Từ Bi Khúc
Chương 43: Trình Liệt x Du Ca - Ngoại truyện thứ tư
Thời gian này trong hậu cung, tin tức được lan truyền nhiều nhất chính là chuyện hoàng thượng đến Phụng Hoa cung thị tẩm hoàng hậu mấy ngày liền. Cung nhân rỉ tai nhau Triệu quý phi thất sủng rồi, Du hoàng hậu hiện nay trở thành người nhận ân sủng nhiều nhất, vượt qua tất cả phi tần khác...
Nơi Phụng Hoa cung, Du Ca đang ngồi trầm tư.
Cái chuyện khiến nàng bận tâm không phải tin tức mình được sủng hạnh lan truyền khắp hậu cung này, mà là về Trình Liệt. Hôm nay đã là ngày thứ tư hắn ở tẩm cung của nàng, ngoại trừ lúc dùng bữa và những nhu cầu bức thiết khác thì hầu như hắn với nàng đều không rời khỏi giường, dĩ nhiên đều lỗi tại hắn!
Đúng là nữ nhân chốn hậu cung được sủng hạnh thì rất vui, Du Ca là hoàng hậu cũng muốn thánh thượng ở bên cạnh mình nhiều hơn chút, thế nhưng Trình Liệt cứ quấn lấy nàng, hàn huyên tâm sự là một lẽ, mà hắn yêu chiều ân ân ái ái nàng suốt thế này thật khó đáp ứng. Chưa kể nàng mang thân nữ lưu, ngày ngày luyện võ động tay động chân quen rồi, ấy vậy suốt bốn ngày qua hắn không cho phép nàng rời đi khiến thân thể nàng bứt rứt khó chịu.
Hôm nay bằng mọi cách Du Ca phải ra ngoài hoa viên, chẳng những thế còn phải kéo Trình Liệt xuống giường, âu cũng là nàng nghĩ cho long thể, vận động một chút giãn gân giãn cốt cũng tốt hơn nằm mãi một chỗ. Lúc nghe nàng nói ý định đó, Trình Liệt nằm ườn trên giường, cất giọng uể oải:
- Hoa viên ngày nào cũng đi dạo mà nàng không chán sao? Ngắm hoa xong lại trở về phòng nằm tiếp, thôi thì cứ nằm luôn cho tốt.
- Hoàng thượng, ta biết chàng muốn hưu sinh dưỡng sức sau trận chiến dài, nhưng cũng có nhiều cách để thư giãn, ngày trước thái y cũng dặn ta phải vận động thân thể thì sức khỏe mới tốt được.
- Nhưng ta vẫn cứ thích nằm. Còn nếu nàng muốn ta ra ngoài hoa viên thì tìm cái gì thú vị một chút, may ra ta sẽ suy nghĩ lại.
Làm hoàng đế thật có phúc của hoàng đế, luôn có quyền đòi hỏi người khác một cách vô tội vạ, tính tình Trình Liệt như vậy khiến Du Ca khó làm vừa lòng hắn. Nhưng nàng nào đâu chịu thua, trước đó nhất quyết phải ra ngoài hoa viên nên dĩ nhiên có đối sách, biết hắn thể nào cũng yêu sách này nọ, nàng liền bảo rõ:
- Luyện võ múa kiếm hẳn chàng chán rồi, vậy sao ta không thi thố một trận?
- Thi thế nào?
- Chúng ta thi bắn cung, đấu năm trận, đến trận nào thì người thắng có quyền đưa ra yêu cầu buộc người thua làm theo.
Thú thực Trình Liệt vừa trở về sau trận đánh với nước Chu, ngày nào cũng kiếm với cung giết quân địch đến nỗi mệt mỏi lẫn phát chán, nay bản thân chỉ muốn ở yên trong tẩm cung, quấn quýt lấy Du Ca hưởng thụ an nhàn mấy ngày mấy đêm cho thỏa. Nhưng xem chừng hắn thấy nàng không chịu nổi sự "đòi hỏi" này rồi, vả lại nàng hình như rất muốn ra ngoài hoa viên, thôi thì hắn đành chiều lòng chấp thuận cho giai nhân, tiếp theo ngồi dậy mặc y phục vào.
Quả thật bên ngoài hoa viên khí trời mát mẻ dễ chịu, Trình Liệt vươn vai hít sâu một hơi dài, sau đó đưa mắt nhìn Du Ca đang lệnh cho Liêu công công mang cung tên và tấm bia đến đây để hoàng thượng luyện bắn cung với nàng. Không quá lâu sau, thị vệ đã đem đến đầy đủ mọi thứ hoàng hậu yêu cầu. Trình Liệt nghe Du Ca mời hoàng thượng thì hắn cười nhẹ, bảo nàng bắn trước đi! Du Ca không lưỡng lự đứng ngay giữa hoa viên, cách tấm bia vừa dựng xong ở khoảng cách khá xa, giương cung rồi lắp tên vào bắn. Ánh mắt thích thú của Trình Liệt hết nhìn vị hoàng hậu kiêu sa xong lại nhìn mũi tên lao vút đi trúng ngay hồng tâm.
- Đúng là tài bắn cung của nàng ngày càng lợi hại.
Nghe tiếng vỗ tay từ hoàng thượng, nét mặt Du Ca vẫn điềm nhiên, nghĩ ngày nào cũng luyện bắn cung mấy canh giờ thử hỏi làm sao không khá lên, sau đó đưa cung ra như thể mời hắn. Đón lấy mũi tên từ Liêu công công, Trình Liệt giương cung lên ngắm bắn. Tên lao đi, cắm vào bia nhưng lệch khỏi hồng tâm một chút. Du Ca ngạc nhiên, tài bắn cung của hắn vốn dĩ hơn nàng, thế sao lại... Nãy giờ trông hoàng thượng hơi uể oải, nàng hiểu ra do mấy ngày qua hắn ở ì trên giường.
- Chàng thua rồi, sẽ làm theo yêu cầu của ta chứ?
- Thế, hoàng hậu nàng muốn trẫm làm gì?
- Ta muốn chàng cõng ta đi một vòng quanh hoa viên.
Trình Liệt thoáng nhíu mày, nam nhân cao lớn như hắn không phải không đủ sức cõng một nữ nhân mà chỉ vì hắn đang ở cương vị hoàng thượng, há có thể cõng người khác sao? Ngay cả Liêu công công đứng bên cạnh cũng tỏ ra e ngại liền nhìn hoàng hậu, nương nương chuyện này... Tức thì Du Ca hỏi Trình Liệt:
- Nhất ngôn cửu đỉnh, lý nào hoàng thượng như chàng nói mà không giữ lời?
Trình Liệt buồn cười, lại nhớ ngày trước kết giao huynh muội, nàng cứ thích bắt hắn cõng nàng về mới chịu. Bây giờ thành hoàng hậu rồi mà vẫn bướng bỉnh đòi hỏi những điều trẻ con thế này, hay nàng đang muốn hắn giãn gân giãn cốt? Nhưng hắn không được phép từ chối, thân làm hoàng đế đứng đầu thiên hạ nào đâu thể nói lời lại nuốt lời, rõ ràng nàng gài hắn vào thế chẳng thể phản kháng! Thấy hoàng thượng quay lưng qua và cúi thấp người thì Liêu công công lên tiếng ngăn, hắn liền khoát tay, sau đó tất nhiên Du Ca nhanh chóng leo lên lưng hắn.
- Ta biết chàng rất ấm ức trong lòng.
- Nàng nhớ rõ điều này Du Ca, chỉ có một mình nàng mới khiến hoàng đế ta cõng như vậy, nên phải đối tốt với ta hơn đấy.
Trình Liệt vừa cõng Du Ca vừa buông lời rõ ràng không khỏi khiến nàng vừa buồn cười vừa sung sướng, nàng có lúc nào không tốt với hắn, đúng hơn chỉ có hắn mới lạnh nhạt với nàng! Đúng theo yêu cầu, hắn đã cõng nàng đi hết một vòng hoa viên, phía sau Liêu công công với dàn thị vệ nối đuôi nhau đi theo làm Xuân Nhĩ đứng hầu gần đó bụm miệng cười. Hoàng hậu vừa đặt chân xuống đất, là vị công công đã giục nha hoàn đưa khăn ướt tới để ông lau mồ hôi lên trán hoàng thượng.
Đến đợt thi thứ hai, Du Ca vẫn bắn trước. Và lần này khi nàng vừa lắp tên vào đồng thời giương cung ngắm bắn thì bất chợt, một vòng tay mạnh mẽ ôm nhẹ lấy eo nàng khiến nàng thoáng giật mình xoay qua nhìn. Trình Liệt chẳng rõ nghĩ gì lại đứng ngay bên cạnh ôm ấp ái hậu đầy thân mật trước bao nhiêu ánh mắt của kẻ hầu người hạ, ngay lập tức nàng kinh ngạc hỏi:
- Chàng làm gì vậy?
- Thì ta ôm nàng.
- Nhưng ta đang bắn cung...
- Nàng đâu có đưa ra quy định gì cho cuộc thi thố này, ta thích thì làm. Mà nàng đừng chú ý đến ta, cứ lo việc bắn tên cho trúng tâm.
Tay không những ôm siết chiếc eo thon ấy mà Trình Liệt còn kề môi lên tai Du Ca thì thầm, phả hơi thở nóng hổi vào đó khiến nàng thoáng rùng mình một cái. Rõ rồi, vị hoàng thượng này đang muốn trả đũa về chuyện nàng bắt hắn cõng hết một vòng hoa viên. Thử hỏi nàng đang giương cung trong khi hắn cứ áp sát vào người nàng, đưa mũi ngửi nhẹ từ cổ xuống vai làm gai ốc nàng nổi hết cả lên, làm sao tập trung bắn tên được? Thậm chí Trình Liệt còn "chơi khăm" Du Ca khi cắn nhẹ lên vành tai nàng, một trong những nơi mẫn cảm của nữ nhân, làm nàng bối rối giật mình buông tay. Tên bay đi, may thay vẫn trúng hồng tâm!
Du Ca thở ra nhẹ nhõm, bấy giờ mới đẩy hoàng thượng càn quấy kia ra, bảo:
- Chàng muốn giở trò xấu xa để ta thua chứ gì?
Trình Liệt giả vờ thản nhiên, tự hỏi là do Du Ca may mắn hay sự thật khả năng thiện nghệ của nàng đã vượt bậc, đến nỗi hắn cố tình quấy phá để chọc nàng phân tâm mà vẫn không được. Tiếp theo tới lượt hắn bắn tên, lần thứ hai vẫn lệch tâm.
- Được rồi, lần này phạt nhẹ một chút, chàng đút bánh bao cho ta ăn đi.
Thật tình, hoàng thượng mà bị sai bảo chẳng khác gì kẻ hầu, Trình Liệt thở dài trong lòng mà tay cũng cầm lấy chiếc bánh bao còn nóng chậm rãi đưa lên cái miệng xinh xinh đang mở ra chờ đợi kia. Du Ca cắn một miếng, khói từ trong nhân bánh bốc ra thơm phức. Khi nàng cắn miếng thứ hai thì phía đối diện, hắn trườn người tới cắn phần còn lại của chiếc bánh, cứ như thể hai người hôn nhau gián tiếp. Mắt hắn nhìn trực diện vào mắt nàng, mười phần đều hàm ý trêu đùa. Phát hiện Xuân Nhĩ với Liêu công công kín đáo cười cười, nàng hơi ngượng mới đẩy nhẹ hắn ra, thử hỏi có hoàng thượng nào làm trò trẻ con như thế không?
Ngồi nghỉ một lát, Du Ca tự dưng nhớ về chuyện ngày xưa, liền cười bảo:
- Thi thố với chàng làm ta nhớ ngày trước cùng Tần đại ca luyện bắn cung, huynh ấy giỏi kiếm hơn cung nên lúc nào ta cũng thắng.
Dứt lời xong, Du Ca sực nhớ Trình Liệt không thích nghe nàng nhắc về Tần Chinh, đặc biệt là những chuyện trước đây của cả hai. Tức thì nàng hướng mắt qua hoàng thượng, quả nhiên hắn không vui rồi vì nét mặt hơi sa sầm. Hắn nhìn nàng chằm chằm, trong đôi mắt đầy phật ý. Nàng chưa kịp giải thích thì hắn đã mau chóng đứng dậy, ra lệnh thị vệ mang thêm hai tấm bia ra đặt phía sau tấm bia thứ nhất, ở bên trái và bên phải. Nàng khó hiểu hỏi hắn muốn làm gì, hắn không đáp mà bảo Liêu công công đưa ba mũi tên lại! Phản chiếu trong mắt Du Ca là cảnh Trình Liệt giương cung, biểu hiện trên mặt trở nên tập trung. Hắn buông tay, ba mũi tên theo đà xé gió cùng lúc cắm phập vào hồng tâm của ba tấm bia.
Du Ca đứng dậy bất ngờ, còn Trình Liệt thả nhẹ cung xuống đất, mỉm cười:
- Ta thắng cả ba trận còn lại rồi, đến lượt nàng nghe theo yêu cầu từ ta chứ?
- Hóa ra từ nãy giờ là chàng cố tình nhường ta?
- Du Ca nàng luôn thông minh và hiểu ý ta... Nếu thi từng trận nữa thì rất lâu nên ta quyết định đánh nhanh thắng nhanh để còn "xử trí" nàng!
Hẳn đây là lần đầu tiên Du Ca cứng lưỡi trước vị hoàng thượng không chỉ tính khí xấu xa mà còn rất gian xảo như hắn! Còn Trình Liệt, chẳng bận tâm nàng phản ứng ra sao, liền bước nhanh đến rồi lập tức bế thốc nàng lên. "Không được phép làm phiền trẫm và hoàng hậu", dứt khoát ra lệnh xong là hắn đem người nữ nhân đang vùng vẫy trên vai mình đi vào phòng.
Vừa đặt Du Ca nằm lên giường, Trình Liệt nhanh như cắt phủ thân thể cao lớn của mình đè xuống người nàng để nàng không vùng thoát được. Thấy nàng định nói điều gì, tức thì hắn cúi mặt hôn nàng thật lâu. Bị môi hắn quấn quýt liên tục, Du Ca khó thở, cố gắng nói đứt quãng:
- Khoan đã... hoàng thượng... còn bữa trưa...
- Để ta dạy nàng một điều, cái gì ngon nhất thì phải thưởng thức trước!
Dẫu bị Trình Liệt hôn đến mụ mị mà Du Ca vẫn cảm giác ấm ức khi nghe hắn so sánh mình là loại "thức ăn" ngon nhất để nhấm nháp. Nhanh chóng nàng dùng hết sức đẩy hắn lên một chút, úp lòng bàn tay lên môi hắn, giọng kiên quyết:
- Chàng đã hứa hôm nay sẽ không kéo ta lên giường?
- Nhưng chính miệng nàng nói kẻ thua phải nghe theo người thắng, lẽ nào nàng nói mà không giữ lời? - Hắn gỡ tay nàng xuống, cười tà mị - Du hoàng hậu à Du hoàng hậu, là tự nàng đưa mình vào tròng đấy!
Du Ca hết lý lẽ đáp trả đành để mặc Trình Liệt tiếp tục hôn mình. Hắn không sai, là chính nàng đã đẩy bản thân vào tình thế này. Nàng nghĩ mình có thể thắng hắn, và càng không ngờ khi đã thắng rồi thì hắn lại muốn tiếp tục lên giường!
Nhận ra hoàng hậu đuối lý, Trình Liệt thích thú vô cùng, cũng có lúc chơi ngược lại nàng! Đây là phần thưởng dành cho hắn, đồng thời để phạt nàng vì dám nhắc tới Tần Chinh ở trước mặt hắn. Hắn là hoàng đế, tính chiếm hữu càng cao hơn người khác, dĩ nhiên chỉ muốn nam nhân duy nhất trong mắt nàng là hắn thôi! Khi bờ môi hôn xuống cổ nàng thì tay hắn cũng dần cởi bỏ y phục trên người nàng.
- Nếu nàng không muốn bị phạt thế này thì phải hứa...
- Hứa gì?
- Ngoài tên ta, từ giờ không được nhắc tên nam nhân khác nữa.
Du Ca giương mắt nhìn Trình Liệt trong một khắc, hóa ra vị hoàng thượng cửu ngũ chí tôn đó đang ghen tị sao? Bỗng chốc trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả, để rồi thay vì phản kháng trước hành động càn quấy quá đáng kia thì nàng chợt nhiên vòng tay qua ôm chặt cổ hắn, nhắm nghiền mắt và nói khẽ:
- Ta hứa với chàng, hoàng đế của ta!
Từng mảnh y phục rơi xuống đất lạnh, tấm rèm châu sa buông hờ hững, rốt cuộc ngày hôm nay, hoàng thượng lẫn hoàng hậu cũng không thể rời giường.
Nơi Phụng Hoa cung, Du Ca đang ngồi trầm tư.
Cái chuyện khiến nàng bận tâm không phải tin tức mình được sủng hạnh lan truyền khắp hậu cung này, mà là về Trình Liệt. Hôm nay đã là ngày thứ tư hắn ở tẩm cung của nàng, ngoại trừ lúc dùng bữa và những nhu cầu bức thiết khác thì hầu như hắn với nàng đều không rời khỏi giường, dĩ nhiên đều lỗi tại hắn!
Đúng là nữ nhân chốn hậu cung được sủng hạnh thì rất vui, Du Ca là hoàng hậu cũng muốn thánh thượng ở bên cạnh mình nhiều hơn chút, thế nhưng Trình Liệt cứ quấn lấy nàng, hàn huyên tâm sự là một lẽ, mà hắn yêu chiều ân ân ái ái nàng suốt thế này thật khó đáp ứng. Chưa kể nàng mang thân nữ lưu, ngày ngày luyện võ động tay động chân quen rồi, ấy vậy suốt bốn ngày qua hắn không cho phép nàng rời đi khiến thân thể nàng bứt rứt khó chịu.
Hôm nay bằng mọi cách Du Ca phải ra ngoài hoa viên, chẳng những thế còn phải kéo Trình Liệt xuống giường, âu cũng là nàng nghĩ cho long thể, vận động một chút giãn gân giãn cốt cũng tốt hơn nằm mãi một chỗ. Lúc nghe nàng nói ý định đó, Trình Liệt nằm ườn trên giường, cất giọng uể oải:
- Hoa viên ngày nào cũng đi dạo mà nàng không chán sao? Ngắm hoa xong lại trở về phòng nằm tiếp, thôi thì cứ nằm luôn cho tốt.
- Hoàng thượng, ta biết chàng muốn hưu sinh dưỡng sức sau trận chiến dài, nhưng cũng có nhiều cách để thư giãn, ngày trước thái y cũng dặn ta phải vận động thân thể thì sức khỏe mới tốt được.
- Nhưng ta vẫn cứ thích nằm. Còn nếu nàng muốn ta ra ngoài hoa viên thì tìm cái gì thú vị một chút, may ra ta sẽ suy nghĩ lại.
Làm hoàng đế thật có phúc của hoàng đế, luôn có quyền đòi hỏi người khác một cách vô tội vạ, tính tình Trình Liệt như vậy khiến Du Ca khó làm vừa lòng hắn. Nhưng nàng nào đâu chịu thua, trước đó nhất quyết phải ra ngoài hoa viên nên dĩ nhiên có đối sách, biết hắn thể nào cũng yêu sách này nọ, nàng liền bảo rõ:
- Luyện võ múa kiếm hẳn chàng chán rồi, vậy sao ta không thi thố một trận?
- Thi thế nào?
- Chúng ta thi bắn cung, đấu năm trận, đến trận nào thì người thắng có quyền đưa ra yêu cầu buộc người thua làm theo.
Thú thực Trình Liệt vừa trở về sau trận đánh với nước Chu, ngày nào cũng kiếm với cung giết quân địch đến nỗi mệt mỏi lẫn phát chán, nay bản thân chỉ muốn ở yên trong tẩm cung, quấn quýt lấy Du Ca hưởng thụ an nhàn mấy ngày mấy đêm cho thỏa. Nhưng xem chừng hắn thấy nàng không chịu nổi sự "đòi hỏi" này rồi, vả lại nàng hình như rất muốn ra ngoài hoa viên, thôi thì hắn đành chiều lòng chấp thuận cho giai nhân, tiếp theo ngồi dậy mặc y phục vào.
Quả thật bên ngoài hoa viên khí trời mát mẻ dễ chịu, Trình Liệt vươn vai hít sâu một hơi dài, sau đó đưa mắt nhìn Du Ca đang lệnh cho Liêu công công mang cung tên và tấm bia đến đây để hoàng thượng luyện bắn cung với nàng. Không quá lâu sau, thị vệ đã đem đến đầy đủ mọi thứ hoàng hậu yêu cầu. Trình Liệt nghe Du Ca mời hoàng thượng thì hắn cười nhẹ, bảo nàng bắn trước đi! Du Ca không lưỡng lự đứng ngay giữa hoa viên, cách tấm bia vừa dựng xong ở khoảng cách khá xa, giương cung rồi lắp tên vào bắn. Ánh mắt thích thú của Trình Liệt hết nhìn vị hoàng hậu kiêu sa xong lại nhìn mũi tên lao vút đi trúng ngay hồng tâm.
- Đúng là tài bắn cung của nàng ngày càng lợi hại.
Nghe tiếng vỗ tay từ hoàng thượng, nét mặt Du Ca vẫn điềm nhiên, nghĩ ngày nào cũng luyện bắn cung mấy canh giờ thử hỏi làm sao không khá lên, sau đó đưa cung ra như thể mời hắn. Đón lấy mũi tên từ Liêu công công, Trình Liệt giương cung lên ngắm bắn. Tên lao đi, cắm vào bia nhưng lệch khỏi hồng tâm một chút. Du Ca ngạc nhiên, tài bắn cung của hắn vốn dĩ hơn nàng, thế sao lại... Nãy giờ trông hoàng thượng hơi uể oải, nàng hiểu ra do mấy ngày qua hắn ở ì trên giường.
- Chàng thua rồi, sẽ làm theo yêu cầu của ta chứ?
- Thế, hoàng hậu nàng muốn trẫm làm gì?
- Ta muốn chàng cõng ta đi một vòng quanh hoa viên.
Trình Liệt thoáng nhíu mày, nam nhân cao lớn như hắn không phải không đủ sức cõng một nữ nhân mà chỉ vì hắn đang ở cương vị hoàng thượng, há có thể cõng người khác sao? Ngay cả Liêu công công đứng bên cạnh cũng tỏ ra e ngại liền nhìn hoàng hậu, nương nương chuyện này... Tức thì Du Ca hỏi Trình Liệt:
- Nhất ngôn cửu đỉnh, lý nào hoàng thượng như chàng nói mà không giữ lời?
Trình Liệt buồn cười, lại nhớ ngày trước kết giao huynh muội, nàng cứ thích bắt hắn cõng nàng về mới chịu. Bây giờ thành hoàng hậu rồi mà vẫn bướng bỉnh đòi hỏi những điều trẻ con thế này, hay nàng đang muốn hắn giãn gân giãn cốt? Nhưng hắn không được phép từ chối, thân làm hoàng đế đứng đầu thiên hạ nào đâu thể nói lời lại nuốt lời, rõ ràng nàng gài hắn vào thế chẳng thể phản kháng! Thấy hoàng thượng quay lưng qua và cúi thấp người thì Liêu công công lên tiếng ngăn, hắn liền khoát tay, sau đó tất nhiên Du Ca nhanh chóng leo lên lưng hắn.
- Ta biết chàng rất ấm ức trong lòng.
- Nàng nhớ rõ điều này Du Ca, chỉ có một mình nàng mới khiến hoàng đế ta cõng như vậy, nên phải đối tốt với ta hơn đấy.
Trình Liệt vừa cõng Du Ca vừa buông lời rõ ràng không khỏi khiến nàng vừa buồn cười vừa sung sướng, nàng có lúc nào không tốt với hắn, đúng hơn chỉ có hắn mới lạnh nhạt với nàng! Đúng theo yêu cầu, hắn đã cõng nàng đi hết một vòng hoa viên, phía sau Liêu công công với dàn thị vệ nối đuôi nhau đi theo làm Xuân Nhĩ đứng hầu gần đó bụm miệng cười. Hoàng hậu vừa đặt chân xuống đất, là vị công công đã giục nha hoàn đưa khăn ướt tới để ông lau mồ hôi lên trán hoàng thượng.
Đến đợt thi thứ hai, Du Ca vẫn bắn trước. Và lần này khi nàng vừa lắp tên vào đồng thời giương cung ngắm bắn thì bất chợt, một vòng tay mạnh mẽ ôm nhẹ lấy eo nàng khiến nàng thoáng giật mình xoay qua nhìn. Trình Liệt chẳng rõ nghĩ gì lại đứng ngay bên cạnh ôm ấp ái hậu đầy thân mật trước bao nhiêu ánh mắt của kẻ hầu người hạ, ngay lập tức nàng kinh ngạc hỏi:
- Chàng làm gì vậy?
- Thì ta ôm nàng.
- Nhưng ta đang bắn cung...
- Nàng đâu có đưa ra quy định gì cho cuộc thi thố này, ta thích thì làm. Mà nàng đừng chú ý đến ta, cứ lo việc bắn tên cho trúng tâm.
Tay không những ôm siết chiếc eo thon ấy mà Trình Liệt còn kề môi lên tai Du Ca thì thầm, phả hơi thở nóng hổi vào đó khiến nàng thoáng rùng mình một cái. Rõ rồi, vị hoàng thượng này đang muốn trả đũa về chuyện nàng bắt hắn cõng hết một vòng hoa viên. Thử hỏi nàng đang giương cung trong khi hắn cứ áp sát vào người nàng, đưa mũi ngửi nhẹ từ cổ xuống vai làm gai ốc nàng nổi hết cả lên, làm sao tập trung bắn tên được? Thậm chí Trình Liệt còn "chơi khăm" Du Ca khi cắn nhẹ lên vành tai nàng, một trong những nơi mẫn cảm của nữ nhân, làm nàng bối rối giật mình buông tay. Tên bay đi, may thay vẫn trúng hồng tâm!
Du Ca thở ra nhẹ nhõm, bấy giờ mới đẩy hoàng thượng càn quấy kia ra, bảo:
- Chàng muốn giở trò xấu xa để ta thua chứ gì?
Trình Liệt giả vờ thản nhiên, tự hỏi là do Du Ca may mắn hay sự thật khả năng thiện nghệ của nàng đã vượt bậc, đến nỗi hắn cố tình quấy phá để chọc nàng phân tâm mà vẫn không được. Tiếp theo tới lượt hắn bắn tên, lần thứ hai vẫn lệch tâm.
- Được rồi, lần này phạt nhẹ một chút, chàng đút bánh bao cho ta ăn đi.
Thật tình, hoàng thượng mà bị sai bảo chẳng khác gì kẻ hầu, Trình Liệt thở dài trong lòng mà tay cũng cầm lấy chiếc bánh bao còn nóng chậm rãi đưa lên cái miệng xinh xinh đang mở ra chờ đợi kia. Du Ca cắn một miếng, khói từ trong nhân bánh bốc ra thơm phức. Khi nàng cắn miếng thứ hai thì phía đối diện, hắn trườn người tới cắn phần còn lại của chiếc bánh, cứ như thể hai người hôn nhau gián tiếp. Mắt hắn nhìn trực diện vào mắt nàng, mười phần đều hàm ý trêu đùa. Phát hiện Xuân Nhĩ với Liêu công công kín đáo cười cười, nàng hơi ngượng mới đẩy nhẹ hắn ra, thử hỏi có hoàng thượng nào làm trò trẻ con như thế không?
Ngồi nghỉ một lát, Du Ca tự dưng nhớ về chuyện ngày xưa, liền cười bảo:
- Thi thố với chàng làm ta nhớ ngày trước cùng Tần đại ca luyện bắn cung, huynh ấy giỏi kiếm hơn cung nên lúc nào ta cũng thắng.
Dứt lời xong, Du Ca sực nhớ Trình Liệt không thích nghe nàng nhắc về Tần Chinh, đặc biệt là những chuyện trước đây của cả hai. Tức thì nàng hướng mắt qua hoàng thượng, quả nhiên hắn không vui rồi vì nét mặt hơi sa sầm. Hắn nhìn nàng chằm chằm, trong đôi mắt đầy phật ý. Nàng chưa kịp giải thích thì hắn đã mau chóng đứng dậy, ra lệnh thị vệ mang thêm hai tấm bia ra đặt phía sau tấm bia thứ nhất, ở bên trái và bên phải. Nàng khó hiểu hỏi hắn muốn làm gì, hắn không đáp mà bảo Liêu công công đưa ba mũi tên lại! Phản chiếu trong mắt Du Ca là cảnh Trình Liệt giương cung, biểu hiện trên mặt trở nên tập trung. Hắn buông tay, ba mũi tên theo đà xé gió cùng lúc cắm phập vào hồng tâm của ba tấm bia.
Du Ca đứng dậy bất ngờ, còn Trình Liệt thả nhẹ cung xuống đất, mỉm cười:
- Ta thắng cả ba trận còn lại rồi, đến lượt nàng nghe theo yêu cầu từ ta chứ?
- Hóa ra từ nãy giờ là chàng cố tình nhường ta?
- Du Ca nàng luôn thông minh và hiểu ý ta... Nếu thi từng trận nữa thì rất lâu nên ta quyết định đánh nhanh thắng nhanh để còn "xử trí" nàng!
Hẳn đây là lần đầu tiên Du Ca cứng lưỡi trước vị hoàng thượng không chỉ tính khí xấu xa mà còn rất gian xảo như hắn! Còn Trình Liệt, chẳng bận tâm nàng phản ứng ra sao, liền bước nhanh đến rồi lập tức bế thốc nàng lên. "Không được phép làm phiền trẫm và hoàng hậu", dứt khoát ra lệnh xong là hắn đem người nữ nhân đang vùng vẫy trên vai mình đi vào phòng.
Vừa đặt Du Ca nằm lên giường, Trình Liệt nhanh như cắt phủ thân thể cao lớn của mình đè xuống người nàng để nàng không vùng thoát được. Thấy nàng định nói điều gì, tức thì hắn cúi mặt hôn nàng thật lâu. Bị môi hắn quấn quýt liên tục, Du Ca khó thở, cố gắng nói đứt quãng:
- Khoan đã... hoàng thượng... còn bữa trưa...
- Để ta dạy nàng một điều, cái gì ngon nhất thì phải thưởng thức trước!
Dẫu bị Trình Liệt hôn đến mụ mị mà Du Ca vẫn cảm giác ấm ức khi nghe hắn so sánh mình là loại "thức ăn" ngon nhất để nhấm nháp. Nhanh chóng nàng dùng hết sức đẩy hắn lên một chút, úp lòng bàn tay lên môi hắn, giọng kiên quyết:
- Chàng đã hứa hôm nay sẽ không kéo ta lên giường?
- Nhưng chính miệng nàng nói kẻ thua phải nghe theo người thắng, lẽ nào nàng nói mà không giữ lời? - Hắn gỡ tay nàng xuống, cười tà mị - Du hoàng hậu à Du hoàng hậu, là tự nàng đưa mình vào tròng đấy!
Du Ca hết lý lẽ đáp trả đành để mặc Trình Liệt tiếp tục hôn mình. Hắn không sai, là chính nàng đã đẩy bản thân vào tình thế này. Nàng nghĩ mình có thể thắng hắn, và càng không ngờ khi đã thắng rồi thì hắn lại muốn tiếp tục lên giường!
Nhận ra hoàng hậu đuối lý, Trình Liệt thích thú vô cùng, cũng có lúc chơi ngược lại nàng! Đây là phần thưởng dành cho hắn, đồng thời để phạt nàng vì dám nhắc tới Tần Chinh ở trước mặt hắn. Hắn là hoàng đế, tính chiếm hữu càng cao hơn người khác, dĩ nhiên chỉ muốn nam nhân duy nhất trong mắt nàng là hắn thôi! Khi bờ môi hôn xuống cổ nàng thì tay hắn cũng dần cởi bỏ y phục trên người nàng.
- Nếu nàng không muốn bị phạt thế này thì phải hứa...
- Hứa gì?
- Ngoài tên ta, từ giờ không được nhắc tên nam nhân khác nữa.
Du Ca giương mắt nhìn Trình Liệt trong một khắc, hóa ra vị hoàng thượng cửu ngũ chí tôn đó đang ghen tị sao? Bỗng chốc trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả, để rồi thay vì phản kháng trước hành động càn quấy quá đáng kia thì nàng chợt nhiên vòng tay qua ôm chặt cổ hắn, nhắm nghiền mắt và nói khẽ:
- Ta hứa với chàng, hoàng đế của ta!
Từng mảnh y phục rơi xuống đất lạnh, tấm rèm châu sa buông hờ hững, rốt cuộc ngày hôm nay, hoàng thượng lẫn hoàng hậu cũng không thể rời giường.
Bình luận truyện