Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 43: Ngày sinh nhật gặp đen đủi
Tiêu Sơn bất đắc dĩ bị Tiêu Mị cùng với Tiêu Viêm kéo ra khỏi Tiêu gia thẳng hướng Tiêu gia phường thị mà đi. Tiêu Sơn cùng với Huân Nhi có chút quỷ dị nhìn nhau. Tiêu Sơn chỉ bất giác nhún nhún vai cũng không tỏ thái độ gì nhiều. Tiêu Mị lúc này lại không biết bất cứ xấu hổ gì sán vào Tiêu Sơn làm cho hắn cười khổ. Hắn cùng với Tiêu Mị, Tiêu Huân Nhi cùng với Tiêu Viêm đi qua, mấy thanh thiếu niên đều nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt hình viên đạn.
Tiêu Huân Nhi lúc này mặc một bộ y phục màu lam, cả người được bọc trong lớp vải vô cùng mềm mại, thân thể thon thả, cả người hương thơm nhè nhẹ lan ra làm cho lòng người trở nên mê đãng. Thiếu nữ đi một chiếc giày nhỏ màu hoa trông vô cùng đang yêu. Thiếu nữ thấy Tiêu Mị lúc này sán vào Tiêu Sơn, hơn nữa nàng còn dùng bộ ngực nhỏ như quả chanh đang vì hắn mà cọ sát cánh tay. Đã là như vậy thì thôi nhưng Tiêu Sơn vẻ mặt thì lại bộc lộ ra của một tên sắc lang chính cống, vẻ mặt của hắn giống như đang cực độ hưởng thụ: “Vô sỉ, không biết xấu hổ!?”
Nghe thấy câu nói này của Tiêu Huân Nhi, thiếu nữ Tiêu Mị hai mày khe khẽ cau lại. Nàng nhíu mày nhìn về phía Tiêu Huân Nhi. Sau đó thiếu nữ đột nhiên cười khanh khách nói: “Huân Nhi biểu tỷ, tỷ ghen sao?” Nhưng đáp lại Tiêu Mị bằng một lời hừ lạnh của Tiêu Huân Nhi. Tiêu Mị cười khanh khách nói: “Đừng quên ở đây có Tiêu Viêm biểu ca nữa đó nha!” Nói xong nàng đánh ánh mắt về phía Tiêu Viêm.
Tiêu Sơn cảm giác được không khí đang trở nên trầm trọng. Bởi vì những lời nói của Tiêu Mị làm cho không khí cực độ căng thẳng. Đầu của Tiêu Sơn to như cái đấu, vừa rồi hắn nhìn qua ánh mắt của Tiêu Viêm thì trong đó loáng thoáng vẻ đau đớn, thất vọng cùng với ghen ghét. Mà ánh mắt của Tiêu Viêm dành cho không ai khác là Tiêu Sơn. Chính Tiêu Sơn cũng không hiểu Tiêu Viêm vì sao phải có ánh mắt này với hắn. Tiêu Sơn cười khổ trong lòng: “Cô bé này cũng quá… đi! Hài…”
Thấy Tiêu Sơn mải bước về phía trước không thèm để ý đến mình thì Tiêu Mị có chút khó chịu chu cái mỏ lên biểu hiện ra vẻ khó chịu. Tiêu Sơn cười khổ, hắn quay về phía Tiêu Mị sau đó mỉm cười. Hắn nhè nhẹ bóp mũi của mình sau đó lên tiếng hỏi: “Mùi hương hoa ở đâu thật là thơm a!?” Hắn liên tục giả vờ đánh hơi sau đó quay về phía gần Tiêu Mị làm cho thiếu nữ hai má đỏ bừng.
Tiêu Mị thấy vậy lắp bắp nói: “Tiêu Sơn ca ca huynh làm gì vậy? Thật giống chó quá đi!?”
Tiêu Sơn mỉm cười, khóe miệng hắn nhếch lên nói: “ha, thì ra là hương thơm từ người Mị Nhi vậy mà ta cứ tưởng là bông hoa mỹ lệ nào cơ!?” Tiêu Sơn miệng kéo lên, hắn để một nụ cười cực kỳ mê người nhìn về phía thiếu nữ. Mấy thiếu nữ ở bên ngoài cũng vì nụ cười này của hắn có chút hơi ngẩn người. Tiêu Mị lúc này hai tay vân vê vạt áo, đầu cúi xuống, hai má dâng lên rặng mây đỏ ửng.
Tiêu Huân nhi lúc này khe khẽ hừ nhẹ. Thiếu nữ lúc này ngay lập tức túm lấy cánh tay của Tiêu Viêm. Nàng mỉm cười nhìn về phía Tiêu Viêm sau đó đưa ngón tay chỉ về phía trước cười nói: “Tiêu Viêm ca ca, chúng ta mau đi đến chỗ đó a!”
Tiêu Viêm khuôn mặt hơi có chút nhợt nhạt nhưng sau đó mỉm cười nói: “Được!” hai người cầm tay nhau tiến về phía trước. Thiếu nữ lúc này cũng làm hệt giống như Tiêu Mị, nàng túm chặt cánh tay của Tiêu Sơn, hơn nữa còn ép sát cánh tay của hắn về phía ngực của mình trông vô cùng thân mật.
Tiêu Sơn nhìn về phía thiếu nữ, mày hắn hơi cau lên. Bất ngờ thiếu nữ hơi liếc mắt nhìn về phía hắn, sau đó quay về phía Tiêu Viêm mỉm cười. Hai người lúc này trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Thiếu nữ chỉ về phía một chiếc dây chuyền màu lam nhạt trên đó còn gắn một viên ma hạch màu xanh lá cây.
Tiêu Viêm mỉm cười nói: “Lão bản thứ này bao nhiêu!?”
Trung niên của quán sạp hàng cười với hai người nói: “Vị tiểu thư này thật là tinh mắt đây là ma tinh của mộc thiết thử nhất giai ma thú vì săn giết con này mà đội của chúng ta phải bỏ ra sức lực không nhỏ a. Hơn nữa số lượng của ma tinh này cũng rất hãn hữu mười con mới có được một viên, nếu như vị tiểu thư này thích dây chuyền này như vậy ta để 500 kim tê a!”
Tiêu Viêm ngay lập tức lấy ra kim tê cười nhìn về phía chủ hàng nói: “Lão bản đây là 500 kim tê!”
Tiêu Mị bĩu môi nhìn về phía hai người sau đó nói: “Thiết có gì ghê gớm chứ!?” Thiếu nữ ngay lập tức kéo Tiêu Sơn về phía một cửa hàng khác. Không thể không nói các cửa hàng của Tiêu gia vô cùng phong phú đủ các thể loại. Từ gian hàng bán ma tinh, đến gian hàng bán vật liệu vô cùng nhiều các loại nếu như người bình thường chưa đến nơi này bao giờ hẳn cũng có chút kinh ngạc.
Đặc biệt các gian hàng thì cũng có khá nhiều đồ phục vụ các nữ nhân. Dù sao đấu khí đại lục là nơi cường giả vi tôn, đặc biệt có tính chất nam quyền nhưng không có nghĩa đồ đạc cũng chỉ có xu hướng phục vụ nam nhân. Ở bất cứ đâu thì việc làm ăn hầu như đều phục vụ vào nữ nhân bởi vì nữ nhân là nơi dễ đạt được tiền nhất.
Tiêu Mị cầm lấy một chiếc dây chuyền do ma hạch khá là xinh đẹp màu lam sắc do ma tinh hệ thủy. Tiêu Mị cầm trong tay viên ma tinh càng vui đùa càng ưa thích. Lão bản ngay lập tức mở miệng phô hàng: “Tiêu Mị tiểu thư thật là tinh mắt a. Đó là thủy hệ ma tinh thanh xà ngư nhất giai ma thú. Viên ma tinh này không những có vẻ đẹp vô song, mà khi mang nó theo sẽ làm cho cả người mát mẻ dễ chịu… Nếu như tiểu thư thích ta có thể để 500 kim tê”
Một thiếu nữ mặc một bộ áo bào màu đỏ đang giảo bước trên đường, đi theo bên cạnh là một thiếu niên tầm hai hai ba hai mươi ba, cả người phát ra khí thế mạnh mẽ. Mọi người quan sát hắn, hắn chỉ nhếch miệng cười có chút chế giễu. Nếu tiến lại gần thì có thể nghe thấy hắn nói:"Một đám ngu ngốc......"
Thiếu nữ rõ ràng đang tỏ ra không vui, trên mặt của nàng hiện lên vẻ khó chịu rõ ràng hiện ra trên mặt bất cứ ai cũng có thể nhìn được. Nhưng khác với thiếu nữ thì thanh niên kia lại không để ý chút nào, hắn nhếch miệng cười nói: “Nhã Phi, lão bà a, ngươi thích gì hôm nay ta nhất định sẽ mua cho ngươi dù cho ngươi có muốn mua toàn bộ nơi nay…”
"Mộc đại thiểu gia, đa tạ tấm lòng của ngươi rồi…nhưng chỉ là tính tình của ngươi, Nhã Phi thật sự là vô phúc tiêu thụ, hy vọng ngươi ngày sau, không nên nói những lời tổn hại thanh danh Nhã Phi , ta chưa bao giờ đáp ứng cái gì hôn ước, khi nào lại thành nữ nhân của ngươi?" Nhã Phi liếc mắt người này một cái, cười lạnh nói.
Mộc Chiến hiển nhiên trong mắt lóe lên khó chịu, hắn cười nói: “Không phải hai đại gia tộc chúng ta đã có hôn ước rồi sao?”
Nhã Phi lúc này nhìn thấy bóng hình quen thuộc, khóe miệng của nàng nhếch lên. Ngay sau đó Nhã Phi dảo bước tiến về phía trước. Nàng ngay lập tức tiếp cận gian bán hàng kia. Nơi đó đang có một tuấn mỹ tóc bạc thiếu niên cùng với một thiếu nữ khá xinh đẹp.
Một mùi hương thơm vô cùng mê người truyền về phía Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nhẹ nhàng bóp mũi một cái. Hắn biết cái mũi này, cách khá xa cũng làm cho hắn ngửi thấy. Hắn quay đầu lại thì thấy một mỹ nhân mặc áo đỏ bó sát nhìn về phía mình, trên miệng của nàng xuất hiện một nụ cười mê người. Mộc Chiến thấy được Tiêu Sơn thì ánh mắt xuất hiện mang theo thù ghét.
Tiêu Mị cũng bị Nhã Phi hấp dẫn. Nàng quay lại nhìn thì thấy Nhã Phi, so sánh với Nhã Phi thì Tiêu Mị quả thực kém rất nhiều. Trong giây lát hai đôi mắt của nữ nhân nhìn chăm chú về phía nhau, có vẻ như nữ nhân đẹp thì luôn lấy nhau làm thù địch. Lần này Tiêu Mị so với Nhã Phi bị thua một bậc, Nhã Phi sau khi tu luyện Mị Công càng ngày càng mê người so với nam nhân tất cả đều có lực hút vô cùng mạnh. Ngay cả lão bản cũng mê mẩn nhìn về phía thiếu nữ.
Tiêu Mị hừ nhẹ, rõ ràng thiếu nữ bộc lộ ra không vui vẻ gì. Nhã Phi mỉm cười tiến về phía trước sau đó chỉ về phía chiếc dây chuyền trong tay của Tiêu Mị cười nói: “Lão bản thứ này bao nhiêu tiền!?”
Nghe thấy câu nói của Nhã Phi, lão bản mới giật mình lại. Ngay sau đó, lão bản cười nói: “Tiểu thư thứ này chỉ có giá 450 kim tê a…”
Tiêu Mị tức giận. Nàng ngay lập tức quay ra về phía Nhã Phi nói: “Xin lỗi thứ này ta đã mua!” Nói xong nàng nhìn về phía lão bản trong ánh mắt mang theo sự tức giận, rõ ràng vừa rồi mình hỏi lão bản đưa ra giá 500 kim tê hiện giờ lại nói 450 kim tê đây rõ ràng là làm cho người khác tức chết mà.
“Nga” Lão bản lúc này hoàn toàn ngây người. Lão nhìn về phía hai người thiếu nữ lúc này chết đứng. lão không biết phải làm sao nữa, một người là Nhã Phi thủ tịch của phòng đấu giá còn một người khác là Tiêu Mị tiểu thư của Tiêu gia, chính xác là ai mình cũng không nên đắc tội nếu như không muốn buôn bán ở đây.
“Lão bản thứ đó ta mua!” Giọng nói vang lên rất bá đạo, một thanh niên tầm hai mươi hai, hai mươi ba bước đến. Tiêu Sơn cau mày nhìn về phía thanh niên này. Hắn nhìn về phía thanh niên đồng thời thanh niên này cũng nhìn về phía hắn.
Tiêu Viêm cùng với Tiêu Huân Nhi lúc này đang ở gian hàng phía bên kia cũng cảnh giác xoay người đi về phía Tiêu Sơn. Mọi người bắt đầu bu trung quanh quan sát bốn người Tiêu Sơn.
Lão bản cười khổ lên tiếng nói: “Xin các vị tiểu thư, thiếu gia đừng lám khó ta a. Quán của ta nhưng làm ăn nhỏ mà thôi!”
Ngón tay của thanh niên chỉ thẳng về phía mặt của lão bản nói: “Thứ này hôm nay ta nhất định phải mua được. nếu như ngươi không muốn làm ăn nữa nói với ta một tiếng. hừ…” Uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn. Tiêu Sơn càng nhìn về phía thanh niên này càng không vừa mắt. Hắn cao ngạo nhưng không bao giờ lấn hiếp người khác.
Tiêu Mị hiển nhiên cũng không đồng ý. Nàng gắt gao cầm chặt lấy chiếc dây chuyền. Nhã Phi thấy vậy nhìn về phía Tiêu mị nói: “muội muội ta rất thích vật này muội có thể để cho ta được không?”
Tiêu Mị chưa kịp mở miệng thì Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Đến phải biết nói trước sau. Nếu như hai vị dùng lực áp bách bắt ép chúng ta, thứ cho chúng ta không thể theo…”
“Hừ’ một âm thanh hừ lạnh vang lên. Ngón tay của Mộc Chiến chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử tốt nhất không nên không biết điều nếu không ta không ngại dạy cho ngươi một bài học!”
Tiêu Sơn khoanh tay lại, hắn cầm lấy chiếc dây chuyền trong tay Tiêu Mị. Ngay lập tức hắn thu về trong nhẫn trữ vật giới chỉ. Hắn nhếch miệng nhìn về phía Mộc Chiến nói: “Xin lỗi thứ cho ta không thể theo ý của ngươi…”
Mộc Chiến hét lên một tiếng nói: “Tiểu tử ngươi muốn chết!” Mộc Chiến ngay lập tức động thủ. Tiêu Sơn cũng ngay lập tức đẩy Tiêu mị ra nhảy giật lùi lại. Bởi vì hắn phòng bị trước thế nên không có bị động ứng phó.
Nhã Phi quát lớn: “Mộc Chiến ngươi làm gì vậy!?”
Tiêu Mị cũng kinh hô: “Tiêu Sơn ca ca…”
Tiêu Sơn nhảy cách xa Mộc Chiến mấy bước. Mộc Chiến cười lạnh nói: “Tiểu tử có chút bản lĩnh….”
Tiêu Sơn khoanh tay lại ngạo nghễ nhìn về phía Mộc Chiến nói: “Ohoo, gì thế này? Ra đường mà cũng gặp phải chó điên thích cắn người sao?” Hai tay hắn đập đập vào nhau, người hơi cúi xuống sau đó hất tay về phía Mộc Chiến nói: “Đến đây nào!?”
Mộc Chiến khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, hắn quát lên một tiếng: “Tiểu tử ngươi nên trả giá vì hành động của mình…” Nói xong ngay lập tức Mộc Chiến cả người xuất hiện một bộ giáp màu xanh lá cây vô cùng bắt mắt.
Mọi người kinh hãi hô lên: “đấu khí khôi giáp là đấu khí khôi giáp!”
Tiêu Sơn nhếch miệng cười. Hắn biết đấu khí khôi giáp là gì, đấu khí khôi giáp đại diện cho người đạt trên cấp độ đấu sư. Bắt đầu từ đấu sư ngươi tu luyện có thể biến đấu khí trở thành khôi giáp. Sự khác nhau giữa đấu giả cùng với đấu sư không phải lượng đấu khí mà đấu sư có thể ngoại phóng đấu khí biến đấu khí thành khôi giáp vô cùng chắc chắn.
Thanh mộc thứ.
Mộc Chiến tung một nắm đấm về phía Tiêu Sơn. Trong nắm đấm của hắn chứa đấu khí màu xanh lá cây nhàn nhạt.
Nhã Phi kinh hô hét lên: “Mộc Chiến mau dừng tay lại cho ta!” nhưng Mộc Chiến không quan tâm cứ lao về phía Tiêu Sơn đánh ra một quyền.
Tiêu Sơn hai tay tụ lại, mọi người thấy không khí bắt đầu rục rịch. Mọi người thấy cả người của Tiêu Sơn bốc lên ngọn lửa giống như ánh mặt trời, trong tay của Tiêu Sơn xuất hiện một quả cầu lửa rít quay tròn. Mộc Chiến bắn về phía Tiêu Sơn, quyền kình của hắn càng ngày càng mạnh mẽ.
Oanh!
Một âm thanh cực lớn phát ra, sau đó là một vụ nổ lớn, lửa bắn tung tóe ra khắp nơi. Cả người Mộc Chiến bắn vụt ra phía sau. Trong sát na tốc độ của Tiêu Sơn tăng cực nhanh, cả quả cầu lửa của hắn đập mạnh về phía Mộc Chiến. Mộc Chiến ăn cả một đòn vô cùng đau đớn, cả người bay vụt lại, miệng phun ra một ngụm máu dài.
Cả thân hình hắn lê dài trên đất. Đây rõ ràng là chênh lệch cấp độ thực lực. Khi hắn rơi bịch xuống đất, mọi người hoàn toàn rơi vào chết lặng. Tiêu Sơn khe khẽ vẩy vẩy tay, hắn hừ nhẹ một tiếng nói: “Wow, bàn tay có chút ê ẩm…” hắn nhìn về phía Mộc Chiến đang nằm bất tỉnh dưới mặt đất, cằm hất lên: “người kính ta một thước, ta kính ngươi một thước, người lấn ta mười thước ta hoàn ngươi trăm trượng”
Lúc này đám người đi theo hai người ngay lập tức đứng ra chắn ở phía trước người Mộc Chiến, cả đám người nhìn về phía Tiêu Sơn. Ngay sau đó một trung niên lão nhân bước ra. Người này có khuôn mặt âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn. Trong con mắt chứa đầy sát ý. Hắn mở miệng nói: “Vị tiểu huynh đệ này! Vừa rồi mặc dù thiếu gia của chúng ta hơi quá đáng nhưng vị tiểu huynh đệ này cũng không nên ra tay nặng với thiếu gia của ta như vậy a!?” Hắn đánh ánh mắt về phía mấy người hầu. mấy người hầu vội vã bê thiếu gia của hắn nhanh chóng lùi về phía sau đi chữa thương. Lão nhân cũng cho thanh niên một viên đan dược vào miệng.
Tiêu Sơn nhún nhún vai cười nói: “Vậy phải làm sao đây!?”
Thấy sắc mặt của thanh niên đã chuyển biến tốt. hơn nữa sau khi kiểm tra trung niên lão nhân có chút nhíu mày hiển nhiên bị thương khá nặng nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Trung niên lão nhân xoay mặt về phía Tiêu Sơn, trong lòng cực kỳ tức giận nhưng lão vẫn cười lạnh nói: “Vậy để ta lãnh giáo một chút bản lĩnh của tiểu huynh đệ” Nói xong ngay lập tức trung niên lão nhân lao về phía Tiêu Sơn. Mọi người quả thật thấy lão nhân này vô cùng vô sỉ, người ta nhưng còn chưa thành niên, mà lão đầu tuổi không nhỏ. Đoán chừng ở độ tuổi này hẳn là một đại đấu sư đi. Một lão đầu cùng với một tiểu thí hài tỷ thí đây là chuyện gì xảy ra.
Nhã Phi quát lên: “Mộc Ân đại quản gia…”
Nhưng có vẻ như lời nói của Nhã Phi lại không mang bất cứ hiệu quả gì. Lão đầu ngay lập tức lao về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn không có phản ứng gì nhiều nhưng trong tay của hắn xuất hiện một cái bình ngọc. Bình ngọc này dùng để bảo vệ tánh mạng của hắn, hắn không nghĩ đến mình lại dùng đến thứ này nhanh như vậy.
Oanh!
Một tiếng va chạm vang lên. Lúc này vang lên một tiếng hống khiếu của một con sư tử. lúc này một trung niên nam tử hoàn toàn đứng chắn trước người của Tiêu Sơn. Trung niên nam tử kia hiên ngang đứng chắn trước người của Tiêu Sơn đẩy lui trung niên lão nhân.
Tiêu Huân Nhi lúc này mặc một bộ y phục màu lam, cả người được bọc trong lớp vải vô cùng mềm mại, thân thể thon thả, cả người hương thơm nhè nhẹ lan ra làm cho lòng người trở nên mê đãng. Thiếu nữ đi một chiếc giày nhỏ màu hoa trông vô cùng đang yêu. Thiếu nữ thấy Tiêu Mị lúc này sán vào Tiêu Sơn, hơn nữa nàng còn dùng bộ ngực nhỏ như quả chanh đang vì hắn mà cọ sát cánh tay. Đã là như vậy thì thôi nhưng Tiêu Sơn vẻ mặt thì lại bộc lộ ra của một tên sắc lang chính cống, vẻ mặt của hắn giống như đang cực độ hưởng thụ: “Vô sỉ, không biết xấu hổ!?”
Nghe thấy câu nói này của Tiêu Huân Nhi, thiếu nữ Tiêu Mị hai mày khe khẽ cau lại. Nàng nhíu mày nhìn về phía Tiêu Huân Nhi. Sau đó thiếu nữ đột nhiên cười khanh khách nói: “Huân Nhi biểu tỷ, tỷ ghen sao?” Nhưng đáp lại Tiêu Mị bằng một lời hừ lạnh của Tiêu Huân Nhi. Tiêu Mị cười khanh khách nói: “Đừng quên ở đây có Tiêu Viêm biểu ca nữa đó nha!” Nói xong nàng đánh ánh mắt về phía Tiêu Viêm.
Tiêu Sơn cảm giác được không khí đang trở nên trầm trọng. Bởi vì những lời nói của Tiêu Mị làm cho không khí cực độ căng thẳng. Đầu của Tiêu Sơn to như cái đấu, vừa rồi hắn nhìn qua ánh mắt của Tiêu Viêm thì trong đó loáng thoáng vẻ đau đớn, thất vọng cùng với ghen ghét. Mà ánh mắt của Tiêu Viêm dành cho không ai khác là Tiêu Sơn. Chính Tiêu Sơn cũng không hiểu Tiêu Viêm vì sao phải có ánh mắt này với hắn. Tiêu Sơn cười khổ trong lòng: “Cô bé này cũng quá… đi! Hài…”
Thấy Tiêu Sơn mải bước về phía trước không thèm để ý đến mình thì Tiêu Mị có chút khó chịu chu cái mỏ lên biểu hiện ra vẻ khó chịu. Tiêu Sơn cười khổ, hắn quay về phía Tiêu Mị sau đó mỉm cười. Hắn nhè nhẹ bóp mũi của mình sau đó lên tiếng hỏi: “Mùi hương hoa ở đâu thật là thơm a!?” Hắn liên tục giả vờ đánh hơi sau đó quay về phía gần Tiêu Mị làm cho thiếu nữ hai má đỏ bừng.
Tiêu Mị thấy vậy lắp bắp nói: “Tiêu Sơn ca ca huynh làm gì vậy? Thật giống chó quá đi!?”
Tiêu Sơn mỉm cười, khóe miệng hắn nhếch lên nói: “ha, thì ra là hương thơm từ người Mị Nhi vậy mà ta cứ tưởng là bông hoa mỹ lệ nào cơ!?” Tiêu Sơn miệng kéo lên, hắn để một nụ cười cực kỳ mê người nhìn về phía thiếu nữ. Mấy thiếu nữ ở bên ngoài cũng vì nụ cười này của hắn có chút hơi ngẩn người. Tiêu Mị lúc này hai tay vân vê vạt áo, đầu cúi xuống, hai má dâng lên rặng mây đỏ ửng.
Tiêu Huân nhi lúc này khe khẽ hừ nhẹ. Thiếu nữ lúc này ngay lập tức túm lấy cánh tay của Tiêu Viêm. Nàng mỉm cười nhìn về phía Tiêu Viêm sau đó đưa ngón tay chỉ về phía trước cười nói: “Tiêu Viêm ca ca, chúng ta mau đi đến chỗ đó a!”
Tiêu Viêm khuôn mặt hơi có chút nhợt nhạt nhưng sau đó mỉm cười nói: “Được!” hai người cầm tay nhau tiến về phía trước. Thiếu nữ lúc này cũng làm hệt giống như Tiêu Mị, nàng túm chặt cánh tay của Tiêu Sơn, hơn nữa còn ép sát cánh tay của hắn về phía ngực của mình trông vô cùng thân mật.
Tiêu Sơn nhìn về phía thiếu nữ, mày hắn hơi cau lên. Bất ngờ thiếu nữ hơi liếc mắt nhìn về phía hắn, sau đó quay về phía Tiêu Viêm mỉm cười. Hai người lúc này trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Thiếu nữ chỉ về phía một chiếc dây chuyền màu lam nhạt trên đó còn gắn một viên ma hạch màu xanh lá cây.
Tiêu Viêm mỉm cười nói: “Lão bản thứ này bao nhiêu!?”
Trung niên của quán sạp hàng cười với hai người nói: “Vị tiểu thư này thật là tinh mắt đây là ma tinh của mộc thiết thử nhất giai ma thú vì săn giết con này mà đội của chúng ta phải bỏ ra sức lực không nhỏ a. Hơn nữa số lượng của ma tinh này cũng rất hãn hữu mười con mới có được một viên, nếu như vị tiểu thư này thích dây chuyền này như vậy ta để 500 kim tê a!”
Tiêu Viêm ngay lập tức lấy ra kim tê cười nhìn về phía chủ hàng nói: “Lão bản đây là 500 kim tê!”
Tiêu Mị bĩu môi nhìn về phía hai người sau đó nói: “Thiết có gì ghê gớm chứ!?” Thiếu nữ ngay lập tức kéo Tiêu Sơn về phía một cửa hàng khác. Không thể không nói các cửa hàng của Tiêu gia vô cùng phong phú đủ các thể loại. Từ gian hàng bán ma tinh, đến gian hàng bán vật liệu vô cùng nhiều các loại nếu như người bình thường chưa đến nơi này bao giờ hẳn cũng có chút kinh ngạc.
Đặc biệt các gian hàng thì cũng có khá nhiều đồ phục vụ các nữ nhân. Dù sao đấu khí đại lục là nơi cường giả vi tôn, đặc biệt có tính chất nam quyền nhưng không có nghĩa đồ đạc cũng chỉ có xu hướng phục vụ nam nhân. Ở bất cứ đâu thì việc làm ăn hầu như đều phục vụ vào nữ nhân bởi vì nữ nhân là nơi dễ đạt được tiền nhất.
Tiêu Mị cầm lấy một chiếc dây chuyền do ma hạch khá là xinh đẹp màu lam sắc do ma tinh hệ thủy. Tiêu Mị cầm trong tay viên ma tinh càng vui đùa càng ưa thích. Lão bản ngay lập tức mở miệng phô hàng: “Tiêu Mị tiểu thư thật là tinh mắt a. Đó là thủy hệ ma tinh thanh xà ngư nhất giai ma thú. Viên ma tinh này không những có vẻ đẹp vô song, mà khi mang nó theo sẽ làm cho cả người mát mẻ dễ chịu… Nếu như tiểu thư thích ta có thể để 500 kim tê”
Một thiếu nữ mặc một bộ áo bào màu đỏ đang giảo bước trên đường, đi theo bên cạnh là một thiếu niên tầm hai hai ba hai mươi ba, cả người phát ra khí thế mạnh mẽ. Mọi người quan sát hắn, hắn chỉ nhếch miệng cười có chút chế giễu. Nếu tiến lại gần thì có thể nghe thấy hắn nói:"Một đám ngu ngốc......"
Thiếu nữ rõ ràng đang tỏ ra không vui, trên mặt của nàng hiện lên vẻ khó chịu rõ ràng hiện ra trên mặt bất cứ ai cũng có thể nhìn được. Nhưng khác với thiếu nữ thì thanh niên kia lại không để ý chút nào, hắn nhếch miệng cười nói: “Nhã Phi, lão bà a, ngươi thích gì hôm nay ta nhất định sẽ mua cho ngươi dù cho ngươi có muốn mua toàn bộ nơi nay…”
"Mộc đại thiểu gia, đa tạ tấm lòng của ngươi rồi…nhưng chỉ là tính tình của ngươi, Nhã Phi thật sự là vô phúc tiêu thụ, hy vọng ngươi ngày sau, không nên nói những lời tổn hại thanh danh Nhã Phi , ta chưa bao giờ đáp ứng cái gì hôn ước, khi nào lại thành nữ nhân của ngươi?" Nhã Phi liếc mắt người này một cái, cười lạnh nói.
Mộc Chiến hiển nhiên trong mắt lóe lên khó chịu, hắn cười nói: “Không phải hai đại gia tộc chúng ta đã có hôn ước rồi sao?”
Nhã Phi lúc này nhìn thấy bóng hình quen thuộc, khóe miệng của nàng nhếch lên. Ngay sau đó Nhã Phi dảo bước tiến về phía trước. Nàng ngay lập tức tiếp cận gian bán hàng kia. Nơi đó đang có một tuấn mỹ tóc bạc thiếu niên cùng với một thiếu nữ khá xinh đẹp.
Một mùi hương thơm vô cùng mê người truyền về phía Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nhẹ nhàng bóp mũi một cái. Hắn biết cái mũi này, cách khá xa cũng làm cho hắn ngửi thấy. Hắn quay đầu lại thì thấy một mỹ nhân mặc áo đỏ bó sát nhìn về phía mình, trên miệng của nàng xuất hiện một nụ cười mê người. Mộc Chiến thấy được Tiêu Sơn thì ánh mắt xuất hiện mang theo thù ghét.
Tiêu Mị cũng bị Nhã Phi hấp dẫn. Nàng quay lại nhìn thì thấy Nhã Phi, so sánh với Nhã Phi thì Tiêu Mị quả thực kém rất nhiều. Trong giây lát hai đôi mắt của nữ nhân nhìn chăm chú về phía nhau, có vẻ như nữ nhân đẹp thì luôn lấy nhau làm thù địch. Lần này Tiêu Mị so với Nhã Phi bị thua một bậc, Nhã Phi sau khi tu luyện Mị Công càng ngày càng mê người so với nam nhân tất cả đều có lực hút vô cùng mạnh. Ngay cả lão bản cũng mê mẩn nhìn về phía thiếu nữ.
Tiêu Mị hừ nhẹ, rõ ràng thiếu nữ bộc lộ ra không vui vẻ gì. Nhã Phi mỉm cười tiến về phía trước sau đó chỉ về phía chiếc dây chuyền trong tay của Tiêu Mị cười nói: “Lão bản thứ này bao nhiêu tiền!?”
Nghe thấy câu nói của Nhã Phi, lão bản mới giật mình lại. Ngay sau đó, lão bản cười nói: “Tiểu thư thứ này chỉ có giá 450 kim tê a…”
Tiêu Mị tức giận. Nàng ngay lập tức quay ra về phía Nhã Phi nói: “Xin lỗi thứ này ta đã mua!” Nói xong nàng nhìn về phía lão bản trong ánh mắt mang theo sự tức giận, rõ ràng vừa rồi mình hỏi lão bản đưa ra giá 500 kim tê hiện giờ lại nói 450 kim tê đây rõ ràng là làm cho người khác tức chết mà.
“Nga” Lão bản lúc này hoàn toàn ngây người. Lão nhìn về phía hai người thiếu nữ lúc này chết đứng. lão không biết phải làm sao nữa, một người là Nhã Phi thủ tịch của phòng đấu giá còn một người khác là Tiêu Mị tiểu thư của Tiêu gia, chính xác là ai mình cũng không nên đắc tội nếu như không muốn buôn bán ở đây.
“Lão bản thứ đó ta mua!” Giọng nói vang lên rất bá đạo, một thanh niên tầm hai mươi hai, hai mươi ba bước đến. Tiêu Sơn cau mày nhìn về phía thanh niên này. Hắn nhìn về phía thanh niên đồng thời thanh niên này cũng nhìn về phía hắn.
Tiêu Viêm cùng với Tiêu Huân Nhi lúc này đang ở gian hàng phía bên kia cũng cảnh giác xoay người đi về phía Tiêu Sơn. Mọi người bắt đầu bu trung quanh quan sát bốn người Tiêu Sơn.
Lão bản cười khổ lên tiếng nói: “Xin các vị tiểu thư, thiếu gia đừng lám khó ta a. Quán của ta nhưng làm ăn nhỏ mà thôi!”
Ngón tay của thanh niên chỉ thẳng về phía mặt của lão bản nói: “Thứ này hôm nay ta nhất định phải mua được. nếu như ngươi không muốn làm ăn nữa nói với ta một tiếng. hừ…” Uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn. Tiêu Sơn càng nhìn về phía thanh niên này càng không vừa mắt. Hắn cao ngạo nhưng không bao giờ lấn hiếp người khác.
Tiêu Mị hiển nhiên cũng không đồng ý. Nàng gắt gao cầm chặt lấy chiếc dây chuyền. Nhã Phi thấy vậy nhìn về phía Tiêu mị nói: “muội muội ta rất thích vật này muội có thể để cho ta được không?”
Tiêu Mị chưa kịp mở miệng thì Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Đến phải biết nói trước sau. Nếu như hai vị dùng lực áp bách bắt ép chúng ta, thứ cho chúng ta không thể theo…”
“Hừ’ một âm thanh hừ lạnh vang lên. Ngón tay của Mộc Chiến chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử tốt nhất không nên không biết điều nếu không ta không ngại dạy cho ngươi một bài học!”
Tiêu Sơn khoanh tay lại, hắn cầm lấy chiếc dây chuyền trong tay Tiêu Mị. Ngay lập tức hắn thu về trong nhẫn trữ vật giới chỉ. Hắn nhếch miệng nhìn về phía Mộc Chiến nói: “Xin lỗi thứ cho ta không thể theo ý của ngươi…”
Mộc Chiến hét lên một tiếng nói: “Tiểu tử ngươi muốn chết!” Mộc Chiến ngay lập tức động thủ. Tiêu Sơn cũng ngay lập tức đẩy Tiêu mị ra nhảy giật lùi lại. Bởi vì hắn phòng bị trước thế nên không có bị động ứng phó.
Nhã Phi quát lớn: “Mộc Chiến ngươi làm gì vậy!?”
Tiêu Mị cũng kinh hô: “Tiêu Sơn ca ca…”
Tiêu Sơn nhảy cách xa Mộc Chiến mấy bước. Mộc Chiến cười lạnh nói: “Tiểu tử có chút bản lĩnh….”
Tiêu Sơn khoanh tay lại ngạo nghễ nhìn về phía Mộc Chiến nói: “Ohoo, gì thế này? Ra đường mà cũng gặp phải chó điên thích cắn người sao?” Hai tay hắn đập đập vào nhau, người hơi cúi xuống sau đó hất tay về phía Mộc Chiến nói: “Đến đây nào!?”
Mộc Chiến khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, hắn quát lên một tiếng: “Tiểu tử ngươi nên trả giá vì hành động của mình…” Nói xong ngay lập tức Mộc Chiến cả người xuất hiện một bộ giáp màu xanh lá cây vô cùng bắt mắt.
Mọi người kinh hãi hô lên: “đấu khí khôi giáp là đấu khí khôi giáp!”
Tiêu Sơn nhếch miệng cười. Hắn biết đấu khí khôi giáp là gì, đấu khí khôi giáp đại diện cho người đạt trên cấp độ đấu sư. Bắt đầu từ đấu sư ngươi tu luyện có thể biến đấu khí trở thành khôi giáp. Sự khác nhau giữa đấu giả cùng với đấu sư không phải lượng đấu khí mà đấu sư có thể ngoại phóng đấu khí biến đấu khí thành khôi giáp vô cùng chắc chắn.
Thanh mộc thứ.
Mộc Chiến tung một nắm đấm về phía Tiêu Sơn. Trong nắm đấm của hắn chứa đấu khí màu xanh lá cây nhàn nhạt.
Nhã Phi kinh hô hét lên: “Mộc Chiến mau dừng tay lại cho ta!” nhưng Mộc Chiến không quan tâm cứ lao về phía Tiêu Sơn đánh ra một quyền.
Tiêu Sơn hai tay tụ lại, mọi người thấy không khí bắt đầu rục rịch. Mọi người thấy cả người của Tiêu Sơn bốc lên ngọn lửa giống như ánh mặt trời, trong tay của Tiêu Sơn xuất hiện một quả cầu lửa rít quay tròn. Mộc Chiến bắn về phía Tiêu Sơn, quyền kình của hắn càng ngày càng mạnh mẽ.
Oanh!
Một âm thanh cực lớn phát ra, sau đó là một vụ nổ lớn, lửa bắn tung tóe ra khắp nơi. Cả người Mộc Chiến bắn vụt ra phía sau. Trong sát na tốc độ của Tiêu Sơn tăng cực nhanh, cả quả cầu lửa của hắn đập mạnh về phía Mộc Chiến. Mộc Chiến ăn cả một đòn vô cùng đau đớn, cả người bay vụt lại, miệng phun ra một ngụm máu dài.
Cả thân hình hắn lê dài trên đất. Đây rõ ràng là chênh lệch cấp độ thực lực. Khi hắn rơi bịch xuống đất, mọi người hoàn toàn rơi vào chết lặng. Tiêu Sơn khe khẽ vẩy vẩy tay, hắn hừ nhẹ một tiếng nói: “Wow, bàn tay có chút ê ẩm…” hắn nhìn về phía Mộc Chiến đang nằm bất tỉnh dưới mặt đất, cằm hất lên: “người kính ta một thước, ta kính ngươi một thước, người lấn ta mười thước ta hoàn ngươi trăm trượng”
Lúc này đám người đi theo hai người ngay lập tức đứng ra chắn ở phía trước người Mộc Chiến, cả đám người nhìn về phía Tiêu Sơn. Ngay sau đó một trung niên lão nhân bước ra. Người này có khuôn mặt âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn. Trong con mắt chứa đầy sát ý. Hắn mở miệng nói: “Vị tiểu huynh đệ này! Vừa rồi mặc dù thiếu gia của chúng ta hơi quá đáng nhưng vị tiểu huynh đệ này cũng không nên ra tay nặng với thiếu gia của ta như vậy a!?” Hắn đánh ánh mắt về phía mấy người hầu. mấy người hầu vội vã bê thiếu gia của hắn nhanh chóng lùi về phía sau đi chữa thương. Lão nhân cũng cho thanh niên một viên đan dược vào miệng.
Tiêu Sơn nhún nhún vai cười nói: “Vậy phải làm sao đây!?”
Thấy sắc mặt của thanh niên đã chuyển biến tốt. hơn nữa sau khi kiểm tra trung niên lão nhân có chút nhíu mày hiển nhiên bị thương khá nặng nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Trung niên lão nhân xoay mặt về phía Tiêu Sơn, trong lòng cực kỳ tức giận nhưng lão vẫn cười lạnh nói: “Vậy để ta lãnh giáo một chút bản lĩnh của tiểu huynh đệ” Nói xong ngay lập tức trung niên lão nhân lao về phía Tiêu Sơn. Mọi người quả thật thấy lão nhân này vô cùng vô sỉ, người ta nhưng còn chưa thành niên, mà lão đầu tuổi không nhỏ. Đoán chừng ở độ tuổi này hẳn là một đại đấu sư đi. Một lão đầu cùng với một tiểu thí hài tỷ thí đây là chuyện gì xảy ra.
Nhã Phi quát lên: “Mộc Ân đại quản gia…”
Nhưng có vẻ như lời nói của Nhã Phi lại không mang bất cứ hiệu quả gì. Lão đầu ngay lập tức lao về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn không có phản ứng gì nhiều nhưng trong tay của hắn xuất hiện một cái bình ngọc. Bình ngọc này dùng để bảo vệ tánh mạng của hắn, hắn không nghĩ đến mình lại dùng đến thứ này nhanh như vậy.
Oanh!
Một tiếng va chạm vang lên. Lúc này vang lên một tiếng hống khiếu của một con sư tử. lúc này một trung niên nam tử hoàn toàn đứng chắn trước người của Tiêu Sơn. Trung niên nam tử kia hiên ngang đứng chắn trước người của Tiêu Sơn đẩy lui trung niên lão nhân.
Bình luận truyện