Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 929: Người thần bí



Một trong tam vị Thiên Hỏa là Thái Hư Chân Hỏa, Thái Hư Chân Hỏa mạnh hơn Thái Dương Chân Hỏa, nếu có được Thái Hư Chân Hỏa cùng Thái Dương Chân Hỏa luyện hóa, uy lực tuyệt đối kinh khủng.
Do dự một chút, Nhạc Thành thu hồi trận bàn lấy được ở bên trong Cực Viêm Chi Địa, Thủ Ấn trong tay biến hóa, một cổ Vô Thượng Chân Hỏa bao trùm này phong ấn Thái Hư Chân Hỏa bắt đầu đốt thiêu cháy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lòng Nhạc Thành cũng tràn đầy mong đợi, bên trong trận bàn này nếu có Thái Hư Chân Hỏa, Vô Thượng Chân Hỏa đốt cháy cũng không cũng có thể để phong ấn xuất hiện, nếu thật có Thái Hư Chân Hỏa, thì thu hoạch không ít.
Ngày thứ hai, trận bàn màu đen cũng bắt đầu đỏ lên, trận bàn này chất liệu làm cho Nhạc Thành vô cùng kinh ngạc, Vô Thượng Chân Hỏa của hắn, cũng không có vài loại thiên tài dị bảo là không thể bị luyện hóa, không nghĩ tới trận bàn này bị Vô Thượng Chân Hỏa đốt cháy một ngày mới bắt đầu đổi hồng mà thôi, nhìn bộ dáng này chất liệu gỗ trận bàn so với Thiên Ngoại Vẫn Thạch còn mạnh hơn không ít.
Nhưng thật ra Nhạc Thành cũng đã sớm nghĩ tới điểm này, có thể phong ấn tam đại Thiên Hỏa, chất liệu há giống như phàm vật sao.
Ngày thứ năm, bị Vô Thượng Chân Hỏa đốt cháy, trận bàn rốt cục trở nên
đỏ bừng, nhưng trận bàn cũng không có bất kỳ biến hóa khác.
- Chẳng lẽ là mình nghĩ lầm rồi, Thái Hư Chân Hỏa này căn bản không có ở bên trong trận bàn, vận khí của mình thế nào lại tốt như vậy sao, sau khi chiếm được Thái Dương Chân Hỏa, lại dễ dàng có được Thái Hư Chân Hỏa.
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, nhưng Vô Thượng Chân Hỏa trong tay vẫn không ngừng kiên trì đốt cháy.
Qua hai ngày sau, Vô Thượng Chân Hỏa nóng rần, trận bàn trừ đỏ bừng cũng chưa có bất kỳ khác thường, điều này làm cho Nhạc Thành cũng phải dừng Vô Thượng Chân Hỏa đốt cháy trận bàn, cũng chỉ có thể tính toán buông tha, có lẽ cơ duyên của mình còn chưa đủ.
Thủ Ấn trong tay vừa thu lại, Nhạc Thành thu hồi Vô Thượng Chân Hỏa, mà trận bàn màu đen kia bị Vô Thượng Chân Hỏa sau khi vừa thu lại, chính trong nháy mắt có thể thấy được khôi phục màu đen, Nhạc Thành nắm lấy trận bàn màu đen thì nhiệt độ như thường, năm ngày Vô Thượng Chân Hỏa đốt cháy, mà ngay cả nhiệt độ trận bàn cũng không thể đề cao, điều này làm cho Nhạc Thành kinh ngạc không nhỏ, trận bàn này chất liệu gỗ tuyệt đối chính là bảo vật.
- Chẳng lẽ là suy đoán sai lầm sao.
Nhạc Thành lẩm bẩm nói, nhưng không tự chủ được Thủ Ấn đánh ra, đồng thời bên trong bổn nguyên chi hỏa Thái Dương Chân Hỏa cũng bao vây ở tại trận bàn màu đen, Nhạc Thành trong lòng vẫn còn có chút ý định chưa từ bỏ, Vô Thượng Chân Hỏa không có cách nào, thì hắn dùng Thái Dương Chân Hỏa không chừng có thể thành công.
- Khúc khích.
Lúc natf Nhạc Thành sử dụng Thái Dương Chân Hỏa bao vây, trận bàn màu đen nhất thời nóng bỏng lên, nhưng sau đó trận bàn màu đen đỏ ngầu, hoả diễm sương khói lượn lờ ở trên trận bàn, hết thảy lộ ra vẻ thần dị.
- Thành công, có phản ứng, thì ra phải là Thái Dương Chân Hỏa mới được.
Nhạc Thành trong lòng nhất thời có chút kích động, nhìn trận bàn biến hóa, Nhạc Thành biết trận bàn này đang bị Thái Dương Chân Hỏa đốt cháy ra một cái khe, nếu bên trong trận bàn có phong ấn, Thái Hư chân Hỏa nhất định sẽ xuất hiện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Nhạc Thành dùng toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú vào trận bàn, sau khi đếm canh giờ, trận bàn lần nữa biến hóa xuất hiện ở trước mặt Nhạc Thành.
Chỉ thấy trận bàn này nóng bỏng cùng đỏ ngầu, mà trận bàn màu đen có thêm một cái khe thật nhỏ, chung quanh từng vòng sóng gợn thần dị, mơ hồ gia trì bí văn, lóng lánh quang mang chói mắt.
- Quả nhiên là bị phong ấn, phong ấn này có lẽ chính là Thái Hư Chân Hỏa.
Nhạc Thành trong lòng mừng thầm nói, nhưng ngay sau đó Thủ Ấn trong tay biến đổi, một cổ Thái Dương Chân Hỏa ti hướng phong ấn cái khe thiêu đốt, đồng thời cái khe phong ấn đột nhiên nguyên lực mạnh mẽ dữ dội tuôn ra, sau đó hướng về phía Thái Dương Chân Hỏa cuốn tới.
- Đáng chết, nguyên thần lực thật mạnh.
Nhạc Thành cũng sớm có chuẩn bị, nếu là phong ấn tự nhiên không dễ dàng có thể phá vỡ, lập tức pháp quyết đánh ra, một ít Thái Dương Chân Hỏa vội vàng nhanh chóng thối lui.
- Xuy.
Nhạc Thành lui rất mau, nhưng cái khe phong ấn này nguyên thần lực rất nhanh đuổi theo, trực tiếp đem một tia Thái Dương Chân Hỏa của Nhạc Thành thôn phệ vào bên trong, sau đó bốc hơi thành một mảnh hư vô.
Nhạc Thành trong lòng kinh hãi, lòng vẫn sợ hãi điều khiển Thái Dương Chân Hỏa toàn bộ lui về phía sau, lúc này một cổ nguyên thần lực, cũng quá cường hãn có thể Thôn Phệ Thái Dương Chân Hỏa, xem ra người ban đầu luyện chế trận bàn này, thực lực tuyệt đối đạt đến trình độ kinh khủng rồi.
- Ta thật không tin.
Nhạc Thành cắn răng nói, thật vất vả phát hiện ra phong ấn, nơi này có lẽ có Thái Hư Chân Hỏa, người luyện chế trận bàn cường thịnh trở lại cũng chỉ để lại một tia nguyên thần lực mà thôi, cũng không có cái gì đáng e ngại.
Trong tay đánh ra một tá pháp quyết biến hóa, Thái Dương Chân Hỏa nhất thời ngưng tụ, hướng về phía cái khe phong ấn, Nhạc Thành không tin mình không cách nào đánh được tia nguyên thần này.
- Khúc khích.
Lúc này trong phong ấn có một đạo quang mang cường hãn xuất hiện, ngay khi Thái Dương Chân Hỏa đến gần, quang mang tựa hồ có một cái vật thể khổng lồ xuất hiện ở trong mắt Nhạc Thành, mới vừa xuất hiện ở trong tầm mắt, sắc mặt Nhạc Thành dại ra, cổ họng khô khốc, khó khăn nuốt nước miếng một cái, tràn đầy vẻ rung động.
Bên trong tia sáng là một đầu cự thú khổng lồ, thân thể cự thú quanh co chiếm cứ, trên thân thể lượn lờ một loại hoả diễm đỏ ngầu như có như không, hoả diễm bay lên, quanh không gian đều xuất hiện cảm giác vặn vẹo, trận bàn nho nhỏ này, tựa hồ phong ấn một không gian thật lớn, làm cho người có cảm giác vô cùng rung động.
- Ai, nếu là Thái Hư Chân Hỏa không có ai có thể trấn trụ, ngươi hay lui ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Một thanh âm chậm rãi xuất hiện ở trong tai Nhạc Thành, trong thanh âm có một đạo hơi thở thở dài.
- Không biết tiền bối là ai, chẳng lẽ Thái Hư Chân Hỏa chính là tiền bối phong ấn sao?
Nhạc Thành thần sắc có chút kinh ngạc, nhưng sau đó phục hồi tinh thần lại, đối với đạo thanh âm hỏi, thanh âm này chính là một đạo nguyên thần lưu lại.
- Ta là người như thế nào thì ngươi cũng không nhận ra, thực lực của ngươi cũng chỉ là Đại Thừa kỳ sơ kỳ, ngươi không cách nào luyện hóa Thái Hư Chân Hỏa, ta lúc đầu phong ấn nó, nó có linh trí của mình, ta bị một luồng thần thức bị của hắn đánh lén mà bị thương nặng, hiện tại đã mấy ngàn năm, những năm này đều dựa vào ta duy trì phong ấn này mới có thể trấn trụ nó, không để nó chạy ra khỏi phong ấn, không nghĩ tới ngươi vừa mới dùng Thái Dương Chân Hỏa đốt cháy phong ấn của ta, phong ấn cũng bị ngươi mở ra một cái khe, Thái Hư Chân Hỏa cũng bị ngươi làm tỉnh lại, hiện tại ngươi hay lui ra, thực lực của ngươi không cách nào trấn trụ nó, mặc dù ngươi cũng có Thái Dương Chân Hỏa, nhưng thực lực của ngươi không đủ.
Thanh âm tiếp tục ở trong tai Nhạc Thành nói.
Nhạc Thành trong lòng rung động, người này biết mình có Thái Dương Chân Hỏa, hơn nữa luyện chế ra trận bàn này, không biết người thần bí này rốt cuộc có thân phận gì, trong chuyện có không ít bí mật.
- Tiền bối, chẳng lẽ ngươi hiện tại cũng không có cách nào trấn trụ Thái Hư Chân Hỏa sao?
Nhạc Thành hỏi, mà trong lòng Nhạc Thành muốn biết người thần bí nguyên thần tiêu hao thế nào, có thể ngăn cản mình luyện hóa Thái Hư Chân Hỏa hay không, lời người thần bí nhân nói, Nhạc Thành tự nhiên không tin tưởng, đoán chừng loại bảo vật Thái Hư Chân Hỏa này, chỉ cần là người tu chân, tự nhiên sẽ không để cho người khác luyện hóa, thứ hai người thần bí này cũng là một tu chân giả.
- Ta chống đở không được bao lâu, ngươi cũng là một tu chân giả, chạy mau, Thái Hư Chân Hỏa này thực lực đã đến yêu hồn trung kỳ, lần trước hắn phá phong ấn, ta hao hết nguyên thần lực toàn lực đem đánh hắn ngủ say, có thể một tía Thái Dương Chân Hỏa cùng nó sinh ra liên lạc, lúc này nó đã muốn thức tỉnh, trên người của ngươi có Thái Dương Chân Hỏa, nó có thể cảm giác được khí tức của ngươi, nhất định sẽ Thôn Phệ ngươi, đến lúc đó ở Huyền Thiên nội lục không người nào có thể chống đở được nó, cả Huyền Thiên nội lục sẽ bị san thành bình địa.
Người thần bí thanh âm có chút gấp gáp nhìn Nhạc Thành nói.
- Tiền bối, lời này của ngươi nói có thể giả, chẳng lẽ ngươi không muốn ta luyện hóa sao, nếu là ngươi có thể phong ấn Thái Hư Chân Hỏa, tại sao không thể đem nó giết chết, có phải là tiền bối cũng ham muốn Thái Hư Chân Hỏa.
Nhạc Thành thần sắc trầm xuống nói, bất kể đối phương có cái gì thực lực, cũng là một luồng thần thức mà thôi, mình cũng không cần bận tâm.
- Hậu bối rất vô lễ, Thái Hư Chân Hỏa cùng Thái Dương Chân Hỏa, hơn nữa Thái Âm Chân Hỏa vốn là của ta, ta ham muốn gì, chỉ vì ở Huyền Thiên đại lục muốn tìm một bạn tốt, kết quả bạn tốt không tìm được, ngược lại dẫn một tên đại ma đầu đuổi theo, kết quả ta phải dùng pháp baot hao hết toàn lực cũng chỉ đem ma đầu kia phong ấn trọn đời mà thôi, nhưng tam vị chân hỏa vốn là ta thu vào pháp bảo này cũng chưa có bao lâu, kết quả lại bị chạy trốn ra khỏi pháp bảo, ta còn dư lại một luồng nguyên thần cũng phải đem tam vị chân hỏa phong ấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện