Tự Cẩm

Chương 406: Tề vương phi



Đưa đến cửa Dục Hợp Uyển, A Man đứng yên, cằm nâng cao cao, tiêu chuẩn dùng lỗ mũi nhìn người: “ Vương phi chúng ta là người tốt tính, ta lại không phải, ba vị về sau nhớ kỹ thu liễm chút, chớ có chọc Vương phi sinh khí.”

Nàng nói xong, chủy thủ trong tay phóng ra, thẳng tắp cắm vào thân cây cách đó không xa, chấn động đến tán cây rung rào rạt, lá cây xào xạc rơi xuống.

Trong mắt ba người lại giấu không được hoảng sợ.

A Man này nhất định là Vương phi dạy dỗ ra!

“Ba vị nhớ kỹ rồi chứ?”

Kỷ ma ma xanh mặt đồng ý, hai vị cung nữ gật đầu đều không dám hó hé tiếng nào.

Rời khỏi Dục Hợp Uyển miễn cưỡng gắng gượng trở lại chỗ ở, Thanh Ngọc vịn vách tường cả người nhũn ra: “Làm ta sợ muốn chết, Vương phi sao lại …… Sao lại là cái dạng này……”

Giáng Châu cũng mặt như màu đất, liên tục gật đầu: “Ừ ừ, Vương phi cùng trong tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau……”

Những quý nhân nương nương trong cung, người nào không phải vẻ mặt ôn hoà, lời nói nhẹ nhàng cử chỉ nhỏ nhẹ, ngay cả trừng phạt người đều chỉ là thoáng nhíu mày, đã có người dưới làm thay, bản thân các nương nương vẫn là tồn tại cao quý ưu nhã.

Mà Vương phi thì sao, một lời không hợp liền rút chủy thủ.

Thanh Ngọc dựa vào vách tường lấy lại bình tĩnh, hỏi Giáng Châu: “Ngươi nói, Vương phi như vậy Vương gia biết sao?”

Giờ phút này, trái tim Giáng Châu còn đập thình thịch, xoa xoa ngực thở dài: “Biết lại như thế nào? Ta thấy Vương gia cũng chả giống người bình thường, nói không chừng liền thích Vương phi như vậy.”

Thanh Ngọc vẻ mặt tuyệt vọng: “Vậy, vậy chúng ta chẳng phải là mãi không có ngày xuất đầu?”

Giáng Châu trầm mặc thật lâu sau, chậm rãi nói: “Ta lại chợt cảm thấy ngày tháng như vậy cũng không tồi.”

Thanh Ngọc bỗng dưng trợn to con ngươi, vẻ mặt kinh ngạc: “Giáng Châu, ngươi bị dọa hồ đồ rồi à?”

Nàng ta nói xong duỗi tay sờ trán Giáng Châu, xem có nóng lên hay không.

Giáng Châu nghiêng đầu tránh đi, ngữ khí bình tĩnh lại: “Ta không hồ đồ. Thanh Ngọc, ngươi ngẫm lại xem, hiện tại chúng ta trông coi hương liệu của vương phủ, có phải nhẹ nhàng hơn nhiều so với ở trong cung hay không?”

Thanh Ngọc chần chờ gật đầu.

Nói ra, các nàng bởi vì ba năm trước đây đã bị tuyển làm cung nữ giáo dẫn, nên không được an bài công việc cụ thể, đại bộ phận thời gian ngoại trừ quy củ lễ nghi, chính là học tập chuyện phòng the, nói mệt tất nhiên chưa đến, nhưng ……

Không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt Thanh Ngọc hiện lên hoảng sợ.

Giáng Châu đối với việc này hiển nhiên đồng cảm như bản thân mình cũng bị: “ Ba năm này có ngày nào là được ngủ an giấc, ngược lại mấy ngày tới vương phủ quản lý hương liệu, ta lại cảm thấy có vài phần nhẹ nhõm tự tại. Lúc đầu cho rằng Vương phi cũng giống như mấy quý nhân đã gặp qua kia, chờ vào cửa rồi chắc chắn sẽ sắp xếp cho chúng ta thị tẩm, nhưng nhìn từ vừa rồi xem ra con đường này hiển nhiên không đi được rồi. Kỳ thật như vậy không có gì không tốt, ở vương phủ ít nhất không lo ăn uống, chúng ta lại là Hoàng Thượng ban thưởng, chỉ cần không đắc tội Vương phi, mặc cho ai cũng không dám làm khó dễ chúng ta, ngươi nói đi?”

Thanh Ngọc vẫn nghĩ không thông, cắn môi nói: “Giáng Châu, ngươi cũng nói, chúng ta là Hoàng Thượng ban thưởng, không hầu hạ Vương gia, chẳng lẽ người khác còn dám cầu thân? Cứ như vậy, chúng ta chẳng phải là…… Chẳng phải là sẽ cô độc sống quãng đời còn lại?”

Giáng Châu liếc trắng nàng ta một cái, rất có vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Lấy chồng để cầu cái gì? Lấy chồng sinh con, mặc quần áo ăn cơm. Chúng ta ở vương phủ cả đời đều không lo ăn không lo mặc, hà tất còn phải gả cho một hán tử cẩu thả giặt quần áo nấu cơm phụng dưỡng cha mẹ chồng? Chờ đến chúng ta vất vả hơn phân nửa đời, đàn ông tích cóp được mấy đồng tiền dơ bẩn liền muốn lấy tiểu thiếp.”

Lời Giáng Châu nói như một đạo tia chớp bổ ra trong đầu Thanh Ngọc, mở ra cho nàng ta đại môn của thế giới mới.

“Giáng Châu, ngươi vừa nói như vậy, ta đột nhiên cảm thấy là có chuyện như vậy á……”

Cung nữ trong cung cơ hồ đều là từ nhà nghèo khổ sinh ra, tuy rằng quy củ nhiều năm là tròn 25 tuổi sẽ được ra cung trở về nhà, chính là đã từng gặp qua cẩm tú cao lương trong cung, trừ phi cha mẹ cực kỳ yêu thương, bằng không chân chính cam tâm trở lại sinh hoạt ban đầu ít lại càng ít.

Cha mẹ Thanh Ngọc mấy năm trước lần lượt qua đời, Giáng Châu chỉ còn mẹ già cùng huynh tẩu, nhà ấy sớm đã về không được.

“Đi thôi, chúng ta vào nhà.” Giáng Châu vươn tay với Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc nắm tay Giáng Châu, hai người cầm tay đi vào trong phòng.

Trong viện chỉ còn lại ánh mặt trời chiếu khắp, lá xanh phất phơ.

Kỷ ma ma thì đi thẳng đến tiền viện, tìm được trưởng sử.

Trưởng sử mới rời khỏi thư phòng Úc Cẩn không lâu, nghĩ đến vị Vương gia kiệt ngạo khó thuần ngực liền đau, ai ngờ Kỷ ma ma vừa tiến đến liền bắt đầu thở dài.

“Ma ma vì sao thở dài?”

“Trưởng sử, công việc này ta làm không nổi nữa.”

Nghe Kỷ ma ma thở ngắn than dài nói xong, sắc mặt trưởng sử phá lệ đặc sắc, một hồi lâu mới khuyên nhủ: “Chính là như vậy, ma ma mới càng nên tận tâm tận lực, cần phải dẫn Vương phi đi lên chính đồ! “

Kỷ ma ma xụ mặt, hữu khí vô lực nói: “Lúc đầu cho rằng chỉ là uốn nắn Vương gia, Vương phi không có gì nguy hiểm, trăm triệu không nghĩ tới còn phải mạo hiểm tính mệnh! Ta lại đây chính là thông báo với trưởng sử một tiếng, về sau ta chỉ quản tốt hạ nhân, Vương gia, Vương phi có lời nói việc làm khác người ta là quản không được.”

Kỷ ma ma nói xong quay người rời đi.

“Ma ma, ma ma ——” Trưởng sử không đuổi theo, đấm ngực giậm chân, “Sợ khó mà lui, phụ nhân quả nhiên không thể trông cậy vào!”

Nhưng mà lão một trưởng sử có thể khuyên can Vương gia, lại không thể vọt đến trước mặt Vương phi được, nghĩ như vậy, lão nhân tức khắc cảm thấy tương lai không thấy ánh mặt trời.

Khương Tự thì lại được thanh tịnh. 

Cảnh Minh Đế bên kia phê xong tấu chương, lật ra mật tấu của Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ.

Ở trong lòng Cảnh Minh Đế, mật tấu bên Cẩm Lân vệ trình lên thú vị hơn so với tấu chương của những thần tử chính thức kia nhiều, đặc biệt là ở trong đó còn có sự tình ông đặc biệt phân phó xuống.

Tỷ như điều tra quá khứ của Yến Vương phi.

Mật tấu của Cẩm Lân vệ giống nhau đều lời ít mà ý nhiều, yêu cầu tinh chuẩn.

Cảnh Minh Đế lật xong, bỏ xuống nghi ngờ trong lòng.

Yến Vương phi từ nhỏ lớn lên ở khuê phòng, trừ bỏ dung mạo xinh đẹp, cũng không có chỗ nào đặc biệt, càng không có qua lại hoặc quen biết với người đặc biệt nào.

Như vậy xem ra, cách nói Yến Vương phi vừa sinh ra đã hiểu biết, ngược lại cũng không có sơ hở.

Rốt cuộc chỉ là một sự việc nhỏ, không liên quan đến bất luận đại cục gì, Cảnh Minh Đế xem xong liền để mật tấu sang một bên, liếc trái liếc phải một cái, từ dưới đáy đống tấu  chương chồng chất như núi rút ra một quyển thoại bản say sưa lật xem.

Cung yến chúc mừng mắt của Phúc Thanh công chúa khỏi hẳn được định vào hai ngày sau, đây có thể xem như một buổi gia yến, có thể nhận được thiệp chỉ có hoàng thân quốc thích.

Ngày ấy đúng lúc là ngày Khương Tự hồi môn, do đó, đến ngày đó chỉ có thể cho người đi Đông Bình Bá phủ truyền tin, phải tối mới qua được.

Không đề cập tới đủ loại tâm tình của người Bá phủ khi nhận được truyền tin, sáng sớm Khương Tự cùng Úc Cẩn liền ngồi xe ngựa, đi thẳng đến hoàng cung.

Cung yến tổ chức tại Trường Sinh Điện, quy cách lại giống với cung yến Đông chí, Nguyên Đán, đủ thấy Đế hậu coi trọng Phúc Thanh công chúa cỡ nào.

Khương Tự cùng Úc Cẩn tới coi như sớm, vào đại điện hai người tách ra, từng người được cung tì dẫn đi hướng chỗ ngồi.

Khương Tự mới ngồi xuống, liền nghe một đạo thanh âm ôn nhu truyền đến: “Thất đệ muội?”

Một cổ hàn khí không khống chế được từ đáy lòng toát ra, rất nhanh lan truyền khắp toàn thân.

Khương Tự nắm chặt đầu ngón tay lạnh băng, nghe tiếng nhìn lại.

Tề Vương phi khóe môi treo nụ cười yếu ớt, thần thái hiền lành: “ Hôm Thất đệ muội đại hôn người quá nhiều, chỉ sợ không nhớ rõ ta, ta là Tứ tẩu của ngươi.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện