Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Chương 313: Nhạc gia
- Trước khi ta đến đã nghe ngươi và U Minh thiếu tông chủ có một số mâu thuẫn, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Lê Giang Nam cất tiếng hỏi.
- Một số chuyện nhỏ mà thôi.
Nhạc Thành trả lời, mình tuy cùng với Tứ Trưởng Lão, Lê Tiêu Dao hai người đi về Cuồng Sư môn, nhưng mà Lê Giang Nam cũng biết chuyện gì xảy ra, trong lòng Nhạc Thành không khỏi khẽ giật mình, Cuồng Sư môn ở Cự Thạch thành đúng là cường hãn.
- Nghe nói ngươi còn phải tham gia cuộc thi đấu của Luyện Khí sư, trong khoảng thời gian này ngụ ở Cuồng Sư môn, ngươi thấy thế nào?
Lê Giang Nam nói với Nhạc Thành.
- Không biết ngươi tham gia thi đấu luyện khí sư để làm gì vậy?
Nhạc Thành nghe vậy liền trả lời:
- Nghe nói Vạn Kim Môn có thiên thạch từ bên ngoài, ta với một số tài liệu luyện khí rất hứng thú.
- Thật không, phải đạt được ngôi vị quán quân mới có thể lấy được thiên thạch bên ngoài, ngươi có lòng tin như vậy chứ?
Lê Giang Nam cất tiếng hỏi.
Nhạc Thành trả lời:
- Làm vậy là được rồi, nếu không thể đạt được quán quân thì phải tận lực.
Nhạc Thành đối với thiên thạch bên ngoài thì không được.
- Tốt lắm, trong khoảng thời gian này ngươi không có chuyện gì thì cứ ngụ tại Cuồng Sư môn.
Lê Giang Nam cất tiếng nói, ánh mắt lại nhì nữ nhi bảo bối của mình, nếu như Nhạc Thành thi đấu đạt được giải quán quân luyện khí sư thì sẽ cùng với nữ nhi của Vạn Kim Môn thành thân, Lê Giang Nam không thể chuẩn bị trước.
Lê Tiêu Dao vốn cho rằng cha mình gọi tên vô sỉ hạ lưu này vào chính là bảo tàng của ma pháp sư cấp chín nhưng xem ra hiện tại cha có mục đích gì khác, hơn nữa vô cùng kỳ quái khiến nàng nghi hoặc không thôi.
Nhạc Thành đối với sự nhiệt tình của Lê Giang Nam cũng nghi hoặc, mình và Cuồng sư môn tựa hồ như không có bất kỳ quan hệ họ hàng nào.
Ở trong một chỗ ẩn nấp của Cự Thạch Thành, trong một thung lũng, ở một mật thất, ba người hắc y nhân khoanh chân ngồi ở đó, đơn độc nhìn người áo đen mà mỉm cười:
- Lão Tam Vạn Kim Môn lần này đúng là chủ động lấy ra Thiên Ngoại Thiên thạch, vậy ngươi tự thân xuất mã đi một chuyến chắc là không có vấn đề gì.
Ngày thi đấu của Luyện Khí sư càng tới gần, thành Cự Thạch cũng trở nên ngày càng nóng bỏng và nhiệt náo, lần trướcnt cùng với Khương Dương hủy diệt cửa hàng của Vạn Kim Môn đã được Vạn Kim Môn sửa chữa xong.
Lúc này Nhạc Thành ở trong Cự Thạch thành cũng không còn chỗ đặt chân, ở tại Cuồng Sư môn trong lòng hắn đối với sự nhiệt tình của Lê Giang Nam vẫn mãi không thể hiểu rõ.
Dưới sự suất lĩnh của một gã đệ từ Cuồng sư môn, Nhạc Thành đi tới một phòng khách không tệ, Nhạc Thành cũng quyết định đặt chân ở đây.
Một chỗ thế ngoại đào nguyên thế này, bên trong diện tích vô cùng lớn. Mà ở chỗ này một kiến trúc được.
- Các vị trưởng lão, gần đây ta biết được tin tức của Tôn gia và Thần Hoàng tộc, Hắc Ám thần điện lại xuất hiện một lần nữa, các vị có ý kiến gì không?
- Tộc trưởng, Hắc Ám thần điện không lẽ khôi phục nhanh như vây, hai trăm năm trước lúc bắt đầu trận chiến, hắc ám thần điện chết vô số người, so với bát đại thế lực chúng ta liên hiệp còn nhiều hơn.
Mốt lão nhân biến sắc nói.
- Tin tức cụ thể ta cũng không biết, hôm nay ta đưa mọi người đến mục đích cũng là thảo luận một chút.
Vị lão giả áo xanh cất tiếng nói đầu tiên.
- Tộc trưởng, chỉ bằng thế lực của một gia tộc chúng ta thì không thể chống lại hắc ám thần điện, tuy nhiên bát đại thế lực nhất định không bỏ qua.
Một lão nhân cất tiếng nói.
- Nếu chúng ta trước kia nghe tộc trưởng nói liên thủ truy kích Hắc Ám Thần điện, dùng một đòn giết sạch bọn chúng thì đã không để lại phiền toái.
Một lão nhân thở dài một tiếng, trong lòng có một cảm xúc bất đắc dĩ.
- Thật không, lúc trước chúng ta đuổi giết người của Hắc Ám Thần điện, chúng ta bị tổn thất không biết bao nhiêu tộc nhân, ngươi vẫn tưởng niệm tộc trưởng như trước.
Một lão giả áo xanh ở bên cạnh cất tiếng nói.
- Đại trưởng lão, lời nói này của người thật không phải, trưởng lão không phải trước vì cả gia tộc chúng ta sao, nếu như không phải có tộc trưởng chỉ sợ chúng ta còn bị tổn thất nhiều hơn, còn nữa tộc trưởng đã cứu trưởng lão một mạng nếu không hai trăm năm trước trưởng lão đã chết rồi, còn có thể sống tới ngày hôm nay sao?
- Nhị trưởng lão, ngươi có ý gì, chẳng lẽ muốn tạo phản sao? Còn muốn làm người của gia tộc không?
- Tộc trưởng trước kia rời khỏi gia tộc cũng không phải là bị gia tộc trục xuất, chỉ cần tộc trưởng còn tại thế, người trở về thì chúng ta sẽ hoan nghênh.
- Các ngươi đừng cãi.
Nhìn thấy một mảng nhao nhao phía dưới, lão giả áo xanh liền lộ vẻ khó nhìn:
- Các ngươi nguyên một đám cũng là Nhạc gia trưởng lão, nếu như bị đệ tử trong tộc nhìn thấy thì còn là thể thống gì.
Nhìn thấy tộc trưởng tức giận, ở phía dưới mười người cũng đình chỉ cãi lộn, trên khuôn mặt của mỗi người đều có một chút không vui.
Một lát sau, lão giả mặc áo bào màu xanh mỉm cười nói:
- Đại trưởng lão, người phái người ra ngoài tìm hiểu một chút tin tức về Hắc Ám thần điện đi, mặt khác ta cũng đi tìm tin tức về Thần Hoàng tộc, còn có hoàng long chi thể ở Huyền thiên đại lục. Hoàng long thân thể này tầm quan trọng rất lớn, đại trưởng lão cũng nên đi thăm dò một chút.
Nhạc Thành ở trong Cuồng Sư Môn, thân thể của hắn lúc này bao phủ một thanh sắc quang mang, hô hấp của hắn cũng trở nên đều đều, trên là da ngập tràn một màn sàng vàng, hết thảy có một cảm giác quỷ dị.
- Hư. Nguồn: https://truyenbathu.net
Nhạc Thành thở ra một hơi dài, sau đó đình chỉ tu luyện, trong mắt có một vẻ sáng ngời, thoạt nhìn đôi mắt đó càng ngày càng thâm thúy, giống như là sao sáng.
- Chắc chắn là đã đột phá tới Nguyên Anh Kỳ.
Cảm nhận biến hóa trong cơ thể, Nhạc Thành lẩm bẩm nói.
- Nhạc Thành, ngươi có ở bên trong không?
Thanh âm của Lê Giang Nam ở bên ngoài truyền vào phòng Nhạc Thành.
- Có, môn chủ đến sao?
Sắc mặt của Nhạc Thành hơi biến đổi, không hiểu tại sao Lê Giang Nam lại tới tìm mình.
- Môn chủ đêm khuya tới đây, không biết là có chuyện gì?
Nhạc Thành mỉm cười hỏi.
- Không có chuyện gì, chỉ là tâm sự không tốt, không biết có làm phiền không?
Lê Giang Nam đi vào trong phòng Nhạc Thành mà hỏi.
- Môn chủ cứ ngồi, có chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi tại hạ.
Nhạc Thành lúc này muốn biết Lê Giang Nam muốn làm gì.
Lê Giang Nam nhìn Nhạc Thành một chút rồi nói:
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn tâm sự một chút mà thôi.
- Môn chủ muốn cùng với tại hạ tâm sự sao?
Nhạc Thành khẽ mỉm cười, trong lòng xác định đây nhất định không phải bổn ý của Lê Giang Nam.
- A a.
Lê Giang Nam mỉm cười nói:
- Quả nhiên không gạt được công tử, ta chỉ muốn biết thân phận chân chính của công tử mà thôi, nếu ta đoán không lầm thì công tử có năm con thất giai ma thú, mặt khác không lâu trước kia ở trong Cự Thạch thành còn có một ma thú tiến hóa tới bát giai, người như vậy tuyệt đối không phải là đệ tử của một gia tộc bình thường.
- Vậy môn chủ thấy tại hạ là người thế nào?
Nhạc Thành hơi cười cười, sau đó sắc mặt hơi biến đổi, không ngờ ánh mắt của Lê Giang Nam lại sắc sảo như thế, ngay cả Thanh Bối Ma Ưng và Tử Sí Ma Ưng cũng nhìn ra thân phận
- Nếu như ta đoán không lầm thì có sáu con ma thú hung hãn như vậy bên cạnh thì ngoại trừ nhất hội nhất tông nhất moont hì cũng chỉ có Hắc Ám Thần điện hai trăm năm trước biết mất mới có. Tứ đại thế lực cũng không thể có được, mà bát đại thế lực cũng không có bao nhiêu ma thú tồn tại.
Lê Giang Nam nhíu mày nói.
- Cho nên ta đoán, congot ử hơn phân nửa là người của Tứ đại thú tộc cùng người của Vũ Văn gia tộc, nhưng công tử họ Nhạc, có lẽ là người của Nhạc gia.
Lê Giang Nam cất tiếng nói.
Môn chủ đoán không sai, tuy nhiên ta không phải là người bên trong những thế lực này, ta chỉ là đệ tử của một tiểu gia tộc mà thôi.
Nhạc Thành mỉm cười nói:
- Môn chủ nói tới những chuyện này thật thú vị, chỉ là tại hạ có một chuyện muốn hỏi thăm, không biết môn chủ có nguyện ý chỉ giáo?
Nhạc Thành hỏi.
Lê Giang Nam nghe thấy Nhạc Thành nói vậy thì trong lòng cũng nao nao.
- Chẳng lẽ ta đoán sai.
Lê Giang Nam nói:
- Công tử hỏi đi.
- Tại hạ muốn biết môn chủ phải chăng biết rõ tứ đại tộc nhân cùng với tứ đại thế lực vì sao biết mất ở Huyền thiên đại lục?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi.
- Tứ Đại Tộc Nhân và Tứ Đại thú tộc cũng không biết mất, bọn họ vẫn ở trong nội lục, chỉ là tộc nhân đã di chuyển đến trong kết giới mà thôi, về phần phương vị kết giới, ta cũng không biết.
Lê Giang Nam cất tiếng nói.
Lê Giang Nam cất tiếng hỏi.
- Một số chuyện nhỏ mà thôi.
Nhạc Thành trả lời, mình tuy cùng với Tứ Trưởng Lão, Lê Tiêu Dao hai người đi về Cuồng Sư môn, nhưng mà Lê Giang Nam cũng biết chuyện gì xảy ra, trong lòng Nhạc Thành không khỏi khẽ giật mình, Cuồng Sư môn ở Cự Thạch thành đúng là cường hãn.
- Nghe nói ngươi còn phải tham gia cuộc thi đấu của Luyện Khí sư, trong khoảng thời gian này ngụ ở Cuồng Sư môn, ngươi thấy thế nào?
Lê Giang Nam nói với Nhạc Thành.
- Không biết ngươi tham gia thi đấu luyện khí sư để làm gì vậy?
Nhạc Thành nghe vậy liền trả lời:
- Nghe nói Vạn Kim Môn có thiên thạch từ bên ngoài, ta với một số tài liệu luyện khí rất hứng thú.
- Thật không, phải đạt được ngôi vị quán quân mới có thể lấy được thiên thạch bên ngoài, ngươi có lòng tin như vậy chứ?
Lê Giang Nam cất tiếng hỏi.
Nhạc Thành trả lời:
- Làm vậy là được rồi, nếu không thể đạt được quán quân thì phải tận lực.
Nhạc Thành đối với thiên thạch bên ngoài thì không được.
- Tốt lắm, trong khoảng thời gian này ngươi không có chuyện gì thì cứ ngụ tại Cuồng Sư môn.
Lê Giang Nam cất tiếng nói, ánh mắt lại nhì nữ nhi bảo bối của mình, nếu như Nhạc Thành thi đấu đạt được giải quán quân luyện khí sư thì sẽ cùng với nữ nhi của Vạn Kim Môn thành thân, Lê Giang Nam không thể chuẩn bị trước.
Lê Tiêu Dao vốn cho rằng cha mình gọi tên vô sỉ hạ lưu này vào chính là bảo tàng của ma pháp sư cấp chín nhưng xem ra hiện tại cha có mục đích gì khác, hơn nữa vô cùng kỳ quái khiến nàng nghi hoặc không thôi.
Nhạc Thành đối với sự nhiệt tình của Lê Giang Nam cũng nghi hoặc, mình và Cuồng sư môn tựa hồ như không có bất kỳ quan hệ họ hàng nào.
Ở trong một chỗ ẩn nấp của Cự Thạch Thành, trong một thung lũng, ở một mật thất, ba người hắc y nhân khoanh chân ngồi ở đó, đơn độc nhìn người áo đen mà mỉm cười:
- Lão Tam Vạn Kim Môn lần này đúng là chủ động lấy ra Thiên Ngoại Thiên thạch, vậy ngươi tự thân xuất mã đi một chuyến chắc là không có vấn đề gì.
Ngày thi đấu của Luyện Khí sư càng tới gần, thành Cự Thạch cũng trở nên ngày càng nóng bỏng và nhiệt náo, lần trướcnt cùng với Khương Dương hủy diệt cửa hàng của Vạn Kim Môn đã được Vạn Kim Môn sửa chữa xong.
Lúc này Nhạc Thành ở trong Cự Thạch thành cũng không còn chỗ đặt chân, ở tại Cuồng Sư môn trong lòng hắn đối với sự nhiệt tình của Lê Giang Nam vẫn mãi không thể hiểu rõ.
Dưới sự suất lĩnh của một gã đệ từ Cuồng sư môn, Nhạc Thành đi tới một phòng khách không tệ, Nhạc Thành cũng quyết định đặt chân ở đây.
Một chỗ thế ngoại đào nguyên thế này, bên trong diện tích vô cùng lớn. Mà ở chỗ này một kiến trúc được.
- Các vị trưởng lão, gần đây ta biết được tin tức của Tôn gia và Thần Hoàng tộc, Hắc Ám thần điện lại xuất hiện một lần nữa, các vị có ý kiến gì không?
- Tộc trưởng, Hắc Ám thần điện không lẽ khôi phục nhanh như vây, hai trăm năm trước lúc bắt đầu trận chiến, hắc ám thần điện chết vô số người, so với bát đại thế lực chúng ta liên hiệp còn nhiều hơn.
Mốt lão nhân biến sắc nói.
- Tin tức cụ thể ta cũng không biết, hôm nay ta đưa mọi người đến mục đích cũng là thảo luận một chút.
Vị lão giả áo xanh cất tiếng nói đầu tiên.
- Tộc trưởng, chỉ bằng thế lực của một gia tộc chúng ta thì không thể chống lại hắc ám thần điện, tuy nhiên bát đại thế lực nhất định không bỏ qua.
Một lão nhân cất tiếng nói.
- Nếu chúng ta trước kia nghe tộc trưởng nói liên thủ truy kích Hắc Ám Thần điện, dùng một đòn giết sạch bọn chúng thì đã không để lại phiền toái.
Một lão nhân thở dài một tiếng, trong lòng có một cảm xúc bất đắc dĩ.
- Thật không, lúc trước chúng ta đuổi giết người của Hắc Ám Thần điện, chúng ta bị tổn thất không biết bao nhiêu tộc nhân, ngươi vẫn tưởng niệm tộc trưởng như trước.
Một lão giả áo xanh ở bên cạnh cất tiếng nói.
- Đại trưởng lão, lời nói này của người thật không phải, trưởng lão không phải trước vì cả gia tộc chúng ta sao, nếu như không phải có tộc trưởng chỉ sợ chúng ta còn bị tổn thất nhiều hơn, còn nữa tộc trưởng đã cứu trưởng lão một mạng nếu không hai trăm năm trước trưởng lão đã chết rồi, còn có thể sống tới ngày hôm nay sao?
- Nhị trưởng lão, ngươi có ý gì, chẳng lẽ muốn tạo phản sao? Còn muốn làm người của gia tộc không?
- Tộc trưởng trước kia rời khỏi gia tộc cũng không phải là bị gia tộc trục xuất, chỉ cần tộc trưởng còn tại thế, người trở về thì chúng ta sẽ hoan nghênh.
- Các ngươi đừng cãi.
Nhìn thấy một mảng nhao nhao phía dưới, lão giả áo xanh liền lộ vẻ khó nhìn:
- Các ngươi nguyên một đám cũng là Nhạc gia trưởng lão, nếu như bị đệ tử trong tộc nhìn thấy thì còn là thể thống gì.
Nhìn thấy tộc trưởng tức giận, ở phía dưới mười người cũng đình chỉ cãi lộn, trên khuôn mặt của mỗi người đều có một chút không vui.
Một lát sau, lão giả mặc áo bào màu xanh mỉm cười nói:
- Đại trưởng lão, người phái người ra ngoài tìm hiểu một chút tin tức về Hắc Ám thần điện đi, mặt khác ta cũng đi tìm tin tức về Thần Hoàng tộc, còn có hoàng long chi thể ở Huyền thiên đại lục. Hoàng long thân thể này tầm quan trọng rất lớn, đại trưởng lão cũng nên đi thăm dò một chút.
Nhạc Thành ở trong Cuồng Sư Môn, thân thể của hắn lúc này bao phủ một thanh sắc quang mang, hô hấp của hắn cũng trở nên đều đều, trên là da ngập tràn một màn sàng vàng, hết thảy có một cảm giác quỷ dị.
- Hư. Nguồn: https://truyenbathu.net
Nhạc Thành thở ra một hơi dài, sau đó đình chỉ tu luyện, trong mắt có một vẻ sáng ngời, thoạt nhìn đôi mắt đó càng ngày càng thâm thúy, giống như là sao sáng.
- Chắc chắn là đã đột phá tới Nguyên Anh Kỳ.
Cảm nhận biến hóa trong cơ thể, Nhạc Thành lẩm bẩm nói.
- Nhạc Thành, ngươi có ở bên trong không?
Thanh âm của Lê Giang Nam ở bên ngoài truyền vào phòng Nhạc Thành.
- Có, môn chủ đến sao?
Sắc mặt của Nhạc Thành hơi biến đổi, không hiểu tại sao Lê Giang Nam lại tới tìm mình.
- Môn chủ đêm khuya tới đây, không biết là có chuyện gì?
Nhạc Thành mỉm cười hỏi.
- Không có chuyện gì, chỉ là tâm sự không tốt, không biết có làm phiền không?
Lê Giang Nam đi vào trong phòng Nhạc Thành mà hỏi.
- Môn chủ cứ ngồi, có chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi tại hạ.
Nhạc Thành lúc này muốn biết Lê Giang Nam muốn làm gì.
Lê Giang Nam nhìn Nhạc Thành một chút rồi nói:
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn tâm sự một chút mà thôi.
- Môn chủ muốn cùng với tại hạ tâm sự sao?
Nhạc Thành khẽ mỉm cười, trong lòng xác định đây nhất định không phải bổn ý của Lê Giang Nam.
- A a.
Lê Giang Nam mỉm cười nói:
- Quả nhiên không gạt được công tử, ta chỉ muốn biết thân phận chân chính của công tử mà thôi, nếu ta đoán không lầm thì công tử có năm con thất giai ma thú, mặt khác không lâu trước kia ở trong Cự Thạch thành còn có một ma thú tiến hóa tới bát giai, người như vậy tuyệt đối không phải là đệ tử của một gia tộc bình thường.
- Vậy môn chủ thấy tại hạ là người thế nào?
Nhạc Thành hơi cười cười, sau đó sắc mặt hơi biến đổi, không ngờ ánh mắt của Lê Giang Nam lại sắc sảo như thế, ngay cả Thanh Bối Ma Ưng và Tử Sí Ma Ưng cũng nhìn ra thân phận
- Nếu như ta đoán không lầm thì có sáu con ma thú hung hãn như vậy bên cạnh thì ngoại trừ nhất hội nhất tông nhất moont hì cũng chỉ có Hắc Ám Thần điện hai trăm năm trước biết mất mới có. Tứ đại thế lực cũng không thể có được, mà bát đại thế lực cũng không có bao nhiêu ma thú tồn tại.
Lê Giang Nam nhíu mày nói.
- Cho nên ta đoán, congot ử hơn phân nửa là người của Tứ đại thú tộc cùng người của Vũ Văn gia tộc, nhưng công tử họ Nhạc, có lẽ là người của Nhạc gia.
Lê Giang Nam cất tiếng nói.
Môn chủ đoán không sai, tuy nhiên ta không phải là người bên trong những thế lực này, ta chỉ là đệ tử của một tiểu gia tộc mà thôi.
Nhạc Thành mỉm cười nói:
- Môn chủ nói tới những chuyện này thật thú vị, chỉ là tại hạ có một chuyện muốn hỏi thăm, không biết môn chủ có nguyện ý chỉ giáo?
Nhạc Thành hỏi.
Lê Giang Nam nghe thấy Nhạc Thành nói vậy thì trong lòng cũng nao nao.
- Chẳng lẽ ta đoán sai.
Lê Giang Nam nói:
- Công tử hỏi đi.
- Tại hạ muốn biết môn chủ phải chăng biết rõ tứ đại tộc nhân cùng với tứ đại thế lực vì sao biết mất ở Huyền thiên đại lục?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi.
- Tứ Đại Tộc Nhân và Tứ Đại thú tộc cũng không biết mất, bọn họ vẫn ở trong nội lục, chỉ là tộc nhân đã di chuyển đến trong kết giới mà thôi, về phần phương vị kết giới, ta cũng không biết.
Lê Giang Nam cất tiếng nói.
Bình luận truyện