Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Quyển 10 - Chương 37: Vẫn tin
'Đủ rồi Sầm Tử Tranh!'
Tĩnh Nghiên cũng đứng bật dậy, nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt cô nhưng giọng nói vẫn sắc bén vô cùng: 'Ba tôi đã mất rồi, cô cũng không cần ở đây giả mèo khóc chuột nữa. Cô không phải là muốn chuộc tội sao, vậy tôi cho cô biết, cả đời này cô nợ nhà họ Khương chúng tôi, cả đời này cô cũng trả không hết!'
'Tĩnh Nghiên, mình không có ...'
'Sầm Tử Tranh, nhà họ Khương sở dĩ rơi đến bước đường này đều là do cô mà ra cả. Cô trước hại anh trai tôi sau đó lại hại chết mẹ tôi. Bây giờ ngay cả cha tôi cũng bị cô hại chết rồi, bao giờ thì cô lấy luôn mạng tôi nữa cho đủ số?'
Tĩnh Nghiên nghiến răng đanh giọng hỏi giống như hỏi một kẻ có mối thù sâu nặng với mình.
Sầm Tử Tranh nghe mà không khỏi sợ run, cô sửng sờ nhìn cô gái trước mặt ...
Là Tĩnh Nghiên đây sao?
Vẫn là một Tĩnh Nghiên, cô gái sáng sủa hoạt bát, không câu nệ tiểu tiết mà mình từng biết sao?
Vẫn là cô gái mà mấy năm qua mình vẫn hay nhớ đến như là người bạn thân nhất thời đại học đấy sao?
'Tĩnh Nghiên ...'
Sầm Tử Tranh cố nén cơn kích động, hít sâu một hơi rồi nói: 'Tùy bạn, muốn trách mình thế nào cũng tốt nhưng cứ để xử lý xong chuyện hậu sự của bác trai rồi nói sau được không?'
'Cút ngay!'
Tĩnh Nghiên chỉ tay về phía hành lang, lạnh giọng quát: 'Cô cút ngay cho tôi, sau này tôi không muốn gặp lại cô nữa! Chuyện hậu sự của cha tôi cũng không cần cô giả từ bi quan tâm.'
'Cút! Cút! Cút!'
Tĩnh Nghiên giống như một người điên không ngừng xô đẩy Sầm Tử Tranh, miệng không ngừng rít gào khiến thân thể vốn đang đau nhức của Sầm Tử Tranh càng thêm đau nhức đến không chịu nổi.
'Tôi không muốn gặp lại cô nữa! Cô biến mất cho tôi!'
Sầm Tử Tranh vừa đau đớn vừa khổ sở, cô bị Khương Tĩnh Nghiên đẩy sang một bên, lực đẩy quá mạnh khiến cô suýt nữa thì ngã nhào, giờ phút này Sầm Tử Tranh mới thực sự cảm nhận được rốt cuộc Tĩnh Nghiên hận cô đến mức nào.
Vì sao lại như thế? Vì sao chuyện đến cuối cùng đều là cô sai chứ?
Nhìn thấy một Khương Tĩnh Nghiên gần như phát điên, Sầm Tử Tranh biết cho dù ở lại cũng không có ý nghĩa gì bởi bây giờ cô ấy quá kích động, căn bản là không chấp nhận được sự có mặt của cô.
Vì vậy Sầm Tử Tranh cắn môi nhẹ giọng nói: 'Tĩnh Nghiên, bạn đi xử lý những thủ tục liên quan đi, có gì cần thì cứ gọi cho mình ...'
'Cút!' Khương Tĩnh Nghiên quát lần nữa.
Sầm Tử Tranh cố nén cơn đau cả trên người lẫn trong lòng, cô xoay người, trong một giây đó nước mắt cũng đã tràn ra khóe mắt ...
Gần như là chạy bạt mạng rời khỏi phòng cấp cứu, lúc chạy ngang vườn hoa, cô nhịn không được nỗi khổ sở trong lòng, cả người nhũn ra ngồi phịch xuống một băng ghế trong vườn hoa, khóc không kềm chế được, nước mắt như một chuỗi trân châu bị đứt dây từng hạt từng hạt rơi như mưa.
Vì sao? Vì sao cứ thế mất đi người bạn thân nhất chứ?
Sầm Tử Tranh thấy mình làm người thật thất bại, nhất là khi xử lý chuyện của Tĩnh Nghiên, có phải là mặc kệ cô làm gì thì Tĩnh Nghiên cũng sẽ không tha thứ cho cô không?
Cứ tưởng mình có cơ hội bù đắp lại những sai lầm mình đã phạm phải nhưng vì sao vẫn cứ rơi vào tuyệt vọng thế này?
Khóc một trận như muốn phát tiết hết những khổ sở trong lòng.
Sầm Tử Tranh khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc để phát tiết hết những uất ức và khổ sở từ tối qua đến giờ, mượn nước để trôi đi hết những nỗi buồn trong lòng.
Không biết là khóc bao lâu, cũng không biết rơi bao nhiêu lệ mãi cho đến khi mệt mỏi thì đầu vai chợt truyền đến hơi ấm ...
Sau đó là một vái vỗ vai đầy tính an ủi ...
Sầm Tử Tranh thút thít nhẹ lau đi nước mắt, xoay người nhìn thì thấy một bàn tay to đang đặt trên vai mình.
Ngẩng đầu lên nhìn, mặt trời đã bị một thân hình cao lớn che khuất mất chỉ còn lại một cái bóng phủ lên đỉnh đầu cô ...
Tim Sầm Tử Tranh chợt thắt lại ...
Là Cung Quý Dương!
Là người đàn ông không khác gì ác ma tối qua!
Hắn đang nhìn cô bằng ánh mắt xót xa, trong đôi mắt đen tràn đầy sự đau lòng và yêu thương.
Sao hắn lại ở đây?
Hắn đến đây làm gì chứ?
Nước mắt vẫn còn đọng trên má Sầm Tử Tranh chưa lau khô hết, cho đến lúc nhìn thấy hắn cô mới nhận ra mình yếu đuối đến mức nào, chỉ có hắn mới có thể giúp cô xoa dịu những khổ sở trong lòng.
'Tranh Tranh...'
Cung Quý Dương thấy cô lệ rơi đầy mặt trong lòng không khỏi thương cảm, hắn vội đỡ cô ngồi thẳng dậy để cô tựa vào lòng mình.
'Đừng ngồi đây nữa, chúng ta trở về đi!'
Gần như là được Cung Quý Dương dìu đi, sau cùng cô để mặc cho hắn bế mình về xe.
'Đừng buồn nữa, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi. Đừng khóc nữa, ngoan!'
Tay rút lấy một tờ khăn giấy, Cung Quý Dương chua đáo giúp cô lau sạch nước mắt trên mặt rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, từng cử chỉ đều hết sức ôn nhu dịu dàng, so với tối hôm qua quả thực giống như hai người khác nhau.
Nụ hôn nóng rực như dỡ ra lớp vỏ bọc của Sầm Tử Tranh, cô lại ngả vào lòng hắn khóc nấc lên, đôi tay vòng qua giữ chặt lấy cổ hắn, trong giây phút này, hoàn toàn đem những uất ức và khổ sở trút ra hết, cô lúc này yếu ớt như một cọng cỏ nhỏ.
'Tranh Tranh, không sao ... không sao đâu ...'
Cung Quý Dương đau lòng vỗ nhẹ sau lưng cô, miệng không ngừng dỗ dành, lại giúp cô lau khô lệ, khi ngón tay thon dài vô tình lướt qua một dấu hôn phía sau gáy, lòng hắn chợt thắt lại, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng.
Tối qua hắn đã phạm phải một sai lầm không nên phạm nhất trong đời mình. Cô là vợ hắn nhưng hắn lại dùng phương thức cực đoan đến nỗi nghĩ lại chính hắn còn không chấp nhận được để phát tiết cơn ghen tức trong lòng mình.
Cô chắc là giận hắn lắm nhưng khi gặp phải đau buồn và khổ sở cô vẫn tin tưởng, ỷ lại vào hắn. Nhìn thấy cô yếu đuối khóc trong lòng mình, lại nghĩ đến những hành động quá đáng tối qua của hắn, Cung Quý Dương càng thêm chán ghét chính mình.
Thực ra hôm nay lúc thức dậy nhìn thấy Sầm Tử Tranh còn đang mê man ngủ bên cạnh mình hắn đã bắt đầu cảm thấy đau lòng, không thể tin được chính mình lại có thể đối xử với người vợ yêu của mình như thế.
Khi nhìn thấy một giọt lệ còn đọng nơi khóe mắt, khi nhìn thấy những dấu vết xanh tím ghê người đầy trên người cô, hắn liền hận không thể giết chết chính mình!
Tĩnh Nghiên cũng đứng bật dậy, nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt cô nhưng giọng nói vẫn sắc bén vô cùng: 'Ba tôi đã mất rồi, cô cũng không cần ở đây giả mèo khóc chuột nữa. Cô không phải là muốn chuộc tội sao, vậy tôi cho cô biết, cả đời này cô nợ nhà họ Khương chúng tôi, cả đời này cô cũng trả không hết!'
'Tĩnh Nghiên, mình không có ...'
'Sầm Tử Tranh, nhà họ Khương sở dĩ rơi đến bước đường này đều là do cô mà ra cả. Cô trước hại anh trai tôi sau đó lại hại chết mẹ tôi. Bây giờ ngay cả cha tôi cũng bị cô hại chết rồi, bao giờ thì cô lấy luôn mạng tôi nữa cho đủ số?'
Tĩnh Nghiên nghiến răng đanh giọng hỏi giống như hỏi một kẻ có mối thù sâu nặng với mình.
Sầm Tử Tranh nghe mà không khỏi sợ run, cô sửng sờ nhìn cô gái trước mặt ...
Là Tĩnh Nghiên đây sao?
Vẫn là một Tĩnh Nghiên, cô gái sáng sủa hoạt bát, không câu nệ tiểu tiết mà mình từng biết sao?
Vẫn là cô gái mà mấy năm qua mình vẫn hay nhớ đến như là người bạn thân nhất thời đại học đấy sao?
'Tĩnh Nghiên ...'
Sầm Tử Tranh cố nén cơn kích động, hít sâu một hơi rồi nói: 'Tùy bạn, muốn trách mình thế nào cũng tốt nhưng cứ để xử lý xong chuyện hậu sự của bác trai rồi nói sau được không?'
'Cút ngay!'
Tĩnh Nghiên chỉ tay về phía hành lang, lạnh giọng quát: 'Cô cút ngay cho tôi, sau này tôi không muốn gặp lại cô nữa! Chuyện hậu sự của cha tôi cũng không cần cô giả từ bi quan tâm.'
'Cút! Cút! Cút!'
Tĩnh Nghiên giống như một người điên không ngừng xô đẩy Sầm Tử Tranh, miệng không ngừng rít gào khiến thân thể vốn đang đau nhức của Sầm Tử Tranh càng thêm đau nhức đến không chịu nổi.
'Tôi không muốn gặp lại cô nữa! Cô biến mất cho tôi!'
Sầm Tử Tranh vừa đau đớn vừa khổ sở, cô bị Khương Tĩnh Nghiên đẩy sang một bên, lực đẩy quá mạnh khiến cô suýt nữa thì ngã nhào, giờ phút này Sầm Tử Tranh mới thực sự cảm nhận được rốt cuộc Tĩnh Nghiên hận cô đến mức nào.
Vì sao lại như thế? Vì sao chuyện đến cuối cùng đều là cô sai chứ?
Nhìn thấy một Khương Tĩnh Nghiên gần như phát điên, Sầm Tử Tranh biết cho dù ở lại cũng không có ý nghĩa gì bởi bây giờ cô ấy quá kích động, căn bản là không chấp nhận được sự có mặt của cô.
Vì vậy Sầm Tử Tranh cắn môi nhẹ giọng nói: 'Tĩnh Nghiên, bạn đi xử lý những thủ tục liên quan đi, có gì cần thì cứ gọi cho mình ...'
'Cút!' Khương Tĩnh Nghiên quát lần nữa.
Sầm Tử Tranh cố nén cơn đau cả trên người lẫn trong lòng, cô xoay người, trong một giây đó nước mắt cũng đã tràn ra khóe mắt ...
Gần như là chạy bạt mạng rời khỏi phòng cấp cứu, lúc chạy ngang vườn hoa, cô nhịn không được nỗi khổ sở trong lòng, cả người nhũn ra ngồi phịch xuống một băng ghế trong vườn hoa, khóc không kềm chế được, nước mắt như một chuỗi trân châu bị đứt dây từng hạt từng hạt rơi như mưa.
Vì sao? Vì sao cứ thế mất đi người bạn thân nhất chứ?
Sầm Tử Tranh thấy mình làm người thật thất bại, nhất là khi xử lý chuyện của Tĩnh Nghiên, có phải là mặc kệ cô làm gì thì Tĩnh Nghiên cũng sẽ không tha thứ cho cô không?
Cứ tưởng mình có cơ hội bù đắp lại những sai lầm mình đã phạm phải nhưng vì sao vẫn cứ rơi vào tuyệt vọng thế này?
Khóc một trận như muốn phát tiết hết những khổ sở trong lòng.
Sầm Tử Tranh khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc để phát tiết hết những uất ức và khổ sở từ tối qua đến giờ, mượn nước để trôi đi hết những nỗi buồn trong lòng.
Không biết là khóc bao lâu, cũng không biết rơi bao nhiêu lệ mãi cho đến khi mệt mỏi thì đầu vai chợt truyền đến hơi ấm ...
Sau đó là một vái vỗ vai đầy tính an ủi ...
Sầm Tử Tranh thút thít nhẹ lau đi nước mắt, xoay người nhìn thì thấy một bàn tay to đang đặt trên vai mình.
Ngẩng đầu lên nhìn, mặt trời đã bị một thân hình cao lớn che khuất mất chỉ còn lại một cái bóng phủ lên đỉnh đầu cô ...
Tim Sầm Tử Tranh chợt thắt lại ...
Là Cung Quý Dương!
Là người đàn ông không khác gì ác ma tối qua!
Hắn đang nhìn cô bằng ánh mắt xót xa, trong đôi mắt đen tràn đầy sự đau lòng và yêu thương.
Sao hắn lại ở đây?
Hắn đến đây làm gì chứ?
Nước mắt vẫn còn đọng trên má Sầm Tử Tranh chưa lau khô hết, cho đến lúc nhìn thấy hắn cô mới nhận ra mình yếu đuối đến mức nào, chỉ có hắn mới có thể giúp cô xoa dịu những khổ sở trong lòng.
'Tranh Tranh...'
Cung Quý Dương thấy cô lệ rơi đầy mặt trong lòng không khỏi thương cảm, hắn vội đỡ cô ngồi thẳng dậy để cô tựa vào lòng mình.
'Đừng ngồi đây nữa, chúng ta trở về đi!'
Gần như là được Cung Quý Dương dìu đi, sau cùng cô để mặc cho hắn bế mình về xe.
'Đừng buồn nữa, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi. Đừng khóc nữa, ngoan!'
Tay rút lấy một tờ khăn giấy, Cung Quý Dương chua đáo giúp cô lau sạch nước mắt trên mặt rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, từng cử chỉ đều hết sức ôn nhu dịu dàng, so với tối hôm qua quả thực giống như hai người khác nhau.
Nụ hôn nóng rực như dỡ ra lớp vỏ bọc của Sầm Tử Tranh, cô lại ngả vào lòng hắn khóc nấc lên, đôi tay vòng qua giữ chặt lấy cổ hắn, trong giây phút này, hoàn toàn đem những uất ức và khổ sở trút ra hết, cô lúc này yếu ớt như một cọng cỏ nhỏ.
'Tranh Tranh, không sao ... không sao đâu ...'
Cung Quý Dương đau lòng vỗ nhẹ sau lưng cô, miệng không ngừng dỗ dành, lại giúp cô lau khô lệ, khi ngón tay thon dài vô tình lướt qua một dấu hôn phía sau gáy, lòng hắn chợt thắt lại, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng.
Tối qua hắn đã phạm phải một sai lầm không nên phạm nhất trong đời mình. Cô là vợ hắn nhưng hắn lại dùng phương thức cực đoan đến nỗi nghĩ lại chính hắn còn không chấp nhận được để phát tiết cơn ghen tức trong lòng mình.
Cô chắc là giận hắn lắm nhưng khi gặp phải đau buồn và khổ sở cô vẫn tin tưởng, ỷ lại vào hắn. Nhìn thấy cô yếu đuối khóc trong lòng mình, lại nghĩ đến những hành động quá đáng tối qua của hắn, Cung Quý Dương càng thêm chán ghét chính mình.
Thực ra hôm nay lúc thức dậy nhìn thấy Sầm Tử Tranh còn đang mê man ngủ bên cạnh mình hắn đã bắt đầu cảm thấy đau lòng, không thể tin được chính mình lại có thể đối xử với người vợ yêu của mình như thế.
Khi nhìn thấy một giọt lệ còn đọng nơi khóe mắt, khi nhìn thấy những dấu vết xanh tím ghê người đầy trên người cô, hắn liền hận không thể giết chết chính mình!
Bình luận truyện