Tu Chân Giới Vẫn Như Cũ Có Truyền Thuyết Của Ta
Chương 30
“Nó chưa chết!”
Triệu Phi Trần hét to, vội vàng lùi về phía sau, đáng tiếc bị chân trước của con thú giáp xác cào rách ống tay áo.
Lưu Ly sửng sốt, lập tức rút roi da quanh eo quất vào con thú giáp xác, siết cái thân to bằng miệng chậu của nó quật mạnh xuống đất, để lộ ra phần bụng không được vỏ bảo vệ. Viên Thanh Nhi cầm Nga Mi Châm dùng sức đâm mạnh vào con thú giáp xác!
Một chất dịch mang theo mùi cỏ xanh bắn ra, các đốt chân của con thú giãy giụa loạn xạ, dần chậm lại rồi ngừng hẳn.
“Trời ạ, mất đầu rồi mà vẫn tấn công được?”
Lưu Ly lau mồ hôi trên trán, bị dọa sợ hết hồn rồi.
Vương Tu: “Thần kinh của một số hung thú không ở phần đầu mà là ở phần bụng.”
Triệu Phi Trần: “Thú giáp xác cũng như thế sao? Chưa từng nghe nói.”
Hắn chỉ biết thú giáp xác là thú có thực lực thấp nhất trong số những hung thú Nhất giai, một khi đầu và thân lìa nhau, dù không chết ngay thì cũng không còn sức lực để vồ tới mới đúng.
Viên Thanh Nhi kéo cái váy bị dính chất dịch của con thú giáp xác, suýt nữa nôn ra: “Chúng ta ra con suối nhỏ ở bên kia trước được không? Ta thấy khó chịu quá.”
Triệu Phi Trần cười nói: “Cũng đâu có thối đâu, còn có mùi hương thanh mát nữa kìa.”
Viên Thanh Nhi nhíu mày, tỏ vẻ đáng thương nhìn Lưu Ly, Lưu Ly nói: “Đừng có bắt nạt Thanh Nhi nhà chúng ta, nếu huynh thích thì đi mà ôm xác nó lăn một vòng đi, bảo đảm thơm ngát cả ngày.”
Triệu Phi Trần: “…”
Bốn người tiếp tục đi vào sâu hơn, dọc đường gặp phải mấy đợt hung thú. Càng về sau hung thú càng mạnh, dù chỉ là hung thú Nhất giai nhưng vẫn khiến họ ứng phó rất chật vật.
“Cho ta nghỉ một lát đi!” Lưu Ly thu roi lại, nàng thở hổn hển ngồi bệt xuống, bên cạnh là thi thể của con vượn đầu đen. Bộ lông của nó đã bị đốt cháy một nửa, cả người toàn là vết thương.
Viên Thanh Nhi nói: “Ta, ta cũng nghỉ một lát đây.”
Y phục nàng đầy vết máu nhưng cũng không ra vẻ tiểu thư đòi đi tắm rửa này nọ, ngồi bệt xuống đất mặc kệ cho bùn lẫn máu dính vào quần áo.
Hai nam tử không phản đối, bọn họ cũng khá đuối sức rồi.
Triệu Phi Trần: “Các ngươi có phát hiện…”
Lưu Ly: “Gì cơ?”
Triệu Phi Trần cảm thấy rất kỳ lạ, hung thú Nhất giai mà mạnh thế này sao? Hay là tất cả các hung thú trong Tiểu Sơn bí cảnh đều như vậy? Trước kia bọn họ chưa từng đến đây nên không có cơ sở để so sánh, chẳng lẽ do hắn nghĩ nhiều?
Thôi vậy, không nói nữa, đỡ cho mọi người lo lắng.
“Không, không có gì đâu.”
Lời này rước lấy cái trợn mắt khinh thường của Lưu Ly.
Nhưng không lâu sau họ lại gặp phải một con Hàn Băng Mãng.
Hàn Băng Mãng thuộc loại khá yếu trong đám hung thú Nhị giai, sức mạnh của nó ngang với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, tầng thứ hai. Theo lẽ thường, bốn người họ liên thủ với nhau đối phó nó rất dễ dàng, nhưng họ lại liên tiếp rơi vào nguy hiểm, thậm chí Viên Thanh Nhi còn bị thương.
Cuối cùng cũng giết được Hàn Băng Mãng, mấy người đều thấy kỳ lạ.
Triệu Phi Trần: “Hung thú ở đây có gì đó không đúng thì phải?”
Viên Thanh Nhi đang điều hòa hơi thở, nghỉ ngơi chữa vết thương, lúc này cũng không nhịn được, nói: “Phải đấy! Sức mạnh của Hàn Băng Mãng kia không bình thường! Biểu tỷ của ta trong nội môn đã là Luyện Khí kỳ tầng thứ ba mà cũng không lợi hại bằng nó!”
Triệu Phi Trần: “Hay là bí cảnh có biến?”
Lưu Ly do dự: “Vậy chúng ra có đi sâu vào rừng nữa không?”
Nàng nhìn mảnh rừng phía trước, dây leo xanh rì che cả bầu trời, chắn hết ánh nắng, trong bầu không khí âm u mang theo hơi nước. Trong lúc mơ hồ, dường như còn có thể ngửi thấy hơi thở của tử vong.
Suy cho cùng, trong Tiểu Sơn bí cảnh từng có người chết, chỉ là rất ít mà thôi.
Vương Tu: “Nếu dừng ở đây, đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội vào nội môn.”
Triệu Phi Trần quyết tâm: “Đi thêm một đoạn nữa xem, mọi người phải thật cẩn thận. Nếu thực sự không chống đỡ được thì chúng ta lui về.”
Đột nhiên có tiếng gầm rú trong rừng.
Đám người khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì một con hung thú đã xông ra.
Hung thú nhìn giống báo, cả người đen tuyền, chỉ là ở cổ có sáu hoa văn màu vàng kim.
Con ngươi Triệu Phi Trần co rút: “Báo Lục Văn Kim Dương!”
Đây là kẻ mạnh trong đám hung thú Nhị giai, nó vốn chỉ ở trung tâm bí cảnh, giờ sao lại xuất hiện ở đây?
Sức mạnh của một con báo Lục Văn Kim Dương tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ tư. Nếu bình thường bọn họ liên thủ, dù không thể đánh lùi nó thì vẫn có thể dễ dàng tháo chạy. Nhưng giờ đã có sự nghi ngờ lúc trước, nhất thời mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Đôi con ngươi màu tím của con báo nhìn chằm chằm vào họ, nó tao nhã bước tới gần, cổ họng gầm gừ uy hiếp.
Triệu Phi Trần cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh, khẽ nói: “Nắm bắt thời cơ, chúng ta chia nhau ra trốn.”
Nhưng vừa dứt lời, thân trước của nó nhún xuống rồi vồ mạnh tới chỗ bọn họ!
Triệu Phi Trần vô thức phi lên trước, thử dùng kiếm đỡ. Móng vuốt của con báo Lục Văn Kim Dương xẹt qua kiếm phát ra tiếng ma sát đinh tai. Lực của móng vuốt quá lớn khiến bàn tay nắm kiếm của Triệu Phi Trần run lên. Khi hắn sắp không đỡ nổi nữa, một dây roi quật lên người con báo.
“Grào!!!”
Con báo Lục Văn Kim Dương đau đớn gào lên, nó quay người cắn cái roi rồi giật mạnh khiến Lưu Ly bị kéo tới trước người nó. Viên Thanh Nhi định kéo Lưu Ly lại, Vương Tu cũng nhanh chóng phóng ra một pháp thuật tấn công hung thú.
Nhưng động tác của con báo Lục Văn Kim Dương quá nhanh, nó lăn tránh đòn pháp thuật công kích rồi quay người vồ một cái. Lưu Ly còn chưa chạy được mấy bước đã bị nó móc tim ra từ sau lưng!
Máu tươi ấm nóng bắn trên mặt Viên Thanh Nhi, nàng sững sờ, dường như bên tai còn nghe thấy giọng nói mơ hồ “cẩn thận” thì đã thấy bụng đau kịch liệt, trước mắt là một màn sương máu dày đặc, sau đó, đã không có sau đó nữa…
Thấy Viên Thanh Nhi và Lưu Ly chỉ thoáng cái đã hương tiêu ngọc vẫn, đầu Triệu Phi Trần trống rỗng, gào to rút kiếm đâm tới. Có lẽ cơn phẫn nộ đã nâng cao tiềm lực của hắn, thế kiếm đó khiến con báo Lục Văn Kim Dương sững sờ, mũi kiếm đâm thẳng vào mắt nó.
Vương Tu cũng vừa hoảng sợ vừa tức giận. Dù tính cách hắn lầm lì quái gở, nhưng hai nữ tử ấy là bạn bè tốt của hắn nhiều năm, sao hắn có thể không đau khổ? Vương Tu khởi động linh lực, trường kiếm như hóa thành con rắn lửa đốt một vệt cháy đen trên người con báo Lục Văn Kim Dương.
Con báo lập tức bị thương nặng, nó đau lăn lộn trên mặt đất và cũng hoàn toàn bị chọc giận.
Ngay sau đó, hai người một thú quần đấu với nhau.
Khi ở ngoại môn, Triệu Phi Trần và Vương Tu thường xuyên luận bàn với nhau, lại thêm sự kích động lúc này, kiếm hoàn toàn tùy tâm mà đi, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, đấu ngang sức với con báo Lục Văn Kim Dương. Nhưng đáng tiếc, điều này không hề đem lại thắng lợi cho họ. Linh lực trong người bọn họ đã sắp cạn kiệt, dần dà không chống đỡ nổi nữa. Thậm chí Vương Tu còn không kịp tránh, hông bị cào rách một lỗ, máu tươi chảy ồ ạt.
“Keng!”
Đuôi con báo Lục Văn Kim Dương quật lên kiếm Triệu Phi Trần, sức lực của hắn bị tiêu hao quá nhiều nên không cẩn thận làm tuột kiếm. Hắn sững sờ, thấy vuốt trước của con hung thú đã vồ lên mặt mình!
Sắp chết rồi.
Trong đầu Triệu Phi Trần bật ra ý nghĩ như vậy nhưng hắn lại không thấy sợ hãi, mà bình tĩnh đến nỗi ngay cả bản thân cũng bất ngờ.
“Đi mau!”
Đột nhiên, hắn nghe thấy Vương Tu hét lớn.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ đều diễn ra thật chậm, giống như thoát khỏi quy tắc của thời gian, chậm rãi lướt qua mắt Triệu Phi Trần.
Vương Tu cắn răng trợn mắt, nửa khuôn mặt toàn là máu. Hai chân hắn khuỵu xuống rồi bật cao lên, cầm ngược chuôi kiếm muốn đâm xuyên lưng con thú, nhưng nó chỉ quay người đã tránh khỏi thế kiếm tấn công đó. Ngay lúc ấy, móng vuốt của nó chỉ cách Triệu Phi Trần chưa đầy một tấc.
Chẳng qua mục đích của Vương Tu không phải là đâm nó.
Một kiếm không thành, Vương Tu quyết đoán vứt kiếm, tay hắn bốc lên hỏa diễm hừng hực. Nhân lúc con thú lùi về sau tránh kiếm hơi buông lỏng, hắn lập tức xoay người đổi hướng giữa không trung, vồ mạnh vào người con thú, gào lên: “Ngươi con mẹ nó mau chạy đi… Aaaaaa!!!”
Triệu Phi Trần giật mình, thoát ra khỏi trạng thái chờ chết. Hắn chợt hiểu ra, Vương Tu bị thương nặng, biết mình không chạy nổi nên hy sinh bản thân để hắn có cơ hội sống sót.
Hắn thấy con thú đã quay đầu cắn cánh tay Vương Tu, cả người Vương Tu ôm chặt con thú, Vương Tu đang bốc cháy thành một ngọn lửa lớn.
Hắn không nhìn nổi nữa.
Chạy!
Triệu Phi Trần xông tới chỗ kiếm của mình đánh rơi, nhặt lên rồi quay người chạy đi.
Bên tai hắn nghe thấy tiếng gào rú của hung thú và cả tiếng kêu thảm thiết của Vương Tu, dần dần chỉ còn lại tiếng gió cùng tiếng nghẹn ngào không thể kiềm chế của bản thân.
Sao hắn lại muốn tu đạo? Vì sao phải trải qua những chuyện này? An ổn làm một người phàm không tốt sao?
Kể ra thì Triệu Phi Trần cũng là con trai của quan lớn, xuất thân phú quý, sống mười ba năm trong nhung lụa ngọc ngà, may mắn thông qua khảo hạch của Hàn Vân tông. Trong sự ngưỡng mộ của những người xung quanh, hắn trở thành đệ tử ngoại môn.
Hắn còn nhớ Vương Tu nhập môn cùng ngày với hắn, cũng là đồng môn đầu tiên mà hắn quen. Lúc đó hắn cảm thấy người này ăn mặc giản dị, tính cách trầm lặng, hành động tầm thường, còn nghe nói là xuất thân bần nông nên hơi coi thường.
Nhưng với lễ nghi và sự giáo dục từ nhỏ, khiến hắn chăm sóc đối phương theo bản năng. Ban đầu Vương Tu không thèm phản ứng, hắn cũng chẳng để tâm. Sau này có lần Vương Tu đắc tội sư huynh ngoại môn bị chặn lại, bắt nạt trong phòng, hắn vì nghĩa khí nên chịu đòn với Vương Tu. Tuy sau khi chuyện qua đi hắn hơi hối hận nhưng vô tình ủ ấm tảng đá Vương Tu.
Sau đó hai người họ bị chèn ép rất nhiều, Vương Tu cũng thôi đi, nhưng hắn có khi nào phải chịu tội như vậy? Mỗi khi không chịu nổi nữa, hắn đều nghĩ, phải chi lúc đó đừng anh hùng rơm đắc tội với người ta.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Vương Tu im lặng rúc trong góc chịu đòn, hắn lại bị một thứ cảm xúc kỳ lạ chi phối. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, có lẽ hắn vẫn sẽ làm như thế.
Thời gian khó khăn của hai bọn họ vẫn tiếp tục, cho đến khi hắn quen với Lưu Ly và Viên Thanh Nhi. Viên Thanh Nhi có biểu tỷ trong nội môn làm chỗ dựa khiến những người bắt nạt họ cũng thu liễm lại, vì thế hai người mới có thể sống yên ổn tu luyện.
Chẳng qua hắn không ngờ Vương Tu bị hắn coi thường đó lại tu luyện nhanh hơn mình nhiều, không chỉ đạt viên mãn Luyện Thể kỳ trước, mà dẫn khí nhập thể cũng nhanh hơn hắn, giờ thực lực càng ở trên hắn.
Ban đầu Triệu Phi Trần hơi đố kỵ, thiên phú tu luyện của hai người tương đương nhau nhưng điều kiện gia đình của hắn tốt hơn nhiều, cơ sở cũng vững chắc hơn, đáng lẽ phải lợi hại hơn Vương Tu chứ! May mà Vương Tu chưa bao giờ che giấu hắn điều gì. Dù ít nói nhưng Vương Tu vẫn luôn cố gắng giúp đỡ Triệu Phi Trần, dần dần hắn cũng đã quen với thứ tình bạn kỳ lạ, vừa đố kỵ lại vừa cảm kích này.
Triệu Phi Trần vốn nghĩ mình sẽ vào nội môn với Vương Tu, đợi đến mười năm sau, Lưu Ly và Viên Thanh Nhi cũng sẽ tới, bốn người họ có thể ở bên nhau.
Thế nhưng mới có một ngày ngắn ngủi thôi, sao chỉ còn mình hắn thế này? Tại sao tông môn không tới cứu? Vì sao lão tổ không tới cứu? Chẳng lẽ mạng của đám đệ tử ngoại môn như bọn họ rẻ mạt như con kiến vậy sao?
Giờ này khắc này, lần đầu tiên hắn oán hận tông môn sâu sắc.
Triệu Phi Trần chạy mệt, dừng lại ở một nơi nào đó.
Chập tối, Tiểu Sơn bí cảnh chợt đổ cơn mưa nhỏ. Lần đầu tiên Triệu Phi Trần biết thì ra trong bí cảnh cũng có thể mưa.
Hắn tìm một sơn động nấp một đêm, trong lòng hiểu rõ cuộc tuyển chọn vào nội môn lần này nhất định đã xảy ra biến cố lớn. Thế nên ngày hôm sau hắn thử quay về, tranh thủ sáng sớm tìm cho được Truyền Tống trận.
Qua một đêm, linh lực của Triệu Phi Trần đã khôi phục một ít, nhưng hung thú trong bí cảnh quá đáng sợ, hắn chỉ có thể thận trọng ẩn nấp, dọc đường không gặp phải con thú nào. Nhưng khi nhớ đến bạn thân chết mà không ai nhặt xác, hắn vừa hổ thẹn vừa đau đớn, chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.
Đi cả nửa ngày, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng đánh nhau. Triệu Phi Trần do dự chốc lát, quyết định lén lút đi qua đó xem.
Phía xa xa, hắn nhìn thấy ba đệ tử ngoại môn đang đánh nhau ác liệt với một con đại bàng Thái Âm. Con đại bàng đó có linh trí, nó biết sử dụng mưu mẹo tách ba người ra, cộng thêm thực lực của nó bỏ xa ba người, vì thế bọn họ đỡ được chỗ này lại sơ hở chỗ kia, rơi vào thế yếu.
Hận ý trong lòng Triệu Phi Trần tăng vọt, hắn lặng lẽ tới gần, vận hành tâm pháp thúc giục tất cả linh lực trong cơ thể, trực tiếp đánh lén từ chỗ tối!
Con đại bàng không ngờ xung quanh còn có người, nó sơ xuất bị thương cánh trái. Nó phát hiện ra Triệu Phi Trần, phẫn nộ quay sang chỗ hắn định báo thù, nhưng ba đệ tử kia thấy nó bị thương lập tức bao vây nó lại, Triệu Phi Trần cũng vội vàng tới giúp. Dưới thế công của bốn người, đại bàng rơi vào thế yếu. Nó muốn chạy trốn nhưng đôi cánh bị thương không có sức để bay, nhanh chóng bị đám người đuổi kịp.
Lại quần đấu thêm lát nữa, đại bàng Thái Âm bị hai đạo pháp thuật đồng thời công kích rơi xuống, bị Triệu Phi Trần đâm một kiếm xuyên tim, chết ngay tại chỗ.
Sau khi thoát hiểm mấy người ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc.
“Đa, đa tạ.” Một thanh niên nói với Triệu Phi Trần: “Ta nhận ra ngươi, có phải ngươi hay đi cùng đám Viên Thanh Nhi không?”
Mắt Triệu Phi Trần đỏ lên, trên mặt không giấu được sự đau đớn, hắn kể ra việc mình gặp phải.
Mấy người nghe xong đều im lặng, một lúc lâu, thanh niên kia cắm phập kiếm xuống đất, đau đớn nói: “Sau khi gặp phải nguy hiểm bọn ta cũng định quay về, bảy đệ tử đồng hành với bọn ta giờ chỉ còn lại… Haiz!”
Mọi người nghỉ ngơi chốc lát, tiếp tục lên đường.
Dọc đường đôi khi đụng phải vài hung thú cấp thấp, may mắn càng ra ngoài thì sức mạnh của chúng càng thấp, nếu không thì bọn họ đã mất mạng trên dọc đường rồi. Dù như thế, khi họ tìm được Truyền Tống trận thì đã sức cùng lực kiệt, ai cũng nghiêng ngả lảo đảo.
Khá nhiều đệ tử ngoại môn tụ tập ở đây, đều trông rất chật vật, sắc mặt nghi ngờ. Những người đó nghe có tiếng động lạ bèn cảnh giác nhìn qua, thấy đồng môn thì thở phào nhẹ nhõm. Dù là người gan dạ thế nào, giờ đây cũng thần hồn nát thần tính.
Triệu Phi Trần ngồi xuống một chỗ trống, hắn không còn tâm tư nói chuyện với người khác. Bên cạnh có người thương nặng đang đau khổ rên rỉ, có cả tiếng khóc nức nở không ngừng. Tất cả mọi người như mây đen bao phủ nhưng không có cách nào, chỉ có thể yên lặng chờ Truyền Tống trận mở ra.
Mà bên ngoài Tiểu Sơn bí cảnh, Cảnh Nhạc ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Đến giờ rồi, mở trận đi.”
Ánh mắt hai chấp sự đằng sau hắn lập lòe, không biết là đang nghĩ gì?
Một luồng sáng bay lên từ Truyền Tống trận, dần dần có bóng người xuất hiện. tầm mười người bay nhanh từ trong trận ra. Bọn họ sững sờ, trong mắt có sự bừng tỉnh sống sót sau tai nạn, nhìn sang Cảnh Nhạc, mắt lóe lên sự oán hận.
Một người trong đó là Triệu Phi Trần. Hắn bước nhanh tới trước mặt Cảnh Nhạc quỳ rạp xuống, đau khổ nói: “Lão tổ, bí cảnh có biến…”
Sau đó hắn nằm rạp trên đất khóc lóc, không thốt nổi lời.
“Ngươi nói gì?!” Một tên chấp sự trong lòng có quỷ, cố ý hỏi to.
Một đệ tử khác vô cùng kinh hoàng: “Tiểu Sơn bí cảnh có biến, nhiều người đều đã… đều đã chết rồi!”
Hắn nói nhanh về tình hình xảy ra, mọi người dần hiểu được đầu mối từ sự miêu tả đầy logic hỗn loạn, lộn xộn của hắn.
Ai nấy thầm chấn kinh đồng thời nhìn Cảnh Nhạc.
Lúc này có không ít người lục tục ra khỏi Truyền Tống trận, đau khổ và sợ hãi trong lòng bọn họ khó mà miêu tả được thành lời. Bọn họ khó tránh khỏi oán hận tông môn, vừa cảm thấy tủi thân sâu sắc, gặp Cảnh Nhạc thì không kiềm được mà giận cá chém thớt.
Nhưng vì thân phận của Cảnh Nhạc tôn quý nên không ai dám chỉ trích, chỉ đỏ mắt nhìn hắn.
Hai tên chấp sự biết nội tình, hơi chột dạ. Vốn họ chỉ muốn tạo ra vài chuyện ngoài ý muốn, một khi bí cảnh xảy ra biến cố thì người bên ngoài đều cảm ứng được, có thể cứu viện ngay, như thế thì lần tuyển chọn này sẽ không tổn thất quá lớn. Nhưng Cảnh Nhạc sẽ bị trách tội vì làm việc sơ xuất, chắc chắc không còn mặt mũi ở lại nội môn.
Thế nhưng họ đợi bên ngoài suốt hai ngày cũng không thấy có gì khác thường, mãi tới khi các đệ tử đi ra mới biết tình hình lại nghiêm trọng như vậy.
Hai người vô cùng sợ hãi, nhưng thầm trấn an bản thân rằng chuyện này đã sớm có người chịu tội thay, hơn nữa đã cưỡi trên lưng hổ khó xuống, chỉ đành cắn răng tiếp tục.
Một người nói: “Lão tổ! Các lần tuyển chọn nội môn chưa hề xảy ra chuyện như vậy, là do ta thất trách, xin lão tổ trách phạt!”
Vẻ mặt của gã rất nghiêm trọng, giọng điệu chua xót, trong lòng lại nghĩ: ‘Ta chỉ là một chấp sự thôi, ngươi là chủ tọa của lần tuyển chọn này. Ta có tội, vậy không phải tội của ngươi càng lớn à?’
Thấy Cảnh Nhạc không nói gì, một chấp sự khác cũng thêm dầu vào lửa: “Việc đã đến nước này, chúng ta nên nhanh chóng vào bí cảnh tìm hiểu cho rõ ngọn ngành. Nhưng hung thú trong bí cảnh cuồng bạo, sợ sẽ làm lão tổ bị thương. Hay là lão tổ chờ ở bên ngoài để bọn ta đi vào tra xét?”
Gã đang ám chỉ Cảnh Nhạc có tu vi thấp, tuổi còn nhỏ nên làm việc cẩu thả, không đủ thận trọng gây ra họa lớn.
Tất nhiên gã đang nhân cơ hội châm ngòi: đều là tu vi thấp như nhau, nhưng lão tổ người ta thân phận tôn quý, còn các ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn, mạng thấp hèn như miếng giẻ rách, chết thì có gì đáng tiếc?
Chợt nghe Cảnh Nhạc nói: “Không vội, đợi thêm lát nữa.”
_____________________
Hậu trường:
Cảnh Cảnh: “Không vội, đợi thêm lát nữa.”
Kỉ Kỉ: “Ta là ta thấy có sự giả vờ giả vịt ở đây đó nghen~”
Cảnh Cảnh: “…”
HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI
Triệu Phi Trần hét to, vội vàng lùi về phía sau, đáng tiếc bị chân trước của con thú giáp xác cào rách ống tay áo.
Lưu Ly sửng sốt, lập tức rút roi da quanh eo quất vào con thú giáp xác, siết cái thân to bằng miệng chậu của nó quật mạnh xuống đất, để lộ ra phần bụng không được vỏ bảo vệ. Viên Thanh Nhi cầm Nga Mi Châm dùng sức đâm mạnh vào con thú giáp xác!
Một chất dịch mang theo mùi cỏ xanh bắn ra, các đốt chân của con thú giãy giụa loạn xạ, dần chậm lại rồi ngừng hẳn.
“Trời ạ, mất đầu rồi mà vẫn tấn công được?”
Lưu Ly lau mồ hôi trên trán, bị dọa sợ hết hồn rồi.
Vương Tu: “Thần kinh của một số hung thú không ở phần đầu mà là ở phần bụng.”
Triệu Phi Trần: “Thú giáp xác cũng như thế sao? Chưa từng nghe nói.”
Hắn chỉ biết thú giáp xác là thú có thực lực thấp nhất trong số những hung thú Nhất giai, một khi đầu và thân lìa nhau, dù không chết ngay thì cũng không còn sức lực để vồ tới mới đúng.
Viên Thanh Nhi kéo cái váy bị dính chất dịch của con thú giáp xác, suýt nữa nôn ra: “Chúng ta ra con suối nhỏ ở bên kia trước được không? Ta thấy khó chịu quá.”
Triệu Phi Trần cười nói: “Cũng đâu có thối đâu, còn có mùi hương thanh mát nữa kìa.”
Viên Thanh Nhi nhíu mày, tỏ vẻ đáng thương nhìn Lưu Ly, Lưu Ly nói: “Đừng có bắt nạt Thanh Nhi nhà chúng ta, nếu huynh thích thì đi mà ôm xác nó lăn một vòng đi, bảo đảm thơm ngát cả ngày.”
Triệu Phi Trần: “…”
Bốn người tiếp tục đi vào sâu hơn, dọc đường gặp phải mấy đợt hung thú. Càng về sau hung thú càng mạnh, dù chỉ là hung thú Nhất giai nhưng vẫn khiến họ ứng phó rất chật vật.
“Cho ta nghỉ một lát đi!” Lưu Ly thu roi lại, nàng thở hổn hển ngồi bệt xuống, bên cạnh là thi thể của con vượn đầu đen. Bộ lông của nó đã bị đốt cháy một nửa, cả người toàn là vết thương.
Viên Thanh Nhi nói: “Ta, ta cũng nghỉ một lát đây.”
Y phục nàng đầy vết máu nhưng cũng không ra vẻ tiểu thư đòi đi tắm rửa này nọ, ngồi bệt xuống đất mặc kệ cho bùn lẫn máu dính vào quần áo.
Hai nam tử không phản đối, bọn họ cũng khá đuối sức rồi.
Triệu Phi Trần: “Các ngươi có phát hiện…”
Lưu Ly: “Gì cơ?”
Triệu Phi Trần cảm thấy rất kỳ lạ, hung thú Nhất giai mà mạnh thế này sao? Hay là tất cả các hung thú trong Tiểu Sơn bí cảnh đều như vậy? Trước kia bọn họ chưa từng đến đây nên không có cơ sở để so sánh, chẳng lẽ do hắn nghĩ nhiều?
Thôi vậy, không nói nữa, đỡ cho mọi người lo lắng.
“Không, không có gì đâu.”
Lời này rước lấy cái trợn mắt khinh thường của Lưu Ly.
Nhưng không lâu sau họ lại gặp phải một con Hàn Băng Mãng.
Hàn Băng Mãng thuộc loại khá yếu trong đám hung thú Nhị giai, sức mạnh của nó ngang với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, tầng thứ hai. Theo lẽ thường, bốn người họ liên thủ với nhau đối phó nó rất dễ dàng, nhưng họ lại liên tiếp rơi vào nguy hiểm, thậm chí Viên Thanh Nhi còn bị thương.
Cuối cùng cũng giết được Hàn Băng Mãng, mấy người đều thấy kỳ lạ.
Triệu Phi Trần: “Hung thú ở đây có gì đó không đúng thì phải?”
Viên Thanh Nhi đang điều hòa hơi thở, nghỉ ngơi chữa vết thương, lúc này cũng không nhịn được, nói: “Phải đấy! Sức mạnh của Hàn Băng Mãng kia không bình thường! Biểu tỷ của ta trong nội môn đã là Luyện Khí kỳ tầng thứ ba mà cũng không lợi hại bằng nó!”
Triệu Phi Trần: “Hay là bí cảnh có biến?”
Lưu Ly do dự: “Vậy chúng ra có đi sâu vào rừng nữa không?”
Nàng nhìn mảnh rừng phía trước, dây leo xanh rì che cả bầu trời, chắn hết ánh nắng, trong bầu không khí âm u mang theo hơi nước. Trong lúc mơ hồ, dường như còn có thể ngửi thấy hơi thở của tử vong.
Suy cho cùng, trong Tiểu Sơn bí cảnh từng có người chết, chỉ là rất ít mà thôi.
Vương Tu: “Nếu dừng ở đây, đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội vào nội môn.”
Triệu Phi Trần quyết tâm: “Đi thêm một đoạn nữa xem, mọi người phải thật cẩn thận. Nếu thực sự không chống đỡ được thì chúng ta lui về.”
Đột nhiên có tiếng gầm rú trong rừng.
Đám người khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì một con hung thú đã xông ra.
Hung thú nhìn giống báo, cả người đen tuyền, chỉ là ở cổ có sáu hoa văn màu vàng kim.
Con ngươi Triệu Phi Trần co rút: “Báo Lục Văn Kim Dương!”
Đây là kẻ mạnh trong đám hung thú Nhị giai, nó vốn chỉ ở trung tâm bí cảnh, giờ sao lại xuất hiện ở đây?
Sức mạnh của một con báo Lục Văn Kim Dương tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ tư. Nếu bình thường bọn họ liên thủ, dù không thể đánh lùi nó thì vẫn có thể dễ dàng tháo chạy. Nhưng giờ đã có sự nghi ngờ lúc trước, nhất thời mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Đôi con ngươi màu tím của con báo nhìn chằm chằm vào họ, nó tao nhã bước tới gần, cổ họng gầm gừ uy hiếp.
Triệu Phi Trần cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh, khẽ nói: “Nắm bắt thời cơ, chúng ta chia nhau ra trốn.”
Nhưng vừa dứt lời, thân trước của nó nhún xuống rồi vồ mạnh tới chỗ bọn họ!
Triệu Phi Trần vô thức phi lên trước, thử dùng kiếm đỡ. Móng vuốt của con báo Lục Văn Kim Dương xẹt qua kiếm phát ra tiếng ma sát đinh tai. Lực của móng vuốt quá lớn khiến bàn tay nắm kiếm của Triệu Phi Trần run lên. Khi hắn sắp không đỡ nổi nữa, một dây roi quật lên người con báo.
“Grào!!!”
Con báo Lục Văn Kim Dương đau đớn gào lên, nó quay người cắn cái roi rồi giật mạnh khiến Lưu Ly bị kéo tới trước người nó. Viên Thanh Nhi định kéo Lưu Ly lại, Vương Tu cũng nhanh chóng phóng ra một pháp thuật tấn công hung thú.
Nhưng động tác của con báo Lục Văn Kim Dương quá nhanh, nó lăn tránh đòn pháp thuật công kích rồi quay người vồ một cái. Lưu Ly còn chưa chạy được mấy bước đã bị nó móc tim ra từ sau lưng!
Máu tươi ấm nóng bắn trên mặt Viên Thanh Nhi, nàng sững sờ, dường như bên tai còn nghe thấy giọng nói mơ hồ “cẩn thận” thì đã thấy bụng đau kịch liệt, trước mắt là một màn sương máu dày đặc, sau đó, đã không có sau đó nữa…
Thấy Viên Thanh Nhi và Lưu Ly chỉ thoáng cái đã hương tiêu ngọc vẫn, đầu Triệu Phi Trần trống rỗng, gào to rút kiếm đâm tới. Có lẽ cơn phẫn nộ đã nâng cao tiềm lực của hắn, thế kiếm đó khiến con báo Lục Văn Kim Dương sững sờ, mũi kiếm đâm thẳng vào mắt nó.
Vương Tu cũng vừa hoảng sợ vừa tức giận. Dù tính cách hắn lầm lì quái gở, nhưng hai nữ tử ấy là bạn bè tốt của hắn nhiều năm, sao hắn có thể không đau khổ? Vương Tu khởi động linh lực, trường kiếm như hóa thành con rắn lửa đốt một vệt cháy đen trên người con báo Lục Văn Kim Dương.
Con báo lập tức bị thương nặng, nó đau lăn lộn trên mặt đất và cũng hoàn toàn bị chọc giận.
Ngay sau đó, hai người một thú quần đấu với nhau.
Khi ở ngoại môn, Triệu Phi Trần và Vương Tu thường xuyên luận bàn với nhau, lại thêm sự kích động lúc này, kiếm hoàn toàn tùy tâm mà đi, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, đấu ngang sức với con báo Lục Văn Kim Dương. Nhưng đáng tiếc, điều này không hề đem lại thắng lợi cho họ. Linh lực trong người bọn họ đã sắp cạn kiệt, dần dà không chống đỡ nổi nữa. Thậm chí Vương Tu còn không kịp tránh, hông bị cào rách một lỗ, máu tươi chảy ồ ạt.
“Keng!”
Đuôi con báo Lục Văn Kim Dương quật lên kiếm Triệu Phi Trần, sức lực của hắn bị tiêu hao quá nhiều nên không cẩn thận làm tuột kiếm. Hắn sững sờ, thấy vuốt trước của con hung thú đã vồ lên mặt mình!
Sắp chết rồi.
Trong đầu Triệu Phi Trần bật ra ý nghĩ như vậy nhưng hắn lại không thấy sợ hãi, mà bình tĩnh đến nỗi ngay cả bản thân cũng bất ngờ.
“Đi mau!”
Đột nhiên, hắn nghe thấy Vương Tu hét lớn.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ đều diễn ra thật chậm, giống như thoát khỏi quy tắc của thời gian, chậm rãi lướt qua mắt Triệu Phi Trần.
Vương Tu cắn răng trợn mắt, nửa khuôn mặt toàn là máu. Hai chân hắn khuỵu xuống rồi bật cao lên, cầm ngược chuôi kiếm muốn đâm xuyên lưng con thú, nhưng nó chỉ quay người đã tránh khỏi thế kiếm tấn công đó. Ngay lúc ấy, móng vuốt của nó chỉ cách Triệu Phi Trần chưa đầy một tấc.
Chẳng qua mục đích của Vương Tu không phải là đâm nó.
Một kiếm không thành, Vương Tu quyết đoán vứt kiếm, tay hắn bốc lên hỏa diễm hừng hực. Nhân lúc con thú lùi về sau tránh kiếm hơi buông lỏng, hắn lập tức xoay người đổi hướng giữa không trung, vồ mạnh vào người con thú, gào lên: “Ngươi con mẹ nó mau chạy đi… Aaaaaa!!!”
Triệu Phi Trần giật mình, thoát ra khỏi trạng thái chờ chết. Hắn chợt hiểu ra, Vương Tu bị thương nặng, biết mình không chạy nổi nên hy sinh bản thân để hắn có cơ hội sống sót.
Hắn thấy con thú đã quay đầu cắn cánh tay Vương Tu, cả người Vương Tu ôm chặt con thú, Vương Tu đang bốc cháy thành một ngọn lửa lớn.
Hắn không nhìn nổi nữa.
Chạy!
Triệu Phi Trần xông tới chỗ kiếm của mình đánh rơi, nhặt lên rồi quay người chạy đi.
Bên tai hắn nghe thấy tiếng gào rú của hung thú và cả tiếng kêu thảm thiết của Vương Tu, dần dần chỉ còn lại tiếng gió cùng tiếng nghẹn ngào không thể kiềm chế của bản thân.
Sao hắn lại muốn tu đạo? Vì sao phải trải qua những chuyện này? An ổn làm một người phàm không tốt sao?
Kể ra thì Triệu Phi Trần cũng là con trai của quan lớn, xuất thân phú quý, sống mười ba năm trong nhung lụa ngọc ngà, may mắn thông qua khảo hạch của Hàn Vân tông. Trong sự ngưỡng mộ của những người xung quanh, hắn trở thành đệ tử ngoại môn.
Hắn còn nhớ Vương Tu nhập môn cùng ngày với hắn, cũng là đồng môn đầu tiên mà hắn quen. Lúc đó hắn cảm thấy người này ăn mặc giản dị, tính cách trầm lặng, hành động tầm thường, còn nghe nói là xuất thân bần nông nên hơi coi thường.
Nhưng với lễ nghi và sự giáo dục từ nhỏ, khiến hắn chăm sóc đối phương theo bản năng. Ban đầu Vương Tu không thèm phản ứng, hắn cũng chẳng để tâm. Sau này có lần Vương Tu đắc tội sư huynh ngoại môn bị chặn lại, bắt nạt trong phòng, hắn vì nghĩa khí nên chịu đòn với Vương Tu. Tuy sau khi chuyện qua đi hắn hơi hối hận nhưng vô tình ủ ấm tảng đá Vương Tu.
Sau đó hai người họ bị chèn ép rất nhiều, Vương Tu cũng thôi đi, nhưng hắn có khi nào phải chịu tội như vậy? Mỗi khi không chịu nổi nữa, hắn đều nghĩ, phải chi lúc đó đừng anh hùng rơm đắc tội với người ta.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Vương Tu im lặng rúc trong góc chịu đòn, hắn lại bị một thứ cảm xúc kỳ lạ chi phối. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, có lẽ hắn vẫn sẽ làm như thế.
Thời gian khó khăn của hai bọn họ vẫn tiếp tục, cho đến khi hắn quen với Lưu Ly và Viên Thanh Nhi. Viên Thanh Nhi có biểu tỷ trong nội môn làm chỗ dựa khiến những người bắt nạt họ cũng thu liễm lại, vì thế hai người mới có thể sống yên ổn tu luyện.
Chẳng qua hắn không ngờ Vương Tu bị hắn coi thường đó lại tu luyện nhanh hơn mình nhiều, không chỉ đạt viên mãn Luyện Thể kỳ trước, mà dẫn khí nhập thể cũng nhanh hơn hắn, giờ thực lực càng ở trên hắn.
Ban đầu Triệu Phi Trần hơi đố kỵ, thiên phú tu luyện của hai người tương đương nhau nhưng điều kiện gia đình của hắn tốt hơn nhiều, cơ sở cũng vững chắc hơn, đáng lẽ phải lợi hại hơn Vương Tu chứ! May mà Vương Tu chưa bao giờ che giấu hắn điều gì. Dù ít nói nhưng Vương Tu vẫn luôn cố gắng giúp đỡ Triệu Phi Trần, dần dần hắn cũng đã quen với thứ tình bạn kỳ lạ, vừa đố kỵ lại vừa cảm kích này.
Triệu Phi Trần vốn nghĩ mình sẽ vào nội môn với Vương Tu, đợi đến mười năm sau, Lưu Ly và Viên Thanh Nhi cũng sẽ tới, bốn người họ có thể ở bên nhau.
Thế nhưng mới có một ngày ngắn ngủi thôi, sao chỉ còn mình hắn thế này? Tại sao tông môn không tới cứu? Vì sao lão tổ không tới cứu? Chẳng lẽ mạng của đám đệ tử ngoại môn như bọn họ rẻ mạt như con kiến vậy sao?
Giờ này khắc này, lần đầu tiên hắn oán hận tông môn sâu sắc.
Triệu Phi Trần chạy mệt, dừng lại ở một nơi nào đó.
Chập tối, Tiểu Sơn bí cảnh chợt đổ cơn mưa nhỏ. Lần đầu tiên Triệu Phi Trần biết thì ra trong bí cảnh cũng có thể mưa.
Hắn tìm một sơn động nấp một đêm, trong lòng hiểu rõ cuộc tuyển chọn vào nội môn lần này nhất định đã xảy ra biến cố lớn. Thế nên ngày hôm sau hắn thử quay về, tranh thủ sáng sớm tìm cho được Truyền Tống trận.
Qua một đêm, linh lực của Triệu Phi Trần đã khôi phục một ít, nhưng hung thú trong bí cảnh quá đáng sợ, hắn chỉ có thể thận trọng ẩn nấp, dọc đường không gặp phải con thú nào. Nhưng khi nhớ đến bạn thân chết mà không ai nhặt xác, hắn vừa hổ thẹn vừa đau đớn, chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.
Đi cả nửa ngày, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng đánh nhau. Triệu Phi Trần do dự chốc lát, quyết định lén lút đi qua đó xem.
Phía xa xa, hắn nhìn thấy ba đệ tử ngoại môn đang đánh nhau ác liệt với một con đại bàng Thái Âm. Con đại bàng đó có linh trí, nó biết sử dụng mưu mẹo tách ba người ra, cộng thêm thực lực của nó bỏ xa ba người, vì thế bọn họ đỡ được chỗ này lại sơ hở chỗ kia, rơi vào thế yếu.
Hận ý trong lòng Triệu Phi Trần tăng vọt, hắn lặng lẽ tới gần, vận hành tâm pháp thúc giục tất cả linh lực trong cơ thể, trực tiếp đánh lén từ chỗ tối!
Con đại bàng không ngờ xung quanh còn có người, nó sơ xuất bị thương cánh trái. Nó phát hiện ra Triệu Phi Trần, phẫn nộ quay sang chỗ hắn định báo thù, nhưng ba đệ tử kia thấy nó bị thương lập tức bao vây nó lại, Triệu Phi Trần cũng vội vàng tới giúp. Dưới thế công của bốn người, đại bàng rơi vào thế yếu. Nó muốn chạy trốn nhưng đôi cánh bị thương không có sức để bay, nhanh chóng bị đám người đuổi kịp.
Lại quần đấu thêm lát nữa, đại bàng Thái Âm bị hai đạo pháp thuật đồng thời công kích rơi xuống, bị Triệu Phi Trần đâm một kiếm xuyên tim, chết ngay tại chỗ.
Sau khi thoát hiểm mấy người ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc.
“Đa, đa tạ.” Một thanh niên nói với Triệu Phi Trần: “Ta nhận ra ngươi, có phải ngươi hay đi cùng đám Viên Thanh Nhi không?”
Mắt Triệu Phi Trần đỏ lên, trên mặt không giấu được sự đau đớn, hắn kể ra việc mình gặp phải.
Mấy người nghe xong đều im lặng, một lúc lâu, thanh niên kia cắm phập kiếm xuống đất, đau đớn nói: “Sau khi gặp phải nguy hiểm bọn ta cũng định quay về, bảy đệ tử đồng hành với bọn ta giờ chỉ còn lại… Haiz!”
Mọi người nghỉ ngơi chốc lát, tiếp tục lên đường.
Dọc đường đôi khi đụng phải vài hung thú cấp thấp, may mắn càng ra ngoài thì sức mạnh của chúng càng thấp, nếu không thì bọn họ đã mất mạng trên dọc đường rồi. Dù như thế, khi họ tìm được Truyền Tống trận thì đã sức cùng lực kiệt, ai cũng nghiêng ngả lảo đảo.
Khá nhiều đệ tử ngoại môn tụ tập ở đây, đều trông rất chật vật, sắc mặt nghi ngờ. Những người đó nghe có tiếng động lạ bèn cảnh giác nhìn qua, thấy đồng môn thì thở phào nhẹ nhõm. Dù là người gan dạ thế nào, giờ đây cũng thần hồn nát thần tính.
Triệu Phi Trần ngồi xuống một chỗ trống, hắn không còn tâm tư nói chuyện với người khác. Bên cạnh có người thương nặng đang đau khổ rên rỉ, có cả tiếng khóc nức nở không ngừng. Tất cả mọi người như mây đen bao phủ nhưng không có cách nào, chỉ có thể yên lặng chờ Truyền Tống trận mở ra.
Mà bên ngoài Tiểu Sơn bí cảnh, Cảnh Nhạc ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Đến giờ rồi, mở trận đi.”
Ánh mắt hai chấp sự đằng sau hắn lập lòe, không biết là đang nghĩ gì?
Một luồng sáng bay lên từ Truyền Tống trận, dần dần có bóng người xuất hiện. tầm mười người bay nhanh từ trong trận ra. Bọn họ sững sờ, trong mắt có sự bừng tỉnh sống sót sau tai nạn, nhìn sang Cảnh Nhạc, mắt lóe lên sự oán hận.
Một người trong đó là Triệu Phi Trần. Hắn bước nhanh tới trước mặt Cảnh Nhạc quỳ rạp xuống, đau khổ nói: “Lão tổ, bí cảnh có biến…”
Sau đó hắn nằm rạp trên đất khóc lóc, không thốt nổi lời.
“Ngươi nói gì?!” Một tên chấp sự trong lòng có quỷ, cố ý hỏi to.
Một đệ tử khác vô cùng kinh hoàng: “Tiểu Sơn bí cảnh có biến, nhiều người đều đã… đều đã chết rồi!”
Hắn nói nhanh về tình hình xảy ra, mọi người dần hiểu được đầu mối từ sự miêu tả đầy logic hỗn loạn, lộn xộn của hắn.
Ai nấy thầm chấn kinh đồng thời nhìn Cảnh Nhạc.
Lúc này có không ít người lục tục ra khỏi Truyền Tống trận, đau khổ và sợ hãi trong lòng bọn họ khó mà miêu tả được thành lời. Bọn họ khó tránh khỏi oán hận tông môn, vừa cảm thấy tủi thân sâu sắc, gặp Cảnh Nhạc thì không kiềm được mà giận cá chém thớt.
Nhưng vì thân phận của Cảnh Nhạc tôn quý nên không ai dám chỉ trích, chỉ đỏ mắt nhìn hắn.
Hai tên chấp sự biết nội tình, hơi chột dạ. Vốn họ chỉ muốn tạo ra vài chuyện ngoài ý muốn, một khi bí cảnh xảy ra biến cố thì người bên ngoài đều cảm ứng được, có thể cứu viện ngay, như thế thì lần tuyển chọn này sẽ không tổn thất quá lớn. Nhưng Cảnh Nhạc sẽ bị trách tội vì làm việc sơ xuất, chắc chắc không còn mặt mũi ở lại nội môn.
Thế nhưng họ đợi bên ngoài suốt hai ngày cũng không thấy có gì khác thường, mãi tới khi các đệ tử đi ra mới biết tình hình lại nghiêm trọng như vậy.
Hai người vô cùng sợ hãi, nhưng thầm trấn an bản thân rằng chuyện này đã sớm có người chịu tội thay, hơn nữa đã cưỡi trên lưng hổ khó xuống, chỉ đành cắn răng tiếp tục.
Một người nói: “Lão tổ! Các lần tuyển chọn nội môn chưa hề xảy ra chuyện như vậy, là do ta thất trách, xin lão tổ trách phạt!”
Vẻ mặt của gã rất nghiêm trọng, giọng điệu chua xót, trong lòng lại nghĩ: ‘Ta chỉ là một chấp sự thôi, ngươi là chủ tọa của lần tuyển chọn này. Ta có tội, vậy không phải tội của ngươi càng lớn à?’
Thấy Cảnh Nhạc không nói gì, một chấp sự khác cũng thêm dầu vào lửa: “Việc đã đến nước này, chúng ta nên nhanh chóng vào bí cảnh tìm hiểu cho rõ ngọn ngành. Nhưng hung thú trong bí cảnh cuồng bạo, sợ sẽ làm lão tổ bị thương. Hay là lão tổ chờ ở bên ngoài để bọn ta đi vào tra xét?”
Gã đang ám chỉ Cảnh Nhạc có tu vi thấp, tuổi còn nhỏ nên làm việc cẩu thả, không đủ thận trọng gây ra họa lớn.
Tất nhiên gã đang nhân cơ hội châm ngòi: đều là tu vi thấp như nhau, nhưng lão tổ người ta thân phận tôn quý, còn các ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn, mạng thấp hèn như miếng giẻ rách, chết thì có gì đáng tiếc?
Chợt nghe Cảnh Nhạc nói: “Không vội, đợi thêm lát nữa.”
_____________________
Hậu trường:
Cảnh Cảnh: “Không vội, đợi thêm lát nữa.”
Kỉ Kỉ: “Ta là ta thấy có sự giả vờ giả vịt ở đây đó nghen~”
Cảnh Cảnh: “…”
HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI
Bình luận truyện