Chương 23: Tái kiến Uẩn Nhi
Liên tiếp mấy ngày Thư Khinh Thiển đều ở bên người Mặc Quân, uy nàng uống chút Linh dịch, Nguyên Thần Quả. Chỉ cần không rời đi liền ở bên tai Mặc Quân nói chuyện, cổ họng ách rồi, dùng linh khí điều dưỡng một chút lại nói tiếp những chuyện đã xảy ra gần đây.
Mặc Quân đã mê man suốt bốn ngày, biết nàng thích sạch sẽ, lại không thể để những người khác chạm nàng, tuy rằng vô cùng thẹn thùng, nhưng Thư Khinh Thiển mỗi ngày đều kiên trì lau thân thể cho nàng, trên người Mặc Quân luôn có cỗ mùi thơm sâu thẳm dễ ngửi, như tuyết liên nở rộ từ băng tuyết, lạnh lẽo thanh nhã, u nhiên tinh khiết. Mà hương thơm này dưới nhiệt khí bốc lên càng thêm ngào ngạt ôn huân, nhượng Thư Khinh Thiển mê say, có chút không cẩn thận liền chạm đến da thịt mịn màng mềm mại, để nàng mặt đỏ tới mang tai, tim đập như trống lôi.
Dốc hết sức vì Mặc Quân đổi hảo quần áo, liền nghe phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa, mơ hồ nghe thấy Hạ Tâm Nghiên đang cùng ai nói chuyện, người kia tiếng nói trong trẻo thanh khiết, nghe tới rất quen thuộc, tựa hồ là Văn Uẩn Nhi.
Thư Khinh Thiển vội vã mở cửa phòng, lập tức một bóng người màu vàng vọt tới, cấp thiết kéo lại cánh tay nàng, vui vẻ nói: "Thư tỷ tỷ, từ khi tách ra, muội vẫn thật lo lắng cho các tỷ, mấy ngày trước Tâm Nghiên tỷ phái người thông báo, muội mới biết được." Nhíu nhíu mày lại nói tiếp: "Muội vốn là muốn lập tức chạy tới gặp tỷ, nhưng sư phụ không cho, muội phí hết tâm tư mới đến được đây. Văn Hiên bế quan rồi, huynh ấy nhờ muội hướng về tỷ vấn an. Hai tỷ thế nào, trên đường gặp phải nguy hiểm gì? Tỷ đã tìm được thứ mình muốn chưa?"
Thư Khinh Thiển trong lòng ấm áp, khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn muội, chúng ta hiện tại không phải hảo hảo sao? Đồ vật tỷ cũng tìm thấy rồi, chỉ là muội chẳng lẽ lại gạt sư phụ muội, âm thầm xuống núi?"
Văn Uẩn Nhi le lưỡi một cái rất là đáng yêu nói: "Hì hì, không gạt được tỷ, bất quá có Văn Hiên ở nhà, không có chuyện gì."
Văn Uẩn Nhi vừa gặp Thư Khinh Thiển liền như tiếng pháo liên hồi, vô cùng kích động, để Hạ Tâm Nghiên ở một bên có chút bất mãn, muội ấy gặp mình cũng không vui mừng đến vậy, đối xử quá khác biệt rồi.
Hạ đại tiểu thư biểu thị một viên pha lê tâm đều nhanh vỡ vụn, liền đi qua kéo lấy Văn Uẩn Nhi: "Tiểu Uẩn Nhi, Khinh Thiển mấy hôm nay vẫn luôn chăm sóc người, muội có chuyện gì hỏi ta liền được, không nên quấy rầy nàng."
"Thư tỷ tỷ, chính là đang chăm sóc ai vậy? Người nhà của tỷ sao?" Văn Uẩn Nhi hiếu kỳ hỏi.
"Không phải, là chúng ta đi Rừng Tuyệt Tích gặp được một bằng hữu tốt." Hạ Tâm Nghiên đáp.
"Muội có thể đi nhìn nhìn không? Nàng bị thương rồi sao?"
Thư Khinh Thiển gật gật đầu, Văn Uẩn Nhi đi theo ở sau lưng nàng, khi nhìn thấy nữ tử nằm trên gường, Văn Uẩn Nhi hút một hơi khí, con mắt đều nhìn đơ ra rồi, thật xinh đẹp! So với Thư tỷ tỷ còn đẹp, người tu chân tuy lớn đều là tuấn nam mỹ nữ, nhưng dung mạo như vậy thoát trần tuyệt tục, Văn Uẩn Nhi còn chưa gặp qua.
Hạ Tâm Nghiên thấy Văn Uẩn Nhi một mặt si dạng nhìn Mặc Quân, càng là phiền muộn, lẽ nào Tiểu Uẩn Nhi lại trọng sắc đẹp, được rồi, nàng tự nhận chính mình dung mạo không thể so Mặc Quân kém, bất quá, cũng chỉ là kém một chút xíu, làm sao Uẩn Nhi liền đối mình không nhiều thân thiện?
Nhưng trời đất chứng giám, Văn Uẩn Nhi làm sao có khả năng đối Hạ Tâm Nghiên thân thiện, trước Hạ đại tiểu thư một đường trêu chọc người ta, Văn Uẩn Nhi nhìn thấy nàng đều muốn tiến lên đánh một trận, nói gì đến vui mừng thân thiện.
"Tiểu Uẩn Nhi, đừng nhìn nữa, nước bọt đều chảy ra rồi, nên xoa một chút!" Hạ Tâm Nghiên vung lên nàng khuôn mặt tươi cười, vô cùng nhu mị nói.
Văn Uẩn Nhi vội vã thu tầm mắt lại lau lau khoé miệng, kết quả phát hiện không có thứ gì, Hạ Tâm Nghiên ở một bên cười đến run rẩy cả người, làm cho Văn Uẩn Nhi không khỏi vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mạnh mẽ trừng mắt nàng.
Thư Khinh Thiển nhìn hai nàng ở bên trêu đùa, tâm trạng vốn luôn nặng nề cũng thoáng thả lỏng. Nhìn Mặc Quân vẫn không một chút phản ứng, bất đắc dĩ thầm nghĩ, Mặc Quân, nàng xem nàng thật là một yêu nghiệt, lúc ngủ đều có thể mê đảo tiểu cô nương nhà người ta.
Một lát sau trên mặt Văn Uẩn Nhi màu đỏ mới lui xuống, mở miệng hỏi: "Thư tỷ tỷ, nàng là ai a? Bị thương làm sao, ngủ lâu như vậy còn chưa tỉnh?"
"Nàng gọi Mặc Quân, là bằng hữu tốt của tỷ cùng Tâm Nghiên, vì giúp tỷ tìm đồ vật cho nên tổn thương đến hồn phách, lúc này mới lạc lối ở trong ký ức quá khứ." Thư Khinh Thiển nói, tâm tình lại suy sụp xuống.
Hạ Tâm Nghiên vội vã kéo lại Văn Uẩn Nhi đối với nàng lắc lắc đầu, biết nàng hiếu kỳ liền ở một bên nhẹ giọng kể đầu đuôi sự tình, thế nhưng bỏ qua thân phận của Mặc Quân, dù sao chuyện này rất nghiêm trọng, hết sức cẩn thận tránh lại kích thích đến Thư Khinh Thiển.
Văn Uẩn Nhi cũng minh bạch tâm tư của Hạ Tâm Nghiên, ngoan ngoãn nghe, trong lòng thầm nghĩ Hạ đại tiểu thư nguyên lai cũng biết săn sóc người. Chờ Hạ Tâm Nghiên nói xong, Văn Uẩn Nhi đối Mặc Quân đã là mười phần sùng bái. Làm sao có người hoàn mỹ như vậy, dung mạo tuyệt mỹ, tu vi thiên phú quả thực như yêu nghiệt, vì bằng hữu việc nghĩa chẳng từ nan, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, quả thực là khiến Văn Uẩn Nhi hết mực tôn sùng.
Văn Uẩn Nhi đầy mắt ngưỡng mộ nhìn Mặc Quân, quay đầu nhìn Thư Khinh Thiển nói: "Thư tỷ tỷ, tỷ đừng khổ sở, Mặc tỷ tỷ lợi hại như vậy, liền băng sơn tuyết vực cũng không ngăn nổi nàng, làm sao sẽ bị một cái hư huyễn nhốt lại! Một người thực lực mạnh mẽ đến chừng ấy, tinh thần của nàng dĩ nhiên không yếu đuối, cho nên nàng nhất định sẽ tỉnh, tỷ phải tin tưởng nàng!"
Hạ Tâm Nghiên rất là kinh ngạc Văn Uẩn Nhi một bộ đơn thuần có thể nói ra lời an ủi như vậy, ở một bên nhìn nàng, trên mặt ý cười dần đậm.
"Các ngươi đều tin tưởng nàng, thế nhưng ta lại đang hoài nghi năng lực của nàng." Thư Khinh Thiển cười khổ.
"Thiển Thiển, ta biết ngươi không phải không tin nàng, chỉ là quá quan tâm nàng mà thôi. Từ khi Mặc Quân bị thương, tâm tình của ngươi liền dị thường uể oải, không tự chủ phóng to trong lòng ngươi sợ hãi cùng thống khổ. Hơn nữa nàng bị thương không phải một mình ngươi sai, nàng muốn bảo vệ ngươi nhưng cũng bảo vệ chúng ta, nàng tuy nhìn như quạnh quẽ hắc tâm, nhưng đối với người nàng xem trọng vẫn cực kỳ chăm sóc, nếu nàng biết ngươi bởi vì chuyện này oán hận chính mình, nàng sẽ rất đau khổ dằn vặt."
Hạ Tâm Nghiên có chút khổ sở, trong đôi mắt hoa đào nổi lên một trận sương mù. Bốn ngày qua, Thư Khinh Thiển thống khổ hao gầy, Mặc Quân thì ngủ say không tỉnh, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn, cũng không giúp gì được. Các nàng ba người một đường đồng sinh cộng tử, chút tình ý này nàng nhìn biết bao nặng.
Hạ Tâm Nghiên cố nén chua xót, thấp giọng nói: "Ta trước tiên mang Uẩn Nhi đi nghỉ ngơi, ngươi không nên quá cực khổ, chờ một chút ta đến bồi ngươi." Nói xong xoay người mang theo Văn Uẩn Nhi đi ra ngoài.
Thư Khinh Thiển nhìn các nàng rời đi, mũi chua xót nhưng trong lòng lại thoải mái rất nhiều, nàng nhẹ nhàng cười cười: "Mặc Quân, nàng cùng Tâm Nghiên trước khắc khẩu, nhưng nàng ấy lại hiểu rất rõ nàng, nếu nàng có thể nghe thấy những lời vừa rồi, nàng nhất định sẽ giật mình. Tâm Nghiên rất quý nàng, mà ta cũng chịu không được mất đi nàng, vì lẽ đó cầu nàng, nhất định phải mau mau tỉnh!"
"À, lại nói tiểu cô nương đáng yêu kia, chính là ta lúc trước quen biết, nàng không biết muội ấy có bao nhiêu sùng bái nàng. Nếu nàng tỉnh rồi, khẳng định chống đỡ không nổi muội ấy. Lần đầu ta gặp muội ấy, ta đều chịu không nổi đấy. Ha ha, bất quá muội ấy rất tốt, nàng nhất định cũng sẽ thích."
Ngoài cửa sổ bóng đêm nặng nề, mơ hồ có thể nghe thấy một mảnh rừng cây phát ra từng trận thông reo, hòa cùng âm thanh thấp nhu của nàng, yên tĩnh vô cùng.
Một bên khác Văn Uẩn Nhi theo Hạ Tâm Nghiên xuyên qua hành lang đến phòng nghỉ, đêm nay bóng đêm nồng nặc, không hề có mặt trăng ngôi sao, xung quanh một vùng tăm tối, mơ hồ có thể thấy được một ít núi đá cùng bóng cây, đình đài lầu các ẩn giấu trong màn đêm.
Hạ Tâm Nghiên bước chân không nhanh không chậm, xiêm y đỏ rực ở trong màn đêm chỉ có thể nhìn ra một ít đường viền, nhưng lấy cảnh giới của Văn Uẩn Nhi cũng có thể nhìn thấy nàng dáng người cao gầy uyển chuyển, đi ở phía trước dáng dấp yểu điệu. Bên ngoài có một làn gió mát phất qua , mang theo một tia nhàn nhạt hương thơm, mùi vị rất quen thuộc cũng rất dễ chịu, Văn Uẩn Nhi từng ở Hạ Tâm Nghiên trong ngực ngửi qua, rõ ràng thật lạnh sảng khoái gió đêm, nhưng lại khiến trên mặt Văn Uẩn Nhi sinh ra một luồng nhiệt ý.
Nghĩ đến lần thứ nhất gặp Hạ Tâm Nghiên, đối phương vừa kiêu ngạo vừa không nói lý, dáng vẻ thật khiến nàng chán ghét, nhưng lần đó Hạ Tâm Nghiên không để ý an nguy thay nàng đỡ một đòn, nhượng nàng cảm động, nàng ấy lại không quản hiểm nguy bồi Thư tỷ tỷ xông Rừng Tuyệt Tích, khiến nàng kính nể, vừa rồi lại nói những lời săn sóc như vậy, trong mắt ướt ý, để nàng có chút đau lòng cùng kinh ngạc.
Hiện tại nhìn dáng vẻ Hạ Tâm Nghiên trong đêm, mơ hồ lộ ra tia quyến rũ, để Văn Uẩn Nhi có chút thẹn thùng, lại loạn tưởng đến cái gì, nàng dùng sức lắc lắc đầu, dời đi sự chú ý hỏi: "Tỷ hiện tại thế nào rồi?"
Hạ Tâm Nghiên quay đầu lại nghi ngờ nói: "Cái gì thế nào rồi?"
"Tỷ vừa rồi tựa hồ khóc lên, muội liền hỏi một chút. Bất quá tỷ cư nhiên cũng có lúc nghiêm túc như vậy, thật khiến muội nhìn tỷ với con mắt khác."
"Ha ha, con mắt nào của muội nhìn thấy ta khóc, bất quá muội đây là quan tâm ta sao? Thật khiến ta thụ sủng nhược kinh." Hạ Tâm Nghiên cười rất là yêu mỵ, tiếng nói bên trong tràn đầy trêu đùa.
Văn Uẩn Nhi mặt lại đỏ lên, phồng má nói: "Thực sự là ghét phải chết, tỷ liền không thể giống như vừa rồi, đứng đắn một chút sao?"
"Phốc, Tiểu Uẩn Nhi thẹn thùng rồi, muội chính là thích dáng vẻ ta nghiêm túc sao? Bất quá Tiểu Uẩn Nhi, muội nhưng hiểu lầm rồi, bây giờ ta mới là nghiêm túc, vừa nãy thật ra là không đứng đắn. Nếu muội thích ta như vậy, muội chỉ cần nói ' muội thích dáng vẻ không đứng đắn của tỷ', ta liền không đứng đắn cho muội xem, chịu không?" Hạ Tâm Nghiên cười như hoa đào nở, ánh mắt xoay chuyển nhìn Văn Uẩn Nhi.
"Tỷ... tỷ, ai thích tỷ dáng vẻ không đứng đắn, tỷ đi chết đi, hứ, đồ lưu manh!" Văn Uẩn Nhi mặt đỏ như hỏa thiêu, đẩy ra Hạ Tâm Nghiên, vừa vặn đến cửa rồi, kéo cửa ra oành một tiếng đóng chặt, liền nghe thấy Hạ Tâm Nghiên tiếng cười như chuông bạc từ ngoài cửa truyền vào, cười rất là vui vẻ.
"Ha ha, Tiểu Uẩn Nhi nghỉ ngơi thật tốt, bất quá ta cũng là nữ tử, làm sao có thể nói ta là lưu manh đây, quá thô bỉ rồi, ha ha..." Hạ Tâm Nghiên đầy mặt hoa đào cười to mà đi.
Văn Uẩn Nhi tức giận đến giậm giậm chân, sớm biết vậy liền mặc kệ đối phương khóc đi, để làm chi quan tâm nhiều như vậy. Nhưng là nghĩ nghĩ lại, thôi quên đi, cười dù sao cũng tốt hơn khóc, lần này tạm tha cho tỷ ấy, sau này còn có thể tính sổ.
--------------------
P/S: Bộ này cặp chính cặp phụ đều tiến triển thần tốc ^^ A Nghiên làm ta cười muốn bể bụng rồi.
Lúc trước ta vẫn nghĩ Hạ Tâm Nghiên liền giống nàng Tôn Thượng Hương trong phim "Chiến Thần" đấy (phim có Yoona đóng): Xinh đẹp, quyến rũ, giỏi võ, kiêu ngạo.
Bình luận truyện