Chương 51
Từ Nhật Tinh môn tới hẻm Băng Trản, đi về hướng Bắc, xuyên qua Ngự Hoa Viên, Lương Ngộ đột nhiên đứng lại.
Đoàn người phía sau cuống quít dừng bước, Tăng Kình đi lên hỏi: “Lão tổ tông làm rơi đồ gì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Ngộ nói: “Cử người đến phòng nội vụ lấy hai miếng lót giày, chọn loại tốt nhất gửi tới Thần Võ môn, gia muốn đem tới Đông Xưởng.”
Tuy Tăng Kình không rõ tại sao hắn lại muốn lấy lót giày nhưng cũng không tiện hỏi. Hắn ta vội vàng kêu người tới phân phó, còn mình lại tiếp tục đi theo Lương Ngộ tới cửa cung.
Xe ngựa đã được chuẩn bị từ sớm, trên mái xe có dây tua rua, làn gió sáng sớm thổi qua làm nó khẽ đung đưa. Tăng Kình khom người giơ hai tay ra trước, Lương Ngộ bước lên lưng tiểu thái giám lên xe, sau khi ngồi xuống liền buông rèm cửa, xe chưa di chuyển, vẫn dừng để đợi tên sai vặt.
Chỉ chốc lát sau có tiếng bước chân dồn dập vang lên, bởi vì Thần Võ môn quá sâu nên tiếng động rất vang. Lương Ngộ ngước mắt, Tăng Kình nhấc rèm cửa lên, lấy miếng lót giày dâng lên cho hắn: “Lão tổ tông, đây là miếng lót giày tốt nhất trong phủ nội vụ, ngài thấy có được không?”
Lương Ngộ nhận lấy rồi xem xét, trong cung có cung nhân chuyên về thêu thùa may vá, đường thuê dày hơn, chắc tay hơn Nguyệt Hồi.
Hắn gật gật đầu, nói đi thôi. Trong ánh sáng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, hắn lấy đồ mà Nguyệt Hồi thêu ra xem kỹ, càng xem càng thấy không ưng ý, không chỉ có đường thêu quá thưa mà còn rất thô nữa, điều khiến hắn không thoải mái nhất là nha đầu lớn như vậy rồi mà còn không biết suy nghĩ. Tiểu Tứ rõ ràng chỉ là một đứa trẻ nhặt được ngoài đường, vậy mà nàng còn đối xử với Tiểu Tứ còn tốt hơn ca ca mình. Miếng lót giày? Tay nghề không tốt chỉ làm miếng lót giày nhưng hắn chưa từng ghét bỏ mà, tại sao nàng chưa từng nghĩ tới việc thêu cho hắn một đôi?
Hắn nhìn chằm chằm vào hai đôi lót giày xấu xí, tức giận tháo ủng ra, nhét cả vào. Sau khi cảm nhận một chút, giày có chút chật, nhưng không hiểu sao hắn lại thấy vui sướng trong lòng. Hắn cười lạnh, tùy tiện ném lót giày của phủ nội vụ qua một bên. Đứa trẻ khốn khổ biết thế nào là tốt xấu, có được đôi lót giày đắt tiền đã là một may mắn cực lớn rồi.
Chẳng mấy chốc xe đã tới đường hẻm Đông Xưởng, sau khi xe dừng hẳn, Tăng Kình đi lên vén rèm cho hắn xuống xe. Bởi vì hành động của đảng Hồng La tối qua, khi hắn ra ngoài đã thận trọng hơn lúc trước rất nhiều. Những cái mạng chó của bọn loạn đảng không đáng giá, nếu làm hắn bị thương dù chỉ là một sợi lông tơ thì cũng không hề có lợi cho bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đám đương đầu trong nha môn, ngoại trừ mấy người lĩnh mệnh ra ngoài phá án, những người còn lại đều ra nghênh đón. Vốn là một năm qua đã thả lỏng được đôi chút, kết quả chuyện tối qua vừa xảy ra, hôm nay ai ai cũng căng thẳng, đốc chủ đang ở ngay trước mặt, không dám sơ suất một chút nào.
Gạch xanh trong sân đã được quét sạch không còn bùn đất, đôi ủng mạ vàng của đốc chủ dẫm bước đi lên, mặc dù áo choàng đen dài tới mu bàn chân nhưng vạt áo vẫn không bị dính bùn. Phùng Thản đi lên trước, chắp hai tay hồi bẩm tiến độ thẩm vấn, có chút khó xử mà nói: “Ba người kia đều rất cứng đầu, thẩm vấn thế nào cũng không chịu nói thật. Vốn định dùng cách tra tấn nhưng lại sợ làm chết bọn họ, đứt đầu mối.”
Lương Ngộ mỉm cười: “Làm gì có chuyện dễ chết như vậy, những người này vào sinh ra tử, đã được rèn luyện kỹ, dùng những biện pháp tầm thường với bọn họ đều vô dụng. Trước mắt cho bọn họ cơ hội, bọn họ không nói, gia chẳng lẽ không có biện pháp với chúng sao? Đảng Hồng La cắt máu ăn thề đều là thân huynh nhiệt đệ, muốn làm huynh đệ cùng chịu khổ, thờ ơ với bên ngoài làm sao có thể coi là trọng tình trọng nghĩa được, chúng chỉ là một đám ngụy quân tử khoác da sói mà thôi.”
Hắn giơ tay, phất áo choàng lên, ngồi xuống ghế: “Tra tấn tên phiền phức nhất, để hai người còn lại xem. Nếu như họ chịu khai thì tôi, nếu không gia có rất nhiều cách để đối phó với bọn họ.”
Phùng Thản nói vâng, lập tức dẫn người tới nhà lao. Lương Ngộ gọi người ở cuối hàng – Phó Tây Châu: “Ngươi ở lại.”
Tiểu Tứ nghe vậy vội quay lại, cúi đầu trở về, chắp tay nói với hắn: “Tiểu nhân xin nghe Đốc chủ chỉ thị.”
Lương Ngộ ra hiệu Tăng Kình đưa đôi lót giày cho Tiểu Tứ, một tay xoa đầu sư tử, nói: “Tỷ tỷ biết ngươi chuẩn bị đi Kim Lăng nên không yên tâm, nhờ ta nhân tiện nhắn cho ngươi, đi đường cẩn thận. Miếng lót giày này là muội ấy cho ngươi, nói Giang Nam nhiều mưa, đi lại khó khăn. Dù gì cũng là người một nhà, ngươi nhận đi, đây cũng là tâm ý của muội ấy.”
Nguyệt Hồi vốn không phải là một cô nương khéo tay, người bình thường sẽ không trông cậy vào tài nghệ của nàng. Tiểu Tứ nâng đôi lót giày lên, khom người nói: “Thỉnh Đốc chủ cảm ơn tỷ tỷ thay tiểu nhân, tiện thể nói hộ tiểu nhân, Tiểu Tứ sẽ dốc lòng hoàn thành nhiệm vụ, sau khi hồi kinh nhất định sẽ đi thăm tỷ ấy. Còn có… nói tỷ ấy khi nào rảnh thì học thêu thùa một chút, chứ đừng để có mỗi chiếc lót giày cũng phải đến lấy ở nhà kho, lại để người ta chê cười.”
Lương Ngộ nhướng mày, không hề thấy chột dạ, mặt không đỏ, nói: “Ta sẽ truyền lời giúp ngươi, ngươi cứ quay về chuẩn bị đi, một lát nữa Trương Tổng Kỳ sẽ xuất phát.”
Tiểu Tứ vui vẻ đáp lời, vội vã bước nhanh đến phòng ngủ riêng.
Lương Ngộ thấy dáng vẻ thiếu niên nhảy tung tăng, đi vào màn sương dày đặc, cảm thấy thỏa mãn bưng chén trà lên, ưu nhã nhấp một ngụm.
Bên ngoài phát ra tiếng kêu đau đứt quãng, hắn rũ mắt, sờ chén trà, ngược lại muốn xem xem những tên cứng họng đó có thể chịu được bao lâu. Những tên kia dù có bị đánh đập thế nào đi chăng nữa thì hắn ta vẫn cố chịu đựng được. Lương Ngộ chờ đợi lâu hơn dự kiến, cuối cùng Phiên tử tiến vào hồi bẩm, kết quả cũng không theo ý hắn, cho dù cai ngục có đánh chết một người trong số họ, hai tên còn lại vẫn không hề hé răng nửa lời.
“Phế vật!” Hắn chửi thề, đứng dậy đi vào nhà lao. Trong phòng thịt máu bắn đầy đất, mùi máu tanh tản ra khắp nơi, ngay khi bước đến cửa đã có thể ngửi thấy. Hắn không tiến vào phòng chỉ đứng ở xa đánh giá, còn lại hai người, một tên hơn ba mươi tuổi, một tên tầm hai mươi tuổi là cùng. Hắn ra hiệu với Tăng Kình bằng ánh mắt, ý bảo phiên tử buộc tên trẻ tuổi kia lên giá còn mình chậm rãi đi đến trước cửa, cao giọng nói: “Gia lại cho ngươi cơ hội cuối cùng, khai ra hang ổ của loạn đảng, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, thả ngươi về đoàn tụ với gia đình.”
Đáng tiếc người trẻ tuổi kia huyết khí phương cương (*) giống như hai tiên Nam Bi đọc sách kia, thà chết chứ không cúi đầu, hùng hổ hô to: “Còn thủ đoạn nào thì cứ dùng hết đi, lão tử sẽ không bao giờ khai ra.”
(*) Huyết khí phương cương: tuổi tràn đầy tinh lực, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Lương Ngộ cười, vỗ tay khen ngợi: “Được thôi, bây giờ cơ hội đã không còn, dù người muốn nói cũng không nói được nữa.” Hắn gọi người tới: “Cắt lưỡi của tên này cho gia, lột sạch quần áo, quấn vải rồi nhúng hắn vào thùng dầu, hôm nay chúng ta sẽ thả đèn trời.”
Thủ đoạn của Đông Xưởng có rất nhiều, xẻo thịt máu chảy thành sông, nếu thắp đèn trời thì vừa sạch sẽ vừa náo nhiệt. Người đang sống sờ sờ đột nhiên bị thiêu chết, phải chịu dày vò trong một thời gian dài, người chịu hình phạt sẽ chết dần chết mòn, người xem sẽ phải chịu áp lực nặng nề trong lòng.
Cắt lưỡi, quấn vải, ngâm vào thùng dầu đều được làm liền mạch, nhanh chóng. Phòng tra tấn không tiện thực hiện nên mọi người đã di chuyển tới nơi đất trống ở góc Đông Nam. Sương mù dày đặc là một tấm chắn tốt, giống như đèn trời ở trong đêm, hôm nay thực hiện thả vào ban ngày càng khiến mọi người nhìn rõ hơn.
Người trẻ tuổi bị bọc trong tấm vải được nhấc ra khỏi thùng dầu, giống như một con tằm bị treo trên cao, máu trong miệng chảy ra khắp ngực, hắn ta chỉ ô ô a a được, không ai biết hắn ta đang nói gì.
Lúc này Lương Ngộ đã không còn cần hắn ta mở miệng, hắn híp mắt, lạnh lùng nói: “Ra tay đi.”
Phiên tử tuân lệnh, cầm đuốc qua, dí vào mũi chân, ngọn lửa từ từ lan lên trên, càng đốt càng cháy lớn, người bị hành hình vặn vẹo trong đám lửa, giống như một con sâu đo.
Lương Ngộ quay đầu, người cuối cùng còn lại thấy cảnh tượng này mặt trắng bệch, hắn cười cười, nói: “Cơ hội chỉ có một lần duy nhất, qua thôn này thì không còn cửa hàng nào nữa đâu. Một thanh niên hai mươi tuổi muốn xuống Cửu U chém Diêm La, ngươi đã tới tuổi trên có già, dưới có trẻ rồi, chẳng lẽ cũng muốn lỗ mãng như hắn ta?”
Giọng hắn nhàn nhạt không gắt gỏng, không nóng nảy, không hề lo lắng sẽ ra về trắng tay. Còn tên phạm nhân sót lại cuối cùng kia thở hổn hển, giống như một con thú hoang bị vây bắt nên hoảng sợ vậy. Lương Ngộ biết hắn ta nghĩ gì, hắn uy hiếp “chính nhân quân tử”, nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực trên bầu trời, dụ dỗ hắn ta: “Đồng đảng đã không còn nữa, ai có thể xem thường ngươi? Ai còn có thể phỉ nhổ ngươi? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhân lúc còn có thể nói được thì nói đi, đừng để như tên kia, cuối cùng muốn nói cũng không nói được.”
Mùi thịt cháy lan tỏa bốn phía theo gió, mặt hán tử bị trói ướt đẫm nước mắt, xây xát khắp người, hai má sưng tấy, tím bầm.
Lương Ngộ không thúc giục, hắn có thể kiên nhẫn chờ hắn ta suy nghĩ cẩn thận.
Quả nhiên hán tử kia run rẩy xong, rốt cuộc tàn nhẫn nói ra: “Sĩ Đầu Am, đường Dương Môi.”
Mọi người ở đây đều nhẹ nhàng thở phào, Lương Ngộ liếc phùng thản, “Nghe thấy chưa?”
Phùng Thản giống như được tiêm máu gà: “Tiểu nhân sẽ lập tức dẫn người bao vây diệt trừ, thề sẽ dẹp sạch loạn đảng.”
Phiên tử Đông Xưởng tập trung, ủng quan dẫm đạp mặt đất, vang lên tiếng ầm ầm. Lương Ngộ xoay người đi đến cửa nha môn, vừa đi vừa hạ lệnh: “Tăng Kình ở lại xử lý chuyện ở đây, tên cầm đầu loạn đảng sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tuyệt đối không thể để hắn ta chạy thoát. Gia về cung trước đợi các ngươi báo tin tốt.”
Tăng Kình lĩnh mệnh, khom người chào, khi đứng thẳng dậy thì xe ngựa đã ra khỏi ngõ. Hắn ta xoay người, cắn răng nói: “Đếm đủ số người, không được để xảy ra bất cứ sai sót gì. Các ngươi phải kiểm tra thật kỹ mọi ngóc ngách, nếu để ai chạy thoát, chúng ta sẽ xong đời!”
Chưa nói đến chuyện sống chết của họ, chỉ cần nói đến tiền đồ tương lai, mọi người không ai dám thiếu cảnh giác. Sau đó toàn thành bị vây bắt, lúc ấy đám người muốn rút khỏi Dương Môi, không nghĩ tới Xưởng vệ đã cắt đứt đường lui, bảy người đang ở kinh thành cũng bị bắt, không có ai lọt lưới. Tăng Kình cuối cùng cũng có thể thản nhiên quay về phục mệnh, hắn ta đi vào phòng ngủ riêng của chưởng ấn, cười nói: “Mọi chuyện đã xong xuôi, lão tổ tông đúng là thần cơ diệu toán, nếu để bọn họ tùy ý hoạt động trong kinh thành, quả thực chúng muốn ra tay vào ngày đại hôn của Hoàng thượng.”
Lương Ngộ đang đứng ở trước cửa sổ treo chuông gió, nghe thấy Tăng Kình hồi bẩm, lạnh nhạt nói: “Giang sơn xã tắc là chuyện lớn, chỉ dựa vào mấy loạn đảng mới đã muốn làm đảo lộn triều đình, quả thực là si tâm vọng tưởng! Trước mắt mối họa kinh thành đã tạm thời lắng xuống, nhưng trong đại hôn của Hoàng thượng vẫn không được lơi lỏng, đề phòng đảng Hồng La lẻn vào kinh thành và những vùng lân cận lần hai. Chung quy lại chuyện này muốn giải quyết tận gốc, trước mắt phải xem cách làm việc của người Lưỡng Quảng thế nào, chỉ khi nào diệt sạch hang ổ, ta mới có thể kê cao gối mà ngủ.”
Tăng Kình nói vâng: “Nhị đương đầu đã phá án vô số lần, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của lão tổ tông. Nhưng vạn tuế gia… tại sao vẫn chưa khỏi bệnh?”
Chuông gió đã được treo xong, Lương Ngộ khẽ lướt tay qua, âm thanh leng keng dễ nghe vang lên, khóe môi hắn cong lên một chút, chậm rãi nói: “Tuy một năm đã trôi qua, nhưng trời vẫn còn lạnh, mùa đông hàng năm là thời điểm dễ phát bệnh nhất, chờ đến hết tháng giêng liền tốt lên thôi.”
Tuy hắn nói thế như việc hoàng đế yếu ớt, không khỏe cũng là sự thật. Tăng Kình nghĩ một lát rồi nói: “Cung nhân đang có thai kia đã được đưa đến Dương phòng. Dựa vào lời của lão tổ tông phải hầu hạ cẩn thận, thái y sẽ đến bắt mạch hai lần một ngày vào buổi sáng và buổi chiều. Nhưng hai ngày nay mạch tượng có chút thay đổi, chút nữa tiểu nhân sẽ cho mời Hồ Viện sử tới xem qua.”
Lương Ngộ ừ một tiếng: “Hồ Viện sử trước đây từng chẩn đoán được Hoàng tử, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lần này chính là Trưởng hoàng tử, địa vị còn hơn xa những Hoàng tử khác. Bất luận thế nào, trước khi đứa trẻ này được sinh ra, không được để cung nhân kia xảy ra chuyện gì. Sáu người hầu hạ không đủ thì mười người, ta chỉ cần con vua lớn lên cường tráng thôi.”
Tăng Kình là người thông minh, chỉ cần nghe hai câu này cũng đủ để hiểu được ý tứ trong đó.
Thân thể Hoàng đế không tốt, như vậy Hoàng tử đời sau phải được dưỡng tốt từ trong bụng mẹ, đây là chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc. Cơ thể mẹ như vật chứa, với nhà đế vương mà nói, một cung nữ không quyền, không thế, không chỗ dựa cũng chỉ có thể là vật chứa mà thôi. Bên trên chỉ muốn đứa bé, nếu vật chứa này sau khi đã được tẩm bổ, tương lai bọn họ mổ gà lấy trứng, sống hay chết căn bản không có ai để ý.
Lương Ngộ chầm chậm đi qua đi lại trước bàn, lấy khăn ra lau tay, đồng hồ Tây Dương trên bàn đã chỉ giờ Ngọ, hắn vuốt lại tay áo, nói: “Nên đến Càn Thanh cung một chuyến, nếu có gì không ổn, lập tức truyền thái y.”
Hôm nay sương mù cực kỳ dày đặc, mặc dù tới canh giờ này rồi mà vẫn chưa tiêu tan. Hắn khoanh tay đi trong con hẻm, trên đường đi tới lông mày và lông mi dính đầy bọt nước nhỏ, hắn nhìn về phía trước như nhìn qua một lớp nước, có cảm giác nặng trĩu.
Chưởng ấn luôn rất bận, phần lớn thời gian đều đi vội vàng, duy chỉ có hôm nay, hai đôi lót giày vẫn chưa được bỏ ra, mỗi một bước đi đều có một cảm giác khác lạ.
Lương Ngộ đi đến Nhật Tinh môn, nhìn về hướng Bắc chính là Quang Minh điện, không hề khác so với bình thường. Hắn đi dọc theo hành lang vào buồng sưởi phía Đông, liếc mắt liền thấy Nguyệt Hồi còn đang canh giữ bên giường Hoàng thượng, cung nữ bên cạnh không ngừng lau cánh tay và ngực cho Hoàng đế bằng khăn nóng. Nguyệt Hồi nghe thấy động tĩnh mới quay đầu lại nhìn, có chút mệt mỏi nói: “Chưởng ấn, khi sáng Hoàng thượng đã uống thanh tâm hoàn, sau khi uống đã ổn hơn một chút nhưng đến giờ tị lại phát bệnh. Tổng quản đã đến ngự dược phòng lấy thuốc theo đơn lúc trước, ta lại lấy nước ấm lau người cho Vạn Tuế gia, lúc này đã tốt hơn rồi.”
Lương Ngộ tiến lên, nhẹ giọng gọi Hoàng đế: “Chủ tử, vẫn nên truyền thái y thôi, để bọn họ chẩn đoán, nghĩ ra phương thuốc mới.”
Hoàng đế cũng có chút nản lòng đối với chính mình, hơi mở mắt lắc đầu; “Bọn họ không dùng được, trị không hết bệnh của trẫm.”
Lương Ngộ nói: “Chủ tử đừng nói như vậy, cũng đâu phải bệnh gì nặng, quan trọng là chú ý điều trị. Hiện tại đã sắp sang xuân, thời tiết sẽ ấm lên, lúc ấy bệnh cũng sẽ hết.”
Hoàng đế cười khổ: “Chỉ mong vậy.”
Khăn ấm lại được đưa tới, lần này Lương Ngộ nhận lấy, tự mình lau cho Hoàng đế, hắn nói: “Thần đi Đông Xưởng một chuyến để xử lý chuyện của đảng Hồng La. Đã tìm ra nơi ẩn náu của chúng trong kinh thành, Xưởng vệ vừa mới hành động đã quét sạch toàn bộ, thỉnh chủ tử yên tâm.”
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm: “Tiêu diệt được là tốt rồi, kinh thành vốn luôn thái bình, bỗng nhiên có một đám đạo tặc như vậy, ngược lại khiến bá tánh hoảng sợ.” Y vừa nói vừa ho khan, một lát sau lại nói tiếp: “Lệnh Cửu môn tăng cường kiểm soát, những người từ vùng khác vào kinh đều phải kiểm tra thân phận, không thể để những người đó tiến vào.”
Lương Ngộ nói vâng: “Những việc này thần sẽ giao phó xuống dưới, chủ tử chủ cần chú tâm dưỡng bệnh là được.”
Hoàng đế quá mệt, mỗi lần phát bệnh đều có thể đoạt nửa cái mạng của y, nói nhiều lời thế này đã là mệt muốn chết rồi, y nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lúc này Nguyệt Hồi mới rời khỏi buồng sưởi phía đông, đi theo Lương Ngộ tới phòng ngủ riêng, nhưng nàng buồn bực, vừa vào cửa liền nói: “Tại sao thái y trong cung không thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng vậy, sao không tuyển chọn những lương y giỏi khắp thiên hạ? Bây giờ Hoàng thượng còn trẻ mới có thể chống đỡ được, sau này tuổi tác cao lên, sao có thể chịu được trận sốt cao như vậy?”
Từ khi trở về đến giờ, nàng chưa bao giờ cao giọng với hắn, lần này vì Hoàng đế mà bắt đầu nghi ngờ hắn, thực sự khiến hắn không vui.
“Tuyển lương y? Sao muội không chiếu cáo thiên hạ Hoàng đế không còn đủ sức khỏe nữa, để cho đám phiên Vương đã sớm tính toán, sớm tích góp binh lính làm phản?” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Nguyệt Hồi, ca ca để muội tiến cung cũng không phải là vì để muội chống đối lại huynh. Huynh biết muội lo cho Hoàng thượng, nhưng muội đừng quên, huynh mới là người thân của muội. Muội đừng chỉ lo nhìn mặt mà gắp đồ ăn, ai thân ai không thân, muội còn chưa phân rõ sao?”
Bình luận truyện