Chương 48
Nếu là lúc trước, ca ca có lẽ sẽ giận nói một câu vớ vẩn, nhưng hôm nay lại khác, hắn nghe xong im lặng không nói gì, một lúc lâu sau mới mỉm cười, điềm đạm nói: “Hoàng hậu sắp vào cung, lời nói dối như vậy có thể lừa gạt được bao lâu? Sớm muộn gì cũng có người phát hiện ra, đến lúc đó ngược lại không tốt.”
Nguyệt Hồi ậm ừ: “Nhưng muội không thích nàng ấy liếc mắt đưa tình với huynh, nàng ấy sắp trở thành Hoàng hậu rồi mà còn muốn làm gì vậy chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Ngộ nghe nàng oán giận, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, có chút tự giễu nói: “Ca ca muội không được người ta ưa, huynh là một tên thái giám, ngoại trừ những nữ tử không thể ra khỏi cung, chẳng có ai nguyện ý đi cùng huynh cả.”
Tuy rằng Nguyệt Hồi hiểu đạo lý này nhưng vẫn không vui khi chuyện này xảy ra, cảm thấy nữ tử khắp thiên hạ đều mơ ước ca ca của nàng.
Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, hơi giống như ghen, hoặc là bởi vì sau nhiều năm mất đi mới tìm về được, nàng đã nảy sinh tính chiếm hữu, dù sao đây cũng là người ca ca duy nhất của nàng. Đôi khi nàng còn nghĩ, cũng may hắn làm ở trong Ti Lễ giám, cũng may hắn là thái giám… Loại ý nghĩ này đương nhiên không đúng, nhưng quả thật nó có thể loại bỏ khả năng một ngày nào đó nàng có tẩu tử.
Nàng có chút không bình thường, luôn mơ hồ nghĩ ngợi linh tinh, biết rõ hắn là ca ca ruột của mình mà vẫn say mê sắc đẹp của hắn.
Tâm tình lại không tốt, nàng dựa vào thành xe, xe ngựa rung lắc khiến đầu nàng cũng bị rung theo. Cuối cùng nàng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Nhìn mặt là có thể sống cả đời rồi, có làm thái giám hay không, không quan trọng.”
Lương Ngộ sửng sốt, không khỏi nghiêng đầu quan sát nàng, hai má nàng ửng hồng, dáng vẻ liếc mắt nhìn hắn thật sự có cảm giác phong tình vạn chủng.
Nguyệt Hồi che nửa mặt: “Đừng nhìn muội như vậy, đây là lời từ đáy lòng, trong lòng muội, ca ca là tốt nhất.”
Lương Ngộ quay đầu đi, hai tay đặt trên đầu gối, mỉm cười nói: “Huynh biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có đôi khi ngẫm lại, hai mươi sáu năm qua đi như một giấc mơ, đi đến hôm nay, có được vinh hoa phú quý và thành quả đều không bằng việc muội muội ỷ lại vào hắn.
Nguyệt Hồi là một người vô tư, biết hắn là ca ca cũng không sinh hai lòng. Tình cảm như vậy rất khó có được, nếu mình dao động thì thật có lỗi với cha mẹ, cũng có lỗi với nàng. Cứ như hiện tại là được rồi, mặc dù tương lai nàng càng lúc càng xa hắn, nhưng bất cứ khi nào nàng quay về hắn vẫn sẽ ở đây. Hắn đùa bỡn quyền lực, thao túng toàn bộ Tử Cấm thành, nhưng nếu đổi lại cách nói thì hắn bị Tử Cấm thành giam cầm, cả đời này hắn sẽ không bao giờ có thể trốn thoát.
Lương Ngộ không muốn nghĩ đến những chuyện không vui đó, hắn vén tấm rèm cửa nhìn ra bên ngoài, lễ hội Nguyên tiêu trong kinh thành cực kỳ náo nhiệt, đi đến đường cái, mỗi một con ngõ nhỏ đều treo đèn lồng, rực rỡ lấp lánh trong đêm, càng đêm càng huy hoàng.
Chợ đêm trong kinh thành thật náo nhiệt, diễn ra suốt mùa xuân. Trước nửa đêm gọi là chợ đèn hoa, già trẻ gái trai nắm tay xem đèn, mua đồ ăn vặt, sau nửa đêm gọi là chợ quỷ, chuyên bán đồ cổ và đồ chơi, bên trong con đường dài có rất nhiều loại đồ, từ những thứ nhỏ nhặt như nút áo cho đến lớn như vại hoa sen đều có hết.
Tuy rằng thuộc hạ Xưởng vệ của Lương Ngộ thâu tóm toàn bộ kinh kỳ, nhưng hắn rất ít khi có cơ hội ra ngoài dạo chợ đêm. Bốn năm trước hắn đi cùng Uông Chẩn tiếp nữ nhân, ban đêm đi ngang qua đường cái Tiền Môn, khi đó cảm thấy nhân gian thật ồn ào và hôi hám, thật sự không phải là nơi để vui chơi. Hôm nay hắn đã chuẩn bị trước, phái người đi dọn dẹp, phố xá nhìn qua còn sạch sẽ, ít nhất sẽ không làm bẩn giày của hắn.
Bên ngoài lạnh thấu xương, hắn xoay người đỡ Nguyệt Hồi, nàng vẫn luôn dùng túi sưởi quả hồng, khi chạm vào tay nàng, hắn cảm thấy nóng rực. Nàng nhảy xuống xe, hai mắt sáng rỡ nhìn đông nhìn tây, nàng cười nói: “Trong túi muội có tiền, nhìn chợ đêm này có vẻ đã khác trước rất nhiều.”
Không gì có thể ngăn cản được tâm tình vui vẻ của cô nương khi đi dạo phố, nàng nhảy chân sáo về phía trước, Lương Ngộ vẫy vẫy tay với Tăng Kình ở phía sau, ý bảo hắn tản đám người ra, không cần đi theo.
Nguyệt Hồi cảm thấy hứng thú với mọi thứ, cái gì cũng muốn và đã mua đủ thứ trên đường đi. Nàng còn mua một chuỗi chuông gió hình cá, nói khi nào trời quang thì treo ở cửa sổ phía nam của phòng ngủ riêng, phòng ngủ riêng liền trở nên náo nhiệt. Nếu là thứ mua cho hắn, đương nhiên hắn phải tự cầm, nàng dúi nó vào tay hắn rồi chạy đi xem những thứ tốt khác.
Lương Ngộ không còn cách nào, ném cũng không ném được, xách trên đường đi, tiếng chuông gió vang lên không ngừng. Cũng may Tăng Kình để ý thấy liền đi đến chia sẻ, nhỏ giọng nói: “Lão tổ tông, giao cho tiểu nhân đi.”
Cuối cùng hắn cũng rảnh tay, nhưng còn chưa kịp xoay người, Nguyệt Hồi đã cầm một túi giấy dầu trở lại, đi lên phía trước, nói: “Ca ca ăn đi, lư đả cổn mới làm còn nóng hổi đó.”
Cái gọi là lư đả cổn chỉ là một món ăn vặt làm từ đậu nành, gạo nếp và nhân đậu đỏ, không có gì hiếm lạ ở trong cung. Lương Ngộ bình thường không thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là loại đồ ăn dẻo này bởi vì khi mới vào cung hắn thường không quan tâm đến việc ăn uống, làm hỏng dạ dày, những năm này tuy hắn đã cố chữa trị nhưng vẫn không thể hồi phục, cho nên phải kiêng rất nhiều thứ. Nhưng thấy Nguyệt Hồi vui vẻ như vậy, nếu như hắn không ăn, chỉ sợ nàng mất hứng, hắn đành rút khăn ra lau lau tay, lúc này mới chiều theo ý nàng lấy một miếng cho vào miệng.
Nguyệt Hồi cảm thấy ca ca thật tinh tế, nàng đã sờ rất nhiều đồ vật khi đi dọc đường vậy mà không nhớ tới chuyện lau tay, so với hắn, nàng mới giống nam tử hơn. Nhưng mà bất luận thế nào, hắn chịu ăn đồ ăn trên đường, như vậy là đã nể mặt nàng lắm rồi.
“Thế nào?” Nàng trông mong nhìn hắn: “Lư đả cồn trong cung được thoa dầu ngỗng, quá ngán, không thanh đạm như bên ngoài… Ăn ngon không?”
Lương Ngộ nhai nhai, nuốt xuống cực kỳ khó khăn nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Ăn ngon.”
Nàng càng hào hứng hơn, nhiệt tình mời; “Lại ăn thêm một cái nữa nhé?”
Lương Ngộ lắc đầu: “Thôi, muội cứ ăn đi.” Đằng trước không biết đang bán cái gì, rất đông người quây thành một vòng, hắn chỉ chỉ: “Qua đó xem đi.” Coi như cực kỳ tự nhiên thoát khỏi ý tốt của nàng.
Nhưng sau khi họ nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người mới thấy rõ, hóa ra bên trong có người bán đá bào. Một khối băng khổng lồ, còn có đủ loại nước trái cây và nước đường, dùng để thu hút những đứa trẻ chưa hiểu việc đời. Hắn muốn rời đi, Nguyệt Hồi lại không đồng ý, nói với hắn: “Mua một chén đi, mua một chén đi.”
Hắn không rõ, trời lạnh như vậy, còn mặc quần áo lớp trong lớp ngoài lại muốn ăn đá bào, đây là thứ đam mê cổ quái gì vậy! Nhưng hắn không thể chịu nổi sự nài nỉ của nàng, đành phải chen vào trong đám đông, lấy một khối bạc vụn ra mua một chén.
Đá bào được cho vào một cái bát nhỏ, có nước hoa quả phủ lên trên khiến phía trên đỉnh đỏ rực. Nàng vươn tay nhận, vừa rồi nàng mới ăn hết lư đả cổn, bây giờ Lương Ngộ thấy nàng lại ăn ngon miệng như vậy, cảm thấy nàng giống như Tì Hưu đầu thai, sao có thể ăn được nhiều đồ như vậy.
Nàng còn khách khí, giơ tay lên: “Huynh ăn không?”
Lương Ngộ lắc đầu, sợ nàng lạnh, cởi áo choàng của mình ra phủ lên người nàng. Bởi vì như vậy nên hắn để lộ lớp quan phục bên trong, cực kỳ bắt mắt trong đám đông. Xung quanh đều là bá tánh bình dân, nào đã từng gặp qua quan lớn đi rước đèn như vậy, nhất thời sợ hãi, tự nhiên rụt rè cách xa hắn tám trượng.
Dường như giống lần Hoàng đế rời cung lúc trước, đây là nỗi cô đơn khi đứng ở trên cao. Nguyệt Hồi ăn đá bào mà không còn cảm nhận được mùi vị gì nữa, lúng túng nói: “Hay là… ta trở về đi.”
Nhưng mà lời còn chưa dứt, tiếng chém giết đã nổi lên bốn phía, đám đông trở nên hỗn loạn. Đá bào trong tay Nguyệt Hồi rơi xuống đất, Lương Ngộ kéo nàng chạy đi. Ánh sáng từ đao kiếm không ngừng lóe lên, nàng cố gắng quay đầu lại đằng sau nhìn, phát hiện không biết bọn người mặc đồ đen từ đâu ra cùng phiên tử đang chém giết nhau. Nàng hoảng sợ nắm chặt tay Lương Ngộ: “Ca ca, những người đó là ai?”
Lương Ngộ nói: “Là người muốn giết huynh.”
Nguyệt Hồi hoảng sợ không thôi: “Chúng ta hiếm khi đến chợ đèn hoa, bọn chúng đã theo dõi sao?”
Kỳ thật những người đó đã ẩn núp trong kinh thành từ lâu, hôm nay hắn cố ý dụ rắn ra khỏi hang, một lưới bắt hết bọn chúng. Người của đảng Hồng La đã mai phục ở bên ngoài đường cái, nhưng không biết Xưởng vệ đã ấn náu sâu hơn. Hai người Nam Bi kia đã khai ra những điều có ích, nếu không gây chiến, thì lại trở nên vô dụng rồi!
Hắn kéo Nguyệt Hồi lên xe, không đề phòng có một mũi tên bắn lén từ phía chéo đối diện, tiếng tên bắn vang lên truyền tới tiếng động lớn. Nguyệt Hồi đang muốn kêu ca ca cẩn thận lại thấy hắn rút kiếm ra, ánh sáng từ thanh kiếm lóe lên, tên bắn kia bị chém thành hai nửa. Nàng còn chưa kịp kinh ngạc, hắn đã đẩy nàng vào xe, Tăng Kình giơ roi hét lớn một tiếng “Giá”, xe ngựa chạy đi, chỉ nghe thấy âm thanh đao kiếm chạm nhau, Nguyệt Hồi run rẩy, lẩm bẩm tự nói: “Như vậy cũng quá dọa người…”
Lương Ngộ hừ cười: “Người muốn ta chết còn rất nhiều.” Người ngồi ở vị trí này có rất nhiều kẻ hận, lúc trước còn có Uông Chẩn làm bia, bây giờ Uông Chẩn đã chết, trong miệng những người đó, tên cầm đầu thiến đảng liền chuyển thành hắn.
Nguyệt Hồi có chút luống cuống, nàng lo lắng ngồi không yên, chạm phải chuông gió hình cá treo trong xe, chiếc xe ngựa chạy khiến nó rung lên phát ra tiếng động. Sau khi nàng ổn định lại, trong đầu nàng lại suy nghĩ những điều không giống người thường, Lương Ngộ cho rằng nàng sẽ dặn hắn sau này phải cẩn thận hơn, kết quả nàng lại có chút hâm mộ, vươn cổ nói: “Ca ca, huynh học kiếm pháp từ bao giờ vậy? Mới vừa rồi xoẹt một cái, thật thần kỳ!”
Lương Ngộ đột nhiên cảm giác được cơn đau từ dạ dày truyền tới: “Xoẹt một cái?”
Nàng dựng thẳng hai ngón tay lên khua khua một hồi: “Như vậy này, vèo vèo…”
Hắn che ngực khom người xuống, quả nhiên lư đả cổn đã khiến cơn đau của hắn phát tác, mỗi lần đau dạ dày luôn là khoảng thời gian khó khăn, sẽ đau đến đổ mồ hôi lạnh, đau đến không thể động đậy.
Nguyệt Hồi thấy hắn khác thường, hoảng sợ chạy qua đỡ hắn: “Huynh sao vậy? Không phải bị trúng độc chứ?”
Lương Ngộ nghe xong càng không có sức lực, thở dài, cúi đầu.
Nguyệt Hồi đương nhiên rất lo cho hắn, bên trong xe có treo một ngọn đèn nhỏ, chiếu vào mặt hiện rõ một tầng nước, nàng suýt chút nữa bị dọa khóc: “Ca ca, huynh làm sao vậy? Huynh làm sao vậy?” Nàng nói rồi hướng ra ngoài kêu: “Tăng Thiếu giám, Chưởng ấn bị thương.”
Tăng Kình bị nàng gọi như vậy cũng hoảng sợ, nôn nóng liên tục gọi hắn: “Lão tổ tông… lão tổ tông, ngài bị thương chỗ nào?”
Lương Ngộ ngẩng đầu lên, dựa vào thành xe miễn cưỡng đáp lại: “Không nghiêm trọng.”
“Sao lại không nghiêm trọng, nhìn mồ hôi trên trán huynh này.” Nguyệt Hồi lau nước mắt nói: “Ca ca, huynh không thể xảy ra chuyện gì được… Huynh rốt cuộc đau ở đâu? Huynh không còn sức nữa phải không? Dựa vào muội… dựa vào muội…” Nàng vừa nói vừa lay đầu vai hắn.
Dạ dày quả thực rất đau, người cũng quả thực rất mệt, nàng để hắn dựa sát vào, cánh tay ôm chặt hắn, loại cảm giác này thật kỳ diệu, cho dù nàng nhỏ bé nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy có thể dựa vào.
Hắn nhắm mắt, hơi nghiêng đầu, trán áp vào cổ nàng, cảm nhận được nhịp đập ở cổ nàng cùng với một mùi hương như lan tựa quế. Mặc dù hắn không nên làm vậy nhưng không hiểu sao hắn lại làm thế, có lẽ hắn quá nhớ mẹ, mà trên người nàng lại có mùi hương của mẹ.
Nguyệt Hồi sợ hắn đau, lại sợ hắn lạnh, lau mồ hôi trên trán hắn, càng lo lắng không biết nên làm gì.
“Huynh rốt cuộc bị thương ở đâu? Có phải vừa rồi ăn lư đả cổn bị người ta hạ độc không? Nhưng mà muội cũng ăn mà, sao muội không bị sao?” Nàng nức nở nói: “Tăng Thiếu giám, ngài nhanh lên, nhanh nữa lên, để thái y khám… Ca ca, huynh phải chịu đựng…”
Có lẽ nàng quá sợ hãi nên ngữ điệu có chút luống cuống. Hắn ngược lại cảm thấy có chút tội lỗi, giấu diếm như vậy khiến nàng lo lắng, dường như không được tốt cho lắm. Nhưng vào lúc hắn đang định nói thật với nàng, hắn phát hiện có một bàn tay đang sờ soạng ngực hắn. Hắn luống cuống: “Nguyệt Hồi, muội làm gì vậy?”
Nguyệt Hồi nói: “Muội sờ ngực huynh xem có phải bị mũi tên bắn trúng không. Huynh che ngực lại, hỏi huynh bị làm sao, huynh lại không chịu nói.”
Cho nên hắn hưởng thụ sự quan tâm của nàng, cuối cùng sẽ phải trả giá. Hắn đè tay nàng lại, để ở trước ngực một lát, sau đó mới kéo xuống, buông ra, chỉ nói: “Huynh ăn lư đả cổn, nước chua làm đau dạ dày, không bị trúng độc, cũng không bị thương.”
Nguyệt Hồi ngẩn ra, nức nở nói: “Sao huynh không nói sớm, làm muội sợ muốn chết.”
Nhưng sắc mặt hắn quả thật rất khó coi, trắng xanh, ngay cả môi cũng không có huyết sắc. Nguyệt Hồi vẫn lo lắng, may mà xe ngựa đã trực tiếp đi vào Thần Võ môn.
Vừa vào nha môn Ti Lễ giám, nàng lập tức truyền thái y đến xem, Hồ Viện sử nói: “Vẫn là chứng bệnh cũ, ta thêm hai vị dược liệu nữa, xưởng công thử một lần xem sao. Bệnh này phải chữa trị lâu dài, ngàn vạn lần chớ vì công vụ bề bộn mà ném qua một bên.”
Lương Ngộ ngồi ở trước bàn, cố gắng gật đầu: “Ta sẽ bảo thuộc hạ chuẩn bị mỗi ngày, làm phiền Hồ đại nhân rồi.”
Hồ Viện sử nói: “Xưởng công khách khí rồi, còn một điều quan trọng nữa, ta từng dặn ngài không thể ăn đồ dẻo, xưởng công đã quên?”
Lương Ngộ nói không quên, trốn tránh ánh mắt của Nguyệt Hồi, cười lấy lệ nói: “Nhiều năm không ăn điểm tâm dẻo, hôm nay thèm ăn, không nhịn được.”
Hồ Viện sử cũng cười rộ lên: “Thế cũng không sao, bây giờ đang ăn tết, còn vào đúng lúc Nguyên tiêu. Nhưng ngài vẫn nên kiêng.” Sau đó ông dặn dò thêm mấy câu rồi dẫn tiểu thái giám đi đến ngự dược phòng lấy thuốc.
Nguyệt Hồi cảm thấy có lỗi với hắn, đi đến trước mặt hắn nói: “Là do lư đả cổn kia… Trách muội cứ bắt huynh ăn.”
Lương Ngộ không muốn nàng tự trách, hàm hồ nói: “Không phải huynh vừa mới nói sao, là huynh thèm ăn.”
Tóm lại Nguyệt Hồi vẫn áy náy, cẩn thận đỡ hắn lên giường, ảo não nói: “Sớm biết vậy thì đã không đến đường cái Tiền Môn rồi, làm xảy ra nhiều chuyện như vậy…”
Lương Ngộ nghiêng đầu qua, rũ mắt nói: “Thật ra huynh muốn nhân lần đi ra ngoài này để bày binh bố trận, muốn bắt hết đám loạn đảng đó. Để muội gặp nguy hiểm như vậy, thật không phải với muội.”
Lúc này Nguyệt Hồi mới hiểu được hóa ra mọi thứ đều đã được an bài. Nói thất vọng thì cũng không tính là thất vọng, nàng không giận dỗi, mà còn tỏ vẻ hào hứng: “Muội có thể giúp huynh là tốt rồi.”
Lương Ngộ không nói, chỉ im lặng nhìn nàng, bởi vì do dự nên hai mắt hiện rõ vẻ lúng túng.
Nguyệt Hồi ngơ ngác nhìn lại, nhìn lâu hai tai dần nóng lên, cảm giác nóng này lan xuống cổ. Ánh mắt của Lương Ngộ giống như móc câu khiến người ta không thể thoát ra được, nàng có chút hoảng hốt, do dự một lát mới can đảm nói: “Ca ca, huynh nhìn muội làm gì? Muốn uống nước không? Để muội đi lấy cho huynh.”
Cảm giác dày vò lại dâng lên, còn khiến người ta thống khổ hơn đau dạ dày, Lương Ngộ nắm chặt tay thành quyền, nhắm hai mắt lại: “Sau này… đừng gọi huynh là ca ca.”
Nguyệt Hồi nghe xong ngạc nhiên: “Tại sao? Muội làm sai gì sao?”
Không biết… hắn không biết mình đến tột cùng là muốn thế nào, cũng không biết mình nói như vậy để làm gì, giống như hắn ghét phải làm ca ca của nàng. Có phải hôm nay thay đổi quá nhanh, mới khiến đầu hắn hỗn loạn, hắn đang muốn tìm một cái cớ cho bản thân, bỗng nghe thấy Dương Ngu Lỗ thấp giọng kêu một tiếng lão tổ tông ở ngoài cửa: “Hồi sự.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, những cảm xúc không nên có bỗng dưng tan biến, hắn lại trở về dáng vẻ cũ, chống người dậy, điềm tĩnh nói: “Vào đi.”
Bình luận truyện