Tù Binh

Chương 47



Lại nói đến Hoàn Nhan Tự, cùng Tử Lưu Tử Nam đi thẳng bắc hồ nơi Hoàn Nhan Hà cư ngụ, Tử Lưu không muốn chủ tử uổng công chịu nhục, hỏi Tử Nam: “Tin tức của ngươi có chính xác không? Sao biết hắn là thần y? Đừng để Đại vương đi một lần lại thất vọng mà quay về.”

Tử Nam nói: “Thiên chân vạn xác, chuyện này ta cũng không lâu trước mới biết được, Nhị hoàng tử có một nha đầu hầu hạ hắn rất nhiều năm, trước đó vài ngày trong cung không phải cho cung nữ ra ngoài sao? Vì phụ mẫu nha đầu của hắn bên ngoài tuổi tác đã cao, chỉ có một nữ nhi này, ta liền thuận nước giong thuyền cho nàng được đi khỏi nơi này, ai ngờ nàng chủ tớ tình thâm, không đành lòng rời đi, ta đáp ứng với nàng nếu ngày sau muốn đến thăm Nhị hoàng tử, chỉ cần tìm ta là được. Nàng thập phần cảm kích, nhân lúc nói chuyện đã nói nàng vốn có bệnh lao, là Nhị hoàng tử thay nàng trị liệu tốt, có một lần ói ra nửa bồn huyết, nghĩ đến đời này không thấy được phụ mẫu, ai ngờ cũng được Nhị hoàng tử cứu trở về. Ta bởi vậy mới biết được nguyên lai hắn lại có bản lĩnh thông thiên này, nếu không sao dám nói lung tung?”

Tử Lưu chưa đáp lời, Hoàn Nhan Tự đã vui vẻ nói: “Nửa bồn huyết, nếu nói như vậy, Tố Tố nhất định được cứu sống .” Tử Lưu thở dài một hơi nói: “Chủ tử trước đừng vội vui mừng, Nhị hoàng tử hận thái hậu cùng ngài tựa như kẻ thù, lần này đi có thể cầu được hắn chữa bệnh cho công tử không còn chưa biết, nhưng để ngài chịu thiệt đã là nhất định rồi.” Lại nghe Hoàn Nhan Tự nói: “Không sao không sao, chỉ cần hắn có thể cứu Tố Tố, dù cho muốn trẫm ăn mạn tính độc dược, trẫm cũng chấp nhận.” Vừa đi vừa nói chuyện, đã muốn tới bắc hồ, lúc này sắc trời đã tờ mờ sáng, chỉ thấy một khu phòng ốc cô linh linh trụ ở nơi đó, Tử Lưu tiến lên gõ gõ cửa, lớn tiếng nói: “Hoàng Thượng giá lâm. Chuẩn bị. . . . . .” Lời còn chưa dứt, đã bị Hoàn Nhan Tự ngăn cản, cười khổ nói: “Chúng ta hôm nay đến cầu người ta, còn ra vẻ Hoàng Thượng gì nữa, chẳng phải sẽ làm cho hắn tức giận hơn sao? Nếu bởi vậy mà không chịu cứu Tố Tố thì làm sao?” Hoàng đế cuồng dại này chỉ vì muốn cứu ái nhân, đúng là ngay cả quyền uy lớn lao của hoàng đế cũng không cần.

Sau một lát, cửa gỗ mới “Chi nha” một tiếng mở ra, một gương xinh đẹp tuyệt trần dò xét đi ra, thấy Tử Lưu cùng Tử Nam, hắn nhăn mặt nói: “Lại là hai người các ngươi, vẫn không hết hi vọng sao? Đúng rồi, các ngươi kẻ nào vừa mới hô một tiếng gì đó? Cái gì Hoàng Thượng, là hoàng thượng tới sao?” Hắn nói xong, đem ánh mắt chuyển hướng Hoàn Nhan Tự, cao thấp đánh giá vài lần nói: “Thật có lỗi, ta không biết, ngươi chính là Hoàng Thượng, lý ra ta nên gọi ngươi một tiếng ca ca, nhưng thực tế hai chúng ta cũng không có chút quan hệ huyết thống. Hoàng Thượng phải không? Hoàn Nhan. . . . . . Nga, đã lâu rồi, ta đã quên mất tên của ngươi, bất quá có thể khiến cho Hoàng Thượng hạ mình giá lâm tới nhà lao nho nhỏ giam hãm ta, hẳn là sự việc quan trọng. Có phải suy nghĩ hai mươi mấy năm, càng lúc càng không thể lưu lại một mối nhục như ta, cho nên tới giết ta a?” Hắn nói nhanh, căn bản không để cho người khác có cơ hội chen vào, trong lời nói tràn ngập oán hận thê lương, làm sao giống với vị hoàng tử lời nói cử chỉ thanh nhã lạnh nhạt mà Tố Y đã gặp qua kia, nói đến câu cuối cùng, hắn đẩy cửa gỗ toàn bộ mở ra, trên người y phục cũ kỹ, thản nhiên nói: “Một khi đã như vậy, mệnh này cho ngươi.”

Hoàn Nhan Tự nhìn hắn, người gọi là đệ đệ này, do mẫu phi hắn cùng người khác thông dâm mà sinh ra, cho nên từ trước đến nay bị coi là sỉ nhục của Kim Liêu hoàng thất. Hai người gọi là huynh đệ, huyết thống cũng không tương thông, hiện giờ nhìn hắn, thấy hắn giấu ở trong ánh mắt bình lặng như nước là bi phẫn không thôi, trong lòng cũng thấy không thoải mái, thầm thở dài: dù nói thế nào, hắn cũng vô tội. Hắn từ sau khi gặp được Tố Y, liền bị đối phương cuốn hút, không còn bá đạo như trước, cũng học được thay người khác suy nghĩ, mới có thể thở dài như vừa rồi. Lập tức thành khẩn nói: “Đúng vậy, chính là trẫm, trẫm vì hoàng hậu bệnh nặng, thái y cùng Tử Lưu đều thúc thủ vô phương, nghe được hiền đệ y thuật cao siêu, đặc biệt đến muốn nhờ vả, mong thi triển diệu thủ, giúp hoàng hậu chuyển nguy thành an.” Lời hắn nói đã đã gần như cầu xin, hoàn toàn không có nửa điểm ra vẻ Hoàng Thượng, Hoàn Nhan Hà lại vẫn lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.

Tử Lưu Tử Nam còn có Hoàn Nhan Tự đều khẩn trương nhìn hắn, sau nửa ngày lại nghe hắn cười nhạo một tiếng nói: “Hiền đệ, ha ha ha, thật sự là cười chết ta, mối sỉ nhục như ta thế này cũng có thể trở thành hiền đệ của Hoàng Thượng, ở đâu lại có chuyện thế này xảy ra chứ?”

Tử Lưu tiến lên nói: “Nhị hoàng tử, Hoàng Thượng hôm nay đích thân đến cầu người, đủ thấy tâm ý của ngài, tục ngữ nói y giả phụ mẫu tâm, mong người vì một phân thành tâm yêu thương của Hoàng Thượng mà ra tay cứu tiền hoàng hậu.”

Hoàn Nhan Hà hừ một tiếng, nhìn Hoàn Nhan Tự nói: “Thành tâm yêu thương nên phải thành toàn? Ngày đó phụ thân cùng nương cũng là thành tâm yêu thương, ai ngờ nương ta bị tiến cống cho Kim Liêu Đại vương, hai người quan ải cách xa, phụ thân ta không quản ngàn dặm lẻn vào trong cung gặp gỡ, nhưng cuối cùng thì sao, một đôi hữu tình nhân còn không phải bị ban cho cái chết sao, các ngươi cho là ta không biết? Lưu lại ta, chẳng qua là muốn cho ta chịu vô tận thống khổ, để cho phụ mẫu ta dưới hoàng tuyền cũng không an tâm thôi. Ngươi bây giờ còn có mặt mũi mà nói đến cái gì mà thành tâm yêu thương. Phụ mẫu ta đã chết, ta tự mình không thể báo thù, trời cao cũng thật có mắt, hiện giờ ngươi cũng phải chia lìa với ái nhân, ha ha ha, còn có phương thức trả thù nào thống khoái hơn chứ?”

Hoàn Nhan Tự im lặng, xem ra thái hậu nói đúng, Hoàn Nhan Hà hận mình quá sâu, chỉ sợ Tố Y mà chết hắn cao hứng còn không kịp, đành thận trọng nói: “Hiền đệ, một hồi bi kịch kia của phụ mẫu ngươi đã phát sinh như thế, ngươi thật sự nhẫn tâm lại nhìn một hồi bi kịch như vậy phát sinh sao? Chỉ sợ Hoa phi nương nương ở dưới cửu tuyền biết nhi tử lãnh khốc như thế, cũng sẽ. . . . . .” Hắn nói còn chưa dứt lời, Hoàn Nhan Hà đã lạnh lùng nói: “Không cần nói, không cứu chính là không cứu, hôm nay là mùng một đại niên, hiệu bán quan tài đại khái đều đóng cửa, khuyên ngươi nhanh sai người đi tìm quan tài, hảo liễm táng ái nhân của ngươi đi, hừm, hoàng cung chúng ta đã rất nhiều năm không có làm qua tang sự không phải sao?” Hắn ác độc nói xong, xoay người bước đi, chợt nghe Hoàn Nhan Tự lớn tiếng nói: “Đứng lại.”

Hắn chậm rãi xoay người lại, gằn từng chữ: “Ngươi có thể chôn ta cùng hoàng hậu kia, nhưng quyết không thể khiến ta ra tay cứu người.” Đằng sau lời nói đơn giản nhưng kiên quyết kia là hận ý vô tận.

Vô luận như thế nào, cứu Tố Tố quan trọng hơn. Hoàn Nhan Tự nuốt nước miếng một cái, đem lo lắng phẫn nộ đều nuốt xuống: “Ngươi có điều kiện gì, cứ việc nói ra, chỉ cần ngươi có thể cứu Tố Tố, trẫm đều có thể thỏa mãn ngươi.”

“Không cần, điều ta muốn nhất chính là nhìn các ngươi thống khổ.” Hoàn Nhan Hà nói xong, xoay người muốn đi vào, lại không biết nhớ tới điều gì, bỗng nhiên lại xoay người, khóe miệng hiện ra một mạt ý cười trào phúng: “Hoàn Nhan ca ca, ngươi thật sự đối với hoàng hậu kia của ngươi tình thâm như biển sao? Ngươi có thể vì hắn mà quỳ xuống cầu ta sao?” Một lời chưa xong, Tử Nam cùng Tử Lưu đã lớn tiếng quát: “Lớn mật.”

Hoàn Nhan Tự phất tay ngăn cản các nàng, trầm giọng hỏi: “Hà Nhi, nếu trẫm có thể quỳ xuống, ngươi sẽ đi cứu hoàng hậu sao?” Lời hắn vừa nói ra, Tử Nam cùng Tử Lưu đã vội la lên: “Hoàng Thượng không thể, ngài quý vi thiên tử. . . . . .” Lời chưa nói xong lại bị chủ tử ngăn cản, hắn nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Hà, gằn từng chữ: “Nói cho trẫm, nếu trẫm quỳ xuống, ngươi sẽ đi cứu hoàng hậu?”

Hoàn Nhan Hà sửng sốt một chút, không nghĩ tới sẽ nghe được đáp án như vậy, thần sắc ngạc nhiên chợt lóe rồi biến mất, hắn cười lạnh một tiếng nói: “Không, ta cũng không có đáp ứng ngươi điều gì, nhưng mà Hoàn Nhan ca ca, nếu ngươi thật sự có thể vì hoàng hậu của ngươi quỳ xuống, có lẽ sẽ làm ta thay đổi chủ ý. Đương nhiên, quỳ đến thời điểm nào ta mới có thể mềm lòng, này cũng không thể nói trước.”

Hắn vừa dứt lời, liền nhìn thấy Hoàn Nhan Tự không chút do dự song tất quỳ xuống. Chân trời ẩn ẩn truyền đến một trận tiếng sấm, bông tuyết như lông ngỗng phiêu bay lả tả rơi xuống, rơi trên thân người đang quỳ gối trong tuyết.

Tử Nam cùng Tử Lưu ngây ra như phỗng nhìn chủ tử, nhìn Hoàng Thượng kiên quyết quỳ gối trên tuyết của các nàng. Hoàn Nhan Hà cũng ngơ ngác nhìn, trên mặt là vẻ ngoài ý muốn ngoài thật lâu không mất đi. Đại khái qua một khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ, hắn mới gượng ép xả ra một nụ cười lạnh: “Một khi đã như vậy, ngươi cứ việc quỳ ở đây.” Nói xong xoay người vào cửa.

“Phanh” một tiếng, cửa gỗ thật mạnh khép lại. Tử Nam cùng Tử Lưu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đều khóc ròng nói: “Hoàng Thượng. . . . . . Ngài sao có thể. . . . . . Ngài là Hoàng Thượng a. . . . . . Vạn nhân phía trên . . . . . .”

“Tử Lưu, ngươi mau trở về nghĩ cách bám trụ bệnh tình của Tố Tố, đừng làm cho nó lại chuyển biến xấu, Hà Nhi tuy rằng hận trẫm, nhưng có thể nhìn ra hắn kỳ thật là một người đơn thuần thiện lương, trẫm chỉ cần quỳ đến khi hắn hết giận, hắn nhất định sẽ cứu Tố Tố.” Hoàn Nhan Tự ngắt lời các nàng, nhỏ giọng phân phó. Kỳ thật hai câu sau cũng chỉ là vì an ủi các nàng, Hoàn Nhan Hà rốt cuộc có thể đi cứu người hay không, hắn thật sự một chút cũng không nắm chắc, nhưng dù chỉ có một tia hy vọng, hắn cũng tuyệt không buông tha: “Tử Lưu, ngươi đi đi, đừng để cho thái hậu cùng Tố Tố biết ta ở đây làm chuyện gì, vì không để hai người bọn họ nghi ngờ, Tử Nam ngươi ở lại nơi này cùng trẫm.”

Nhìn thân ảnh Tử Lưu chạy như điên, Hoàn Nhan Tự không khỏi nhắm hai mắt lại, hai tay chấp thành chữ thập, dáng vóc tiều tụy cầu nguyện: “Lão thiên a, cầu ngài phù hộ Tố Tố có thể đợi đến khi Hà Nhi mềm lòng, Tố Tố y. . . . . . Y chịu khổ thật sự đã quá nhiều rồi. Nếu khổ nạn của y còn chưa hết, cầu ngài đem tất cả khổ nạn đó trút lên người trẫm đi.” Hắn thở dài một tiếng. Người tuy rằng quỳ gối nơi này, tâm lại sớm bay trở về tẩm cung hoàng hậu ở Tận Tình Uyển.

Đã vào giữa trưa, Hoàn Nhan Hà trừng mắt nhìn vài món rau tinh xảo trên bàn, lại không lòng dạ nào cầm đũa, ánh mắt lần thứ hai phiêu hướng ra ngoài cửa sổ, người kia vẫn còn quỳ trên tuyết, tuyết trên người đã bám dày một tầng, tấm lưng vẫn như trước dựng thẳng, liền giống như ý chí quyết không từ bỏ của hắn.

“Đến tột cùng là người như thế nào? Là người nào có thể khiến cho hắn hy sinh đến nước này.” Hoàn Nhan Hà nhẹ nhàng thở dài, một kẻ từ nhỏ liền khát vọng thân tình lại thủy chung không chiếm được gì như hắn, thật sự không thể lý giải người ca ca tựa như bá chủ này sẽ vì ái nhân mà quỳ xuống, hắn chẳng lẽ đã quên thân phận của hắn, đã quên chính mình là mối nhục lớn nhất mà Kim Liêu hoàng thất giữ kín không nói ra sao?

Tiểu nha đầu sợ hãi nhẹ nhàng đi lên, tuy rằng biết tâm tình hiện tại của chủ tử cực độ phiền loạn, lại vẫn nhịn không được mà nói: “Điện hạ vẫn là không nên đối đầu với Hoàng Thượng, ngài ấy dù sao cũng là Hoàng Thượng a.” Lại bị Hoàn Nhan Hà trừng: “Sợ cái gì, hắn hiện tại là đến cầu ta, cho dù hận đến ngứa răng, tối thiểu cũng phải sau khi ta chữa trị cho hoàng hậu hảo mệnh kia của hắn rồi mới giết ta được.” Ánh mắt lần nữa nhìn phía ngoài cửa sổ, trong lòng càng cảm thấy thật không thoải mái, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Hoàng hậu kia đã chiếm được một phần cảm tình như thế, cho dù chết thì lại thế nào?” Cầm chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, nam tử gương mặt lạnh lùng Hoàn Nhan Tự lúc này đã là lệ doanh vu tiệp, phất tay bảo tiểu nha đầu lui đi, hắn cuối cùng nằm ở trên bàn khóc rống lên: “Các ngươi đều muốn ta cứu người, vì sao cho tới bây giờ đều không nghĩ tới hơn hai mươi năm nay có ai đến cứu ta không, các ngươi chỉ biết là ta y thuật cao minh, các ngươi có biết này y thuật là làm thế nào mà luyện ra không? Cung nữ trước nay hầu hạ ta trừ bỏ ăn uống, căn bản đều mặc kệ ta, đã bao nhiêu năm, ta không ai làm bạn, chỉ có khổ công đọc một phòng dược thư mẫu phi lưu lại để giải sầu tịch mịch, các ngươi biết ta hiện tại vừa thấy đến dược thư liền buồn nôn không? Các ngươi có biết ta thật sự ưu oán, cũng chỉ có thể lấy chính mình ra luyện châm, thí nghiệm dược, vài lần suýt nữa mất mạng, những điều này các ngươi có biết?” Khóc than một hồi, hắn cầm lấy bầu rượu trên bàn ùng ục uống xuống, rồi mới đứng dậy vọt tới ngoài phòng hét lớn: “Hoàn Nhan Tự, ngươi nguyện ý quỳ thì cứ quỳ đi, khó được ngươi hôm nay đến xem ta, khiến cho đệ đệ này nhìn thấy ca ca, miễn cho tương lai gặp lại không nhận ra được.”

Hoàn Nhan Tự quỳ gối trong tuyết kia, hai chân đã muốn không còn tri giác, hắn lại cố chấp không chịu buông tha, lúc này chợt nghe Hoàn Nhan Hà mang theo khóc nức nở quát to, không khỏi cùng Tử Nam kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng dấy lên hy vọng, dựng thẳng lổ tai nghe trong chốc lát, trong nhà gỗ lại trở nên yên tĩnh. Lúc này hy vọng lại toàn bộ như trầm sâu trong nước, hắn không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng cực độ.

Tử Nam thật sự nhìn không được nữa, lấy tay sờ sờ chân chủ tử, sớm đã lạnh lẻo một mảnh, Hoàn Nhan Tự sợ chọc giận Hoàn Nhan Hà, ngay cả cái cái đệm cũng không chịu lót, hắn vội vàng đi ra, cũng không khoác trên người đại y phục, lúc này trời giá rét đất đông lạnh, trên người Tử Nam có một kiện ngoại y chống lạnh, hắn thì thứ gì cũng đều không có, chỉ hi vọng với mối chân thành sở trí, kiên định này, có lẽ Hoàn Nhan Hà cảm nhận được thành ý của hắn, động lòng từ bi mà đi trị liệu cho Tố Y, dù mình có chịu khổ thế nào thì cũng có ngại gì?

“Chủ tử, không thể quỳ nữa, còn quỳ, hai chân này nhất định sẽ bị phế bỏ.” Tử Nam đã gấp đến độ khóc ròng, Hoàn Nhan Tự ngôi cửu ngũ chí tôn, hai chân lại trở thành tàn tật, kia quả thực chính là đại sự trời đất sụp đổ, dưới tình thế cấp bách, nàng rốt cuộc nhịn không được, muốn đỡ Hoàn Nhan Tự đứng lên. Lại bị Hoàn Nhan Tự trừng mắt, trầm giọng nói: “Buông tay, trẫm lệnh ngươi buông tay.”

Tử Nam vừa vội vừa sợ, không dám cãi lời mệnh lệnh của hắn, nước mắt lại thành chuỗi rơi xuống, Hoàn Nhan Tự liếc nhìn nàng một cái, thanh âm chuyển nhu: “Có gì mà phải khóc, Tử Nam, còn nhớ rõ chân Tố Tố không? Đó là trẫm sai người đánh, chân y vì trẫm mà gãy. Mỗi khi ta nhìn thấy y khập khiễn bước đi, lòng đau đến mức không thể dùng ngôn từ gì để hình dung, ta mỗi ngày đều cầu nguyện trời xanh, hy vọng ta có thể chia sẻ một ít thống khổ của y, nếu hai chân trẫm bị phế bỏ mà có thể đổi được mạng Tố Tố, có thể đổi được y từ nay về sau không hề bị tra tấn dày vò thì trẫm sẽ không tiếc.” Hắn lại nhìn yêu tì liếc mắt một cái, từng chữ một nói: “Trẫm là cam tâm tình nguyện.”

Tử Nam nghẹn ngào gật đầu, trong lòng càng khó chịu khó nhịn, bỗng nhiên vọt đến cửa gỗ, quỳ xuống hô lớn: “Nhị hoàng tử, xin người đại phát từ bi, Hoàng Thượng nếu tiếp tục quỳ, đôi chân ngài thực sẽ bị phế bỏ, cầu người đại phát từ bi đi.” Nói xong tựa như nổi điên mà dập đầu trên đất, Hoàn Nhan Tự quát bảo nàng ngưng lại, nàng cũng không quản.

Bỗng nhiên Hoàn Nhan Hà đi tới, thanh âm đã khôi phục lãnh liệt như trước, nói: “Đứng lên, còn kêu khóc nữa, ta có thể quyết tâm không cứu hoàng hậu kia.” Nói xong nhìn phía Hoàn Nhan Tự, cười lạnh nói: “Để ta xem ngươi có bao nhiêu thâm tình.” Nói xong nhìn Tử Nam ủy khuất đứng lên, hắn mới lại đi vào nhà. Lẩm bẩm: “Hai chân muốn phế thì sao? Xem ra cũng không có mấy kiên trì, Hoàn Nhan a ca, ta chờ xem ngươi đến khi nào thì từ bỏ.”

Tuyết càng lúc rơi càng nhiều, Hoàn Nhan Hà trơ mắt nhìn Hoàn Nhan Tự quỳ đã muốn biến thành một cái người tuyết, chỉ thỉnh thoảng thân hình mới khẽ run run, khi ấy mới có thấy nhìn thấy gương mặt hắn, hắn cố chết nắm chặt nắm tay, răng nanh va vào nhau khanh khách, lại dần dần ngăn cản không được khối băng đang tan ra trong lòng. Kia. . . . . . Dù sao cũng là ca ca trên danh nghĩa của hắn, cho dù hắn không thừa nhận đệ đệ là mình, cho dù bọn hắn quả thật không có quan hệ huyết thống, chính là đối với một người khát vọng thân tình là mình mà nói, hắn vẫn nhịn không được muốn xem người kia là huynh trưởng chí thân.

“Hoàng Thượng, trời đã muốn tối, Nhị hoàng tử hắn sẽ không mềm lòng. Hắn sẽ không đi cứu công tử.” Nước mắt Tử Nam đã muốn khô cạn, nhưng mặc kệ nàng nói thế nào, Hoàn Nhan Tự chính là cố chấp không chịu đứng lên, hắn liều mạng chống đỡ thân mình, trong lòng chỉ có một thanh âm: “Đây là. . . . . . cơ hội cuối củng của Tố Tố. Tuyệt đối không thể từ bỏ.”

Cửa gỗ cuối cùng lần thứ hai mở ra, Hoàn Nhan Hà đã khôi phục bộ dạng lạnh lùng cao ngạo, trong tay hắn là một cái thùng nho nhỏ, đi đến trước mặt Hoàn Nhan Tự, thanh âm lạnh lùng nói: “Ta không biết hoàng hậu của ngươi đang ở nơi nào, nếu ngươi còn có thể đứng lên, liền dẫn đường đi.”

Câu nói này như mây khai kiến nguyệt, băng tuyết tan rã, trên khuôn mặt đã muốn đông lạnh đến không có tri giác của Hoàn Nhan Tự lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, nhìn qua thật rất quái dị, hắn kích động đứng lên, rồi lại “Bùm” một tiếng quỳ xuống, đôi chân như bị ngàn châm đâm vào da thịt, vừa tê vừa đau, tư vị kia thật sự không thể dùng ngôn ngữ gì hình dung, Tử Nam đỡ lấy hắn chậm rãi đứng lên, đã thấy thân mình hắn lảo đảo, lại nặng nề té ngã trên đất.

Lần này liền khiến Tử Nam sợ tới mức hoa dung thất sắc, nàng mặc dù không thông hiểu y thuật, nhưng cũng sáng tỏ hai chân này của Hoàn Nhan Tự chỉ sợ khó có thể bảo toàn, vội vàng bối rối lại đi dìu hắn, đã thấy Hoàn Nhan Tự so với chính mình còn muốn hoảng sợ hơn, nắm lấy tay nàng liều mạng giãy dụa muốn đứng lên.

Hoàn Nhan Hà cười lạnh một tiếng nói: “Sao vậy? Sợ hãi sao? Sợ hãi hai chân mình bị phế bỏ? Vậy còn cần gì bày ra một bộ dáng quyết chết cũng phải quỳ mất một ngày, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không áy náy, ta cũng không có cầu ngươi quỳ xuống cầu ta a.” Vừa dứt lời, Hoàn Nhan Tự đã nhẫn khí, cười nói: “Trẫm biết, trẫm còn có thể đi được, chúng đi thôi.” Nói xong liều mạng nâng người dậy.

Tử Nam rốt cuộc nhịn không được, hướng Hoàn Nhan Hà hô lớn: “Nhị hoàng tử, người cái gì cũng không hiểu được, Hoàng Thượng ngài. . . . . . Hoàng Thượng là sợ ngài không thể dẫn đường cho người, người sẽ không sẽ đi chữa cho công tử, người. . . . . . Người cho là ngài ấy thật để ý đến chân mình sao?” Nàng rưng rưng quát to, nhất thời làm cho Hoàn Nhan Hà đứng sững ở nơi đó. Hoàn Nhan Tự sợ hắn thẹn quá thành giận, răn dạy Tử Nam vài câu, lại hướng Hoàn Nhan Hà cười nói: “Nga, hiền đệ. . . . . . Không cần để ý tới nha đầu kia . . . . . .Loạn ngôn loạn ngữ, trẫm. . . . . . Trở về sẽ giáo huấn nàng, đều là lỗi của trẫm, đem các nàng chiều hư.” Trên gương mặt tràn đầy hi vọng của hắn thậm chí lộ ra vẻ cầu xin, vì Tố Y, bá chủ lập khởi cường đại quốc gia đã muốn ngay cả tự tôn đều đã bỏ qua.

Hoàn Nhan Hà chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên khẽ thở dài một cái, từ trong ngực lấy ra một dược bình, ở lòng bàn tay ngã ra một viên dược cao, đi đến trước mặt hắn thay hắn xoa lên chân, thản nhiên nói: “Nhất thời cứ thế này, chúng ta nghỉ ngơi một chút lại đi, ngươi yên tâm, ta sẽ đi cứu hoàng hậu của ngươi, ta hiện tại rất hiếu kỳ, đến tột cùng là người thế nào lại đáng cho ngươi yêu thương đãi ngộ đến vậy.” Nói đến câu cuối cùng, trên gương mặt lãnh đạm của hắn cũng không thể không lộ ra một tia tịch liêu.

Hoàn Nhan Tự trong lòng vừa động, bỗng nhiên liền cảm thấy người đệ đệ kiêu ngạo này lại có vài phần đáng thương, ngẫm lại tội của phụ mẫu hắn, thật sự cùng hắn vô can, lần nữa quay đầu lại nhìn sang căn nhà gỗ cô linh kia, thầm nghĩ: “Ngày sau thật không cần như vậy đối hắn, cuộc sống hai mươi năm cô độc, thật sự quá gian nan.” Chính khi đang trầm tư, chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp từ nơi chân kia thấm vào, thẳng đến tận xương tủy, tô tê dại ma lại có một cảm giác thoải mái nói không nên lời. Nơi đau nhức băng hàn ở chân nhất thời đều biến mất vô tung, hắn kinh hãi, thử co duỗi, không ngờ là không mất chút công sức nào đã đứng lên được, liền giống như việc quỳ cả một ngày kia chỉ là một cơn mộng mị. Lập tức lại mừng rỡ nói: “Không nghĩ tới hiền đệ lại có thủ pháp như vậy, Tố Tố. . . . . . Tố Tố y nhất định có thể được cứu.” Nói xong tâm tình kích động, không thể nhịn được mà duy trì hình tượng, nghẹn ngào rơi lệ.

Hoàn Nhan Hà thản nhiên nhìn hắn một cái, lạnh lẽo băng ý trong mắt cũng tan biến, hừ một tiếng nói: “Hiện tại đã vui mừng khóc lóc. Hơi sớm đó.” Nói xong bước lên trước, Hoàn Nhan Tự ngượng ngùng lau nước mắt, vội vàng vượt qua giúp hắn dẫn đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện