Tự Cẩm

Chương 483: Chính là tìm ngươi tán gẫu



Lỗ Vương cố nén xúc động muốn đem nước trà hất vào mặt Úc Cẩn, âm thầm khuyên giải an ủi chính mình: Không thể động thủ với lão Thất, động thủ với lão Thất trước nay đều không chiếm được lợi.

“Ngũ ca tới làm gì?” Đối mặt với Lỗ Vương, Úc Cẩn cũng không muốn khách khí, ngồi xuống ghế thái sư, tùy ý hỏi.

“ Huynh đệ chúng ta ở gần nhau như vậy, thăm cửa một chuyến không được à?”

Úc Cẩn bưng chén trà nhấp một ngụm.

Hắn mới từ Tông Nhân Phủ trở về, còn chưa kịp cùng tức phụ thân cận đâu, thăm cái rắm mà thăm!

Lỗ Vương thò qua, giọng điệu một bộ như thân quen: “Thất đệ, ngươi nghe nói chuyện về vị kia chưa?”

Úc Cẩn nhướng mày: “Vị nào?”

Lỗ Vương đè thấp thanh âm: “Chính là Nhị ca, hắn hiện tại là Tĩnh Vương, sắp tới sẽ cùng ngồi cùng ăn với chúng ta.”

Ha ha ha, thật là thần thanh khí sảng.

Lão nhị sửa phong Vương gia, đây không phải ý nghĩa tìm một cơ hội hắn có thể thực hiện được tâm nguyện nhiều năm ư?

Tâm nguyện của Lỗ Vương chính là đánh cho Thái Tử một trận ra trò mà còn có thể toàn thân trở lui.

Có Úc Cẩn dựng nên tấm gương tốt trước, trong lòng hắn đã ngo ngoe muốn động.

“Không phải rất rõ ràng.” Úc Cẩn bưng chén trà, nhàn nhạt nói.

Mấy người lão Ngũ đều đi theo tế thiên, xem như chứng kiến An Quận Vương chết, nghe từ bên ngoài nào có chi tiết bằng đương sự tự trải qua.

Lỗ Vương vừa nghe Úc Cẩn nói như vậy, lập tức nói về chuyện trên núi Thúy Loa.

Nhìn chằm chằm Lỗ Vương mặt mày hớn hở, Úc Cẩn yên lặng nghĩ: Hắn với lão Ngũ khi nào thì thân như vậy?

Sau khi uống vào ba ly trà, Lỗ Vương rốt cuộc nói đến cuối cùng: “Ai ngờ được Nhị ca một người hàng năm ngốc ở Đông Cung lại cũng có thể biết được mỹ nhân nhi trên sông Kim Thủy, còn vì thế mà giết chết An Vương thúc nữa chứ.”

“Nói như vậy, vụ án là Chân đại nhân phá?”

Xem ra hắn phải sớm sớm đi Thuận Thiên Phủ lắc lư một chuyến mới được.

Lỗ Vương gật đầu: “Đúng vậy, may mắn có Chân đại nhân ở đó. Thất đệ ngươi không biết chứ, Chân đại nhân quá thần, liếc mắt một cái liền nhìn ra màu sắc dây cột ống tay áo của tên Kim Ngô Vệ kia có hơi khác với của người khác, sau lại có một người Kim Ngô Vệ tìm ra y phục mà tên Kim Ngô Vệ thay ra, lúc này mới bắt được người động thủ. Đúng rồi, tên Kim Ngô Vệ lập công kia hình như là đại cữu ca của ngươi.”

“Phải không?” Úc Cẩn hơi hơi kinh ngạc.

Chi tiết như vậy, hắn còn chưa kịp biết rõ ràng.

“Đáng tiếc mà, phụ hoàng đang nổi nóng, chỉ sợ không nhớ được chuyện đại cữu ca ngươi lập công.”

Úc Cẩn cười nhạt một tiếng: “Không sao, cữu huynh vốn dĩ cũng không màng cái này, huynh ấy chính là người tận chức tận trách.”

Không nghĩ tới lúc nói bát quái còn phải nghe Úc Cẩn khen ngợi đại cữu tử, Lỗ Vương yên lặng trợn trắng mắt.

“Thất đệ, ngươi nói Nhị ca lúc này coi như xong rồi nhỉ?”

“Tâm tư phụ hoàng ta cũng không dám đoán.”

Lỗ Vương sờ sờ mũi: “Ta cũng không phải suy đoán tâm tư phụ hoàng, chính là cảm thấy quá đột ngột, Nhị ca cũng sắp không phải Thái Tử rồi, giống như đang nằm mơ vậy ……”

“Cho nên Ngũ ca tìm ta là ——”

Lão Ngũ chẳng lẽ tích cực như vậy, chưa gì đã muốn kéo bè kéo cánh mơ ước vị trí Thái Tử?

Lỗ Vương vẻ mặt đương nhiên: “Chuyện lớn như vậy, cũng phải tìm người tâm sự chứ.”

Đặc biệt lão Thất vừa mới đánh lão Nhị, là nhân tuyển nói bát quái tốt bao nhiêu.

Úc Cẩn giật mình, ý cười trên mặt rõ ràng vài phần.

Lão Ngũ nếu như không có tâm tư tranh vị, nhưng thật ra đáng để kết giao.

Thái Tử bị phế như sấm sét đánh xuống, tức khắc đánh ra tâm tư của rất nhiều người.

Trữ quân liên quan đến lòng người an ổn, tất nhiên không thể cứ mãi bỏ trống, không được bao lâu Hoàng Thượng sẽ phải chọn ra một vị từ trong các hoàng tử lập làm tân Thái Tử.

Môn đình của Tấn Vương phủ và Tề Vương phủ lập tức náo nhiệt hẳn.

Con kế nghiệp cha, từ trước đến nay coi trọng lập đích lập trưởng.

Trong đông đảo hoàng tử Thái Tử chiếm chữ “Đích”, lại là trưởng tử trên thực tế của Cảnh Minh Đế, Thái tử làm quá danh chính ngôn thuận, chẳng sợ không nên thân cũng không ai nghĩ tới Thái Tử sẽ bị thay thế. Trước mắt Thái Tử đổ, tân Thái Tử thuộc về ai liền có chút khó nói.

Đại hoàng tử Tần Vương là con nhận nuôi, tự nhiên không có cơ hội.

Mấy vị hoàng tử sau Ngũ hoàng tử bài tự xếp sau, cũng lái không tới, như vậy nhân tuyển đứng đầu liền rơi vào trên đầu Tam hoàng tử Tấn Vương cùng Tứ hoàng tử Tề Vương.

Trừ Tần Vương cùng phế Thái Tử, Tấn Vương chính là lớn tuổi nhất trong đông đảo các hoàng tử, chiếm chữ “Trưởng” cơ hội tự nhiên lớn hơn, mà Tề Vương cũng có một cơ hội cạnh tranh.

Tấn Vương có một khuyết điểm lớn nhất, chính là mẫu phi xuất thân cung nhân, chỉ mạnh hơn mẫu thân Tương Vương xuất thân vũ cơ một chút.

Đại Chu rất xem trọng huyết thống mẫu tộc của người thừa kế, Cảnh Minh Đế ở trong một thế hệ đối thủ cạnh tranh đông đảo hữu lực cuối cùng trổ hết tài năng, thân phận con nuôi Hoàng Hậu là trợ lực lớn nhất của ông.

Mẫu phi Tấn Vương xuất thân không cao, liền làm một số người không thể nào tin phục chữ “Trưởng” này, đem bảo đặt lên trên người Tề Vương.

Mẫu phi Tề Vương là Hiền phi, xuất thân An Quốc Công phủ, càng là có hai vị hoàng tử trưởng thành, căn cơ thâm hậu.

Mà bản thân Tề Vương cũng xuất sắc hơn Tấn Vương không ít, cho tới nay đều có thanh danh tốt chiêu hiền đãi sĩ, nếu như ngồi trên vị trí kia, chắc chắn sẽ như đương kim thánh thượng săn sóc thần tử, cần chính yêu dân.

Trong Tề Vương phủ, Tề Vương phi ôn nhu hỏi Tề Vương: “Vương gia, hôm nay lại có không ít người đệ thiệp bái kiến, ngài vẫn là một người đều không gặp sao?”

“Không gặp.” Tề Vương không chút do dự nói.

Sợ Tề Vương phi không hiểu, Tề Vương kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe: “Cứ việc lão Nhị bùn nhão không trét nổi  tường, thì địa vị ở trong lòng phụ hoàng lại không giống bình thường. Trước mắt lão Nhị vừa mới bị phế, phụ hoàng chắc chắn không có tâm tư lập Thái Tử, lúc này để cho phụ hoàng cảm thấy ta mơ ước vị trí Thái Tử, vậy cách xui xẻo không xa.”

Tề Vương phi nhìn về phía Tề Vương ánh mắt mang theo sùng bái: “Vương gia thấu đáo như thế, ta liền an tâm.”

Tề Vương thay đổi câu chuyện: “ Có điều mấy ngày này nàng phải giao du thật tốt với Yến Vương phi.”

Nghe Tề Vương nhắc tới Khương Tự, Tề Vương phi theo bản năng nhíu mi: “Vương gia ——”

Đối với thê tử kết tóc, Tề Vương không chút nào che dấu tâm tư: “Mặc kệ phụ hoàng có nguyện ý hay không, tân Thái Tử sớm muộn gì cũng phải lập, lão Tam có cơ hội, ta cũng có cơ hội. Luận “Trưởng” ta tranh không nổi lão Tam, đành phải ra tay từ phương diện khác. Mẫu phi bên kia nàng phải thường đi thỉnh an, mấy người lão Ngũ cũng phải tận lực mượn sức. Phương diện này ta tạm thời không tiện làm quá rõ ràng, phải nhờ vào nàng giao hảo với vài vị Vương phi.”

Tề Vương phi lộ ra vẻ khó xử.

Lỗ Vương phi là cái bình dấm chua, nàng xưa nay nhìn không quen.

Thục Vương phi vẻ mặt thanh cao, nàng xưa nay nhìn không quen.

Yến Vương phi —— Yến Vương phi xưa nay nhìn nàng không quen……

Nghĩ về ba vị chị em dâu này, Tề Vương phi liền có một loại cảm giác bất lực.

“Lỗ Vương phi cùng Thục Vương phi thì cũng thôi, Yến Vương phi dường như vẫn luôn có thành kiến với ta ……”

“Ta đang muốn nói cái này đây. Lão Thất vài lần gây hoạ, phụ hoàng cuối cùng cũng không đau không ngứa bỏ qua, ta cảm thấy phụ hoàng đối xử với lão Thất có chút không bình thường, cho nên nàng nhất định phải cùng Yến Vương phi đánh tốt quan hệ, tiện dùng lão Thất trở thành trợ lực cho ta.” Tề Vương nói rồi cầm tay Tề Vương phi, thâm tình nói, “Ủy khuất nàng.”

Lão Thất hình như vẫn luôn có thành kiến với hắn, so với lão Thất không ngán ai kia giao hảo khó khăn với hắn, xuống tay từ tức phụ của lão Thất hẳn là sẽ dễ làm hơn.

Hắn mắt lạnh nhìn, lão Thất rất để ý tức phụ.

“Ta tận lực là được.”

Tề Vương phi rất nhanh tặng bái thiếp đến Yến Vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện