Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Quyển 3 - Chương 4: Cố ý



Thật lâu sau, Sầm Tử Tranh chậm rãi xoay người, nhìn thấy đôi mắt kia đang âm u bỗng nhiên sáng rỡ, trong lòng cứng lại, chỉ thấy đôi môi anh đào của cô hé mở, gằn từng tiếng một: “Tiên sinh Cung, giữa tôi và anh…..còn có tình cảm sao?”

Tiếng nói vừa dứt, bờ môi của cô hiện lên ý cười châm chọc.

Cung Quý Dương nhìn thấy vẻ mặt này của cô, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút giật mình…..

“Tranh Tranh, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?”

Anh cảnh giác hỏi, rõ ràng lúc trước là do cô không thể chịu nổi sự cô đơn mà rời đi, thậm chí còn yên lặng không một tiếng động, thật ra trong lòng anh luôn hận cô gái này, hận cô tuyệt tình, hận cô bạc tình, nhưng…..

Tám năm trôi qua, Cung Quý Dương mới phát hiện ra rằng cô gái này chưa từng bước chân ra khỏi lòng mình, cô vẫn luôn ở nơi đó, nữ chủ nhân của vị trí đó, cho dù bên cạnh anh có vô số phụ nữ, hàng đêm sênh ca, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự thật này!

Khi anh gặp lại Sầm Tử Tranh một lần nữa, anh càng thêm xác định tâm ý của bản thân!

Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, cảm giác như nghe được câu chuyện buồn cười nhất, trong mắt chỉ còn lại nụ cười lạnh lùng…..

“Giữa tôi và anh sẽ có hiểu lầm gì? Tiên sinh Cung, tôi xin nhắc lại một lần nữa, tôi không biết anh, xin mời anh ra về và cũng đừng quay lại làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

Nói xong, không đợi Cung Quý Dương mở miệng, cô liền mở cửa phòng thay quần áo ra…..

Đúng như vậy, giữa anh và cô còn có hiểu lầm gì nữa, nhiều năm như vậy, lịch sử phong lưu trăng hoa của anh chưa từng bị gián đoạn, mỗi khi nhìn thấy tên anh trên những tờ báo giải trí, lòng cô đau như cắt, nhưng nỗi đau này cũng biến thành sự vô cảm!

Sầm Tử Tranh không thể ngờ rằng, khi mở cửa ra thì thấy một đám người ở bên ngoài nghe lén!

“Mấy người…..” Sầm Tử Tranh cau mày, trên mặt xấu hổ muốn chết!

Đám người này thật là vô vị mà!

“A…..chúng tôi, chúng tôi chưa nghe được cái gì hết!”

Elena đứng dậy từ trên mặt đất, vừa cười làm lành vừa đẩy mọi người ra khỏi phòng, “Đi đi! Không có gì hay để xem đâu!”

Một đám người cười xấu xa đi ra ngoài, còn Elena chạy đến bên cạnh Cung Quý Dương, nắm tay ra dấu cổ vũ…..

“Tổng giám đốc Cung, cố lên! Đúng rồi, hai ngày nữa chúng tôi sẽ tổ chức lễ công bố trang phục cao cấp, đến lúc đó nhất định phải đến làm khách đặc biệt!”

Cung Quý Dương cười ha ha, trong hình tượng người đàn ông tà mị còn có sự cương quyết thẳng thắn: “Được, nhất định tôi sẽ đến!”

“Elena!” Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy thì tái mặt, cô hét lớn một tiếng, “Em rảnh rỗi lắm phải không? Mời anh ta đi làm cái gì?”

Elena lắc lắc đầu, ra vẻ nghiêm trọng đi đến trước mặt Sầm Tử Tranh nói: “Leila, chị thiết kế quần áo nhiều quá nên bị choáng váng phải không, anh ta là ai vậy, anh ta là tổng giám đốc Cung thị tài phiệt Cung Quý Dương tiếng tăm lừng lẫy, chị có biết mời tiên sinh Cung đến là khách quý đặc biệt sẽ có ý nghĩa thành công thế nào không, đây là điều mà bao nhiêu nhà thiết kế đều ước mơ đó!”

“Elena, chẳng lẽ em quên rằng trang phục của chúng ta dành cho nữ giới, anh ta……”

Sầm Tử Tranh nhìn nhìn khuôn mặt hứng thú của Cung Quý Dương, liếc mắt nhìn rồi lại nói: “Không có tư cách để đến để đánh giá!”

“Tranh Tranh!” Cung Quý Dương sau khi nghe vậy liền kêu lên một tiếng quái dị…..

“Làm ơn, anh cũng có thể đánh giá mà, vì sao lại không có tư cách này!”

Sầm Tử Tranh cảm giác muốn cầm cái ghế bên cạnh đập vào đầu anh, trên khuôn mặt của anh còn có “cười đểu”, nhìn thế nào cũng không thấy thoải mái!

Cô tiến lên vài bước, dường như là dùng âm thanh nhỏ nhất hung tợn nói: “Anh muốn phá rối chương trình của tôi hả? Tôi cảnh cáo anh hãy bỏ ngay cái suy nghĩ này đi, nếu không nhất định tôi sẽ khiến cho anh xấu hổ!”

Nhưng không ngờ, đôi môi mỏng phóng khoáng của Cung Quý Dương khẽ nhếch lên……

“Trợ lý xinh đẹp của em đã có lòng mời anh, anh không đi, có phải là quá mức hẹp hòi không?”

“Anh……” Sầm Tử Tranh chỉ hận không thể ngay lập tức bóp chết anh, ngón tay đã rất ngứa rồi nha!

“Mời anh đi ra ngoài, nơi này là phòng làm việc!” Cô chỉ vào cửa, tức giận nói.

Cung Quý Dương ra vẻ bất đắc dĩ thở dài một hơi, chậm rì rì đi ra cửa, tốc độ có thể sánh với một con rùa!

Sầm Tử Tranh muốn chạy đến sau lưng anh, hung hăng đạp cho anh một cước để trợ lực!

Người đàn ông đáng chết, lại còn cố ý đi chậm, cũng không phải bảy tám chục tuổi mà!

Thật vất vả kiên nhẫn đợi anh đi ra khỏi cửa, không ngờ anh lại quay lại nhìn cô cười, nói ra một câu khiến người ta chết vì kinh ngạc: “Tranh Tranh, sau khi tan việc thì về nhà sớm nha, anh ở nhà chờ cơm đó!”

Tất cả mọi người đứng ở đây xem trò vui đều hít vào một hơi……

“Cút!”

Sầm Tử Tranh gầm lên như muốn phá tung cả phòng làm việc!

☆☆☆☆☆☆☆☆

Rốt cuộc Sầm Tử Tranh cũng đã hiểu gặp nhiều loại đàn ông nhưng không thể chọc vào loại đàn ông ‘yêu tinh’, cuối cùng thì hôm nay cô đã được nếm quả đắng.

Khi Cung Quý Dương rời khỏi phòng làm việc, suốt cả một ngày, dường như tất cả mọi người trong phòng làm việc đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy ái muội.

Giữa những lời xì xào bàn tán đều có mùi vị phán đoán.

Cô sắp điên mất rồi, từ sau khi Cung Quý Dương xuất hiện, cuộc sống của cô đã trở nên rối loạn.

Con người có trí nhớ cũng sẽ quên lãng, nếu không có quên lãng, như vậy con người không thể sinh tồn được, ít nhất là đối với Sầm Tử Tranh, công việc phát triển, tự nhiên cũng sẽ quên đi những chuyện không vui.

Ánh trăng dần dần thay thế ánh nắng, chiếu rọi vào cửa sổ sát đất ở phòng làm việc của Sầm Tử Tranh, ngoại trừ bóng dáng bận rộn của cô, tất cả nhân viên đều đã tan tầm rồi!

Ánh sáng nhàn nhạt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cây xương rồng ở góc góc càng làm tôn thêm nét mềm mại của cô, mà những gai nhọn của cây xương rồng kia giống như đang đâm ra những ánh bạc lạnh lùng……

Sầm Tử Tranh không thích trồng cây cối, vì thế chỉ đặt một chậu xương rồng ở cửa sổ sát đất, khi đôi mắt mệt mỏi chỉ cần nhìn một cái thì tâm tình cũng tốt hơn nhiều, quan trọng hơn là……

Cô phát hiện ra rằng qua nhiều năm như vậy bản thân cũng đã rèn luyện được giống như cây xương rồng, toàn thân đều là gai!

Cảm giác mắt mệt mỏi, đau cổ, Sầm Tử Tranh mới để bản thân mình nằm trên sofa một cách thoải mái.

Ánh sáng càng khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm xinh đẹp, đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía cây xương rồng, khuôn mặt tươi cười cùng với bóng dáng tà mị của Cung Quý Dương lại xuất hiện trong đầu Sầm Tử Tranh.

Chết tiệt!

Người đàn ông đó lại nhận lời mời đến tham gia buổi giới thiệu sản phẩm?

Có lẽ là nói đùa, dù sao anh ta cũng là một vị tổng giám đốc, làm sao lại có nhiều thời gian như vậy chứ?

Nhưng mà……ánh mắt của Sầm Tử Tranh dần dần trở nên tối đi……

Cung Quý Dương cái người này thường sẽ không làm theo lẽ thường, nói không chừng anh ta sẽ xuất hiện bên trong buổi giới thiệu sản phẩm, nếu thật sự như vậy, chắc chắn cô sẽ điên mất!

Thầm thở dài một hơi, chứng tỏ tâm tình của bản thân không yên ổn.

Nhìn cây xương rồng, Sầm Tử Tranh không khỏi không hâm mộ, dù sao bản thân cũng không phải là cây xương rồng, trên người cũng không có gai nhọn, nếu đúng như thế, cô chỉ hận không thể dùng những chiếc gai này đâm lên người anh!

Nghĩ đến đây, mắt Sầm Tử Tranh đột nhiên sáng rực lên……

Cô chạy nhanh đến bàn làm việc, cầm lấy giấy bút, nhanh chóng vẽ ra hình dáng một người đàn ông, sau đó dán bức tranh này lên tường, cô nhìn người đàn ông này mà phát ra tiếng cười!

Cô vẽ đó chính là Cung Quý Dương!

Không thể trả thù được, thì cứ dùng cách này để hả giận cũng không sai!

Ngay sau đó, Sầm Tử Tranh nhổ một chiếc gai trên cây xương rồi, đêm về hướng ‘Cung Quý Dương’!

“Nhìn thấy cái khuôn mặt tươi cười của anh là thấy chán ghét rồi, cái khuôn mặt đào hoa!” Vừa nói, vừa cầm lấy chiếc gia mà đâm vào mặt ‘khuôn mặt’ anh!

Thật đúng là có chút thoải mái!

Sầm Tử Tranh cảm thấy tâm tình rất tốt, càng chơi càng thêm vui vẻ!

“Tử Tranh!”

Đúng lúc này thì có một âm thanh của đàn ông truyền vào.

Sầm Tử Tranh kinh sợ thở gấp, lập tức xoay người nhìn về phía cửa…..

“Thầy à……” Giọng nói của cô lập tức trở nên cung kính.

Người đi đến chính là nhà thiết kế John Galliano, cũng là người mà Sầm Tử Tranh luôn luôn sùng bái, cũng là người mà năm đó thu nhận cô làm học trò, (Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn) “Thầy à, mấy hôm nay hội thảo nghiên cứu sắp kết thúc rồi sao?” Sầm Tử Tranh vội vàng rót cho John Galliano một tách café, rồi hỏi.

*Không biết mọi người thì sao chứ nay mình mới tìm hiểu về John Galliano :D chia sẻ luôn cho mọi người biết thêm nha.

John Galliano tên là Juan Carlos Antonio Galliano-Guillén (Sinh ngày 28 tháng 11 năm 1960) là một nhà thiết kế thời trang người Anh, ông là giám đốc sáng tạo của nhãn hiệu thời trang Christian Dior từ năm 1997 đến ngày 1 tháng 3 năm 2011.

Ngày 25 tháng 2 năm 2011 Dior thông báo đã sa thải nhà thiết kế John Galliano sau khi ông bị bắt vì gây gổ và xúc phạm người Do Thái tại quán bar La Perle ở Paris. Cùng ngày, đoạn video được quay tại quán bar này được đưa lên mạng, trong video có cảnh John xúc phạm một nhóm phụ nữ người Ý và người Do Thái, trong video John đã có những lời lẽ nặng nề "Tôi yêu Hitler... Những người như bạn sẽ chết. mẹ của bạn, cha ông của bạn tất cả". Sự việc này xảy ra ngay trước thềm tuần lễ thời trang Paris Fall/Winter 2011 2012.

Đúng dịp John Galliano đến tham gia hội thảo nghiên cứu về những nguyên tố quan trọng trong trang phục, cô và Thầy mới có dịp gặp mặt, cô là học trò mà John Galliano hài lòng nhất, bởi vậy ngoài quan hệ thầy trò, hai người còn là bạn bè.

Đôi mắt màu lam đầy ý cười của John Galliano nói: “Không sai, thầy sẽ đợi buổi giới thiệu sản phẩm của con kết thúc rồi mới đi!”

“Thật vậy sao?”

Sầm Tử Tranh cảm thấy vô cùng phấn khích, vội vàng ngồi xuống bên cạnh John Galliano, giọng nói hệt như một cô gái nhỏ: “Vậy thì, nhất định Thầy phải tham gia mới được!”

John Galliano cười ha ha nói: “Đương nhiên, ta là Thầy thì phải tận mắt nhìn thấy thành công của học trò mình chứ!”

“Tốt quá!” Từ đáy lòng Sầm Tử Tranh cảm thấy rất vui, Thầy luôn biết mọi chuyện của cô, cho nên ở trước mặt ông ấy cô cũng không muốn che giấu điều gì.

“Tử Tranh…..”

John Galliano nhẹ giọng kêu tên cô, ngay sau đó chỉ lên bức tranh rối tinh rối mù ở trên trường……

“Đây là thế nào?” Anh cảm thấy có chút kỳ quái hỏi.

Vừa rồi anh thấy phòng làm việc mở toang cửa nên trực tiếp đi vào, lại nhìn thấy cảnh Sầm Tử Tranh đang ghim cái gì đó trên bức tranh, một bộ dạng rất thần bí!

Sầm Tử Tranh le lưỡi, lập tức bước đến xe bức tranh xuống, vo thành cục ném vào sọt rác.

“Ách….không có gì, chỉ là buồn chán nên đùa nghịch một chút thôi!” Cô cười ngại ngùng nói.

John Galliano nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mất tự nhiên của Sầm Tử Tranh, đôi mắt vẫn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi cái gì.

Đêm, dần dần lâm sâu, một chiếc xe thể thao xa hoa dừng lại ở một nơi tối nhất, chạy rất nhanh, dừng lại trước một căn hộ!

“Thầy, cảm ơn Thầy đã đưa con về!” Bóng dáng khéo léo của Sầm Tử Tranh dưới bóng đêm càng thêm mê người.

John Galliano đứng bên cạnh xe, chỉ về phía căn hộ…..

“Mấy năm nay con luôn chuyển nhà, vì sao có nơi này là ở lâu nhất thế, chẳng lẽ con đã có thể buông mọi chuyện xuống rồi sao?”

Đối với chuyện của Sầm Tử Tranh, anh biết rất nhiều, nhưng còn có một chuyện anh không biết….. cuối cùng thì người đàn ông làm tổn thương Sầm Tử Tranh là ai!

Trên mặt Sầm Tử Tranh có chút mất tự nhiên, thở dài một cái, thì thầm nói: “Thật ra…..vài ngày trước chúng con đã gặp nhau, hôm nay anh ta còn đến phòng làm việc gây phiền phức!”

“Tại sao lại như vậy?” John Galliano có chút không hiểu.

Đối với người học trò này, anh cho rằng bản thân rất kiêu ngạo, bởi vì anh làm trong giới thiết kế thời trang lâu đến thế, chưa từng thấy một cô gái hoạt bát như vậy, thật sự thì cô chính là sinh ra để thiết kế, cho nên ông hy vọng Sầm Tử Tranh có thể bay cao bay xa, không bị bất cứ chuyện gì gây cản trở.

Nhưng quan trọng nhất là, không bị bất cứ người đàn ông nào làm tổn thương!

Sầm Tử Tranh nghe John Galliano hỏi như vậy, trên khuôn mặt có chút mất tự nhiên, nhưng lập tức liền cười cười lắc đầu, không muốn xem Thầy như một nơi để rũ bỏ nỗi buồn, khó có dịp gặp mặt, khanh cần nói đến những chuyện khanh vui này.

John Galliano cũng hiểu rõ một số chuyện cô cần tự mình xử lý, vì thế liền quan tâm nói: “Tử Tranh, con có biết vì sao con nổi tiếng với tên Leila, nhưng ta vẫn gọi con là Tử Tranh, có biết tại sao không?”

Sầm Tử Tranh nghi ngờ lắc đầu. đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g

John Galliano khẽ thở dài một cái rồi nói: “Chẳng phải có một số việc con muốn trốn tránh hoặc là có thể giải quyết, giống như việc con gặp lại người đàn anh đó, khanh phải người Trung Quốc các con luôn luôn tin tưởng vào duyên phận sao? Thầy nghĩ có lẽ đây chính là duyên phận!”

“Duyên phận?” Sầm Tử Tranh cười lạnh một tiếng: “Theo ý con, đó chỉ là nghiệt duyên mà thôi!”

John Galliano lắc đầu nói: “Nghiệt duyên cũng giống như một cái duyên….”

“Thầy à!”

Sầm Tử Tranh không khó nhận ra lời nói cười nhạo của John Galliano, rất bất mãn liền nhấc chân đi về phía trước.

“Được rồi được rồi, là thầy sai rồi, vào lúc này mà còn đùa giỡn!” John Galliano bước nhanh, giữ chặt cánh tay Sầm Tử Tranh nói: “Thật ra thầy chỉ hy vọng con có thế vui vẻ một chút thôi, khanh cần phải phong bế bản thân như vậy, chẳng lẽ mọi chuyện nhân hòa, cho dù vui vẻ nhớ lại cũng không thể sao?”

John Galliano có ý muốn khuyên răn cô, thật ra theo như số tuổi, anh cũng chỉ hơn Sầm Tử Tranh khoảng sáu tuổi mà thôi, cũng là quan hệ thầy trò, lại cũng là quan hệ học trưởng học muội, cùng nhau nghiên cứu canh việc, cho nên từ đáy lòng anh muốn cô có thể vui vẻ mà đứng lên.

Sầm Tử Tranh chau mày lại, bất mãn kháng nghị lại: “Con không hiểu ý Thầy, chẳng lẽ hiện tại không tốt sao? Bây giờ rất vui vẻ mà!”

“Phải không?”

Đôi mắt màu lam đầy ý cười của John Galliano, quan tâm hỏi cô: “Vậy vừa rồi con mới làm gì với hình người trên giấy thế? Ở Trung Quốc, hình như đây giống như là ý nguyền rủa!”

“Này……” Sầm Tử Tranh càng thêm bất mãn muốn dựng râu: “Rình xem không phải là hành vi của người quân tử!”

John Galliano giang tay, anh nào có rình coi, anh chỉ trắng trợn nhìn thấy thôi.

“Được rồi, chúng ta không nói về người đàn ông kia nữa, nói về học trưởng Thư Tử Hạo của con xem, cậu ta chưa đến mà đã bay trở về, con cũng nên đưa ra một đáp án đi, nhiều năm như cậy cậu ta vẫn canh giữ bên cạnh con!”

Người thanh niên này tuy không phải là học trò của anh, nhưng tài năng thiết kế của rất tốt, liên tiếp nhận được những giải thưởng quốc tế lớn, nghe nói lần này là đến Paris để nhận giải thưởng hoàng kim, cũng sắp trở về rồi.

“John Galliano!” Sầm Tử Tranh kêu cả tên của Thầy ra!

“Có phải Thầy sợ con sẽ dính lấy Thầy, ảnh hưởng đến việc Thành Gia Lập Nghiệp, vừa gặp mặt đã nói về đề tài này, Thầy muốn gả con đi nhanh như vậy sao?” Cô bĩu môi, vẻ mặt rất mất hứng.

John Galliano nhịn cười…..tuy rằng nha đầu này có thiên phú thiết kế, nhưng ở cái tuổi hai mươi bốn này vẫn chưa mất đi vẻ ngây thơ làm nũng của một nữ sinh.

“Đúng vậy, Thầy cũng không muốn đợi đến khi bảy tám chục tuổi đâu, còn phải gọi điện thoại tìm Thầy tán gẫu!” John Galliano cười ha ha nói.

“Thầy cũng không cần phải trực tiếp nói vậy!” Sầm Tử Tranh lớn tiếng kháng nghị lại.

“Ha ha…..”

Dường như không khí có chút thoải mái, nhưng mà, một màn như thế này lại không hề đàng hoàng tử tế trong mắt Cung Quý Dương!

Theo ý anh, đây giống như đi bắt trộm. Bắt trộm tình cảm của vợ mình!

Nhìn nụ cười nở rộ của Sầm Tử Tranh ở phía xa xa, nội tâm của anh giống như sự ghen tuông của vị Chúa tể, lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh Sầm Tử Tranh, lại còn vô cùng thân thiết mà ôm lấy vai cô!

Đó là một người đàn ông châu Âu, bề ngoài vô cùng đẹp trai mạnh mẽ, không phải là Thư Tử Hảo?

Không phải năm đó Sầm Tử Tranh ở cùng Thư Tử Hạo sao?

Bây giờ lại là một người đàn ông khác?

Chết tiệt!

Cung Quý Dương đột nhiên nắm chặt bàn tay…..

Người đàn ông này rất đẹp trai sao?

Nhất định là anh không cảm thấy thế, hơn nữa nụ cười của anh ta trong mắt Cung Quý Dương vô cùng chói mắt, anh ta đang tính gì thế? Còn dám thân thiết đụng chạm vào Tranh Tranh của anh sao?

Những nghi vấn nối tiếp trong lòng biến thành hành động, mà Cung Quý Dương thuộc tuýp người hành động là chính!

Mà ở cách đó không xa, John Galliano đã đưa Sầm Tử Tranh đến dưới lầu, anh cười sảng khoái nói: “Được rồi, tặng người thiên lý, ách…..nhất định phải khác!”

Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, nhất thời bị những lời của anh kéo đến……

“Làm ơn, là ‘Tống Quân Thiên Lý cuối cùng cũng phải từ biệt’ có được không? Tiếng Trung của Thầy thật sự là quá kém!”

Khoảng thời gian cũng học tập, anh luôn dùng một ít thành ngữ hoặc ngạn ngữ râu ông nọ cắm cằm bà kia, mà anh lại đặc biệt thích, thường sẽ nói ra một hai câu tiếng Trung khiến cô xấu hổ, khiến cô cảm thấy mình giống như một cô giáo dạy văn, không ngừng sửa chữa ngữ pháp hoặc ngôn ngữ sai.

“Ha ha, phải không……”

John Galliano có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, ở phương diện nói tiếng Trung anh giống như một học sinh tiểu học, càng muốn nói tốt lại không được.

“Tử Tranh, cũng là con nhắc nhở, nếu không thì ta sẽ bị người khác ‘cười mất răng hàm’!”

Mồ hôi kìa……

Sầm Tử Tranh cảm thấy có một đám quạ đen đang chậm rãi bay ngang qua…..

Hoặc chính là làm trò cười cho người trong nghề, hoặc là cười đến rụng răng, một cái là thành ngữ, một cái là câu cửa miệng của người Trung Quốc, từ đâu lại có ‘cười mất răng hàm’? Có lẽ là anh không thể phân biệt được hai cái này, lại nhớ lẫn lộn rồi!

“Thế nào, Thầy lại nói sai sao?”

John Galliano đưa tay khoác lên vai Sầm Tử Tranh rồi dè đặt hỏi, ở phương diện tiếng Trung anh đã tạo thành thói quen, vừa thấy sắc mặt tối sầm của cô, anh biết rằng nhất định là mình lại nói sai rồi.

Nhưng mà, khi Sầm Tử Tranh còn chưa kịp trả lời, thì đã nghe thấy John Galliano kêu lên một tiếng kinh sợ, ngay sau đó…..

Cô chỉ thấy một bàn tay to vươn ra từ phía sau mình, đối tượng chính là vạt áo của John Galliano!

Ngay sau đó, Sầm Tử Tranh chỉ nghe thấy tiếng một vật nặng nề rơi xuống đất, nhìn thấy John Galliano vừa đứng trước mặt mình đã văng xa!

“A…….”

Sầm Tử Tranh hoảng sợ kêu lên một tiếng, không chỉ có thể, điều khiến cô hoảng sợ nhất chính là…….

Người đánh John Galliano chính là Cung Quý Dương!

John Galliano bất thình lình bị đánh ngã, sau đó còn hứng một quyền, rồi lại bị bàn tay to lớn của Cung Quý Dương xách lên…..

Cũng cao 1m86 nhưng dường như John Galliano không kịp phản ứng lại!

“Để tôi giải thích cho anh biết cái gì mới là ‘cười mất răng hàm’……”

Vẻ mặt Cung Quý Dương tái nhợt, đôi mắt tức giận như muốn nuốt chửng cả John Galliano, anh vừa nói, một bên đưa tay lên chuẩn bị cho anh ta một cú đấm!

Chết tiệt, vừa rồi còn muốn đặt tay lên vai Tranh Tranh của anh?

Cười mất răng hàm đúng không? Được rồi, chỉ cần một quyền của anh thì sẽ không còn một chiếc răng cửa nào đâu, để xem còn có thể tươi cười được không.

“Dừng tay!” Sầm Tử Tranh nhanh chóng phản ứng kịp, lập tức lạnh lùng quát.

Sắc mặt Cung Quý Dương khẽ biến thành giật mình……

Sầm Tử Tranh nhanh chóng chạy đến giữa hai người!

“Buông anh ấy ra!” Rõ ràng là không hề lo ngại đón nhận ánh mắt tối đen của Cung Quý Dương, hất cằm ra lệnh.

Sầm Tử Tranh cảm thấy như vậy cũng không tồi, cô khẩn trương như vậy nhưng trong mắt Cung Quý Dương chỉ là sự giận dữ!

“Anh cứ không buông!” Cung Quý Dương gằn từng tiếng một.

“Anh……” Sầm Tử Tranh phẫn nộ chỉ vào anh, thật muốn cho anh một bạt tai!

“Nói, hai người có quan hệ gì?” Anh tức giận trừng mắt với Sầm Tử Tranh,sự đố kỵ trong lòng dường muốn thiêu cháy anh thành tro!

Sầm Tử Tranh cũng trừng mắt lại với Cung Quý Dương, không hề có chút nhượng bộ nào.

“Tôi và anh ấy có quan hệ gì, mắc mớ gì đến anh!”

Vẻ mặt của hai người khi nói chuyện đều thu hút ánh mắt của John Galliano, ban đầu là ngạc nhiên và tức giận rút tay ra, sau đó là thoải mái xem một màn này, trong mắt mang theo sự hứng thú.

Nếu anh đoán không sai, người đàn ông trước mặt Sầm Tử Tranh đúng là…..người đàn ông đê tiện, người đàn ông thối tha như lời kể của Sầm Tử Tranh!

Nhưng mà….

John Galliano nghiêng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay to lớn này…..nhìn có chút quen quen…..

Một lát sau, anh liền nhớ ra!

Không đến người đàn ông làm tổn thương Sầm Tử Tranh năm đó lại là anh ta…..Cung Quý Dương tổng giám đốc Cung thị tài phiệt!

Tuy rằng John Galliano và Cung Quý Dương không có qua lại, nhưng anh biết người bạn của Cung Quý Dương….. Lăng Thiếu Đường tổng giám đốc Lăng thị tài phiệt, hơn nữa còn đã từng thiết kế trang phục cho người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường!

Lăng Thiếu Đường sau khi đến Harvard bồi dưỡng thêm thì mới quen biết nhau, tuy rằng chuyên ngành khác nhau, thời gian tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng người đàn ông này thẳng thắn và cố chấp khiến anh không khỏi bội phục!

Anh nhớ rất rõ, lúc Lăng Thiếu Đường đưa người phụ nữ ấy theo cùng gặp mặt trên du thuyền, không tiếc sử dụng phi cơ tư nhân để đưa mình đến nơi ở của Lăng Thiếu Đường, đây là lần thứ hai gặp mặt sau tốt nghiệp.

Bây giờ nhớ lại, Lăng Thiếu Đường thực sự rất yêu người phụ nữ đó, hình như tên là Kỳ Hinh…….

Mà quan hệ của tứ đại tài phiệt thì ai cũng biết, cái gọi là tính tình giống nhau thì kết thành bạn bè, bốn người họ có thể trở thành bạn thân, như vậy nhất định đều có nét đặc thù giống nhau.

Mà Cung Quý Dương này, tuy bên ngoài phong lưu, nhưng nhìn qua vẻ mặt và hành động vừa rồi, dường như là tình cảm thật lòng dành cho Sầm Tử Tranh, nhưng vì sao năm đó lại muốn làm tổn thương Tử Tranh?

Dường như Cung Quý Dương cảm thấy John Galliano đang không ngừng đánh giá mình, lửa giận càng thêm bốc cao hơn…..

“Tiểu tử thối, nhìn cái gì hả? Có phải muốn tôi cho một quyền mất sạch răng cửa không hả?”

John Galliano đưa tay làm tư thế đầu hàng…..

“Anh không muốn biết quan hệ của tôi và Tử Tranh sao? Thả tôi ra rồi tự nhiên sẽ biết!” Giọng nói lười biếng không chút sợ hãi.

Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, nhíu mày, lập tức buông anh ra, ngay sau đó, ôm lấy Sầm Tử Tranh vào trong lòng!

“Anh buông tôi ra!” Sầm Tử Tranh kinh sợ, lập tức giãy dục, trong đôi mắt là lửa giận, chỉ hận không thể cắn nuốt luôn Cung Quý Dương.

Còn Cung Quý Dương thì không để ý đến người đang giãy dụa trong lòng, cánh tay rắn chắc giống như một gọng kìm khiến cô không thể chạy được.

“Nói, anh và Tranh Tranh có quan hệ gì?” Trong đôi mắt của anh hiện lên ánh sáng sắc bén hướng về phía John Galliano.

John Galliano hắng giọng một cái, cố nén suy nghĩ muốn cười thành tiếng, nói từng câu từng chữ: “Tiên sinh Cung đúng không, tôi có thể nói cho anh biết, Tử Tranh là một người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi!”

Anh cố ý nói mập mờ.

Đúng vậy nha, người phụ nữ quan trọng nhất…..những lời này đều có thể giải thích, cô là học trò của anh, đương nhiên là quan trọng, giải thích như thế là được rồi!

Quả nhiên, Cung Quý Dương cũng suy nghĩ lý giải những lời này như người bình thường, vừa mới bình tĩnh bây giờ lại nắm chặt tay thêm lần nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện