu cô rồi. Tôi nên làm sao bây giờ?"
Đối mặt với sự bất lực của đứa nhỏ này, Dương Hi không biết đáp lại như thế nào, ánh mắt lại trôi dạt ra phía bên ngoài cửa sổ của phòng bếp, không có gió, bên ngoài rất yên lặng, cây cối bị bao quanh bởi sương mù, có vẻ mông lung, nàng dường như đột nhiên đã hiểu được ánh mắt của Giang Bình, đột nhiên hiểu được sự điên cuồng khó hiểu của cô, nhưng sau khi hiểu được rồi thì lại không biết phải làm thế nào.
Cô ấy luôn luôn vui vẻ, luôn luôn mạnh mẽ.
Cô ấy nói rất nhiều. Lúc hai người còn ở bệnh viện, cô ấy đã từng nói thích mình. Muốn theo đuổi mình.
Nhưng lời của cô ấy không thể tin. Bởi vì cô ấy quá vô lại, miệng lại ba hoa. Lúc cô ấy nói thích, mình chưa từng chân chính động tâm, nguyên nhân làm cho mình càng ngày càng gần gũi cô ấy chưa bao giờ là vì cô ấy nói yêu mình, mà là bởi vì lúc mình cần cô ấy nhất thì cô ấy luôn ở bên cạnh mình, dùng phương thức riêng của cô ấy mà ở bên mình.
Cô ấy biết lòng mình, biết nên như thế nào để đến gần mình, nên như thế nào để dỗ dành mình, cô ấy biết mình cần cái gì, cũng vào lúc mình yếu ớt nhất mà ôm mình, an ủi mình, cô ấy cùng với mình đi qua mỗi một ngày, nội tâm dày vò thống khổ, cô ấy cùng mình tồn tại, thẳng đến khi làm cho mình hình thành thói quen bên cô ấy, làm cho mình cảm động.
Giang Bình trước kia đã từng nói yêu, nhưng Dương Hi chưa bao giờ để trong lòng, bởi vì chuyện đó tựa hồ quá xa xôi, xa đến nỗi căn bản không đủ để làm cho Dương Hi có cảm giác. Đối với Dương Hi mà nói, Giang Bình cũng giống như những lời cô nói, luôn tạo cho nàng có một loại cảm giác không thể nắm giữ, tuy rằng đã bắt đầu quen với cô, nhưng vẫn không thể phủ nhận Giang Bình mang lại cho nàng một loại cảm giác hư vô mờ mịt.
Nhưng mà giờ khắc này, Dương Hi cảm thấy mình dường như đột nhiên thông qua những lời này mà chạm đến lòng của Giang Bình, rối rắm, bất lực, thậm chí là ủy khuất, cái người sáng sủa kiên cường kia, cái người xấu xa kia một khắc này đang cần mình.
Dương Hi không biết nên an ủi cô như thế nào, thậm chí không biết nên đối mặt với lời thổ lộ đột nhiên này như thế nào. Đây là lần đầu tiên, Dương Hi cảm thấy đây là thổ lộ chân tình của Giang Bình, bởi vì nàng nhìn thấy được tâm của cô.
Thì ra rất nhiều chuyện đã bất tri bất giác mà thay đổi. Nhưng mà, đối mặt với sự bất lực cùng yếu ớt của cô, Dương Hi lại không biết nên nói gì để đáp lại, nội tâm của mình, sau một phút bối rối, đột nhiên dung nhập cảm thụ của cô ấy, rồi sau đó là một sự xin lỗi bất đắc dĩ——trong lòng mình vẫn còn Sở An, làm sao có thể đáp lại cô ấy?
Trầm mặc nửa ngày, Dương Hi cuối cùng vươn tay vỗ vỗ sau lưng Giang Bình, ôn nhu mở miệng:"Nấu cơm được không? Tôi đói."
"Được." Giang Bình thấp giọng trả lời, nhưng không có buông Dương Hi ra, qua một hồi lâu, cô mới lại nhẹ giọng lên tiếng:"Ở trong này giúp tôi được không?"
Giang Bình biết ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ còn chút sáng, đó là một yêu cầu khiêu chiến với thói quen của Dương Hi. Ngày đó, sau khi Dương Hi bởi vì một chuyện nhỏ ngoài ý mà quên mất bản thân chạy ra ngoài tìm mình, Giang Bình cũng từng thử qua rất nhiều lần, muốn mang Dương Hi đi ra ngoài một chút, nhưng Dương Hi đều cự tuyệt, đến bây giờ vẫn không thành công.
"Cô biết......tôi ghét ánh mặt trời." Dương Hi không nổi giận, thanh âm trả lời vẫn bình tĩnh, giải thích ôn hòa như vậy là rất hiếm gặp, Dương Hi không thích nói nhiều lời vô nghĩa với những người đã biết chuyện tình của mình, huống chi, chuyện này là liên quan đến cấm kỵ của mình. Nhưng lời nói cự tuyệt lại nói không nên lời.
"Bảo bối à, cô đang đối diện với thế giới tự nhiên tươi đẹp nhất, cây cối xanh um, ánh chiều tà chiếu rọi khắp nơi, tràn đầy sức sống. Không cần phải sợ, tôi sẽ bên cạnh cô mà." Giang Bình nhanh chóng ôm Dương Hi, khôi phục lại thanh âm ôn hòa mê người.
Dương Hi không trả lời, nhưng cũng không từ chối, bởi vì cô ấy muốn đưa mình đi nếm thử một chút, coi như.......coi như đây là lời xin lỗi mà mình không thể đáp lại Giang Bình đi, con người luôn như vậy, đối với người yêu mình đều sẽ có một phần khoan dung, dù sao, tình yêu vô tội, khi mà mình không thể nào đáp lại, luôn luôn sẽ có ít nhiều áy náy, Dương Hi cũng không ngoại lệ.
Giang Bình nhẹ nhàng buông Dương Hi ra, trên mặt là nụ cười dịu dàng mang theo tia cổ vũ:"Cô có thể. Tôi và cô sẽ cùng nhau tồn tại."
Dương Hi rốt cuộc không ra ngoài, Giang Bình một lần nữa bật lửa, vừa xào rau vừa cùng Dương Hi trò chuyện. Cô nói:"Ngày xưa có một chú thỏ trắng, rất đẹp, rất kiêu ngạo, nó là vua trong rừng, tất cả động vật trong rừng đều phải ngheo theo sự chỉ huy của nó."
"Cái gì? Thỏ trắng mà là vua trong rừng?" Dương Hi tựa vào trên khung cửa, nhìn tay nghề thuần thục của Giang Bình, nhíu mày, Giang Bình lại nói mấy lời vô nghĩa, nhưng nàng muốn xem cô lại giở trò gì.
Giang Bình cẩn thận chú ý màu rau xào, đến lúc đủ lửa thì rắc một ít bột thịt gà lên, cười thản nhiên nói:"Trong đám thủ hạ của nó có một con sói xám, con sói xám này yêu thỏ trắng, mặt dày bám váy thỏ trắng, sau đó mỗi ngày đều ở bên cạnh chải lông cho thỏ trắng, còn gãi ngứa dùm, hỏi thỏ trắng vui hay không."
"Bậy bạ, sói xám sao lại yêu thỏ trắng. Sói xám chỉ biết ăn thỏ trắng, làm gì mà chải lông, gì mà làm cho thỏ trắng vui." Tay Dương Hi xoa xoa tóc, muốn cười, chuyện xưa Giang Bình kể một chút cũng không hợp lý.
Giang Bình không để ý tới nàng, tập trung nấu nướng, mùi thơm thức ăn bay khắp nơi. Cô tiếp tục thản nhiên nói:"Thỏ trắng nói, không vui. Bởi vì nó yêu một con thỏ trắng khác, nhưng mà con thỏ trắng kia đã đi đến một nơi rất xa rồi."
Dương Hi không nói gì, nụ cười cứng ngắc trên mặt. Lời nói của Giang Bình làm cho nàng nhớ đến chính mình. Mình chính là thỏ trắng có người yêu đã đi xa sao? Mà Giang Bình chính là sói xám bị cự tuyệt kia?
Giang Bình vừa múc thức ăn trong nồi vừa nói:"Sói xám nói, dù sao thỏ trắng kia cũng đã đi rồi, không bằng ngươi yêu ta đi, ta cao lớn cường tráng, anh tuấn uy mãnh, cơ trí thiện lương! Thỏ trắng nói, không cần, ngươi không phải thỏ trắng kia của ta, ta chỉ yêu nàng. Sói xám đau lòng bỏ đi."
Ánh mắt Dương Hi dừng trên người Giang Bình, trong lòng nổi lên một ít chua xót. Lời kể của Giang Bình nghe khá thoải mái, nhưng lại mang theo một sự ủy khuất chua xót, làm cho nàng không biết phải nói gì.
Giang Bình lại tiếp tục kể chuyện xưa:"Sói xám đi rồi, thỏ trắng đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, nó phát hiện, mình đối với sói xám vẫn có cảm tình, nhưng mà chờ đợi mãi, sói xám đều không trở về, thỏ trắng bắt đầu nhớ thương nó. Sau đó, thỏ trắng phái toàn bộ động vật trong rừng đi tìm sói xám."
Dương Hi tựa hồ đã hòa nhập với câu chuyện xưa này:"Sau đó sói xám trở lại, sau đó ăn luôn thỏ trắng? Hoặc là nói, sói xám trở lại, bên cạnh đã có một thỏ trắng khác?"
Giang Bình bưng đồ ăn lên, quay đầu nói với Dương Hi:"Sói xám trở lại, nói với thỏ trắng, ta đã nấu cơm cho ngươi rồi, còn không mau giúp ta dọn thức ăn ra?"
Dương Hi sửng sốt, chợt ha ha cười rộ lên, tiếp nhận thức ăn trong tay Giang Bình, trong lòng sinh ra một tia hạnh phúc. Nếu như tình yêu đều có thể có kết cục như vậy, thật tốt, không có sai lầm, không có tổn thương, chỉ có một giai thoại tuyệt đẹp.
Trò chuyện thoải mái vui vẻ, thời gian bất tri bất giác thôi qua, lúc Giang Bình và Dương Hi quay lại phòng ăn, Giang Bình dùng ánh mắt thân thiết nhìn Dương Hi:"Bảo bối, cô xem, cô có thể làm được rồi. Tôi sẽ ở cùng cô, tất cả đều rất đơn giản, dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, không cần sợ, chỉ cần hưởng thụ."
Dương Hi không nói gì, trong đáy lòng đã tràn đầy sự cảm kích. Mình chán ghét ánh mặt trời, tai nạn xe năm đó là vào ngày mùa hè, Sở An ngã trong vũng máu, mặt đầy máu tươi, mà ánh mặt trời nóng rực chiếu khắp mặt đất, chiếu sáng cả nỗi đau của mình, làm cho mình không thể che giấu nỗi thống khổ vô tận. Từ đó về sau, mình chôn chặt vết thương dưới đáy lòng, tự xây dựng phòng tuyến bảo vệ bản thân thật chặt chẽ trước mặt các bác sĩ tâm lý, nhưng lại trơ trọi không thể nào đối mặt với ánh mặt trời.
Tuy rằng, ánh mặt trời không có lỗi, nhưng mà mình lại không có cách nào đối mặt, có lẽ như nhau: Tình yêu cũng không có lỗi, nhưng mình lại vô lực đi yêu lần nữa......
"Vì Hi nhi tiến bộ, chúng ta uống rượu chúc mừng đi!" Giang Bình lại tràn đầy tinh lực từ trên ghế đứng vọt lên, nhanh chóng đi lấy rượu.
Giang Bình nâng ly rượu hướng tới Dương Hi, trong mắt mỉm cười:"Cùng cô trải qua mỗi một ngày, đều là hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời của tôi."
Dương Hi cười yếu ớt, nâng ly, không nói gì, nhưng bị mùi thơm của rượu vang làm cho hơi bị say.
Giang Bình để ly rượu xuống, múc cho Dương Hi một chén canh, lại còn cố tình bỏ vào hai miếng sườn non, miệng vẫn thao thao bất tuyệt những lời khôi hài:"Tuy nói ăn gì bổ đó, nhưng tôi tin tưởng, ăn sườn non sẽ không làm cho cô ngày càng gầy còm hơn." (từ 'sườn non' còn có nghĩa là 'bộ xương')
Dương Hi nhìn thịt trong chén mà nhíu mày, giữ lấy đũa Giang Bình:"Không cần thịt, cần rau."
Giang Bình cười ha ha, sau đó nghiêng thân mình tới gần Dương Hi:"Cũng may cô không phải viết tiểu thuyết, nếu như cô viết tiểu thuyết, lời nói này, sẽ làm cho nhiều bạn nhỏ muốn ăn thịt mà lăn lộn khóc lóc với cô đó nha."
Dương Hi nghe không hiểu:"Viết tiểu thuyết và ăn thịt thì có liên quan gì?"
Giang Bình mỉm cười, gắp miếng sườn non bỏ vào miệng, hương vị khá ngon, có vị ngọt của bắp:"Không thịt sẽ làm người ta gầy. Giáo dục giới tính của Trung Quốc còn không đầy đủ, vì thế càng nhiều bạn nhỏ thông qua tiểu thuyết muốn đạt được cái gì đó mà con đường bình thường không thể đạt được, bất luận là vì tri thức, vì kích thích, hay là vì tò mò. Đương nhiên, đây là cách hiểu tốt, hiểu không tốt chính là......con người đều cấu tạo từ thịt! Có thể không ăn thịt sao?"
Dương Hi nghe hiểu ra ý nghĩa của cái vụ thịt này, trên mặt không tự chủ mà đỏ lên, có chút tức giận mở miệng:"Vậy không bằng xem phim cấp ba còn hơn!"
- --
Chắc sau vụ bàn luận về thịt này, Hi nhi sẽ tìm đọc tiểu thuyết nhiều hơn:D
Bình luận truyện