Chương 45
Hoàng đế cũng coi như có đóng góp trong chính vụ, chỉ là chưa đủ quả quyết mà thôi. Có lẽ đó là thói quen đã được hình thành từ nhỏ, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc mãi, cho dù giờ đây đã đứng trên hàng vạn người thì y vẫn trông trước trông sau, muốn nắm giữ thiên hạ nhưng lại sợ mang tiếng xấu.
Lương Ngộ chắp tay nói: “Nếu đã như vậy thì thần sẽ đến Từ Ninh cung một chuyến, Thái hậu ở nơi đó là do thần vì vậy người nên nhận tội là thần, chỉ cần Thái hậu đồng ý để cho đại điển tự mình chấp chính diễn ra thuận lợi thì cho dù Thái hậu muốn trị thần tội bất kính, thần cũng tuyệt không nói lời nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng đế đi từ sau bàn ra, kéo tay hắn nói: “Đại bạn là trợ thủ đắc lực của trẫm, cơn tức của Thái hậu không biết bắt đầu từ đâu, nếu như đó chỉ là do tính tình tùy tiện của bà ấy thì không biết sau này sẽ có bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra. Đại bạn đi thương lượng với bà ấy, dù thế nào cũng phải bảo vệ mình trước, giang sơn của trẫm có thể không có Thái hậu, nhưng không thể không có đại bạn, ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
Lương Ngộ cười nói: “Chủ tử yên tâm, thần đã đối phó Thái hậu nhiều năm như vậy, thần biết nên xử trí thế nào. Chủ tử cứ đợi một lát, thần qua đó một chuyến, xin chủ tử chờ tin tức tốt của thần.”
Hoàng đế nói được, Lương Ngộ chắp tay, đi ra khỏi buồng sưởi phía đông. Khi đang xuống bậc thang, hắn nghe thấy phía sau có người kêu Chưởng ấn, hắn dừng lại quay đầu nhìn, Nguyệt Hồi vội vàng chạy từ trong điện ra.
Bởi vì trái phải đều có người, nàng không thể nói chuyện tùy tiện nên kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng nói: “Huynh phải đi đến chỗ Thái hậu, tám phần sẽ gặp phải chuyện không vui, chi bằng đừng đi. Muội nghĩ hay là chúng ta làm giống như lúc trước, huynh treo một tấm mành ở trong triều, muội sẽ ở phía sau mành dùng giọng nói của Thái hậu để nói chuyện. Không phải là một buổi đại điển sao, có lẽ sẽ không có ai dám vén màng lên, chỉ cần lừa được, để Hoàng thượng nhận được ngọc tỷ là được. Huynh đừng đi đến Từ Ninh cung, cũng đừng chịu đựng để người ta trút giận, nếu Thái hậu biết Hoàng thượng có việc cần thỉnh cầu bà ta, còn không biết bà ta sẽ kiêu ngạo như thế nào đâu.”
Muội muội cảm thấy đau lòng khi hắn chịu ấm ức, có thể thấy được hắn đã không uổng công thương nàng. Lương Ngộ nói: “Vẫn nên đi một chuyến, nếu có thể liên kết lại thì cũng là đôi bên cùng có lợi. Triều đình thay đổi trong nháy mắt, chưa đến vạn bất đắc dĩ, huynh không muốn để người khác thấy khả năng này của muội, sẽ không tốt đối với muội. Dù sao muội không cần lo lắng cho huynh, cứ làm tốt chuyện của mình, ở bên Hoàng thượng thì cơ trí một chút là được.”
Hắn rời đi, mấy người hầu đang đứng chờ ở bậc thang thấy hắn tới liền nối đuôi nhau theo sau hắn, đi thẳng về phía Nguyệt môn.
Kể từ khi Thái hậu bị hạn chế hành động từ năm trước, Từ Ninh cung vẫn luôn yên bình, ngoại trừ tin tức về việc Thái hậu đập bàn đập bát ra thì không có bất kỳ hành động nào khác liên quan tới tiền triều hay ngoài cung. Lương Ngộ tiến từ cửa vào, Từ Ninh cung im ắng, mấy thái giám, cung nữ đứng dưới hiên thấy hắn tới thì vội vàng cúi đầu hành lễ.
Thời gian lễ Phật của Thái hậu trong hai ngày gần đây càng ngày càng nhiều, nhưng lúc này có lẽ bà đang ở trong buồng sưởi. Hắn đứng trước cửa phòng thứ hai, đám người đi vào thông truyền, cách một tấm mành hắn có thể nghe thấy tiếng Thái hậu không được vui lắm nói: “Hắn tới làm gì.”, hiển nhiên bà không có ý định gặp hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu chờ thì không biết sẽ phải chờ đến ngày tháng năm nào, hắn dứt khoát vén mành, nhẹ nhàng bước vào.
Thái hậu thấy hắn không đợi triệu kiến đã tiến vào, tuy trong lòng tức giận nhưng cũng không tiện thể hiện ra ngoài. Bà đánh mạnh vào con mèo trắng của mình một cách giận dữ, đến nỗi lông mèo bay tứ tung khắp phòng.
“Hán thần là khách quý, không có việc gì lại không về Tam Bảo điện, hôm nay đến nơi này của ta là muốn giáo huấn việc gì?”
Lương Ngộ chắp tay cung kính khom người: “Nương nương nói quá lời rồi, lần này thần tới là muốn nhận lỗi với nương nương. Bởi vì chút hiểu nhầm nhỏ lúc đầu năm mà khiến cho nương nương buồn bực, bây giờ nhớ lại thì quả thực không nên. Chỉ cần có thể khiến nương nương hết giận, thần nguyện ý nhận tội chịu phạt, chuộc lại lỗi lầm cũ.”
Tuy Thái hậu nóng tính nhưng dù sao cũng không phải người ngu ngốc, bà ta liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Trong thiên hạ còn có người dám xúc phạm người có quyền thế như Lương Ngộ ngươi? Cho dù ngươi nguyện ý chịu phạt thì ta cũng không có cái gan lớn đó. Ta đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của ngươi rồi, không cần phải ở đây nói vòng vo, có gì thì cứ nói thẳng đi. Lương Chưởng ấn là người bận rộn, ta làm gì có mặt mũi mà để ngươi ở đây nói chuyện với ta.”
Thái hậu không nhã nhặn không phải chuyện mới mẻ gì, bà dùng lời nói để đánh, Lương Ngộ cũng không cảm thấy mặt mình bị sao cả. Nếu muốn nói thẳng thật ra thì cũng tốt, hắn liền chắp tay nói: “Hôm nay thần tới là muốn thương nghị với nương nương chuyện đại điển tự mình chấp chính của Hoàng thượng. Dẫu sao trước nay các triều đại rất ít khi có hoàng đế trẻ tuổi, trước đây chỉ có Hiếu Tông Hoàng đế, nhưng đã cách đây lâu rồi, chỉ sợ làm theo có chút bất cập.”
Thái hậu nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ hờ hững không quan tâm: “Hoàng đế tự mình chấp chính không phải do các ngươi định đoạt à, sao lại phải tới đây thương nghị với ta? Ta là một Thái hậu vô dụng, bất kể là tiền triều hay là hậu cung, nơi nào cần ta xen vào? Hán thần muốn thương nghị, xem ra đã tìm lầm người rồi, ta không biết gì hết, cũng không hiểu gì hết, ngươi vẫn nên tìm người khác đi thôi.”
Hắn đã sớm dự đoán được Thái hậu sẽ nói như thế, bởi vậy ngược lại rất kiên nhẫn từ từ thuyết phục bà ta: “Nương nương hà tất phải tức giận, thiên tử thân chánh, người vẫn là Thái hậu, đến lúc đó đại điển cần người ra mặt, sao có thể không liên quan đến người? Như vậy đi, nương nương không quen với quá trình của đại điển cũng không sao, thần nói này nương nương, nương nương xem có lỗi…”
Nhưng mà Thái hậu quả quyết từ chối: “Không cần! Lương Xưởng thần, các ngươi xem ta là hài tử ba tuổi à, khi cần thì cho ăn táo đường, khi không cần thì giam cầm, thấy ta rất dễ bị ức hiếp thế sao? Hoàng đế đã muốn tự mình chấp chính, muốn ta nhả ra, vậy thì sao hắn không tự đến? Dù sao ta cũng là Hoàng hậu của tiên đế, hắn còn phải gọi ta là mẫu hậu, từ khi trưởng thành hắn đã đến chỗ ta dập đầu thỉnh an chưa? Đồ bất hiếu, nếu không phải ban đầu ta hồ đồ, làm sao đến lượt hắn làm Hoàng đế! Hiện giờ đủ lông đủ cánh rồi, không thèm để người khác vào mắt, ta nói cho các ngươi biết, đừng nghĩ rằng tất cả mọi người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc, các người có thể đổi được sử sách nhưng sẽ không thay đổi được lòng dạ, mặc kệ là triều đại nào, các ngươi đều là lòng lang dạ sói, hôi thối không ngửi được!”
Một cuộc nói chuyện tốt đẹp cuối cùng lại biến thành kết quả như thế này, dường như nói chuyện với Thái hậu vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề bế tắc này. Hiện tại lời hay đều đã nói rồi, Thái hậu dầu muối không ăn, như vậy tiên lễ hậu binh (*) là điều không thể tránh được.
(*) Tiên lễ hậu binh: chữ “Lễ” đặt trước chữ “binh”, dù cho có đánh nhau ngươi sống ta chết, thì cũng không thể quên lương tri và đạo đức, không thể vứt bỏ “Lễ”.
Lương Ngộ cũng không giận, ngồi xuống ghế bên cạnh: “Nương nương, gạo sống đã nấu thành cơm, người cứ cản trở khắp nơi, quả thực quá chán, cũng đã muộn. Nếu người có con ruột muốn lên ngôi Hoàng đế, vậy có thể hiểu được, nhưng người lại vì một Công chúa mà làm loạn với Hoàng thượng, ngay cả khi ngài ấy rời khỏi ngai vàng thì cũng đâu đến lượt nương nương người ngồi vào, phải không? Người vẫn nên nghe thần khuyên một câu đi, sau hôm nay nên hòa thuận với Hoàng thượng, mẫu từ tử hiếu đủ để người hưởng thụ cả đời. Hoàng thượng cũng không phải người bạc tình, từ nhỏ ngài ấy đã không có mẫu thân, nếu người đối tốt với ngài ấy, ngài ấy sẽ làm chỗ dựa cho người, sao có thể bất kính với người chứ! Nói đến nguồn cội, hẳn là ngài ấy là chỗ dựa khi về già của người, nửa đời hưởng phúc không phải phúc, nửa đời sau an nhàn mới là phúc khí thật sự, nương nương chỉ lo làm loạn, như vậy đến cuối cùng có gì tốt cho nương nương chứ?”
Thái hậu không nghe nổi mấy lời nói đường hoàng của hắn: “Ta là mẫu thân, hắn là nhi tử, còn chưa đâu vào đâu đã nhốt ta lại, nếu như thật sự lợi hại, chẳng phải là muốn nuốt luôn ta? Ngươi đừng có hót như khướu bên tai ta, ta sẽ không đi đại điển tự mình chấp chính, ta chính là muốn cho chư vị thần công xem, muốn cho người trong thiên hạ xem, hoàng đế đối đãi với mẫu hậu như thế nào, làm thế nào để có thể lấy nhân hiếu trị thiên hạ!”
Lương Ngộ thấy bà nói liền một mạch, sau một lúc lâu không nói gì cả, chỉ nhíu mày, nói một tiếng: “Cần gì phải như vậy.”
Thái hậu thật sự là người không dễ nói chuyện, có người ăn mềm không ăn cứng, nhưng bà mềm cứng đều không ăn, trừ khi ngươi nắm được thóp của bà ta.
Lương Ngộ cúi đầu, nhàn nhạt xoay nhẫn ban chỉ (*), chậm rãi nói: “Thần nhớ Vĩnh Niên Công chúa gả cho quan bố chính (**) của Tiết Lãng, năm ngoái lương trữ đồn điền của quan bố chính vẫn chưa thanh toán hết, đây là bổn phận của phò mã gia, Thái hậu nương nương có biết không?”
(*) Nhẫn ban chỉ:
(**) Quan bố chính: là vị trưởng quan ty Bố chính, ty Bố chính phụ trách các vấn đề tài chính, hành chính như thuế khóa, đinh điền, đê điều, hộ tịch lẫn trọng trách truyền đạt chính sách và chủ trương của triều đình.
Thái hậu quả nhiên trở nên cảnh giác, thẳng lưng lên đề phòng nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
Lương Ngộ cười cười: “Cũng không có gì, chỉ là thần tự dưng nhớ tới, thuận miệng nói thôi. Công chúa đã lâu chưa hồi kinh đúng không? Nương nương có nhớ Công chúa không? Nếu có thần sẽ phái người đưa Công chúa vào kinh, ở cùng nương nương một thời gian, nương nương có bằng lòng hay không?”
Cuối cùng mặt Thái hậu cũng trắng bệch, Lương Ngộ rất giỏi lấy người ra làm điểm yếu, Công chúa chính là điểm yếu của bà.
Một người cả đời sống giương nanh múa vuốt, rốt cuộc vẫn có những vướng bận không dứt bỏ được. Nhà mẹ đẻ không có gì, dù sao cha mẹ đều đã không còn nữa, huynh đệ, con cháu cũng không có quan trọng như vậy. Nhưng chỉ có nữ nhi của bà ta, ngày đêm ở trong lòng, đó là máu thịt rơi xuống từ người bà.
Mỗi một câu nói của Lương Ngộ không phải là vô cớ, nếu nhắc tới thì chắc chắn hắn đã bắt đầu có chủ ý. Thái hậu cố gắng tự trấn định, hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Nếu ngươi dám động vào một sợi tóc gáy của công chúa, ta thà không cần cái danh Thái hậu này, cũng sẽ không để Hoàng đế đánh gục.”
Ngược lại cũng không cần đến mức như thế, Lương Ngộ nói: “Nương nương đừng lo lắng, thần chỉ muốn cho người và Công chúa cốt nhục đoàn viên thôi. Nếu nương nương không thích thì thôi vậy, nhưng đại điển tự mình chấp chính của Hoàng thượng…”
“Ta đi.” Thái hậu chậm rãi thở dài một cái: “Chỉ cần không động đến Công chúa, mọi chuyện cứ tùy các ngươi.”
Cho nên cần gì phải ầm ĩ xé rách mặt nhau, Lương Ngộ đứng dậy cười nói: “Vậy thần sẽ chuyển tin tốt này về cho Hoàng thượng. Xin nương nương yên tâm, chỉ cần nương nương yêu thương Hoàng thượng, Công chúa và Phò mã có thể tiếp tục ở Giang Nam du sơn ngoạn thủy. Trên đời này, không có gì quan trọng hơn bình an, tuy nương nương ở trong cung nhưng cũng nên biết đạo lý này.”
Hắn dứt lời, vái chào Thái hậu, dẫn theo đám thái giám của Ti Lễ giám nghênh ngang mà đi. Thái hậu nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, hận đến trong lòng rỉ máu, cắn chặt răng.
Trân ma ma tiến lên, lo lắng sốt ruột nói: “Nương nương, ý của Lương Chưởng ấn là sao? Nếu lúc này nương nương không thuận theo, hắn sẽ gây bất lợi cho công chúa sao?”
Giang Thái hậu nở một nụ cười miễn cưỡng: “Lương Ngộ uy hiếp ta, được lắm, ta tiến cung từ khi mười tám tuổi, cho tới bây giờ đã hai mươi lăm năm, còn chưa có ai dám làm như vậy. Hắn cho rằng chỉ cần giữ Công chúa trong tay là có thể khiến ta chịu thua, chỉ sợ hắn đã đã tính sai rồi! Chỉ cần Thái hậu ta mở miệng nói những sai lầm của Hoàng thượng, triệu tập các vị Hoàng tử nhập kinh trước mặt văn võ bá quan, ta không tin không thể xử lý được tên Mộ Dung Thâm! Ti Lễ giám, Xưởng vệ là cái thá gì! Hoàng đế ngã đài, bọn họ còn sống được bao lâu? Lương Ngộ quá ngông cuồng, chỉ là một tên nội quan, thật sự có thể một tay che trời sao.”
Trân ma ma bừng tỉnh: “Nô tỳ vừa rồi còn lo thay nương nương, hóa ra trong lòng nương nương đã sớm có dự tính.” Bà ta vừa nói vừa nhìn sân bên ngoài, trời đang mưa lất phất, bà ta lẩm bẩm: “Năm nay, không khí nóng đến sớm hơn những năm trước… lại đến thời gian làm quần áo xuân, để nô tỳ quay lại hỏi chỗ làm một chút, khi nào đưa tới Từ Ninh cung…”
Cho nên lời này còn chưa tan biến được nửa giờ, đã đến tai Lương Ngộ.
“Nhìn xem, Thái hậu quả thực không phải cái đèn cạn dầu.” Hắn ngồi trên ghế bành, khóe môi nở nụ cười giễu cợt, nghiêng đầu nói với nhóm Thiếu giam: “Lúc này chủ ý càng lớn rồi, muốn làm theo Võ Liệt Hoàng hậu phế Đế. Nhưng bà ta không nghĩ tới, làm loạn thì dễ dàng nhưng kết cục thu về lại không hề tốt.”
Hắn là Đề đốc Xưởng vệ, những tin tức trong kinh thành và nơi đóng quân đương nhiên sẽ nắm trong lòng bàn tay. Giống như Uông Chẩn, cảm thấy có thể thống lĩnh Tử Cấm thành nên mới kê cao gối ngủ cho nên mới chết nhanh như vậy, suy nghĩ của Giang Thái hậu không tồi, nhưng nếu tin tức này muốn vượt qua hắn, truyền tới nơi của Phiên vương, e rằng chỉ là giấc mơ.
Dương Ngu Lỗ nói: “Thái hậu chuẩn bị lưới rách cá chết, lão tổ tông định sắp xếp thế nào?”
Sắp xếp thế nào… Còn có thể sắp xếp thế nào! Lương Ngộ nói: “Ta đã cho bà ta cơ hội, nếu cứ làm theo những gì đã ấn định ban đầu, chuyện này sẽ qua đi. Đáng tiếc bà ta không cam lòng, còn muốn để cả triều văn võ hủy đài Hoàng thượng, đại điển tự mình chấp chính là cái gì? Là chuyện lớn để ổn định giang sơn bình định xã tắc, không phải nơi để phụ nhân hậu cung náo loạn. Bà ta vốn không nên nghĩ đến ý định này, một khi đã nghĩ tới, mặc kệ là bà ta chỉ là nói vui hay không thì vẫn phải đề phòng.”
Nhưng khi tiến hành lễ, phải cho mọi người biết Thái hậu chấp nhận Hoàng thượng thì việc tự mình chấp chính mới tính là danh chính ngôn thuận. Tằng Kình ngẫm nghĩ: “Ý của lão tổ tông là vừa muốn Thái hậu lộ mặt, nhưng lại không thể để cho bà ta nói chuyện?”
Hắn ta và Dương Ngu Lỗ trao đổi ánh mắt, thấy người ngồi trên không nói, trong lòng cũng biết bây giờ phải làm gì.
Chuyện này phải thành công, còn có nhiều cách, chỉ là thủ đoạn không mấy vẻ vang gì, đối với Thái hậu thì quả thật có chút tàn nhẫn. Nhưng trong vòng xoáy quyền lực, nói phải nhân từ thì quả là buồn cười, nhỡ đâu trong đại điển thân chánh, Thái hậu nói linh tinh, như vậy sẽ làm liên lụy tới hoàng đế, mặc dù giữ được ngôi vị, cũng sẽ bị người đời lên án đến chết.
Một vị Đế vương ngồi trên Kim Loan điện bị người cột sống cả đời, thật sự không thể tưởng tượng.
Dương Ngu Lỗ nói: “Lão tổ tông yên tâm, chuyện này cứ giao cho chúng tiểu nhân làm.”
Lương Ngộ gật đầu, đứng lên chậm rãi bước đi trên mặt đất, trong mắt sát khí nặng nề, trên mặt lại treo biểu cảm trách trời thương dân: “Nếu không phải không đúng thời điểm, cứ cho chết bất đắc kỳ tử, ngược lại càng bớt việc.”
Tuy lời nói nghe thì hung ác, nhưng về lâu dài thì nó lại khá thực tế. Một Thái hậu cuối cùng chỉ tựa như một cái xác biết đi, vậy cũng đỡ vất vả cho nhiều việc sau này hơn.
Thái giám là người độc ác nhất trên đời, ra tay giết người cho dù ngươi có địa vị gì. Đêm đó vài người lẩn vào Từ Ninh cung, một trái một phải khống chế Thái hậu, Dương Ngu Lỗ tự mình động thủ, châm hai châm lên huyệt phong trì và huyệt á môn.
Lúc đầu Thái hậu còn chửi mắng, nhưng khi châm tiến vào dược ba phần, lập tức không hé răng nữa.
Ngọn nến trong căn phản chiếu bóng người lên cửa sổ, Trân ma ma đứng ở ngoài cửa sổ quay người nhìn thoáng qua, dường như tất cả mọi chuyện phát sinh trong điện đều không liên quan đến bà ta. Bà ta hờ hững thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài, gió đêm thổi vi vu, thổi khiến cho những ngôi sao trên bầu trời cũng lấp lánh.
Từng đợt khí lạnh thổi qua da thịt, đau giống như đao cắt. Bà ta dậm chân, qua đêm nay, nhi tử của bà ta sẽ được thăng lên Tri châu… Chỉ cần con đường làm quan của như tử bà ta bình thản, sau này cho dù phải hầu hạ dọn phân dọn nước tiểu cho Thái hậu đến chết già, bà ta cũng cam tâm tình nguyện.
Bình luận truyện